Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 3: Chương 3: Sự bất ngờ NÀY!




Hệ thống: Đây là đâu?

Úc Tưởng: “Nhà của tôi.”

Hệ thống: “Sao cô có thể cứ vậy mà về nhà?”

Úc Tưởng: “Nếu không thì ở lại cho Trữ Lễ Hàn hành xác à?”

Hệ thống:......

Ngay lúc Úc Tương và hệ thống đang giao tiếp với nhau bằng sóng não trong âm thầm, thì có tiếng bước chân từ phía cầu thang truyền đến.

Rõ ràng là những người còn lại trong nhà đều đã bị kinh động bởi tiếng thét của người em họ này.

Mà Úc Tưởng không thèm nể mặt một cái...

Úc Trung không ngờ cô vậy mà nói chạy liền chạy, ở phía sau hô lên mấy tiếng: “Đừng có chạy! Đứng lại! Chột dạ đúng không? Chạy cái gì hả?”

Vừa vào đến cửa, Úc Tưởng khóa lại, không ai có thể quấy rầy cô ngủ bù.

Đằng kia, vợ chồng bác cả đến chậm một bước, người sớm đã chạy mất.

Bác cả hỏi: “Người đâu?”

Úc Trung: “Trốn, vào phòng.”

Bác cả nhăn mày, hỏi lại: “Vừa rồi con ồn ào cái gì?”

“Úc Tưởng cả đêm không về, ba, người nhất định phải tra hỏi cô ta cho tốt, công việc thì chẳng đâu ra đâu, bây giờ lại không biết đang qua lại với tên đàn ông nào, trên cổ đều là dấu vết...”

Bác cả cắt ngang: “Hôm qua không phải nó đã nói là đi dự tiệc rượu ở khách sạn Hải Lệ sao?”

Úc Trung: “A! Con biết rồi! Cô ta chắc chắn lại đi tìm Lăng Sâm Viễn!”

Bác cả cười lạnh một tiếng: “Nếu nó thật sự có thể lăn lộn với Lăng Sâm Viễn thì tốt rồi! Đáng tiếc nó không có cái bản lĩnh này... Được rồi! Im lặng đi. Đừng mới sáng đã khiến cả nhà xào xáo!”

Úc Trung chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng, hướng phòng của Úc Tưởng trừng một cái.

Úc Tưởng ngủ một giấc liền đến hai giờ chiều.

Cô thức dậy, đầu tiên là đi tắm rửa sau đó mới nhấc điện thoại lên xem tin tức.

Nhưng nói thế nào đây?

Cô ra ngoài suốt đêm, vừa về đến đã lăn ra ngủ đến tận hai giờ chiều, vậy mà chỉ có 3 tin nhắn mới, đều là cùng một người gửi.

[Đại tiểu thư! 10 giờ 56 phút, cô đang ở đâu?]

[Thẩm tổng nổi giận rồi! Tôi không muốn thay cô bị mắng đâu a!]

[... Được rồi!]

Người gửi: Liêu Giai Phỉ

Một câu “được rồi” này, thái độ giống như một vị Phật vừa giác ngộ nét đầy từ bi vậy.

Úc Tưởng không có được mọi ký ức của nguyên chủ, tất cả những gì cô có thể biết đều là do hệ thống nhắc nhở cùng với một chút hiểu biết qua tiểu thuyết.

Rốt cuộc, nguyên chủ chỉ là một nữ phụ pháo hôi, cũng chỉ có vai trò là một công cụ thôi! Tất nhiên, tác giả sẽ không tốn quá nhiều giấy mực để kể về cô.

Cho nên...

Úc Tưởng cũng không biết Liêu Giai Phỉ và vị Thẩm tổng kia là ai a?

Nhưng theo nội dung tin nhắn có thể hiểu đại khái, cô đã đến trễ khiến công việc xảy ra rắc rối.

Chúng ta đều là nhân vật qua đường, sao phải làm khó nhau?

Đồng bệnh tương liến khiến Úc Tưởng nảy sinh chút hảo cảm, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của đối phương.

[Ngại quá, tối qua xảy ra chút sự cố, tôi sẽ tự mình đến giải thích với Thẩm tổng]

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Úc Tưởng liền nhận được hồi âm

[Cô thế nào mà mỗi ngày đều xảy ra sự cố vậy?]

Úc Tưởng biết, có lẽ đối phương cho rằng cô đang tìm lý do để thoái thác, nhưng cô không thể cứ vậy mà đội cái mũ này nha!

