Người trong lòng.
Tuy Cố Nguyên Bạch không nói gì, thế nhưng khóe mắt của y đã để lộ ra tâm trạng sung sướng. Quân chủ Đại Hằng thích Tiết Viễn nói lời âu yếm này, Tiết Viễn được người ủng hộ, càng không ngừng ra sức nói nhỏ bên tai Cố Nguyên Bạch.
Mang theo lửa nóng, tình ý tươi đẹp, đồng thời kể ra tình yêu, hắn không ngừng cúi người xuống.
Ngoài cửa, Thường Ngọc Ngôn thấy mãi mà Thánh Thượng không lên tiếng, không khỏi nghi hoặc gọi lần nữa: “Thánh Thượng?”
“Chờ ở bên ngoài.” Cố Nguyên Bạch nhíu mày: “Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không được vào đây.”
Thường Ngọc Ngôn theo bản năng hành lễ: “Vâng.”
Ngay sau đó hắn đứng dậy rời đi, cũng không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, mà cứ cảm thấy trong giọng nói của Thánh Thượng có vài phần không kiên nhẫn, khiến hắn nghe đến kinh hồn táng đảm, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Người ngoài phòng đi rồi, Tiết Viễn lại kìm lòng không được mà hôn vài ngụm lên mí mắt Cố Nguyên Bạch, hôn đến là vui vẻ, lẩm bẩm: “Thánh Thượng thật bá đạo.”
Cố Nguyên Bạch giơ tay lên khóe miệng ngăn cản: “Lấy lòng ta cũng vô dụng, vết thương trên mặt ngươi từ đâu ra thế?”
“Cái này?” Tiết Viễn sờ sờ vết thương trên mặt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bị cành cây quẹt trúng.”
Tiết Viễn ngày đêm bôn ba chạy tới đây, sau đó dừng lại nghỉ ngơi một chút trước khi gặp Thánh Thượng. Hắn lên núi, mượn một phòng của người ta rồi ngủ một giấc thật ngon, sau khi sắc mặt khôi phục lại, hắn dậy trước bình minh, cạo râu, tắm gội, từ trên xuống dưới đều tắm rửa vài lần rồi mới mặc bộ y phục nho nhã vào, hắn muốn nói với Cố Nguyên Bạch rằng: Ngươi xem, ta đã thong dong trở lại rồi đây.
Những bức thư hắn gửi đi chỉ toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hắn chỉ muốn để Cố Nguyên Bạch nhìn thấy mặt tốt của hắn, làm Cố Nguyên Bạch biết hắn đã thành thục đáng tin cậy rồi.
Những lúc lôi thôi nhếch nhác, đều không muốn người trong lòng biết.
Cố Nguyên Bạch đương nhiên không tin, y trực tiếp kéo vạt áo Tiết Viễn ra. Vết sẹo hình chữ “Bạch”thật sâu trên ngực kia, hiển nhiên không phải là vết sẹo cũ từ ba năm trước, ngược lại giống như vết sẹo bị người liên tục khắc lên sau nhiều năm.
Tiết Viễn ôm ngực không để ý chính mình, một đôi tay vội vàng đặt lên người Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng, cho ta xem bảo bối của ta một chút đi.”
Động tác của hắn quá nhanh, sau khi thấy rồi thì không thể dời mắt đi được: “Vẫn là dáng vẻ mà thần thích.”
Tiết Viễn yêu thích sờ sờ bảo bối của hắn, lại không chế không được mà ôm Cố Nguyên Bạch hôn hôn. Y phục và đầu tóc của Cố Nguyên Bạch vừa được hắn xử lý xong, lúc này lại loạn hết cả lên. Những giọt mồ hôi li ti chảy từ trán xuống chóp mũi, giữa môi răng dán vào nhau đều là nhớ nhung, khi đầu lưỡi quấn quýt cũng là nhớ nhung, Cố Nguyên Bạch ôm lấy mặt hắn nhiệt tình đáp lại, cắn cắn môi Tiết Viễn, cùng tranh đua với hắn.
