Edit + beta: Tử Linh
Giọng nói của Ngọc Hữu Đường cũng trở nên vô cùng xa lạ, trầm ổn mang phong thái của bậc đế vương.
Nàng nhìn thẳng vào Tạ Hủ, từ từ đứng dậy tiến đến chỗ hắn.
Từ đầu đến cuối, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp kiên định.
Khuôn mặt thanh tú cùng tác phong thong dong không khác gì với bình thường...
Những điều này đều do Tạ Hủ tự mình uốn nắn, từ khí chất, tư thái, thái độ nhã nhặn rồi đến cả phong thái thong dong.
Là tự làm tự chịu sao? Không, ngược lại Tạ Hủ còn cảm thấy như có một niềm vui bất ngờ.
Một khắc trước lúc chưa nhìn thấy nàng trong lòng còn lo lắng không yên, nhưng bây giờ thì đã có thể an tâm rồi...
Hắn cũng không né tránh ánh mắt xa cách vạn dặm của thiếu nữ, không hề có một chút kháng cự dù đang bị đao kiếm sắc lạnh bao vây, vô cùng bình tĩnh.
Thái Sơn sụp mặt không biến sắc, Trường Giang đập thân vững như bàn, cũng là để chỉ như vậy mà thôi.
Ngọc Hữu Đường bước đến đối diện hắn, ngước mắt nhìn hắn một hồi, rồi quay sang nhìn đám binh sĩ đứng vây quanh hắn, nói: “Chẳng lẽ còn muốn cô ngẩng đầu nhìn phản tặc?”
Tướng sĩ đứng bên cạnh nghe vậy vội vàng đè vai Tạ Hủ, ép hắn quỳ xuống.
Tạ Hủ vẫn đứng im không nhúc nhích, cương quyết đứng thẳng.
Ngọc Hữu Đường nhìn hắn, đanh giọng: “Quỳ xuống!”
Tạ Hủ không hề nao núng: “Đời này ta sẽ không quỳ trước ngọc cẩu nữa.”
Ngọc Hữu Đường “Ồ” một tiếng, lại nhìn tướng sĩ đứng cạnh hắn: “Thẩm Hiến, bắt hắn quỳ xuống.”
Vị tướng sĩ dung mạo hung tợn gỡ bỏ lớp dịch dung trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, hắn cầm trường kiếm, dùng cán kiếm đập liên tục vào đầu gối Tạ Hủ! Ra tay rất nặng, tiếng xương gãy kêu rắc rắc, Tạ Hủ bị đau, khuỵu một chân xuống, tạo thành thế nửa quỳ, khi hắn đang cố gượng đứng lên thì một vòng binh sĩ đã giơ đao kiếm thương mác ngăn cản, ép hắn quỳ xuống.
Ngọc Hữu Đường lúc này mới thỏa mãn, buông mắt nhìn xuống đỉnh đầu hắn, hỏi: “Tạ đại nhân, thấy tư vị phục quốc thế nào?”
Tạ Hủ không nhìn lại nàng, cũng không đáp lại. Dù bị ép buộc quỳ trên mặt đất nhưng vẫn có loại khí chất vững vàng tựa sơn.
Ngọc Hữu Đường cười nhạt, đang định nói tiếp thì bên ngoài có tiếng thái giám thông báo, Hoàng thượng muốn thượng triều.
Ngọc Hữu Đường đáp một tiếng, nuốt những từ ngữ thâm độc trở lại vào bụng, thu tay vào trong tay áo, dửng dưng liếc nhìn Tạ Hủ đang quỳ trên mặt đất, nói: “Đưa hắn đến Phụng Thiên điện.”
Nàng nhìn đám cung nhân vừa mới vây quanh nàng: “Trói tất cả lại, giải đến Đại Lý tự, tùy ý tra thẩm.”
Một công công cúi người chắp tay cung kính hỏi: “Vậy còn cung nữ Bích Đường?”
Mắt Ngọc Hữu Đường tối lại: “Cũng bắt giam lại.”
= . . =
Nửa đêm thượng triều, lần đầu tiên có trong lịch sử.
Khi Ngọc Hữu Đường đến Phụng Thiên điện, có lẽ chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, trong điện chỉ có lác đác mấy cung nhân.
