Ta Không Phải Là Thần Tiên

Chương 21: Chương 21: Đậu Tử




Bạch Vân Tử Y cười lạnh, tiêu sái rời khỏi Hiền Thuyết Đài. Mọi người nhìn bóng lưng nàng mà rùng mình một cái. Nữ nhân này không dễ chọc.

Khương Triều cũng chẳng muốn nán lại, liền đi theo nàng. Chàng dù sao thi đấu đã xong, ở lại cũng chẳng có lợi gì.

“ Tiểu tử thối, dám ăn trộm bánh bao của lão tử, thật con mẹ nó chán sống rồi” Phía xa ở giữa chợ, mấy cường hãn trung niên nam tử đánh đập một thiếu niên quần áo rách bươm, miệng liên tục chửi rủa. Thân thể thiếu niên kia sớm đã chi chít vết thương, khuôn mặt đen sì bẩn thỉu, vô cùng thương tâm.

Tử Y thấy tiểu thiếu niên này ước chừng mới có mười bốn, mười lăm tuổi, cả người gầy gò ốm yếu thế nhưng ý chí lại vô cùng quật cường. Rõ ràng bị đánh đập như vậy mà lại không oán thán nửa lời, một mực cắn răng chịu đựng. Tốt, nếu giữ hắn bên cạnh nàng sẽ có lợi.

“ Dừng tay” Thanh âm thanh thúy trong trẻo mà lạnh lùng của nàng truyền tới, quả nhiên khiến đám nam nhân dừng tay.

Nàng xuất ra một nén bạc đưa cho chúng, lạnh lùng nói “Thế này đủ rồi chứ? Bất quả chỉ là một đứa nhỏ, đánh nó có thể lấy lại được tiền sao?”

Tên nhận bạc nhìn nàng rồi nhìn nén bạc trong tay, chỗ này mua được trăm cái bánh bao cũng đủ nha. Hắn cười khà khà vài cái rồi quay ra trừng mắt với tiểu thiếu niên

“ Hôm nay ngươi gặp may đó”

Sau khi chúng rời khỏi, Bạch Vân Tử Y mới cúi xuống một tay xác tiểu thiếu niên lên đánh giá một chút. Không tệ, tiểu tử này mắt rất đẹp, đoán chắc dung mạo cũng không tồi đâu.

” Ngươi tên gì?”

Tiểu thiếu niên cũng nhìn nàng. Bạch y nhân này thật đáng sợ, bất quá y là người cứu nó, nên nó đành trả lời

” Ta tên Đậu Tử”

Tử Y mỉm cười hài lòng, giọng nói cũng rất dễ nghe. Nàng xoay người lại, ném Đậu Tử cho Khương Triều đằng sau, nói

“Đem hắn về tẩy rửa sạch sẽ, chữa trị vết thương cho hắn. Từ giờ hắn là thiếp thân nô tài của ta, huynh mà làm không xong, đừng trách ta làm khó huynh”

” Còn nữa” Nàng đối Đậu Tử nói ” Ngươi từ giờ đừng lấy tên Đậu Tử nữa, nghe thật quê mùa. Nhớ kĩ, ngươi từ giờ trở đi tên Bạch Vân Tử Vũ, hiểu chưa?’

” Dạ” Đậu Tử hay Bạch Vân Tử Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Vậy là từ giờ nó không cần phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, đói khát liên miên nữa rồi, đã vậy còn có một cái tên mới. Bạch Vân Tử Vũ… tên thật hay a~

Khương Triều đen mặt. Cái gì mà thiếp thân nô tài? Nàng là nữ nhân a, phải tìm thiếp thân nha hoàn mới đúng chứ? Nhìn tới tiểu thiếu niên, toàn thân chàng tỏa ra khí tiết âm lãnh. Muốn chàng chiếu cố tiểu tử này, được thôi.

~~~~~~

Lúc Bạch Vân Tử Y trở lại Lâm phủ liền chứng kiến một cảnh tượng dở khóc dở cười. Bạch Vân Tử Vũ đúng là đã được tắm rửa thay y phục mới, thương tích cũng được xử lý ổn thỏa, xem đến mặt quả nhiên là mĩ thiếu niên, nhưng mà hiện tại nó đang bị treo ngược lên cành cây a.

” Tử Vũ, thế này là sao?”

“A, là Huyền Long bảo ta giống ngốc tử, liền treo ta thế này sẽ thông minh hơn” Tiểu Tử Vũ rất thành thật trả lời.

Tử Y hắc tuyến đầy đầu. Treo ngược lên cây để thông minh hơn? Khương Triều cũng không cần gạt người như vậy đi.

Nàng tới thả Tử Vũ xuống, Tử Vũ bộ dạng ngơ ngác không hiểu nhìn, ánh mắt trong veo cực giống tiểu hài tử, đáng yêu chết người a~ Nàng xoa đầu nó, dịu dàng nói

” Tử Vũ, là Huyền Long ghen tị với ngươi mà thôi, treo ngược lên cây không thông minh được đâu”

” Vậy a?” Tử Vũ mặt buồn thiu. Thì ra Huyền Long công tử gạt nó a. Nó còn tưởng mình thật sự sẽ thông minh ra nữa.

” Thôi được rồi” Bạch Vân Tử y tháo bỏ mạo sa xuống, hiện ra dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khiến Tử Vũ ngây ngốc một hồi, hai mắt mở lớn nhìn nàng “Ta là Bạch Vân Tử Y, sau này ngươi là nô tài thiếp thân của ta. Trong Lâm phủ ngươi có thể gọi ta là Tử Y tỷ tỷ, nhưng khi ra ngoài phải gọi ta là Bạch Vân công tử nhớ chưa”

“Dạ” Tử Vũ gật đầu “Thì ra người là nữ nhân nga, người thực xinh đẹp”

Bạch Vân Tử Y không nhịn được mà nựng má Tử Vũ, nó quá khả ái a~

” Hai người làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.