Đêm đó, cái gì Cố Nguyên Bạch cũng chưa làm được, bởi vì y hơi phát sốt.
Ngự y nói nửa tháng sau y có thể lên giường, vì không để y bị thương nên Tiết Viễn càng cẩn thận hơn. Thế nhưng thân thể của Thánh Thượng vẫn không chịu đựng nổi loại vui sướng đến tận xương cốt này, Cố Nguyên Bạch bị bắt dùng thuốc, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Để an ủi y, Tiết Viễn liền cho y xem tấm lưng rộng lớn bị y cào cho chằng chịt vết thương.
Thánh Thượng không cảm kích, trắng mắt liếc vị tướng quân trung thành tận tâm một cái, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, Cố Nguyên Bạch mới ra khỏi giường. Y bị Điền Phúc Sinh khuyên bảo rất nhiều lần: “Thánh Thượng không thể không màng đến sức khỏe như vậy được, chuyện này cũng quá hại thân rồi.”
Lão thái giám không chỉ như vậy, còn cố ý làm trò chèn ép Tiết Viễn trước mặt y, giọng điệu tràn đầy oán trách, Cố Nguyên Bạch không nhịn được, nằm rạp trên bàn công văn cười đến sống lưng khẽ run.
Tiết Viễn đứng một bên, ánh mắt lạnh lão đảo qua Điền Phúc Sinh, bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng Thánh Thượng.
Lại qua mấy ngày, Cố Nguyên Bạch nhận được thư của hoàng đế Tây Hạ.
Hoàng đế Tây Hạ hiện tại, cũng chính là nhị hoàng tử Tây Hạ lúc trước, là vị hoàng tử nhút nhát đã từng bị Cố Nguyên Bạch đánh gãy một chân kia.
Lời nói trong thư của Lý Ngang Dịch tràn đầy bất đắc dĩ: “Lá thư người viết cho phụ thân ta, thực sự khiến cho quãng thời gian đó của ta vô cùng gian nan.”
Đương nhiên hắn không nói trực tiếp như vậy, chẳng qua từ chi tiết bên trong có thể nhìn ra hàm ý như thế. Sau khi xem xong thư, vẻ mặt Cố Nguyên Bạch chậm rãi nghiêm lại, từ đây cũng có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.
Lý Ngang Dịch đã biết cuộc chiến trên biển giữa Phù Tang và Tây Hạ, hắn tính toán ra tay ư?
Cố Nguyên Bạch trầm tư suy ngẫm một đêm, cho dù là lúc ngủ cũng nghĩ đến chuyện của nhị hoàng tử Tây Hạ. Tiết Viễn bò lên giường lại bị y một chân đạp xuống: “Bây giờ trẫm không có hứng.”
Tiết Viễn lại bò lên một lần nữa, ôm y vào trong lòng, cho dù bị đạp thêm vài cái cũng nhất quyết không chịu đi xuống: “Thánh Thượng nói cho thần nghe, là ai chọc người mất hứng vậy? Thần lập tức đi chém hắn ngay.”
“Vậy thì nhiều lắm.” Cố Nguyên Bạch chỉ vào hắn: “Ngươi là người thứ nhất đấy.”
Tiết Viễn cắn cắn ngón tay y, cười văn nhã: “Thánh Thượng, thần cam tâm tình nguyện để Thánh Thượng trừng trị.”
“Thần quỳ, bảo đảm không động đậy.” Tiết Viễn nóng lòng muốn thử, nghĩ tới trên xe ngựa ngày ấy: “Thánh Thượng, đùi thần rắn chắc có lực, người có thể trực tiếp đứng trên đùi thần, chống lên bả vai thần này.”
Cố Nguyên Bạch không chút dao động, chậm rãi nói: “Tiết Cửu Dao, ngươi nói thêm câu nữa xem?”
Tiết Viễn câm miệng.
Sau một hồi yên tĩnh, ngược lại Cố Nguyên Bạch là người mở miệng trước: “Ta đang nghĩ đến hoàng đế Tây Hạ.”