Úc Tưởng bấm chữ: [Xui xẻo, mỗi ngày đều bị tai nạn xe cộ]

Hệ thống:...... Cô sao có thể không chút để ý mà nguyền rủa mình như vậy chứ?

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: “Cô không thể làm rối loạn nhân vật.”

Úc Tưởng không thèm để ý, trực tiếp gửi tin nhắn đi.

Hệ thống mơ hồ nhận thấy ký chủ này thật là khó xử lý.

Nó chỉ có thể nhắc nhở cô một lần nữa: “Nếu cô làm sụp đổ thiết kế nhân vật ban đầu, cô sẽ bị xóa sổ.”

“Ừ.” Úc Tưởng đáp nhẹ, “Vậy nói cho tôi biết, thiết kế nhân vật của nữ phụ này thế nào?”

“Cô ấy tham lam, lười biếng, chỉ số thông minh thấp, ngực to não nhỏ... Cô sờ ngực của mình làm gì?!“. Hệ thống thật sự sắp phát điên.

Úc Tưởng: “À! Sờ một cái xem có thật sự là lớn như vậy không.”

Hệ thống:......

Úc Tưởng: “Không có gì, nói tiếp đi.”

Hệ thống:......

Úc Tưởng: “Nói đi, tôi đang chờ tiếp thu đây!”

Hệ thống: “Cô ấy không thích che giấu tâm tư, xấu xa đều bày ra bên ngoài, cho nên tuyệt đối không có khả năng nhận lỗi với người khác, cô ấy làm cái gì cũng đều cảm thấy là hợp tình hợp lý...”

Úc Tưởng: “Ồ! Không tồi!”

Hệ thống cảnh giác hỏi: “Cái gì không tồi?”

Úc Tưởng: “Tôi nói thiết kế nhân vật này không tồi.”

Hệ thống:?

Cô có nghiêm túc không vậy? Với loại thiết kế nhân vật này, mười người thì đến chín người gào thét không muốn làm. Người cố gắng tiếp nhận thì đều thất bại.

Úc Tưởng, người vừa xuyên qua đã có thái độ bất hợp tác này, bây giờ lại có thể bình tĩnh tiếp nhận nhân vật như vậy?

Úc Tưởng: “Một khi tôi khiến thiết kế nhân vật bị sụp đổ thì sẽ bị xóa sổ sao? Cũng không đến mức như vậy chứ! Như vậy thì mệt cho anh rồi, lúc nào cũng phải theo sát tôi.”

Hệ thống: “Không sai. Nhưng sẽ có những mức độ và quá trình phán quyết.”

Hệ thông: “Nếu là ở trước những nhân vật không quan trọng có những lời nói và cử chỉ sai thiết kế nhân vật, thì sẽ bị điện giật ở mức độ nhẹ. Còn trước mặt nhân vật quan trọng thì chỉ cần một hành động nhỏ bị sai cũng sẽ toàn thân đau đớn.”

Hệ thống: “Ngoài ra còn có hạn mức về số lần vi phạm. Mức độ vừa 10 lần, mức độ thấp 5 lần. Dùng hết, cô sẽ bị xóa sổ.”

Úc Tưởng: “Ồ.”

Cô đột nhiên hỏi lại: “Vậy anh cũng bị trừng phạt sao, Tiểu Viên?”

Hệ thống khựng lại.

Đây không chỉ là lần đầu tiên có ký chủ gọi nó bằng tên thay vì “hệ thống”, mà còn là lần đầu tiên có người hỏi nó có bị trừng phạt hay không.

Hệ thống: “Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi tôi có thể trả lời.”

Úc Tưởng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, Tiêu Viên a! Anh còn không thông minh bằng nữ pháo hôi này đâu! Không trả lời thì ý chính là anh cũng sẽ bị trừng phạt.

Úc Tưởng không hỏi lại quá trình phán định sẽ kéo dài trong bao lâu. Dù sao lần tới khi cô phạm lỗi, tự khắc sẽ biết thôi.

Úc Tưởng vui vẻ đứng dậy, thay quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hệ thống thật sự không nhịn được: “Sao cô không hỏi tôi khi nào sẽ bị phạt?”

Úc Tưởng chớp mắt vô tội: “Hả? Tôi đã làm sai gì sao?”

Hệ thống: “Cô ngủ với Trữ Lễ Hàn!“. Nói đến vấn đề này hệ thống lại tức giận.

Hệ thống: “Làm sao có thể? Cô làm sao có thể ngủ cùng hắn chứ? Cốt truyện cũng vì vậy mà thay đổi rồi!”

