Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 156: Chương 156




(Vì dạo này bố t nằm viện, bận quá không up truyện đều được, mn thông cảm nha, vì vậy edit xong chương nào t sẽ up luôn chứ đợi chờ đủ 5 chương mới up thì chắc mn tưởng t drop truyện luôn quá T^T à mà up đây là full luôn á ko phải xì poi đâu nha)

Mấy ngày sau kỳ thi đình, tin tức con út của Lý Bảo, Lý Hoán nhiễm bệnh hoa liễu bị truyền ra ngoài.

Mọi người vừa nghe được tin tức liền xôn xao, không hiểu trong nhà của một đại nho như Lý Bảo, tại sao lại có một đứa con út nhiễm loại bệnh này chứ. Lý Bảo cũng xấu hổ vô cùng, nhanh chóng đóng cửa phủ không tiếp khách nữa.

Mấy ngày trước Lý Bảo được người người khen ngợi, không chỉ là văn nhân, mà các đại nho đã ẩn cư của Đại Hằng cũng từng viết văn chương khen ngợi Lý Bảo về chuyện dấu chấm câu, những lá thư hệt như những bông tuyết không ngừng bay về phía Lý Phủ. Rầm rộ như vậy khiến Lý Bảo cũng cảm thấy lâng lâng, hắn giống như trẻ lại mười tuổi, sắc mặt hồng hào, đi đường cũng bộ bộ sinh phong*.

*cái này chắc ý là bước đi nhẹ nhàng, như gió ý

Văn nhân trên đời này đều sùng kính mình như vậy, lại có thêm lời hứa ba đời vinh hoa của Thánh Thượng, Lý Bảo đã sớm quên mất cảm giác sợ hãi khi phải làm chim đầu đàn lúc đồng ý với Thánh Thượng rồi, chỉ cảm thấy cuộc đời như bước sang một trang mới.

Nhưng khi tin tức về Lý Hoán bị truyền ra, Lý Bảo hệt như bị đánh một bạt tai cực kỳ vang dội.

Hắn làm người cẩn thận một đời, hai vết nhơ lại đều vì một mình Lý Hoán. Sắc mặt Lý Bảo đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn đứa con út trên giường, không ngừng nói: “Đúng là mất mặt, đúng là mất mặt!”

Đại nhi tử của hắn ở bên cạnh sốt ruột: “Cha, nếu bệnh này của đệ đệ bị người khác lấy ra để công kích, ta còn làm quan thế nào được đây? Trên mặt không còn ánh sáng, chỉ có thể bị người khác chê cười, ta nghe cũng thấy xấu hổ đến phát hoảng.”

“Người trong thiên hạ nhìn chúng ta như thế nào đây? Thánh Thượng đã nói sẽ bảo vệ vinh hoa cho ba đời Lý phủ, nhưng nếu Thánh Thượng muốn nâng đỡ ta, mà lại xảy ra chuyện thế này, vậy Thánh Thượng sẽ nhìn ta như thế nào đây? Tiền đồ của ta không thể bị hủy a.”

Lý Bảo gầm lên: “Câm miệng!”

Sắc mặt Lý Hoán tái mét, cánh môi run rẩy, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ cũng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chật vật đến cực điểm. Bình thường, bởi vì con út thông minh nhạy bén nên Lý Bảo vẫn luôn đặc biệt thiên vị hắn, con út lớn lên anh tuấn, lại còn biết làm người vui vẻ, thế nhưng kể từ lần hắn dám một mình xâm nhập vào hoàng cung, Lý Bảo đã hoàn toàn lạnh nhạt với hắn.

Một đứa con không có công danh trên người, sao có thể quan trọng bằng cả gia tộc?

Lần trước hắn vì chuyện Lý Hoán đã bị Thánh Thượng kiềm chế, ai ngờ lại gặp được phúc trong hoạ, mấy ngày vừa rồi tốt đẹp như vậy, ai mà biếtLý Hoán lại gây ra họa một lần nữa chứ.

