Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 142: Chương 142




Trận động đất này đến quá bất ngờ, trong vòng trăm dặm, cắn nuốt toàn bộ đại quân của Đại Hằng và Tây Hạ.

Xung quanh vang lên tiếng hét thảm thiết, tiếng kêu cứu cùng đá lớn lăn xuống, thị vệ cùng Đông Linh Vệ, còn có rất nhiều binh lính bình thường đang vọt tới chỗ Cố Nguyên Bạch.

Những người chưa bị động đất lan tới miễn cưỡng đứng vững, tim gan đều run lên: “Bảo vệ Thánh Thượng!!!”

“Thánh Thượng!”

Cố Nguyên Bạch được Tiết Viễn ôm.

Toàn bộ âm thanh bắt đầu trở nên mờ nhạt, bên tai nghe thấy, chỉ còn lại tiếng ít thở trầm thấp.

Những binh lính bị rơi xuống khe đất, những binh lính bị đá lớn đè nặng lên người, những binh lính bị tuyết vùi lấp đến hít thở không thông.

Mỗi một người đều là tâm huyết của Cố Nguyên Bạch.

Viền mắt dần đỏ ửng, nhưng y biết, chuyện quan trọng nhất lúc này, chính là phải bảo đảm tính mạng của mình.

Càng ngày càng có nhiều người chạy tới chỗ Cố Nguyên Bạch, gào rống: “Thánh Thượng ở đây!!!”

Bọn họ lướt qua rãnh núi, lại bị đá lớn ngăn cản. Lướt qua đá lớn, lại đến mặt đất bị sụp. Sắc mặt nhóm ngự tiền thị vệ và Đông Linh Vệ đều dữ tợn, chỉ nghĩ cách làm sao để chạy nhanh đến bên cạnh Thánh Thượng.

Thế nhưng bọn hắn đến tự bảo vệ mình còn khó.

Cố Nguyên Bạch ngước mắt nhìn về nơi xa thì thấy, sắc trời đã trở nên tối tăm, kho lúa sập, lương thực bị đè dưới đống đổ nát.

Tiết Viễn hít thở ngày càng nặng nề.

Cũng may nơi này không có núi tuyết.

“Ngươi không thể chết được, Tiết Viễn.” Cố Nguyên Bạch rầu rĩ, không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi và ta đều không thể chết.”

Bước chân Tiết Viễn bay nhanh, cho dù phải ôm Cố Nguyên Bạch cũng chưa từng chậm một một bước. Người phía sau rơi xuống cắn răng kêu: “Tiết Cửu Dao, bảo vệ tốt Thánh Thượng!”

Không cần bọn họ nói, Tiết Cửu Dao cũng sẽ làm như vậy. Giờ phút này, cánh tay hắn đã căng chặt cứng như đá, toàn thân dùng hết lực đến phiếm hồng.

Ai cũng không thể cướp người trong lòng hắn.

Núi băng sụp đổ, bụi đất mù mịt. Cơn ác mộng lúc trước, hắn đã đánh mất Cố Nguyên Bạch trong cảnh tượng như vậy.

Mà hôm nay, giấc mộng ấy đã biến thành hiện thực.

Tiết Viễn cắn chặt răng: “Ta sẽ không chết, càng không để cho ngươi chết!”

Cửa thành sập, binh lính thủ vệ cửa thành đã biến thành thi thể dưới những tảng đá lớn. Tiết Viễn đổi đường, nhưng chưa quá vài giây, đã nghe thấy một tiếng trầm vang, mặt đất dưới chân đột nhiên lún xuống. Thân thể Tiết Viễn vặn vẹo, mạnh mẽ xoay người tránh thoát khỏi khe đất, nhưng rồi thân thể lại không thể ổn định mà té lăn ra.

Cố Nguyên Bạch bị hắn ôm té ngã lên nền tuyết cát vàng, con ngươi chợt co rút.

Tường đất sập, từ trên trời rơi xuống!

Mặt tường càng ngày càng gần, Tiết Cửu Dao đột nhiên lật người lên, che chở cả người Cố Nguyên Bạch dưới thân mình.

Ầm ầm một tiếng, tường đất sụp đổ, ngay lập tức ập xuống người cả hai.

Tiết Viễn kêu lên một tiếng, hai tay chống hai bên sườn khụy xuống, đè nặng lên người Cố Nguyên Bạch.

