Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 4: Chương 4: Chúng tôi không quen




“Xin chào, các người là...“. Thư ký đi cùng Trữ Lễ Hàn nhìn về phía đoạn người của Thẩm tổng, khẽ hỏi.

Thẩm tổng cổ họng như vị bóp chặt, có cảm giác như mình vừa nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy vậy!

“Tìm tôi“. Lăng Sâm Viễn ngắt lời.

Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn sang, đầu tiên là Úc Tưởng, sau đó mới dời mắt đến Thẩm tổng: “Là người của Công ty văn hóa Khải Tinh đúng không?”

Thẩm tổng lúng túng khẽ gật đầu.

Xong.

Trong lòng anh ta tự nhủ.

Vừa mới ra khỏi thang máy đã gặp phải Trữ đại thiếu. Thật sự không dám nói lời lung tung a!

Mà Trữ Lễ Hàn lúc này, ánh mắt đã không còn chú ý đến người em trai này nữa.

Anh chậm rãi đưa tay lên, đẩy người trước mặt ra, tập trung nhìn Úc Tưởng.

Y phục chỉnh tề, cà vạt được thắt cẩn thận, ngay cả cúc áo cũng thẳng hàng, khí chất tựa như một vị tiên nhân đầy cao ngạo. Một cái nhìn xuống của anh, cũng có thể mang đến sự áp bức khó tả.

Úc Tưởng hít vào một hơi.

Hệ thống sợ cô sẽ nói ra điều gì bậy bạ, gấp đến nỗi muốn đưa tay bịt miệng cô lại.

Thế nhưng, lúc này có người đã lên tiếng trước.

Thẩm tổng cẩn thận quan sát Trữ Lễ Hàn, thấp giọng nói: “Đây là nhân viên của chúng tôi, Úc Tưởng. Đại thiếu có quen sao?”

Trữ Lễ Hàn nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không quen.”

Thẩm tổng khô khan đáp lại: “A, a, thật xin lỗi. Là tôi đường đột rồi!”

Úc Tưởng cảm thấy vô cùng tốt.

Mọi xấu hổ trong hôm nay đều do vị Thẩm tổng này ôm hết rồi a!

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bước qua Úc Tưởng, tiến vào thang máy. Thư ký và vệ sĩ sửng sốt một hồi, cũng bước theo.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Úc Tưởng mơ hồ nhận ra ánh mắt của Trữ Lễ Hàn khẽ quét qua người mình. Chỉ là sau khi cửa khép lại, liền không có cảm giác gì nữa.

Trong thang máy là một bầu không khí trầm mặc đến tĩnh mịch.

Thư ký do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Đại thiếu, hình như chúng ta vào nhầm thang máy rồi. Đây là thang máy dành cho khách a.”

Có một thang máy chuyên dụng dành cho Trữ Lễ Hàn. Chỉ có thang máy đó mới có thể lên được tầng của ban giám đốc.

Trữ Lễ Hàn: “......”

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Tan tầm đi.”

“Ôi chao!“. Thư ký mừng như điên, cũng không thèm quản sao hôm nay ông chủ lại có chút kỳ quái nữa.

Trữ Lễ Hàn đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, thư ký Vương Lịch đã đợi trong xe rất lâu.

Nhìn thấy Trữ Lễ Hàn mở cửa liền giao đến vật trong tay.

Là một tập văn kiện, lật phía sau có thể nhìn thấy vài chữ cái to đùng phía trên: Báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Thư ký Vương thấp giọng nói: “Thuốc kia quả thật là có vấn đề. Uống vào sẽ dẫn đến rối loạn tuần hoàn, nặng hơn nữa có thể tử vong.”

Trữ Lễ Hàn cụp mắt, sắc mặt đen lại.

Anh chỉ đơn giản lướt qua bản báo cáo y tế một lượt. Buổi sáng sau khi rời khỏi khách sạn anh hoãn cuộc họp lại và làm một đợt kiểm tra.