Lý Bảo vừa nghĩ đến những văn nhân đại nho lời ra tiếng vào sau lưng là lập tức cảm thấy lửa giận ngập trời, đen mặt, một mình bước ra khỏi cửa phòng.

Lý Hoán nằm trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy ý thức của hắn mơ hồ, nhưng hắn cũng nghe được ba chữ “bệnh hoa liễu“.

Ba năm trước, kể từ một thoáng kinh hồng khi hắn gặp được Thánh Thượng, đối tượng của Lý Hoán phong lưu đã đổi từ nữ tử mềm mại sang nam tử xinh đẹp rồi. Lý Hoán ăn chơi đàng điếm, thế nhưng dù cho những nam tử kia xinh đẹp đến cỡ nào, cũng chỉ là trông mơ giải khát mà thôi. Người mà lòng hắn vẫn luôn nhớ đến chính là Thánh Thượng, lúc nào cũng nhớ đến bộ dạng bừng bừng lửa giận của Thánh Thượng, sườn mặt cùng thùy tai đỏ ửng, hắn thật sự rất muốn nhìn lại một lần nữa.

Thế nhưng bây giờ Thánh Thượng còn chưa gặp được, mà hắn đã mắc loại bệnh xấu hổ này rồi.

Trong lòng Lý Hoán vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, hắn lại không nói ra được. Những người mắc bệnh hoa liễu, không mấy ai có thể sống tốt, Lý Hoán nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy không cam lòng, ngón tay hắn vô lực duỗi tới giữa eo lưng, đụng phải một chiếc túi thơm tinh xảo.

Đột nhiên có người hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Hoán trả lời theo bản năng: “Đây là bảo bối.”

“Bảo bối.” Người nọ lẩm bẩm: “Vậy chắc chắn là thứ tốt rồi.”

Lý Hoán chợt phát hiện giọng nói của người này cực kỳ xa lạ, trong lòng hắn kinh hãi, thế nhưng ngay giây tiếp theo, đã cảm thấy phần gáy đau nhức, nhanh chóng chìm vào bóng tối nặng nề.

*

Thủ hạ của Tiết Viễn đưa túi thơm kia đến trước mặt Tiết Viễn.

Tiết Viễn cầm khăn tay lên che mũi miệng, không chút để ý nói: Sạch sẽ không?”

“Đại nhân yên tâm, ta đã xử lý túi thơm sạch sẽ.” Thủ hạ nói: “Tuyệt đối không để lại chút bệnh khí nào.”

Tiết Viễn gật đầu một cái, cách khăn tay chậm rãi mở túi thơm ra. Bên trong túi thơm, một sợi tóc từ giữa túi từ từ rơi ra, lập lòe ánh sáng vô cùng rõ ràng.

Tiết Viễn nhìn sợi tóc này, lông mày hơi nhăn lại.

Đầu ngón tay vân vê sợi tóc đen, rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa đối diện với ánh mặt trời chói chang, lúc này, sợi tóc đen kia như được mạ vàng, dưới ánh sáng rực rỡ xinh đẹp đến trong suốt.

Sắc mặt Tiết Viễn chợt biến, xoay người lấy một hộp ngọc được cất giấu ở sâu trong rương gỗ ra, bên trong chiếc hộp bạch ngọc kia là từng sợi tóc được xếp vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, Tiết Viễn lấy một sợi ra để dưới ánh nắng mặt trời rồi nhìn thử, thế mà lại giống y đúc sợi tóc trong túi thơm của Lý Hoán.

Đều giống như được điêu khắc từ vàng, từ đầu đến đuôi đều toát ra sự phú quý.

Sắc mặt hắn đen hẳn lại.

Lý Hoán này đúng là to gan lớn mật, tội đáng chết vạn lần.

*

Cố Nguyên Bạch bận rộn chuyện thi đình, bận thống kê số người Tây Hạ đến tham gia khoa cử lần này, vậy nên chưa từng chú ý đến chuyện con út trong nhà Lý Bảo bị mắc bệnh hoa liễu.