Đôi tay Cố Nguyên Bạch run rẩy xoa mặt Tiết Viễn, trong bóng tối bụi đất bay mù mịt, thanh âm cũng phát run theo: “Tiết Viễn, ngươi thế nào rồi?”

Ngón tay Tiết Viễn động vài cái, mùi máu nồng đậm tản ra, hô hấp của Cố Nguyên Bạch cứng lại, đầu óc gần như trống rỗng: “Tiết Cửu Dao, ngươi không thể chết được.”

“...... Khụ.” Thanh âm Tiết Viễn mơ hồ vang lên: “Vẫn chưa...... chết.”

Thanh âm thô nặng, vừa mở miệng, Cố Nguyên Bạch đã ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, Cố Nguyên Bạch vội vàng giật giật môi, miễn cưỡng giữ lý trí sốt ruột sờ đến xoang mũi của Tiết Viễn, hô hấp nặng nề cùng máu tươi dính đầy tay.

Tiết Viễn bị thương rồi.

Cố Nguyên Bạch ép bản thân phải bình tĩnh lại, y muốn xem xem Tiết Viễn bị thương ở chỗ nào, thế nhưng trọng lượng bên trên lại khiến y không cách nào nhúc nhích, thậm chí đến hô hấp cũng bắt đầu khó khăn. Lại thêm một tiếng vang lớn, đất đá đè xuống, cả người Tiết Viễn đều nện xuống người Cố Nguyên Bạch.

Trong cổ họng Cố Nguyên Bạch xộc lên mùi máu tanh.

Y cắn răng, nuốt ngụm máu xuống, thấp giọng gọi Tiết Viễn, không khí dần loãng đi, Tiết Viễn mới vừa rồi còn có thể đáp lời, bây giờ đến thanh âm cũng nghẹn trong cổ họng. Cố Nguyên Bạch một tiếng so với một tiếng càng run hơn: “Tiết Cửu Dao ——!”

Tiết Viễn ho khan dữ dội.

Tại thời điểm này, Cố Nguyên Bạch nghe mấy tiếng ho khan lọt vào tai giống hệt như tiếng trời. Đôi mắt Cố Nguyên Bạch ướt át, thấp giọng: “Đừng chết.”

Tiết Cửu Dao không thể chết được.

Tay Cố Nguyên Bạch lần theo eo lưng xuống dưới, chui vào y phục kề sát giữa hai người, cẩn thận tìm kiếm túi vải bên hông mình.

Trong túi vải có thuốc.

Cố Nguyên Bạch cho rằng bản thân rất bình tĩnh, y phục nhăn nhúm dường như tạo thành dãy núi trùng điệp, cái túi vải kia hẳn là rất gần, thế nhưng giữa những dãy núi trùng điệp, lại không biết bị giấu ở sâu trong khe núi nào.

Tìm không thấy, sờ không được.

Ngón tay y co rút, không biết lại có thứ gì ấm áp nhỏ xuống mặt, từ mặt kéo đến thái dương, tạo thành một vệt máu.

Trái tim Cố Nguyên Bạch co rút dữ dội, bên trong lồng ngực phảng phát như không còn dưỡng khí để hô hấp, y muốn giễu cợt hỏi có phải Tiết Cửu Dao khóc rồi không, thế nhưng thanh âm lại phát run: “Tiết Cửu Dao.”

Không ai đáp lại.

“Tiết Cửu Dao.” Cố Nguyên Bạch gian nan lên tiếng, hơi thở mỏng manh: “Lên tiếng đi.”

Tiết Cửu Dao là nam chính.

Thiên kiêu chi tử.

Sẽ không chết đâu. Cho dù Cố Nguyên Bạch chết thì hắn cũng sẽ không chết, Tiết Cửu Dao không nói lời nào chỉ vì hắn té xỉu thôi, Cố Nguyên Bạch nghĩ lúc này phải tìm cách ra ngoài mới đúng, không thể vội, người còn có thể cứu được, phải nhanh chóng cứu người mới được.

Bàn tay lần tìm túi vải trong y phục, đột nhiên: “Thánh Thượng!”

Tiếng nói bên ngoài lúc gần lúc xa, trong khoảnh khắc bên ngoài sụp xuống, Tiết Viễn giống như bị thanh âm này làm bừng tỉnh, khóe môi giật giật, giọng nói yếu ớt, theo bản năng kêu lên: “Cố Liễm.”

Cố Nguyên Bạch bật khóc, nước mắt cọ rửa hết những vết máu của Tiết Cửu Dao trên mặt.