Nàng ngước nhìn người ngồi trên long ỷ. Đầu đội Song long hí châu dực thiện quan, một thân hoàng bào, hai bên vai thêu nhật nguyệt, đúng là quần áo có sức ảnh hưởng rất lớn, lúc này hắn mặt như quan ngọc, trông rất sáng láng.
Lão nhân suy bại đần độn si mê tu đạo dường như chỉ là bọt nước.
Vẫn dáng vẻ lười biếng bất cần đời, nghiêng người ra sau dựa vào long ỷ, thấy Ngọc Hữu Đường đến cũng chẳng hề có ý tứ tiếp đón nhi tử, chỉ cười nói: “Trẫm nửa đêm thượng triều, không biết có hay không làm phiền đến giấc mộng của Đường Nhi a.”
Ngọc Hữu Đường bước lên, làm thần lễ, nói: “Phụ hoàng cũng biết nhi thần tối nay ngủ không ngon, cần gì phải nói lời khách khí?”
“Ha ha,“ Hoàng thượng ngồi dậy, cười lớn: “Bên trẫm sắp sửa có kịch hay, không biết bên Đường Nhi thế nào rồi?”
“Đương nhiên sẽ không níu chân phụ hoàng.”
Ngọc Hữu Đường nâng mắt, tâm ý tương thông cũng nở nụ cười.
Hai đôi mắt sắc đen như mực giống nhau như đúc.
... Từ xưa đến nay, huyết thống vĩnh viễn là sự ràng buộc vĩnh cửu thâm sâu nhất.
Ngọc Hữu Đường một lần nữa đi đến chỗ của mình, vén bào ngồi xuống.
Lúc này, đám đại thần cũng được thông cáo đang nối đuôi nhau đi vào, rất nhanh trong điện đã có thêm hai hàng người.
Hoàng đế bệ hạ bế quan gần một năm bỗng nhiên nửa đêm đòi thượng triều, nhất định là có chuyện gì khẩn yếu, bọn họ không dám sơ suất, vội vã thu thập vào cung.
Hoàng thượng bệ hạ lúc này tất nhiên là ngồi rất ngay ngắn, đôi mắt giảo hoạt liếc qua liếc lại nhìn đám người.
Đột nhiên ánh mắt hắn cố định trên một người, vô cùng gần gũi gọi: “Thái Bảo đại nhân a.”
Thái Bảo vốn dĩ là môn sinh của Tạ Hủ, biết rõ tối nay hắn sẽ khởi sự, không dám ngủ, ở trong thư phòng đợi kết quả. Mẹ ơi, hơn nửa đêm tự nhiên nhận được thông cáo Hoàng thượng nửa đêm muốn thượng triều, sợ đến nỗi tè ra quần, đoán chắc Tạ đại nhân đã thất bại... Vì vậy lại vội vàng đội mũ ô sa chạy vào cung.
Đến đây nhìn quanh, quả nhiên, Tạ đại nhân cũng không có ở đây, xem ra không ổn rồi.
Hắn đang than thở, thình lình nghe thấy Hoàng thượng gọi, chân run lẩy bẩy, thấp thỏm tiến lên, nói: “Bệ hạ có việc gì giao phó?”
Hoàng thượng nói: “Trẫm đã lâu không thấy ái khanh, gọi một tiếng cũng không được sao?”
Nói xong lại giả vờ hơi tức giận.
Thái Bảo bụp một phát quỳ xuống: “Bệ hạ, đừng nói một tiếng, ngài gọi hạ quan một vạn lần cũng được a!”
Hoàng thượng lại cười híp mắt đánh giá hắn, lại kinh ngạc nói: “A! Từ lúc trẫm truyền lệnh vào triều đến giờ cũng chỉ mới được khoảng một nén nhang, Thái Bảo đại nhân thay triều phục nhanh thế, đầu tóc cũng vô cùng chỉnh tề không chút rối loạn. Bây giờ đã là giờ sửu* rồi, lẽ nào ái khanh vẫn chưa ngủ sao? Là... không ngủ được, hay đang chờ chuyện gì a?”
*1-3 giờ sáng
Thái Bảo nghe vậy, quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy: “Thần, thần là đang duyệt văn thư, duyệt, duyệt, duyệt đến mức quên cả thời gian.”
