Cố Nguyên Bạch liếc nhẹ sang một cái, sắc mặt Tiết Cửu Dao lập tức thay đổi: “Bạch gia, Bạch gia tốt, ta nói chơi thôi.”
Khóe miệng Cố Nguyên Bạch cong lên: “Ta còn chưa nói gì, sao ngươi đã nhận sai rồi?”
Tiết Viễn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xoa chân cho y: “Lá gan thu nhỏ.”
Nói xong, hắn bưng thùng gỗ ra ngoài.
Tiết Viễn nói chuyện thật sự không hề chuẩn bị trước, lá gan ai nhỏ chứ là gan của Tiết Viễn tuyệt đối không có khả năng nhỏ.
Cố Nguyên Bạch nằm trên giường, trong đầu chốc lát là cát vàng bay đầy trời, chốt lát lại là cây đuốc sáng lập lòe, tường thành cao lớn, khe rãnh thông suốt, một hồi lại nghĩ, nếu Tiết Viễn thấy người khác lập công mà hai bàn tay hắn lại trống không, hắn sẽ hối hận sao?
Một lát sau, có mùi vị quen thuộc thoang thoảng tới gần, đệm chăn nhấc lên, Tiết Viễn thật cẩn thận: “Bạch gia, đêm nay có thể ngủ chung với ngươi không?”
Cố Nguyên Bạch lười biếng: “Lên đi.”
Tiết Viễn vui vẻ leo lên giường, nâng đầu Cố Nguyên Bạch lên, rồi cẩn thận đặt lên cánh tay mình, dùng cánh tay làm gối ngủ cho Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch cọ cọ: “Cứng quá, không thoải mái.”
“Mềm, rất nhanh sẽ mềm.” Tiết Viễn trợn tròn mắt nói dối: “Khắp thiên hạ này không có cánh tay nào mềm hơn của Tiết Cửu Dao đâu.”
Cố Nguyên Bạch vui vẻ, cho hắn một ngón tay cái.
Tiết Viễn nhét tay y vào chăn, không biết dặn dò lần thứ bao nhiêu: “Thời tiết ở Tây Bắc rất lạnh, cũng rất hanh khô. Đêm ngủ Thánh Thượng phải chú ý một chút, nếu không ngày mai tay sẽ sưng thành cái móng heo đấy.”
Cố Nguyên Bạch hỏi: “Vậy ư?”
“Chúng ta cùng nhau làm một đôi móng heo.” Tiết Cửu Dao làm bộ làm tịch vuốt tay y, cố ý chiếm tiện nghi: “Cho dù là móng heo, trong tay ta cũng là cái móng heo đẹp nhất.”
Cố Nguyên Bạch thở dài sâu kín: “Vậy chém cái khó coi đem đi nấu ăn vậy.”
Tiết Cửu Dao làm như không có việc gì mà thu tay lại.
*
Ngày kế, Tây Bắc thế mà lại bắt đầu đổ tuyết.
Bên trong doanh trướng chủ tướng, Cố Nguyên Bạch cùng các tướng lĩnh nhìn trận tuyết lớn bên ngoài, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng.
Tướng lĩnh đi phát túi vải đội tuyết nặng nề trở lại doanh trướng: “Thánh Thượng, tướng quân, phía trước tới báo, đại quân Tây Hạ đã đóng quân cách chúng ta trăm dặm rồi.”
“Một trăm dặm.” Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm, giữa mày nhiễm sương lạnh.
Mưu thần cùng các tướng lĩnh đóng dấu vị trí của đại quân Tây Hạ trên sa bàn, một canh giờ sau, quân điều tra trở về, bẩm báo lên tin tức tỉ mỉ kỹ càng hơn.
Đại quân Tây Hạ gồm mười vạn binh lính, ngoại trừ hậu cần và binh lính phụ trách chuyện bếp núc không thể tham chiến, các tướng lĩnh tin rằng những người tác chiến chưa đến năm vạn người.
Tình hình trong nước Tây Hạ không giống Đại Hằng, chỉ riêng việc hoàng đế Tây Hạ đăng cơ lúc trước, đã khiến đất nước loạn thành một đống rồi. Hơn nữa nguồn gốc quốc hương của Lý Ngang Dịch vừa đứt, đối thủ trong nước đã bị nghiện hương liệu, không cần hắn ra tay cũng sẽ đau đớn muốn chết.
