Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 164: Chương 164




Được lấp đầy, không chỉ có sự khoảng thời gian ba năm sáu tháng lẻ ba ngày, mà còn có trái tim Cố Nguyên Bạch.

Y theo xe ngựa đong đưa mà lâng lâng, đá xóc nảy làm bên trong thùng xe mềm mại thành những con sóng biển dập dềnh. Tiết Viễn nghiêng người xuống: “Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch ừ một tiếng, Tiết Viễn lại thấp giọng kêu lên: “Cố Liễm, Nguyên Bạch, Bạch Bạch......”

Bạch Bạch là kiểu xưng hô gì vậy chứ?

Cố Nguyên Bạch gian nan nói: “Gọi phu quân.”

Tiết Viễn nhướng mày, không động đậy, nhẹ nhàng nâng gáy Cố Nguyên Bạch lên để y nhìn tư thế của hai người bọn họ: “Phu quân?”

Lông mi Cố Nguyên Bạch run rẩy dữ dội, nhắm mắt lại.

“Nguyên Bạch, mở mắt ra nhìn một cái đi.” Tiết Viễn đè thấp thân mình, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống lỗ tai y: “So với ba năm trước ngươi còn trắng hơn, ta thì lại đen hơn, ngươi nhìn thử đi, khi ta và ngươi dán sát vào nhau, sự thay đổi này rõ ràng hơn rất nhiều.”

Mặt Cố Nguyên Bạch nóng bừng lên, ngón tay y tê dại, không thể tin được mình lại thua dưới tay một người cổ đại. Miễn cưỡng mở mắt ra nhìn thử một cái, lập tức cảm thấy thẹn mà quay đi: “...... Nổi đầy gân xanh, có chỗ nào đáng để ta xem chứ?”

Trong mắt Tiết Viễn hiện lên ý cười, Cố Nguyên Bạch lại giả vờ không kiên nhẫn: “Ngươi có phải là nam nhân hay không? Nếu ngươi không muốn làm, vậy nằm xuống để ta tới.”

Đáy mắt Tiết Viễn tối đen lại, bắt đầu động thân, để Thánh Thượng biết rốt cuộc hắn có phải là nam nhân hay không.

*

Trên đường loan giá đến Lưỡng Chiết, Tiết Viễn chăm sóc Cố Nguyên Bạch kỹ đến mức biến y thành một phế nhân, duỗi tay mặc y phục, há mồm ăn cơm, không muốn ăn thì có người dỗ, ăn no rồi lại có người xoa dạ dày. Chỉ là Tiết Viễn lo lắng Thánh Thượng ở trong xe ngựa cả ngày sẽ nghẹn đến sinh bệnh, cho nên mỗi ngày nhất định phải mang theo Thánh Thượng đi cưỡi ngựa hoặc đi dạo một vòng.

Cố Nguyên Bạch càng ngày càng lười, mỗi ngày ngoại trừ thời gian xử lý chính vụ thì ra ngoài rèn luyện thân thể cũng chỉ làm cho qua loa có lệ. Thay vào đó, y tự nghĩ lại bản thân mình, nghĩ lại thì trong lúc thân mật nói mấy lời thô tục hay chơi đủ trò đa dạng, y đều không bằng Tiết Viễn, tuy ở hiện đại Cố Nguyên Bạch chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, thế nhưng y cũng biết không ít, nếu tính ra, y phải trêu Tiết Viễn đến đỏ mặt tim đập mới đúng.

Một ngày nọ, sau một hồi suy nghĩ rất lâu, y đang chuẩn bị bình tĩnh thản nhiên mà dùng lời thô tục trêu chọc Tiết Viễn một phen, thì Tiết Viễn đột nhiên sáp lại xoa xoa cái bụng đầy thịt mềm mại của y. Cố Nguyên Bạch sửng sốt, vươn tay nhéo nhéo theo, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Tiết Viễn vui mừng nói: “Cuối cùng thần cũng nuôi Thánh Thượng béo lên rồi.” Tuy không béo hơn bao nhiêu, thế nhưng ít ra cũng có chút thịt, từ đáy lòng Tiết Viễn cảm thấy tự hào vô cùng, so với làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy có thành tựu hơn.