Sau khi thi đình xong, việc thống kê hộ tịch ở Kinh Hồ Nam và Giang Nam cũng hoàn tất, kết quả cuối cùng cũng đã được trình lên bàn Cố Nguyên Bạch. Tình huống giấu giếm hộ lậu lúc trước quả nhiên vô cùng nghiêm trọng, sau khi quan lại đích thân tới cửa thống kê dân cư, chỉ riêng Kinh Hồ Nam đã nhiều thêm sáu mươi vạn nông hộ rồi.

Sức lao động sờ sờ ngay trước mặt thế thế mà lại bị giấu diễm đến tận bây giờ.

Cố Nguyên Bạch đã sớm biết việc thống kê hộ tịch và thuế má sẽ có một kết quả kinh người, công việc này giằng co suốt hai ba năm, đảm bảo từng thôn xóm từ nhỏ đến lớn đều sẽ được quan phủ thống kê vào hồ sơ, sáu mươi vạn nông hộ, như vậy sẽ có bao nhiêu mẫu lương thực chứ?

Số dân cư thống kê được ở Giang Nam còn nhiều hơn Kinh Hồ Nam hai mươi vạn.

Tuy rằng Cố Nguyên Bạch đã đoán trước được, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng bực bội. Từ khi tiểu hoàng đế có ký ức, người làm tiên đế có thể nói là vừa mệt vừa khổ, nguyên nhân lớn trong đó chính là vì những hộ lậu ẩn điền này.

Thế là vào buổi lâm triều tiếp theo, y liền ba phần thật bảy phần giả mà nổi giận.

Các quan lại cũng đồng dạng khiếp sợ vì kết quả này, sau khi Cố Nguyên Bạch nổi giận xong, mệnh lệnh từ kinh thành lập tức được truyền đi bốn phương, yêu cầu các tỉnh phủ phải tiến hành thống kê nhân số hộ tịch, bây giờ trước mắt đã có số hộ lậu ở Kinh Hồ Nam và Giang Nam, nếu những tỉnh kia tra ra không được mấy chục vạn thì chứng tỏ đều là giở trò bịp bợm.

Trước khi Kinh Hồ Nam đào quặng, cằn cỗi như vậy mà cũng có thể có đến sáu mươi vạn, lấy hai tỉnh này để phỏng đoán cả nước, hẳn phải có đến ngàn vạn người không được ghi chép lại trong sổ sách của quan phủ.

Lần này Thánh Thượng nổi bão, khiến các quan phủ địa phương cũng căng thẳng theo, bắt đầu thống kê hộ tịch từ dưới lên trên.

Ngoại trừ chuyện thống kê hộ tịch, Cố Nguyên Bạch còn cố ý bảo bọn họ xây dựng thêm học phủ ở các nơi, sợ là phải đợi đến mấy năm sau, thay đổi một cách âm thầm mới có thể hoàn thành được chuyện làm học tịch.

Mà những chuyện này, đều cần thời gian.

Thời điểm triều đình và địa phương bận tối mắt tối mũi, Cố Nguyên Bạch chuẩn bị đồ đạc, nhân ngày hưu mộc dẫn theo người bước vào thôn trang của Tiết Viễn.

Thôn trang của Tiết Viễn không có gì kỳ lạ, chỉ có một hồ nước được người đào ra và cỏ ngọt tràn ngập khắp núi đồi. Hắn muốn dẫn Cố Nguyên Bạch đi bơi, Cố Nguyên Bạch nhìn sắc trời, đợi đến chính ngọ mới thay một chiếc áo mỏng.

Hồ nước nằm ở vị trí có cảnh sắc đẹp nhất thôn trang, tường viện bao quanh, nô bộc lui xuống, trong viện chỉ còn lại hai người Cố Nguyên Bạch và Tiết Viễn.