Trên đây ghi chú, sức khỏe của anh vẫn rất tốt.

Vì vậy, quyết định của anh lúc đó quả nhiên đúng đắn, dược tính đã được thuyên giảm rất nhiều.

“Đám người bên khách sạn Hải Lệ muốn gặp ngài...“. Thư ký Vương thấp giọng nói.

Trữ Lễ Hàn khép bản báo cáo lại: “Anh đi xử lý đi.”

Thư ký Vương gật đầu: “Vâng. À! Còn có những phóng viên bị giam giữ, sau khi thả ra họ cam đoan sẽ không dính líu đến việc này nữa.”

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng trả lời, những vấn đề này anh không có hứng thú muốn nghe.

Anh không tự giác bóp chặt hai đầu ngón tay, trong vô thức dường như anh có thể cảm nhận được sự mềm mại khi bóp vào cổ đối phương.

Tên cô ấy là Úc Tưởng, phải không?

Anh nhìn thấy trên cổ cô còn lưu chút dấu tay, không rõ ràng lắm.

Chỉ thoáng qua, anh cũng có thể nhận ra đó là gì.

Đó là dấu vết bị anh bóp lưu lại.

Loại mất kiểm soát này đối với kinh nghiệm sống của Trữ Lễ Hàn là hoàn toàn lạ lẫm, cũng hoàn toàn không chịu nổi.

Trữ Lễ Hàn co quắp ngón tay lại, cố nén vẻ ủ rũ trong mắt.

Lần này bị trúng kế quả thật kỳ lạ. Đợi lúc điều tra ra kẻ đứng sau lưng chuyện này, anh nhất định sẽ tháo từng đốt xương của hắn xuống.

“Người xuất hiện ở khách sạn... Ngài còn muốn tìm không?“. Thư ký Vương hỏi.

“Không cần.” Trữ Lễ Hàn chưa từng nói đã tìm được, nhưng thư ký Vương vừa quan sát đã hiểu ngay.

“Bây giờ đưa ngài về trở về nhà cũ sao?”

“...Chờ đã.”

Trữ Lễ Hàn có chuyện rất quan trọng muốn hỏi Úc Tưởng.

Anh gọi vệ sĩ đến: “Xuống tầng sảnh đợi một người. Là cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng của công ty văn hóa Khải Tinh.”

Vệ sĩ nhanh chóng gật đầu.

Mà bên này Úc Tưởng đã đi theo tiến vào phòng họp nhỏ.

Lăng Sâm Viễn xoay người: “Thẩm tổng có mang tài liệu tới?”

“Có mang!” Thẩm tổng vừa nói, vừa lấy ra từ trong cặp một bộ văn kiện và laptop.

Lăng Sâm Viễn nhận lấy, bắt đầu xem tài liệu.

Thẩm tổng một bên lại thao thao bất tuyệt về công ty mình, các dự án mới và những nhân vật nổi tiếng trên Internet mà anh đã ký hợp đồng gần đây.

Úc Tưởng nghe hiểu.

Hóa ra đây là một tổ chức MCN*, có nhiệm vụ ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng Internet.

(*): Mạng lưới đa kênh, là một làm việc với các nền tảng video như, hỗ trợ cho các chủ trong các phần như “sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý, kiếm tiền/, và/hoặc phát triển “ để đổi lại một số từ kênh. – nguồn từ Wiki media

Không chờ Thẩm tổng giới thiệu xong, Lăng Sâm Viễn đã cắt ngang: “Tôi là từ từ xem qua, anh không cần phải nói gì cả.”

Thẩm tổng đành phải ngồi xuống.

Mà bên này Úc Tưởng lại bắt đầu biểu diễn rồi.

Cô chống cằm, dựa vào bàn hội nghị, xoay chuyển tách trà trong tay, nghiêm túc nhìn Lăng Sâm Viễn.