Tình hình trong nước của bọn chúng như thế, hậu cần quân nhu đương nhiên gặp khó khăn. Nói không chừng tiền tài đổ vào trận chiến lần này, đều là Lý Ngang Dịch đào từ trong tư khố của mình.
Địch ta hai bên chênh lệch quá lớn, chiến sự càng kéo dài sẽ càng khiến Đại Hằng hao tổn. Vì vậy các vị tướng lĩnh nhất trí, xuất kích, chủ động tiến công.
Cố Nguyên Bạch gật đầu đồng ý.
Nhưng sau đó, trời đổ tuyết lớn liên tiếp mấy ngày liền.
Tuyết lớn rơi đến mức khiến mắt người mờ đi, mỗi ngày một phần canh gừng cũng tăng lên hai phần. Cũng may lúc trước chuẩn bị sung túc, lương thảo chồng chất mấy kho lúa, người Đại Hằng đều được mặc áo bông giữ ấm, trong lòng các tướng lĩnh cũng yên tâm hơn.
Cố Nguyên Bạch cả ngày ăn không ngồi rồi, thỉnh thoảng đứng lên ra ngoài nhìn xem tuyết lớn đã ngừng rơi chưa. Đến đêm, Tiết Viễn sợ y nghẹn đến khó chịu, bèn khoác áo lông chồn, đeo bao tay và mũ nhung lên cho y, rồi nắm tay Thánh Thượng ra ngoài doanh trướng.
Bông tuyết rơi ngày đêm không ngừng, trên người Cố Nguyên Bạch nặng nề, mỗi một bước lại in hằn một dấu chân. Áo choàng lông chồn theo gió tuyết bay phấp phới, tuyết trắng xóa như sợi bông, cho dù nó đã đổ liên tiếp mấy ngày liền làm chậm trễ không ít lương thực, thế nhưng ban đêm nhìn thấy tuyết, vẫn cảm thấy nó càng thêm mỹ diệu vô tội.
Chóp mũi Cố Nguyên Bạch hồng hồng, rũ mắt, cẩn thận ổn định thân thể bước đi trên tuyết.
Tiết Viễn nhìn y, trái tim như muốn tan ra. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn từ từ trầm xuống, mày nhướng cao lên, sợi tóc bên sườn mặt theo gió dựng thẳng lên.
Hướng gió thay đổi, hỗn loạn không có trật tự.
Bên chân có bóng đen chạy trốn, Tiết Viễn ném cây đuốc qua, thì ra là mấy con chuột cuống quýt chạy đi.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó chợt nắm chặt lấy tay Cố Nguyên Bạch, xoay người trở về.
Cố Nguyên Bạch bắt lấy ống tay áo hắn: “Sao thế?”
“Đêm nay có khả năng sẽ có bão tuyết.” Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời tối om, suy tư gì đó: “Có chút không đúng.”
Cố Nguyên Bạch nhanh chóng quyết định: “Lập tức gọi người tới!”
Ánh đèn chủ trướng sáng nguyên một đêm, mặc dù Tiết Viễn nói là có khả năng có bão tuyết, nhưng Cố Nguyên Bạch vẫn không thể ôm tâm lý may mắn. Binh lính bị gọi dậy, động tĩnh dần lớn lên, tiếng chạy vội cùng tiếng gọi ầm ỹ vang lên không ngớt, cây đuốc thắp sáng chạy tới chạy lui.
Thần kinh căng chặt suốt một đêm, đến sáng ngày hôm sau, tuyết lớn ngừng rơi.
Đây là một chuyện tốt, mọi người đều vui mừng nhảy nhót. Thế nhưng Tiết Viễn lại liếc nhìn nền tuyết trắng xóa, im lặng không lên tiếng.
Vẻ mặt sốt ruột mấy ngày liền của tướng quân Trương Hổ Thành cuối cùng cũng buông xuống, cười ha ha vỗ bả vai Tiết Viễn: “Viễn ca nhi, có thể đêm qua ngươi nghĩ sai rồi!”
Tiết Viễn ậm ừ không chút để ý: “Ừ.”
