Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 156: Chương 156: Thể hiện nào~




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Otis thầm nghĩ muốn biết cục cưng nhỏ đang suy nghĩ điều gì, nhưng ai mà ngờ cục cưng nhỏ lại lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: “Không nghĩ gì cả.”

Giọng điệu vô cùng trong sáng ngây thơ.

Ánh mắt thoạt nhìn cực kỳ vô tội.

Khiến Otis có chút không nhịn được muốn tin.

Nhưng không biết vì sao, ở sâu trong lòng hắn vẫn ẩn chứa một tia bất an.

Cứ cảm thấy dưới vẻ ngoài nhìn như ngoan ngoãn của cục cưng nhỏ, cất giấu một linh hồn phóng túng không kiềm chế được.

Đơn giản mà nói, chính là thoạt nhìn rất giống một người an phận không gây sự.

Quý Vô Tu vẫn duy trì vẻ mặt hết sức vô tội, mạnh mẽ thoát khỏi lòng ngực Otis, nhanh chóng chạy ra xa.

Otis không khỏi thở dài.

Cứ cảm thấy mình chiều hư cục cưng nhỏ.

Lần sau hắn sẽ kiên quyết không dung túng nó như vậy nữa.

Cố ý trốn tới nơi không có ai quấy rầy mình, Quý Vô Tu bắt đầu chỉnh sửa quy tắc khế ước.

Đầu tiên, quy tắc thứ nhất, cần phải đảm bảo nhân loại sẽ không bởi vì ghét bỏ thú biến dị, mà sinh ra ý nghĩ vứt bỏ.

Tiếp theo.

Càng không thể để nhân loại lợi dụng sơ hở, cố ý khiến thú biến dị đi chịu chết.

Còn phải bảo vệ thú biến dị.

Sau vài phút tự hỏi, Quý Vô Tu có đại khái có ý tưởng sơ bộ.

“Hệ thống, ta nghĩ ra quy tắc thứ nhất là gì rồi.”

Hệ thống cũng có chút hiếu kỳ nói: [Là gì?]

Quý Vô Tu nhanh chóng nói: “Quy tắc thứ nhất, trong cuộc đời mình, nhân loại chỉ có thế ký khế ước với một thú biến dị duy nhất.”

Cứ như vậy.

Liền hoàn toàn ngăn chặn tâm tư trộm nuôi con thú biến dị thứ hai của nhân loại.

Đương nhiên.

Có thể sẽ có người lựa chọn trộm nuôi một con thú biến dị thứ hai.

Nhưng chỗ tốt mà cộng sinh thú mang tới, tuyệt đối sẽ khiến những người này biết, thực sự nên chọn lựa điều gì.

Cho nên, quy tắc thứ hai là: “Nếu cộng sinh thú chết, nhân loại không thể ký khế ước với con thú biến dị thứ hai, đồng thời dị năng sẽ giảm xuống cấp 1, lại phải bắt đầu tu luyện từ đầu.”

Quy tắc này, có thể tránh cho nhân loại cố ý khiến thú biến dị chịu chết.

Như vậy quy tắc thứ ba.

Hẳn là....

“Chỉ có khiến tâm trạng thú biến dị sung sướng mới có thể phản hồi lại năng lượng đặc thù cho nhân loại, có thể xúc tiến dị năng của nhân loại tăng lên, bình ổn dị năng bạo động, đồng thời, thú biến dị cũng sẽ vì vậy mà tăng lên dị năng, đôi bên cùng có lợi.”

Thứ tư: “Nếu nhân loại chết, thú biến dị vẫn có thể lựa chọn đời chủ nhân kế tiếp, không vướng mắc.”

Thứ năm: “Mọi khế ước giả không được phép sinh ra ý niệm nguy hiểm nào đối với bất cứ con thú biến dị và cộng sinh thú, nếu không sẽ lập tức bị khế ước phản phệ, mất đi dị năng.”

Đương nhiên, sự trừng phạt này thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Cho nên Quý Vô Tu cảm thấy, cũng có thể cho những người thường một chút màu sắc.

Ví dụ như, những người lựa chọn khế ước với thú biến dị, đều có thể ngẫu nhiên miễn phí có được dị năng cấp 1.

Điều này đối với người bình thường không có dị năng mà nói, hoàn toàn là mộng tưởng xa xôi không thể với tới.

Nhưng đối với Quý Vô Tu mà nói.

Chỉ cần 9 tích phân mà thôi.

Quả thực là chuyện nhỏ.