Nóng nảy biến thành động tình, nỗi nhớ nhung suốt ba năm tại một khắc này tất cả đều được đối phương nhìn thấu, Cố Nguyên Bạch vuốt ve vết sẹo hình chữ “Bạch”, chủ động đến mức khiến Tiết Viễn không cách nào ngăn cản được.
“Thánh Thượng.” Thanh âm Điền Phúc Sinh hơi run run vang lên bên ngoài: “Loan giá còn đang chờ ở chân núi.”
Cố Nguyên Bạch đột ngột rời khỏi môi Tiết Viễn, tay Tiết Viễn đã luồn sâu vào trong y phục y. Mồ hôi y lấm thấm chảy xuống, Tiết Viễn lại càng mồ hôi đầy đầu hơn, thở hồng hộc nặng nhọc. Cố Nguyên Bạch sờ qua mồ hôi trên đỉnh đầu hắn, giọng nói khàn khàn: “Đêm nay xử lý ngươi sau.”
Nói xong, y liền nhanh chóng lui lại, cầm lấy ấm nước bên mép giường, uống một hớp trà lạnh.
Tiết Viễn ngửi ngửi, trên môi đều là hương vị của Cố Nguyên Bạch, hắn được bao bọc trong hương vị kia mà mỉm cười, tiến lên mấy bước từ khóe môi Thánh Thượng cướp đoạt trà lạnh của y.
Chờ đến khi sửa sang chỉnh tề xong bước ra ngoài, Điền Phúc Sinh thấp giọng nói: “Thánh Thượng, chư vị đại nhân đang chờ ở bên ngoài.”
Cố Nguyên Bạch tùy ý gật đầu, đi lên phía trước hai bước, bỗng chốc dừng chân quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiết Viễn: “Đi theo trẫm.”
“Vâng.” Tiết Viễn lẩm bẩm tự nói: “Ta không bao giờ rời khỏi ngươi một bước nào đâu.”
Gian nhà trúc mà Tiết Viễn ở nhờ này cũng chính là mục tiêu của đoàn người. Bên ngoài, Chử Vệ và vị đại nho kia vừa nói chuyện xong, nhìn thấy Thánh Thượng đi tới, hắn cười nói: “Thánh Thượng, bức 《 Ngàn dặm giang sơn đồ 》lúc trước người muốn......”
Lời nói khi vừa nhìn thấy Tiết Viễn đột nhiên im bặt, một lát sau, hắn mới tiếp tục: “Nửa bức còn lại, bút tích thật hẳn là ở chỗ của tiên sinh.”
Đại nho họ Tân, trên người mặc một bộ y phục vải thô, dưới chân đi giày rơm còn dính một lớp bùn đất. Hắn cười ha hả nhìn mọi người, thoạt nhìn không kiêu ngạo không tự ti, thế nhưng sau khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch lại vô cùng kích động, vừa mở miệng ra là khen một đoạn dài.
Đợi sau khi biết được Cố Nguyên Bạch có hứng thú với bức《 Ngàn dặm giang sơn đồ 》, mặt mày lại càng hớn hở hơn, chủ động muốn đưa nửa cuốn còn lại này cho Thánh Thượng, để cho hai bức hợp lại làm một.
Phần lớn các ẩn sĩ đều kiêu ngạo, sau khi dấu chấm câu vừa được đưa ra, cảm xúc của các đại nho đối với Cố Nguyên Bạch lại càng phức tạp hơn, có ca ngợi thì đương nhiên cũng có chửi bới, bọn họ không thể mắng Cố Nguyên Bạch, chỉ có thể mạnh mẽ lên án Lý Bảo bất kính với tổ huấn và âm thầm chỉ trích sau lưng hoàng đế.
Cái đám lão già cổ hủ kia thà rằng con cháu đời sau không bao giờ vào triều làm quan, cũng không muốn chạm vào dấu chấm câu kia dù chỉ là một chút, bọn họ dùng thái độ kiên định như vậy để chứng mình sự căm thù của mình đối với dấu chấm câu. Thế nhưng không sao cả, Cố Nguyên Bạch không để bụng chuyện này, dù sao y cũng không có ý định lấy lòng đám đại nho ẩn sĩ đó, các ngươi không muốn vào triều làm quan chính là tổn thất của các ngươi, liên quan gì đến ta?