Úc Tưởng: “Hôm qua là tôi sắp đặt sao?”

Hệ thống:......

Hình như là... không có? Bởi vì nguyên chủ vốn dĩ ở trên giường Trữ Lễ Hàn, dưới tác dụng của thuốc liền không từ thủ đoạn mà quyến rũ anh ta.

Úc Tưởng: “Vậy anh nói xem! Là Trữ Lễ Hàn phá đi thiết kế nhân vật có phải không?”

Hệ thống:......

“Anh ta có khi nào cũng có một cái hệ thống không? Cũng sẽ bị xóa sổ sao?“. Úc Tưởng thuận miệng hỏi.

Hệ thống chắc chắn nói: “Không có khả năng. Trùm phản diện không phải ai cũng có thể sắm vai, anh ta là bẩm sinh tà ác, căn bản không cần hệ thống!”

Úc Tưởng: “A! Thật đáng tiếc!”

Hệ thống:?

Sao nghe ý của cô giống như rất hy vọng anh ta bị xóa bỏ vậy? Cô, cái này... là đang nhảy múa trên bờ vực đó có biết không? Nếu để Trữ Lễ Hàn biết được thì có chín cái mạng cũng không đủ dùng đâu!

Lúc này, Úc Tưởng vừa đi hai bước liền gặp Úc Trung đang tay trái cầm Coca Cola, tay phải cầm điện thoại di động tán gẫu cùng bạn: “Chơi! Cuối tuần này chúng ta cùng chơi! Chậc, không phải chỉ là một chiếc du thuyền sao? Tôi sẽ chuẩn bị...”

Úc Trung nói được một nửa thì nhìn thấy Úc Tưởng.

Úc Tưởng mở miệng trước: “Giúp việc trong nhà đâu?”

Úc Trung nhíu mày. Không nghe thấy cậu ta nói, trong nhà làm gì có giúp việc, Úc Tưởng liền yên tâm rồi.

Xem ra Úc gia dù có sa sút nhưng vẫn có thể thuê người giúp việc.

Úc Tưởng quay đầu đi vào bếp, gọi hai món mặn một món canh, dưới ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Úc Trung ăn no một bụng liền xách túi đi ra ngoài.

Nguyên chủ năm nay 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Liêu Giai Phỉ và Thẩm tổng dĩ nhiên là sếp và đồng nghiệp của cô.

À! Vấn đề lại tới rồi...

Công ty của cô nằm ở đâu vậy?

Hệ thống: “Cô muốn làm gì?”

Úc Tưởng: “Đến công ty a.”

Hệ thống: “Đi làm?“. Âm thanh máy móc vang lên có chút kinh ngạc.

Úc Tưởng: “Đương nhiên là điểm danh nhận lương a!”

Hệ thống:......

Cũng không cần phải diễn tả sự lười biếng của nhân vật một cách sống động như vậy đâu.

Hệ thống hắng giọng một cái nhắc nhở: “Bây giờ cô phải đi tìm Trữ Lễ Hàn.”

Úc Tưởng: “Tại sao?”

Hệ thống: “Cô phải làm theo cốt truyện, cô phải kết hôn!”

Úc Tưởng nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”

Sau đó, cô mở điện thoại lên tìm kiếm từ khóa công ty của Trữ Lễ Hàn, lập tức một chuỗi kết quả hiện ra.

“Chà! Tham gia dự án ứng dụng con chip và y tế sinh học, ồ, làm IT, ở nước ngoài còn sở hữu quặng dầu mỏ?“. Thật không hổ là motif bá đạo tổng tài! Như vậy mà cũng dám viết nha!

Úc Tưởng lại lật qua.

Sau khi ba mình qua đời, Trữ Lễ Hàn sẽ được kế thừa bất động sản, công ty phim truyền hình, điện ảnh. Ồ, còn cả một công ty bảo hiểm nữa.

Được thôi, cô làm!

Úc Tưởng tự đáp một tiếng trong lòng. Trong nguyên tác, vốn dĩ người thừa hưởng những thứ này đều là nam chính.

Trùm phản diện một cắt cũng không lấy.

Hệ thống: “Xem xong rồi sao? Xem xong có phải động tâm rồi không, có phải muốn ngay lập tức kết hôn cùng Trữ Lễ Hàn không?”

Úc Tưởng lười biếng đáp: “Kéo xuống chút đi, còn chưa kịp ly hôn chia tài sản, tôi đã chết mất rồi!”

Hệ thống:......

Hệ thống: “Làm người không nên quá tiêu cực a!”

