Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Sơn thủy khinh vân tuyết phong




Đi đường quả nhiên dễ chịu hơn nhiều so với ngồi xe.

Đường từ nhà đến trường cũng không xa, đi xe thì mười phút, đi bộ cũng chỉ nửa tiếng. Nghĩ đến việc sau này mình cũng phải đến đó đọc sách, Tần Mạt vừa theo sát Tần Vân Đình, vừa cố nhớ đường.

Đi hết con đường phía trước, các nàng cùng rẽ vào một con đường nhỏ. Con đường này có khá nhiều phương tiện giao thông đi qua.

Đường còn mang tên đường cầu học, vì tuy đây chỉ là một đường nhỏ nhưng lại có đến mấy trường, cho nên một đường trải đầy cây xanh, nhà lầu hơn một nửa là năm sáu tầng, không khí ở đây so với nơi khác quả thật tươi mát hơn nhiều.

Sinh ý ở đây cũng thật tốt, hai bên đường rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm và tạp phẩm mọc lên, còn có một vài quán ăn bình dân, nhờ chúng mà con đường bừng bừng sức sống. Giờ đang là sáng thứ sáu, người đi lại hai bên đường cũng không nhiều, Tần Mạt nhìn bốn phía, cảm thấy mọi thứ trên con đường đều sáng rõ.

"Mạt Mạt không sao chứ?" Tần Vân Đình thấy thần sắc của Tần Mạt ngày càng tươi tắn, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Từ khi nàng biết em gái của mình mắc bệnh điên về sau, với Tần Mạt nàng luôn lo lắng, chỉ sợ cô bé lại phát bệnh cũ. Nhưng giờ nhìn lại, đầu óc Tần Mạt vẫn bình thường, nửa điểm cũng không giống kẻ điên.

"Không choáng, xuống xe bus thì tốt rồi." Tần Mạt đáp lại, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.

Nàng dần dần phát hiện, thế giới này thật ra không có đáng ghét như nàng tưởng, người ở đây cũng không phải toàn yêu quái như vậy. Thậm chí, những điều mới mẻ ở đây cũng gây hứng thú cho nàng.

"A? Kia là gì?" đang ngó nghiêng, bước chân bỗng nhiên chùn lại.

Nàng nhìn về cái quán nhỏ bên đường, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đang giẫm lên cái máy rất kỳ quái, một tay tung đường trắng, một tay quấn một chiếc que xung quanh như mây, tạo thành một chiếc kén thật xinh đẹp.

"Đấy là kẹo đường." Tần Vân Đình vốn thắc mắc vì sao đến kẹo đường mà Tần Mạt cũng không biết, nhưng nghĩ đến di chứng của bệnh tâm thần phân liệt, nửa thoải mái nửa lo lắng, "Mạt Mạt muốn ăn sao?"

Tần Mạt theo thói quen nghiêng đầu nói: "Mua!" Tư thế này, thực là vừa chây lười, lại còn vênh váo mười phần.

Thực ra Tần Mạt cũng không cố ý, chỉ là động tác này nàng đã làm rất nhiều lần, giờ làm, hoàn toàn là thói quen, căn bản không ý thức được có hợp lý không.

Thân phận của Tần Mạch năm đó là cỡ nào, mua đồ tất nhiên chưa từng phải tự trả tiền, phía sau luôn có gã sai vặt, dù là mua gì, chỉ cần một câu của Tần Mạch, những cái khác gã sai vặt sẽ lo hết.

Vì thái độ như vậy của Tần Mạt, Tần Vân Đình nhíu mày lại. Nàng đang muốn mắng lại gặp vẻ mặt khao khát của Tần Mạt nhìn bà chủ quán, đôi mắt sáng long lanh, rốt cục cũng nhịn, chỉ có thể lắc đầu, đưa tiền mua một chiếc kẹo đường vào tay Tần Mạt.

Tần Mạt đưa tay tiếp nhận, còn tử tế hỏi: "Chị không ăn sao?"

