“ Ta nói huynh, huynh là người ta ghét nhất” Bạch Vân Tử Y ngồi dậy, đối Khương Vĩnh hừ hừ mũi, bộ dạng khả ái vô cùng.
“ Đừng ghét đại huynh, huynh ấy lo cho muội thôi” Khương Triều đi tới bên giường, ánh mắt sủng nịch nhìn nàng “ Nháo cả buổi, lại còn bất tỉnh, nên ăn chút gì đó cho lại sức”
Bạch Vân Tử Y bĩu bĩu môi, nhưng cũng cầm lấy điểm tâm bỏ vào miệng ăn. Nàng đúng thật rất đói nha, cả ngày hôm nay chưa có gì bỏ vô bụng. Mà điểm tâm này cũng rất ngon nữa.
“ Tử Y, hôm nay muội là làm sao vậy? Muội làm ta lo lắng”
“ Không có gì, cứ vào ngày rằm muội sẽ bị như vậy, hôm nay là lần thứ 16, chỉ cần bốn lần nữa sẽ không còn” Nàng đã chọn tin tưởng vào họ, bởi vậy nàng se không giấu diếm “ Mà sao các huynh phá được cửa a? Ta đã tạo kết giới rồi mà?”
“ Là Khinh Nhật Tiếu công tử giúp đó” Chu Uyển Nhi nhảy mồm vô “ Lâm minh chủ, Bắc Vân thái tử cùng Huyền Long công tử ba người vận nội lực phá mà không được, thế nhưng Khinh công tử chỉ cần một chiêu cửa liền nát vụn. Thật xảo diệu a~”
“ Khinh Nhật Tiếu là ai?” Phá được kết giới của nàng, con người này... không tầm thường.
“ Là một hiệp khách, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cao thủ. Hành tung bí ẩn, tính tình cổ quái, thường thấy hắn đi cùng Hạ Kiến Phong. So với muội, hắn cũng bí ẩn không kém đâu” Khương Vĩnh cười cười. Khinh Nhật Tiếu này cũng khiến hắn tò mò.
“ Vậy ta cũng muốn xem hắn rốt cuộc là người như thế nào” Tử Y mỉm cười, một nụ cười không thể định nghĩa.
~~~~~~~
Sáng hôm sau, Bạch Vân Tử Y cùng Khương Vĩnh, Khương Triều đến Hiền Thuyết Đài – nơi sẽ diễn ra các cuộc tỉ thí của Đại hội võ lâm.
Vẫn kiện bạch bào nam trang phiêu linh, lần này lại công thêm mạo sa đội lên đầu, Bạch Vân Tử càng khiến cho mọi người tò mò. Cái này không thể trách nàng, ai bảo vừa đặt chân tới cổng nàng liền bị Khương Triều kéo lại bắt đội cái này, cho dù thể nào cũng không được tháo xuống
“ Bạch Vân ca ca” Là tiếng gọi của hai nàng công chúa a. Hai người này cũng thật phiền. Tưởng sau ngày hôm qua họ phải ghét nàng mới đúng chứ, trái lại còn bám nàng không dứt. Uy, quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình không đáng tin.
“ Bạch Vân ca ca, ta giới thiệu huynh. Người nay là hoàng huynh của ta, Hỏa Liễm vương gia Chu Hoạt” Rồi nàng quay sang nói nam tử bên cạnh “ Hoàng huynh, đây là người muội nói với huynh đó”
Bạch Vân Tử Y đưa mắt nhìn Chu Hoạt. Ôi má ơi, đại mỹ nhân nha, tuy rằng không bằng nàng (=.=) nhưng cũng khủng bố rồi. Vẻ đẹp trung tính nhưng một chút cũng không giống nữ nhân, thân chu bào tung bay như ngọn lửa bùng cháy, tuy nhiên gương mặt như băng sơn kia lại dập tắt hết cả.
“ Nghe tiểu muội ta kể rất nhiều về ngươi, thậm chí còn muốn ngươi trở thành phò mã của nó. Hôm nay gặp mặt, xem ra muội muội ta cũng rất biết cách nhìn người”
Bạch Vân Tử Y mép giật giật, người này ngữ khí như muốn gả muội muội cho mình a~
“ Hoàng huynh thích nói đùa, ca đừng để tâm” Chu Uyển Nhi ha ha cười gượng, mắt trừng nhìn hoàng huynh mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trêu đùa? Nhìn hắn trông như đang trêu đùa a~ Cái mặt lạnh băng như thế kia mà buông lời trêu đùa, nàng không tưởng tượng được.
“ Bạch Vân ca, ca ra ngồi với ta được không? Hoàng huynh ta muốn gặp ca” Vân Lã Nhiên một dạng thân thiết đến ôm tay nàng, cười vui vẻ, không nhận ra người nào đó mặt đã sớm đen.
“ Hắn là ngồi chỗ ta. Các ngươi, cút” Thanh âm lãnh khốc tựa địa ngục vang lên, không khỏi khiến Tử Y cười thầm. Người này là ăn dấm chua nha~