“Ồ_____” Hoàng thượng ý vị thâm trường đáp lại một tiếng, nhưng vẫn buông tha hắn, nói: “Ái khanh, đứng lên đi.”
Thái Bảo đại nhân vội vã nâng hốt tạ ân, lui về chỗ.
Mặt mũi trắng bệch.
Trong lúc đó, đám quan lại trong triều không ít người đang lén lút chỉnh đốn tóc tai rối bời, phát quan nghiêng ngửa, y phục nhăn nhúm.
Ngọc Hữu Đường ngồi phụ tòa phía trên, nhìn đám người lén lút như vậy trong lòng hiểu rõ cười cười, còn chưa kịp thu hồi nụ cười thì nghe thấy bên phải truyền đến tiếng uy nghiêm của Hoàng thượng: “Đường Nhi, phản tặc Tạ Hủ đâu?”
Phản tặc Tạ Hủ?
Chuyện gì vậy? Thủ phụ đại nhân sao lại là phản tặc, chúng nhân không biết chân tướng mắt chớp chớp mồm đớp đớp.
Ngọc Hữu Đường ngay lập tức đứng dậy, vái người, nói: “Đã được áp đến ngoài điện, chờ phụ hoàng xử trí.”
Nàng vừa dứt lời, trong triều vang lên tiếng hít khí liên tục...
Đám đại thần gần như đồng thời ngoáy ngoáy lỗ tai.
Cái mẹ gì vậy, lão tử không nghe lầm chứ, Thái tử điện hạ có thể nói chuyện?
Đêm nay quả thực quá ư là kích thích nha.
Hoàng thượng thấy thế thì lấy làm sung sướng, giải đáp: “Ngày đó lúc Thái tử chào đời, thần y đã từng nói nếu sau này điều dưỡng tốt thì rất có thể sẽ khôi phục, chúng ái khanh có gì mà phải kinh ngạc đến thế?”
Chúng nhân sững sờ.
Hoàng đế bệ hạ lại nhẹ như mây gió chuyển chủ đề: “Tạm thời không nhắc tới chuyện này, trước áp giải Khương hoàng hậu và Khương Quốc trượng lên điện đã.”
Hoàng hậu cùng Quốc trượng? Đây cũng là cái chuyện gì vậy?
Một đám không biết đầu đuôi chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân thực không đủ dùng để mà nắm bắt tình hình... Không thể làm gì khác hơn là trầm mặc cố gắng bám sát tình tiết vở kịch mà hoàng thượng đào ra. (....)
Hoàng thượng vừa dứt lời, một hàng cấm vệ quân uy vũ áp giải Hoàng hậu nương nương y phục xộc xệch cùng Phụ Quốc tướng quân mặt xám như tro tàn vào trong điện.
Một thiếu niên cao lớn thân mặc quân nhung giáp vàng đi ở bên cạnh, hắn đội khôi giáp sí kim phượng, trên đính hồng thạch, tay cầm búa, búa vàng sáng lấp lánh, tựa như một mặt trời nhỏ.
Vừa dừng lại, cấm vệ quân liền giơ chân đá hai người, mỗi người một cước, hai người quỳ rạp xuống, người mềm như bún, dường như cho đứng thì cũng không đứng nổi.
Đồng thời, vị thiếu niên kia tháo khôi giáp xuống, mặt mày khí vũ hiên ngang như vầng dương sáng, hiện rõ ràng trong tầm mắt chúng nhân, đám người định thần nhìn lại, hóa ra là Tề vương Nhị điện hạ.
Tề vương giao búa vàng cho một cấm vệ binh đứng bên, nhanh nhẹn quỳ gối, hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng__”
Hoàng thượng gật đầu liên tục: “Tốt, Hữu Dương, hảo nhi tử, mau đứng lên.”
Tề vương lúc này mới đứng dậy, nhìn thoáng qua phụ tòa nơi Ngọc Hữu Đường đang ngồi, đúng lúc gặp đối phương cũng đang nhìn hắn, ánh mắt va vào nhau, đối phương cười nhẹ. Tề vương hừ nhẹ một tiếng khó mà nghe thấy, lập tức nghiêng mặt, không để ý đến nàng, đứng vào chỗ của quan thần.