Tiết Viễn cười nhạo một tiếng: “Ta nhớ ra rồi, chính là cái tên nhị hoàng tử bị ta đánh gãy chân.”
“Phải.” Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Không bao lâu nữa, chỗ tiếp giáp giữa Tây Bắc và Tây Hạ sẽ nổ ra chiến tranh, tới lúc đó, ta định sẽ ngự giá thân chinh.”
Tiết Viễn mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch mím môi, nghiêng đầu, mặt đối mặt nhìn hắn, giải thích nguyên nhân y muốn ngự giá thân chinh với Tiết Viễn: “Hiện giờ trong nước đã yên ổn, thắng lợi ở vùng duyên hải chung quy vẫn cách xa nội địa, thời điểm ta tiến thành chống tham nhũng, đã tính dùng một trận thắng lớn để củng cố uy thế của bản thân, các quan viên địa phương cách xa kinh thành, uy nghiêm của hoàng đế đối với bọn họ đã suy yếu rất nhiều rồi. Ta đã từng nói chuyện này với ngươi, khi đó ngươi có nói, uy nghiêm của chủ tướng càng lớn, thì người dưới mới có thể tin phục, mới có thể nghe lời.”
Tiết Viễn hít sâu một hơi, gật đầu. “Đúng vậy.”
“Cho nên trẫm cần một trận thắng lớn để uy hiếp địa phương, làm chấn động Tây Bắc. Thắng lợi ở Bắc Cương không có ý nghĩa gì nhiều, một trận thắng khi đã chiếm trước thiên cơ thì không thể khiến người trong nước kinh sợ đến mức ta mong đợi.” Cố Nguyên Bạch dứt khoát lưu loát nói: “Trận chiến với Tây Hạ lần này, ta đã nắm chắc chiến thắng, một khi đã như vậy, lại càng không thể buông tha cơ hội ngự giá thân chinh.”
“Huống chi.” Cố Nguyên Bạch dừng một chút, đè thấp thanh âm nói: “Sau trận chiến với Tây Hạ, ta định sẽ tiến hành cải cách học phái. Chỉ có ngự giá thân chinh trở về, những người đó mới khiếp đảm với uy nghiêm của ta, mới sợ hãi mà kiêng nể ta.”
“Tới lúc đó, ta mới có thể nhân cơ hội này mà cải cách học phái trong nháy mắt.”
Dự định trong lòng Cố Nguyên Bạch chính là như vậy, nếu thân thể này không thể chữa trị, vậy đương nhiên y sẽ không chọn cách ngự giá thân chinh, đường xá xa xôi, y không chắc mình có thể chịu đựng nổi. Thế nhưng hiện tại hết thảy đã hoàn toàn thay đổi, thân thể này đã có cách trị liệu để khỏe lên, sống lâu hơn, dã tâm của Cố Nguyên Bạch cũng bắt đầu theo thân thể này mà bùng cháy, khi y nói những lời này, đôi mắt dường như đều đang phát sáng.
Mê người, chói mắt, làm trái tim trong lòng ngực hắn thình thịch nhảy loạn.
Tiết Viễn đột nhiên cúi đầu, nâng mặt Cố Nguyên Bạch lên nhìn chằm chằm vào mắt y.
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, lời nói đột nhiên im bặt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, phản chiếu gương mặt của Tiết Viễn.
“Thánh Thượng.” Giọng nói Tiết Viễn trầm thấp: “Đã nói trước rồi, mặc kệ người đi đâu, cũng phải dẫn theo thần đấy.”
Khóe miệng Cố Nguyên Bạch không khỏi cong lên, y sờ sờ yết hầu Tiết Viễn, mang theo ý cười: “Ngươi cứ ngoan ngoãn cho ta. Nếu nghe lời, ta sẽ dẫn ngươi theo.”
