Mọi người trợn mắt nhìn Hoàn Lân Tĩnh ngã xuống nền đất, lại nhìn bạch y nam tử ngạo nghễ đứng trên đài cao. Luật thi của Đại hội võ lâm là không giới hạn chiêu thức, không được giết người, người nào rời khỏi đài trước liền thua. Lâm Hàn kiểm tra Hoàn Lân Tĩnh, người này chưa chết, chỉ là trọng thương không nhỏ.
“ Bạch Vân Đằng, thắng"
Nàng thật sự làm y quá kinh ngạc rồi. Rõ chỉ thấy nàng đang gảy đàn, thế nhưng đánh thắng Hoàn Lân Tĩnh chưa đầy một khắc. Với lại y cũng đã kiểm tra, mặc dù nói Hoàn Lân Tĩnh còn sống nhưng nội lực trong người toàn bộ tiêu thất.
Hiền Thuyết Đài sau tiếng hô của Lâm Hàn thì rơi vào tĩnh lặng. Bọn họ không biết Bạch Vân Tử Y làm cách nào đánh bại Hoàn Lân Tĩnh, riêng có ba người lại nở nụ cười. Người đầu tiên kể đến đương nhiên là Tử Y. Hắc hắc, nàng không biết võ công, lại chẳng thể sử dụng phép thuật, cũng may mẹ nàng là nhạc sư, từ nhỏ đã dạy cho nàng âm công. Trước khi mất, bà để lại cho nàng cây bạch ngọc cổ cầm này cùng một bí kíp có tên Âm Dương Cửu Hồn. Nghe tên thì cũng có thể hiểu một chút ít về nó. Âm Dương Cửu Hồn có chín tầng, bốn tầng đầu luyện thì rất dễ, nhưng càng lên cao thì càng khó luyện. Mà nàng lại theo mẹ từng nói chính là thiên phú âm nhạc, hơn nữa trong người có phép thuật hộ thể, bởi vậy trong vòng mười năm kia, nàng đã luyện hết bí kíp đó.
Âm Dương Cửu Hồn không chỉ có tính năng hấp thu nội lực của người khác mà còn có khả năng điều khiển linh hồn của sinh vật, ngoài ra còn có thể chuyển hóa những oan hồn thành linh hồn trong sạch. Tuy nhiên hai tính năng sau phải từ cấp năm trở lên mới có thể sử dụng, mà nàng khi nãy đánh Hoàn Lân Tĩnh mới sự dụng tầng đầu tiên, bởi thế nàng mới chỉ khiến hắn mất hết nội lực, nếu nàng dùng tầng cao hơn, chỉ sợ hắn đã mất mạng.
Người thứ hai cười là Khương Triều. Chàng sớm biết Tử Y không tầm thường, cũng phát hiện nàng sử dụng chính là âm công. Chỉ là cây cầm kia làm chàng thấy rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó.
Người thứ ba cười là Khinh Nhật Tiếu. Thật không nghĩ nàng lại có quan hệ với người đó. Hắn chính là lại thêm tò mò về thân phận của nàng.
Bạch Vân Tử Y tiêu sái đi xuống, đúng lúc này lại có ngọn gió từ đâu thổi tới làm bay mảnh sa, dung mạo khuynh thế tuyệt luân của ai kia phút chốc khiến mọi người ngây ngốc.
Thiên a, cứ nghĩ Vương gia Tây Chu quốc đã lại đệ nhất mỹ nam nhân rồi, ai ngờ người này xuất hiện còn kinh diễm hơn cả hắn
Nàng đương nhiên không để tâm đến ánh mắt của mọi người, nhìn tới Khương Triều thì thấy chàng đàng mỉm cười với mình, nàng không nhịn được hỏi:
“ Huynh cười cái gì?”
“ Không có gì. Chúc mừng muội!” Khương Triều ôn nhu đáp.
Bạch Vân Tử Y bĩu môi, huynh nghĩ cái gì chằng lẽ ta không biết? Rõ trong lòng ủ một bình dấm chua to tướng, còn bày đặt cười cười. Tường ta là con nít à?
“ Ngậm miệng lại đi. Giả tạo chết đi được.”
Khương Triều lập tức tắt nụ cười, gân xanh nồi đầy trán, âm thầm nghiến răng ken két, hận không thể bóp chết nàng. Bảo chàng làm sao có thể chịu được khi có hàng trăm ánh mắt ái muội đang nhìn về phía nàng, như đàn sói đang đánh giá miếng thịt ngon. Không được, nàng chính là của chàng, chàng không cho phép bất kì ai nhìn nàng hết.
Khương Vĩnh ngồi bên kia sớm đã nhịn cười tới nội thương. Hắn nhìn tới Khương Triều, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn thể thấy sự tức giận nhưng bất lực không thể tổn hại nàng. Ai, hắn thật không sai lầm a, bao nhiêu chuyện thú vị như vậy kia mà.
“ Tử Y, ngọc cầm trên tay muội có tên hay không?”
“ Thiên Huyệt”
Lời nàng vừa dứt, cả Hiền Thuyết Đài được dịp huyên náo. Thiên Huyệt? Chắc không phải thứ kia chứ?
“ Muội nói nó chính là Thiên Huyệt?” Khương Vĩnh không giấu nổi kinh ngạc, hỏi lại thêm một lần.
“ Đúng, có chuyện gì sao?” Bạch Vân tử Y nhíu mày. Không lẽ họ biết nguồn gốc cây cầm của nàng?
“ Chính là Thiên Huyệt cổ cầm trong truyền thuyết?” Lâm Hàn không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt đánh giả cổ cầm. Thân đàn làm từ bạch ngọc đúc kết nghìn năm, dây đàn làm từ Thiên tàm ti cực kì quý hiếm, vạn đao chém không đứt, luôn luôn tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh. Lại nhìn tới những chạm khắc dưới thân đàn. Là Mạn Đà La Hoa, loài hoa chỉ tồn tại ở địa ngục, vẻ ngoài tinh khiết nhưng lại cực độc. Đây đích thực chính là Thiên Huyệt cổ cầm.
“ Không phải Thiên Huyệt chỉ có nữ nhân mới có thể dụng sao? Trừ khi...” Một hiệp khách lên tiếng, đối với nàng cười đến ý vị thâm thường.
Trừ phi người này là nữ nhân. Thảo nào lại có dung mạo tuyệt đại như thế. Mọi người ô a hiểu ra.
“ Nàng quen biết Như Thủy Thánh Cô?” Lâm Hàn nhíu mày hỏi.
“ Nàng là ai? Ta không quen” Nàng thật sự không quen a~
“ Vậy sao nàng lại có nó?” Tay Lâm Hàn chỉ vào Thiên Huyệt, gặng hỏi.
“ Ta có nghĩa vụ phải nói cho Lâm minh chủ biết sao?” Tử Y lạnh nhạt hỏi ngược lại. Con người này thật phiền phức.
Lâm Hàn nhận được hàn khí lạnh run của nàng, lắc đầu cười khổ. Nhất thời y đã quên mất nữ nhân này cường hãn như thế nào.