Y đáp: “Ừ.”

Thanh âm mang theo run run, Tiết Viễn cực kỳ đau lòng, hắn hạ giọng, giọng điệu đứt quãng bình yên trong bóng tối, từng chữ từng chữ yếu ớt: “Đừng khóc.”

Đám thị vệ bắt đầu đào đống đổ nát, sốt ruột hoảng hốt nhấc từng tảng đá lên. Rất nhanh, một tia sáng dần biến lớn, Cố Nguyên Bạch khó chịu chớp chớp mắt, đám thị vệ quỳ trên mặt đất, thăm dò nhìn xuống phía dưới.

Đến khi bọn họ nhìn thấy Cố Nguyên Bạch, vành mắt tức khắc đỏ ửng, càng thêm ra sức đào, số đất đá trước mặt Cố Nguyên Bạch đều đã được dọn sạch sẽ.

Không cảm thấy mặt đất chấn động nữa, hẳn là động đất đã qua rồi, thế nhưng vẫn sẽ còn dư chấn. Cố Nguyên Bạch và Tiết Viễn cần phải thoát khỏi đống đổ nát này trước khi dư chấn đến.

Thị vệ cố gắng hết sức duỗi tay về phía Thánh Thượng, thế nhưng trên người Tiết Viễn vẫn còn đè nặng một bức tường đất không cách nào di chuyển được, Tiết Viễn và cả tường đất đè lên người Cố Nguyên Bạch, khiến Cố Nguyên Bạch căn bản không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Tiếng hít thở của Cố Nguyên Bạch càng lúc càng yếu.

Tiết Viễn biết, không còn thời gian nữa.

Nếu dời bức tường đất trên người hắn ra trước, với thân thể yếu ớt của Cố Nguyên Bạch, có lẽ sẽ bị sức nặng của Tiết Viễn của tường đất đè chết trước.

Tiểu hoàng đế của hắn không chịu nổi trọng lượng này.

Tiết Viễn chớp chớp mắt, từ khóe mắt chảy xuống một giọt huyết châu nhỏ lên đôi mắt Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch theo bản năng nhắm mắt lại, Tiết Viễn thở hắt một hơi, ngón tay dùng sức, máu tươi xen lẫn bùn đất và tuyết ép ra từ kẽ ngón tay, hắn nuốt một ngụm máu xuống, nhìn về phía các thị vệ: “Các ngươi nâng tường đất lên một chút, trong lúc ta nâng người lên, các ngươi hãy nhân cơ hội kéo Thánh Thượng ra ngoài.

Hốc mắt của thị vệ đối diện hắn đỏ ửng, gật đầu.

Tiết Viễn cúi đầu, mặt Cố Nguyên Bạch đã bị đè đến trắng bệch.

Người xung quanh vây quanh tường đất, hai tay đầy máu và thương tích nâng tường đất lên, chỉ chờ bên trong và bên ngoài hợp sức cứu Thánh Thượng ra.

Sống lưng Tiết Viễn căng chặt, hắn phải dùng sức.

Đầu óc Cố Nguyên Bạch thiếu oxy, theo bản năng nói: “Không......”

Không thể không.

Tiết Viễn hít sâu một hơi, hai tay vô lực một lần nữa chống lên, máu loãng từ cánh tay chảy xuống, cơ bắp phồng lớn.

Cần phải chống lên, Tiết Viễn, ngươi cần phải chống người lên.

Nếu không tiểu hoàng đế sẽ bị ngươi đè chết mất.

Y sẽ chết vì hít thở không thông mất.

Tiết Viễn dùng sức, lại dùng thêm sức. Tường đất phát ra tiếng cọ xát kẽo kẹt ghê người, người bên ngoài nghẹn đỏ mặt nâng tường đất, cánh tay Tiết Viễn dần chống thẳng, trọng lượng kinh người đè nặng trên lưng hắn, khe hở lộ ra từng chút từng chút, cuối cùng cũng cho Cố Nguyên Bạch chút không gian để thở dốc.

Thị vệ đằng trước kịp thời vươn tay, túm lấy y phục Thánh Thượng kéo người ra ngoài, hơi tuyết lạnh lẽo ập vào mặt, mùi máu tươi bị quét đi, bụi đất tung bay, Cố Nguyên Bạch chợt mở to mắt ra.