Hoàng đế bệ hạ lại mở miệng, nhìn thẳng vào Ngọc Hữu Đường: “Đường Nhi, ta thấy chúng ái khanh phía dưới đều như lạc trong sương mù, trẫm cũng lười nói, con thay trẫm đem sự tình ngọn nguồn nói rõ ràng đi.”
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, đứng dậy liếc liếc bộ mặt vô tội của lão nhân hoàng y, mồ hôi chảy đầy đầu, không ngờ nghỉ ngơi lâu như thế rồi mà vẫn lười như vậy a phụ thân đại nhân...
Thôi được, trong lòng thầm cười bất đắc dĩ rồi bình thản thuật lại: “Hoàng hậu Khương thị, Phụ Quốc tướng quân Khương Nghĩa cấu kết với phản tặc tiền triều Tạ Hủ, ý đồ mưu phản, may mà thánh thượng đã sớm đoán được, truyền lệnh bảo Nhị đệ âm thầm mang binh hồi kinh, ẩn nấp quanh Hoàng thành, chờ đám phản tặc hành động, hoàng tước tại hậu* vây quét khiến chúng không kịp ứng phó... Đó là ngoài cung.”
*bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau
Lúc nàng kể lại, bầu không khí trong triều vô cùng yên tĩnh.
“Còn trong cung...” Ngọc Hữu Đường lại nhìn về phía đám người, ánh mắt khóa chặt vào một người: “Mời Trương Thân Chỉ Huy sứ bước ra nói rõ.”
Giờ khắc này, Khương hậu và Quốc trượng đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích bỗng nhiên giương mắt, hung tợn nhìn nam nhân trung niên cường tráng vừa bước ra khỏi hàng.
Nam nhân trung niên này bị mọi người chú ý nhưng sắc mặt không chút chấn động.
Ngọc Hữu Đường lại chậm rãi giới thiệu: “Trương đại nhân chính là mật thám bệ hạ cài vào trong đám nghịch tặc, hắn từng đáp ứng cho Khương thị mượn năm ngàn cấm vệ quân để mưu phản, nhưng thực ra chỉ là để ngụy trang...”
Nói tới đây, nam nhân trung niên hơi gật đầu, móc từ trong tay áo lớn ra một cái gì đó trông như thư tín, giao cho Ngọc Hữu Đường, nói: “Đây là mật chứng Khương thị và Khương Quốc trượng mưu phản, mong bệ hạ điều tra kỹ càng.”
“Ngươi....” Khương Quốc trượng trợn mắt, chỉ tay vào hắn, ngực phập phồng thở dồn, nửa chữ cũng không nói tiếp được.
Khương hậu buông mắt, môi đỏ đẹp đẽ cười gằn: “Đồ lừa đảo... Ha ha, tất cả đều là đồ lừa đảo...”
Hoàng thượng nghe nàng nói vậy, đùng một cái đứng phắt dậy, vạt áo vàng quét trên thảm đỏ, từ từ bước xuống, đứng trước mặt Hoàng hậu, cúi người ôn nhu vuốt tóc, tựa như cử chỉ thân mật giữa vợ chồng: “Hiến Dương a, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ngươi không có tư cách nói câu này mà thôi...”
Hắn chỉnh lại những sợ tóc rối loạn rồi chầm chậm đưa tay chạm vào gò má nàng, dịu dàng vuốt ve, rồi sau đó bóp chặt cằm nàng, bắt nàng đối diện với hắn.
Ra tay rất nặng, khiến nữ nhân phải kêu lên.
Hoàng thượng nheo mắt, khẽ cười nói: “Hiến Dương, ngươi thế mà lại lừa trẫm hơn mười năm a.”
Đám đại thần vây xem 囧, sao đang từ quốc thù hận gia tự nhiên lại chuyển phắt sang thành nữ nhi tình trường vậy hả???
Nhưng mà Hoàng thượng bệ hạ chỉ nói như thế rồi thôi, không kể rõ chuyện xưa của bản thân.
Hắn buông tay ra, than nhẹ một tiếng: “Ôi, trẫm không muốn tuyệt tình quá, thế này đi, hủy bỏ hậu vị của Khương thị, thu hồi tước vị Khương Nghĩa, giáng xuống làm thường dân...”
