Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 72: Chương 72: Tới muộn!




Văn Trung không nhìn qua Phổ Khắc bị ném ra sau đang quằn quại thống khổ nằm trên mặt đất kêu gào, bước chân hắn nhanh chóng tiến về phía Tiểu Long Nữ.

- Nữ Nhi...

Đỡ lấy nàng nằm gọn trong vòng tay của mình, hắn định nói gì nhưng lại ngưng lại, ánh mắt hơi khẽ chuyển xuống.

Hắn ngây người nhìn qua từng vết thương, vết bụi bặm dính trên thân thể nàng, quan sát thật kĩ từng điểm thương thế cho dù là nhỏ nhất, mỗi vết để lại bỗng khiến hắn cảm cảm thấy càng thêm đau lòng và giận dữ vạn phần. Đặc biệt là khi nhìn thấy thanh dao găm còn nằm trên bụng nàng, máu tươi vẫn từ đó không ngừng chảy ra, tâm trạng hắn đã không cách nào có thể hình dung.

Hắn biết mình đã tới muộn!

Đúng vậy, trong thế giới thực tồn tại này cũng không có chuyện tốt cho hắn cơ hội luôn đến kịp lúc. Vừa rồi, ngay khi dịch chuyển về đến bên ngoài sơn cốc, Văn Trung đã lập tức nhìn tới cảnh tượng bên trong, nhưng hắn còn không kịp rõ ràng mọi chuyện, thì đã thấy được hình ảnh, Tiểu Long Nữ đang trong tình trạng vô lực, bị một người cầm chùy đánh tới.

Hắn hoảng hốt hô lớn, lại không có thời gian tập trung tinh thần sử dụng dịch chuyển, Tiểu Long Nữ đã bị đánh lui về phía sau. Văn Trung cắn răng cố hết sức bình tĩnh để sử dụng năng lực tiến đến, nhưng sau đó hắn phải đối mặt lại là việc hắn chậm mất một nhịp, để Tiểu Long Nữ bị Phổ Khắc thành công ám toán. Điều này khiến hắn cảm thấy dường như muốn nổi điên.

Hai lần chỉ có thể ngây người chứng kiến Tiểu Long Nữ bị kẻ khác làm tổn thương, hắn thực sự chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc giống như hiện giờ.

Hắn cảm thấy tự trách bản thân, nếu hắn trực tiếp dịch chuyển trở về sơn cốc, hẳn là đã có cơ hội giúp nàng chống đỡ, dù cho hắn biết rằng bởi vì Tiểu Long Nữ đã có thể di chuyển, bản thân mới không trực tiếp trở về bên trong, tránh cho việc nàng bất ngờ chứng kiến loại năng lực không dễ đem ra giải thích kia.

Chỉ là, Văn Trung cũng không nghĩ đến đám người kia có thể tìm được nơi này, tuy nhiên hắn lại không cần suy đoán cũng biết được nguyên nhân hay lỗi lầm đều xuất phát từ bản thân hắn, điều này làm hắn càng thêm tự trách chính mình.

- Không phải trải qua đau khổ?

Văn Trung chăm chú nhìn vào thanh đao trên người Tiểu Long Nữ, chợt lẩm bẩm nói ra một câu không mấy rõ ràng.

Hắn đến đây không phải vì giúp nàng thoát khỏi những nỗi đau không đáng phải chịu sao? Nực cười là chính hắn lại để nàng rơi vào tình thế nguy hiểm, thậm chí còn là có thể phải chịu loại đau khổ khác xảy ra. Văn Trung đương nhiên hiểu được hắn về muộn chút nữa, khả năng sẽ có hậu quả ra sao. Nghĩ như vậy hắn lại càng cảm thấy giễu cợt.

Tiểu Long Nữ cảm nhận được vẻ lo lắng và tâm trạng kì lạ của hắn, không khỏi hòa tan vẻ thờ ơ, lạnh nhạt trước đó, có chút nhu hòa nhìn hắn. Ngay khi nàng dường như đang muốn nói điều gì đó, lại bất ngờ thấy được Văn Trung nắm lấy thanh dao trên người nàng, chậm rãi rút ra.

Dưới hành động khiến người nhìn thấy đều phải giật mình, hoảng hốt này, rõ ràng lại không kèm theo chút đau đớn nào, Tiểu Long Nữ đã thấy còn dao được rút ra khỏi cơ thể nàng. Trong lúc đó, Tiểu Long Nữ chỉ thoáng nhìn thấy nơi cổ tay hắn lóe lên chút ánh sáng, nàng liền cảm nhận được vết thương trên người dường như đang hồi phục với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

- Đừng cử động! Một lát nữa ta sẽ giải thích với nàng sau!

