“Ta...” - Yến Dĩ Tuần không phản bác được, bộ dạng vừa nãy của hắn quả thật giống như đang nũng nịu với Kỳ Văn.
Kỳ Văn vén tay của Yến Dĩ Tuần ra khỏi mắt mình, tầm mắt trở lại như cũ. Thấy Yến Dĩ Tuần á khẩu không trả lời được, Kỳ Văn lại không nhịn được muốn trêu hắn: “Nếu điện hạ nói vài câu êm tai, ta sẽ không nhìn Ngũ điện hạ nữa.”
Bên cạnh là tiếng ca nữ, vũ nữ múa hát cùng với tiếng đàn của nhạc công, giọng nói trong trẻo của Kỳ Văn như hòa làm một với họ. Yến Dĩ Tuần hoàn toàn không để tâm đến ca múa, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Kỳ Văn: “Ngươi muốn nghe cái gì?”
“Muốn nghe...”- Kỳ Văn chớp chớp mắt: “Nghe ngươi nói với ta 'Ca ca à, đừng nhìn hắn nữa', giống như Thượng Thanh công chúa vẫn thường gọi ngươi là Tuần ca ca ấy. Làm nũng với ta đi, ta sẽ nghe lời ngươi.”
“...Đây là kiểu xưng hô gì?” - Yến Dĩ Tuần không nói nên lời: “Ta làm sao có thể nói được?”
“Vậy thì thôi.”- Kỳ Văn tỏ vẻ đáng tiếc, muốn quay đầu nhìn Yến Chiêu: “Ngươi không nói được cũng không sao, ta không ép ngươi.”
Vừa định nghiêng đầu qua, Kỳ Văn đã bị Yến Dĩ Tuần xoay đầu trở về.
Yến Dĩ Tuần ngượng ngùng: “Ca ca à, đừng nhìn hắn nữa.”
Sau đó Yến Dĩ Tuần gian nan nói thêm một câu: “Nhìn ta thôi, có được không?”
Hắn không chắc chắn lắm, hỏi lại: “Nũng nịu như vậy sao?”
Đúng là có cố gắng. Khóe miệng Kỳ Văn giương lên.
Yến Dĩ Tuần lúc này khác một trời một vực so với dáng vẻ gió dữ sấm rền khi còn ở Hoài Bắc. Ở trước mặt người ngoài, Yến Dĩ Tuần luôn lạnh lùng xa cách, nhưng khi ở trước mặt mình thì Yến Dĩ Tuần lại sẵn sàng buông xuống thân phận hoàng tử để dỗ y vui vẻ. Trong lòng Kỳ Văn rất ấm áp.
Càng nhìn càng thấy đáng yêu, Kỳ Văn không nhịn được muốn xoa đầu hắn. Mà thực ra, Kỳ Văn nghĩ sao làm vậy, dù sao lúc sờ cảm giác cũng thích lắm nha!
Ngồi phía trên cách đó không xa có một người luôn để ý đến từng cử chỉ thân mật của hai người họ. Yến Thanh Việt không nặng không nhẹ lắc lắc chén rượu trong tay, đôi mắt lóe lên sóng ngầm mãnh liệt. Rượu ngon cùng với mùi hương thơm phức xộc vào mũi, Yến Thanh Việt gọi tùy tùng đến, ghé lỗ tai hắn hạ giọng phân phó vài câu.
Loan ca phượng múa, cảnh sắc an lành.
Mượn thời điểm yến tiệc, Nguyên Đức Đế đột nhiên mở lời: “Chiêu Nhi và Trì tướng quân đều đã đến tuổi kết hôn rồi nhỉ.”
Nghe thấy lời này, những người ngồi ồn ào phía dưới liền thấy ngạc nhiên, trong đầu dấy lên tiếng chuông cảnh báo.
Không ngoài dự đoán, câu tiếp theo của Nguyên Đức Đế chính là hỏi Yến Chiêu: “Chiêu Nhi, trẫm thấy con với Trì tướng quân quan hệ khá tốt, tuổi tác và sở thích cũng rất hợp nhau. Chi bằng để trẫm thay con làm chủ, chuyện vui hôm nay liền được nhân đôi.”