Nhìn không chớp mắt.

Hệ thống đã chịu không ít kích thích, nên giờ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hệ thống: “Được rồi. Bây giờ Trữ Lễ Hàn không có ở đây, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Sâm Viễn trước đã.”

Úc Tưởng: Ồ! Anh không thấy tôi vẫn đang làm hay sao?

Hệ thống:?

Hệ thống: “Này là làm cái gì vậy?”

Úc Tưởng: Anh suy nghĩ chút đi. Một người con gái không lý do đột nhiên chạy tới nói tôi thích anh, có phải bị bệnh không?

Hệ thống: “Có bệnh thì có bệnh! Cô chỉ cần làm đúng cốt truyện là được rồi.”

Úc Tưởng: Sao anh không tự vấn mình đi? Tại sao anh chỉ được phân đến một nữ pháo hôi? Chính là vì anh không tốt bằng những hệ thống khác. Tại sao anh không tốt bằng những hệ thống khác? Chính là vì anh hướng dẫn nhiệm vụ quá cứng nhắc!

Hệ thống:......

Đừng nói nữa, nó cảm thấy nhất định là kiếp trước đã phạm phải tội tài trời nên mới bị phân tới phụ trách cô!

Úc Tưởng: Anh nghĩ nam chính thông minh đến mức nào chứ?

Hệ thống: “Đương nhiên là IQ cao nhất thế giới. Dù sao cũng là nhân vật chính mà!”

Úc Tưởng: Chà! Vậy anh nghĩ xem, nếu tôi cứ giống như người máy, liên tục tìm nam chính tỏ tình, một chút tình cảm cũng không có. Anh ta sẽ không nghi ngờ tôi không phải là một người thật sự sao?”

(** Ý Úc Tưởng là nói Lăng Sâm Viễn sẽ nghi ngờ cô không phải là người đến từ thế giới này á!)

Hệ thống:......

Nó bị thuyết phục rồi.

Mà lúc này, Lăng Sâm Viễn thật sự không thể chịu nổi ánh mắt vừa tập trung vừa nóng bỏng của Úc Tưởng được nữa.

Anh quay lại nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng tiếp tục nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhưng Úc Tưởng vẫn không hề chột dạ mà kiên định nhìn anh.

Đây là cô gái táo bạo nhất mà Lăng Sâm Viễn từng nhìn thấy, cũng là cô gái mặt dày nhất anh từng gặp.

“Quản lý Lăng?” Thẩm tổng không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, lớn tiếng đề nghị.

“Hôm nay không còn sớm nữa, ngài xem, hay là chúng ta đến khách sạn Hải Lệ dùng bữa được không?”

Khách sạn Hải Lệ, chính là nơi mà Úc Tưởng đã cùng Trữ Lễ Hàn lăn giường. Thật sự rất nổi tiếng ở Hải Thị.

Lăng Sâm Viễn bỏ tập tài liệu xuống: “Không cần đâu, trước cứ để dữ liệu ở đây. Tôi sẽ cho người sao chép một bản, Thẩm tổng có thể đem laptop về.”

Thẩm tổng không khỏi bất an và nôn nóng. Bắt đầu than phiền vì bản thân đã chọn thời điểm không thích hợp. Vừa mới đến đã đụng phải Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn.

Có lẽ cũng vì vậy mà Lăng Sâm Viễn cảm thấy không vui, không còn tâm trạng chào hỏi nữa.

Thẩm tổng không còn cách nào khác đành trả lời: “Vậy khi nào rảnh, hoặc có tiến triển gì mới thì cứ gọi cho tôi.”

Liêu Giai Phỉ cầm bản bút ký đi phía trước, Thẩm tổng đi phía sau. Lăng Sâm Viễn đứng ở một bên cửa, liền nhanh chóng đóng lại.

Hệ thống:?

Hệ thống: Cmn!