Cố Nguyên Bạch lại không chấp nhận được, ngày hôm đó y không nói gì, chỉ là ngay sáng sớm ngày hôm sau đã thay một bộ y phục cưỡi ngựa hiên ngang, chủ động cưỡi ngựa đi trước. Tiết Viễn ở bên cạnh y, nắm lấy dây cương ngựa hơi hơi nghiêng người về phía Thánh Thượng, cùng cưỡi ngựa sóng vai tiến về phía trước.

Bọn họ thấp giọng nói chuyện, bả vai càng lúc dựa càng gần, nhìn qua thật thân mật khăng khít. Chử Vệ càng ngày càng ít nói, tầm mắt thỉnh thoảng liếc qua hai người bọn họ một cái, sau khi bình tĩnh thì rũ mắt xuống.

Nếu Tiết Viễn ỷ vào việc Thánh Thượng không hiểu mấy chuyện phong nguyệt mà nảy sinh ý xấu với Thánh Thượng, hắn đương nhiên có thể lấy chính nghĩa để tiến lên ngăn cản. Lúc trước Tiết Viễn ở bên ngoài, hắn còn có thể tự lừa mình dối người, thế nhưng quãng đường này, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ rồi.

Tiết đại nhân đã ba mươi, chưa thành hôn cũng không có thê thiếp, cô độc một mình, làm bạn bên cạnh Thánh Thượng.

Sự kiêu ngạo và tự tôn trong lòng Chử Vệ không cho phép hắn giả vờ như không biết gì rồi chen chân vào giữa hai người kia.

Không cam lòng và khổ sở che giấu dưới đáy lòng, không muốn người khác nhìn thấy mảy may, sống lưng thẳng tắp, không muốn lộ ra dáng vẻ mềm yếu và đáng thương.

Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy lúm đồng tiền của Thánh Thượng...... Thì sẽ lại nhớ tới y đã từng cười ôn hòa với hắn, nhớ tới buổi tối bị trói vào trong cung, hương Long Tiên nồng đậm, cảnh tượng tươi đẹp khi ga trải giường màu vàng bị những ngón tay thon dài của Thánh Thượng siết đến nhăn nhúm. Khi Thánh Thượng thẳng thắn nói chuyện, đôi mắt sẽ sáng rực lên vô cùng có hồn, Chử Vệ đã từng nhìn thấy quang cảnh như vậy, không bao giờ có thể quên được nữa. Biết bao nhiêu lần nhìn thôi đôi mắt cười như vậy trong mơ, chìm trong hoa cỏ từ hư vô mà đến.

Chỉ cần nhớ tới, là sẽ cảm thấy khổ sở đến muốn rơi lệ.

Cố Nguyên Bạch ở phía trước bỗng cảm nhận được gì đó, y như suy tư mà quay đầu lại nhìn thử, thì thấy Chử Vệ bất chợt quay đầu đi, mái tóc dài bên sườn mặt bị gió thổi tung, cằm siết chặt, nhẫn nhịn mà khắc chế.

Nhưng y chưa nhìn được bao lâu, thì Tiết Viễn trong lúc lơ đãng đã quay đầu y lại, dùng sườn vai chắn tầm mắt của y.

Không bao lâu sau, Cố Nguyên Bạch cũng quên một màn vừa mới nhìn thấy kia.

Con đường mọi người đang đi vẫn luôn là con đường chính, lúc trước triều Đại Hằng đã tiến hành xây sửa đường, con đường được xây sửa đến thông suốt bốn hướng. Con đường như vậy càng thuận tiện hơn cho chuyến đi lần này, Cố Nguyên Bạch từng nhiều lần tự mình thẩm tra tình huống của con đường, phát hiện đường chính cho dù là mùa hè nóng bức hay mưa dầm trút xuống cũng không bị vỡ, Công Bộ đã bỏ ra rất nhiều công sức, đáng được ghi nhận.

Con đường của triều Đại Hằng trải qua vài năm xây sửa đã xong tám chín phần mười, mấy năm gần đây Công Bộ làm việc không biết mệt để sửa sang lại con đường ở Tây Hạ vừa thu được, bá tánh Đại Hằng đối với chuyện này phấn khích nhảy nhót không thôi, những đứa trẻ vừa được sinh ra ở Cam Túc, Ninh Hạ và Thiểm Tây đã sớm tự coi mình là người Đại Hằng, bọn họ ở trường học ngôn ngữ của Đại Hằng, ăn lương thực được trồng trên đất Đại Hằng, nhập hộ tịch vào Đại Hằng, thiên hạ rộng lớn, bọn họ chỉ biết mỗi Đại Hằng.

