Ngọc Hữu Đường ngừng giãy dụa, tình trạng bây giờ giống như thắt cổ, càng giãy dụa nhiều thì chết càng nhanh.
Nàng cảm thấy như đang dần chìm xuống một đầm nước sâu, không thể thở nổi.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần, nàng nghe loáng thoáng được tiếng cầu xin đầy lo sợ của đám cai ngục, đồng thời cảm thấy Tạ Hủ đang lao nhanh ra ngoài.
Dần dần, bốn phía hết thảy như chìm dưới đáy nước, đau đớn, ngạt thở giằng xé bao trùm lấy tiếng kêu của nàng.
Mà năm ngón tay trên cổ vẫn siết chặt như trước không chút lưu tình.
Người kề cận với cái chết thường sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, ký ức lướt nhanh như ánh sáng, nàng nhớ cái tay này đã từng dịu dàng xoa má nàng, tuy nhiều vết chai nhưng khi chạm vào không hề cảm thấy thô ráp... Nàng nhớ tới chuyện ở thú uyển, khi nàng cam chịu chờ chết, cũng cánh tay này đã cứu nàng, gấp gáp mạnh mẽ...
Nàng lại nhớ về chín năm trước, không biết một đám người từ đâu vọt vào phòng, bắt nàng, cho vào bao, ném lên xe ngựa, nhưng ngay lập tức đã được cứu ra ngoài...
Không như bây giờ, cả thế giới đều bị bao trùm bởi bóng đêm.
Như một cái phòng giam vậy.
Hắn lao nhanh ra ngoài, một lát sau, bên ngoài mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, gió nhẹ lướt qua gò má Ngọc Hữu Đường khiến nước mắt trên má nhanh chóng bị thổi khô.
Nhất định là đã ra ngoài rồi.
Khi đó, Tạ Hủ kéo cái bao vải trùm trên nàng ra, cũng là cảm giác như vậy, có ánh sáng, có gió nhẹ.
Chỉ là hôm nay, cánh tay từng mang ánh sáng đến cho nàng đang muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Ha ha.
Ngọc Hữu Đường trong lòng cười khẽ, trên miệng cũng cười tự giễu.
Nàng giả vờ giãy dụa, khó khăn vung vẩy tay áo. Rất nhanh, từ trong tay áo rơi ra một thanh tiểu chủy* sắc bén, nàng nhanh chóng xoay tay, liều lĩnh đỡ lấy, rồi nhanh chóng nắm chắc, dùng hết phần khí lực còn sót lại, đâm mạnh vào người sau lưng...
*ảnh ở dưới
Nhưng tay lập tức bị bắt lại!
Tiểu chủy cũng lập tức bị đoạt đi.
Cánh tay bóp cổ nàng cuối cùng cũng lỏng ra một chút.
Giống như người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên được mặt nước, Ngọc Hữu Đường há miệng thở dốc.
Nhưng tức khắc, lưỡi dao dùng để xoay chuyển thế cục đã được đặt trên chính cổ nàng.
“Ngu ngốc,“ người phía sau bình phẩm, kéo nàng lên, ghé vào tai nàng buông lời cợt nhả, hơi thở nóng hổi phun vào tai nàng: “Thật nhẫn tâm a, Linh Lan.”
Lưỡi dao sắc bén kề vào cổ, nhưng được chống chế rất tốt, chưa gây thương tích..
Ngọc Hữu Đường thở gấp, cười khẽ, yếu ớt đáp lại: “Đều là học từ ngươi a.”
Sắc mặt Tạ Hủ ngưng trọng, không nhìn nàng nữa, quét mắt nhìn tầng tầng lớp lớp cấm vệ binh vây xung quanh nhà lao, ra lệnh: “Tất cả lui về phía sau, buông vũ khí, phái một xe ngựa đến, yểm trợ ta xuất cung, nếu có một ai manh động bước lên một bước hoặc ngông cuồng chạy đi thông báo, thì cứ chờ mà nhặt xác Thái tử điện hạ của các ngươi đi.”
Nói xong, lưỡi đao trong tay cứa một đường lên cổ Ngọc Hữu Đường, máu bắt đầu rỉ ra.
Cấm vệ quân thấy thế, vô cùng hoảng sợ, trường thương trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Ngọc Hữu Đường lại không hề tránh né, nói chậm: “Giết ta đi...”
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng: “Dù sao tâm nguyện đời này của ta đã được thực hiện, sống hay chết, cũng chẳng khác gì?”
