Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 153: Chương 153




(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up sau hén)

Ngày kế sau khi xem sói mẹ đẻ xong, Tiết Viễn bắt đầu bận rộn.

Ở trong cung, hắn cẩn thận nghe Thánh Thượng thương nghị với người khác, khi Thánh Thượng dạy dỗ Cố Nhiên, hắn cũng đi theo suy ngẫm. Sau khi về phủ lại tự nhốt mình trong thư phòng, cầm sách lên đọc.

Tiết Viễn gần như mất ăn mất ngủ, điên cuồng trau dồi bản thân mình. Môn khách trong phủ hắn cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn, thu thập đủ các loại sổ sách từ bốn phương tám hướng tới giảng giải cho hắn.

Tiết Viễn là con cưng của trời, đương nhiên khi hắn nghiêm túc muốn làm chuyện gì, gần như không ai có thể ngăn cản hắn.

Mà hắn cũng bày ra tư thái* muốn vào triều rất rõ ràng.

*Dáng vẻ và thái độ

Rất nhanh Cố Nguyên Bạch đã biết được chuyện này.

Trong nguyên văn, Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời, vui giận không thể nào đoán được. Thường xuyên cười như không cười mà nhìn trò khôi hài trước mắt mình, Cố Nguyên Bạch không biết vì sao Tiết Viễn lại biến thành bộ dạng cao thâm khó đoán kia, thế nhưng sau khi y đi vào thế giới này, bởi vì thiên hạ ổn định, du mục Bắc Cương rút lui, cho nên Tiết Viễn cũng dần bình tĩnh lại.

Cố Nguyên Bạch nhướng mày.

Y không cầm lòng được mà nghĩ, nếu Tiết Viễn thật sự vào triều, vậy hắn sẽ có biểu hiện như thế nào đây?

Cái tên ngốc này, sẽ yêu cảm giác do quyền lực mang lại sao?

Cố Nguyên Bạch hy vọng hắn có thể lập được công trạng đáng chờ mong, cũng ham muốn nghênh đón dục vọng chinh phục đã đánh mất từ lâu.

Y cũng là một kẻ điên cuồng. Y muốn nhìn Tiết Viễn tỏa sáng, cũng thưởng thức sự mạnh mẽ của hắn. Một người mạnh mẽ như vậy, không nên vì Cố Nguyên Bạch mà bị mai một, thậm chí y còn có suy nghĩ, nếu người y gặp là Nhiếp Chính Vương đã bỏ chiến trường xuống để lăn lộn trong chốn quan trường trong nguyên văn, vậy bọn họ sẽ đối đầu với nhau như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, là đã không ngừng run rẩy rồi, Cố Nguyên Bạch vốn là một người thích khiêu chiến, thậm chí y còn muốn đưa Tiết Viễn lên vị trí cao, rồi lại hung hăng nghiền áp hắn.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Hiện giờ Đại Hằng đã phát triển ổn định rồi, không cẩn phải trải qua những bước ngoặc vô dụng như vậy nữa.

Cố Nguyên Bạch đè nén suy nghĩ như vậy xuống, bắt đầu cố ý vô tình mà dạy dỗ hắn, mà Tiết Viễn cũng không phụ sự mong đợi, khả năng tiếp thu tri thức và trực giác nhạy bén với chính sự, gần như biến hắn trở thành một con sói lao vào vòng triều đình.

Thấy hắn như thế, Cố Nguyên Bạch cười cười, dùng công lao khi hắn hộ giá đến Tây Hạ, nâng Tiết Viễn lên một bậc rồi điều vào Xu Mật Viện.

*

Một tháng sau.

Tiết Viễn mặc áo quan tối màu nhanh chân bước đi, vạt áo phía sau bay phần phật, sau khi vào cung liền phủi sạch tuyết đọng trên người xuống, đi đến bên lò sưởi xua tan khí lạnh: “Thánh Thượng dậy chưa?”

Cung hầu nhận lấy áo choàng của hắn: “Tiết đại nhân đến hơi sớm rồi, Thánh Thượng còn chưa dậy.”