Có lẽ tình hình dịch bệnh ở Hoài Bắc được giải quyết thuận lợi nên Nguyên Đức Đế luôn nghiêm nghị lúc này lại vui vẻ ra mặt: “Trẫm gả Trì tướng quân cho con, thấy thế nào?”
Trì Linh nghe xong thì bên tai nổ oang một tiếng như sét đánh ngang tai.
Thành thân, với Yến Chiêu? Trì Linh sững sờ tại chỗ.
Sắc mặt Yến Chiêu xấu đi. Phụ hoàng nhìn như đang hỏi ý hắn, nhưng thật ra nào có ai dám từ chối đề nghị của một bậc đế vương?
Hắn vô thức liếc nhìn Kỳ Văn đang ngồi đối diện, tự hỏi không biết Kỳ Văn sẽ phản ứng như thế nào. Kỳ Văn hiển nhiên vô cùng sững sốt, lúc này cũng đang quay sang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Yến Chiêu cắn chặt môi dưới, thu tầm mắt lại. Hắn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, thử dò xét với giọng điệu như ngày thường: “Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn nhỏ.”
“Nói gì vậy.” – Nguyên Đức Đế thả chén rượu trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm khắc: “Còn nhỏ? Ngươi đã lớn như vậy mà vẫn còn nhỏ? Vậy ngươi cảm thấy khi nào mới đến tuổi thành thân?”
Giọng nói của Nguyên Đức Đế bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.
Vào lúc này, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Các quan viên trong đảng Đại hoàng tử chờ được xem trò hay của Yến Chiêu, còn mong Yến Chiêu tiếp tục cự tuyệt để chọc giận Hoàng Thượng làm lớn chuyện này lên. Đảng phái của Ngũ hoàng tử thì lại mong Yến Chiêu nhanh chóng tiếp nhận tứ hôn, tạ ân một cái liền xong chuyện.
Trì Linh nắm trong tay binh quyền, năng lực xuất chúng, tướng mạo xinh đẹp, cưới nàng có gì không tốt?
Trái tim Yến Chiêu muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, hắn đi vòng qua bàn, bước nhanh ra giữa sân rồi quỳ xuống: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần đáng chết.”
Sau đó hắn giải thích: “Nhi thần muốn thường xuyên ở cạnh phụ hoàng. Nếu lập gia đình, có vợ có con rồi sẽ không thể toàn tâm trợ giúp phụ hoàng nữa.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Nguyên Đức Đế rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn: “Ngươi lập gia đình, trẫm mới có thể an tâm.”
“Vâng.” – Thánh ý của Nguyên Đức Đế đã quyết, hiện tại chỉ là thông báo cho hắn biết mà thôi. Yến Chiêu nghiến răng, dập đầu tạ ơn: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Yến Chiêu đã lĩnh chỉ tạ ơn, ánh mắt của những người khác liền nhìn sang Trì Linh, hiếu kỳ xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Thấy Yến Chiêu chấp nhận, Trì Linh rời khỏi vị trí ngồi của mình, chậm rãi đi đến bên cạnh Yến Chiêu, hất vạt áo ra rồi quỳ xuống dập đầu: “Trì Linh tạ Hoàng Thượng.”
Yến Chiêu thở dài, cũng không có gì kinh ngạc. Cho dù hắn không đồng ý, Trì Linh cũng sẽ không làm ra chuyện kháng chỉ.
Hôn sự đã định, Nguyên Đức Đế hài lòng gật đầu. Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh thấy vậy lập tức phụ họa theo Nguyên Đức Đế, liên tục khen: “Chiêu Nhi và Trì tướng quân trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
Nguyên Đức Đế nghe xong thì cười lớn.
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Hoàng Thượng, thấy hôn sự đã được định ra thì đứng lên chúc mừng. Đám đông chen chúc vây lấy Yến Chiêu và Trì Linh ở giữa. Yến Chiêu đỡ Trì Linh đứng lên, hai người cảm ơn lời chúc của từng người một.