Cố Nguyên Bạch căn bản không để ý những lời không xuôi tai kia, thái độ cứ như vậy bỏ mặc của Cố Nguyên Bạch khiến cho đám cổ hủ kia suýt chút thì hộc máu, không biết có bao nhiêu người từng năm trên đường run rẩy bi thống mắng: “Ô hô! Trời muốn diệt Đại Hằng ta! Trời muốn diệt đạo thánh nhân của ta a!”
Cố Nguyên Bạch đối với chuyện này chỉ cười cho qua, cũng để《 Đại hằng quốc báo 》 từ đây về sau không nhận những bài không sử dụng dấu chấm câu nữa.
Khi dấu chấm câu mới ra, mối quan hệ giữa Cố Nguyên Bạch và các đại nho rất gay gắt. Nhưng năm năm trở lại đây, khi dấu chấm câu được áp dụng trong hai kỳ thi văn, các học sinh cũng đã dần quen với việc sử dụng ký hiệu này rồi. Thậm chí nhóm học sinh nghèo còn có thể đến quan phủ để sao chép lại những bài đã được đánh dấu chấm câu, việc này giúp bọn họ tiết kiệm rất nhiều công sức, do đó bọn họ có nhiều thời gian để đi nghiên cứu học vấn hơn. Nhân loại sử dụng mọi thứ vĩnh viễn đều từ phức tạp tiến hóa thành đơn giản, sau khi được chứng thực xong, cảm nhận được mức độ ảnh hưởng và tác dụng trong tương lai của nó, phần lớn các nho sĩ đều quay đầu lại khen ngợi Cố Nguyên Bạch.
Những năm gần đây, Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ ngừng được các danh sĩ tán tụng, y bình tĩnh mỉm cười, đi theo Tân đại nho xem bức tranh.
Sau khi xem nửa cuốn《 Ngàn dặm giang sơn đồ 》xong, đột nhiên y nhớ tới chuyện Chử Vệ bị lừa mua đồ dỏm lúc trước, trêu chọc nói: “Chử khanh, sau khi nhìn thấy bức tranh này, trong lòng ngươi có khó chịu không?”
Chử Vệ thở dài một hơi: “Lúc trước ta đi du học đã từng đến thăm tiên sinh, tiên sinh cũng đã dẫn ta đi xem bức tranh này. Nếu lúc đó ta cẩn thận hơn một chút, biết bút tích thật nằm trong tay tiên sinh, có lẽ đã không bị lừa rồi.”
Sau khi Tân đại nho biết được đầu đuôi câu chuyện không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi thế mà cũng có một ngày bị người khác lừa mua tranh chữ?”
Chử Vệ không tỏ ý kiến: “Chỉ là khiến Thánh Thượng chê cười.”
“Có gì đâu?” Cố Nguyên Bạch cười: “Bất kể là bút tích thật hay là đồ dỏm, đều là những kiệt tác vô cùng tuyệt vời.”
Chử Vệ nhìn Thánh Thượng an ủi hắn, rũ mắt xuống, một bên phỉ nhổ dụng tâm hiểm ác của mình, một bên lại hơi hơi vui mừng nói: “Thánh Thượng nói phải.”
Sau khi rời khỏi gian nhà trúc, lúc xuống núi, Tiết Viễn trực tiếp ngồi xổm trước người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, tiến tới bò lên lưng hắn, Tiết Viễn nhỏ giọng nhắc: “Bạch gia, bám chắc đấy!”
Hắn ôm chặt lấy hai chân Cố Nguyên Bạch, đứng lên cực kỳ vững vàng, nhẹ nhàng từ từ xuống núi.
Quan viên phía sau chậm rãi đi theo, còn bàn tàn sôi nổi với nhau về mấy tác phẩm xuất sắc mới xem qua, chưa từng cảm thấy có cái gì không đúng.
“Còn có mấy cái chiêm phong đạc chưa lấy xuống.” Cố Nguyên Bạch nhắc nhở.
