Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 137: Chương 137




Ngày đó Cố Nguyên Bạch mang Tiết Viễn về cung.

Khi Tiết lão tướng quân cung tiễn Thánh Thượng rời đi, nhìn nhi tử của mình đang ngồi trong xe ngựa, trong lòng vô cùng phức tạp.

Thánh Thượng tức giận vì nhi tử của hắn như vậy khiến đáy lòng Tiết tướng quân vừa vui sướng lại vừa sợ hãi. Thánh Thượng coi trọng Tiết Viễn như thế là điều hắn không hề nghĩ tới. Nhưng nhi tử có thánh quyến, lại còn được người quan tâm nhiều như vậy, đáy lòng Tiết tướng quân đương nhiên cảm thấy vui sướng và mừng rỡ. Thế nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi, thánh ân như vậy, một khi phản phệ, có phải sẽ khiến Tiết phủ gặp tai họa không.

Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Thánh Thượng có thể vì nhi tử mà quát lớn Tiết lão tướng quân, Tiết lão tướng quân thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh, chỉ hy vọng Tiết Viễn có thể đáp lại sự yêu quý của Thánh Thượng.

Xe ngựa dần rời đi, Tiết lão tướng quân ngây người trong chốc lại, rồi lại đột nhiên nghiêm mặt, nói với Tiết phu nhân: “Ta ngược lại muốn nhìn xem, người hắn thích rốt cuộc là nam tử nào!”

Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến Tiết Viễn xem tiền đồ tốt đẹp như trò đùa, làm như vậy không sợ khiến Thánh Thượng thất vọng sao? Không sợ lão phụ lão mẫu ở nhà thất vọng vì hắn sao?!

*

Một ngày lại một ngày trôi qua, cuối tháng chính là sinh nhật của Thánh Thượng, cuối cùng Tiết Viễn cũng có thể làm Cố Nguyên Bạch nếm thử chén mì trường thọ do tự tay hắn nấu.

Chén mì kia nhiều đến trướng bụng, Tiết Viễn nhìn cái chén không, rồi lại nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của Thánh Thượng, mê muội nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới xoay người bưng chén đũa ra ngoài.

Đảo mắt một cái đã đến nửa tháng sau.

Những mỏ muối ở Lưỡng Chiết vẫn luôn được khai thác bí mật, ước chừng nửa năm sau là có thể đưa vào buôn bán. Ban ngày, Cố Nguyên Bạch thương nghị chính sự cùng các vị đại thần, đảo nhỏ của Phù Tang bị bọn họ chiếm đóng, là một đảo nhỏ có vị trí vô cùng quan trọng, là đảo nhỏ mà Phù Tang chuẩn bị cho ngoại thương và vũ trang.

Phù Tang chủ động đưa ra bồi thường, muốn dùng vàng thật bạc trắng để đổi đảo nhỏ về, bọn chúng thậm chí còn có thể đồng ý ước pháp tam chương với Đại Hằng, nhóm thần tử đang thảo luận xem có nên đồng ý trao đổi với Phù Tang hay không.

Chuyện hương liệu của Phù Tang ghê tởm thật sự, cho dù là lão phu tử ngày thường cổ hủ nhất cũng hận nghiến răng nghiến lợi với chuyện này, chỉ chờ mong có thể hung hăng đánh cho bọn chúng một đòn thật nặng, để cho đám Phù Tang lòng lang dạ sói kia căng mắt lên nhìn xem bản lĩnh của Đại Hằng là như thế nào.

Việc này thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng Cố Nguyên Bạch chốt lại nói, đổi.

Lãnh thổ Phù Tang thật sự rất thiếu thốn, ngoại trừ hương liệu hại người ra thì thật sự rất nghèo, bởi vì khoảng cách xa xôi, cho dù đánh chiếm rồi cũng khó có thể quản lý được, huống chi mấy năm nay chiến tranh diễn ra liên miên, phía sau còn có Tây Hạ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, mối làm ăn này không đáng giá.

Thế nhưng Cố Nguyên Bạch tuyệt đối không để cho Phù Tang tự do tự tại như vậy, lúc trước Lâm Tri Thành tới báo, phát hiện nguồn gốc của hương liệu kia ở Đông Nam Á, cái thứ này cần phải thiêu hủy hoàn toàn, trong nước cũng cần phải quản lý chặt chẽ hơn.

Phá hủy nơi chế tạo hương liệu của bọn chúng, Phù Tang cũng chỉ có thể trở lại là một quốc gia nghèo nàn lạc hậu. Hơn nữa bởi vì chuyện này, cho nên các quốc gia xung quanh bị hại cũng không có mấy người chịu hòa nhã với Phù Tang.

