Khương phế hậu và Khương Nghĩa bị cấm vệ quân áp đi, Hoàng thượng bệ hạ tuyên bố hạ triều.
Ngọc Hữu Đường hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đám triều thần đi ra ngoài, trên mặt năm mươi sắc thái.
Mãi đến khi trong điện không còn ai, Hoàng thượng mới đứng dậy khỏi long ỷ, mở miệng hỏi nàng: “Con nhất định là đang thắc mắc vì sao trẫm không áp Tạ Hủ lên điện để xử lý, đúng không?”
Ngọc Hữu Đường nhìn hắn: “Phụ hoàng làm như vậy chắc chắn có đạo lý của chính mình.”
Hoàng đế bệ hạ nhướn mày: “Tạ Hủ thu dưỡng con mấy năm, mặc dù mục đích không tốt, nhưng con bây giờ tốt xấu gì cũng là do hắn dốc lòng chỉ dạy. Cứ coi như hắn là ân sư đi, vả lại dù gì cũng đã từng là trọng thần trong triều. Trẫm không muốn để hắn cũng như con mất mặt trước triều thần.”
Ngọc Hữu Đường cụp mi: “Nhi thần và hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Ôi chao, tuyệt tình quá nha,“ Hoàng thượng phất tay áo: “Cũng không biết là di truyền từ ai?”
Nét mặt Ngọc Hữu Đường hơi cứng lại, đáp: “Không từ ai cả, vốn dĩ đã như vậy.”
Hoàng thượng nhìn nàng một lát, nói: “Nếu con và hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì, vậy chuyện Tạ Hủ phản quốc giao tất cho con tự mình tra thẩm đi,“ hơi cười cười, tỏ vẻ hiểu rõ: “Có nhiều ân oán cá nhân, trẫm cũng lười nhúng tay, con thấy có được không?”
Ngọc Hữu Đường gật đầu: “Nhi thần chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.”
“À, đúng rồi,“ Hoàng để dường như nhớ ra chuyện gì: “Lần này nhờ con điều tra ra căn cơ của phản binh, Đường Nhi muốn ban thưởng cái gì nà?”
“Muốn,“ Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm thềm đỏ dưới chân, rồi nhìn hắn một cái: “Khẩn cầu phụ hoàng đừng để hai người kia sống đến biên cương.”
“Chỉ như vậy?” Hoàng thượng vênh mặt hất hàm: “Cho dù con không nói, trẫm cũng sẽ làm như vậy.”
“Vậy thì nói lại, hi vọng phụ hoàng sau này có thể đối xử thật tốt với mẫu thân, những năm qua bà đã phải chịu nhiều khổ sở rồi.”
Hoàng thượng cúi đầu nhìn nàng, không nói gì, gật đầu kiên định.
Nàng cười cười, nói lời cáo từ: “Vậy thần cáo lui trước.”
Ngọc Hữu Đường thu mắt, thong dong đi ra ngoài điện, khi nàng bước ra khỏi bậc cửa, thấy bầu trời đỏ như máu.
Trời sáng rồi.
Nàng lại cúi đầu nhìn xuống, thấy Tạ Hủ còn đang bị cẩm y vệ áp ở phía dưới thềm đá, trong đầu nhớ lại một chút ký ức đã qua.
Mùa đông năm ngoái, đại lễ sắc phong, nàng một thân hào hoa phú quý y phục cổn miện, cũng đứng ở chỗ này, còn Tạ Hủ thì quỳ ở dưới, y phục diễm sắc.
Bây giờ, không biết là cảnh còn người mất hay là vốn dĩ từ đầu đã là như vậy.
Ngọc Hữu Đường thở dài, lạnh lùng nói với cẩm y vệ phía dưới: “Áp hắn đến đại lao hình bộ, cô muốn đích thân thẩm vấn.”
Đám binh sĩ cung kính đáp lời, áp Tạ Hủ đi về phía đại lao hình bộ, từ đầu đến cuối, Tạ Hủ không hề ngẩng đầu nhìn Ngọc Hữu Đường.
Đoàn người rời đi rất nhanh, nháy mắt chỉ còn là một chấm đen phía xa xa.
Ngọc Hữu Đường tay vòng trước ngực, bình tĩnh nhìn theo, một lúc lâu mới rời mắt.
= . . =
Buổi chiều, nghỉ ngơi nửa ngày, Ngọc Hữu Đường nhận được một tờ giấy.