Tiểu Long Nữ chưa kịp quá mức ngạc nhiên, đã nghe được thanh âm của Văn Trung khẽ vang lên bên tai nàng.

Nghĩ đến sự quan tâm và hoảng hốt khi nãy của hắn, lại nhìn qua dáng vẻ ấm áp trên khuôn mặt còn sót lại vẻ lo âu nhàn nhạt hiện giờ, giọng điệu ân cần kia khiến Tiểu Long Nữ hoàn toàn bỏ quên sự nghi hoặc, nàng dịu dàng nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Không bao lâu sau, Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy vết thương dưới phần bụng của mình giống như chưa từng xuất hiện qua, trong ánh mắt lúc này đã tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn hắn. Văn Trung cũng không để ý tới điều này, chỉ đem nàng bế lên nói:

- Hiện nàng nghỉ ngơi đi! Đợi ta một chút!

Mặc dù, vết thương của nàng đã hoàn toàn khôi phục, nhưng dù sao năng lượng ngăn trở còn tồn tại trong cơ thể vẫn để nàng không thể tiếp tục đứng lên giao chiến với những người này. Hơn nữa, cho dù có thể hắn cũng sẽ không để nàng làm điều này. Sau khi chậm rãi đưa Tiểu Long Nữ rời qua một bên, Văn Trung mới dần khôi phục tâm trạng của mình.

Từ trước đó đến giờ, đám người xung quanh cũng không làm ra bất cứ động tác ngăn cản nào. Sau khi Văn Trung quỷ dị xuất hiện, bọn họ vẫn còn ngây ngốc quan sát từng hành động kì lạ của hắn. Khi chứng kiến vết thương của Tiểu Long Nữ bỗng nhiên lành lặn, giống như chưa từng xuất hiện qua trên người nàng, cả đám đã không che giấu được vẻ kinh ngạc.

Văn Trung chậm rãi nhìn qua đám người, trong mắt rõ ràng xuất hiện một tia sáng thực chất xoẹt qua, tâm trạng vừa bình lặng lần nữa biến đổi, cơn tức giận che lấp xuống bỗng chốc lại không thể khống chế được, bốc lên điên cuồng.

Hắn nhìn qua một chút Phổ Khắc còn đang kêu thảm trên mặt đất, kẻ này vừa rồi bị năng lượng của Văn Trung đi vào cơ thể điên cuồng phá hoại, hiện giờ đang phải chịu tra tấn khủng khiếp từ tận bên trong, chắc chắn là thống khổ vô cùng. Dẫu vậy nhớ đến nhát dao vừa rồi, Văn Trung cũng cảm thấy không nhịn được xúc động muốn trực tiếp tiến lên đánh chết gã.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vẫn nhanh chóng rời đi, chuyển tới một người trung niên dáng vẻ vạm vỡ, cầm theo một thanh chùy lớn trên tay, đây cũng là người vừa nhân lúc Tiểu Long Nữ suy yếu mà tấn công nàng, ánh mắt hắn hơi ngưng lại, vẻ giận dữ lộ rõ trên mặt, nhưng rồi lại đảo qua một vòng, cuối cùng ngừng lại trên người Lâm Chấn Động nói:

- Ngươi tới đây là muốn tìm ta?

Lâm Chấn Động có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trong lời nói hời hợt của Văn Trung, đối diện với ánh mắt kì lạ của hắn, nội tâm gã cũng có chút run lên. Chỉ là, gã chứng kiến qua những việc quái dị của Văn Trung khi nãy, chợt nhớ lại điều gì đó, trong lòng bỗng nảy ra một thứ suy đoán, đồng dạng cũng phẫn nộ nhìn qua Văn Trung, tuy vậy vẫn không bước ra đáp lại.

- Về chuyện trước đó.. có thể nói việc này đúng thật là ta đã sai...

Văn Trung chợt nói nhưng rất nhanh lạnh giọng bổ sung:

- Sai vì ta đã quá nhân từ và mềm yếu!

Lời này nói ra để đám người Lâm Chấn Động bỗng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu rõ là ý tứ gì. Bởi bọn họ đương nhiên cũng không biết rõ về năng lực của Văn Trung.

Vậy nên những người này cũng càng không thể đoán được, trong suy nghĩ của Văn Trung hiện giờ, hắn bỗng nhận ra một điều, đó là cách trừng phạt của hắn đối với Lâm Chấn Động trước đây là quá mức hiền lành và nhu nhược.

Lần thứ nhất chỉ đơn giản là hiểu lầm gây xích mích có thể không nhắc đến, nhưng sau đó khi người khác đã năm lần bảy lượt muốn ám hại hắn, thậm chí còn so với muốn lấy mạng hắn cũng không kém, nhưng hắn lại chỉ dùng phương thức “nhẹ nhàng” đáp trả một chút, điều đó quả thực là một sai lầm rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.