Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 155: Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Tuy vấn đề của Ngô Văn Mạt đã kết thúc.

Nhưng sức nóng của chuyện này vẫn tồn tại.

Không thể không nói, vấn đề của Ngô Văn Mạt, khiến rất nhiều người không hài lòng về thú biến dị của mình, hoàn toàn cắt đứt tâm tư vứt bỏ thú biến dị.

Ai cũng sợ việc vứt bỏ thú biến dị bộ ra, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như Ngô Văn Mạt.

Nhưng bởi vì việc này, khiến càng nhiều người sôi nổi động tâm tư và ý niệm không nên động.

Mỗi người còn có tâm lý may mắn.

Nếu bỏ thú biến dị nhà mình ở một nơi khá xa, hay là nhốt nó lại, lại kiếm một con thú biến dị mới.

Dù sao Otis cũng không nói rõ cấm nuôi hai con thú biến dị.

Hơn nữa.

Ngay cả Otis cũng tự mình nuôi nhiều thú biến dị như vậy, đếm cẩn thận phỏng chừng còn hơn hai mươi con.

Như vậy dân chúng bình thường nuôi hai con, cũng không quá đáng nhỉ?

Chờ sau khi sự kiện Ngô Văn Mạt bình ổn lại.

Một vài người bắt đầu âm thầm vứt bỏ thú biến dị của mình, sau đó nhanh chóng chuyển nhà rời đi, để tránh hàng xóm dòm ngó, miễn cho giống như Ngô Văn Mạt, tự dưng bị hàng xóm lôi xuống nước.

Vì đổi thú biến dị mà trả giá bằng việc chuyển nhà có chút hơi đắt.

Nhưng con người vì sống sót nên bất chấp tất cả.

Có được một con thú biến dị lợi hại, mới có thể sinh tồn càng lâu trong thế giới luôn có nguy hiểm ở bốn phía như này.

Chỉ là chuyển nhà, thì có là gì chứ.

Người có suy nghĩ như vậy nhiều đếm không xuể.

Thú biến dị vốn vì chân tình của nhân loại đả động, bị vứt bỏ.

Loại cảm giác phản bội này, khiến vô số thú biến dị vì vậy mà thương tâm không thôi.

Chúng nó không biết mình làm sai cái gì, mà không thể hiểu được bị vứt bỏ.

Đương nhiên, cũng có người nhát như chuột, không dám vứt bỏ thú biến dị.

Lại lần nữa nuôi một con thú biến dị mới.

Thậm chí dành toàn bộ tinh lực và tình cảm cho thú biến dị mới, còn thú biến dị cũ, chỉ cần cho ăn là đủ.

Nhưng thú biến dị khác với động vật bình thường.

Ngay cả động vật bình thường cũng biết thương tâm là gì.

Càng đừng nói tới thú biến dị.

Khi đối mặt với đãi ngộ bất công và thiên vị, một vài thú biến dị tính tình mẫn cảm sẽ vì vậy mà hậm hực không vui,mỗi ngày cơm cũng ăn không vô, dần dần gầy ốm.

Ví dụ như vậy, cũng không phải chỉ có một.

Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng tòi ra.

Hành động của một vài người, âm thầm bị người báo cáo và vạch trần.

Lập tức.

Bị vô số người công kích vừa chửi rủa trên mạng.

Nhưng người nuôi hai con thú biến dị tỏ vẻ, pháp luật cũng không nói chỉ được nuôi một con thú biến dị.

Lời này khiến vô số người cứng họng.

Một câu phản bác cũng không nói ra được.

Dù sao nguyên soái Otis, cũng nuôi rất nhiều thú biến dị.

Otis cau mày, suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có rất nhiều thú biến dị lại lần nữa rơi vào đối xử bất công.

Sau một hồi tự hỏi, Otis quyết định đưa ra hành động.

Đó chính là bắt tất cả những người nuôi thú biến dị lập tức đăng ký, mọi thông tin về thú biến dị sẽ được đăng ký ở thiết bị đầu não, là sản phẩm do sói đói khẩn cấp nghiên cứu chế tạo ra.

Một sản phẩm công nghệ nano.

Thứ này sẽ đặt ở trong tai thú biến dị, rất nhỏ, bằng mắt thường cũng không nhìn thấy, cho nên tự nhiên cũng sẽ không gây khó chịu cho thú biến dị.