Sau khoa cử có một đám học sinh Tây Hạ và triều làm quan, bá tánh Tây Hạ cũng an phận thủ thường hơn, không bao giờ nhắc đến cố đô nữa.

Quân chủ của quốc gia đối xử bình đẳng với bọn họ, sau khi nếm trải sự thịnh vượng, làm gì có ai muốn rơi vào hỗn loạn nữa. Hỗn loạn nho nhỏ ở Tây Hạ theo thời gian dần trôi, cũng giống như đá rơi xuống nước vậy, những gợn sóng sau khi bình tĩnh lại hoàn toàn không kích động nổi chút bọt nước nào nữa.

Nói đến xây sửa đường, không thể không nhắc đến xi măng. Cố Nguyên Bạch chỉ biết xi măng được làm từ đá vôi sau khi nung khô trong nhiệt độ cực nóng, hiện giờ đá vôi được gọi là đá xanh, đất sét cũng có thể tìm được dễ dàng, thế nhưng muốn số lượng nhiều thì y lại không biết. Chỉ có thể âm thầm giao cho người có chuyên môn nghiên cứu, cũng không cần phải vội vàng, cổ đại có cách sửa đường của người cổ đại, có xi măng là tốt nhất, nhưng không có cũng chẳng sao.

Nhưng mấy năm gần đây công trạng của Công Bộ rất rõ ràng, khiến cho người trong triều dần nhận ra tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật. Cố Nguyên Bạch tính toán chậm rãi trải qua mười mấy năm, tư tưởng của người ở đây sẽ được thay đổi một cách vô tri vô giác. Nếu có thể, Cố Nguyên Bạch còn muốn thành lập một khóa “Truy nguyên*” trong trường, chỉ tuyển chọn những nhân tài có hứng thú với việc nghiên cứu khoa học kỹ thuật, còn có học việc dành cho nữ tử......

*nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật (cách gọi ở cuối thời Thanh, Trung Quốc)

Khi y nói chuyện này với Tiết Viễn, Tiết Viễn rất có hứng thú: “Nếu nói như vậy, những kỳ nhân dị sĩ có thủ đoạn thần kỳ kia, chẳng qua chỉ là biết được một vài phương pháp truy nguyên mà người khác không biết thôi sao?”

Cố Nguyên Bạch gật đầu: “Đúng là như vậy.”

“Thật ra lúc trước thần cũng từng có nghe nói qua.” Tiết Viễn nói tiếp: “Đi chân trần trên lửa, dùng lưỡi liếm thanh sắt, nếu không phải Thánh Thượng nói, thần còn không biết mấy thứ này có sơ hở đâu, Thánh Thượng biết thật là nhiều.”

“Thánh Thượng thật lợi hại......” Hắn lại sáp tới hôn hôn.

*

Đoàn người đi tới Phúc Kiến bắc bộ, khi đi ngang qua núi Vũ Di, Cố Nguyên Bạch cố ý dừng chân tại đó nghỉ ngơi nửa ngày, đồng thời bảo Điền Phúc Sinh cho nông hộ trồng trà ở đây một ít ngân lượng, rồi phân phó ba ngàn đại quân và thần tử cung hầu muốn đi hái trà thì cứ hái trà, muốn đi săn thì cứ đi săn, Tần Sinh sẽ dẫn đội.

Ba ngàn người Đông Linh Vệ vung tay hô to một tiếng, để lại một nhóm đi theo Thánh Thượng, những người còn lại không cần nói ra trong lòng hiểu rõ mà cùng nhảy vào trong rừng rậm, chuẩn bị kiếm thêm chút thức ăn mặn cho bữa trưa.

Nhóm thần tử ngược lại khá là rụt rè, từng người cầm túi vải đi hái trà. Tiết Viễn cũng đeo một cái giỏ tre lên lưng, cùng Thánh Thượng đi vào cánh đồng trà bất tận.

“Dưới chân núi Vũ Di thường có mấy trăm chiếc thuyền đậu lại, chỉ để vận chuyển lá trà ở nơi đây.” Cố Nguyên Bạch từ từ hái một lá trà xanh xuống: “Bây giờ đang là mùa trà chín. Lâm Tri Thành cũng mang theo năm mươi chiếc thuyền chở trà đi, đến lúc đó cũng không biết còn lại bao nhiêu.”