Nàng nói như vậy rồi tự cử động, kề sát cái cổ mảnh khảnh vào lưỡi dao.
Tạ Hủ vội vàng thu tay lại nhưng không kịp, lưỡi dao cắt một đường sâu hơn, máu uốn lượn chảy xuôi vào trong cổ áo.
Nàng bị hắn kìm kẹp trong ngực, yếu đuối nhu nhược, như một con rối.
Lúc này, giọng nói giận giữ pha chút chế giễu, yêu hận khó phân của Tạ Hủ vang bên tai nàng: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang muốn kéo dài thời gian sao?”
Ngọc Hữu Đường cứng người, sau đó lẳng lặng nở nụ cười.
“Ngươi làm vậy chỉ càng khiến đám thuộc hạ của ngươi càng thêm thất hồn lạc phách mà thôi,“ Tạ Hủ giữ đầu nàng, bắt nàng nhìn thẳng về phía trước: “Gắng mà yên phận, yểm trợ ta xuất cung, xe ngựa đến rồi.”
Tiếng vó ngựa cộp cộp, xe ngựa đã đến rất gần đại lao hình bộ.
Ngựa hí vang một tiếng, bụi đất tung tóe, tiểu lại đánh xe run lập cập nói: “Tạ, Tạ đại nhân! Xe đã đến rồi, ngài đừng, đừng giết Thái tử điện hạ mà...”
“Vén rèm xe lên.” Tạ Hủ ra lệnh, giọng lạnh như băng.
Trong xe không có mai phục, nhưng Tạ Hủ không hề có một tia lơ là, dao kề trên cổ Ngọc Hữu Đường không xê dịch mảy may.
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, vừa kèm Ngọc Hữu Đường vừa chú ý hai bên bước lên xe ngựa, sau đó thuận tiện kéo rèm xe xuống, trong buồng xe một mảnh tối đen, không thấy ánh mặt trời.
Xe ngựa kín bưng, người bên ngoài không nhìn được bên trong, dù muốn đánh lén sau lưng cũng không dám manh động.
Tạ Hủ ngồi trong xe nói vọng ra bên ngoài, không chút hoang mang: “Đao vẫn còn kề trên cổ Thái tử, khuyên chư vị tốt nhất là đừng đi theo.”
Hắn lại nói: “Đánh xe.”
Tuấn mã hí vang, bánh xe lăn như bay.
Tạ Hủ ngồi xuống, để Ngọc Hữu Đường ngồi lên đùi, nhốt chặt trong lòng, xác nhận nàng tứ chi không thể động đậy được mới nhấc dao ra.
Ngọc Hữu Đường lại giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Lưỡi dao lần nữa được đặt lên cổ, chế trụ được hành động của nàng, giọng Tạ Hủ lạnh tanh như sông băng: “Cho rằng ra không dám giết ngươi sao?”
Ngọc Hữu Đường liếc hắn, vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu, nhưng nét mặt vô cùng bình tĩnh: “Ngươi không nỡ.”
Vô cùng tự tin.
Hai người đối mặt một lúc lâu, Tạ Hủ cuối cùng lại buông dao găm ra, bất đắc dĩ thừa nhận: “Ta quả thật không nỡ.”
Hắn tựa như yêu thương miết nhẹ vào vết thương của Ngọc Hữu Đường, vết thương đã ngừng chảy máu lại vỡ ra, máu tươi lại bắt đầu rỉ.
Tạ Hủ mở miệng, lạnh buốt như băng sương: “Nhưng vết thương của ngươi lại khiến ta thấy vô cùng hài lòng.”
Tạ Hủ cầm trong tay tiểu chủy tinh xảo, vung vẩy trước mặt nàng: “Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi năm mười tuổi.”
Ngọc Hữu Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi, nói: “Người trả khuy áo lại cho ta, ta tất nhiên cũng phải trả thứ này lại cho ngươi, không đúng sao?”
Tạ Hủ nghe vậy, nhìn thẳng vào vào đôi mắt sắc xảo của nàng, muốn nhìn thấu tâm can nàng, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng, tay ghì gáy nàng, kéo nàng vào trong ngực, mặt nàng áp vào ngực hắn.
“Đi cùng ta đi.”
Lồng ngực hắn phập phồng, giọng như sấm rền, vô cùng điềm tĩnh.
“Không thể,“ Ngọc Hữu Đường lập tức từ chối, môi nàng kề sát lồng ngực hắn, khó khăn mở miệng: “Chúng ta không thể có khả năng.”
