Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn trải qua một ngày hưu mộc ngọt ngào, không ngừng nếm hương vị của cỏ ngọt, còn ở trên cỏ ngọt mà lăn lộn một trận, Tiết Viễn tâm viên ý mã muốn làm một vài chuyện, Cố Nguyên Bạch cũng hứng thú bừng bừng mà chơi với hắn một lần.
Sau ngày hưu mộc, Cố Nguyên Bạch liền hạ chỉ để Chử Nghị và bốn đứa nhỏ khác vào cung, đến thư phòng học tập với Cố Nhiên.
Thư đồng đều là đứa nhỏ của các quan viên, hoặc là đứa nhỏ dưới gối các đại nho, sau này bọn chúng sẽ là người của Cố Nhiên, thế nhưng có thể khiến những đứa nhỏ kia trung thành với nó hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của chính nó.
Người thừa kế của hoàng gia không thể qua loa bất cẩn, mặc dù trông Cố Nhiên khá tốt, thế nhưng nếu sau này nó không thể đảm đương trọng trách, vậy Cố Nguyên Bạch sẽ không chút do dự mà tiến hành chọn lựa một người thích hợp khác.
Thái độ của Cố Nhiên đối với những người bạn cùng đọc sách mới của mình rất ôn hòa, không quá nhiệt tình cũng không độc đoán, nó thử dùng phương pháp của phụ hoàng để ở chung với những thư đồng này, chẳng bao lâu sau, những đứa nhỏ kia đã bội phục vị tiểu điện hạ từ tận đáy lòng, cũng thân thiết với tiểu điện hạ như người một nhà.
Sau khi Chử Vệ xong việc, liền hỏi Chử Nghị xem nó ở trong cung có khó chịu gì không.
Chử Nghị nghiêm trang trả lời: “Chất nhi, thúc thúc không khó chịu chỗ nào cả. Điện hạ đối xử với chúng ta rất tốt, điểm tâm trong cung cũng ăn rất ngon. Hôm nay ta còn gặp được Thánh Thượng, Thánh Thượng còn kiểm tra ta nữa đó.”
Chử Vệ lặng im nhìn nó, bộ quan phục trên người còn chưa cởi ra, dáng người thon dài trong trẻo như trúc, mí mắt hạ xuống tạo thành bóng râm: “Thánh Thượng hỏi ngươi cái gì?”
Chử Nghị đáp từng cái từng cái, nghe xong, Chử Vệ sờ sờ đỉnh đầu nó, gật đầu khen nó vài câu.
Chử Nghị lại mở to mắt thiên chân vô tà nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Chất nhi, ngươi buồn à?”
Chử Vệ khựng một chút, chậm rãi thu tay: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Ta nhìn ra rồi.” Chử Nghị nói: “Từ lúc nhắc đến Thánh Thượng, ban đầu ngươi rất vui, rất cao hứng, nhưng sau đó lại buồn bã, chất nhi, tiên sinh đã từng nói, cười một cái là trẻ ra mười tuổi đấy.”
Chử Vệ cười cười: “Ngươi nhìn lầm rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên dùng bữa thôi.”
*
Trong cung cũng đang dùng bữa tối.
Sau bữa tối, Cố Nguyên Bạch và Tiết Viễn mỗi người một bàn, người nào tự xử lý chính vụ của người nấy. Chờ đến khi Cố Nguyên Bạch dời mắt khỏi chồng tấu chương ngẩng đầu lên, thì thấy Tiết Viễn vẫn còn đang vùi đầu vào làm việc. Cố Nguyên Bạch cảm thán, xem ra hai người bọn họ đúng là một đôi cuồng công tác a.
Bữa tối Cố Nguyên Bạch ăn hơi ít, bây giờ có chút đói, y bèn gọi Điền Phúc Sinh mang một chút thức ăn lên, một lát sau, đồ đã được mang tới. Một chén bánh trôi nhỏ nóng hổi, một đĩa sủi cảo chưng, còn có một đĩa bánh cuốn trắng tinh. Mùi hương nồng đậm, lập tức khiến cho Cố Nguyên Bạch thèm hơn.
Tiết Viễn cũng ngửi thấy mùi thơm, hắn dọn dẹp đồ đạc trên bàn một chút, khi cung hầu đang muốn bưng một phần đồ ăn khác lên đặt trước mặt hắn, thì Tiết Viễn đã đứng dậy: “Ta ăn chung với Thánh Thượng.”
Ghế dựa được kéo tới, Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua hắn: “Phần ăn của ngươi cái gì cũng nhiều hơn ta đấy.”
