Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 7: Chương 7: Mang tên quái thai đó đi đi




Nhìn Kỳ Văn khoác tay Yến Dĩ Tuần, Lục Diên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lên tiếng.

“Tiểu thế tử”

Lục Diên không thể chịu được khi nhìn thấy hành động như vậy.

Kỳ Văn nhẹ nhàng cười, xua xua tay ý bảo Lục Diên an tâm.

Vốn tưởng rằng làm nũng dụ dỗ Yến Dĩ Tuần thì hắn sẽ mềm lòng ở lại, hoặc ít nhất là giữ mặt mũi trước mặt người ngoài. Ai ngờ Yến Dĩ Tuần lại không biết điều, hắn hất mạnh cánh tay Kỳ Văn, sau đó phất áo rời đi. Khi vòng đến khúc ngoặt nơi Kỳ Văn không thể nhìn thấy, Yến Dĩ Tuần lại lặng lẽ ửng đỏ cả mang tai.

Kỳ Văn thật không đứng đắn, trước mặt người ngoài nói cái gì mà...Hắn làm sao có thể chịu nổi!

Yến Dĩ Tuần rời đi để lại ba người nhìn nhau tại chỗ. Tình huống này có chút xấu hổ, Kỳ Văn thật không ngờ Yến Dĩ Tuần lại phản ứng như vậy, xấu hổ rụt tay lại rồi cười hai tiếng.

“Trì Linh tướng quân, mời ngồi.”

Sau đó quay sang nói với Lục Diên: “Đi pha trà cho Trì Linh tướng quân.”

Trì Linh cũng không làm ra vẻ, thức thời mà chuyển sang chủ đề khác: “Chuyến này ta trở về đầu tiên là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thứ hai là muốn tạm thời đảm nhiệm việc dạy võ thuật ở học viện Giang Lam trong hoàng cung khoảng thời gian này.”

“Học viện Giang Lam?”

“Đúng vậy” – Trì Linh nhận lấy trà từ Lục Diên, nói lời cảm tạ.

Trì Linh nhẹ nhấp một ngụm sau đó buông chén trà xuống, tiếp tục nói: “Nam tử trong cung, ngoại trừ thái giám, đều phải đến học viện học hỏi tri thức, hiện tại tiểu thế tử đã gả vào hoàng thất thì cũng nên đến học viện những ngày tới.”

Y vừa mới thoát khỏi tiên sinh trong nhà, ai ngờ đến hoàng cung vẫn phải vào thư viện học tập! Thậm chí còn phải học võ thuật!

Trong lòng Kỳ Văn không ngừng khổ sở.

Có lẽ thấy Kỳ Văn trầm mặc hồi lâu, Trì Linh suy nghĩ rồi lại nói thêm: “Hoàng thượng sẽ tham khảo thành tích và biểu hiện học tập ở học viện để chọn lập Thái tử. Hy vọng tiểu thế tử biểu hiện tốt một chút để tạo ấn tượng tốt với Hoàng thượng.”

Thành tích học tập có ảnh hưởng việc lập Thái tử, đây không phải chuyện nhỏ, nhất định các Hoàng tử sẽ đấu đá lẫn nhau.

Kỳ Văn cười khổ đáp lại: “Chắc chắn rồi.”

Trì Linh mỉm cười hài lòng, sau đó lại nghĩ đến chuyện gì mới ấp úng nói: “Còn nữa...”

“Trog kinh có đồn đãi ta yêu mến Nhị hoàng tử nhiều năm, mong Kỳ tiểu thế tử chớ để trong lòng, ta và Điện hạ không hề liên quan.”

Ngoài miệng thì phủ nhận như vậy, nhưng nét mặt ảm đạm của nàng khiến cho lời nói không có sức thuyết phục. Xem ra lời đồn đãi Trì Linh mến mộ Yến Dĩ Tuần tám chín phần mười là sự thật.

Với tư cách là hoàng tử phi, Kỳ Văn tỏ ra tương đối rộng lượng: “Nhị hoàng tử tuổi trẻ tài cao, có lòng mến mộ hắn là chuyện bình thường, tướng quân không cần vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.”

