Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 140: Chương 140




Ngày đại quân xuất chinh, Cố Nhiên không kìm được nước mắt. Chóp mũi hồng hồng, đứa nhỏ giống như tiểu đại nhân này vừa nấc vừa cố gắng hết sức để duy trì hình tượng của mình trước mặt phụ hoàng: “Phụ hoàng, hức, nhi tử chờ người trở về.”

Thật đáng yêu.

Cố Nguyên Bạch cố ý tỏ ra ưu sầu mà mím môi: “Nếu vi phụ không thể trở về được, Nhiên ca nhi, ngươi phải gánh vác trọng trách của vi phụ đấy.”

Cố Nhiên sửng sốt, hoàn toàn không nhịn được, ngửa đầu lên gào khóc.

Cố Nguyên Bạch: “Khụ...... Trẫm đùa ngươi chút thôi mà.”

Chờ sau khi an ủi con nuôi xong, trước tầm mắt rưng rưng hành lễ của các quan viên, Cố Nguyên Bạch nhìn kinh thành uy vũ huy hoàng lần cuối cùng, dứt khoát kiên quyết quay người rời đi.

Các bá tánh đứng đầy ngõ hẻm giơ giơ bùa bình an trong tay lên, sốt ruột hỏi han: “Quan gia quan gia, bọn ta có thể đưa bùa bình an này cho Thánh Thượng và các tướng sĩ không?”

Quan sai chặn bá tánh ở ven đường không kiên nhẫn nói: “Không thể đưa được.”

Cả nhà Hứa lão hán đứng tại chỗ nhìn đại quân xuất chinh, trong miệng không ngừng thì thầm: “Chiến thắng trở về, chiến thắng trở về.” Nương tử cùng các nhi tử con dâu của hắn đều có mặt ở đây, sắc mặt bà nương hồng hào, béo hơn so với năm trước rất nhiều, không ngừng cầm ống tay áo chấm chấm nước mắt, người khác không biết, còn tiến lên an ủi: “Đại nương, bên trong có nhi tử của ngươi à?”

“Trong đó có nhi lang mặc áo bông do ta làm!” Bà nương của Hứa lão hán hớn tiếng nói, lại lau lau khóe mắt: “Hy vọng những nhi lang đó đều có thể bình bình an an trở về cùng Thánh Thượng.”

Những nữ nhân được triều đình triệu tập làm áo bông mấy năm nay cũng chắp tay trước ngực cầu thần khấn phật, không ngừng lẩm bẩm: “Thánh Thượng nhất định phải an khang, phải trở về, tất cả đều phải an toàn trở về.”

Quan sai ven đường nghe nhiều, nhịn không được hỏi: “Sao các ngươi không quan tâm hoa màu, không quan tâm trưa hôm nay ăn gì, mà lại ở đây quan tâm đến các binh lính như thế?”

Mấy bà nương trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đám nam nhân có người hô to: “Ngươi ăn cơm của quan gia, tại sao có thể nói mấy lời như thế chứ!”

Quan sai chỉ tò mò hỏi thử, tức khắc bị người ngươi kêu đánh, hắn chật vật quay đầu sang, lại thấy các đồng liêu đều nhíu mày nhìn hắn, sắc mặt không tốt chút nào.

Hắn ngượng ngùng cười, quay đầu nhìn lại, đại quân đã khuất xa không còn thấy bóng dáng.

*

Gió bắc lạnh lẽo, hai mươi ngày sau, mười vạn đại quân dựng trại đóng quân ở biên giới Tây Bắc.

Chủ soái là Phiêu Kỵ* tướng quân Trương Hổ Thành, đã từng lãnh đạo rất nhiều trận chiến. Sau khi tới nơi này, Trương Hổ Thành lập tức xin chỉ thị của Thánh Thượng, rồi sắp xếp người xuống dưới đào chiến hào, đắp thành lũy cao, chuẩn bị tốt cho trận chiến.

*tên hiệu của tướng quân thời xưa

Nhìn số toà thành ở Tây Bắc, sau khi Cố Nguyên Bạch đứng trên tường thành quan sát vạn dặm, mới chợt bừng tỉnh nhớ ra, trong nguyên tác, chẳng phải Tây Hạ còn công chiếm được năm sáu toàn thành ở Tây Bắc từ tay Đại Hằng sao?

Mà hiện tại, hết thảy đều đã thay đổi.