Tiết Viễn cười cười, sau khi bàn tay ấm lên rồi bèn đi vào trong nội điện. Non nửa canh giờ sau, Thánh Thượng y phục chỉnh tề đi ra cùng Tiết đại nhân, đồ ăn được mang lên, Cố Nguyên Bạch cầm đôi đũa ngọc do Tiết Viễn đưa qua, lười biếng nói: “Bảo người khác đến hầu hạ cũng được mà.”

Tiết Viễn đáp: “Ta thích hầu hạ Thánh Thượng.”

Chén cháo nóng hổi tỏa ra mùi gạo thơm ngào ngạt, hai người chậm rãi dùng đôc ăn sáng, thấp giọng nói chuyện.

Điền Phúc Sinh chờ trước cửa điện, sau khi Tiết đại nhân bận rộn vẫn không quên chăm sóc vấn đề ăn mặc và một ngày ba bữa cơm của Thánh Thượng, điều này khiến cho một đại tổng quản trong cung vua như hắn hoàn toàn không còn tác dụng gì cả. Thời gian dần trôi, Điền Phúc Sinh cũng dần thích ứng với những tháng ngày thanh nhàn như vậy, chỉ cần có Tiết đại nhân ở đây, hắn cũng không cần phải tiến lên hầu hạ nữa, cứ thoải mái lười biếng là được rồi.

Sau khi ăn cơm xong, cung hầu dọn hết đồ đi. Cố Nguyên Bạch nói: “Việc buôn bán muối ở Hoài Thương xảy ra chút chuyện, ta định phái ngươi dẫn người đến đó tra xét một phen.” Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi muốn đi không?”

Tiết Viễn gật đầu một cái: “Đi.”

Từ khi Tiết Viễn muốn trở thành một thần tử có đủ năng lực để Thánh Thượng dựa dẫm, hắn đã biết những chuyện như vậy là không thể thiếu được. Xa cách ngắn ngủi chỉ vì tương lai sau này hai người không cần phải chia lìa. Tiết Viễn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng thuyết phục chính mình.

Quan trọng nhất chính là, hình như Thánh Thượng không muốn Tiết Viễn cứ quanh quẩn bên người y. Thánh Thượng hy vọng hắn đi, vậy hắn sẽ đi.

Mặc dù Tiết Viễn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng trong lòng Tiết Viễn lại âm thầm thở dài, hiện tại hắn cần phải lập công, cần phải nhanh chóng kiếm được công trạng.

Quả nhiên Cố Nguyên Bạch nở nụ cười: “Dạo này tuyết lớn, cũng không biết khi nào các ngươi mới có thể trở về.”

“Nhanh nhất cũng phải một tháng.” Tiết Viễn cầm tay y thở dài: “Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, hy vọng Thánh Thượng nể tình ta sắp đi xa, mà dành thời gian một ngày cho ta.”

Cố Nguyên Bạch móc lấy ngón tay có vết chai thật dày của hắn, “Ừ” một tiếng.

Sau khi bàn công việc xong, Tiết Viễn trở về phủ. Hắn phong trần mệt mỏi, Tiết lão tướng quân gọi hắn qua, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiết Viễn, Thánh Thượng coi trọng ngươi, ngươi phải đền đáp Thánh Thượng cho thật tốt. Tiết gia chúng ta là ba đời trung lương, điều thứ nhất trên gia pháp chính là trung quân, nếu ngươi dám làm chuyện gì trái với nhân luân*, đó chính là không bằng cầm thú, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”

*luân lí làm người thời xưa

Tiết Viễn tùy ý gật dầu, bộ dạng của hắn lúc này giống như không để những lời Tiết lão tướng quân nói vào tai, khiến cho Tiết lão tướng quân bùng nổ: “Ngươi làm việc chớ có hại Tiết phủ! Ta thà để ngươi làm một người bình thường nhàn tản, cũng không muốn ngươi công cao lấn chủ!”

Tiết Viễn thở dài một tiếng: “Ta chưa từng muốn tranh công cao.”