Úc Tưởng không phản ứng, đưa tay ra chặn taxi, đọc địa chỉ: “Tòa nhà Quang Minh.”

Đây là cao ốc thuộc sở hữu của Trữ gia. Cả tòa nhà đều là của họ.

Trước tòa nhà Quang Minh, kẻ đến người đi tấp nập. Úc Tưởng vừa bước vào liền thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Cao ốc này quả thực rất hoành tráng, tiền sảnh ở tầng trệt rất lớn được chia thành nhiều khu. Những công ty nhỏ muốn đến Quang Minh để bàn chuyện hợp tác sẽ đợi ở đây.

Úc Tưởng đến thẳng quầy lễ tân: “Xin chào, tôi đến tìm Trữ Lễ Hàn.”

Lễ tân có chút khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Úc Tưởng: “Không có.”

“Vậy xin hỏi cô tìm Trữ đại thiếu có việc gì ạ?”

“Việc riêng.”

Da mặt của lễ tân căng ra, thầm nghĩ, thường xuyên có những cô gái kỳ lạ như vậy đến đây nói có việc tư muốn tìm Trữ đại thiếu.

“Ngại quá, theo quy định, hoặc là có hẹn trước, hoặc là có thể gọi trực tiếp cho ngài ấy. Cô xem...?”

Lễ tân sau khi nói xong đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị náo loạn một trận. Ồ! Chắc sẽ không có việc gì, dù sao bảo vệ cũng đã quen phải giải quyết việc này rồi.

Úc Tưởng: “Được“. Nói xong, liền đi.

Lễ tân: “A?”

Cứ như vậy, cứ như vậy mà đi? Cô ấy vậy mà còn có vẻ mặt bình thản, giống như vừa rồi chỉ là đánh cược một lần vậy.

Úc Tưởng: “Anh xem, không phải là tôi không muốn tìm anh ta, mà là tôi không có tư cách để gặp anh ta nha!”

Cô còn chưa kịp đâm vài nhát vài hệ thống thì đã có người ngăn cô lại: “Úc Tưởng!”

Úc Tưởng quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy một người đàn ông bảnh bao trong bộ vest cùng giày da. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, đang cầm một chiếc cặp da trên tay.

Phía sau anh ta, là một người phụ nữ. Chỉ một chốc sau đó, tên của họ lần lượt xuất hiện trong đầu cô.

Thẩm Hải.

Liêu Giai Phỉ.

Cũng chính là chính là sếp của Úc Tưởng, Thẩm tổng cùng với người đồng nghiệp đã nhắn tin cho cô.

Hai người nhanh chóng tiến tới. Úc Tưởng không còn cách nào khác đành nói: “Thật trùng hợp!”

Thẩm tổng nhìn cô một chút, lại quay sang nhìn lễ tân, cuối cùng là nở một nụ cười đầy thâm ý: “Cô có quen biết người ở đây sao?”

Úc Tưởng hào sảng lắc đầu: “Không biết“. Sau đó thì đảo khách thành chủ hỏi lại: “Ngài đến chỗ này làm gì?”

Thẩm tổng: “Ách.”

Liêu Giai Phỉ: “......“.

“Cô vậy mà thật sự quên sao đại tiểu thư? Chúng tôi đến kêu gọi đầu tư, muốn hẹn gặp người quản lý hạn mục đầu tư của Trữ thị.”

Vị Thẩm tổng vậy mà lại sảng khoái cười: “Đúng! Chính là như vậy a.”

Úc Tưởng: “Vậy các người chậm rãi kêu gọi.”

Thẩm tổng: “......”

“Xin chào, ngài có phải là Thẩm tổng của Công ty văn hóa Khải Tinh không? Giám đốc Lăng của chúng tôi với mới đến, tôi phụ trách đưa ngài lên lầu.“. Cô gái ở quầy lễ tân bước tới.

Hệ thống: “Đã phát hiện tình tiết cốt truyện quan trọng. Nhân vật nam chính Lăng Sâm Viễn cách cô chỉ 100 mét... 90 mét... 80 mét...”

Hệ thống: “Lập tức tiến tới tỏ tình với anh ta!”

Úc Tưởng: Làm sao? Nói với anh ta tôi có vật quan trọng muốn đưa sao?

Hệ thống nghẹn ngào: “Không có!”

Hệ thống: “Tuy nhiên, cô sẽ vì liên tục bị cự tuyệt mà càng ngày càng ghét nữ chính.”

Úc Tưởng: Anh có bao giờ nghĩ, có khi nào tôi là một kẻ bị bệnh kiều chưa?