“......” Tiết Viễn thở dài: “Thánh Thượng, sao lúc nào thần cũng nghe lời được, nếu lúc ấy mà nghe lời, thần sẽ chết mất.”
Môi Cố Nguyên Bạch hé mở, còn chưa kịp nói chuyện, Tiết Viễn đã thành khẩn: “Thật sự không thoải mái, không thích sao?”
“Thích.” Cố Nguyên Bạch thành thành thật thật đáp: “Chỉ là ngươi sờ soạng quá nhiều, tay cũng quá thô.”
“Mẹ nó.” Tiết Viễn thấp giọng mắng một câu, lập tức nói: “Thánh Thượng đừng nói nữa, thần lại muốn hóa thú rồi.”
Cố Nguyên Bạch: “......”
Hai người quấn lấy nhau một hồi, cố ý đùa vui, rồi sau đó ôm nhau mà ngủ. Đến nửa đêm, đột nhiên Tiết Viễn bừng tỉnh, hắn há to miệng hít từng ngụm khí, cái trán chống lên trán Cố Nguyên Bạch, cảm nhận được hô hấp của y phả vào mặt, thật lâu thật lâu sau, cảm giác hít thở không thông kia vẫn chưa phai đi.
Hình như hắn lại nằm mơ thấy ác mộng.
Cố Nguyên Bạch trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cũng nhận ra hắn kinh hoảng, theo bản năng vươn tay ra, ôm lấy đầu Tiết Viễn: “Gia ở chỗ này, đừng sợ.”
Đầu Tiết Viễn bị ấn chôn trong lồng ngực y, đôi mắt trừng lớn, ngây ngốc trong chốc lát mới hoàn hồn lại, không nhịn được cười.
Cảnh tượng núi băng sụp đổ, cát bụi bay đầy trời đáng sợ trong giấc mộng, chậm rãi tan đi.
Mười mấy ngày sau, quân Tây Bắc đã từ chỗ thủy quân vùng duyên hải di chuyển đến Tây Bắc. Trước đó cũng có tin, Tây Hạ đang tập hợp binh lính, có lẽ chuẩn bị muốn tấn công Đại Hằng.
Khi Cố Nguyên Bạch lâm triều, thản nhiên nói y muốn ngự giá thân chinh.
Triều đình ồ lên.
Một đại thần lại một đại thần đứng ra ngăn cản, hai mắt đẫm lệ mà quỳ xuống khẩn cầu. Sau khi hạ triều, lại có tốp ba tốp năm người không ngừng đến trước Tuyên Chính Điện khuyên nhủ.
Thế nhưng ý Thánh Thượng đã quyết, y không cách nào lấy chuyện cải cách học phái ra để thuyết phục mọi người, cho nên đành nói ra lý do khác. Hiện giờ đã là Cảnh Bình năm thứ mười, sắp sang Cảnh Bình năm thứ mười một, hai đời hoàng đế Đại Hằng đều chưa từng xuất chinh, uy nghi của đế vương cũng dần suy tàn, cơ hội như vậy, ở trong mắt Cố Nguyên Bạch là rất khó có được, cho nên y không thể nào bỏ lỡ.
Những người có thể thuyết phục đều bị Thánh Thượng thuyết phục, còn những người không thể thuyết phục thì cũng không cần phải cưỡng ép. Bên trong triều đình có một nửa đều là người trung thành với hoàng thất, bọn họ chấp nhận lui một bước, nhưng vẫn rất lo lắng cho an nguy của Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch không phải là người không chịu lắng nghe kiến nghị của thần tử, nhóm thần tử lo lắng y xảy ra chuyện, cho dù Cố Nguyên Bạch có đủ tự tin, nhưng vẫn để lại cho các thần tử một sự bảo đảm.
Hai ngày sau, y chọn ra năm đứa nhỏ từ các phủ tông thân đưa vào cung.