“Một đĩa sủi cảo chưng có năm cái.” Tiết Viễn nói tiếp: “Ta cứ một ngụm ăn hết một cái, chắc nuốt xuống bụng rồi cũng chưa nếm ra được hương vị gì đâu. Mấy thứ trước mặt Thánh Thượng còn chẳng đủ để ta nhét kẽ răng, nếu còn ít nữa, thì ăn cũng như không.”
Cố Nguyên Bạch nghiêm túc: “Vậy ngươi ăn chậm một chút.”
Tiết Viễn cười khổ” “Ta sẽ cố gắng.”
Đồ ăn của hoàng đế, hương vị đương nhiên khỏi cần phải bàn, Cố Nguyên Bạch thoải mái dùng bữa ăn khuya, y cực kỳ thích chén bánh trôi nhỏ của ngày hôm nay, vừa cho vào miệng, phần nhân ngọt ngào bên trong đã chảy ra, ngọt nhưng không ngấy khiến người ta thèm mãi không thôi. Tuy rằng không có mè và đậu phộng, thế nhưng không biết nguyên liệu gồm cái gì, mà hương vị một chút cũng không giảm đi.
Tiết Viễn ăn xong mấy thứ này còn chưa thấy no, ngược lại giống như là khai vị, bảo Ngự Thiện Phòng mang thêm cho hắn moojtc hen mì thịt bò, ăn đến toát cả mồ hôi.
Khi hắn ăn cơm vô cùng dọa người, ăn ngấu ăn nghiến. Cách ăn như vậy không tốt sức khỏe chút nào, thế nhưng Tiết Viễn đã thành thói quen, chỉ khi bị Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm mới ăn chậm lại một chút.
Cố Nguyên Bạch ăn no rồi, tiện tay rút một quyển tấu chương ra, xem được một nửa, đột nhiên bật cười.
Tiết Viễn đối với cảm xúc của y có thể nói là khá nhạy cảm, tức khắc ngẩng đầu từ chén mì lên: “Tức giận à?”
“Có ngự sử thượng thư buộc tội ngươi.” Cố Nguyên Bạch búng búng tấu chương, gấp lại ném sang một bên: “Nói ngươi qua đêm ở trong cung, không hợp phép tắc.”
Tiết Viễn cười: “Quản nhiều thật đấy.”
Trong cung không có phi tần, Thánh Thượng để hắn lại trong cung khiến cho những người kia ngứa mắt với hắn, người của Giám Sát Xứ cũng ngứa mắt với hắn, xét cho cùng, vẫn là Tiết Viễn chưa làm đủ nhiều.
Cố Nguyên Bạch nói: “Chờ ngươi lập công nhiều đến mức khiến bọn họ không còn lời gì để nói, bọn họ sẽ không nhìn chằm chằm những việc nhỏ nhặt này của ngươi nữa.”
Tiết Viễn cuốn một đũa mì lên, nở nụ cười: “Ta biết rồi.”
*
Sau lần đó, Cố Nguyên Bạch phái Tiết Viễn ra ngoài làm việc cho y rất nhiều lần. Tiết Viễn thường xuyên vội tới vội lui, nơi nào gần kinh thành thì sẽ đi ngay rồi về, giống như ở kinh thành có mạng của hắn vậy, hấp dẫn đến mức bất kể khó khăn cực khổ cỡ nào, hắn cũng chạy suốt đêm để trở về.
Như vậy rất mệt, thế nhưng Tiết Viễn chẳng oán giận lấy một câu. Công việc ở Xu Mật Viện bận rộn, những chuyện nguy hiểm nhưng lại dễ lập công, hắn chưa từng từ chối một cái.
Diệt phỉ, núi đá sập, thương hộ hoặc những nơi không yên ổn thỉnh cầu xuất binh xử lý, theo thời gian dần trôi, càng ngày Tiết Viễn càng thành thạo hơn, giống như chơi đao vậy, đối phó với mấy chuyện này cực kỳ tự nhiên.
Thời điểm lâm triều, vị trí đứng của hắn càng ngày càng tiến lên phía trước.
Với chức võ quan lúc trước của Tiết Viến, hắn cũng có thể đứng ở phía trước, thế nhưng khi đó hắn không muốn rời xa Cố Nguyên Bạch cho nên không lĩnh chỉ. Sau này được phong làm tướng quân, nhưng khi đó hắn lại phải ra ngoài chinh chiến du mục và Tây Hạ, không ở kinh thành, đương nhiên cũng không thể lên triều.
Tiết Viễn từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy việc lâm triều phiền toái, bây giờ trong lòng đã ấp ủ một dã tâm không ai biết.
