Ta Không Phải Là Thần Tiên

Chương 17: Chương 17: Đại hội võ lâm (1)​




Mọi người thấy ý kiến Vân Trình không tồi, Khương Triều, Lâm Hàn cùng Vân Trình đem cỗ nội lực ném về cánh cửa, mong cho lần này thành công.

“ Không được” Khương Triều nhăn mày. Chàng đã dùng đến bảy phần nội lực nhưng cánh cửa kia vẫn như thành trì kiên cố không tài nào phá đổ.

“ Các người dù có dùng hết mười phần nội lực cũng không phá được cửa đâu” Nam tử hồng bào nửa nằm nửa ngồi trên nóc nhà, hồng mâu lười biếng nhìn xuống dưới, khóe miệng tiếu ý đầy châm trọc. Đây là phi thường đại ngốc. Nữ nhân kia rõ đã đem cửa này tạo kết giới, muốn phá cửa thì trước hết phải bỏ kết giới, nếu không có làm cách nào cũng không được.

“ Khinh Nhật Tiếu, sao ngươi lại ở đây?” Vân Trình rõ một mặt không tốt nhìn hắn, nguyên lai cũng bởi bốn năm trước y bại dưới tay hắn nga. Y không phải người nhỏ mọn, nhưng quả thật thua dưới cái tên bất cần đời kia, y không tài nào tiếp nhận.

“ À, không có gì a. Thấy Lâm phủ hôm nay đột nhiên náo nhiên nên muốn tới coi chút mà thôi” Mái tóc đỏ rực hòa lẫn với phục sức hồng trang, mặc dù không có do nhưng lại phiêu bay như có hồn, thi thoảng lại đùa nghịch trên bả vai, gương mặt mi diễm đến quỉ mị, làn da trắng mịn so với nữ nhân chỉ có hơn, Khinh Nhật Tiếu như diễm quỷ trong truyền thuyết, một thân khinh công phi xuống đối diện Vân Trình, hồng mâu nheo lại nói “ Vân thái tử, ngài vẫn còn ghi hận ta a?”

“ Hừ, ta không có là tiểu hài tử” Vân Trình hừ lạnh nói, y không thể nào ưa nổi tên này.

“ Khinh huynh, huynh biết cách?” Khương Triều một bên không để ý vấn đề của hai người kia, điều hiện tại chính là Khinh Nhật Tiếu nói vậy hẳn là biết cách phá cửa rồi.

“ Ta đương nhiên biết” Nhật Tiếu đắc ý đáp, nhưng sau lại bày ra dáng vẻ cực nghiêm túc. Thật hiếm thấy bộ dạng này của hắn a~ Bình thường hắn luôn bộ dạng lười nhác không màng thế sự, thường xuyên cùng với thân bằng hữu là Hạ thiếu Hạ Kiến Phong ăn chơi trong thanh lâu. Quả thật là họ đang nằm mơ đi.

Khinh Nhật Tiếu bảo mọi người tránh qua một bên rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt. Không nghĩ tới nữ nhân này cường đại như vậy, cư nhiên có thể tạo ra kết giới mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của hắn, trong lòng không nhịn nổi càng thêm hứng thú. Xem ra nàng còn thật nhiều bí ẩn nga. Nhật Tiếu một tay đưa lên, bên trên đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ quỉ dị, hướng vào cánh cửa ném tới. Kết giới được phá, cánh cửa lúc trước chịu nhiều kình lực hóa thành nát vụn. Khương Triều chạy vội cào trong, nhìn thấy Bạch Vân Tử Y bất tỉnh trên sàn nhà, tuy vậy sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận như lúc đầu, khiến tâm tình chàng cũng nhẹ hơn vài phân.

Chàng ôm nàng đến giường nằm, vốn định tự mình chăm sóc nhưng lại bị Vân Lã Nhiên cùng Chu Uyển Nhi đi tới ngăn lại. Dù gì cũng là phòng của khuê nữ,vẫn là bọn chăm sóc nàng sẽ tốt hơn.

Bạch Vân Tử Y tỉnh lại thì cũng là khi trời đã chập tối, còn vì sao tỉnh lại thì đương nhiên là nhờ hai cô nàng công chúa kia rồi.

“ Ta cho ngươi biết, Bạch Vân tỉ sẽ thu ta làm đồ đệ, tỉ ghét ngươi còn không hết, ngươi đừng có mơ” Giọng nghe liền biết là của Chu Uyển Nhi, nàng khi nào muốn thu nàng ta làm đồ đệ nga, nhầm lẫn gì a~

“ Nực cười, nhìn qua liền thấy tỉ tỉ có ý với hoàng huynh của ta, đợi đến lúc tỉ trở thành hoàng tẩu của ta rồi, lúc đó thu là đồ đệ cũng không có gì lạ” Lời này là của Vân Lã Nhiên. Bạch Vân Tử Y đầu nổi hắc tuyến, nàng có ý với Bắc Vân thái tử? Khi nào a? Hai nữ nhân này não tàn rồi đi.

“ Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài” Giọng nói uy lực như vậy ắt hẳn là Khương Triều đi, đúng là chỉ có chàng mới hiểu nàng nhất.

“ Huyền Long công tử, ta không cố ý” Chu Uyển Nhi ủy khuất nói, như mèo con bị dính mưa “ Là Vân Lã Nhiên nói lung tung, cái gì tỉ tỉ có ý với hoàng huynh của nàng ta? Ta biết tỉ tỉ là thích công tử nha”

Bạch Vân Tử Y nhất thời đỏ mặt. Nha đầu thối, ai kêu ngươi nói mấy lời đó chứ?

“ Lã Nhiên không có ý đó” Vân Lã Nhiên bị khí tức âm lãnh của Khương Triều làm cho sợ hãi, cả người co dúm lại “ Lã Nhiên là lỡ lời a”

Tuy nhiên điều đó chẳng mảy may khiến Khương Triều động tâm, một cước đá bay nàng ta ra ngoài. Cũng may là chàng không dùng tới nội lực, không chỉ sợ Vân Lã Nhiên sớm đã nát bấy.

Chu Uyển Nhi vô cùng đắc ý nhìn bộ dạng thê thảm của Vân Lã Nhiên, nếu trách thì chỉ có thể trách nàng ta ăn nói không biết suy nghĩ mà thôi.

“ Huyền Long, nàng ta là công chúa đó, không nên làm thế” Khương Vĩnh chết tiệt cả ngày không thấy tăm hơi bỗng dưng xuất hiện, trên tay cầm khay điểm tâm đem tới bên giường Tử Y, cười ôn nhu “ Tử Y, nếu dậy rồi thì ăn chút gì đi, nằm nhiều sẽ mệt a”

Tử Y vốn đang nhắm mắt bỗng mở ra trừng trừng nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.