Các phủ tông thân thoáng nhận ra cái gì đó, bởi vậy vô cùng kích động, không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở những đứa nhỏ rằng phải tôn trọng Thánh Thượng, xem Thánh Thượng giống như phụ mẫu của mình, phải hiểu chuyện phải lễ phép, tuyệt đối không được giở tính tình trẻ con ra.
Năm đứa nhỏ bị dạy dỗ mà trong lòng sợ hãi, trên đường tiến cung gặp mặt Cố Nguyên Bạch, ngay cả đầu cũng không dám nên lên, sờ rằng mình sẽ bị coi là không nghe lời.
Nhưng Thánh Thượng lại vẻ mặt ôn hòa, không ngừng dẫn bọn chúng đi dạo một vòng trong Ngự Hoa Viên, còn để bọn chúng ở lại dùng bữa tối, trong bữa tối, toàn bộ đều là thức ăn thích hợp với bọn nhỏ.
Năm đứa nhỏ dần dần thả lỏng, lúc nói chuyện với Thánh Thượng cũng bắt đầu lộ ra chút tính tình hoạt bát. Đợi đến khi bọn chúng xuất cung trở về, Thánh Thượng còn thưởng cho bọn chúng rất nhiều đồ, rồi mỉm cười nhìn bọn chúng rời đi.
Bọn nhỏ ôm đồ ban thưởng, khuôn mặt đỏ bừng nắm tay cung nhân ra ngoài, từ trong lòng lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc cung nhân thu dọn chén đũa, Điền Phúc Sinh rót một tách trà cho Thánh Thượng: “Thánh Thượng cảm thấy mấy vị tiểu công tử này thế nào?”
Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, thở dài.
Ngày hôm sau, lại có năm đứa nhỏ của các phủ tông thân khác vào cung. Lần này, Cố Nguyên Bạch đã sớm chờ ở đình hóng gió trong Ngự Hoa Viên, bốn phía đình hóng gió được vây quanh, chậu thân được đốt lên, ấm áp hệt như đầu xuân.
Khi bọn nhỏ đến ngoài đình hóng gió, Cố Nguyên Bạch rút tay từ trong tay Tiết Viễn ra, ăn luôn cánh hoa ướt át trong miệng: “Mỗi ngày nửa túi, không thể nhiều hơn nữa.”
Tiết Viễn nâng niu đếm số cánh hoa còn lại, buồn rầu: “Thánh Thượng, chỗ thần chỉ còn lại ba túi rưỡi cánh hoa thôi.”
Cố Nguyên Bạch giật mình: “Trẫm phơi cho người trăm ngàn cánh hoa cơ mà!”
Tiết Viễn chậc một tiếng: “Vẫn ít.”
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng gần, Cố Nguyên Bạch bảo Tiết Viễn đi ra. Tiễn Viễn nhấc vải bông dày nặng lên, khi lui ra lại đối diện với ánh mắt của một đứa nhỏ. Mày kiếm của hắn nhíu lại, cảm thấy đứa nhỏ này có vài phần quen thuộc, đứa nhỏ kia thấy Tiết Viễn nhìn nó, cũng quy quy củ củ mà hành lễ.
Kỳ lạ, những đứa nhỏ trong phủ tông thân đều là hoàng tộc, chỉ đối với những thần tử có chức vị hầu tước, hoặc là những người trong hoàng tộc có bối phận và chức vị cao mới cần hành lễ. Tiết Viễn vừa không phải hoàng tộc, vừa không có tước vị, hắn nhướng mày, hắn tiến lên một bước từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ: “Ngươi nhận ra ta?”
“Ngày tướng quân khải hoàn về triều, ta vừa lúc nhìn thấy.” Đứa nhỏ không nhanh không chậm, từ tốn trả lời: “Tướng quân vô cùng anh dũng, khiến người ta chỉ muốn hướng mắt nhìn mãi không thôi.”
Ngoài miệng nói hướng mắt, thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là một đứa nhỏ năm sáu tuổi thôi, mà đã có thể mặt không đỏ tim không đập nói những lời nịnh hót, thật đúng là một nhân tài.