Mượn khe hở giữa đám đông, Yến Chiêu vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Kỳ Văn, hắn thấy Yến Dĩ Tuần đang đỡ Kỳ Văn đứng dậy, sau đó đi về phía mình.
Ánh mắt của Yến Chiêu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của Yến Dĩ Tuần và Kỳ Văn, trong lòng hắn chua xót, bàn tay giấu dưới tay áo hơi siết thành nắm đấm. Hắn ép bản thân phải thu ánh mắt lại, cố gắng gượng cười với đám người kia.
Trì Linh cũng vậy.
Hai người sau đó trở về chỗ ngồi của mình. Nhạc lại tiếp tục được tấu lên.
- ----
Tiệc mừng kết thúc, Kỳ Văn trở lại Cảnh Dương Cung. Bằng hữu sắp kết hôn, Kỳ Văn cũng mừng cho Yến Chiêu.
Tình hình ôn dịch ở Hoài Bắc khi đó luôn khiến cho đầu óc căng thẳng, bây giờ mọi thứ đã được giải quyết đâu vào đó, cuối cùng y cũng có thời gian để thư giãn. Tâm tình của Kỳ Văn rất thoải mái.
Hiện tại chỉ có Lục Diên và Yến Dĩ Tuần ở bên cạnh, Kỳ Văn lười phải duy trì hình tượng nên dứt khoát nằm lăn ra ghế nghỉ ngơi.
Yến Dĩ Tuần thấy vậy thì trong lòng vui mừng.
Từ lúc hắn và Kỳ Văn thành thân đến nay, y từ đầu đến cuối vẫn luôn cẩn thận suy xét lời nói lẫn hành động mỗi khi đối diện với hắn. Hiện tại Kỳ Văn ở trước mặt hắn gỡ xuống phòng bị, quan hệ của hai người coi như thân thiết hơn một chút.
Trong lòng Kỳ Văn có mình, chuyện ở Hoài Bắc đã được giải quyết xong, bây giờ có phải...đã đến lúc làm tròn chuyện vợ chồng?
Hay là đêm nay...
Quên đi, quên đi. Yến Dĩ Tuần lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.
Mệt mỏi nhiều ngày như vậy mới về tới Cảnh Thành, nên để Kỳ Văn nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã.
“Điện hạ.” – Kỳ Văn thấp giọng gọi Yến Dĩ Tuần đang cuồn cuộn một đống suy nghĩ.
Tưởng rằng suy nghĩ trong đầu bị Kỳ Văn phát hiện, Yến Dĩ Tuần không kìm được nét mặt, hơi chột dạ trả lời: “Chuyện gì?”
Kỳ Văn không để ý đến sự khác thường của Yến Dĩ Tuần, y thoải mái nhắm hai mắt lại nói chuyện với hắn: “Ngươi nghĩ vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên muốn Trì tướng quân và Ngũ điện hạ thành đôi?”
Câu hỏi này của Kỳ Văn ngược lại là nhắc nhở Yến Dĩ Tuần. Hắn nhớ tới những lời mà Yến Thanh Việt nói với Yến Chiêu khi Kỳ Văn bị gã bắt cóc mấy tháng trước, Yến Thanh Việt khi đó đã nói muốn xin phụ hoàng tứ hôn Yến Chiêu với Trì Linh.
Nếu không phụ hoàng cũng không đột nhiên nghĩ đến chuyện tứ hôn.
Khi đó Kỳ Văn còn đang hôn mê không biết việc này nên Yến Dĩ Tuần kể lại cho y nghe.
Tại sao Yến Thanh Việt lại muốn Yến Chiêu cưới Trì Linh? Kỳ Văn trầm tư suy nghĩ. Trì Linh nắm trong tay binh quyền, theo lý mà nói nếu để nàng gả cho Yến Chiêu thì sẽ gây bất lợi cho Yến Thanh Việt khi tranh đoạt hoàng vị.