Sau khi thảo luận với nhóm thần tử xong, Cố Nguyên Bạch hơi hơi toát mồ hôi, y lấy khăn lau mồ hôi đi, vì sức khỏe ngày một tốt lên của mình mà không nhịn được nở một nụ cười.

“Điền Phúc Sinh, tắm gội.”

Sau khi tắm gội xong, sắc trời đã tối. Tháng mười, trời đã bắt đầu trở lạnh, Cố Nguyên Bạch khoác một chiếc áo bào trắng, vừa ra khỏi điện tắm thì nhìn thấy Tiết Viễn đang ngồi xổm cạnh dòng suối hai bên sườn điện, không biết đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

Dòng suối này là nơi dẫn nước vào hồ tắm của Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch nhướng mày, gọi: “Tiết Viễn.”

Tiết Viễn quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thánh Thượng đứng phía sau, quả nhiên lại sửng sốt đến ngây người.

Cố Nguyên Bạch khoác trên người một chiếc áo màu chàm, làm nổi bật lên làn da trắng hồng như hoa như ngọc của y. Cho dù đã nhìn thấy dáng vẻ Thánh Thượng vừa tắm xong không biết bao nhiêu lần, thì Tiết Viễn vẫn bị Thánh Thượng mê hoặc như cũ, đôi mắt dán chặt di chuyển theo, tâm tư như hổ như sói.

Thánh Thượng bị vẻ mặt hắn chọc cười, khóe môi ướt át cong lên, sóng mắt mang ý cười, nhẹ nhàng liếc Tiết Viễn một cái: “Đồ ngốc.”

Cả người Tiết Viễn mềm nhũn, lòng bàn chân trượt một cái, “bùm” một tiếng rơi xuống hồ nước Thánh Thượng vừa tắm.

Cố Nguyên Bạch hoàn toàn không nhịn được, ha ha cười rộ lên.

Y mang theo ý cười trở về tẩm cung, lúc này cung nhân đã sửa sang giường đệm xong xuôi. Cố Nguyên Bạch leo lên giường, nơi chóp mũi toàn là mùi hương nhẹ nhàng sau khi tắm gội, trong lòng y chợt động, gọi Điền Phúc Sinh đang chuẩn bị lui ra lại: “Đốt huân hương lên cho trẫm đi.”

Điền Phúc Sinh kinh ngạc, từ sau khi bị quốc hương Tây Hạ hãm hại, Thánh Thượng có chút bài xích với hương liệu, đây là lần đầu tiên Thánh Thượng bảo đốt hương kể từ sau khi chuyện đó xảy ra.

Điền Phúc Sinh vội vàng đi chuẩn bị huân hương, cố ý chọn loại hương hỗ trợ giấc ngủ, hy vọng tối nay Thánh Thượng có thể ngủ ngon.

Mùi hương lượn lờ, chậm rãi lan tràn.

Cố Nguyên Bạch nắm chặt chăn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đến khi có ý thức một lần nữa, thì thấy có người ép cổ tay y lên đỉnh đầu, đang hôn hôn vành tai y.

Cảm giác tê dại từ vành tai truyền vào trong óc, đôi mắt Cố Nguyên Bạch trợn to, ngước lên nhìn, đập vào mắt chính là lồng ngực của Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch nói: “Ngươi làm cái gì thế.”

Dày đặc giọng mũi, mang theo buồn ngủ.

Tiết Viễn thừa dịp y mở miệng nói chuyện mà hôn lên môi y, tiến quân thần tốc, tới một độ sâu chưa bao giờ có. Cố Nguyên Bạch cảm thấy không khỏe, chống lên ngực định đẩy hắn ra, thì lại đối diện với đôi mắt hừng hực lửa của Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch biết hắn muốn làm cái gì.

Muốn lên giường.

Trái tim trong lồng ngực bắt đầu thình thịch nhảy lên, như có một đàn thú đang chạy loạn, không khí đột nhiên trở nên ướt át, ngọn lửa nhỏ quấn quanh, từng chút từng chút bốc lên thành ngọn lửa lớn.

Đệm chăn nhăn lại thành ngọn núi, ngón tay dùng sức siết chặt lụa vàng.

Thanh âm bị bóp nghẹn khiến mặt Cố Nguyên Bạch từ từ đỏ bừng, y khó chịu nhắm hai mắt lại, muốn tránh né đầu lưỡi tham lam của Tiết Viễn.

Cánh môi bị bao lấy, bị liếm mút, một giọt nước trong miệng cũng bị người cướp đi hết, Cố Nguyên Bạch muốn nói đừng hôn nữa nhưng lại nói không nên lời.

Cảnh tượng như vậy, có chút không giống với suy nghĩ của Cố Nguyên Bạch.

Hình như hoàn toàn trái ngược.

