Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 147: Chương 147




Cố Nguyên Bạch cho người dắt Hồng Vân tới, chuẩn bị cưỡi ngựa đến chùa miếu hoàng gia.

Hồng Vân bước đi lười biếng, Cố Nguyên Bạch vừa nhìn thấy nó liền tiến lên: “Tiết Cửu Dao, mau tới nhìn ân nhân của ngươi một cái này.”

Tiết Viễn đi tới: “Từ ngày nó về kinh đến giờ, cho ngựa ăn cũng là thần làm, tắm cho ngựa cũng là thần làm, báo ơn đủ rồi.”

Hồng Vân quay đầu, hướng về phía Tiết Viễn hếch mũi thở phì phò mấy tiếng.

Cố Nguyên Bạch thay Hồng Vân nói: “Báo ơn nào có đơn giản như vậy. Đúng rồi, còn một con thiên lý mã nữa đâu?”

Tiết Viễn nghiêm túc nói: “Thần lo lắng Thánh Thượng vẫn chưa cưỡi ngựa được, cho nên tính ngồi chung một con với Thánh Thượng. Con ngựa kia không phiền Điền tổng quản mang đến nữa, chỉ cần Hồng Vân là đủ rồi.”

Hồng Vân đã sớm quen đeo mã cụ, vào đợt đi săn mùa thu, Cố Nguyên Bạch cưỡi ngựa cũng không có vấn đề gì cả, y khẽ liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, cố ý nói: “Hồng Vân không muốn chở ngươi.”

Nói xong, liền xoay người lên ngựa.

Tiết Viễn bất đắc dĩ, nhìn trái nhìn phải một hồi, cướp lấy một con ngựa tốt từ tay thị vệ quen thuộc. Khi hắn cưỡi ngựa đến bên cạnh Thánh Thượng, thì nhìn thấy Cố Nhiên ngửa cổ, nói với Cố Nguyên Bạch: “Phụ hoàng, nhi tử không biết cưỡi ngựa, người có thể mang con theo không?”

Đôi mắt Tiết Viễn nhíu lại, cúi người túm chặt lấy cổ áo Cố Nhiên, bế nó lên trên lưng ngựa của mình, cười tủm tỉm nói: “Tiểu điện hạ, để thần chở người.”

Cố Nhiên khựng ại, quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói: “Đa tạ tướng quân.”

Đoàn người khởi hành đến nửa đường, đột nhiên vẻ mặt Tiết Viễn nghiêm túc: “Thánh Thượng, sau lưng người có một con sâu.”

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn, nhíu mày: “Ở đâu, sao trẫm không thấy?”

Cố Nhiên cũng mở to mắt tìm kiếm, ngoan ngoãn nói: “Nhi tử cũng không thấy.”

“Bò xuống lưng ngựa rồi.” Tiết Viễn nắm chặt dây cương, thả chậm lại đến bên cạnh thị vệ trưởng, cánh tay dùng sức, chỉ trong giây lát đã đặt Cố Nhiên sang chỗ khác: “Trương đại nhân, giữ chặt tiểu điện hạ, để ta đi bắt con sâu trên lưng ngựa Thánh Thượng.”

Thị vệ trưởng vội vàng bảo vệ Cố Nhiên, khi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Tiết Viễn chạy nhanh đến chỗ Thánh Thượng.

Ỷ vào thân thủ tốt, con ngựa dưới thân còn chưa tới gần Hồng Vân, Tiết Viễn đã đứng dậy dẫm một cái, xoay người ngồi xuống sau lưng Thánh Thượng.

Tim Cố Nguyên Bạch ngừng đập mấy cái, đen mặt: “Tiết Viễn, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tiết Viễn tiếp tục ba hoa chích choè: “Thánh Thượng, thần tới bắt sâu cho người.”

Hắn tùy ý sờ soạng trên lưng ngựa một phen, giả vờ bắt được con sâu, ném sang bên đường: “Bắt được rồi.”

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch vẫn đen như cũ, khóe môi y mím thẳng sắc bén, mí mắt Tiết Viễn giật giật, cảm thấy không ổn: “Thánh Thượng?”