Tiết Viễn kinh ngạc: “Thánh Thượng không lo sẽ không bán được sao?”

“Trà ngon như thế này sao lại không bán được?” Cố Nguyên Bạch ném lá trà vào sọt tre sau lưng hắn: “Đây là một cơ hội lớn, lúc trước ngươi đi con đường tơ lụa, chẳng lẽ không bán được lá trà sao?”

Tiết Viễn thở dài: “Hình như chỉ có ta là không nếm được vị ngon của nó.”

Cố Nguyên Bạch buồn cười liếc mắt nhìn hắn, lại hái thêm một lá trà xuống đưa đến trước môi hắn: “Nếm thử xem?”

Tiết Viễn nghe lời mở miệng ra, đầu lưỡi ấm áp chạm vào tay Thánh Thượng, sau khi cuốn lấy lá trà nuốt xuống bụng mới thỏa mãn cong môi: “Hương vị rất ngon, không hổ là Thánh Thượng.”

“......” Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, lại bắt đầu rồi, mùa hè cũng sắp qua rồi, tại sao Tiết Viễn vẫn còn phát xuân chứ, y duỗi đầu ngón tay chùi chùi lên đầu vai Tiết Viễn: “Tiết phi thích là được rồi.”

Tiết Viễn sửng sốt, Cố Nguyên Bạch vỗ vỗ khuôn mặt hắn, ngâm nga khúc ca tiếp tục đi về phía trước hái trà. Tiết Viễn lấy lại tinh thần, lặng lẽ nở nụ cười, bước nhanh đuổi theo Thánh Thượng: “Thánh Thượng, đến bao giờ thần mới có thể cao hơn một bậc?”

“Ngươi còn muốn cao đến đâu nữa?”

“Mẫu nghi thiên hạ......”

Giọng nói dần dần đi xa.

Buổi trưa, Đông Linh dựa vào tài thiện xạ làm mọi người đều có thịt để ăn. Bọn họ còn săn thêm một con nai con, phần thịt mềm mại ngon lạnh nhất rơi vào trong miệng Cố Nguyên Bạch. Tướng lĩnh mang binh tới xin Cố Nguyên Bạch ban ân, cho phép đám lính uống chút rượu, đám binh lính vui mừng phấn khích, hương rượu truyền khắp xung quanh, rất nhiều văn thần cũng sáp tới, vừa cười nói uống rượu vừa ăn thịt với bọn họ.

Sau khi ăn uống no đủ xong, đám lính dập lửa đi, xử lý sạch sẽ tất cả những gì còn sót lại rồi tiếp tục tinh thần phấn chấn mà hướng thẳng về tổng binh vùng duyên hải ở Phúc Kiến.

Càng đi đến vùng duyên hải, sự thay đổi về trang phục và ẩm thực của bá tánh càng lúc càng lớn. Cố Nguyên Bạch vẫn luôn chú ý đến vấn đề dị ứng hải sản, nhưng cũng may tất cả mọi người, bao gồm cả y đều không có xuất hiện dấu hiệu bị dị ứng với thức ăn.

Đầu tháng chín, loan giá của Thánh Thượng giá lâm đến phủ Phúc Châu Phúc Kiến, biểu hiện của bá tánh phủ Phúc Châu nhiệt tình không thua kém gì những nơi khác. Sau khi Cố Nguyên Bạch thăm thú vài tỉnh huyện ở đây xong, thế mà lại phát hiện ra một ít tệ đoan của quan phủ địa phương.

Phúc Kiến cách kinh thành quá xa, núi cao hoàng đế xa, nhưng tệ đoan có che giấu thế nào cũng không thể che giấu hoàn toàn được. Cố Nguyên Bạch không nhịn nổi những điều này, y tự mình tọa trấn Phúc Châu, hành động như sấm rền gió dữ mà trị hết những tệ đoan kia, khiến trong khoảng thời gian ngắn, các châu ở Phúc Kiến không khỏi thần hồn nát thần tính. Cố Nguyên Bạch hạ chỉ về kinh, bảo Chính Sự Đường điều một quan viên nghiêm khắc mềm cứng không ăn đến đây quản lý.