Là Sách công công mang từ Phụng Thiên điện đến, báo với nàng: “Đây là khẩu cung của Khương thị và Khương Nghĩa.”
Ngọc Hữu Đường sai cung nhân pha cho hắn một ly trà, nói: “Ừ, để bản cung đọc qua.”
Sách công công nhanh nhẹn đưa cho Ngọc Hữu Đường, nói: “Khương thị và Khương Nghĩa do bệ hạ tự thân tra thẩm, khẩu cung đều ghi trong đó, hai người bọn họ có vẻ nản lòng thoái chí, không hề phản kháng, khai báo toàn bộ.”
“Ừ, cô biết rồi,“ Ngọc Hữu Đường đáp lại, ngón tay dài nhỏ trắng nõn mở tờ giấy ra, đọc qua một lượt, rồi gấp lại.
Sau đó ngẩng đầu lên, mắt đen như mực, hỏi: “Đã có những ai đọc rồi?”
Sách công công đáp: “Xin điện hạ yên tâm, chỉ có thánh thượng và điện hạ đọc qua.”
Ngọc Hữu Đường cẩn thận cất vào trong ngăn kéo rồi đứng dậy, hướng ra cửa nói với tiểu thái giám: “Chuẩn bị xe, cô muốn đi Hình bộ.”
Ngọc Hữu Đường bước lên liễn, cung nhân chậm rãi kéo xe đi về hướng Hình bộ.
Nàng không chút vội vã, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một chiếc lá vàng rơi xuống người nàng, nàng đưa tay gỡ xuống, cầm trong tay ngắm nghía.
Lá vàng rơi đầy sân, khiến mùa thu cảm khái...
Tiết biến đổi liên tục, thế nhân có thể khác sao, nàng hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, nhớ lại tờ khẩu cung vừa nãy, nàng lúc trước vẫn không hiểu vì sao Khương gia muốn cấu kết với Tạ Hủ mưu phản, giờ thì đã hiểu rồi...
Thực ra bản thân nàng cũng là một nguyên nhân.
Khương Hiến Dung để đảm bảo hậu vị, dùng nàng để thế thân thái tử chết yểu, đưa nàng vào cung treo đầu dê bán thịt chó, nhưng nàng càng lớn sẽ càng phát triển, đám quan lại trong triều không biết một ngày nào đó tâm huyết dâng trào bắt ép nàng nạp phi, nếu như vậy thì còn có thể lừa gạt bao lâu được nữa, một khi nàng bị người khác phát hiện, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Khi bắt đầu nói dối thì sẽ bắt đầu một vòng tuần hoàn ác tính, mãi mãi không ngừng, không có điểm dừng trong cái vòng tròn dối trá, đau đớn dai dẳng không dứt, cuối cùng không còn cơ hội để quay đầu.
Mà Khương gia ngầm che giấu đã nhiều năm, ngày ngày lo lắng đề phòng, thật sự vô cùng muốn thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn ấy.
Thêm nữa, Khương Nghĩa còn có một nhi tử, có thể coi là cậu Ngọc Hữu Đường, mẫu thân chưa bao giờ nói qua với nàng, người cậu này bị ngốc bẩm sinh, đã bốn mươi tuổi rồi nhưng tâm tính vẫn như đứa trẻ bốn tuổi. Ngày đó, Tạ Hủ đã đáp ứng với Khương Nghĩa, nếu hắn phục quốc thành công, chắc chắn sẽ phong cho người cậu này một tước vị, đảm bảo hậu thế Khương gia bình an.
Khương Nghĩa cũng đã quá năm mươi, cả đời ngang dọc sa trường chìm nổi quan trường, rốt cục cũng chỉ có một nguyện vọng như vậy...
Nhưng, như thế thì sao, có những người... sống trong tình cảnh khốn quẫn cùng cực nhưng cũng không vì lợi ích của bản thân mà hãm hại người khác, vì vậy suy cho cùng, đám người kia thực sự quá ích kỷ, đáng thẹn.
Bao gồm cả...
Tạ Hủ.
Khi nghĩ đến cái tên quen thuộc này, suy nghĩ chững lại.
Ngọc Hữu Đường mở mắt, ánh mắt trong veo, hình bộ đã ở ngay trước mặt.
Nàng thả tay, chiếc lá được tự do, lượn trong không trung vài vòng rồi theo gió bay đi.