"Ngấy lắm." Tần Vân Đình nhíu nhíu mày, cảm giác cổ quái trong lòng không vứt đi được.

Một khắc vừa rồi, nàng cảm thấy Tần Mạt trước mắt thật xa lạ, nhìn thế nào cũng không giống em gái của nàng. Có lẽ do con bé bệnh nặng một thời gian, tính tình cũng thay đổi.

Tần Mạt cũng không nói thêm nữa, cầm chiếc kẹo ngó nghiêng, nhưng lại không há miệng cắn.

Tần Vân Đình nghi ngờ nói: "Nhìn cái gì thế? Sao không ăn?"

"Kẹo đường này giống mây ghê, lại không biết có thể nhẹ nhàng thoát tục giống mây không, bay lên trời đi." Tần Mạt chững chạc nói, nhìn dáng vẻ của nàng, ánh mắt lại dấu đi vài phần phiền muộn.

Thình lình, thanh âm khinh thường của một người qua đường truyền đến: "Lớn tướng như vậy mà còn phải xin tiền mua kẹo, ngây thơ đến buồn cười. Càng buồn cười hơn là, lại còn nghĩ kẹo đường biết bay, bộ ngu hả?"

Đuôi lông mày Tần Mạt hơi hơi nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy phía trước không xa, một tên thiếu niên lạnh lùng ngạo nghễ đứng đó.

Tên thiếu niên mặc bộ quần áo vàng nhạt, đi giầy trắng, tóc đen nhánh, người cao ngất như đỉnh tuyết phong sừng sững. Khí chất thì như vậy, mặt mũi cũng dễ nhìn, không phải không thu hút, nhưng đôi mắt đen lại phảng phất khí lạnh bức người.

Tần Mạt không kiên nhẫn được, trong lòng trước thì thầm khen người này có phong thái, tiếp theo khinh thường bĩu môi nói: “Đồ đầu gỗ, đó chỉ là vẻ ngoài! Giống như cậu, làm sao có thể lý giải cái gì gọi là văn chương thiên thành vận, thế gian tinh xảo diệu?”

Công lực tưởng tượng của Tần Mạt vô cùng thâm hậu, lại hàm chứa vài phần ngông cuồng quái đản, ngôn từ không có chuẩn mực, phong hoa tuyết nguyệt, cho nên cảm thấy tên gia hỏa kia thật chướng mắt. Vừa rồi nàng chăm chăm nhìn cây kẹo, chính là đang mơ màng làm thơ, ai ngờ lại bị tên điên này gián đoạn cảm xúc, trong lòng giờ mất hứng rồi.

Nàng nói dứt lời, nhẹ nhàng nắm tay Tần Vân Đình, không thèm liếc nhìn tên thiếu niên kia một cái, tay cầm kẹo đường, xoay người bước tiếp sâu vào con đường cầu học.

Tần Vân Đình cười khổ, đột nhiên trừng mắt nhìn thiếu niên một cái: “Phương Triệt, cậu có bị thần kinh không? Cậu cùng lớp với Mạt Mạt, chị không tin cậu chưa từng nghe về bệnh tình của nó, đang yên đang lành đi gây gổ với nó làm gì?”

Phương Triệt im lặng không nói, một lát sau quay người lại, cứ như vậy r đi, hướng ngược lại với Tần Mạt.

“Đứa đó chị quen sao?” Tần Mạt vừa đi, vừa chăm chăm nhìn cây kẹo, chỉ xem mà không ăn, sau đó thuận miệng hỏi.

“Mày không nhận ra sao?” Tần Vân Đình kinh ngạc, bỗng nhiên bỡn cợt cười nói: “Thằng nhóc đó là cỏ dại trong lớp mày á, trong trường chúng ta cũng rất nổi tiếng. Tên gia hỏa đó lúc nào cũng lạnh lùng, đến nói chuyện với thầy giáo cũng hờ hững, không hiểu sao hôm nay lại chủ động bắt chuyện với mày, thật đáng nghi!