Đây là cái tiến triển gì đây?

Sao đột nhiên lại như thế này...

Lăng Sâm Viễn cứ như vậy đứng ở cửa, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta gặp nhau rồi sao? Vừa rồi cô vẫn luôn nhìn tôi.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhỏm.

A, còn tốt! Thì ra là chỉ muốn hỏi điều này.

Nó còn tưởng rằng sau khi thiết kế nhân vật bị Trữ Lễ Hàn làm sụp đổ thì cậu chuyện này cũng sắp không kể tiếp được nữa rồi. Trách nó, trách nó, đầu óc ngu ngốc toàn nghĩ bậy bạ!

“Ân, có gặp qua. Ở tiệc rượu.” Úc Tưởng gật đầu.

“Cô là...”

“Cái nơ bướm lớn.”

Lăng Sâm Viễn: “......”

Vừa nói như thế, anh liền nhớ ra.

Bởi vì trong tiệc rượu, cô gái mặc lễ phục thắt cái nơ bướm to cũng chói mắt y như anh vậy. Chẳng qua anh là vì có thân phận xấu hổ, còn cô là bởi vì ăn mặc quá “khác biệt“.

Lăng Sâm Viễn có chút khó tưởng tượng, người kia cùng với cô gái mặc áo lông màu nâu, tóc xõa dài ngang vai, ngũ quan tinh xảo này có liên hệ với nhau.

“Cô vẫn luôn nhìn tôi, là có việc gì sao?”

“Tôi thích anh, anh không biết sao?” Úc Tưởng nói một cách hợp tình hợp lý.

Anh... thật sự không biết!

Lăng Sâm Viễn buồn cười nhìn cô: “Cho nên?”

Bây giờ anh ở Hải Thị thân phận xấu hổ, không ai biết ở nước ngoài, anh đã sớm bồi dưỡng thế lực cho mình.

Rất nhiều phụ nữ giàu có thích anh, rồi lại vì địa vị của anh mà chần chừ. Chưa từng có ai đứng trước mặt anh mà hết to từ “thích” như thế.

Úc Tưởng: “Anh thích tôi không?”

Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên là không.”

Cô gái này không biết ăn nói, thô lỗ, thậm chí trông có chút không thông minh. Thật sự kém xa kiểu người mà anh thích.

Úc Tưởng: Nếu tôi nói không sao, thì có phá hủy thiết kết nhân vật không?

Hệ thống hài lòng nói: “Đúng, đúng vậy. Cô có thể hỏi ý kiến của tôi trước, thật sự không quen a! Cứ phát huy như vậy nhé!”

Úc Tưởng đứng lên, hừ lạnh một tiếng rõ ràng nói: “n, m, s, l.”

Nói xong, cô đi qua chỗ Lăng Sâm Viễn, ngạo nghễ mở cửa, đi ra ngoài.

Hệ thống có chút bối rối: “Đó là ý gì?”

Úc Tưởng: Chăm lên mạng một chút, thường xuyên đọc sách vào.

Lăng Sâm Viễn cũng đồng thời ngơ ngác.

... Kia, là có ý gì?

Anh nghi ngờ cô vừa mắng anh nhưng anh không có bằng chứng. Lăng Sâm Viễn cau mày.

Ngay lúc đó, Thẩm tổng đi đến tầng 1 đã nhận ra điều khác thường.

“Úc Tưởng đâu?”

Liêu Giai Phỉ: “Không biết, vừa rồi không có đi theo chúng ta.”

Thẩm tổng cẩn thận suy nghĩ lại: “Vừa rồi, vừa rồi Lăng quản lý đứng ở cửa. Anh ta... anh ta giữ Úc Tưởng lại?!”

Liêu Giai Phỉ biến sắc: “Anh ta muốn làm gì?”

