Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 45: Q.4 - Chương 45: Tượng đất




Sắc trời thanh đạm, tạo cảm giác xa x Mùa đông, mực nước trong sông giảm xuống, lộ ra lòng sông rộng, có nhiều đá nhỏ hỗn độn, còn có nhiều chỗ dính bùn mềm mại ướt át. Tần Mạt chạy xuống từ bờ sông, giẫm lên cỏ dại trên con đường nhỏ, như là mũi cung tên vọt đến bãi sông, trong không khí là tiếng cười vui vẻ của nàng. Những tảng đá trên bãi sông phần lớn khá to, giẫm lên khá khô ráo. Trên mặt sông rộng lớn, sắc nước trong vắt, khiến người ta liếc mặt một cái lại cảm thấy cả con sông này chảy đến không có giới hạn, Phương Triệt không nhanh không chậm đi xuống bờ sông, khi đến cạnh Tần Mạt, hắn mở túi nhựa ra, lấy đồ bên trong đặt lên mặt đất. Loảng xoảng loảng xoảng! "Phương Triệt!" Tần Mạt liếc mắt đến, "Tự tiện lấy đồ của em ra, anh còn có lời gì để nói?" Phương Triệt coi thường câu chất vấn này, nhìn đồ trên mặt đất mà buồn cười: "Mạt Mạt, em tính làm gì vậy nè?" "Tự nhiên sẽ có ích."Tần Mạt nhặt vài thứ lên, ôm tại trong tay, thần sắc lại hào hứng. Nàng chạy chậm đến gần mặt bước, mảnh đất kia có ít đá tảng vuông và cát, phần lớn đều bị ướt bùn đất. Phương Triệt có chút tò mò đi đến bên cạnh Tần Mạt ngồi xổm xuống, nhìn nàng ngồi tại chỗ, cầm cuốc nhỏ trên tay, cái xẻng sắt nhỏ, còn có cài dùi và đao khắc để sang một bên. "Mạt Mạt, em muốn nghịch bù "Đây là em thưởng thức bùn." Tần Mạt dùng ngón tay ấn lên mặt đất, chọn bùn đất. Phương Triệt lắc đầu cười cười, cầm lấy cuốc nhỏ cũng bắt tay vào làm, sau đó liền đào lên. “Trước kia em tặng cho anh tượng đất kia, cũng làm thế này?” “Khác chứ, đó là phương pháp bí mật, anh muốn học không?” Tần Mạt nắm lấy một khối bùn, xoa xoa trong tay, vừa hứng thú vừa nói. Nói đến cao hứng, nàng nhìn trộm Phương Triệt, lại thấy hắn cúi đầu đào bùn, liền nhanh chóng lấy ra từ trong túi một chiếc vòng hoàng ngọc, nhét vào nắm bùn trên tay. Nàng lo lắng sợ Phương Triệt nhìn thấy động tác của mình, lúc trộn bùn cũng có chút hoảng, cũng không chú ý đến Phương Triệt đã nửa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn trên tay nàng. "Mạt Mạt." "Ừ?" Tần Mạt hợp hai tay lại, chiếc vòng ngọc nhỏ đã hoàn toàn chui vào bùn, ít nhất cũng không nhìn ra cái gì từ bên ngoài. Đuôi lông mày Phương Triệt khẽ nhếch, khóe môi lại nghiêng lại gần, cười nói: "Em muốn giấu anh cái gì?" "Em giấu anh cái gì sao?" Tần Mạt trấn định lại, giống như không có việc gì mà giả ngốc. Phương Triệt liền không nói thêm nữa, chỉ nhìn nàng vo bùn, dùng ngón tay tạo thành hình người trên bàn tay. Không phải tất cả bùn đN có thể dùng để nặn tò te, ít nhất bùn phải có độ dính. Chất bùn trên tay Tần Mạt không hề tốt, nhưng động tác của nàng nhanh, Phương Triệt nhìn mười đầu ngón tay nhẹ nhàng áp, xoa, hoặc chà nhẹ, bay múa như tinh linh nhảy trên mặt sông. Không sau bao lâu, Tần Mạt liền cầm lấy con dao khắc nhỏ, dùng đao nhọn tinh tế vẽ chi tiết. Bùn này vừa ướt vừa trơn, tính dính lại không đủ lớn, vốn rất khó có thể tạo ra hình gì, nhưng tài nghệ của Tần Mạt thật thần kỳ, lại có thể tạo thành hình một tượng đất nhỏ. Mặc dù, chờ đến khi nàng buông dụng cụ trên tay xuống, khi đưa tượng đất nhỏ đến trước mặt Phương Triệt, Phương Triệt