Nàng như đang kể lại một chuyện không liên quan đến mình, nhàn nhạt không gợn sóng: “Khi đó ngươi lợi dụng mẫu thân uy hiếp ta, cấu kết với người ta căm hận nhất lừa gạt ta, thân phận của ta và ngươi, tất cả, đều là trở ngại. Có lẽ ngươi không nhận ra giữa chúng ra từ lâu đã mọc lên một ngọn núi cao sừng sừng khó mà vượt qua. Hơn nữa, mẫu thân đã cực khổ nửa đời, vừa mới trải qua những ngày tháng hạnh phúc chưa được bao lâu, sao ta có thể vô trách nhiệm mà bỏ đi.”
“Ta vẫn luôn cố gắng trốn tránh tình cảm của ngươi, vốn nghĩ rằng lòng đã vững như sắt đá, không ngờ khi ở trong lao, khoảnh khắc thấy ngươi ngã xuống, kiên trì bao lâu nay của ta nháy mắt tan rã.”
“Ngươi từng hỏi ta có từng động tâm không, ta bây giờ nói thật với ngươi, ta cũng yêu ngươi.”
“Nhưng chúng ta căn bản vốn không thể nào.”
“Ta thả ngươi đi, sau này đừng quay lại nữa.”
Có thể nhận thấy rõ ràng vòng tay ôm chặt lấy mình đang dần dần lỏng ra, Ngọc Hữu Đường ló đầu ra khỏi lòng hắn. Ngước mắt nhìn Tạ Hủ, tại vì hắn cao hơn nàng rất nhiều, ngửa đầu lên cũng chỉ có thấy cái cằm kiên định của hắn, nàng cố hết sức rướn cổ lên vì vậy vết thương lại vỡ ra một lần nữa, máu lại chảy.
Ngọc Hữu Đường như không thấy đau, hôn nhanh một cái lên cái cằm lún phún râu không còn nhẵn nhụi như trước của Tạ Hủ.
Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, như bươm bướm vờn hoa, lại như cái ôm ngày đó nàng đáp lại hắn. Sau hậu viện, đom đóm rập rờn, trong bầu không khí lãng mạn, hắn vụng về thổ lộ với nàng.
Có lẽ nàng yêu hắn từ lúc đó, bởi vì hắn không hề che giấu nhịp tim đập loạn, hoặc bởi vì, trong ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt đỏ bừng của hắn quá mức đáng yêu, khiến lòng nàng rung động.
Hoặc có lẽ nàng cũng đã yêu hắn, từ trước đó rất lâu rồi.
Nhưng mà không thể.
Không thể bỏ mặc tất cả, không thể chỉ nghĩ cho mỗi bản thân.
Không thể tiến lên thì chỉ có thể từ bỏ.
“Quên ta đi, ta cũng sẽ quên chàng.” Nàng nói.
Xe ngựa chạy như bay, ngày càng đến gần cửa cung.
Thủ vệ Hoàng thành ngăn xa ngựa lại, nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu lại đánh xe, hung tợn hỏi: “Trong xe là ai?”
Ngọc Hữu Đường không để tiểu lại mở miệng, xốc màn xe lên, để lộ nửa mặt, vết thương khuất sau màn xe, nghiêm nghị nói: “Là bản cung, xuất cung vi hành, xử lý vài vấn đề liên quan vụ mưu phản, không muốn lộ ra.”
Tiểu quan binh thấy là nàng, lập tức quỳ xuống bái xá rồi vội vàng sai người mở cổng.
Ngọc Hữu Đường nhìn tiểu lại đánh xe, cả người cứng nhắc, nói: “Còn không mau đi.”
Tiểu lại nghe vậy, không dám chần chờ, chỉ lo Thái tử điện hạ gặp nạn, quất roi, đánh xe ra khỏi cung.
“Chạy về phía Tê Hà sơn!”
Tảng đá trong lòng Ngọc Hữu Đường rơi xuống, nàng buông màn che, một lần nữa ra lệnh.
Tiểu lại cho là Thái tử điện hạ bị uy hiếp, không dám trái lệnh.
Xe ngựa tiếp tục chạy, Ngọc Hữu Đường và Tạ Hủ ngồi đối mặt với nhau, từ đầu đến cuối không hề động chạm, cũng không ai hé lời.
Trong buồng xe một mảnh vắng lặng.
Ngọc Hữu Đường tính toán thời gian, lại nhấc màn xe lên nhìn ra ngoài, xe ngựa đã đến lưng chừng núi, nhà dân thưa thớt, mới chớm thu rừng phong còn chưa chuyển màu.