Quan trọng nhất là, thứ này trừ khi dùng chất lỏng sói đói tự mình chết tạo để rửa sạch, nếu không mặc kệ dùng phương pháp gì cũng không rửa đi được.

Thứ này, tương đương với quang não của nhân loại, giống như chứng minh nhân dân.

Thú biến dị không đăng ký, không thể dừng chân ở thành phố.

Thậm chí còn bị thả về tự nhiên.

Động tác lớn như vậy, khiến vô số người ồn ào.

Không ai ngờ Otis lại nghĩ ra biện pháp âm hiểm như vậy.

Có người kháng nghị, cho rằng việc Otis làm thật sự quá bất công.

Dựa vào cái gì muốn hạn chế đại chúng nuôi thú biến dị.

Mà làm tấm gương tốt của tinh tế, nguyên soái lại có thể công khai nuôi dưỡng nhiều thú biến dị như vậy.

Có người đứng ra tỏ vẻ, những con thú biến dị đó cũng không phải của Otis, mà là của người làm việc trong trang viên, chẳng qua là sinh sống ở trang viên mà thôi.

Từ đầu tới đuôi, Otis chỉ có một con thú biến dị.

Mà con thú biến dị kia, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Lý do này rất nhanh khiến đám người có ý đồ gây rối không còn lời nào để nói.

Bởi vì ai cũng biết, tiểu li miêu, và cả trăn biến dị sinh sống trong trang viên, đều có chủ nhân của riêng mình.

Quý Vô Tu cũng biết những việc xảy ra trên mạng.

Nghĩ tới việc làm của những người này, y thật sự tức giận.

Bởi vì y cảm thấy biện pháp này của Otis vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn những tai họa ngầm đó.

Không ai biết những người này sẽ lại nghĩ ra cách gì để lợi dụng sơ hở.

Sống chết của những người này, không liền quan tới Quý Vô Tu.

Chỉ đáng thương cho những con thú biến dị vô tội đó, nếu vì chuyện này mà bị tổn thương thì phải làm sao.

Không ai biết được, những người này có thể vì muốn đạt được thú biến dị mới liền cố ý khiến thú biến dị chịu chết, sau đó tiếp tục nuôi dưỡng thú biến dị mới.

Quý Vô Tu nói lo lắng của mình cho Otis, mà Otis thì tỏ vẻ tỷ lệ xảy ra chuyện này đúng là rất cao.

Nhưng cho tới giờ, đây đã là cách duy nhất có thể hạn chế bọn họ.

Nhưng Quý Vô Tu vẫn không yên tâm.

Tự hỏi hồi lâu, Quý Vô Tu quyết định cần có một biện pháp triệt để hoàn toàn ngăn chặn những việc này xảy ra.

“Hệ thống, ngươi có biện pháp nào tốt không?”

Rơi vào đường cùng, Quý Vô Tu lựa chọn xin giúp đỡ từ hệ thống không gì không làm được.

Cũng may từ trước tới nay hệ thống sẽ không khiến Quý Vô Tu thất vọng, thậm chí còn cho ra biện pháp giải quyết hoàn mỹ.

[Đương nhiên là có, ký chủ còn nhớ rất lâu phía trước, bổn hệ thống đã từng nói tới khế ước cộng sinh thú?]

Sau một hồi suy nghĩ, Quý Vô Tu mơ hồ nhớ lại, chần chừ nói: “Chính là lần Triệu Lợi Binh bị bạo động dị năng sao?”

Lúc đó Triệu Lợi Binh vì vấn đề của sói bạc mà dị năng bị bạo động, sinh mệnh bị đe dọa.

Cuối cùng không thể không lựa chọn dùng tinh hạch để bình ổn chữa trị dị năng bị thương tổn.

Hệ thống lúc đó đưa ra hai phương án.

Thứ nhất là để sói bạc trở thành cộng sinh thú của Triệu Lợi Binh.

Có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề dị năng bạo động.

Đồng thời còn phải tiến hành nghi thức khế ước gì đó.

Khi đó phản ứng đầu tiên của Quý Vô Tu là phản đối, cuối cùng tiêu không ít điểm bán manh mua đạo cụ, giải quyết vấn đề của Triệu Lợi Binh.

“Nhưng như vậy phải trải qua khế ước.” Quý Vô Tu lo lắng sốt ruột, vô cùng bài xích thứ này.

Cứ cảm thấy thứ này, sẽ hoàn toàn hạn chế tự do của thú biến dị.

