Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 44: Q.4 - Chương 44: Vòng ngọc




Tần Mạt gần đây cũng có chút phiền não, loại phiền não không ít không nhiều. Tục ngữ nói người không có lo xa tất có buồn gần, Tần Mạt đã có lo xa lại có buồn gần. Chưa nói đến lo xa, buồn gần chính là tin về Phương Triệt. Thật ra mà nói, Phương Triệt là người có thể khiến người ta yên tâm, nhất là làm hắn bạn gái, không cần lo lắng hắn có tật xấu hư hỏng gì, cũng không cần lo lắng hắn không đủ dịu dàng, càng không cần lo lắng hắn không một lòng. Nhưng Phương Triệt có muôn vàn cái tốt, Tần Mạt sau khi xác định được tâm ý của hắn, lại ngược lại không làm thế nào để đối mặt Tần công tử có không ít kinh nghiệm "luyến ái"——nếu, ở cổ đại làm quần lụa, lưu luyến phong nguyệt ngày ngày cũng có thể gọi là "luyến ái". Cho nên qua mấy ngày, Tần Mạt phát hiện mình không thể tìm ra một vị trí ở trước mặt Phương Triệt, nàng liền có ý né tránh. Trước kia chỉ làm bạn bình thường thì tốt, không cần phải lo đến vấn đề ai cao ai thấp, nhưng khi hai người nắm tay nhau, chuẩn bị cùng đi cả đời, lại không thể không lo đến vấn đề này. Tần Mạt hiện giờ tình nguyện bình thản, nhưng trong lòng nàng cũng rất mạnh mẽ. Hai người mạnh mẽ ở cạnh nhau, chính là vua gặp vua, không chết tốt thí cũng phải binh hoang mã loạn một phen. Còn có câu nói ‘yêu nhau thì dễ sống chung thì khó, hiểu nhau thì dễ gần nhau thì khó’. Tần Mạt chân tâm chân ý muốn đối tốt với Phương Triệt, có khi lại khổ sở bởi những trải nghiệm từ trước canh cánh trong lòng. Trong quan niệm của nàng, đàn ông thông thường sẽ không muốn bỏ hình tượng mạnh mẽ của mình, mà bản thân Tần Mạt cũng không muốn là một kẻyếu đuối, hoặc người vợ bị coi thường. Mâu thuẫn này càng lớn, Tần Mạt càng không muốn vì bất kỳ người nào mà thay đổi tính cách của mình, nhưng nàng cũng không muốn để Phương Triệt chịu ấm ức. "Chịu ấm ức", cách nói này nếu như dùng để hình dung một cô gái, bình thường sẽ khiến người ta sinh ra ý trìu mến, nhưng nếu như dùng để hình dung một người đàn ông, thì thật khó chịu. Phương Triệt chưa chắc sẽ cảm thấy mình bị ấm ức, có lẽ hắn còn thấy ngọường phèn, nhưng suy nghĩ của Tần Mạt lại không phải dễ dàng thay đổi như vậy. Trời sinh nam giới dương cương, nữ tính ôn nhu, cho nên luyện thép trăm lần mới mềm. Quan niệm của Tần Mạt vô cùng truyền thống, nàng cảm thấy nữ nhân nên ôn nhu khoan hậu, nếu có thể uyển chuyển hàm xúc, hoặc là hồng tụ thiêm hương, vợ chồng hòa hợp thì càng tốt. Đương nhiên, trên thực tế phần lớn phụ nữ bây giờ không phải như thế, hình tượng loại này chỉ là suy nghĩ chủ quan của thi sĩ, đừng nói Tần Mạt làm không được, nàng mà làm được, Phương Triệt cũng nhất định không chấp nhận. Tần Mạt rất mâu thuẫn, khi vô cùng mâu thuẫn lại giả vờ ngủ trên xe Phương. Mà xúc động hoặc là khi nói theo quán tính, nàng lại không nhịn được trêu chọc Phương Triệt. Không sai, chính là cái từ "trêu chọc" này. Hành động này hoàn toàn không chịu sự khống chế của Tần Mạt, vì trong lòng nàng còn có một ý nho nhỏ muốn hả giận: “Cuộc đời này của mình đã vào tay hắn, còn không cho mình thu về một chút lợi tức sao?” Cái đuôi ác