Thẩm tổng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi tôi đã thấy có điều không thích hợp, chắc chắn đã sớm nhận thức nhau. Chỉ là trước mặt chúng ta không tiện nói chuyện... Như vậy thật tốt...”

Liêu Giai Phỉ: “Ngộ nhỡ anh ta có ý đồ xấu...”

Thẩm tổng đang muốn thuyết phục cô, giữa người hào môn nói chuyện với nhau, làm gì có ý đồ xấu, thì lập tức có một vệ sĩ tiến đến.

“Là Thẩm tổng đúng không?”

Thẩm tổng: “Là tôi, làm sao vậy?”

Đúng.

Đúng là Thẩm tổng.

Đúng là cô gái đi cùng Thẩm tổng.

Vệ sĩ nhìn Liêu Giai Phỉ nói: “Trữ thiếu đợi cô ở gara.”

Thẩm tổng sững sờ, chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

Liêu Giai Phỉ cũng sững sờ: “Xin lỗi, tôi không biết Trữ thiếu...”

Vệ sĩ nói: “Cho dù cô có biết hay không cũng phiền cô đi cùng tôi trước. Nếu cô lo lắng, Thẩm tổng có thể đi cùng cô, chỉ cần đứng xa một chút là được.”

Thẩm tổng đáp: “À, được rồi.”

Liêu Giai Phỉ đành phải cùng đi đến bãi đậu xe.

“Thiếu gia, người ở đây.” Vệ sĩ dừng lại bên chiếc Maybach, giơ tay gõ nhẹ vào cửa sổ.

Cửa sổ nhanh chóng được kéo xuống, gương mặt điển trai, hờ hững của Trữ Lễ Hàn lộ ra.

“Chạy rất nhanh.” Anh quay đầu lại, nhìn có chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, lịch sự trong tòa nhà vừa rồi.

Liêu Giai Phỉ sửng sốt, tim cô đập loạn nhịp trong tích tắc.

“Trữ... Trữ đại...” Giọng Liêu Giai Phỉ vang lên run rẫy.

Trữ Lễ Hàn nhìn cô: “...”

Trữ Lễ Hàn: “Cô là ai?”

Liêu Giai Phỉ: “A?“. Cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra!

Trữ Lễ Hàn nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ vội vàng giải thích: “Tôi thật sự là tìm cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng...”

Liêu Giai Phỉ mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng một hồi lâu rồi hỏi nhỏ: “Vậy anh có nghĩ tới, đi cùng Thẩm tổng có hai cô gái không?”

Vệ sĩ: “...” Xong rồi.

Đại thiếu cũng không nói là có hai người a! Mà Trữ Lễ Hàn đích thực là không hề phát hiện ra Liêu Giai Phỉ, anh chỉ nhìn thấy Úc Tưởng.

“Được rồi.” Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói.

Lạnh lẽo trên mặt anh rút xuống, tựa như tư thế đáng sợ vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Đưa cô ấy trở về đi.” Trữ Lễ Hàn nói xong liền kéo cửa kính lên.

Vệ sĩ gật gật đầu, nhanh chóng đưa người đi.

Bên này, Thẩm tổng nhìn thấy Liêu Giai Phỉ trở lại nhanh như vậy, trong lòng có chút khó hiểu: “Cô với Trữ thiếu nói chuyện xong rồi?”

“Không phải, là nhận lầm người.” Liêu Giai Phỉ dừng một chút: “Trữ thiếu muốn tìm người, có lẽ là Úc Tưởng.”

Thẩm tổng sửng sốt, sau đó mới chậm rãi cười nói: “A, thì ra là như vậy. Vậy mà còn nói không quen nhau...”

Anh ta dừng lại, trong lòng nghĩ, sẽ không phải là chuyện không thể cho người khác biết chứ?

Ví như, tình nhân?

Nhưng điều này cũng không đúng. Thẩm tổng lại thất thần.

Úc Tưởng không thể nào yêu hai anh em cùng một lúc được, đúng không?