“Được, vậy đi lấy chiêm phong đạc.” Tiết Viễn xốc y lên, gió thổi mây trôi, thỉnh thoảng còn có tiếng chuông ẩn giấu trong gió, chờ bọn họ tới lấy xuống: “Lúc Thánh Thượng chưa tới ta cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại, nơi này đúng là một nơi non xanh nước biếc.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Núi sông ở Lưỡng Chiết đương nhiên không thiếu.”
Tiết Viễn cười, ngay sau đó nói một câu y muốn nghe: “Thần chưa thấy bao giờ, cho nên mong Thánh Thượng dẫn thần đến xem thử một lần cho biết.”
Khóe miệng Cố Nguyên Bạch cong lên: “Được thôi.”
Cố Nguyên Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn hỏi hắn hiện tại những người khác thế nào, hỏi hắn tại sao lại tới Giang Nam, tại sao lại biết y muốn đi đâu. Nhưng lúc này bầu không khí quá đỗi bình yên, con đường xuống núi dường như chẳng bao giờ đi tới điểm cuối, đột nhiên vào giờ phút này, y không không muốn nói mấy lời đó nữa.
Tiết Viễn cõng y, từ từ lướt qua những tàng cây, thỉnh thoảng gặp phải chỗ có treo chiêm phong đạc, hắn liền nâng Thánh Thượng lên cao, Cố Nguyên Bạch duỗi thẳng tay lên, lấy một chùm xuống.
Hai người bọn họ và những người phía sau giống như thuộc về hai thế giới, bất luận là người cõng hay là người được cõng phía sau lưng đều nở nụ cười, trong tay cầm theo mấy chiếc chiêm phong đạc đung đưa va vào nhau, giống như ngọc thạch nhẹ nhàng tấu vang.
Người phía sau nhìn nhìn, yên lặng rũ mắt xuống.
Thỉnh thoảng Tiết Viễn nói mấy câu bên tai Thánh Thượng, Thánh Thượng tỏ vẻ thích thú vô cùng. Ánh mặt trời chói chang nơi chân trời dịu lại, gió nổi lên từng cơn lại từng cơn, Thánh Thượng nằm trên lưng Tiết Viễn, tư thái nhẹ nhàng như vậy giống như chắc chắn mình sẽ không bị thương, hai tay y khi thì buông ra, khi thì đáp lên đầu vai Tiết Viễn, thoạt nhìn y...... rất tin tưởng Tiết Viễn.
Những người khác so ra đều kém hơn.
Cố Nguyên Bạch chỉ về hướng nào, Tiết Viễn sẽ đi về hướng đó. Bọn họ chơi đến thích thú, mà Cố Nguyên Bạch rất không đáng tin cậy, thành công dẫn mọi người đến một con đường núi khác bị một dòng suối sâu đến eo chắn ngang đường đi, trên dòng suối còn có một cây cầu độc mộc nhỏ, nhìn không quá an toàn. Điền Phúc Sinh thở hổn hển ở bên cạnh khuyên nhủ: “Thánh, Thánh Thượng, chúng ta quay về đi!”
“Điền tổng quản, đi đường vòng lâu lắm.” Tiết Viễn nói: “Qua dòng suối này, hẳn là cách chân núi không xa.”
Điền Phúc Sinh khó xử: “Tiết đại nhân, không phải tiểu nhân nhiều chuyện, mà là cây cầu độc mộc này thật sự quá nguy hiểm.”
“Thánh Thượng muốn quay lại hay là đi thẳng tới.” Tiết Viễn ngiêng mặt hỏi.
Giọng điệu Cố Nguyên Bạch lười nhác: “Qua sông.”
Tiết Viễn lộ ra ý cười quả nhiên là thế, hắn nhấc y phục lên nhét vào trong lòng. Vỗ vỗ chân Cố Nguyên Bạch: “Kẹp chặt, đừng để rơi xuống nước.”