Mà trên người đứa nhỏ này, cũng ẩn ẩn hiện ra vài phần bóng dáng của Thánh Thượng, Tiết Viễn cong môi, cố ý nói: “Thánh Thượng cũng từng nói với ta như vậy.”
Đứa nhỏ kia mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nó cẩn thận kiếm nén lại không áp được kích động: “Thánh Thượng cũng khen tướng quân giống ta sao?”
“Thánh Thượng cũng khen ta vô cùng anh dũng.” Tiết Viễn ý tứ sâu xa nói: “Bảo ta không cần chậm rãi, phải nhanh chóng lên đỉnh.”
Đứa nhỏ không nghe ra ý tứ thô tục trong lời nói của Tiết tướng quân, nó chỉ vì lời nói của mình giống Thánh Thượng mà nhảy nhót không thôi, ngây ngốc nở nụ cười, ngay sau đó nghiêm mặt lại, chậm rãi nói: “Tiết tướng quân, đúng là như vậy ngươi phải anh dũng mà leo lên đỉnh cao.”
Đứa nhỏ này thật sự rất kính nể Cố Nguyên Bạch.
Tiết Viễn đương nhiên, Cố Nguyên Bạch tốt như vậy, một đứa trẻ nho nhỏ sùng bái y là chuyện bình thường. Như vậy còn chưa đủ, hẳn là người trong thiên hạ đều phải sùng bái kính yêu Cố Nguyên Bạch mới đúng.
Thế nhưng Cố Nguyên Bạch chỉ có thể là của hắn.
Vốn cho rằng chỉ cần thân cận một lần là có thể kìm nén được ham muốn và khát cầu, thế nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Tiết Viễn đối với Cố Nguyên Bạch càng ngày càng mê muội, mê đến mức chỉ cần một cái liếc mắt là có thể ném cả hồn đi. Ngón tay Cố Nguyên Bạch ngoắc ngoắc, trái tim Tiết Viễn liền đập loạn. Thế này thì đỡ hơn trước chỗ nào chứ? Rõ ràng so với trước kia còn nghiêm trọng hơn.
Lòng muông dạ thú bị che giấu, Tiết Viễn tránh đường, để cho đám nhỏ phủ tông thân vào đình hóng gió.
*
Năm đứa nhỏ vừa tiến vào, Thánh Thượng liền buông quyển sách trên tay xuống, hơi hơi mỉm cười nhìn bọn nó: “Bị lạnh sao?”
Bọn nhỏ đều nghẹn đến đỏ mặt, ngượng ngùng lắc lắc đầu. Cố Nguyên Bạch bảo bọn nó tiến gần lên, mấy đứa đều nhìn thấy rõ Thánh Thượng, đến khi một đứa nhỏ gọi một tiếng “hoàng thúc”, Cố Nguyên Bạch mới chợt ngẩn ra: “Có phải trẫm từng gặp ngươi ở đâu không?”
Đứa nhỏ nghiêm trang cúi người hành lễ với Cố Nguyên Bạch, vành tai đỏ bừng: “Hoàng thúc, chất nhi từng gặp người ở hành cung tránh nóng.”
Cố Nguyên Bạch nhớ ra.
Lúc trước khi Tiết Viễn đỡ y đến trước cửa phòng của Uyển thái phi, trong đám nhỏ của phủ tông thân, có một đứa mừng rỡ kêu lên: “Hoàng thúc tới!”
Đó chính là đứa nhỏ này.
Cố Nguyên Bạch nhớ tới Uyển thái phi, đè nén phiền muộn xuống, ý cười càng ôn hòa hơn vài phần, y sờ sờ đầu đứa nhỏ kia: “Ngươi tên là gì?”
Đứa nhỏ cố gắng hết sức để bày ra dáng vẻ bình tĩnh: “Hoàng thúc, chất nhi tên là Cố Nhiên.”
“Cố Nhiên.” Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Tên hay.”