Hệ thống tự nhiên biết lo lắng của Quý Vô Tu, rất là bình tĩnh tỏ vẻ: [Ký chủ, ngài có thể sử dụng điểm bán manh để sửa đổi nội dung khế ước, sửa đổi quy tắc có lợi cho thú biến dị.]

Lời này vừa thốt ra, Quý Vô Tu sững sờ ngay tại chỗ.

Này....cũng được?

Hệ thống bình tĩnh nói: [Chỉ cần có điểm bán manh, mọi thứ đều có thể thay đổi được.]

Quý Vô Tu lập tức thầm giơ ngón tay cái lên.

Hệ thống thật cmn trâu bò!

Không thể không phục.

Hệ thống khiêm tốn nói: [Thường thôi thường thôi. ]

Quý Vô Tu: “......”

Khen ngươi còn làm bộ.

Không hề khiêm tốn một chút nào.

“Như vậy, ta phải làm thế nào để đại chúng sử dụng cái khế ước này?” Quý Vô Tu nghi hoặc hỏi.

Chẳng lẽ ai muốn tiến hành khế ước, còn phải bắt mình đi qua, hoặc là đối phương tới đây, để mình mua sắm khế ước giúp đối phương ràng buộc mới được?

Chỉ nghĩ tới số lượng công việc, Quý Vô Tu liền cảm thấy sợ hãi.

Hệ thống lại bình tĩnh tỏ vẻ: [Ký chủ yên tâm đi, chỉ cần sử dụng điểm bán manh, tất cả phiền não đều không phải là vấn đề.]

Nghe ngữ khí tự tin này của hệ thống.

Quý Vô Tu lập tức cảm thấy chỗ tốt của việc có tiền.....không, phải nói là có điểm bán manh.

Tiền đúng là vạn năng.

Nếu có ai nói tiền không phải vạn năng.

Vậy chỉ là vì đối phương không có đủ tiền mà thôi!!!1

Thông qua hệ thống giới thiệu, cuối cùng Quý Vô Tu cũng hiểu được thứ này phải vận hành như thế nào.

Đơn giản mà nói.

Y chỉ cần mua một bản điêu khắc, sau đó đặt ở một nơi công cộng nào đó, để làm vật trung gian chứng kiến khế ước.

Cứ như vậy, mọi người liền có thể mang thú biến dị của mình tới đó, sau đó ở trước mặt bản điều khắc tiến hành khế ước là được.

Chẳng những có thể tránh được những rắc rối phiền não, mà còn có thể khiến mình thoạt nhìn thật trâu bò.

Chỉ nghĩ thôi, đã thấy có chút kích động rồi.

Nhưng nội dung khế ước, y cần phải suy ngẫm kỹ mới được.

Hệ thống nói: [Mỗi một quy tắc tăng thêm, sẽ khấu trừ 10 triệu điểm bán manh.]

Quý Vô Tu lập tức đau thịt không thôi.

Nhưng nghĩ tới những quy tắc đó sẽ trở thành bùa hộ mệnh cho thú biến dị, cho dù y có tiếc điểm bán manh tới mức nào cũng phải cắn răng mà mua.

[Ký chủ, xin hãy bắt đầu định ra quy tắc đầu tiên.]

Quý Vô Tu gật gật đầu, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Như vậy, điều thứ nhất nên là gì đây?

Otis nhướng mày, nhìn cục cưng nhỏ khi thì mặt mày ủ ê, khi thì cười ngây ngô, trực tiếp ôm đối phương vào lòng, xoa nắn một trận, hỏi: “Suy nghĩ điều gì thế?”

Quý Vô Tu bị ngắt ngang dòng suy nghĩ, lập tức khó chịu quay người, lên án: “Ta vừa nghĩ ra chút manh mối, đã bị ngươi cắt ngang.”

Đối mặt với sự lên án khó hiểu của cục cưng nhỏ, Otis mặt vô biểu tình vài giây, cuối cũng không nhịn được khuất phục dưới vẻ mặt phẫn nộ đáng yêu của cục cưng nhỏ, biết nghe lời phải nói: “Ta sai rồi.”

Lời này nói cực kỳ tự nhiên.

Không hề làm ra vẻ một chút nào.

Lập tức khiến cho Quý Vô Tu chấn kinh rồi.

Otis từ lúc nào biến thành người không có nguyên tắc như vậy?

Thì ra bán manh, thật sự có thể thay đổi thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.