Liễn dừng lại, Ngọc Hữu Đường vén bào xuống xe, đi vào đại lao hình bộ.
Trời vừa sáng Thượng thư Hình bộ nhận được thông báo Thái tử điện hạ muốn tới hình bộ thẩm vấn phạm nhân, vì vậy ở đây đợi cả ngày, vừa thấy Ngọc Hữu Đường đến, vội vàng tiến lên cung nghênh, hỏi: “Điện hạ là đến thẩm vấn phản tặc Tạ Hủ?”
“Phải,“ Ngọc Hữu Đường vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo, nghiêm mặt nói: “Đưa cô đi gặp hắn.”
= . . =
Trong lao không thấy ánh mặt trời, luồng khí lạnh lẽo ẩm ướt bao trùm khắp nơi.
Ánh sáng yếu ớt, khiến nơi này có chút gì đó khiến người ta ngạt thở, tuyệt vọng.
Khi Ngọc Hữu Đường nhìn thấy Tạ Hủ, hắn đang ngồi sau cái bàn trong phòng giam, mặc áo tù, cổ tay và cổ chân bị xích lại, dây xích to như cái bát gắn chặt vào trong tường.
Tóc tai tán loạn, có chút chật vật nhưng tư thế ngồi vẫn thẳng tắp, khí độ trước kia vẫn không mảy may hao tổn.
Hắn bình thản nhìn thẳng phía trước, nhìn như không phải trong lao ngục mà đang đánh Cao sơn lưu thủy, thanh sơn không nề ba ly rượu, cả ngày tiêu dao một ván cờ*.
*đây là một điển tích, có một khúc nhạc tên Cao sơn lưu thủy, ai muốn nghe thử, tìm hiểu thì google nhé.
Ngọc Hữu Đường đứng ở cửa nhìn hắn một lát rồi mới chậm rãi đi vào.
Thượng thư dẫn vài ngục tốt cao to nối gót vào theo.
Ngọc Hữu Đường bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Một mình ta thẩm tra là đủ, không cần đi theo.”
Thượng thư đại nhân lộ ra vẻ mặt khó xử: “Điện hạ, ngài ở một mình cùng phạm nhân hạ quan rất lo lắng a!”
Ngọc Hữu Đường đảo mắt nhìn Tạ Hủ một cái, nói: “Hắn bị xích thành như vậy, không thể cử động được đâu. Các ngươi không cần phải lo lắng, thành thật đợi ngoài cửa là được,“ nàng nhìn hai ngục tốt canh giữ hai bên người Tạ Hủ: “Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi.”
“Chuyện này...” Thượng thư rất bối rối.
Ngọc Hữu Đường ngày càng lạnh lùng: “Đi ra ngoài! Còn muốn cô nhắc lại đến bao giờ?”
Thượng thư sợ hãi, cười khổ vẫy hai ngục tốt ra, hai người kia nghe lệnh đi ra.
Bên trong nhất thời có chút vắng vẻ, Ngọc Hữu Đường đi tới ngồi đối diện với Tạ Hủ.
Từ đầu đến cuối, Tạ Hủ không nhìn nàng một lần nào.
Ngọc Hữu Đường cầm ấm sứ trên bàn rót một ly trà, đưa tới trước mặt hắn, gọi hắn: “Tạ đại nhân, uống chút trà đi.”
Cuối cùng ánh mắt Tạ Hủ cũng chuyển đến trên mặt Ngọc Hữu Đường, nhưng không hề động vào ly trà kia.
Ngọc Hữu Đường cũng tự rót cho mình một chén, thổi lá trà, nói: “Cô hôm nay đến, cũng không hẳn là để tra hỏi, chỉ là muốn nói rõ ràng một chuyện với ngươi.”
Tạ Hủ nghe vậy, mở miệng phát ra giọng nói của người đã lâu chưa uống nước, khô khốc nói: “Chuyện gì?”
Ngọc Hữu Đường nhấp một ngụm, đặt chén sứ xuống, nói: “Ta vẫn luôn biết rõ tình cảm của ngươi dành cho ta.”
Ánh mắt tối tăm của Tạ Hủ dần dần sáng lên, như ánh trăng in trên mặt nước.
Ngọc Hữu Đường không nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Lúc trước ta bảo không hiểu chuyện nam nữ, thực ra là nói dối...”