Y vội vàng quay ra sau nhìn thử, Tiết Viễn chống cánh tay lên, không biết là máu loãng hay là mồ hôi, từ bên sườn mặt ngưng tụ thành hạt châu, đột nhiên nhỏ giọt xuống bùn đất.

“Tiết Viễn!!!”

Tiết Viễn hết lực gục xuống, không còn hắn chống đỡ, thị vệ bên ngoài không kịp phòng bị lập tức bị tường đất đè nặng, dưới đôi mắt mở to nhìn chằm chằm của Cố Nguyên Bạch, những cục đá lớn của tường đất, gần như lại ập xuống người Tiết Viễn một lần nữa.

Trong nháy mắt, thời gian như chậm lại.

Trái tim gần như dừng đập, tiếng gió thổi bên tai như tiếng sấm rền vang, Cố Nguyên Bạch vươn tay, tốc độ nâng lên lên cực kỳ chậm rãi.

Tốc độ chậm như vậy, sao có thể cứu Tiết Cửu Dao được?

Không!

Bất thình lình, một bóng đỏ xẹt qua, thiên lý mã với bộ lông nâu đỏ xông tới, nhanh chóng cúi đầu cắn lấy y phục Tiết Viễn, trong giây láy đã kéo hắn ra khỏi tường đất kia.

Ngay sau đó ầm ầm một tiếng, tường đất đổ ập xuống đất.

Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn được Huyết Vân ngậm trong miệng kéo ra từ đống đổ nát, trái tim một lần nữa nhảy lên, bọn họ nằm trên mặt đất, bọn thị vệ há to miệng thở phì phò, hô to: “Thánh Thượng ở đây! Thánh Thượng không sao hết!”

Tay chân Cố Nguyên Bạch đã không còn chút sức lực, không cách nào đứng lên đến nhìn Tiết Viễn, nhưng có thị vệ đã chạy tới, lớn tiếng nói: “Tiết tướng quân còn tỉnh, người đâu mau tới đây!”

Trong tầm mắt, ngự y của Thái Y Viện nhiệt lệ đầy mặt, dưới sự bảo vệ của binh lính nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới.

“Huyết Vân, làm tốt lắm.” Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, nhếch miệng cười: “Làm tốt lắm.”

Thiên lý mã ngửa mặt lên trời hí vang một tiếng, đi đến bên người Cố Nguyên Bạch, cúi đầu liếm liếm vết máu cùng nước mắt trên mặt y.

“Trẫm cảm ơn ngươi.” Cố Nguyên Bạch thả lỏng người ra, miễn cưỡng nâng tay lên, vuốt ve đầu Huyết Vân, nghiêm túc nói: “Trẫm cảm ơn ngươi vì đã cứu Tiết Cửu Dao.”

Thiên tai nhân họa, từ đấy lòng Cố Nguyên Bạch cảm thấy may mắn vì mình và Tiết Viễn vẫn còn sống. Thế nhưng lọt vào tầm mắt, khắp nơi đều là thương vong cùng đống đổ nát hoang tàn, tường đất xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho may mắn lại xen lẫn với bi thương.

Những binh lính còn sống, còn có thể đi lại đều hướng về phía Thánh Thượng. Ánh mắt bọn họ mờ mịt, bất lực tìm kiếm người tâm phúc.

Thánh Thượng chính là người tâm phúc.

Cố Nguyên Bạch biết bản thân phải nhanh chóng vực dậy, phải đi trấn an lòng người, phải chiếm được ưu thế tuyệt đối sau trận động đất.

Cuối cùng y sờ sờ đầu Huyết Vân một cái, những ngự y còn sống run run rẩy rẩy quỳ gối trước người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nói với bọn họ: “Trẫm không có bị thương.”

Tiết Viễn bảo vệ y vô cùng tốt, ngoài trừ khoảng thời gian hít thở không thông ngắn ngủi kia, thì y không hề chịu bất cứ thương tổn nào cả.

Cố Nguyên Bạch lặng im chỉ chỉ Tiết Viễn: “Đi xem hắn đi.”

Y ngồi tại chỗ, nhìn ngự y đang chữa trị cho Tiết Viễn.

Người vây quanh Tiết Viễn một tầng lại một tầng, bên cạnh Cố Nguyên Bạch cũng vậy, đâu đâu cũng là người. Y không nhìn thấy Tiết Viễn, Tiết Viễn cũng không nhìn thấy y.