Thánh Thượng: “Cút xuống đi.”

Tiết Viễn nhăn mày lại, lặng im, bướng bỉnh không động đậy.

Cố Nguyên Bạch bỗng giơ roi lên: “Hồng Vân, đi!”

Thiên lý mã hưng phấn giơ chân, hệt như một mũi tên rời cung phá không phóng đi.

Chưa đi được bao lâu, Tiết Viễn đã đen mặt cướp lấy dây cương, hung hăng kéo một cái, Hồng Vân bất mãn hí vang, bị hắn mạnh mẽ áp chế lại chỗ: “Thánh Thượng, người đừng lấy mình ra để làm loạn.”

“Ngươi cũng biết không thể lấy mình ra để làm loạn.” Trong ánh mắt Cố Nguyên Bạch đầy sương lạnh: “Ngựa của ngươi đang chạy, ngựa của ta cũng đang chạy. Tính tình Hồng Vân mạnh mẽ, lại chạy nhanh, thời điểm ngươi đổi ngựa nếu không cẩn thận có thể sẽ bị vó ngựa dẫm chết, Tiết Cửu Dao, có phải ngươi không muốn sống nữa hay không?”

Tiết Viễn hơi há mồm, nói không nên lời.

Người phía sau đuổi theo, Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi: “Có lẽ ngươi cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, thế nhưng......”

Hai tay y run rẩy.

“Địa long xoay người khi ấy, ngươi bảo vệ che chắn trên người ta.” Y nói tiếp: “Ta gọi mãi mà ngươi chẳng nói lời nào, chỉ có từng giọt máu không ngừng nhỏ xuống mặt ta. Tảng đá nặng đè trên lưng ngươi, ta gần như không thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của ngươi, ta cho rằng ngươi sắp chết rồi——ngươi có thể, ngươi có thể lo lắng cho tính mạng của mình một chút được không?”

Tiết Viễn ngây người, bỗng nhiên chân tay luống cuống.

“Đừng nóng giận.” Hắn hoảng loạn nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch: “Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Cố Nguyên Bạch rút ra tay, mỏi mệt: “Thôi quên đi.”

Tiết Viễn không phải y, vĩnh viễn không thể nào hiểu được cảm giác của Cố Nguyên Bạch khi đó.

Hắn khỏe mạnh, võ công cao cường, hơn nữa còn là một tướng quân không màng sinh tử xông pha chiến trường, đương nhiên sẽ không để ý đến những cái này.

Cũng giống như Cố Nguyên Bạch vậy, mặc dù biết rõ làm việc và nghỉ ngơi phải sắp xếp hợp lý, thế nhưng vẫn luôn bận rộn lao đầu vào công việc.

Không cách nào nói ra, nhưng rất nghẹn khuất.

“Không thể quên!” Tiết Viễn đột nhiên kích động: “Không thể qua loa với ta như vậy được!”

Hắn hèn mọn nói: “Ta sai rồi, lần này tha cho ta được không? Nguyên gia, Bạch gia.”

Cố Nguyên Bạch nhấp nhấp môi: “Đến chùa Thành Bảo trước đã.”

Tiết Viễn cứng đờ, chậm rãi nắm dây cương.

*

Thánh Thượng là một người bình tĩnh.

Sau khi trở về từ chùa Thành Bảo, y nói với Tiết Viễn: “Bình thường ngươi chú ý một chút là được, ta sẽ không càm ràm ngươi những chuyện thế này nữa.”

Tiết Viễn lại nghĩ nhiều.

Đoàn người trở lại kinh thành, Tiết Viễn mang theo Thánh Thượng đến Tiết phủ, giao phó cho thị vệ trưởng: “Trương đại nhân, tối nay Thánh Thượng ở phủ ta, trong cung phiền ngươi và Điền tổng quản vậy.”

Thị vệ trưởng nhìn về phía Thánh Thượng, Thánh Thượng nhíu mày lại, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Tiết Viễn một đường không lên tiếng dắt Thánh Thượng trở về Tiết phủ, không hề kinh động đến những người khác. Sống lưng Cố Nguyên Bạch dựng thẳng, cách lồng ngực Tiết Viễn một khe hở nhỏ.