“Em đã xuống lớp rồi, học kỳ sau cũng không học chung lớp với nó nữa.” Tần Mạt bĩu môi nói: “Ánh mắt của mọi người quả thực có vấn đề. Diện mạo còn có thể chấp nhận được, có điều tính tình thì, hừ!” Nhớ đến tên Phương Triệt kia không hề để ý đến Tần Vân Đình, trong lòng cảm thấy rất tức giận. Tần đại công tử đã đánh giá cao tiểu nha đầu Tần Vân Đình như vậy, khi nào lại đến phiên kẻ khác coi thường chứ ?

Tần Vân Đình cũng không thèm để ý, chỉ là lắc đầu cười nói: “Thằng nhóc như vậy quen rồi. Kỳ thật thầy giáo trường ta cũng không ưa nó, nhưng thành tích học tập của nó lại cao, các thầy đành coi nó như cái rắm thúi, mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”

“Kẹo đường này thu nhỏ lại sao?” Ánh mắt Tần Mạt bỗng nhiên dừng lại, chăm chú nhìn kẹo đường trong tay. Lúc trước chiếc kẹo to cao gần bảy tấc giờ đã ngắn lại, thậm chí ngay cả đám mây cũng thu nhỏ, thêm một lúc nữa, chiếc kẹo trở nên cứng đờ.

“Kẹo đường chính là như vậy, tiếp xúc lâu với không khí thì thu nhỏ lại.” Tần Vân Đình sững sờ, “Sao mày vẫn chưa ăn?”

“Những thứ xinh đẹp không nên ăn vào bụng.” Tần Mạt lắc đầu, thở dài nói: “Khoảnh khắc hoa nở thật đẹp, nhưng thời gian lại vô tình. Cũng như chiếc kẹo này, dù đẹp cũng chỉ là trong chốc lát, ăn cũng chẳng thú vị.”

Tần Vân Đình thấy Tần Mạt nói vậy chẳng giống tuổi chút nào, nhất thời không biết nên nói gì. Tần Mạt nói “thời gian vô tình”, Tần Vân Đình không thể lĩnh hội được.

Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, Tần Mạt cầm chiếc kẹo héo hút trong tay ném vào thùng rác ven đường, nhìn ánh mắt của nàng, không hề luyến tiếc, động tác cũng không do dự.

Tần Vân Đình ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Mạt Mạt, vi sao lại vứt đi?”

“Chỉ là không muốn nữa.” Tần Mạt cười nhạt. Đang nói chuyện, nàng bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt si ngốc ngẩn ra.

“Mạt Mạt?”

“Chị nghe thấy không?” Tần Mạt nhắm mắt, “Tiếng này…”“Tiếng gì?” Tần Vân Đình cố lắng nghe nhưng không nghe được gì, bắt đầu cảm thấy khó chịu, “Mạt Mạt, mày nghe thấy gì vậy?”

“Tiếng đàn cổ…” Tần Mạt đứng dậy tiếp tục đi lên phía trước, đi gần một trăm mét, mới dừng lại trước một căn nhà kỳ quái, phía trên có đề chữ “Trà”.

Cánh cửa khép hờ, tuy biển đề là quán ăn, nhưng cách bố trí lại rất tao nhã. Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng đàn du dương, Tần Vân Đình và Tần Mạt đứng ngoài, nghe thấy tiếng này mới giật mình. Đây là quán trà gần trường mang tên “Triệu Ký “, một số thầy giáo vẫn và các nhà thơ, nhà văn thường đến đây uống trà chơi cờ.

Quán trà này chính là nơi dành cho thi ca, chính vì vậy tấu nhạc ở đây lại càng hợp lòng người.

“Tri âm tri kỷ, tuy rằng làn điệu có khác, nhưng phong vận không đúng, không thể gợi hết cái hay trong đó.” Tần Mạt lại đánh giá, hơi hơi nhắm mắt nghiêng đầu, lại mở mắt ra lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, nhạc hay nhưng người chơi lại không cảm nhận hết, không cần nghe cũng được.”

“Mạt Mạt?”

Tần Mạt quay đầu nhìn Tần Vân Đình khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi thôi chị.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.