Tay Tiết Viễn đặt nhẹ bên hông Cố Nguyên Bạch, ngay cả lớp áo mỏng hắn cũng không mặc, chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác do Cố Nguyên Bạch phái người may cho hắn, hơi nóng phảng phất phả lên người Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng, để thần hướng dẫn người.”

Cố Nguyên Bạch nói “Trẫm biết.”

Mặt Tiết Viễn lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó cười cười: “Vậy Thánh Thượng dạy thần đi, thần không biết.”

Cố Nguyên Bạch từ đáy lòng nói: “Tiết Viễn, da mặt của ngươi, thật sự là càng ngày càng dày rồi.”

Thời điểm xuống nước, Cố Nguyên Bạch vốn nghĩ tuy rằng mặt trời chói chang, thế nhưng hẳn là nước vẫn sẽ hơi lạnh, nhưng khi ngón tay chạm xuống, y lại kinh ngạc mà nhận ra nước trong hồ, thế mà lại vô cùng ấm áp.

Không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, bừng tỉnh: “Quan viên giám sát nói với ta, ngươi ở Hoài Nam ngày ngày đêm đêm yến tiệc không ngừng, thịt cá cũng trở thành thứ bình thường. Vốn cho rằng ngươi sẽ mập lên một chút, tại sao sau khi cởi y phục, ngay cả một chút thịt thừa ngươi cũng không có vậy?”

Mặt Tiết Viễn không chút đổi sắc mà nói dối: “Thần ăn cái gì cũng không mập.”

Thật ra là vì hắn sợ mập lên rồi Cố Nguyên Bạch sẽ không còn thích hắn nữa, cho nên mỗi ngày hắn đều phải bỏ ra một khoảng thời gian để tập luyện, bảo trì thân thể tuấn lãng của lúc trước.

Cố Nguyên Bạch lại tin là thật, từ thành hồ từ từ bước xuống nước. Tiết Viễn kinh hãi, vội vàng đuổi tới, lại thấy hai chân Thánh Thượng ở trong nước động một cái đã vụt đi thật xa, Tiết Viễn lẩm bẩm: “Đúng là biết bơi thật......”

Hắn hắng giọng mấy cái, cánh tay chống lên thành hồ, cao giọng nói: “Thánh Thượng đỡ thần với, đã lâu thần chưa xuống nước, quên mất cách bơi mất rồi.”

Cố Nguyên Bạch xoay người lại nhìn, mái tóc đen xõa tung xung quanh, ẩn ẩn hiện hiện giữa làn sương. Tiết Viễn nhìn đến ngây ngốc, hắn đã quên mất lời mình vừa nói ra, vừa mới nhảy xuống nước đã lập tức bơi nhanh đến chỗ Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, bọt nước trên mặt chảy xuôi nhỏ xuống ao: “Tiết đại nhân muốn đua với trẫm sao?”

Tiết Viễn duỗi tay phải bắt lấy mắt cá chân y, Cố Nguyên Bạch lại trốn sang một lên, mặt nước vẽ thành từng đợt sóng lăn tăn, Tiết Viễn khàn giọng nói: “Đua cái gì?”

“Từ lúc trẫm bước vào thôn trang của ngươi đã nhìn thấy cỏ ngọt trải đầy khắp núi đồi: “Cố Nguyên Bạch hừ cười: “Hay cho một cái thôn trang, danh hoa danh cỏ* không đi trồng lại trồng đầy cỏ dại thế này, Tiết đệ đệ, ngươi đúng là chất phác a.”

*ý là hoa, cỏ có tiếng tiếng, nổi danh... á

Tiết Viễn tiếp tục áp sát về phía y: “Thánh Thượng thích cỏ ngọt.”

Cố Nguyên Bạch: “Hả?”

“Lần trước ở hành cung tránh nóng, Thánh Thượng đã từng ăn một lần rồi, chẳng lẽ người quên sao?” Tiết Viễn kiên nhẫn nói: “Nhánh cỏ nhỏ trên mặt đất, những bá tánh không có tiền nhưng lại muốn ăn ngọt sẽ hái chút cỏ ngọt để ăn, người ăn còn nói ngọt đấy.”

Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ.”

Tiết Viễn cười: “Nhiều cỏ ngọt như vậy, nếu lát nữa Thánh Thượng muốn đi xem, cũng có thể cùng thần hái một ít để nếm thử.”

“Được.” Đột nhiên Cố Nguyên Bạch nói, “Tiết khanh, kêu tên của ta.”

Tiết Viễn lập tức sửa miệng: “Nguyên Bạch.”

“Ngoan.” Cố Nguyên Bạch vừa lòng: “Ta với ngươi đua, nếu ta thắng, số cỏ ngọt này của ngươi sẽ thuộc về ta.”

“Vậy nếu ta thắng......” Tiết Viễn chậm rì rì nói: “Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi hẳn phải gọi ta là Tiết ca ca.”

Cố Nguyên Bạch lập tức xoay người bơi thẳng về phía trước: “Ai tới được bờ bên kia trước, người đó sẽ thắng.”

Y rất tự tin, có kỹ năng lại có chân dài. Bây giờ còn bơi trước Tiết Viễn một đoạn rất xa, cho dù Tiết Viễn có giỏi cỡ nào, y cũng không tin mình sẽ thua hắn. Thế nhưng y không ngờ được, Tiết Viễn lại cố chấp với ba chữ “Tiết ca ca” như vậy, Tiết Viễn xuống tay tàn nhẫn, hoàn toàn không nương tay với Cố Nguyên Bạch, nhanh chóng tới bờ bên kia trước, rồi lại nhảy nhót mà bơi trở về trước mặt Cố Nguyên Bạch.

“Thánh Thượng.” Hắn thúc giục: “Ngươi thua rồi.”

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch không chút thay đổi mà nhìn hắn, bị đả kích đến không dám tin. Y còn chưa bơi tới nơi, vậy mà con mẹ nó Tiết Viễn về tới rồi?

Tiết Viễn bơi vòng vòng quanh Cố Nguyên Bạch, mặt nước gợn sóng lăn tăn: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”

Vốn dĩ cái từ này không có gì cả, ca ca thì ca ca, nếu là ở hiện đại chỉ chẳng có gì đặc biệt cả, Cố Nguyên Bạch còn từng bị không ít người gọi là cha đây này. Thế nhưng hiện tại y lại bị Tiết Viễn dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú, bị giọng nói gấp gáp dụ dỗ thúc giục, lại cảm thấy từ này không còn đơn giản như vậy nữa.

Y bình tĩnh nhìn bộ dạng gấp gáp của Tiết Viễn, đợi đến khi Tiết Viễn gấp đến độ muốn đứng lên rồi, y mới thong thả ung dung nói: “Tiết ca ca, đi ăn cỏ ngọt đi.”

Tiết Viễn lại mạnh mẽ chúi đầu xuống nước, tạo nên một đợt sóng nhẹ, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng hô đầy hưng phấn.

Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm nhìn hắn lăn lộn trong hồ nước, lắc lắc tay chân, cảm nhận được độ ấm vừa vặn thích hợp trong hồ, lại quay đầu nhìn trời quang vạn dặm, mỗi một đám mây đều thật là đẹp.

Đúng là một ngày tốt lành.

Thời điểm nhàn nhã, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó. Suy nghĩ của y đều bị nước ngâm đến chậm chạp, nhắm mắt lại phơi mình dưới ánh nắng mặt trời một hồi, y mới nhớ ra y vốn định nhân ngày hưu mộc này để tìm vài đứa nhỏ có phẩm hạnh tốt đẹp làm thư đồng cho Cố Nhiên.

Trong đầu Cố Nguyên Bạch xoay chuyển, hiện lên một gương mặt ông cụ non —— tiểu tứ thúc của Chử Vệ, Chử Nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.