phát hiện bộ mặt tượng đất này mơ hồ, chỉnh thể cũng không gọi là đẹp. "Cho anh."Tần Mạt đưa bàn tay ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm Phương Triệt. "Anh xin nhận." Phương Triệt cẩn thận cầm lấy tượng đất còn có chút ướt, nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi một chiếc khăn tay đặt lên mặt đất, để tượng đất này lên trên. Tảng đá trong lòng hắn từ từ rơi xuống, điểm vui mừng nhảy ra từ trái tim thấm vào tứ chi, thấm đến cả người hắn, vui mừng kéo dài. Tuy hắn không hiểu vì sao Tần Mạt lại giấu vòng ngọc vào tượng đất, mà không đưa thẳng cho hắn, nhưng dù theo cách nào, Tần Mạt cũng sẽ đưa vòng ngọc lên tay hắn. Ngọc đạt được độ kiên định, vòng tay mà không đứt, cách nghĩ của Tần Mạt luôn truyền thống, tặng vòng ngọc đã tỏ rõ ý muốn. Mà “Hoàn (vòng)” còn cùng âm với “Hoàn (còn)”, cổ nhân thường dùng vòng ngọc làm t&i, nghĩa là sẽ trở về. Khi Tần Mạt chuẩn bị đi Anh lại tặng vòng ngọc cho Phương Triệt, ý vòng ngọc hình tròn, đã là viên mãn, cũng là sẽ trở về. Một thời khắc này cùng với vật trên tay Phương Triệt, Tần Mạt muốn nói, nàng sẽ thủy chung như một. "Chờ đến một ngày nào đó, đến thời điểm anh cảm thấy thích hợp, thì thả tượng đát này vào trong nước.” Tần Mạt cười nhẹ nhàng nói, gương mặt mơ hồ sáng lên như năm đó, chưa hề phai màu. Phương Triệt đưa tay kéo nàng đứng dậy, sau đó mở hai cánh tay ra ôm nàng vào lòng. Dòng sông không tiếng động, từng cơn gió nhẹ thổi qua mùa đông, xuân lại gần. Tần Mạt dịu dàng, chỉ lặng lẽ đứng cùng người ấy nhìn nước chảy xuôi. Thứ hai Tần Mạt về Thiệu Thành, Phương Triệt chỉ tiễn nàng đến trạm ô tô phía nam. Vốn Phương Triệt muốn đưa nàng về thẳng nhà, nhưng nàng kiên quyết không chịu, Phương Triệt đành phải bỏ cuộc. Tần Vân Đình còn ở lại Bắc Kinh, theo nàng nói công việc ở đó khó tìm, nàng thi lên nghiên cứu sinh, thuận tiện tìm được một công việc luật sư ở một công ty không tồi. Nói trắng ra là, làm việc lặt vặt. Nhưng ở lúc này, ngay từ đầu có thể làm việc vặt cũng không tệ. "Người nào mới bắt đầu ra ngoài chẳng thế?” Tần Bái Tường nói như thế này: “Phải chịu khổ một chút, nếu không leo từ dưới lên, con bé này cũng không biết trời cao đất dày bao nhiêu!" Tần Vân Đình từ nhỏ đã lớn lên ình yêu thương, thành tích trước giờ luôn rất tốt, trải nghiệm cuộc sống có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Ngoài trừ, khi nàng tốt nghiệp trung học có một mối tình đầu thất bại, cùng với sự kiện bị cảnh vệ đuổi theo khi bày quầy hàng. So với Tần Mạt, Tần Vân Đình có thể nói là chí khí ngút trời, hơn nữa dám nói dám làm, bốc đồng mười phần. Tết năm nay nàng lại không về nhà, thề phải thành công trong sự nghiệp, nếu không không có mặt mũi nào về nhà gặp phụ lão hương thân. Tần Mạt trở về nhà, cũng chỉ gặp Bùi Hà và Tần Bái Tường. Cửa hàng Tần gia bây giờ làm ăn khá tốt, mấy năm này trừ đi chi tiêu, cũng lời hơn hai mươi vạn. Trong lòng Tần Bái Tường liền có chủ ý, muốn nhờ vào quan hệ mở cửa hàng tổng hợp ở cạnh tiểu khu Nguyệt Quang. Cửa hàng quần áo kia chỉ cần một người trông là được rồi, Tần Bái Tường liền muốn dùng cả thời gian của hai vợ chồng, để có thể cho Tần Vân Chí một chút tiền vốn sau này. Đương nhiên, cách nghĩ của ông sẽ tạm thời không