Cố Nguyên Bạch theo bản năng kẹp chặt chân lại, ngay sau đó, Tiết Viễn giữa những tiếng hô đầy kinh ngạc của cung hầu mà tung người lên nhảy vào trong nước. Dáng người hắn cao lớn, dòng suối còn chưa đến eo hắn, bọt nước vừa mới bắn lên, hắn đã nhanh chóng bay qua sông, chỉ trong giây lát, hai người đều đã qua được bờ bên kia.
Vẻ mặt Điền Phúc Sinh đầy đau khổ: “Thánh Thượng, chúng tiểu nhân phải làm sao bây giờ?”
“Hoặc là đi đường vòng hoặc là qua sông.” Thánh Thượng khó hiểu hỏi: “Còn có thể làm sao nữa?”
Bọn thị vệ bước nhanh như bay mà vượt qua cầu độc mộc, đi theo phía sau Thánh Thượng. Điền Phúc Sinh không ngừng thở dài, đành quay đầu dẫn theo chư vị đại nhân không đi cầu độc mộc mà quay trở lại đường cũ.
Trước khi hắn rời đi còn liếc mắt một cái, thấy Thánh Thượng cười đến vui sướng, trông cực kỳ vui vẻ. Điền Phúc Sinh quay đầu lại nhịn cười, khách khí nói: “Đi thôi, mời chư vị đại nhân đi theo tiểu nhân.”
*
Trên đường tới Lưỡng Chiết, Tiết Viễn đã giải thích rõ ràng.
Trên đường trở về khi đi ngang qua Tây Châu, hàng hóa còn dư của bọn họ đã bị tranh giành không còn một cái. Tiết Viễn vội vã ra roi thúc ngựa về kinh, trùng hợp thế nào ở Hà Nam lại gặp được quan viên của Xu Mật Viện tới tiếp đón. Giang Tân thấy người nọ gấp gáp, dò hỏi quan viên dẫn đầu, thế mới biết thì ra Thánh Thượng đã xuống phía nam rồi.
Tiết Viễn lặng im không nói, chờ đến khi màn đêm buông xuống, một mình một ngựa mang theo lương thực của ba ngày thẳng tiến đến Giang Nam, dọc đường được quan viên của Giám Sát Xứ ở trạm dịch báo cho tung tích của Thánh Thượng.
Hắn ở nhờ trong nhà đại nho, vốn chỉ định tìm một chỗ sửa sang lại bản thân để đi diện thánh thôi. Nào ngờ lại gặp được loan giá của Thánh Thượng cách đó mười dặm, trong lòng Tiết Viễn chợt động, bèn lấy chiêm phong đạc hắn điêu khắc ra, dùng nó để nghênh đón Thánh Thượng lên núi.
Cố Nguyên Bạch mắng hắn một trận máu chó đầy đầu, Tiết Viễn nghiêm túc lắng nghe, chờ sau khi Cố Nguyên Bạch mắng xong, y lại nắm lấy tay hắn: “Ba năm không gặp, ta đoán được ngươi sẽ sốt ruột.”
Tiết Viễn lắc đầu, dựa vào vách xe ngựa cong môi: “Thánh Thượng, không phải ba năm, mà là ba năm sáu tháng lẻ ba ngày.”
Đột nhiên Cố Nguyên Bạch trầm mặc.
Tiết Viễn ngoắc ngoắc ngón tay y, tiến lên hôn hôn lỗ tai y, đóng cửa sổ xe ngựa lại: “Thánh Thượng của ta a.”
Y phục đan xen, tóc dài quấn quanh, Tiết Viễn nắm tay Cố Nguyên Bạch đặt lên trên lồng ngực mình, cảm nhận trái tim đập thình thịch. Một tiếng là một ngày, Cố Nguyên Bạch lẳng lặng tập trung cảm nhận trái tim của hắn đang nhảy lên trong tay mình, nhảy đủ thời gian ba năm sáu tháng lẻ ba ngày.
Quãng thời gian kể từ lúc chia xa đến hôm nay, bỗng chốc được lấp đầy.
Lời editor: Vậy là chỉ còn một chương nữa thôi là hoàn chính truyện rồi, hmu hmu tiếc quá, mấy chương cuối này ngọt xỉu luôn, chưa muốn hoàn đâu T^T