Tiết lão tướng quân không tin: “Nếu ngươi không muốn, vậy vì sao mấy ngày nay lại không ngừng trau dồi làm việc?”l

“Tiết tướng quân, ngươi hẳn đã biết.” Tiết Viễn nhếch môi lên: “Nếu ta muốn quân công, chỉ cần động tay một cái là có ngay thôi, những quân công lúc trước của ta không cao hay sao? Dễ như trở bàn tay mà thôi.”

Hắn đè thấp thanh âm: “Thứ ta muốn, không phải là thứ dễ như trở bàn tay là có được.”

Thứ hắn muốn, chính là được ở bên Cố Nguyên Bạch cả đời.

Dây dây dưa dưa, cho dù không còn tình cảm nữa, cũng đã định cả đời không thể chia lìa được.

*

Nửa tháng sau, Khổng Dịch Lâm và Tiết Viễn cùng đi ra từ Xu Mật Viện. Khổng Dịch Lâm lớn lên cực kỳ cao lớn, nhưng Tiết Viễn cũng chẳng thua kém gì hắn, hai người chậm rãi bước đi, Khổng Dịch Lâm cười nói: “Sắp tới Tiết đại nhân phải đi ra ngoài làm việc sao?”

Tiết Viễn gật đầu một chút, cười nói: “Đợi sau khi ta đi rồi, nếu Thánh Thượng có chỗ nào không khỏe, còn mong Khổng đại nhân gửi thư nói với ta một câu.”

“Đến khi thư tới nơi, có lẽ các ngươi cũng trở về rồi.” Khổng Dịch Lâm không nhịn được mà bật cười, ngầm khuyên nhủ: “Thánh Thượng là ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cho dù là Điền tổng quản, cũng không thể nhìn Thánh Thượng suốt ngày được.”

Đầu lưỡi Tiết Viễn đỉnh đỉnh hàm trên, híp mắt cười: “Khổng đại nhân không hiểu được đâu.”

Khổng Dịch Lâm tò mò: “Hả, ta không hiểu được cái gì?”

“Thánh Thượng không thích Điền tổng quản đi theo y cả ngày.” Vẻ mặt Tiết Viễn lộ ra vài phần hồi tưởng: “Nhưng lại cực kỳ thích ra đi theo y.”

Khổng Dịch Lâm nghẹn lời.

Tiết Viễn cười cười, thong thả ung dung sửa sang lại ống tay áo: “Mặc dù trạm dịch gửi đến chậm, nhưng trong lòng ta sốt ruột, vẫn phiền Khổng đại nhân vậy. Kể cả là những người khác, cũng phiền Khổng đại nhân để ý nhiều hơn một chút.”

Khổng Dịch Lâm biết rõ còn cố hỏi: “Chử đại nhân?”

“Không chỉ là hắn, những người trẻ tuổi, anh tuấn, cao lớn khỏe mạnh cũng phải để ý.” Tiết Viễn thầm tính toán: “Thánh Thượng thích như vậy.”

Khổng Dịch Lâm không nhịn được hỏi: “Tiết đại nhân thật sự không phải đang tự khen mình đấy chứ?”

Tiết đại nhân nhướng mày một cái, cười cười rời đi.

Thánh Thượng thích người mạnh mẽ.

Sói sao, chính là phải chọn con hung mãnh nhất để giao phối.

*

Tết Thượng Nguyên.

Cố nguyên bạch thay thường phục, Tiết xa sớm đã chờ ở ngoại điện. Quay đầu nhìn lại đến hắn, sửng sốt một hồi lâu, đôi mắt không nháy mắt mà tán dương: “Thánh Thượng thiên nhân chi tư, Phan An Vệ Giới xa không kịp.”

Cố nguyên bạch hừ cười một tiếng, chậm rãi đi qua đi, Tiết xa vươn tay, đem hắn bên hông ngọc bội chính chính, mỹ ngọc phát ra ngọc đẹp va chạm tiếng động, Tiết xa đầu ngón tay nhẹ đạn, “Dễ nghe.”

Đây là cố nguyên bạch lần thứ hai cùng Tiết xa cùng quá tết Thượng Nguyên, ban đêm hơi hắc, ngọn đèn dầu sáng trong, tay cùng tay bất tri bất giác nắm tới rồi cùng nhau. Phần vai thân mật mà tễ ở một khối, ngẫu nhiên quay đầu, môi liền sẽ từ cái trán cọ qua.