Cố Nguyên Bạch vẫn luôn không nói gì, mãi cho tới khi ngự y quay lại nói với Cố Nguyên Bạch một câu “Thánh Thượng yên tâm”, Cố Nguyên Bạch mới thu tầm mắt lại, nâng người chậm rãi bước ra bên ngoài.

Trong chớp mắt, lọt vào tầm mắt là những khuôn mặt lấm lem bụi bặm.

Biểu cảm trên những khuôn mặt này, hoặc là sợ hãi, hoặc là trống rỗng, tuyệt vọng và máu tanh tản ra quanh thân. Mọi người đều nhìn Cố Nguyên Bạch, đây là binh lính Đại Hằng, là những người bán mạng vì Cố Nguyên Bạch.

“Các tướng sĩ.” Cố Nguyên Bạch khụ một tiếng, nhịn cảm giác đau đớn ở cổ họng xuống: “Các ngươi sờ túi vải bên hông, những dược vật cứu mạng còn ở trên người các ngươi không?”

Nhóm tướng sĩ duỗi tay sờ bên hông, không đồng đều đáp: “Còn!”

“Còn ở trên người!”

“Trẫm vô cùng may mắn, vì đã chuẩn bị những túi vải này cho các ngươi, để các ngươi đeo nó bên người.” Cố Nguyên Bạch gằn từng chữ một: “Những binh lính đã hy sinh là chiến hữu của các ngươi, là chiến sĩ của Đại Hằng, bọn họ hy sinh trong trận thiên tai, những người còn sống như các ngươi, kể cẩ trẫm, không thể cứ lo lắng sợ hãi như vậy được! Chúng ta phải mang theo di nguyện của bọn họ, phải kiên định hơn mà sống sót, sống sót trở về kinh thành, sống sót để gặp lại người thân và bằng hữu của các ngươi!”

Các binh lính siết chặt tay, có người bắt đầu phát ra tiếng nức nở.

“Nhân họa có thể tránh, nhưng thiên tai khó phòng.” Cố Nguyên Bạch chỉ lên trời, cảm xúc kịch liệt khiến đầu ngón tay y run rẩy: “Thế nhưng thiên tai cũng không thể khiến Đại Hằng ta khuất phục! Chúng ta có thuốc! Chúng ta có lương thực! Các ngươi quay đầu lại nhìn xem, những kho lúa dưới đống đổ nát kia là gì? Chính là lương thực đủ để khiến cho thiên tai cũng không làm chúng ta lùi bước.”

Đám lính quay đầu, giữa đống đổ nát, kho lúa đã sập xuống, thế nhưng những tảng đá lớn đó không hề đập nát lương thực, chỉ cần dọn sạch đống đổ nát, thì lương thực vẫn sẽ nguyên vẹn ở đó.

Cố Nguyên Bạch nói: “Chúng ta không chỉ có nhiêu đó.”

Đám lính quay đầu lại nhìn Thánh Thượng, trong ánh mắt bắt đầu có sức sống, bắt đầu tỏa sáng.

“Chúng ta còn có Đại Hằng, còn có đội ngũ hậu cần đưa lương kéo dài không dứt, đếm không xuể đến tiền tuyến.” Cố Nguyên Bạch hô to có lực: “Trẫm hỏi các ngươi, thế này đã đủ chưa!”

Bên trong đám người, tướng lĩnh cầm đầu huơ huơ tay, nước mắt rơi đầy mặt quát: “Đủ rồi!”

Bọn lính bị một tiếng này lôi kéo, cũng bắt đầu giơ tay, từng tiếng từng tiếng dùng mạng để hét: “Đủ rồi! Đủ rồi!”

Vừa hét, vừa run rẩy cả người, nước mắt lại tràn ra.

Đôi mắt Cố Nguyên Bạch lại một lần nữa nhòe đi, đợi mọi người bình tĩnh lại, y mới khí phách nói: “Chư vị tướng lãnh, tiến lên một bước!”

Các tướng lính đóng tại quân doanh bước ra.

“Những binh lính chưa bị thương hãy đi theo thống soái của các ngươi, chia ra thành năm đội để hành động. Đội thứ nhất đi theo quân y tiến hành điều trị và băng bó cho các binh lính bị thương. Đội thứ hai, dọn dẹp đống đổ nát, hãy cố gắng cứu những người gặp nạn ra, càng nhiều càng tốt. Đội thứ ba, đào lương thực và giếng nước, đồng thời tuần tra xung quanh, kiểm tra số dê bò ngựa còn sống.”