Ngựa bị buộc vào cây, Cố Nguyên Bạch xuống ngựa xong liền đi về phía trước, Tiết Viễn nhìn y trong chốc lát, đột nhiên thoắt một cái mạnh mẽ chặn ngang bế y lên.

“!”

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tái mét, theo bản năng ôm lấy cổ Tiết Viễn: “Ngươi làm cái gì đấy?”

Tiết Viễn sải chân hướng về phía phòng ngủ: “Thánh Thượng, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, nghiêm mặt: “Thả trẫm xuống.”

Tiết Viễn coi như không nghe thấy, nhấc chân đá văng cửa phòng, rồi hung hăng đóng lại.

Cửa phòng bị người đóng mạnh chấn động một cái, gã sai vặt trong sân của Tiết đại công tử chạy tới, cẩn thận gọi: “Đại công tử?”

Thanh âm đại công tử nặng nề: “Cút!”

Gã sai vặt liền cất bước chạy đi, chỉ trong giây lát đã chạy ra khỏi sân.

Trong căn phòng tối tăm, hô hấp Tiết Viễn thô nặng, nhưng vẫn miễn cưỡng ôn nhu: “Thánh Thượng, ta nhận sai, sau này cũng không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta được không?”

Trong lòng Cố Nguyên Bạch bỗng nổi lên một ngọn lửa không tên: “Trẫm đã nói với ngươi rồi, ta không có tức giận với ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm.”

Tiết Viễn thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó.”

Cố Nguyên Bạch bị đẩy lên cửa gỗ, tư thế này khiến y cảm thấy không được thoải mái: “Tiết Viễn, thả trẫm ra.”

Ba chữ cuối cùng còn nâng cao giọng.

“Thánh Thượng.” Trong lòng Tiết Viễn nôn nóng đến mức khiến hắn muốn lăn qua lăn lại cả chục lần, ngón tay chống lên tường kêu răng rắc, đầu đầy mồ hôi: “Trong lòng người không vui thì cứ nói ra, ta da dày thịt béo, ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần đừng lạnh nhạt với ta như thế.”

Hắn ôm lấy mặt Cố Nguyên Bạch, hôn lên: “Cầu xin ngươi, Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch trốn tránh nụ hôn của hắn, ánh mắt Tiết Viễn trầm xuống, ngón tay nắm lại thành quyền, đấm một cái thật mạnh lên tường.

Tiếng xương giòn vang lên bên tai Cố Nguyên Bạch rất rõ ràng, y che kín hai mắt mình, đột nhiên thở dài, hơi hơi hé môi, để lộ ra một khe hở nhỏ giữa hai cánh môi.

Tâm tư đen tối thô bạo của Tiết Viễn chìm xuống, không dám tin mà trợn to mắt: “Thánh Thượng ——”

Trên người Cố Nguyên Bạch, không có chỗ nào là Tiết Viễn không thích.

Đôi tay này, Tiết Viễn đã từng có vinh hạnh được hưởng qua mỗi tấc làn da, để lại mấy dấu răng có sâu có nông. Một đôi tay thon dài xinh đẹp như vậy, lúc này lại che khuất nửa gương mặt Thánh Thượng, lộ ra nửa phần dưới có chút hồng hào.

Cố Nguyên Bạch không nói gì, đôi môi đỏ lên hệt như cánh hoa.

Lòng dạ Tiết Viễn nhanh chóng nhảy lên, hắn ngẩn ngơ nhìn Thánh Thượng che đôi mắt lại, chỉ chừa cho hắn một đôi môi mềm mại thơm tho, hắn như mê muội mà tiến lên, duỗi đầu lưỡi ra, từ từ xâm nhập vào khe hở.

Lông mi Cố Nguyên Bạch khẽ run, lại bị bàn tay che đi sự run rẩy vì nhạy cảm.

Tiết Viễn dán lên.