Kỳ Văn lại nằm xuống ghế, xoa xoa mi tâm.
“Điện hạ, Vương phi.” – Đúng lúc này, một giọng nữ cắt ngang cuộc thảo luận của hai người.
Kỳ Văn giương mắt nhìn, phát hiện Từ Sa không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình. Từ Sa nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn rồi đẩy tới: “Trà đã pha xong.”
Kỳ Văn đưa tay đón lấy. Khi chạm tới chén trà, Từ Sa không biết vô tình hay cố ý đụng trúng ngón tay út của y.
Kỳ Văn vốn đang nằm ườn ra ghế nhưng ngay sau đó đã kịp ngồi thẳng dậy, duy trì tư thế đoan chính. Y làm bộ sửa sang lại y phục, ra dáng công tử văn nhã, lễ độ.
“Cô đi đường nào mà chẳng có tiếng động gì vậy.” – Kỳ Văn khẽ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ: “Trà cứ để đó là được rồi, lui xuống trước đi.”
“Vâng.” – Từ Sa lui ra, trước khi đi còn ngước mắt nhìn thoáng qua Kỳ Văn, ánh mắt như chứa tình nhưng cũng mang theo vẻ e thẹn.
Kỳ Văn nhíu mày. Tư thái nữ nhi của Từ Sa khiến trong lòng Kỳ Văn dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Khi còn ở Hoài Bắc, Từ Sa nói nàng không còn chỗ để nương tựa nên muốn ở bên người y làm tỳ nữ, Kỳ Văn rất vui vẻ thu lưu nàng. Nhưng đủ loại hành vi và cách ứng xử của Từ Sa khiến Kỳ Văn cảm thấy nàng không đơn thuần như vậy.
Chẳng hạn như, có nhiều lúc nàng sẽ “tình cờ” xuất hiện khi mọi người đang thảo luận gì đó.
Kỳ Văn nổi lên nghi ngờ, y có sai người đi điều tra thân thế của Từ Sa nhưng cuối cùng lại không phát hiện vấn đề nào cả. Không có người thân, từ nhỏ đã thành nhã kỹ, là nhân sĩ Hoài Bắc, mỗi cái đều đúng với những lời nàng nói. Nếu thân thế đã không có vấn đề gì, Kỳ Văn cũng không nên vô duyên vô cớ nghi oan người ta. Cho nên y tạm thời giữ người ở bên mình.
Đêm đến, Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần trở về phòng của mình.
Vừa bước vào phòng, Kỳ Văn ngửi thấy mùi huân hương khác hẳn so với loại thường ngày. Có lẽ trong mấy ngày không ở Cảnh Thành, Ngưỡng Thu đã đổi huân hương trong cung.
Kỳ Văn cũng không để ý lắm. Y cởi ngoại bào treo sang một bên, sau đó ụp mặt vào trong chậu nước đặt bên cạnh giường, toàn thân y lâp tức thả lỏng mặc cho nước làm ướt hai bên tóc mai.
Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, Kỳ Văn trèo lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng nằm trên giường lăn lộn nửa canh giờ, y làm sao cũng không ngủ được. Càng không ngủ được, mùi huân hương càng trở nên rõ ràng. Nó cứ quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Kỳ Văn cảm thấy toàn thân khô nóng.
Rõ ràng trước khi đi ngủ đã uống trà rồi, nhưng đầu lưỡi một chút ẩm ướt cũng không có, miệng khô lưỡi đắng.
Trong thoáng chốc, Kỳ Văn nghe thấy cánh cửa két lên một tiếng, có người đẩy cửa bước vào phòng. Người kia đi qua ngưỡng cửa, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, cuối cùng dừng lại bên giường của Kỳ Văn.
Kỳ Văn nhíu mày, y nhắm chặt hai mắt. Trên mặt đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy, dường như có vài sợi tóc từ trên cao rũ xuống gương mặt. Sau đó y ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Mà mùi hương này rất giống với mùi huân hương ở trong phòng.