“Thực ra, ta hiểu rất rõ,“ Ngọc Hữu Đường ngừng một lát, nhìn thẳng vào Tạ Hủ: “Ngươi và ta thân phận quá khác biệt, không bao giờ có khả năng. Ta trước giả ngu cũng chỉ là muốn ngươi biết khó mà lui, không ngờ ngươi lại vẫn khăng khăng như vậy, ta không biết nên làm gì, xin lỗi.”
Dường như câu xin lỗi này có gì đó buồn cười, Tạ Hủ cười khẽ, trầm mặc một hồi lâu, hắn mở miệng hỏi nàng: “Nếu như vậy, nàng có từng động tâm với ta dù chỉ một chút?”
Giọng của hắn rất khẽ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan tác vậy, như đã dùng hết toàn bộ tâm lực, nam nhân mạnh mẽ kiên cường dĩ vãng trước kia đã biến mất, có vẻ đối với hắn, một câu trả lời cũng đã quá xa xỉ.
“Chưa từng,“ gần như bằng bản năng, không chút suy nghĩ, Ngọc Hữu Đường cực nhanh đáp lại.
Rồi lập tức, trầm giọng lặp lại lần nữa, như để tăng thêm độ chân thực: “Chưa từng.”
Ngọc Hữu Đường uống một hơi cạn sạch ly trà, nói thêm: “Còn đêm đó, chỉ đơn giản là để trả ân dạy dỗ của ngươi đối với ta mấy năm qua...
Căn phòng chìm trong bầu không khí gượng gạo, chỉ có ánh nến nhảy múa phản chiếu trên tường.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Hữu Đường lại mở miệng: “Sư phụ.”
Tạ Hủ đang nhắm mắt ngưng thần, rèm mi bỗng rung rung.
“Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy,“ Ngọc Hữu Đường đứng dậy, tay áo phất qua góc bàn, giọng nàng lẫn vào khí tức lạnh lẽo âm u của phòng giam, nghe vô cùng u lạnh: “Từ nay về sau, ngươi và ta, ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt tình thầy trò, không ai nợ ai.”
Ngọc Hữu Đường đặt giấy bút lên trên bàn, đẩy đến trước mặt hắn, nói: “Là tự tay bản cung viết, liệt kê tất cả các tội trạng của ngươi, ngươi đọc qua đi, nếu không có ý kiến thì ký tên nhận tội, Tạ đại nhân.”
Những gì viết trên giấy, Tạ Hủ không hề xem qua, không chút chần chờ, cầm bút chấm mực, cổ tay tuy bị xích nhưng không hề có chút khó khăn, ký xong ấn dấu tay xuống.
“Tạ đại nhân đúng là phóng khoáng.” Ngọc Hữu Đường nhìn hắn một chút, thu hồi những thứ trên bàn, bước ra cửa vẫy vẫy tay gọi Hình bộ Thượng thư.
Thượng thư vội vã ngoáy đuôi xông tới, Ngọc Hữu Đường đưa khẩu cung ghi tội trạng cho hắn: “Phạm nhân đã nhận tội, lát nữa đến xin ý chỉ của bệ hạ đi.”
Thượng thư đại nhân nhân cơ hội nịnh nọt tâng bốc: “Ai cha, Thái tử điện hạ hiệu suất khủng khiếp quá nà, mới có một khắc mà đã có thể bắt phạm nhân ký tên rồi!”
Ngọc Hữu Đường không thèm bận tâm đến lời tâng bốc của hắn, sắc mặt trước sau như một, lạnh lẽo, không đáp lời, chắp tay sau lưng rời đi.
= . . =
Hôm sau, phế hậu Khương thị cùng Phụ Quốc tướng quân tiền nhiệm Khương Nghĩa theo ý chỉ, lưu đày.
Trước khi đi, hai người bọn họ còn bị nhốt trong xe tù, dắt ra phố thị chúng.
Bách tính Kiến Khang tuôn ra như suối đứng hai bên đường vây xem, ai ai cũng ghét ác như thù, xe tù mới đi được mấy dặm đường mà trên thân hai người ngồi bên trong đã phủ đầy trứng ung, rau thối, vô cùng thê thảm.
Ngọc Hữu Đường một thân thường phục, đứng một mình trên tường thành.