Này con mẹ nó! Không phải là muốn một chân đạp hai thuyền sao?

Lúc Thẩm tổng còn miên man suy nghĩ, Úc Tưởng đã từ tòa nhà Quang Minh bước ra.

Người vệ sĩ muốn chuộc tội kia, đương nhiên lại lần nữa không tìm được Úc Tưởng.

Trong xe, thư ký Vương hỏi: “Ngài tìm cô ấy là muốn hỏi ra chủ mưu ở đằng sau sao?”

Anh ta vừa mới định chủ động đề xuất bản thân sẽ tự đến công ty đó tìm cô, nội trong ba ngày, chắc chắn sẽ bắt được người.

“Không phải.” Trữ Lễ Hàn nhẹ giọng nói: “Được rồi, lái xe đi.”

Gặp cô còn khó hơn gặp anh.

“Vâng.” Thư ký Vương không tiếp tục hỏi nữa.

Tra ra kẻ chủ mưu phía sau không phải chuyện quan trọng nhất, bây giờ người của khách sạn Hải Lệ đã sợ chết khiếp, đám phóng viên cũng nhũn cả người, muốn tra ra không khó.

Anh không cần cạy miệng Úc Tưởng nữa.

Anh chỉ muốn hỏi...

Cô chạy cái gì?

Sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ lột da cô sao?

Và còn, hôm đó sau khi rời đi, cô có uống thuốc tránh thai không?

Một nơi khác, Lăng Sâm Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu.

Anh và Trữ Lễ Hàn không giống nhau.

Trữ Lễ Hàn là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, thân phận hiển hách ai cũng biết.

Trữ Lễ Hàn có thang máy chuyên dụng, anh không có.

Lăng Sâm Viễn cùng những người khác đi thang máy thông thường dành cho khách.

“Quản lý Lăng.” Một nhân viên chào anh.

Lăng Sâm Viễn gật gật đầu.

“Cậu có biết những chữ kia có nghĩa gì không?” Lăng Sâm Viễn đột ngột hỏi.

“Quản lý Lăng hỏi chữ gì?”

“N, s, những chữ cái như vậy.”

“Có thể là viết tắt? Hay là một từ? Anh có thể tìm thử trên mạng xem.”

Lăng Viễn Sâm gật đầu mở điện thoại ra tìm kiếm “nmsl“.

[Nmsl, đừng tin đó có nghĩa là mẹ anh đã chết rồi.]

[Đây thật sự là một cụm từ động viên thường được sử dụng, rất tích cực!]

[Nó còn được dịch là không sao cả, bạn là rồng, vân vân, đầu chó.jpg]

(***: Thật ra thì nsml là một câu chửi tục!:P)

Lăng Sâm Viễn:...?

Cô ấy đang truyền cảm hứng cho anh sao?

Để làm gì? Động viên anh nói không thích cô vài lần nữa sao???

Lúc này, Úc Tưởng đã về đến nhà. Úc gia đang vô cùng náo nhiệt, bọn họ đều đang thử lễ phục.

“Đây là của cô!“. Vị đại bá của Úc gia tự tay đưa cho Úc Tưởng một bộ đồ, đồng thời cảnh cáo nói: “Tuyệt đối không được mặc những bộ đồ khiến người ta dị nghị kia, ngày mai Kim gia gả con. Không được làm mất mặt của Úc gia.”

Hệ thống: “Tới rồi! Ngày mai có một tình tiết cốt truyện vô cùng quan trọng. Cô nhất định phải nắm chắc!”

Úc Tưởng: Có gì quan trọng? Nhân vật trọng yếu sẽ xuất hiện sao?

Hệ thống: “Đương nhiên, nữ chính, nam chính và trùm phản diện đều sẽ có mặt...

Nói đến đây, âm thanh hệ thống bỗng dừng lại một chút.

Hệ thống: “Cô đừng làm xằng bậy a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.