nói với con cái trong nhà. Ông xem ra, hai đứa con gái đều có năng lực phi thường, không cần quan tâm quá nhiều. Chỉ có đứa con trai này không tốt, càng lớn lại càng nổi loạn, thành tích cũng chỉ nửa vời, tương lai thật khiến người ta lo lắng. Dưới tình huống như vậy, làm cha mẹ như họ tự nhiên muốn giúp con trai có chút vốn liếng mới tốt. Tần Mạt ở lại nhà một đêm trước, nghĩ đến Tần Vân Chí lần trước còn oán nàng không đến trường thăm nó, s hôm sau liền đi đến Thị Tam. Cũng không biết vị bảo vệ kia thế nào, Tần Mạt không nhìn thấy hắn nữa, cũng dễ dàng bước vào cổng trường. Lúc này trường học đang vào tiết hai, Tần Mạt từ từ đi trong sân trường, nhìn cảnh vật quen thuộc, chỉ cảm thấy trong không khí như còn giữ lại tiếng cười ngày hôm qua. Đi dọc theo lề biên trên phố cổ, Phương Triệt chạy đến, vì bị thương, lại đụng phải Tần Mạt ngã xuống mặt đất; rồi ở trên thao trường, mỗi ngày Tần Mạt cũng có thể nghe thấy tiếng chuông gọi tập thể dục buổi sáng, một đoàn người đông nghịt đi ra, khi đó ngẫu nhiên quay đầu, nếu thấy một người nhàn nhã đi qua, tất nhiên vô cùng hâm mộ. Mỗi tấc đất nơi đây, lưu giữ lại những ký ức đơn sơ nhất của nàng ở thời đại này, cũng bảo tồn vô số vết tích của thời thiếu niên thanh xuân. Trên lan can kia, Trần Yến San ngã sang một bên, Vệ Hải cõng nàng đi đến phòng y tế; trên sân bóng rổ, Tần Mạt đã từng tò mò thử cảm giác chơi bóng rổ một chút, kết quả lại bị bóng rổ tốc độ cao đập vào tay, lúc ấy dùng bao nhiêu thuốc dán, sau một tháng mới khỏi hẳn. Chuyện bị thương này nàng chưa từng nói với Phương Triệt, nguyên nhân chủ yếu, chỉ cảm thấy quá bẽ mặt, so với bị thầy giáo cười gọi là "Lâm muội muội '", còn bẽ mặt hơn nhiều. Khi họ mới vào cấp III, phần lớn mọi người đều ghét thầy chủ nhiệm Chương Quốc Phàm, nhưng khi đến lớp 11 phân ra các chuyên ngành, khi Chương Quốc Phàm không qu đến Tần Mạt nữa, ít nhất nàng cũng đã hếtghét ông, thậm chí còn có chút nhớ. Tần Mạt đi lên cầu thang nhà số năm, nghe thấy trong phòng học truyền ra tiếng dạy học, thoáng như đã cách cả một thế hệ. Lần này trở về, tâm tình của nàng tốt hơn lần trước nhiều, vì không cần phải nghĩ trút giận cho Tần Vân Chí thế nào nữa, cũng không có ý náo động ồn ào. Hơn nữa cảm giác đi một mình, thật khiến người ta cảm thấy an tĩnh. Trò chuyện với thời gian, rõ ràng như một thước phim nhựa cũ có âm thanhrõ nét. Đi đến cửa phòng học của Tần Vân Chí, Tần Mạt đứng gần cửa sổ, nhìn qua kính thủy tinh thấy vị trí của Tần Vân Chí. Trong đầu nàng lại cảm thấy thoải mái. Trước kia khi còn học ở đây, luôn là có thầy chủ nhiệm hoặc ban lãnh đạo đứng ở đây quan sát học sinh trong lớp, Tần Mạt là một trong các thành viên bị quan sát, trong đầu tự nhiên cũng giống nhiều học sinh khác, các loại khó chịu chồng chất lên, biến thành khó chịu rất lớp. Khi đó Lỗ Tùng liền nói: "Đừng cho để em bắt được cơ hội, nếu không em sẽ mở một lớp huấn luyện giáo viên, bắt một đám giáo viên vào trong đó. Hắc hắc, để bọn họ ở bên trong an phận nghe giảng bài, em rình coi bên ngoài, với mỹ danh giám thị kỷ luật!" Vệ Hải liền rất hiền hậu nói: "Hạt thông, cách làm này của cậu rất không hay." "Vậy thế nào mới là hay?" Tiếng nói trong trẻo ngọt ngào của Trần Yến San lại như