Tiết Viễn nhìn vị trí của Xu Mật Sử, quy củ cúi đầu xuống.
Hắn muốn đứng ở vị trí cách Thánh Thượng gần nhất, gần đến mức chỉ cần hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thánh Thượng, mà Thánh Thượng cũng có thể nhìn thấy hắn đầu tiên.
*
Xuân hạ thu tới, đông lại đi, đầu xuân năm kế tiếp, Lâm Tri Thành đột nhiên gửi một tập tấu chương thật dày, dùng tờ giấy thật dày để viết tỉ mỉ chi tiết về thương mại hàng hải.
Cố Nguyên Bạch nhìn thật lâu, cuối cùng nhấc bút lông, dùng chu sa viết một chữ “duyệt” thật to.
Con đường tơ lụa trên biển và con đường tơ lụa trên mặt đất, Cố Nguyên Bạch đã mơ ước từ lâu, trong kho của y càng ngày càng có nhiều món đồ muốn bán cho các quốc gia khác, chỉ còn chờ một ngày xây dựng này thôi.
Năm Cảnh Bình thứ mười bốn, tin tức về việc mở lại con đường tơ lụa trên mặt đất và con đường tơ lụa trên biển được chiếu cáo khắp thiên hạ, chúng thương đều khiếp sợ, triều đình cũng bắt đầu triệu tập quan viên đi xây dựng lại con đường tơ lụa
Những quan viên trẻ tuổi trong triều đều rất phấn khích, sau khi tan làm, Dương Tập từ Hàn Lâm Viện đuổi theo Chử Vệ: “Tử Hộ!” .
||||| Truyện đề cử: Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! |||||
*hình như cái vị từ đầu truyện đến giờ vẫn luôn để là Đồng Song (đồng môn, bạn cùng trường) chứ không để tên, cuối cùng cũng được tg cho tên rồi T^T nếu mn đọc thấy chỗ nào t để Đồng Song thì cmt hộ để t sửa nha
Chử Vệ dừng bước, gật đầu với người bạn học đã trở thành cát sĩ của mình một cái: “Chuyện gì?”
Dương Tập nở một nụ cười thật tươi, hưng phấn vỗ vỗ bờ vai hắn: “Từ trước đến nay, ta vẫn luôn tò mò về con đường tơ lụa, cũng từng đi qua một đoạn phế tích trong đó, bây giờ Thánh Thượng chuẩn bị xây dựng lại con đường tơ lụa, Tử Hộ, ngươi có hứng thú hay không?”
*Tuy đã có tên nhưng anh vẫn bị tg gọi là Đồng Song T^T nhưng để dễ hiểu thì t để luôn tên là Dương Tập nha, chứ gọi là Đồng Song còn đỡ, để người bạn kia, vị đồng học,... nghe có cứ xa lạ sao ý.
Chử Vệ hỏi ngược lại: “Ngươi muốn đi?”
Dương Tập gật đầu khẳng định: “Thánh Thượng muốn tuyển chọn quan viên, hai ngày nữa sẽ có một đợt kiểm ra, ta muốn chuẩn bị nhiều một chút. Không ngờ sau khi thi khoa cử rồi vẫn có lúc phải làm kiểm tra, chẳng phải chỗ của ngươi có một vài quyển sách về con đường tơ lụa sao? Cho ta mượn xem chút đi.”
Chử Vệ gật đầu, Dương Tập còn chưa hết phấn khích, càng nghĩ càng nhảy nhót: “Thánh Thượng thật đúng là nhân hậu lễ hiền, con đường tơ lụa thế mà lại có thể được xây dựng lại ở triều ta! Một khi hai con đường này mở ra, ta không tin triều ta không phồn thịnh như Đại Đường.”
Chử Vệ nhớ lại cảnh tượng phồn hoa của thành Trường An được miêu tả trong sách, lại nhìn cảnh tượng kinh thành náo nhiệt trước mắt, không khỏi cười.
Đại Hằng thật sự không kém gì.
Dương Tập đang nói không ngừng nghỉ, đột nhiên ngưng lại: “Tiết đại nhân?”
Chử Vệ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiết Viễn xuyên qua nhóm quan viên tan làm hướng về phía hoàng cung, giờ phút này chỉ có duy nhất một mình hắn đang đi ngược chiều với mọi người. Hắn yên lặng nhìn trong chốc lát, rồi thở hắt một cái: “Đi thôi.”
*
Hai ngày sau, Cố Nguyên Bạch tự mình ra ba đề kiểm tra tuyển chọn quan viên đi xây dựng con đường tơ lụa. Những quan viên này, phần lớn đều là người trẻ tuổi, còn lại nhiều nhất cũng chỉ đến trung niên, vừa vặn là thời điểm thân thể cường tráng không ngại mệt nhọc.