Thánh Thượng không giãy giụa dù chỉ một chút, lẳng lặng để Tiết Viễn làm. Tiết Viễn vì động tác của Thánh Thượng mà cảm thấy phấn khích không thể tả, hắn hôn môi Cố Nguyên Bạch, càng lúc càng tăng thêm lực.

Tai Cố Nguyên Bạch nóng lên.

“Thánh Thượng.” Giọng Tiết Viễn hơi khàn: “Mặt thời sắp xuống núi rồi, đúng là thời gian tốt để làm bậy đấy.”

Thánh Thượng còn chưa nói chuyện, Tiết Viễn đã lẩm bẩm: “Thần biết rồi, muốn làm cứ làm, không nên nói nhảm nhiều.”

Lời còn chưa dứt, chợt khom người bế Cố Nguyên Bạch lên hướng về phía giường, nói năng bậy bạ: “Thần biết, lần này thần sẽ làm chậm hơn một chút.”

“......” Cố Nguyên Bạch: “Ngươi dám.”

*

Hôm nay Tiết phủ ăn bữa tối hơi trễ.

Gã sai vặt được phái đi gọi Tiết Viễn bị mắng trở về, mặt mày xám xịt nói: “Lão gia, đại công tử chỉ nói kêu người mang hai phần cơm qua, chứ không cho bọn ta vào trong, hắn cũng không ra ngoài.”

Tiết tướng quân đang muốn nói tùy ý hắn đi, đột nhiên lông mày nhảy dựng: “Hai người?”

“Vâng.” Gã sai vặt thành thật nói: “Trong viện của đại công tử còn có một con hãn huyết bảo mã màu nâu.”

Đầu óc Tiết tướng quân xoay chuyển, chợt nhớ lại Vạn Thọ Tiết hai năm trước, quả thật đại nhi tử có cầm mấy con ngựa đi đổi một con hãn huyết bảo mã của người dị quốc. Chỉ là sau này khi hắn hỏi Tiết Viễn, Tiết Viễn lại nói tặng người ta rồi.

Chẳng lẽ người tới, chính là nam tử mà hắn vẫn luôn nhớ thương?

Tiết tướng quân mạnh mẽ đứng lên, tức giận đến cơm cũng ăn không vô, nhanh chân bước đến viện của Tiết Viễn. Cửa còn chưa đẩy ra, người đã lớn tiếng quát: “Tiết Viễn, cái tên tiểu tử nhà ngươi——”

“Tiết khanh?” Trong phòng truyền đến một thanh âm nghẹn ngào.

Tiếng mắng nhiếc đầy tức giận của Tiết tướng quân đột nhiên im bặt, giọng nói của hắn xen lẫn kinh sợ: “Thánh Thượng?!”

Thế mà lại là Thánh Thượng!

Thánh Thượng tới Tiết phủ khi nào, sao hắn lại không biết gì hết?

“Thần không biết Thánh Thượng giá lâm, thần sợ hãi.” Tiết lão tướng quân thấp thỏm: “Thần có tội.”

Thanh âm Thánh Thượng trầm thấp, xuyên qua cánh cửa nghe lại càng yếu ớt, rất nhiều chữ còn chưa truyền tới tai Tiết tướng quân thì đã tiêu tan trong gió: “Tiết khanh chớ kinh hoảng, trẫm.” Thanh âm càng thấp, có vẻ rất mệt mỏi: “Trẫm và Tiết Viễn có chút chuyện quan trọng cần thương nghị, cho nên ở tạm Tiết phủ một đêm.”

Tiết tướng quân vội vàng hành lễ nói: “Vâng, thần sẽ sai người sửa sang lại phòng ngủ chính ngay lập tức, lát nữa phiền Thánh Thượng dời bước. Không biết Thánh Thượng đã dùng bữa chưa? Để thần đi dặn dò đầu bếp, làm đồ ăn cho Thánh Thượng.”

“Không cần.” Thánh Thượng nói: “Cứ thoải mái đi, Tiết khanh, chuyện trẫm ngủ lại...... Chớ có để người khác biết, ngươi cứ coi như không biết là được rồi.”

Sắc mặt Tiết tướng quân nghiêm lại, vội vàng nhìn trái nhìn phải: “Vâng, thần hiểu rồi.”