vang lên Vệ Hải rất thật thà phúc hậu cười nói; "Làm camera nhé, mở 24/24 tiếng, khống chế kiểm tra, chúng ta mặc đồng phục ngồi trước màn hình, muốn soi người nào thì soi người đó, một lần soi hai người, nhìn mười cái màn hình luôn! Vậy hay chưa? Quang minh chính đại không? Hợp pháp không?” Tần Mạt thoáng xuất hiện ý cười bên môi, trên mặt còn như mang theo hương vị ánh mặt trời nhảy múa. Trước đó họ mãi mãi là tuổi thanh xuân tươi sống, như một nốt nhạc bay bổng rơi vào khe núi, cùng nhảy múa với tiếng nước chảy. Tần Vân Chí đang học tiết số học, thầy giáo này cũng từng dạy Tần Mạt, sau khi nàng phân khoa lớp 11. Khi đó ông là thầy giáo dạy toán cho khoa văn, bây giờ lại làm trong khoa tự nhiên, cũng xem như là có lên chức, đáng vui đáng mừng. Con số ký hiệu trên bảng đen Tần Mạt có chút nhìn không rõ, nhưng dù nàng thấy rõ, có khi nàng cũng không hiểu. Khi nàng thi vào đại học toán vừa được 99 điểm, điểm này thật ra là vừa đủ tiêu chuẩn. Nhưng khi đó thành tích của nàng phần lớn là do miệt mài thời gian dài, với vật lý số học hiểu quá nông cạn, đến bây giờ đọc lại đề thi đại học, cũng quên khá nhiều. Thật giống như học toán học lúc đó là không trâu bắt chó đi cày, đắm chìm trong một đống đề, mà sau khi thi vào trường đại học cũng trả lại thầy giáo kha khá. Đến bây giờ... Trên hành lang im lặng, chỉ có mình Tần Mạt đứng. Tầm mắt nàng dừng trên mái tóc hoa của người thầy kia, phấn viết trên bảng đen, nhìn nước bọt giảng bài bay tứ tung, ngay cả tiếng gõ bảng kia Tần Mạt cũng nghe thấy rõ ràng ngoài cửa sổ. Tần Mạt có điểm hổ thẹn, vị thầy giáo này giảng bài luôn gắng sức như thế, nhưng người làm học sinh như nàng lại thật có lỗi với thầy, bây giờ đến toán lớp 11 nghe cũng không hiểu. Trong phòng học thỉnh thoảng có vài học sinh đảo mắt ra ngoài cửa sổ, cũng thấy Tần Mạt, ánh mắt mọi người khác nhau, hoặc là tò mò, hoặc là coi thường, cũng hoặc là gì gì đó. Tần Mạt đứng bên ngoài cho đến khi tan học, lại không thấy nhàm chán, nàng cứ ở quan sát học sinh lớp của Tần Vân Chí. Tần Vân Chí ngồi hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, hàng thứ sáu đếm thẳng. Trong phòng có chín tổ, vị trí của nó cách cửa khá xa, vừa đúng cạnh hành lang. Dựa theo thuật ngữ của Tần Mạt mà nói, chỗ ngồi của Tần Vân Chí dễ dàng đi lại, ánh sáng vừa phải, tuy là một vị trí không thích hợp để trốn từ cửa sau, nhưng cũng không khiến thầy giáo chú ý. Nó có hai người ngồi cùng bàn, gần nhất là một cô bé, diện mạo khá trội, tóc quăn thành lọn, thoạt nhìn cũng khá bạo gan, bên góc là một nam sinh, cậu này mắt nhỏ, mặt dài, chỉ nhìn bên ngoài, có thể dùng từ ‘bủn xỉn’ để hình dung. Tần Mạt có điểm khó, người làm chị có lúc lo lắng đến cháy lòng, lo phải giáo dục Tần Vân Chí thế nào, để nó không bị hai bạn học kia ảnh hưởng mới tốtSau một hồi, nàng mới dần dần hồi phục lại trạng thái bình thường. Tiếp tục thầm hổ thẹn, hổ thẹn vì mình cũng trông mặt mà bắt hình dong một hồi. Nếu nàng đi khuyên Tần Vân Chí thể, để nó nhận biết ai có thể cùng lui tới, nhất định phải giữ khoảng cách với ai, vậy thì nàng có khác gì với những độc giả cao tuổi làm cho người ta mệt mỏi đến rớt cả hàm? Nếu làm thế thật, Tần Mạt thậm chí còn đoán ra Tần Vân Chí sẽ tức giận