Hệ thống:?

Bệnh kiều? Là gì? Nó có chút xấu hổ, là hệ thống quá lạc hậu rồi sao? Thế nhưng, nó sẽ không biểu hiện vẻ mặt này ra đâu.

Hệ thống cố gắng phong đạm khinh vân hỏi: “Có ý gì?”

Úc Tưởng: Tỉ như yêu không thành, cầu không được, muốn không xong, sau đó liền đem anh ta nhốt lại hành hạ đến chết.

Hệ thống tam quan đều vỡ nát. Hoảng hốt phát ra âm thanh: “Không được. Không được!”

Sau khi trò truyện và đánh rắm cùng hệ thống được một lúc, nam nhân vật chính Lăng Sâm Viễn đã bước vào sảnh.

Người đàn ông với bộ vest đen, gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng.

Dùng từ trong nguyên tác miêu tả chính là: làn da màu đồng, lông mày kiếm đâm xuyên thái dương, khuôn mặt tuấn tú như chạm khắc, khí chất cao ngạo coi thường cả thiên hạ.

Nghĩ đến đây, Úc Tương có chút đói bụng.

A! Đại Đồng* Đại Đồng mãi đỉnh!

(*) Mỳ cắt Đại Đồng: một loại mỳ nổi tiếng xuất xứ từ thành phố Đại Đồng, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Được mệnh danh là vua của các loại mỳ. (Nguồn Wikimedia.com).

Lúc này Thẩm tổng mỉm cười mở miệng: “Úc Tưởng, cô đi cùng chúng tôi đi. Cô là thiên kim hào môn, chắc chắn từng tiếp xúc với những người như Lăng tổng.”

Nghe xong, Úc Tưởng rốt cuộc đã biết tại sao nguyên chủ suốt ngày bỏ bê công việc mà vẫn chưa bị vị Thẩm tổng này sa thải. Đoán chừng đã cho rằng cô có xuất thân hào môn nên mới cả nể như vậy.

Anh ta làm sao biết được Úc gia sắp phá sản tới nơi rồi a! Người ở tầng lớp thượng lưu bây giờ còn không thèm để ý tới họ đâu.

Lễ tân rất nhanh đã dẫn người vào thang máy. Trong đó, chỉ có ba người bọn họ.

Úc Tưởng lúc này mới lên tiếng: “Thực ra, tốt nhất là không nên bàn chuyện hợp tác với vị Lăng tổng này.”

Thẩm tổng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?... Ồ, cô là đang e ngại thân phận của anh ta có phải không?”

Trữ gia quang minh chính đại nhận về một đứa con riêng, bây giờ trong giới kinh doanh hầu như ai cũng biết chuyện.

Mà đứa con riêng này, chính là Lăng Sâm Viễn.

Thẩm tổng lòng tin tràn đầy: “Vậy cũng đâu có quan hệ gì. Trữ đại thiếu mỗi ngày đều bận rộn, chúng ta chỉ là một công ty nhỏ muốn hợp tác với Lăng tổng. Nói chính xác cũng là đang hợp tác với Trữ đại thiếu a! Chúng ta sẽ không chịu thiệt.”

Vừa nói xong, cửa thang máy liền mở ra.

Đối diện với hắn là Trữ Lễ Hàn cao thẳng tấp, âu phục màu trằng chỉnh tề, tuấn tú dịu dàng, khí chất cao quý, tựa hồ chỉ cần cúi người một cái đối với anh cũng là một điều phạm thượng.

Đi theo sau Trữ Lễ Hàn có hai thư ký, ba vệ sĩ. Khí thế này thoạt nhìn thật giống như có thể đánh Lăng Sâm Viễn nhập viện.

Thẩm tổng không khỏi rùng mình mấy cái.

Hệ thống không nghĩ bất ngờ lại đến nhanh như vậy!

Bất ngờ này, bất ngờ này gọi là gì hả?

Chính là song hỷ long môn a!

Sau đó, nó nghe thấy Úc Tưởng bước ra từ thang máy nhẹ giọng hỏi nó: “Anh nói, nếu như tôi trước tiên nói với Trữ Lễ Hàn, chúng ta kết hôn đi. Sau đó lại xoay đầu nói với Lăng Sâm Viễn, thật ra tôi rất thích anh. Một lần hoàn thành hai nhiệm vụ, có được không?”

Hệ thống:!

Không!

Không được đâu!

Cốt truyện sẽ máu chó đến mức mẹ nó! Tôi cũng nhận không ra!

Cho nên, nó có nên thôi thúc cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.