Âm thầm tính toán, năm quy tắc y định ra cùng với chút màu sắc thêm vào kia, coi như thành sáu quy tắc, tổng cộng tiêu phí 60 triệu điểm bán manh.

Tổng thể mà nói, nó vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Quý Vô Tu.

Sau khi định ra quy tắc, hệ thống xác nhận nói: [Có xác nhận tiêu phí 60 triệu điểm bán manh định ra sáu điều quy tắc cho khế ước hay không?]

Quý Vô Tu thực chắc chắn nói: “Xác nhận.”

[Tinh! Sáu quy tắc của khế ước đã chỉnh sửa xong, xin hỏi có cho khế ước vào đạo cụ không?]

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, nói: “Có.”

Đồ vật khế ước chỉ cần mấy trăm điểm bán manh là được.

Quan trọng nhất là, khế ước sau khi rót vào trong đạo cụ, sẽ phân phát đến mỗi một khu vực riêng, cung cấp cho nhân loại trên toàn thế giới sử dụng.

Chỉ là không biết đạo cụ này có cần tự mình đi qua bày biện hay không.

Hệ thống cảm giác được ý nghĩ của Quý Vô Tu, nói: [Ký chủ có thể tự mình qua bày biện đạo cụ, cũng có thể sử dụng điểm bán manh, để hệ thống hỗ trợ.]

Quý Vô Tu trừng lớn mắt.

Vẫn rất không tiền đồ nói: “Đệch, như vậy mà cũng được?”

Hệ thống tỏ vẻ: [Trên đời này không có việc gì mà bổn hệ thống không làm được, chỉ cần giá trị bán manh của ký chủ nhiều là được.]

Quý Vô Tu thật sâu chấn động vài giây, mới nói: “Mở mang kiến thức, như vậy để hệ thống hỗ trợ thì cần bao nhiêu tiền?”

Hệ thống bình tĩnh nói: [Không nhiều lắm, dùng một lần chỉ cần một 10 triệu mà thôi. ]

Quý Vô Tu hoảng sợ: “Sao lại đắt như vậy??”

[Bởi vì cái hiệu ứng đặc biệt này sẽ rất tuyệt vời, cực kỳ tuyệt vời, ký chủ hiểu không?]

Quý Vô Tu: “......”

Hoá ra đều tiêu phí ở trên hiệu ứng đặc biệt.

Khó trách đắt như vậy.

Những nghĩ tới đây, đầu óc Quý Vô Tu lập tức trở nên linh hoạt.

Nói thật, nếu tự mình qua đó bày biện, trước không nói lãng phí thời gian và sức lực cỡ nào.

Mà còn không hề có một chút hình tượng nào.

Hoàn toàn không phù hợp với thân phận và địa vị của mình hiện tại.

Phải biết rằng hiện giờ y không còn giống như xưa.

Hơn nữa có không ít người muốn âm thầm gây khó dễ, coi mình là tên ngốc âm thầm giở trò khôn vặt.

Quý Vô Tu đã sớm khó chịu rất lâu.

Nếu muốn tạo ra một thứ thay đổi thế giới.

Như vậy chơi lớn một phen đi.

Trực tiếp chấn động toàn tinh tế.

Thứ nhất có thể tạo thanh thế cho mình.

Thứ hai có thể mang tới chấn động thị giác cho mọi người.

Quý Vô Tu kích động xoa xoa tay, tỏ vẻ: “Việc này vẫn nên để hệ thống ra tay thì tốt hơn.”

Hệ thống tự nhiên biết ý tưởng của Quý Vô Tu, cũng không nói toạc ra là kỳ thực đối phương muốn trang bức, bình tĩnh tỏ vẻ: [Khuyên ký chủ lại mua sắm loa thế giới, để tuyên truyền tạo thế cho mình.]

Quý Vô Tu lập tức giật mình, tự đáy lòng nói: “Cái kiến nghị này của hệ thống ngươi, cực vừa ý ta!”

Hơn nữa loa thế giới chắc chắn càng có thể trang bức!

Hệ thống nhanh chóng khấu trừ tiếp điểm bán manh, nói: [Ta đã mua thành công, xin hỏi ký chủ có sử dụng ngay lúc này không?]

Quý Vô Tu vội vàng hắng giọng, hít sâu nói: “Đến đi.”

Y đã chuẩn bị tùy thời trang bức rồi.

*******

Từ sự kiện Ngô Văn Mạt, rất nhiều người dần dần bắt đầu sinh ra tâm lý ghét bỏ thú biến dị nhà mình.