Đôi chân vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp, nhưng bất luận có đá thế nào, thì Tiết Viễn vẫn bất động như núi. Hàm răng dùng sức, đầu lưỡi trầy da, Tiết Viễn chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó giương mắt, dùng đôi mắt thèm đến đỏ ngầu mà khiển trách nhìn Cố Nguyên Bạch.

Vẻ mặt kia, quả thực là thèm đến nhỏ dãi rồi.

“Buông ra.” Cố Nguyên Bạch mạnh mẽ hô lên một tiếng, lại hung hăng đạp Tiết Viễn một đạp: “Trẫm bảo ngươi buông ra!”

Tiết Viễn lù lù bất động, còn cười cười, cúi đầu mút một ngụm: “Thánh Thượng đừng sợ, nửa tháng nay, thần đã ăn không ít đồ bổ, học được không ít thứ hay ho đấy.”

Cố Nguyên Bạch chợt mất sức lực, đôi mắt trợn to, xen lẫn trong cảm giác vô lực còn có chút hoảng loạn vô cớ.

Lúc ở trên xe ngựa hắn nghe lời như vậy, thế mà bây giờ lại không nghe lời nữa.

Thánh Thượng phun ra từng câu tàn nhẫn đứt quãng, mỗi một câu đều có thể khiến người nghe sợ tới mức không ngừng run rẩy. Thế nhưng hai tai Tiết Viễn lại như không nghe thấy, hết sức chuyên chú mà nếm mặt trước, sau khi nếm xong rồi lại thong thả ung dung lật Thánh Thượng lại, nếm mặt sau.

Mỗi một miệng thịt đều được ngậm giữa môi răng cẩn thận nhấm nhấp. Có vài chỗ thật sự quá non mềm, nơi mềm nhất trên người Tiết Viễn chính là đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi một chút, lời nói tàn nhẫn trong miệng Thánh Thượng tức khắc dừng lại ngay.

Ngẩng cổ, mồ hôi như hạt đậu từ trên người Tiết Viễn nhỏ xuống người Cố Nguyên Bạch, thân thể mới tắm gội xong lại toát đầy mồ hôi, ở trên giường sưởi ấm áp, đệm chăn hoàn toàn không phát huy được tác dụng của nó.

“Cút ngay.” Hơi hơi run run như muốn hỏng mất: “Tiết Viễn, ngươi không nghe lời.”

“Nghe lời.” Y phục trên người Tiết Viễn đã sớm ném xuống giường, hắn tiến về phía trước, cầm cánh tay mảnh khảnh của Thánh Thượng vòng ra sau cổ mình, dỗ dành nói: “Trên lưng không bị thương, có một khoảng lớn cho ngươi cào đấy.”

Hắn cúi đầu muốn hôn, Cố Nguyên Bạch né tránh. Tiết Viễn thấp giọng cười, đuổi theo, cuối cùng vẫn hôn lên. . Đam Mỹ H Văn

Móng tay cào ra từng vệt trắng đỏ.

Không có thần tử nào nghe lời hơn Tiết Viễn đâu, Tiết Viễn tin tưởng như vậy.

*

Thân thể Thánh Thượng không tốt, hết thảy đều phải chậm rãi.

Tiết Viễn cực kỳ chậm, mỗi một động tác đều biến thành cọ sát tra tấn người, chậm rãi mà kéo dài suốt một đêm, dưới chân nến tích thành một vũng nước.

Thánh Thượng bảo hắn cút, bảo hắn làm nhanh lên...... Hắn đều không nghe, sau khi chắc chắn thân thể Thánh Thượng đã khỏe lên, liền ngang ngược như cường đạo, thành kẻ điếc, hai tai không nghe lọt bất cứ thứ gì hết.

Cường đạo cũng không có giày vò người như hắn, cũng không cố ý làm chậm rãi như hắn.

*

Sáng hôm sau, mặt trời treo cao, Cố Nguyên Bạch mới miễn cưỡng mở hai mắt ra.

Y giật giật ngón tay, chỉ là ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, giương mắt nhìn lên, giữa khe hở ngón tay đều là dấu răng tinh tế.

Cố Nguyên Bạch miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng trong nháy mắt lại vô lực té ngã xuống giường, trong xương cốt đều là biếng nhác.

Tiết Viễn quá cẩn thận, mỗi một động tác đều dây dưa kéo dài, mặc dù Cố Nguyên Bạch không bị thương, nhưng sau một đêm, vẫn bị động tác chậm rãi như tra tấn làm cho đỏ mặt tim đập, hoàn toàn thấm vào tận xương cốt của y.

Lúc này Cố Nguyên Bạch mới biết, thì ra chậm rãi còn khiến người ta khó chịu hơn cả nhanh.

Y nhớ lại Tiết Viễn đêm qua thế nào cũng không chịu nghe lời y, vẻ mặt chợt biến đổi, nhớ tới chuyện đêm qua, lại biến đổi.