“Thần mang theo bổng lộc,“ Tiết xa đem cố nguyên bạch nhìn nhiều liếc mắt một cái hoa đăng mua, “Thánh Thượng nghĩ muốn cái gì, thần ngân lượng cũng đủ.”

Cố nguyên bạch thực cổ động, cho hắn vỗ tay hai cái.

“Thánh Thượng còn nhớ rõ sao?” Đi qua một đạo đầu hẻm khi, Tiết xa cố ý hạ giọng nói, “Thần từng tại đây điều ngõ nhỏ đè nặng ngài ở thân.”

Cố nguyên bạch sách một tiếng, “Nhớ rõ.”

Tiết xa cùng hắn ở sặc sỡ hoa đăng trung nhìn nhau liếc mắt một cái, hô hấp dày đặc cực nóng lên, tay bị lôi kéo, lại đến cái kia hắc ám ngõ nhỏ bên trong.

Vẫn là như vậy hàn khí, như vậy giọt nước, như vậy suyễn cấp hỗn loạn hôn.

Cố nguyên bạch giương môi ứng hòa hắn, càng thêm hung mãnh đến hôn trở về. Tiết xa thở hổn hển trấn an hắn, “Không vội không vội, từ từ tới, càng chậm một chút.”

Cố nguyên bạch hô hấp không lên, bực mình cảm giác lại sảng lại khó chịu, hắn trừng mắt nhìn Tiết xa liếc mắt một cái, rốt cuộc mắng ra đã sớm muốn mắng nói: “Lăn ngươi con mẹ nó chậm!”

Tiết xa cười đến ngực rung động.

Một đêm qua đi, ngày thứ hai sắc trời còn không có lượng, Tiết xa từ trên giường tỉnh lại. Hắn ngực cùng cổ đều là đỏ tươi vết trảo cùng dấu hôn, Tiết xa thưởng thức sau một lúc lâu, lại nhu thuận mà đem Thánh Thượng đánh thức, hống hắn ở cổ gian lại hút ra một đạo thâm ngân.

Thánh Thượng buồn ngủ cực kỳ, hắn bị phiền đến sinh hỏa khí, hút sau một lúc lâu liền hàm răng một cắn, huyết vị giây lát bính ở môi.

Tiết xa “Tê” một tiếng, cố nguyên bạch nỗ lực mở to mắt, vô ý thức liếm liếm trên môi vết máu. Tiết xa cúi đầu nhìn hắn sau một lúc lâu, đem bên kia cổ cũng thấu đi lên.

Hôm nay là đi ra ngoài nhật tử, Tiết xa thu thập hảo chính mình liền đỉnh một cổ dấu vết, đi từ biệt cha mẹ.

Tiết lão tướng quân cùng Tiết phu nhân ở phòng ngủ bên trong tất sách động tĩnh vài cái, một lát sau, Tiết lão tướng quân khoác áo ngoài đi ra, “Đi thôi.”

Tiết xa cúi người hành lễ, ẩn ẩn sắc trời chi gian, Tiết lão tướng quân giống như ở hắn cổ gian thấy được một ít giường chiếu chi gian lưu lại dấu vết.

Tiết lão tướng quân ngẩn ra, Tiết xa đã phủ thêm thật dày áo choàng, xoay người ra bên ngoài mà đi.

Lão tướng quân sững sờ sau một lúc lâu, rốt cuộc ngủ không đi xuống, bất tri bất giác đi tới Tiết xa nhà trước. Tiết xa sân ở ngoài là trong cung tới thị vệ, Tiết lão tướng quân đi qua, thị vệ trưởng nâng kiếm ngăn lại tới hắn, ôn thanh nói: “Tiết tướng quân, Thánh Thượng còn ở nghỉ tạm.”

Tiết lão tướng quân cứng đờ, hai đầu gối mềm nhũn, thật mạnh quỳ rạp xuống đất.

*

Hoài Nam muối thương một chuyện thủy thâm thật sự, Tiết xa mang theo người một tra, liền tra được tư muối sự.