Một lát sau, Tiết tướng quân hỏi thử: “Vậy thần xin phép cáo lui trước?”

Thánh Thượng giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lui ra đi.”

Tiết tướng quân liền lui ra, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dồn khí vào đan điền rồi cao giọng rống to: “Tiết Viễn, hầu hạ Thánh Thượng cho tốt đấy!”

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Người trên giường buồn cười không ngừng: 'Thánh Thượng, lão tử nhà ta bảo ta hầu hạ người cho tốt kìa.”

Thánh Thượng kêu lên một tiếng, đá hắn.

Tiết Viễn không ngừng cười được, khom lưng xuống cười một lúc lâu, cuối cùng mới hôn lên môi Thánh Thượng một cái thật vang dội, nhanh chân xuống giường lấy hộp đồ ăn mà gã sai vặt đưa tới.

Cố Nguyên Bạch vươn tay về phía ngọn đèn ở đầu giường.

Một mảng toàn là vết đỏ.

Tiết Viễn lấy cơm canh ra, kéo cái bàn tới mép giường, thấy Thánh Thượng đang nhìn tay mình, hắn lặng lẽ cười hai tiếng, tiến lên nắm lấy tay y: “Lần đầu làm quá kích động, còn cắn toàn thân Thánh Thượng toàn là dấu răng. Lần này kiềm chế tốt hơn một chút, ít ra cũng buông tha tay và cổ.”

Cố Nguyên Bạch được hắn nâng dậy, nhíu mày: “Đau.”

Tiết Viễn thổi thổi tay y, Cố Nguyên Bạch rất là bất đắc dĩ: “Không phải tay đau.”

“Vậy......” Tiết Viễn nuốt nuốt nước miếng, thử hỏi: “Đau chỗ nào, để thần thổi cho người?”

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch không chút thay đổi mà thu tay lại, cúi đầu nhìn cánh tay, Tiết Viễn nói thật dễ nghe, thật ra toàn thân y đều bị gặm một lượt, hắn chỉ giữ lại một tia lý trí, buông tha những chỗ lộ ra bên ngoài mà thôi.

Chỉ làm một lần, mà trời đã đen thui.

Mỏi mệt, buồn ngủ.

Kiềm chế chỗ nào chứ, tất cả đều là gạt người.

Tiết Viễn đứng một bên múc cơm, một bên lải nhải: “Thánh Thượng, hai chúng ta ước pháp tam chương được không?”

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần: “Ước tam chương gì?”

“Lần sau nếu thần chọc người không vui, hoặc là có tranh chấp.” Tiết Viễn nói tiếp: “Vậy thì cứ hé môi, ai cũng có thể hôn người còn lại.”

Cố Nguyên Bạch hé miệng, ăn cơm hắn đút cho, gật đầu như có như không.

Tiết Viễn mừng rỡ buông chén đũa xuống, lại ôm y hôn vài cái.

Lời editor: Đến chương này nhắc đến Hồng Vân nhiều (còn hãn huyết bảo mã của Thánh Thượng á), tui mới chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng là hồi giờ tui edit nhầm tên em nó rồi ༼ಢ_ಢ༽ em nó tên là Hồng Vân (Mây Đỏ), cơ mà lúc Hồng Vân mới xuất hiện được tả là bộ lông màu nâu, mồ hôi chảy ra thấm ướt bộ lông trông đỏ đậm như màu máu... thế mà trong đầu tui tự động hiện lên chữ Huyết Vân luôn, đến giờ đọc kỹ lại mới để ý, Mây Đỏ tức là Hồng Vân cơ ༼ಢ_ಢ༽ bao giờ có thời gian tui sẽ sửa lại, còn không thì... ừm... mn tự hiểu vậy đi nha (๑'•.̫ • '๑) chứ giờ mà mò để kiếm chữ Huyết Vân chắc tui lòi mắt luôn á ༼ಢ_ಢ༽ nêu trong quá trình đọc mn có thấy chỗ nào thì cmt nhắc hộ tui cái nha (๑'•.̫ • '๑)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.