Các biện pháp đao to búa lớn của y, rất nhanh đã có kết quả, quan phủ địa phương bắt đầu hiểu rõ chính lệnh và yêu cầu nhân lực để thực hiện lại những hạng mục kia. Cố Nguyên Bạch thấy quan viên kinh thành còn chưa tới, cho nên trực tiếp dùng quan viên trẻ bên cạnh để thử tay nghề, nhân cơ hội để trau dồi thêm năng lực cho bọn họ.

Mãi cho đến giữa tháng mười, Cố Nguyên Bạch mới tính toán khởi hành về kinh. Thời điểm y ra lệnh, phủ doãn phủ Phúc Châu mới lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái nơm nớp lo sợ từ từ khôi phục lại.

May mà ông làm phủ doãn có quy củ, xưa nay cũng coi như cần cù thật thà, nếu không thì thật sự thảm rồi.

Thời gian trở về so với dự đoán trễ hơn nửa tháng, trên đường cần phải rút ngắn thời gian, nếu còn chậm trễ nữa, sợ là khi về kinh sẽ vào mùa đông mất, sương tuyết lạnh lẽo, chẳng may trên đường bị phong hàn thì không ổn.

Quãng đường trở về đi đường thủy nhiều, không biết có phải là do ông trời cũng đặc biệt quan tâm đến doàn người hay không, mà quãng đường này cực kỳ thuận lợi, thời tiết mỗi ngày đều rất tốt, khí lạnh cũng chẳng có bao nhiêu.

Cuối cùng, vào một ngày nắng như thiêu đốt của tháng mười hai, Cố Nguyên Bạch trở về kinh thành trong tiếng hoan hô reo hò của bá tánh.

Loan giá chậm rãi, ngựa cưỡi theo sau, bá tánh, binh lính thủ vệ loan giá, người người tấp nập, tiếng nói ồn ào.

Trước mặt bọn họ là đường lớn sạch sẽ rộng rãi, sau lưng là con đường với những phòng ốc sạch sẽ nối tiếp nhau ở hai bên đường.

Người nào người nấy cũng khoác một chiếc áo bông trên người, sắc mặt hồng hào. Có đứa nhỏ chen lẫn vào trong đó, ánh mắt đầy sùng kính.

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên, nhìn hoàng cung Đại Hằng to lớn dưới ánh mặt trời chói chang. Mái ngói tắm mình dưới ánh nắng, phản xạ ra ánh sáng vàng xán lạn.

“Tiết Viễn.” Đột nhiên Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Lúc trước trẫm từng nghe qua hai câu nói, là những điều mà một quốc gia rất có khí phách đã là được từ đầu đến cuối, cũng chính là điều mà suốt đời trẫm luôn theo đuổi.”

Tiết Viễn cưỡi ngựa bên cạnh loan giá, hỏi: “Là câu gì?”

Cố Nguyên Bạch cười: “Không hòa thân, không đền tiền, không cắt đất, không tiến cống.”

Ánh mắt y lướt qua các bá tánh, từ cung điện Đại Hằng nguy nga lộng lẫy bay lên cao.

“Thiên tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc.”

Ta cùng với đời sau của Đại Hằng ta, cũng sẽ vì những điều này mà cố gắng.

_HOÀN CHÍNH VĂN_

Lời editor: Cuối cùng truyện cũng kết thúc rồi, huhu tui ưng tính cách công thụ trong đây qtqd luôn á, Tiết cẩu mới đầu trông điên điên hổ báo dị thôi chớ bị conditinhyeu nó quật cái là từ chó điên biến thành thíu nữ liền =))) đáng yêu xỉu luôn. Còn tiểu hoàng đế ban đầu toàn ăn xong chùi đít bỏ đi, lạnh lùng boy các kiểu, lúc mới yêu cũng không biểu hiệu gì nhiều, đến lúc sau mấy năm xa nhau cái là suốt này bị trêu cho đỏ mặt, đang định trêu lại thì phát hiện ra cái bụng mỡ mềm mụm, hết hồn luôn =))) chời ơi tui nói mấy chương cuối nó quắn quéo dì đâu luôn á ~(>v<)~ mn có biết truyện nào mà có công thụ kiểu như thế này thì đề cử tui với nha T^T T

Tiếp theo là ngoại truyện, có lẽ tui sẽ nghỉ một thời gian rồi up nha, hoặc cũng có khi hứng lên up dần á =))) hẹn gặp lại mn sau nha ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.