Nhấc đệm chăn lên, Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thử, đến cả ngón chân cũng toàn là dấu răng.

Thánh Thương cương cứng trên giường, sắc mặt hết đỏ lại đen.

Cửa bị mở ra, Tiết Viễn từ bên ngoài đi vào. Trong tay hắn bưng nước ấm và khăn, vừa thấy Thánh Thượng tỉnh lại, khuôn mặt nhân mô cẩu dạng kia liền lộ ra nụ cười chứa vài phần thỏa mãn.

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn chằm chằm, khóe môi mím chặt, khóe mắt đỏ ửng không khỏe. Đột nhiên Tiết Viễn thở dài: “Thánh Thượng, mới sáng sớm, người đừng nhìn chằm chằm thần như vậy, thần sẽ không chịu nổi mất.”

“......” Cố Nguyên Bạch mím môi: “Ha ha.”

Tiết Viễn bước tới cúi người xuống, đặt hai chân Thánh Thượng lên đầu gối của mình, ôn nhu hỏi: “Đau không?”

Không đau. Nếu muốn hỏi cảm giác như thế nào, thì rất sướng. Chỉ cần sướng, cái gì Cố Nguyên Bạch cũng dễ nói. Thế nhưng đêm qua Tiết Viễn lại trầm mặc hệt như một ngọn núi cao, nửa phần cũng không nghe lời Cố Nguyên Bạch nói, Cố Nguyên Bạch bảo hắn nhanh lên, hắn vẫn chậm. Bảo hắn dừng lại, ngoài miệng hắn bảo được, thế nhưng động tác lại vẫn tiếp tục.

Nghĩ vậy, Cố Nguyên Bạch dùng sức đạp Tiết Viễn một cái, không chút thương tiếc: “Trẫm nhìn ngươi lại thấy phiền.”

Tiết Viễn ngoan ngoãn chịu một đạp, sau đó cầm mũi chân trong tay, thả một nụ hôn lên mu bàn chân, cười nói: “Phiền Thánh Thượng nhìn thần nhiều hơn một chút, thời gian không còn sớm, để thần hầu hạ người dậy.”

“Lấy cái áo có thể che kín cổ ấy.” Thanh âm Cố Nguyên Bạch hơi khàn khàn: “Tay áo cũng lớn một chút.”

Tiết Viễn nhịn không được cười cười: “Vâng.”

Buổi sáng, ngự y đã chờ sẵn ngoài điện, Cố Nguyên Bạch kéo ống tay áo lên cho bọn họ bắt mạch, trên cổ tay có đến ba đến năm dấu răng gần sát nhau. Tay ngự y hơi run lên, vờ như không nhìn thấy gì hết.

Chờ đến khi ngự y thu tay lại, Tiết Viễn lập tức tiến lên, lấy khăn lau lau tay cho Cố Nguyên Bạch.

Tay Tiết Viễn vốn thô ráp, hơn nữa thân thể Cố Nguyên Bạch hôm nay có chút nhạy cảm hơn bình thường, khăn tay mới cọ qua cọ lại hai ba lần, Cố Nguyên Bạch đã cau mày, thấp giọng: “Đau.”

Tiết Viễn ném khăn, nhíu mày thật sâu. Bộ dạng kia, thật giống như có người đâm một đao vào ngực hắn.

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, lại giả vờ.

Rõ ràng cầm thú cũng không bằng, nếu thật sự đau lòng, vậy tại sao thời điểm ở trên giường làm y, y bảo dừng hắn lại không nghe lời?

Đợi ngự y đi rồi, Cố Nguyên Bạch mới đặt tay trước môi Tiết Viễn, ra lệnh: “Hôn.”

Yết hầu thô to của Tiết Viễn trượt lên trượt xuống, lại lắc lắc đầu: “Thánh Thượng, không thể hôn. Da chỗ này rất mỏng, hôn sẽ đau đấy.”

Cố Nguyên Bạch hơi hơi vừa lòng, đang muốn buông tay, lại bị Tiết Viễn bắt lấy, cúi đầu đau lòng thổi thổi.

Tê dại đến tận xương.

Đầu ngón tay của Thánh Thượng không tự chủ được mà co lại, thanh âm mềm mại, vẻ mặt ôn hòa hỏi Tiết Viễn: “Ngươi đau không?”

Sắc mặt Tiết Viễn không thay đổi: “Thánh Thượng hỏi chỗ nào cơ?”

“Trên lưng.” Cố Nguyên Bạch xoay xoay nhẫn ngọc trên tay: “Tối tay cởi y phục ra, để trẫm xem xem có làm ngươi bị thương không.”

Tiết Viễn không khỏi nhếch miệng một cái, cũng giả vờ giả vịt gật đầu, thuận theo nói: “Thần đều nghe Thánh Thượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.