Mục đích của trận chiến này, không phải là vì muốn chiến thắng Tây Hạ, mà là để nhân cơ hội xâm lấn Tây Hạ. Thời tiết mùa đông khắc nghiệt khiến áp lực của đội hậu cần vận chuyển lương thực và quân nhu tăng lên gấp bội, bất luận là phân đoạn nào cũng không được để xảy sai sót, người đứng phía sau phải đảm bảo an toàn cho các binh lính ở tiền tuyến.

Mà những người ở lại phía sau này, đều là những người Cố Nguyên Bạch cực kỳ tin tưởng.

Cố Nguyên Bạch cho rằng kẻ địch lớn nhất trong trận chiến này, không phải là Tây Hạ, mà chính là hoàn cảnh và đội hậu cần tiếp tế.

Sau đó, Tiết Viễn mang theo binh lính trinh sát tiến hành đo đạc địa thế, rồi bẩm báo kết quả tra xét lên trên, tướng lĩnh và nhóm tham mưu căn cứ theo địa thế để tiến hành tính toán chiến lược. Liệt kê ra tất cả các tình huống có thể phát sinh rồi chuẩn bị các loại phương pháp đối phó khác nhau.

Lời nói của Khổng Dịch Lâm tuy ngắn gọn, thế nhưng cực kỳ sắc bén, mỗi lần ra khỏi miệng là đâm thẳng ngay vào trọng điểm.

Cố Nguyên Bạch và các tướng lĩnh, trải qua mấy năm không ngừng nghênh đón thắng lợi đã tích góp đủ tự tin và chiến ý, bọn họ tin tưởng vào năng lực của mình, cũng tin tưởng vào các binh lính phía sau chiến tuyến. Cố Nguyên Bạch lo lắng binh lính kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại, thế nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái của bọn họ, chút lo lắng cuối cùng này cũng hoàn toàn nuốt xuống bụng.

Các tướng lĩnh của y đều giữ vững lý trí và sự tỉnh táo, muốn làm một trận thắng lợi đến nơi đến chốn.

Tây Bắc cát vàng đầy trời, trên tường thành đều là màu bùn đất. Vào đông rét lạnh, vì để phòng ngừa các binh lính bị phong hàn, ngày ngày trong quân đều có người thay phiên đun nước ấm, vệ sinh nhất định phải giữ sạch sẽ, mỗi ngày đều phải dùng nước ấm rửa tay rửa mặt và rửa chân, trong quân có người cung cấp canh gừng, mỗi ngày các binh lính đều phải uống một chén canh gừng nóng hôi hổi.

Ban đầu các binh lính còn ngại phiền, thế nhưng sau khi biết Thánh Thượng thường xuyên dẫn theo tướng lĩnh vào doanh trướng tuần tra, bọn họ liền vội vàng hoảng hốt cướp nước ấm rửa chân.

Dù sao cũng không thể để mùi thối ảnh hưởng đến Thánh Thượng a?

Cố Nguyên Bạch không biết tâm tư của bọn họ, y thân thiết ôn hòa tuần tra mấy đại doanh, đến khi ra khỏi doanh trướng, mới hung hăng hít mấy ngụm không khí trong lành.

Tiết Viễn đứng một bên, có chút buồn bực nói: “Đám nhãi ranh này thế mà còn biết giữ sạch sẽ, mùi nhẹ hơn không ít.”

“......” Cố Nguyên Bạch xoa xoa cái mũi.

Thế này mà bảo mùi nhẹ? Vậy trước kia mùi nặng đến mức nào nữa?

Cố Nguyên Bạch tưởng tượng, cũng có khả năng là do mũi y hiện tại quá mức kiều quý. Y hít thở thêm mấy ngụm không khí không bốc mùi, nói: “Nhiễm bệnh là chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải cẩn thận chú ý! Ban ngày làm doanh trướng thông gió, canh gừng không thể thiếu một ngày, dặn dò xuống dưới, bảo các ngũ trưởng* phải chú ý binh lính dưới trướng mình nhiều hơn, một khi có người đột ngột sốt cao hoặc phong hàn, phải đưa đến quân y chẩn trị ngay lập tức.”

* Ngũ trưởng là chức của Đội trưởng suất thập. Hai ngũ là một thập, tức 10 người, do Suất thập, tức Chánh đội trưởng suất thập chỉ huy. Theo cách phiên chế này, trong một thập, chức Suất thập đứng đầu với 2 chức Đội trưởng suất thập phụ tá, mỗi Đội trưởng suất thập chỉ huy 5 binh.

Phiêu Kị tướng quân cùng đám người trung lang tướng đồng thanh đáp: “Vâng!”

