Hai người trai tài gái sắc nói chuyện với nhau thật vui vẻ, lại thêm cái danh thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, nói ra thì Kỳ Văn thực sự chẳng có gì dính dáng đến bọn họ.
Y chống khuỷu tay lên bàn gỗ, đầu ngón tay gõ gõ lên đùi. Mới gả vào cửa đã gặp phải người mến mộ phu quân của mình, ngẫm lại có chút khẩn trương nha!
Kỳ Văn vẫn luôn nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười bước qua ngưỡng cửa, lúc này y mới buông ly trà trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy nghênh đón.
Kỳ Văn bày ra dáng vẻ của một công tử phong nhã: “Điện hạ, tướng quân.”
Nhìn thấy trong phòng còn có người khác, Trì Linh thoáng sửng sốt, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Văn, sau đó nhìn sang Yến Dĩ Tuần, ánh mắt thầm dò hỏi thân phận của người trước mặt.
Yến Dĩ Tuần trầm mặc, sau đó giới thiệu: “Vị này chính là Kỳ tiểu thế tử của Kỳ hầu phủ, Kỳ Văn.”
Ầy, không giới thiệu thân phận hoàng tử phi.
Kỳ Văn đột nhiên nhận ra, có lẽ là Yến Dĩ Tuần sợ Trì Linh ghen. Kỳ Văn đương nhiên tôn trọng ý nghĩ này, y cũng không cảm thấy khó chịu, liền quyết định làm người tốt một phen.
Kỳ Văn cong cong con ngươi, định nhường lại không gian riêng tư cho hai người nọ, còn mình thì lui về phòng trong: “Nếu điện hạ cùng tướng quân hôm nay có việc cần bàn, vậy thần xin cáo lui trước.”
Hảo huynh đệ, còn lại phải dựa vào chính ngươi. Kỳ Văn vừa nói vừa đưa một ánh mắt ra hiệu với Yến Dĩ Tuần.
Ai ngờ Kỳ Văn mới lui được một bước đã bị Yến Dĩ Tuần và Trì Linh đồng loạt chặn lại, không cho y rời đi. Kỳ Văn né qua bên phải họ liền chặn bên phải, dịch qua bên trái liền chặn bên trái.
Kỳ Văn:??
Cho các người không gian với nhau, còn chặn ta làm gì?
Trì Linh có lẽ cảm thấy chặn đường Kỳ Văn như vậy không thích hợp, liền giải thích: “Hôm qua trên đường về có nghe nói Điện hạ cùng Kỳ tiểu thế tử đại hôn, vốn dĩ không tin, cho nên hôm nay trở về muốn xác nhận xem tin tức có thật hay không.”
“Linh Nhi tuy ở nơi chiến trường xa xôi nhưng cũng ngưỡng mộ đại danh của tiểu thế tử. Hôm nay vừa khéo, chi bằng chúng ta trò chuyện một chút.”
Trò chuyện cái gì mà trò chuyện, y không muốn dính líu đến hai người này.
Kỳ Văn xấu hổ cười, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Yến Dĩ Tuần, muốn ám chỉ với hắn là y không muốn ở lại.
Không biết Yến Dĩ Tuần có hiểu được ý tứ này của Kỳ Văn không, hắn chậm rãi mở miệng dưới con mắt mong chờ của y: “Nếu đã như vậy, phiền Kỳ tiểu thế tử thay ta chiêu đãi Linh Nhi.”
Kỳ Văn: “Không...”
Trì Linh: “Điện hạ muốn đi đâu?”
Hai người lên tiếng cùng lúc.
Thấy Yến Dĩ Tuần phải rời khỏi, hai người vô thức nắm lấy tay áo của hắn. Chỉ là Trí Linh cảm thấy như vậy có chút thất lễ nên vội vàng buông ra.
Yến Dĩ Tuần lùi một bước nhỏ cách xa Trì Linh, rồi tiến lại gần Kỳ Văn: “Ta cùng Kỳ tiểu thế tử hiện giờ đã kết thành phu phu, hai người như một, nhìn thấy ta cũng giống như nhìn thấy tiểu thế tử.”
Bây giờ Kỳ Văn đã hiểu.
Vốn tưởng đây là một màn thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, y còn định ra tay giúp đỡ. Hóa ra Yến Dĩ Tuần căn bản không có chút tình ý với Trì Linh.
Đồ đầu gỗ! Kỳ Văn chỉ hận luyện sắt không thành thép.
Cô nương nhà người ta ngàn dặm xa xôi trở về, việc đầu tiên làm là đến tìm ngươi, vậy mà ngươi lại muốn ném nàng cho ta.
Hừ, là ngươi ghê gớm, là ngươi thanh cao, dám lấy ta để chắn đào hoa.
Kỳ Văn tất nhiên không chịu, lôi kéo ống tay áo chặn Yến Dĩ Tuần lại: “Điện hạ và tướng quân đã lâu không gặp nhất định sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên, hôm nay sao không ở lại một chút.”
Yến Dĩ Tuần trầm mặc nhìn thoáng qua Kỳ Văn, thong thả rút lại ống tay áo: “Hôm nay ta còn có việc phải làm, hai người nói chuyện đi.”
Kỳ Văn không tin Yến Dĩ Tuần có chuyện gì cần làm, vì để Yến Dĩ Tuần trấn an cảm xúc của Kỳ Văn và ở bên y, Hoàng thượng cho phép Yến Dĩ Tuần không cần thượng triều trong hai ngày.
Còn không phải muốn y chắn đào hoa sao, nào có chuyện đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đó, Kỳ Văn liền lôi kéo ống tay áo Yến Dĩ Tuần, khoác qua cánh tay hắn rồi nhẹ nhàng dựa vào vai: “Phu quân, đã sắp đến giờ cơm trưa rồi, hôm nay lưu lại trong cung, cùng tướng quân và thần dùng bữa đi.”
Y chớp chớp hàng mi dài mảnh khảnh, đúng là gương mặt giảo hoạt nhưng thanh tú, Kỳ Văn có thể sử dụng ưu điểm độc nhất của mình để dụ dỗ hắn: “Điện hạ biết mà, hôm nay là ngày đầu sau tân hôn, thần muốn ở cùng người một chút.”
Trì Linh và Lục Diên đều khẽ cau mày.
Kỳ Văn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Thần thật sự không muốn rời xa người.”