Hắn dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hai người mất hồn nằm trên đất, bổ sung thêm: “Ngay trong hôm nay, lưu đày đến biên cương, cả đời không được hồi kinh...”
Rồi lại thong thả nói tiếp: “Ta nói lưu đày, ý là dùng hai chân mà đi nhé!”
Đám người âm thầm phun máu, thực quá thâm độc. Đường đến biên cương vốn dĩ đã xa xôi, dọc đường còn hiểm trở, lần đi đày này, chỉ sợ không chết dọc đường thì đến nơi cũng ngã xuống nằm luôn không bao giờ dậy nữa.
Quá độc ác!
Rồi, Hoàng thượng lại nhìn đám người xung quanh, trầm ngâm: “Hở, chư vị ái khanh có bằng lòng nói giúp hai người bọn họ không?”
Không có không có! Tuyệt đối không có! Đám người lắc đầu như điên.
Chốn quan trường vốn là như vậy, tường đổ mọi người đẩy, không có đi tới trở mặt giẫm thêm một cước đã là nhân từ rồi.
Hoàng thượng bệ hạ lúc này mới cười nhẹ thỏa mãn, quay người đi lên bậc, nhưng không trở lại long ỷ mà đi đến trước một màn che lộng lẫy hoa lệ...
Hẵn nhẹ nhàng vén màn che tỉnh xảo tỉ mỉ màu sắc thanh nhã lên, rồi cẩn thận cầm một bàn tay...
Là một bàn tay của nữ nhân.
Móng tay không được bảo dưỡng tỉ mẩn, cổ tay cũng không đeo bất kỳ đồ trang sức vàng ngọc sang quý nào, thậm chí làn da còn không được mềm mại trắng mượt.
Thế mà đám đại thần nhìn thấy bệ hạ của mình như đang bảo hộ trân bảo vậy, cẩn thận dìu chủ nhân bàn tay bước ra...
Cũng nghe được rõ ràng Hoàng đế ôn nhu gọi nàng: “Kiến Dung...”
Đến khi nữ nhân vén màn bước vào tầm mắt của mọi người, đám người lại không hẹn mà đồng thời hít vào, nữ nhân này phục sức theo chế độ của hoàng hậu, áo choàng minh hoàng, đầu đội tam long song phượng yến cư quan, đầu cài kim diệu điền hoa, có những viên châu nho nhỏ thả xuống.
Nàng mặc dù mang khăn che mặt, che khuất một nửa khuôn mặt, nhưng từ mũi trở lên rõ ràng giống hệt với phế hậu Khương thị!
Trong điện một mảnh trầm mặc, ai ai cũng ngơ ngác.
Đột nhiên, một câu “Nhi thần tham kiến mẫu hậu!” vang lên phá bỡ yên tĩnh, thanh âm rõ ràng có chút lạc đi... có thể nhận ra người mới nói câu này cũng vừa mới biết được sự tình, niềm vui đong đầy, khổ tận cam lai, xúc động khôn nguôi...
Quá khó, quá khó, rõ ràng cực lực kiềm chế tình cảm, nhưng thực sự quá khó, không thể khống chế được, cũng không thể kiềm chế nổi.
.... Thời khắc này... Ta đã ẩn nhẫn chịu đựng đã rất lâu rồi...
Đám đại thần phía dưới nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, là Thái tử điện hạ, thân thể mảnh khảnh đã nghiêm túc quỳ phủ trên mặt đất, dáng dấp tôn kính từ tận tâm.
Sau đó nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ ửng.
Trăm chuyển ngàn hồi, từ hiểm cảnh tìm được đường thoát, trong chớp mắt bá quan văn võ cuối cùng cũng rõ ràng, đồng loạt quỳ xuống!
Sau đó, cùng hô to, vang vọng cả Phụng Thiên điện, rất lâu không dứt...
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế___”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế___ Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế___”
Tác giả có lời muốn nói: Hey, hi mọi người, có một tiểu ngoại truyện giữa Hoàng đế với song nữ Khương gia hồi còn trẻ, ta sẽ không tách thành một chương riêng giúp mọi người tiết kiệm tiền*...