Từ Tây Hạ bị đại hằng gồm thâu sửa tên vì ninh hạ lúc sau, Tây Hạ thanh muối tự nhiên không hề là tư muối. Rất nhiều dựa vào Tây Hạ thanh muối buôn bán tư muối muối lái buôn lọt vào đòn nghiêm trọng, lại bởi vì hai chiết mỏ muối đầu nhập thị trường, quan muối hạ ngã dưới, tư muối cơ hồ đã không có sinh tồn không gian.

Muối thương khổng lồ ích lợi, cùng quan phủ cường mà hữu lực chèn ép, liền ở Hoài Nam cùng Giang Nam hai mà có hỗn loạn.

Giang Nam phía trước bị phản loạn quân từng tai họa quá một lần, đại thế hào không có, tiểu tôm tiểu cua nhưng thật ra rất nhiều. Hơn nữa Hoài Nam chỗ lui tới thương hộ, tình thế phức tạp, Tiết xa mỗi ngày chịu đựng tính tình tham gia buổi tiệc, thời gian một lâu, đã là có thể bất động thanh sắc.

Cùng muôn hình muôn vẻ người giao tế, âm thầm bộ tin tức, thân ở trong đó khi mới là nhất rèn luyện người bản lĩnh. Tiết xa mặt mày chi gian càng ngày càng có thể trầm ổn, khóe miệng ý cười cũng càng ngày càng thâm, ngẫu nhiên nhìn kỹ, giống như thật là một cái hảo ở chung quân tử.

Thời gian một kéo, lại sau này kéo một tháng.

Tiết xa cười từ biệt Hoài Nam Lữ thị, vào địa phương quan phủ vì hắn bị phủ đệ lúc sau, liền cảm thấy được không đúng.

Hắn nhướng mày, vào cửa vừa thấy, nguyên lai không biết là ai cho hắn đưa tới hai nữ nhân, đang ở phòng ngủ bên trong thân xuyên sa mỏng mà đứng ở mép giường.

“Lăn trở về đi,“ Tiết xa chán ghét nhăn lại mi, xoay người rời khỏi sân, ra cửa liền đạp một chân trông cửa nô bộc, “Ngươi con mẹ nó người nào đều làm tiến?!”

Thủ vệ gã sai vặt bị hắn sợ tới mức tè ra quần, vội vàng quỳ xuống đất, “Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân cũng không dám nữa.”

Tiết xa sắc mặt âm trầm, từ trước đến nay mang cười trên mặt mây đen quay cuồng.

Gã sai vặt sợ hãi tiến lên ôm hắn cẳng chân khóc rống, một ngụm một cái “Oan uổng” “Bị mê mắt“. Tiết xa lại dùng sức đạp hắn một chân, lệ thanh, “Lão tử lập được quy củ.”

Nghĩ đến này gã sai vặt làm sự, không đủ hết giận, lại dùng ra thập phần lực đạo, một chân liền làm gã sai vặt dẩu qua đi.

“Dẫn đi,“ Tiết xa mặt vô biểu tình, “Phòng ngủ những cái đó đồ vật tất cả đều cấp thiêu.”

Thủ hạ nhân đạo: “Đúng vậy.”

Tiết xa hướng hai bên vừa thấy, nhìn chằm chằm trong đó một người nói: “Thấy rõ ràng sao? Lão tử không chạm vào kia hai nữ nhân.”

Giả vờ thành Tiết xa thủ hạ giám sát chỗ quan viên: “...... Thấy rõ ràng, Tiết đại nhân.”

Tiết xa lúc này mới cảm thấy tức giận hơi giáng xuống chút.

Việc này truyền ra đi lúc sau, bên ngoài ý đồ cấp Tiết xa tặng người đáp thượng quan hệ thương hộ mới ngừng cái này động tác.

Muối thương một chuyện, vốn tưởng rằng nhanh nhất một tháng liền có thể. Nhưng Tiết xa bỏ qua trong đó ích lợi giao tạp tình huống, thẳng đến tra ra manh mối cũng sửa trị, đã kéo hai tháng rưỡi.

Tiết xa không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà trở lại kinh thành khi, đã là xuân về hoa nở thời tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.