Trương Hổ Thành thấy hắn còn đang nhìn cảnh tượng ngoài cửa, cũng nghiêng đầu nhìn theo: “Nơi đó có gì thế?”
“Không có gì.” Tiết Viễn thở hắt một hơi, mí mắt vừa nâng, ánh mặt trời sáng rực: “Thời tiết tốt như vậy, đại quân Tây Hạ hẳn cũng muốn ra tay rồi.”
Trương Hổ Thành chậm rãi chắp tay ra phía sau, trong mắt lấp lóe ánh sáng: “Ngày hai bên giao chiến, cuối cùng cũng tới rồi.”
*
Tuyết lớn rơi mấy chục ngày liên tiếp, đồng thời cũng bức lui Tây Hạ đến mức không thể lui thêm nữa. Vào ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Tây Hạ liền bày binh bố trận, kèn trống vang lên, tiếng bước chân nặng nề đạp tuyết hướng thẳng về phía tường thành Tây Bắc.
Binh lính Tây Hạ được xưng là quân kỷ nghiêm minh, chủ soái không nói lui, tuyệt đối không có binh lính nào dám chạy loạn. Nhưng so với binh lính Đại Hằng, hậu cần của Tây Hạ kém hơn rất nhiều, trận tuyết lớn này đã bức Tây Hạ không còn đường lui nữa, bọn chúng chỉ có thể thắng, không thể bại.
Trên người Lý Ngang Dịch khoác khôi giáp, dẫn dắt năm vạn binh dẫm lên nền tuyết và cát vàng. Thống soái bên người nói: “Bệ hạ, quân kỳ của Đại Hằng phía trước đã được giương lên rồi.”
Lý Ngang Dịch tập trung nhìn vào, nơi xa có một quân kỳ đang tung bay theo gió, chữ “Hằng” phía trên vô cùng rõ ràng, đập thẳng và mắt hắn.
Trong mắt hắn chợt lóe: “Nhớ kỹ, trẫm muốn giả vờ thua, sau đó dụ binh lính Đại Hằng tiến sâu vào trong.”
Thống soái cung kính nói: “Vâng.”
“Binh lính Đại Hằng có mười vạn, thế nhưng từ kinh thành đến Tây Bắc, đường xá xa xôi, trời lại đổ tuyết, nhất định quân lương của bọn họ đã tiêu hao vượt mức dự định.” Lý Ngang Dịch nói tiếp: “Mặc dù không thể công chiếm thành trì Tây Bắc, thì cũng phải khiến lương thực của bọn họ hao hết, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
“Năm ngoái Đại Hằng mới phát sinh nạn châu chấu, trước đó không lâu lại khai chiến với Phù Tang.” Thống soái suy ngẫm: “Nếu Đại Hằng lui binh, kho lúa trong nước sẽ trống rỗng, đến lúc đó e rằng bá tánh sẽ rơi vào nạn đói, dẫn đến bạo loạn.”
Lý Ngang Dịch cười: “Đây chính là cục diện mà ta hy vọng nhìn thấy.”
*
Binh lính Đại Hằng so với trong tưởng tượng của hoàng đế Tây Hạ hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Trong thời gian này bọn họ đều được ăn no mặc ấm, cả người tràn trề sức lực, thậm chí nhàn rỗi mấy ngày còn sắp sinh ra tật xấu. Giờ phút này cuối cùng cũng nghe nói khai chiến, mắt người nào người nấy đều lóe sáng, vô cùng hung hãn, muốn lao thẳng tới chỗ kẻ địch mà cắn xé.
Tướng quân Trương Hổ Thành ổn định đội quân xong, nhìn các tướng lĩnh và binh lính bên ta đằng đằng sát khí, nhiệt huyết trong lồng ngực cũng bắt đầu sôi trào. Binh lính có trạng thái thế này, còn sợ không giành được thắng lợi sao?
“Tướng quân!” Tướng quân bên người hào khí tràn đầy: “Mấy ngày trước thủy quân vùng duyên hải đã giành được nổi bật, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi! Xem ta chặt lấy đầu thống soái lập công đây!”
Lập tức có người bất mãn nói: “Đừng đoạt đầu của chúng ta!”
Trương Hổ Thành ngửa mặt lên trời cười dài, tinh thần phấn chấn: “Vậy để ta xem ai trong các ngươi sẽ giành được đầu lập công!”