Cố Nguyên Bạch còn chưa nói xong: “Khi trẫm triệu tập vạn dân may y phục cho binh lính Tây Bắc, cũng có may thêm mấy vạn túi vải, bên trong túi vải này đều có sẵn thuốc chữa thương và cầm máu, ngày mai hãy cho người phân phát túi vải này xuống, từ chủ soái đến binh lính, đều phải cột chặt túi vải này bên hông, tuyệt đối không được đánh mất!”

Sắc mặt Trương Hổ Thành và chư vị tướng lĩnh đều nghiêm lại, trầm giọng: “Ngày mai thần sẽ tự mình giám sát chuyện này.”

Cố Nguyên Bạch gật đầu, quay về: “Trương khanh, ngươi và các vị tướng lĩnh đàm luận chuyện tác chiến, có bản lĩnh hơn trẫm rất nhiều. Trẫm chỉ từng đọc qua vài quyển binh thư, không biết cách bày binh bố trận. Các ngươi cứ yên tâm lớn mật mà làm đi, suy đoán công phòng, mọi người cùng nhau thảo luận mới có thể tìm ra khuyết điểm để bù đắp.”

Trương Hổ Thành có chút kinh sợ: “Thánh Thượng bất luận là về văn hóa hay giáo dục, võ công đều là kiến thức đầy mình, thần sợ hãi, mong Thánh Thượng chớ nói lời này.”

Cố Nguyên Bạch bật cười, suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi có biết nhi tử Tiết Cửu Dao của Tiết tướng quân Tiết Bình không?”

Trương Hổ Thành vui vẻ: “Lúc trước thần và Tiết lão tướng quân có ra chiến trường cùng nhau, hơn nữa Tiết Cửu Dao còn nhỏ tuổi đã vào quân doanh, đương nhiên thần có biết.”

Tiết Viễn thấp giọng ho khan vài tiếng.

Trương Hổ Thành nhìn về phía hắn, cảm khái rất nhiều: “Bây giờ Viễn ca nhi đã cao lớn hơn cả lão thần rồi, mặc dù thần cách Bắc Cương trăm dặm xa xôi, cũng từng nghe nói qua thanh danh của Tiết Cửu Dao. Nếu sau này bọn ta trở thành lão tướng hết, võ tướng cũng có người kế nghiệp rồi.”

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, quay đầu nhìn Tiết Viễn. Quả thật so với các tướng lĩnh khác, hắn còn cao lớn hơn. Trên thân mặc khôi giáp, mặt mày sắc bén, dáng vẻ thành thục của các tướng lĩnh hắn đều có cả, còn thân thể cường tráng và dục vọng công kích xâm lược mà các tướng lĩnh đang dần mất đi, thì trên người hắn lại đặc sệt đến tận xương.

Các tướng lĩnh vì lời nói của Trương Hổ Thành mà tràn ngập cảm xúc, tốp năm tốp ba tụ lại bàn tán với nhau. Tiết Viễn nhân cơ hội cúi đầu, thấp giọng ở bên tai Cố Nguyên Bạch hỏi: “Sao lại nhìn ta như thế?”

Lỗ tai Cố Nguyên Bạch ngứa ngáy, y nghiêng nghiêng đầu, Tiết Viễn lại đuổi theo, đầu lưỡi cuốn lấy thùy tai.

Các tướng lĩnh xung quanh bỗng có người hỏi: “Thánh Thượng, người cảm thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, ánh mắt các binh lính tuần tra xung quanh đều sáng rực như cây đuốc, ở bên trong ánh lửa, hình như sắc mặt Thánh Thượng hiện lên một tầng đỏ ửng mông lung: “...... Rất tốt.”

Các tướng lĩnh không ai phát hiện, cũng cười theo: “Xếp hạng thi thố phòng bị trong quân, thần cũng cảm thấy rất tốt.”

Cố Nguyên Bạch suy ngẫm gật đầu, bộ dạng vô cùng bình tĩnh.

“Những thứ Tiết Cửu Dao cần học còn rất nhiều.” Cố Nguyến Bạch tiếp lời nói: “Nhưng hắn có tài tướng soái, thiên phú dị bẩm. Bất luận là diệt phỉ hay trấn áp quân phản loạn, hay là chiến sự ở Bắc Cương, đều có thể nhìn ra được tài năng của hắn. Trẫm giao hắn lại cho ngươi, việc tác chiến ngươi cứ tùy ý sai bảo hắn, cũng coi như để hắn đi theo ngươi mài giũa một phen.”

Trương Hổ Thành cười khổ nói: “Trước tiên đừng nói đến chuyện thần có thể dạy cái gì cho Tiết Cửu Dao, thần đã từng hỏi qua ý của hắn, nhưng Viễn ca nhi lại nói hắn chỉ bảo vệ bên cạnh Thánh Thượng, những chuyện tác chiến gì đó, đừng tới tìm hắn.”