Ngươi mến mộ Yến Dĩ Tuần là chuyện tốt nha, ngươi xem vị trí chính phòng này nhường cho ngươi thì thế nào? Kỳ - vô cùng rộng lượng – Văn viết đầy mặt chữ ta sẵn lòng.

Ngươi mau mang tên quái thai đó đi đi.

Kỳ Văn tiếp nhận quá thẳng thắn khiến Trì Linh sững sờ một lúc, gương mặt nàng ngay lập tức ửng hồng, vội vội vàng vàng đứng dậy từ biệt: “Nếu hôm nay Nhị hoàng tử điện hạ bận việc, vậy Linh Nhi sẽ tìm ngày khác rảnh rỗi lại tới cửa bái phỏng.”

Kỳ Văn trong lòng nhẹ nhõm: “Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, ngày sau nhất định sẽ cùng tướng quân trò chuyện.”

Ngày sau là ngày nào thì y không chắc đâu.

Sau khi tiễn Trì Linh, việc đầu tiên Kỳ Văn làm là tức giận đi vòng qua đại viện, đi về phía sương phòng bên phải. Vừa rồi nhìn thấy Yến Dĩ Tuần rời đi chính là đi theo hướng đó, y thật muốn nhìn xem Yến Dĩ Tuần có chuyện gì mà lại bận rộn như vậy.

“Ô ô, u u.”

Vừa bước tới sương phòng, Kỳ Văn đã nghe thấy tiếng chim chóc líu lo từ xa. Kỳ Văn kinh ngạc rảo bước trong sương phòng tìm tiếng chim kêu, y liếc mắt tìm thấy phu quân của mình đang đứng bên cạnh một chiếc lồng vàng khuơ gậy chọc anh vũ, hơn nữa còn chơi rất vui vẻ.

Cười với chim còn nhiều hơn với y, Kỳ Văn hận ngứa răng.

Yến Dĩ Tuần bận rộn chuyện này sao?!

Kỳ Văn rất bức xúc, bước nhanh đến chỗ Yến Dĩ Tuần: “Điện hạ ở đây làm gì?”

Thình lình có người che chắn trước mặt, Yến Dĩ Tuần nhìn rõ là ai mới đáp: “Chơi chim.”

Vẻ mặt hắn vô cùng hợp tình hợp lý.

Kỳ Văn nghẹn họng, sửng sốt nửa ngày mới xị mặt nói: “Không phải Điện hạ nói có việc gấp cần làm sao?”

“Đúng vậy, nó đói bụng.” - Yến Dĩ Tuần nhún vai, chỉ chỉ con chim anh vũ: “Không phải chuyện này rất quan trọng sao?”

Để phụ họa cho Yến Dĩ Tuần, con chim anh vũ cũng anh ách giọng lặp lại: “Đói bụng, đói bụng, đói bụng.”

Kỳ Văn nghe xong càng tức giận: “Điện hạ vậy mà lại đem Trì Linh tướng quân giao cho thần.”

Yến Dĩ Tuần chăm chú chọc anh vũ, dường như tâm trạng rất tốt, tâm tình hắn tốt liền có thể nói chuyện với Kỳ Văn thêm hai câu: “Phu quân tự giác giữ khoảng cách với những cô nương chưa xuất giá, tiểu thế tử không phải nên cảm thấy vui vẻ à.”

Trong lúc an tĩnh, Yến Dĩ Tuần đã suy nghĩ cẩn thận, muốn trị Kỳ Văn thì hắn phải mặt dày hơn y.

Lời này thốt ra khiến Kỳ Văn á khẩu không trả lời được, ngày thường y nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà lại không thể phản bác Yến Dĩ Tuần.

Yến Dĩ Tuần tiếp tục nói: “Chẳng lẽ Kỳ tiểu thế tử nhìn thấy ta và Trì Linh tướng quân đi gần nhau nên ghen tuông sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.