Khi đại quân hai bên giằng co, bên trong doanh trướng tại hậu phương, mí mắt Tiết Viễn không ngừng giật giật.
Hắn nắm hai tay Cố Nguyên Bạch không buông, lòng bàn tay Thánh Thượng đã bị hắn nắm đến đổ mồ hôi, Cố Nguyên Bạch nhận ra hắn không đúng, dùng một tay khác vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an: “Tiết Viễn?”
Tiết Viễn hít sâu một hơi, kéo Thánh Thượng lên: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Cố Nguyên Bạch bị hắn túm đi một đường, tới cuối cùng, Tiết Viễn ôm luôn Thánh Thượng lên chạy đi. Cố Nguyên Bạch ôm cổ hắn, nhíu mày hỏi: “Đi đâu?”
“Ta cũng không biết.” Tiết Viễn thẫn thờ: “Chạy trước đã.”
Cố Nguyên Bạch đang muốn bảo hắn dừng lại, đột nhiên nghe thấy binh lính trông coi giếng nước cách đó không xa giật mình thốt lên: “Sao nước lại đục như vậy?”
Tiết Viễn đột ngột dừng chân, nhanh chóng đi về phía giếng nước, cúi đầu nhìn xuống phía dưới thử, sáng sớm hôm qua nước còn trong vắt, nay đã vẩn đục đầy bùn đất. Tiết Viễn nặng nề nhìn một hồi, bỗng chốc nắm tay, vội vàng ôm Cố Nguyên Bạch lên, chạy nhanh về phía chuồng ngựa.
Một đường còn chưa kịp tới chuồng ngựa, đã thấy dê bò xung qunah vô cùng nôn nóng mà giãy dụa kịch liệt. Binh lính trông coi mồ hôi đầy đầu, không biết nên làm cái gì mà chỉ nhìn chằm chằm dê bò không ngừng tru lên.
Tình huống thế này, khiến cho mi tâm Cố Nguyên Bạch nhíu chặt lại.
Trán Tiết Viễn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn huýt một tiếng, cao giọng gọi: “Huyết Vân! Liệt Phong!”
Cố Nguyên Bạch bị thanh âm của hắn chấn động đến đinh tai nhức óc, gân xanh trên cổ Tiết Viễn đều đã nổi đầy lên. Bên trong chuồng ngựa xa xa, hai con thiên lý mã ngửa đầu hí vang, đạp tung cửa gỗ xông thẳng đến chỗ Tiết Viễn.
Trong lòng Cố Nguyên Bạch đột nhiên kinh hoàng, hai tay y không khỏi dùng sức, ôm chặt lấy Tiết Viễn.
Nhưng thiên lý mã còn chưa chạy đến nơi, Tiết Viễn chợt ngồi xổm xuống, đặt bàn tay lên mặt đất.
Cố Nguyên Bạch ngừng thở, đang muốn học bộ dáng của hắn chạm tay xuống đất, bỗng nhiên cứng đờ lại, y nhìn chằm chằm viên đá trên mặt đất bắt đầu rung động, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cát vàng trên mặt đất bắt đầu không ngừng rung lên.
Là cái gì?
Tiết Viễn mạnh mẽ đứng dậy ôm Cố Nguyên Bạch chạy nhanh, gió lạnh như đao cắt lên mặt Cố Nguyên Bạch, chuồng ngựa phía sau cách đó không xa ầm ầm sập xuống, bùn tuyết bắn lên, rồi rơi mạnh xuống.
Con ngươi Cố Nguyên Bạch co rút, y nhìn đám binh lính còn đang ngây người tại chỗ, dùng hết sức lực toàn thân hét lên: “Chạy đến chỗ trống nhanh! Chạy mau lên!”
Vừa dứt lời, đất rung núi chuyển, núi cao rống giận, tường thành hóa thành từng tảng đá lớn rơi xuống, tuyết trắng trở nên vẩn đục, trong khoảnh khắc cát vàng đầy trời, cát đất lún xuống, trên mặt đất vỡ ra mấy khe nứt lớn, dê bò tru lên, cùng chiến mã hoảng sợ rơi xuống khe đất kia.
Tiếng động ầm ầm vang vọng khắp bên tai.
Là động đất.
Động đất tới!