Trì Linh bất giác muốn từ chối: “Thân phận Thế tử tôn quý, sao có thể để người làm chuyện này...”
Kỳ Văn không để tâm lắm: “Không sao.”
Trì Linh líu lưỡi, lẩm bẩm nói: “Ta, ta với Thế tử nam nữ khác biệt, như thế này thì không hay lắm...”
Trì Linh càng nói càng nhỏ, dần về sau nghe như tiếng muỗi kêu.
Kỳ Văn ngồi xổm nửa ngày vẫn chưa thấy động tĩnh gì của Trì Linh, nghe nàng nói vậy thì nháy mắt hiểu ra nguyên nhân. Thế là y quay đầu lại, cười nói: “Trì tướng quân, cô bị đau chân không đi được, hiện tại chỉ có ta và Nhị điện hạ ở đây, ủy khuất Trì tướng quân phải lựa chọn một trong hai rồi.”
“Cái này...” – Trì Linh do dự.
Yến Dĩ Tuần dựa lưng vào tường, ánh mắt lóe lên: “Ta đi gọi binh sĩ trở lại, để bọn họ cõng Linh Nhi là được rồi.”
“Để ta cõng vẫn tốt hơn, đừng phiền bọn họ phải quay lại một chuyến.” – Kỳ Văn cười mắng: “Sao ngươi giống con nít quá vậy.”
Nhị hoàng tử bị nói như vậy thì khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Kỳ Văn cũng đã ngồi xổm xuống rồi, bây giờ nếu nói để mình cõng Trì Linh thì không thích hợp lắm. Lỡ như Kỳ Văn vô tình hiểu lầm...
Yến Dĩ Tuần lại rối bời.
Trong lúc hắn đang xoắn xuýt, Kỳ Văn đột nhiên thay đổi chủ để, nói với Trì Linh: “Trì tướng quân, dáng vẻ linh hoạt, dứt khoát của cô lúc giết địch cực kỳ đẹp mắt.”
Câu trên không hề dính tới câu dưới, Trì Linh nghe thấy những lời này thì ngước mắt lên, vừa xấu hổ nhưng cũng vừa khó hiểu. Xấu hổ vì Kỳ Văn khen nàng đẹp, khó hiểu vì không biết tại sao Kỳ Văn lại nói ra những lời này.
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này...”
“Bởi vì cô rất quyến rũ mà.” – Kỳ Văn khẳng định, sau đó ngồi xổm xuống một lần nữa: “Cho nên bây giờ không cần phải ngại ngùng, cứ dứt khoát như lúc giết địch nhé?”
Kỳ Văn nói đến đây đều là vì muốn tốt cho nàng, Trì Linh cũng không nỡ từ chối thêm nữa. Nàng suy nghĩ một hồi rồi từ từ bò xuống giường, vòng hai tay qua cổ Kỳ Văn. Xin ủng hộ chúng tôi tại ⩵ T