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiết Viễn.

Sắc mặt Tiết Viễn không chút thay đổi, dường như không nghe thấy lời nói của Trương Hổ Thành.

“Cơ hội lập công thế này, người khác đều phải cướp đoạt trên chiến trường, bình thường Tiết Cửu Dao cũng là người tranh đấu anh dũng ác liệt nhất, ai cũng không thể ngăn được hắn. Thế mà bây giờ hắn lại nói những lời này, thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.” Trương Hổ Thành lắc đầu: “Sau này hắn còn rất nhiều cơ hội để lập công, không cần phải vội vàng bây giờ.”

“......” Cố Nguyên Bạch chậm rì rì lên tiếng: “Ừ.”

Dùng chân nghĩ cũng biết Tiết Viễn làm vậy là vì ai.

Y giả vờ lơ đãng ngó sang bên cạnh nhìn thử.

Tiết Viễn rũ mắt, lẳng lặng nhìn y.

Một người khát máu thích chiến đấu lại vì một người mà từ bỏ quân công, thời điểm những người khác chém chém giết giết trên chiến trường, thì lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ Cố Nguyên Bạch.

Thật là...... Nỗi lòng phức tạp.

Buổi tối, thái giám đưa nước ấm tới. Cố Nguyên Bạch lau qua mặt và tay, lau qua người một chút rồi ngồi ở mép giường ngâm chân.

Nước trong thùng gỗ ngập đến cẳng chân, y cúi người kéo ống quần lên, lại bị một bàn tay to lớn duỗi tới cản lại, một bóng đen ngồi xổm xuống, cuốn ống quần của Cố Nguyên Bạch lên.

Tiết Viễn xắn lên xong rồi, mới duỗi tay thử nước: “Có hơi lạnh, ta đi lấy thêm chút nước ấm tới.”

Mành trướng nhấc lên, rất nhanh Tiết Viễn đã trở lại, hắn ngồi xổm xuống nâng chân Thánh Thượng từ trong thùng nước lên, nắm trong lòng bàn tay. Tay còn lại đổ nước ấm vào, cảm thấy nhiệt độ không chênh lệch với bên ngoài nhiều lắm thì mới dừng lại, nhẹ nhàng vớt nước trong thùng: “Tay của ta có thô ráp hơn trước kia một chút, cảm thấy độ ấm ổn rồi, ngươi thử xem sao?”

Chân Cố Nguyên Bạch ở trong tay hắn giật giật: “Được.”

Tiết Viễn cẩn thận nắm chân dời qua chạm chạm vào nước, Cố Nguyên Bạch cảm thấy không tồi: “Được rồi.”

Lúc này Tiết Viễn mới yên tâm thả tay ra, rồi lại duỗi hai ngón tay vòng quanh cổ tay Thánh Thượng: “Hình như lại gầy đi rồi.”

“Uống thuốc một thời gian, lại còn phải châm cứu.” Cố Nguyen Bạch đỡ bả vai hắn, bị nước ấm nóng đến run chân: “Gầy cũng không có gì lạ.”

Tiết Viễn thở dài, ổn định thân mình để y chống: “Còn gầy nữa thì sẽ hết thịt mất.”

“Ngươi nên nói những lời này với ngự y của Thái Y Viện mới phải.” Cố Nguyên Bạch cong môi cười: “Bọn họ chưa từng trải qua hành trình xa thế này, lại còn phải lo lắng cho thân thể của trẫm, suốt một đường tới đây, người nào người nấy cũng gầy đi một vòng rồi.”

Tiết Viễn có lệ lên tiếng: “Để đầu bếp trong quân làm thêm chút đồ ăn cho bọn họ.”

“Tay nghề của đầu bếp cũng khá lắm.” Cố Nguyên Bạch nói: “Đầy đủ nguyên liệu, vị gì cũng có.”

“Ngươi không thể ăn như vậy được.” Tiết Viễn không đồng ý: “Ta đã hỏi ngự y rồi, ai cũng có thể ăn như vậy, chỉ có ngươi là không thể.”

Cố Nguyên Bạch: “Dù sao ở Tây Bắc cũng không thể như ở kinh thành được. Viễn ca nhi, thêm chút nước ấm nữa đi.”

Tiết Viễn đổ thêm nước ấm, chợt tiến lên lần mò, hôn một cái: “Gọi Cửu Dao lang quân.”

Lời editor: Chời mấy chap này, qua biến một cái là ngọt xỉu luôn á >v<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.