mà đáp: “Chị hai! Em muốn kết bạn với ai chị cũng quản sao? Vậy có phải chị cũng quản ngày em uống mấy chén nước, mấy lần đi nhà cầu? Hoặc là, chị giúp em học, giúp em thi đại học, giúp em sống nốt quãng đời này luôn? Hoặc là nó sẽ nói: "Sao chị có thể như vậy? Chị còn chưa tiếp xúc với bọn họ, dựa vào cái gì mà chị đã đưa ra kết luận về nhân phẩm của họ?" Tần Mạt dàn xếp tâm tình lại thật tốt, thấy Tần Vân Chí nghe giảng đến nghiêm túc, cũng cảm thấy vui mừng. Nàng nhìn giờ, biết chỉ năm phút nữa sẽ tan học, liền chuẩn bị lui đến bên cạnh lan can đứng, chờ Tần Vân Chí ra. Vừa mới đi được nửa bước, Tần Mạt còn chưa xoay người, đã thấy Tần Vân Chí lặng lẽ vươn tay vào trong bàn học. Tầm mắt của nó còn khẩn khẩn nhìn lên bục giảng, giả vờ nghiêm túc nghe giảng, tay lại nhanh chóng lấy máy chơi game PSP từ trong hộc bàn lên. Tần Mạt nhìn chằm chằm động tác của nó, nhìn tay nó ấn ấn, như là bộ phim điện ảnh chạy nhanh, thông thạo chứng minh kinh nghiệm phong phú. Sách giáo khoa của trung học nhiềuên bàn học các học sinh hơn phần nửa là chất cao sách. Chồng sách này bắt buộc phải có, ngoài việc để học sinh tiện cho việc học, còn để nhắc nhở bài vở nhiều, không được thiếu cảnh giác. Quan trọng hơn là, chồng sách nảy rất cao, có thể đủ để che tầm mắt của thầy giáo, đưa đến tác dụng che giấu vô cùng quan trọng. Trên bàn của Tần Vân Chí tự nhiên cũng có một chồng sách như thế, vẻ mặt nó vẫn "Tôi đang nghiêm túc nghe giảng", tay cũng rất tự nhiên đặt lên trên bàn học. Chỉ có hai tay nó đang cầm máy chơi game, nó cũng không cần dùng mắt để nhìn. Lúc này mắt Tần Mạt đặc biệt sáng, nàng có thể nhìn rõ từng động tác nhỏ của Tần Vân Chí từ xa. Nhìn ngón tay nó trượt trên máy chơi game, nhìn nó giả vờ “Em đang đọc sách”, trên thực tế lại là cúi đầu vào màn hình máy chơi game. Tần Mạt tức giận đến mức hận không thể ngay bây giờ bắt tên nhóc chết tiệt này ra, dùng gậy trúc quất nó một chút, chân thật như trở lại lời nói đùa mà nó từng nói "măng xào thịt khô"! Lại nhìn giờ, còn ba phút nữa mới tan học. Ba phút này còn có vẻ lâu hơn ba chục phút trước đây, Tần Mạt chờ đến nóng lòng, gương mặt lại càng có vẻ thân thiết vui mừng. Biết bao khó khăn mới qua ba phút, tiếng chuông vừa vang lên, trong phòng học liền có chút xôn xao. Thầy giáo trên bục giảng lại lại dạy quá giờ hai phút, viết xong một đề lên bảng đen, rồi quăng phấn ra, vỗ tay dùng giọng nói vang to rống lên: "Tan học!" "Oa —— yeah Trong phòng học ầm ĩ tiếng hoan hô, học sinh nhất thời sôi nổi lên. Cô gái ngồi cùng bàn với Tần Vân Chí đẩy mạnh vai nó, kêu nó nhường đường. Hai tay nó liền cầm máy chơi game, mắt cũng không rời đứng dậy nhường chỗ, để cô gái tự mình đi ra. Tần Mạt chờ ở cửa sau, chờ đến khi học sinh ra ngoài khá nhiều, nàng mới bước đi không nặng không nhẹ đến cạnh bàn học của Tần Vân Chí. Đứa trẻ này bây giờ đã ngồi lại nguyên vị, đang chơi máy chơi game nên không để ý đến tiếng động bên ngoài. "Tần Vân Chí." Tần Mạt kêu một tiếng. "Ừ?" Tần Vân Chí tiếp tục cúi đầu, có điểm không bình tĩnh, "Chuyện gì? Tránh ra tránh ra. Không thấy mình đang đấu trận quan trọng à?" "À, có gì mà quan trọng, em giải thích một chút xem."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.