Cố Nguyên Bạch dừng một chút, rồi nói tiếp: “Đội thứ tư, thống kê lại toàn bộ họ tên quê quán của những binh lính đã tử trận, sau khi tìm thấy thi thể thì tiến hành hỏa thiêu rồi chôn cất. Các đầu bếp nghe lệnh, nước sử dụng sau động đất phải được đun sôi thật kỹ, không thể chủ quan. Đội thứ năm, tìm kiếm những thứ còn có thể sử dụng được dưới đống đổ nát, kể cả những vật nhỏ như chén đũa nồi niêu, gom toàn bộ lại rồi để lên bãi đất trống.”

Các tướng lĩnh ôm quyền: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Nhóm binh lính nhanh chóng hành động, quân y và ngự y của Thái Y Viện cũng tất bật vội vội vàng vàng. Doanh trướng cứu tế tạm thời được dựng lên, từng người bị thương được đưa vào bên trong, những xe chứa đầy dược liệu được tìm ra trước, toàn bộ vận chuyển đến bên ngoài doanh trướng.

Người đến người đi vội vội vàng vàng nhưng vẫn rất có trật tự, Cố Nguyên Bạch ở bên trong doanh trướng vừa tiễn một tướng lĩnh đi thì lại nghênh đón một tướng lĩnh khác. Thị vệ và Đông Linh Vệ đã bị y phái ra ngoài tra xét tình huống chỗ giao phong giữa hai quân và tình huống chỗ đóng quân của Tây Hạ, đợi đến khi bọn họ báo tin về, mới biết được phía sau Tây Hạ còn có một đội hai vạn binh mã mai phục trên bức tường đổ, bọn họ vốn định dụ binh lính Đại Hằng tiến sâu vào trong, nào ngờ lại bị động đất và tuyết lở làm cho thương vong nặng nề.

Tây Bắc là vùng đồng bằng, bọn chúng lại cố tình chọn bức tường đổ có vách đá phía trên để mai phục, có thể nói là thảm càng thêm thảm.

Động đất chẳng phân biệt địch ta, thiên tai vô tình sẽ không thiên vị với bất cứ người nào. Nhưng ít ra, trên người binh lính Đại Hằng còn nhiều hơn người Tây Hạ một túi thuốc.

Bọn họ chỉ cần tránh đi, thì sẽ có nhiều thêm một phần hy vọng sống sót.

Trương Hổ Thành mang theo đại quân mất tinh thần trở về, sau khi nhìn thấy Thánh Thượng, sự sợ hãi trong lòng hắn rốt cuộc cũng bình ổn lại, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Thánh Thượng khóc lóc thảm thiết.

Các tướng lĩnh đi theo Trương Hổ Thành cũng quỳ xuống, không ngừng gào khóc.

Các binh lính phía sau đồng loạt quỳ xuống, đám đông đen nghìn nghịt một vùng. Tiếng khóc của bọn họ vang vọng rung trời, khóc vì những người đã hy sinh, cũng khóc vì sự sợ hãi trong lòng.

Cố Nguyên Bạch nhìn sắc trời tối tăm, nhìn đống đổ nát hoang tàn thê thảm, ngửa đầu nuốt nước mắt vào trong rồi nói: “Đứng hết lên cho trẫm!”

“Những lời trẫm đã nói, các ngươi quên hết rồi sao?” Cố Nguyên Bạch: “Trẫm muốn các ngươi đứng trước mặt hết thảy ngoại địch! Dựng thẳng sống lưng lên cho trẫm, phải làm một nhi lang có cốt khí!”

“Thiên tai đã dừng, chẳng lẽ các ngươi cam nguyện chịu thua như vậy?” Trong đôi mắt Cố Nguyên Bạch lóe lên một ngọn lửa, một ngọn lửa đủ để cháy lan khắp đồng cỏ: “Đứng lên cho trẫm, ai thắng ai thua, bây giờ còn chưa biết đâu.”

Hai canh giờ sau trận động đất, quân điều tra báo về: “Thánh Thượng, không biết tung tích hoàng đế Tây Hạ Lý Ngang Dịch.”

Ba canh giờ sau trận động đất, Đông Linh Vệ suốt đêm trở về, mang theo một người máu me đầy mặt. Dưới ánh đèn, người này miễn cưỡng mở bừng mắt, sau khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch, cười khổ hai tiếng, nói: “Không ngờ ta lại gặp người, trong tình cảnh như thế này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.