Gió khẽ thổi qua, vạt áo lay động, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ánh mắt ngưng tụ nhìn theo xe tù, đến tận khi rời khỏi Kiến Khang một đoạn nàng mới vung ống tay áo, không chút lưu luyến quay đầu rời đi.
= . . =
Hoàng đế bệ hạ một lần nữa trở về nắm quyền, vì vậy mà Ngọc Hữu Đường có rất nhiều thời gian rảnh.
Nàng hôm nay dậy rất sớm, lay lắt trong đình viện rất lâu, thưởng cá, trêu chim, rồi lại quay về phòng.
Không cần vào triều buổi sáng nữa, tựa hồ có chút trống vắng tẻ nhạt.
Nàng ngồi phát ngốc trong phòng một lúc, bỗng nhiên có tiểu thái giám đến thông báo, có tiểu lại ở hình bộ đến tìm, nói Tạ Hủ còn vài việc liên quan đến chuyện mưu phản muốn nói với Thái tử điện hạ.
Ngọc Hữu Đường nói: Ta đã biết.
Sau đó đội phát quan, vội vàng chạy đến đại lao hình bộ.
Ngọc Hữu Đường đi thẳng đến phòng giam Tạ Hủ, tay chân hắn vẫn bị xích như trước, dáng vẻ sa sút tinh thần chán nản.
Cai ngục mở khóa cho Ngọc Hữu Đường vào, đợi nàng vào trong thì lại nghiêm cẩn không tiếng động đứng ngoài canh gác.
Ngọc Hữu Đường không đến gần hắn, tựa vào cửa nói: “Tạ đại nhân còn có chuyện gì cần nói với bản cung?”
Tạ Hủ đứng dậy, xích chân kêu loảng xoảng, hắn bình thản nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là muốn đưa cho điện hạ một thứ.”
Ngọc Hữu Đường cũng không dựa cửa nữa, đứng thẳng dậy, nhìn hắn, lạnh nhạt: “Cứ việc nói thẳng.”
Tạ Hủ tay bám vào tường, đi tới bàn đặt ở góc phòng giam, giọng nặng nề: “Mặc dù còn chưa có hình phạt được đưa ra cho ta, nhưng tội mưu phản khó mà không chết, khi đến nhiều gánh nặng, ra đi trong nhẹ nhàng*, vì vậy ta không muốn mang thứ gì theo...”
*trọng lý lai, khinh lý khứ
Trong khi nói, hắn di chuyển nặng nhọc một cách dị thường, Ngọc Hữu Đường không bận tâm, chỉ cho là xích chân quá nặng.
Hắn chống một tay lên bàn, giọng càng lúc càng nặng nề, “Có một vật lại quá nặng, nghĩ rất lung, có lẽ tốt hơn là nên trả lại...” Ngừng một lát: “Điện hạ.”
“Cái gì?” Ngọc Hữu Đường nhìn hắn, nhanh chóng hỏi lại.
Tạ Hủ đứng không vững, dường như phải dùng hết sức lực để đưa cánh tay còn lại lên mặt bàn, rồi nhẹ nhàng mở tay ra...
Hắn đột nhiên ho dữ dội, mặt đỏ bừng rồi nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Ngọc Hữu Đường biến sắc, giọng có phần run rẩy: “Ngươi tự uống thuốc độc sao?”
Hắn không đáp lời, sợ rằng chẳng còn sức để mà nói nữa, đột ngột ho ra một ngụm máu đen.
Hắn gian nan thu tay về, Ngọc Hữu Đường lúc này mới thấy được thứ hắn đặt lên bàn, thứ hắn nói muốn trả lại cho nàng...
Trên bàn có một chiếc khuy áo màu vàng*.
*đã từng đăng kèm ảnh
Ngày đó ở mãn đình trong hồ sen, hắn từng đưa cho nàng một nửa, nửa còn lại hắn lúc nào cũng mang theo người, trân trọng gìn giữ như bảo vật.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể trả lại rồi.
Từ giờ không liên quan, không ân oán.
Hắn đã nói, hắn đến thế gian này kèm theo quá nhiều gánh nặng, không muốn lúc đi thì lại vương vấn điều gì.
Khi đến nhiều gánh nặng, ra đi trong nhẹ nhàng.
Hắn nâng mắt nhìn Ngọc Hữu Đường, môi câu lên cười nhẹ, vệt máu vương trên môi vô cùng chói mắt.
Còn chưa kịp thu hồi nụ cười, tay hắn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống.