Sau khi thi văn xong, Cố Nguyên Bạch không thả bọn họ về, mà kiểm tra kỹ năng cưỡi ngựa và thể lực của bọn họ một chút. Còn có một vài quan viên tò mò hứng thú với biển rộng, muốn nhân cơ hội này đến xem thử một cái, cũng được kiểm tra đo lường xem bọn họ có bị say tàu, hay có chứng sợ biển hay không.
Sau khi kiểm tra xong, các quan viên đều chảy mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có người đầu váng mắt hoa, ho ra máu, ngay cả đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể mềm oặt ngã xuống, được thái giám đỡ lấy.
Để kiểm tra thể trạng của bọn họ, Cố Nguyên Bạch trực tiếp đưa ra hạng mục tám trăm mét (?) và hít xà.
*tám trăm mét này chắc là chạy chăng???
Sự thật chứng minh, mặc dù ngày thường những quan viên này có chơi cưỡi ngựa đá cầu, thế nhưng đến khi thật sự vận động cần hao tốn một lượng thể lực lớn thì vẫn không được, bài kiểm tra này đã loại bỏ đi không ít quan viên, những người còn dư lại được ghi trong danh sách, đại biểu cho việc họ đã được thông qua.
Những quan viên còn lại hoan hô một tiếng, không ngừng khe khẽ nói nhỏ: “Cuối cùng cũng được đi xem phong cảnh ở dị quốc rồi!”
Có người may mắn nói” “Lúc trước nhạc phụ của ta thường xuyên bắt ta đánh quyền với ông ấy, ngày thường ta còn cho rằng việc này chẳng có tác dụng gì, lúc này mới biết ta suy nghĩ nông cạn rồi, cũng may trước kia không lười biếng, bằng không thì bây giờ cũng bỏ lỡ cơ hội rồi.”
Cố Nguyên Bạch mỉm cười nhìn bọn họ, chờ đến khi bọn họ phấn khích xong, mới bảo người mang nước ấm lên, dặn dò: “Chư vị cũng biết mục đích trẫm tuyển chọn quan viên rồi, hai con đường tơ lụa này, cái nào cũng không dễ dàng, lần này đường xá xa xôi, một khi đã đi, có lẽ còn lâu mới có thể trở về, thậm chí có khi phải tốn đến mấy năm trời, đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm. Gian nan khổ cực như vậy, các ngươi vẫn nguyện ý vì Đại Hằng mà đi sao?”
Đám quan viên lớn tiếng hô: “Thần nguyện ý!”
Cố Nguyên Bạch phất tay: “Chư vị đều là nhi lang tốt của Đại Hằng ta, cũng là thần tử tốt của trẫm. Thế nhưng mọi chuyện có nặng có nhẹ có nhanh có chậm, con đường tơ lụa cũng không phải chỉ đi một lần là xong. Những người nào có cha mẹ già, tiến lên một bước, có cha mẹ bệnh tật, tiến lên một bước, ai là con trai độc nhất trong nhà cũng tiến lên một bước.”
Các quan viên kinh ngạc không thôi, liếc nhìn lẫn nhau, tám chín người trong đó mang theo vẻ mặt đầy do dự, tiến lên phía trước một bước.
“Trẫm hy vọng các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, hỹ trao đổi với người nhà xem có nên đi xa hay không.” Giọng điệu của Cố Nguyên Bạch đầy ôn hòa, cũng không mạnh mẽ loại bỏ bọn họ ra khỏi đội ngũ: “Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, đây chính là chuyện nuối tiếc nhất đời người.”
Tám chín người này bắt đầu trầm tư.
Điền Phúc Sinh đứng ở một bên không khỏi suy nghĩ, khi tiên đế và Uyển thái phi đi về cõi tiên, Thánh Thượng đã cso suy nghĩ như vậy sao?
“Trẫm cho các ngươi thời gian hai ngày để suy nghĩ, hai ngày sau, những người không muốn đi hãy đến Chính Sự Đường để báo lại, không cần cảm thấy ngại đâu.”
Thấy bọn họ nghe lọt tai rồi, Cố Nguyên Bạch mới cho bọn họ lui ra.
Tiết Viễn tiến lên: “Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch mở lời trước: “Ngươi cũng muốn đi sao?”
Tiết Viễn không nói gì.
Đôi mắt Cố Nguyên Bạch khô khốc, y nhắm mắt lại, xua đi mệt mỏi: “Trẫm cũng cho ngươi hai ngày để suy nghĩ đấy.”