Đương nhiên, cũng có người vẫn cảm thấy vừa lòng không thôi về thú biến dị nhà mình.

Căn bản không có tâm tư vứt bỏ hoặc là đổi thú biến dị.

Ví dụ như Triệu Phi.

Hắn có một con thú biến dị mà mình khó khăn lắm mới dụ dỗ được.

Tính cách ôn hòa thì cũng thôi, lại còn cực kỳ đáng yêu.

Mỗi ngày hắn đều đặt nó trong tim.

Chỉ có đôi khi, hắn cũng sẽ nghĩ, nếu thú biến dị nhà mình lại mạnh thêm một chút thì tốt rồi.

Cũng không phải ghét bỏ thú biến dị nhà mình quá yếu.

Mà là lo cho thú biến dị nhà mình sẽ bị sâu biến dị giết chết.

Không sai.

Thú biến dị của hắn, là một con chim sẻ cực kỳ nhát gan thực lực lại chẳng ra gì.

Nếu không phải lúc ấy hắn tận mắt nhìn thấy con chim sẻ này phun ra gai băng từ trong miệng, hắn cũng không dám tin, đầu năm này, ngay cả chim sẻ cũng có thể biến dị.

Chỉ đáng tiếc.

Bản thân chim sẻ có hình thể nhỏ bé, chỉ có thể đối phó với một vài loại sâu nhỏ linh tinh.

Chút gai băng này, cũng chỉ đủ giết chuột bọ gì đó thôi.

Bản thân sâu biến dị còn to lớn hơn cả con người, cho dù chim sẻ không ngừng tấn công sâu biến dị, cũng không thể khiến sâu biến dị bị bất cứ một thương tổn nào.

Đây là chênh lệch về hình thể.

Nhưng Triệu Phi lại không trông cậy vào chim sẻ có thể giết chết sâu biến dị gì đó.

Sâu biến dị để mình đối phó là được rồi.

Hắn chỉ hi vọng chim sẻ có thể có được năng lực nhất định để bảo vệ bản thân, không cần quá lợi hại, chỉ cần đừng bị sâu biến dị giết chết là được.

Đương nhiên.

Hắn càng hi vọng chim sẻ có thể gánh vác tác dụng theo dõi trên bầu trời.

Cảnh báo nguy hiểm.

Nhưng cũng không biết có phải do hình thể quá nhỏ hay không, chỉ số thông minh của chim sẻ tựa hồ có chút ngốc.

Càng không hiểu mình ra hiệu.

Điều này khiến cho Triệu Phi thường xuyên muốn thở dài.

“Ngươi đấy, nếu khi nào đó có thể thông minh hơn một chút thì tốt rồi, cho dù có thể nhìn hiểu sắc mặt ta cũng được.”

Chim sẻ ngơ ngắc nghiêng đầu, thực cố gắng lý giải vẻ mặt của Triệu Phi, hồi lâu sau, nó bừng tỉnh đại ngộ, mau chóng vỗ cánh rời đi, sau đó mang theo sâu nhỏ trở về, tranh công ríu rít kêu to.

Nó thật là quá tuyệt vời.

Mỗi ngày đều rất nỗ lực cho chủ nhân ăn.

Triệu Phi thấy thế, lập tức dở khóc dở cười.

Nhưng mà giây tiếp theo, vẻ mặt Triệu Phi lập tức cứng đờ.

Hoặc là nói, người trên toàn thế giới, đều sững sờ.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, không rõ đã xảy ra chuyện gì

Có người không nhịn được mà sợ hãi, sợ hãi đây lại là âm mưu quỷ kế của sâu biến dị.

Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện đốm sáng màu trắng.

Đang lấy tốc độ ánh sáng rơi xuống mặt đất.

Mọi người bắt đầu hoảng loạn thét chói tai.

Quân đội cũng trở nên xao động bất an.

Vào lúc này, có một giọng nói quen thuộc, vang vọng không trung, xoay quanh tai mỗi người.

Ngay cả thú biến dị, cũng nghe được giọng nói này, thậm chí hiểu được hàm nghĩa của những lời này.

Giọng nói kia, pha chút non nớt.

Nhưng lại tràn ngập uy nghiêm khó nói.

Khiến mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông.

“Không cần hoảng hốt, nói vậy các ngươi đều nhìn thấy đốm sáng trên bầu trời chứ?”

Giọng nói này tựa hồ còn lộ ra một chút kiêu ngạo.

Otis buông công việc trong tay, mặt vô biểu tình nghĩ: Quả nhiên cục cưng nhỏ lại đang làm gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.