“Tạ tiên sinh___”
Thiếu nữ kêu lên, bi thương hoảng hốt, vang vọng trong phòng giam.
Tim Ngọc Hữu Đường đập loạn, mắt đỏ ửng.
Quên hết mọi thứ, vọt tới trước mặt Tạ Hủ, nâng hắn dậy, hơi thở hắn suy yếu, Ngọc Hữu Đường run rẩy đưa tay lên bắt mạch hắn, mạch đập hỗn loạn, cả người như không hề có sinh lực.
Ngọc Hữu Đường quỳ gối nâng hắn dậy, ôm nửa người hắn vào trong lòng. Hắn không còn sức nâng đầu dậy, nặng nề vô lực, Ngọc Hữu Đường phải cố gắng níu lại mới không gục xuống.
Tạ Hủ dựa vào người nàng, thở ngày càng yếu. Mắt hắn từ khép lại rồi phải cố gắng lắm mới mở được ra, nhìn Ngọc Hữu Đường nước mắt tràn mi. Hắn ho khan không ngừng, nói đứt quãng: “Đời này, chỉ cần... muôn dân trăm họ an ổn... là đã đủ rồi....”
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, lòng vô cùng đau đớn, nước mắt rơi tí tách, nàng nghẹn ngào, gần như phát điên hướng về đám cai ngục đang vô cùng lúng túng đứng ngoài cửa, quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tháo xiềng xích ra! Nhanh đi gọi thái y! Nhanh lên___!”
Cai ngục nghe vậy, vội vã bò vào, run rẩy lẩy bẩy tìm chìa khóa, rồi run rẩy lẩy bẩy tháo xiềng xích, Ngọc Hữu Đường cảm thấy Tạ Hủ lịm dần, ôm chặt hắn hơn, một giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống mặt hắn: “Đừng chết... xin ngươi... xin ngươi...”
Ngay lập tức, người trong lòng hơi động đậy.
Nàng còn chưa kịp định hình, một cái tay rất nhanh giơ lên, năm ngón tay bóp chặt cổ nàng.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt.
Bị bóp cổ, Ngọc Hữu Đường đau không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể vẫy tay loạn xa, nỗ lực thoát ra.
Nhưng mà chủ nhân cánh tay quá khỏe, giãy dụa như vậy chỉ như muỗi đốt mà thôi.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhấc nàng khỏi mặt đất, ghìm nàng trước người, cũng cưỡng chế không cho nàng giãy dụa nữa, lực tay trên cổ không chút suy giảm.
Rồi, một giọng nói quen thuộc trầm thấp vang lên bên tai Ngọc Hữu Đường, chứa ba phần châm biếm:
“Ta đương nhiên, sẽ không chết.”
Sau đó bình tĩnh buông lời đe dọa: “Thả ta đi, nếu không Thái tử điện hạ của các ngươi chắc chắn chỉ còn đường chết.”
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây, đến đây, ta chỉ là một gốc rau chăn vịt, tha hồ giẫm giẫm giẫm~~~~~~~
Editor múa rìu qua mắt thợ:
“Chưa từng,“ gần như bằng bản năng, không chút suy nghĩ, Ngọc Hữu Đường cực nhanh đáp lại.
Rồi lập tức trầm trọng lặp lại lần nữa, như để tăng thêm độ chân thực: “Chưa từng.”
Ngọc Hữu Đường uống một hơi cạn sạch ly trà, nói thêm: “Còn đêm đó, chỉ đơn giản là để trả ân dạy dỗ của ngươi đối với ta mấy năm qua...
Không biết mọi người có nhận ra bạn Đường chột dạ không :))? Giống như anh Hủ ấy, có lần cũng nói không thèm nghĩ rồi đến lúc nhận ra thì cố gắng giả vờ bình tĩnh bằng cách uống một hơi hết cả ly trà :)). Ai không nhận ra thì mình nghĩ nếu có thời gian thì nên ngâm cứu lại một chút, thực ra xuyên suốt cả tác phẩm, tác giả dẫn rất liền mạch, và như mình đã nói trước ở cái chương nào ấy (bảo mọi người phải nhớ cái câu sau này dù có chuyện gì xảy ra thì mong ngươi cũng... ấy), nếu mọi người để ý một chút thì có thể nhận ra, tất cả đã diễn ra từ rất lâu rồi