Nàng lại vén màn che trước xe, giơ chủy thủ nện xuống đánh ngất tiểu lại đang tập trung đánh xe.
Chuỗi động tác diễn ra liền mặc tựa hồ đã được trù định rõ ràng, nháy mắt đạt được mục đích.
Ngọc Hữu Đường một tay bám chặt xà xe, một tay giữ dây cương khống chế ngựa, tiểu lại kia cũng dựa vào bên chân nàng. Mệt quá đi, nàng căn bản không điều khiển nổi, gió thổi mảnh khiến tóc táp vào mặt nàng, tiếng nàng gào thét lẫn vào gió núi: “Tạ tiên sinh, còn không mau giúp ta ghìm ngựa lại___”
Tạ Hủ nghe vậy mới sực tỉnh, cứng nhắc điều khiển thân hình không động đậy hồi lâu, nghiêng người tiếp nhận dây cương trong tay nàng.
Hắn khỏe hơn nàng rất nhiều, rất nhanh đã ghìm được ngựa lại.
“Được rồi,“ thiếu nữ nhảy khỏi xe ngựa, kéo tiểu lại ngất xỉu xuống dưới, sau đó phủi phủi áo bào đầy bụi bặm, nàng nhìn .... “Đừng xuống xe, quan binh chắc sắp đuổi tới rồi, ngươi nhanh đi đi.”
Gió thổi khiến áo khoác nàng lay động, nàng chắp tay giống như nam tử bình thường, cười nói: “Tái kiến.”
Tạ Hủ muốn nhìn nàng thêm vài lần, nhưng nàng lại không cho hắn xuống xe, thùng xe hơi thấp, hắn hơi cong người ngoái ra nhìn nàng.
Hắn nói đời này sẽ không bao giờ quỳ trước ngọc cẩu một lần nũa, nhưng hắn cam tâm tình nguyện vì thiếu nữ trước mặt mà khom lưng.
Là tại vì mùa thu sao, gió thổi qua, mũi hắn có chút chua xót.
Tạ Hủ biết bản thân vẫn luôn nghiêm khắc với nàng, không bao giờ nói cười tùy tiện. Nhưng giờ khắc này, hắn thực sự rất muốn cười với nàng chứ không phải là rơi lệ.
Hắn xoay người ngồi lại xe ngựa: “Giá___”
Những năm tháng chí khí hùng tâm, yêu hận gút mắc tan vào trong gió, vĩnh viễn không trở lại, nhưng dù vậy chúng cũng đã từng thật sự tồn tại. Gió thổi lá rơi, hoa trôi theo nước, tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ trở về với cát bụi.
Vó ngựa tung bay, Tê Hà sơn một lần nữa chìm trong thê lương.
= . . =
Nửa canh giờ sau, Cẩm y vệ tìm thấy Thái tử điện hạ và tiểu lại đi cùng ngất xỉu giữa sườn núi Tê Hà.
Khi Ngọc Hữu Đường tỉnh lại, Hoàng thượng và mẫu thân đang trông coi ở bên giường nàng, mẫu thân thấy nàng tỉnh, ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt tuôn rơi: “May mà con không sao...”
Hoàng thượng thở ra một hơi, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Hữu Đường trong lòng mẫu thân, vành mắt đỏ ửng, nàng vỗ nhẹ lưng bà, thầm thì: “Con không sao, không sao rồi, đừng lo lắng...”
= . . =
Nửa tháng sau, Hoàng đế vẫn nắm quyền, nói rằng Thái tử điện hạ vẫn cần phải học tập nhiều.
Một ngày nào đó, khi đang nghe giảng, Ngọc Hữu Đường vừa uể oải lật sách, vừa nhìn quan viên trước mặt lải nhải liên miên, cảm thấy vô cùng khát nước.
Nàng liền khua khua chén sứ, cà lơ phất phơ nói : “Bích Đường a, rót ra bản cung chút trà nà.”
Một cung nữ xa lạ vội vàng tiến đến, có chút không tự nhiên đáp lại: “Điện hạ... Cung nữ Bích Đường đang trong nhà lao chờ xử phạt, từ giờ về sau nô tỳ sẽ theo sau hầu hạ điện hạ.”
“Ừ,“ Ngọc Hữu Đường có chút ngẩn ngơ gật đầu, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa chén cho cung nữ kia: “Vậy ngươi đi lấy đi.”