ma của Phương Triệt cao thêm một thước, cái đuôi ác ma của Tần Mạt lại không nhịn được nhếch lên một trượng. Tranh cường háo thắng, chỉ vì tâm lý nàng bất an mà thôi. Nhất là, Tần Mạt đã hoàn toàn giác ngộ việc xuyên qua. "Mạt Mạt, mình nói cho cậu biết một câu.” Sau khi thi xong môn cuối, tâm tình Tiền Hiểu thả lỏng rất nhiều,át quái kia và lá gan cũng lớn lên trong lòng: “Có một vấn đề.” "Nói đi." Tần Mạt đang dọn đồ trong ký túc, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ đông, mọi người cùng đang thu dọn hành lý. Tiền Hiểu tiến đến gần bên tai nàng, rất nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ cậu là công hay thụ?" Tần Mạt lúc ấy mặt không đổi sắc, chỉ khẽ đem tầm mắt chiếu lên người Tiền Hiểu, thản nhiên nói: "Cậu nói đi?" Tiền Hiểu không khỏi sợ run cả người, cười hì hì nói: "Ai da, hôm nay lạnh nhỉ, thính lực của mọi người đều giảm xuống rồi. À? Cậu chắc không nghe thấy mình nói gì? Dù sao mình cũng không nói lại, coi như mình không nói." Tần Mạt không lên tiếng, thật ra trong lòng giống như bị trăm ngàn móng vuốt gãi gãi, đã khó chịu, lại bất đắc dĩ, mà cười ngọt ngào. Hai người khác giới, vấn đề công thụ này còn cần hỏi sao? Nhưng không ai bắt buộc Tần Mạt, nàng cam tâm tình nguyện ngã xuống. Khi nàng quyết định cùng nắm tay Phương Triệt, nàng đã có giác ngộ này, Tần Mạt trả giá bằng dũng khí tuyệt đại, người ngoài không thể tưởng tượng được. Ở ngoài, nàng chỉ có một chút không thoải mái như thế, mà một chút không thoải mái này lại khiến nàng thỉnh thoảng buông thả. "Thật ra, mình cũng rất muốn xem người đó buông thả một lần, sau đó bao dung người đó.” Nàng lặng lẽ viết lên nhật ký của mình câu này, không nói rõ ‘người đó’, đến cuối cùng là vị nào. Tần Mạt được nghỉ đông ở trường, mạng Thanh Sơn cũng chưa đến kỳ nghỉ đông, nàng sớm về nhà trước, sau đó đến Anh xác định quyết định của Hàn Dao, visa đã chuẩn bị xong, cũng đã liên lạc với đoàn du lịch. Tần Mạt hơi do dự, bởi không bỏ công việc được, quan trọng nhất là cũng không bỏ được Phương Triệt. Khi có cơ hội ở chung mỗi ngày, Tần Mạt cũng không có ý muốn dính lấy người, mà một khi đã tách ra lâu dài, trong lòng nàng lại không bỏ được. Phương Triệt cũng không nhiều lời với việc này, chỉ đơn giản dặn dò bốn chữ: "Chú ý an toàn." Lúc ấy là thứ bảy, hai người hiếm khi có ngày nghỉ, đến Tương Giang cách trường H không xa tản bộ. Bờ sông rất cao, vì là dòng sông xuyên qua thành phố nên bờ đê cũng rất cao. Thoạt nhìn cả con sông mất đi vài phần tự nhiên, lại thêm vào phần cao xa. Trên bờ cũng không có nhiều người, bởi vì vùng này hay có gió lớn, khi mùa đông đến, gió lạnh thổi làm người ta cảm thấy lạnh đến tận xương. Tần Mạt luôn sợ lạnh, lại nhất định phải đến nơi đầu gió, Phương Triệt cũng không ngăn được nàng, chỉ có thể đi cùng nàng. "Em đi đi, anh ở đây nhìn, xem em có thể đi ở bên kia bao lâu.” Phương Triệt cho hai tay vào tủi quần, mang nụ cười hài hước, nhìn Tần Mạt từ xa chạy trên bờ sông. Trong lòng hắn yên lặng đến ‘một, hai, ba’, nghĩ Tần Mạt chỉ có thể chống đỡ được ba giây. Tần Mạt đi nhanh vài bước, dang hai tay đón gió, cười ha ha. "Phương Triệt, bây giờ nếu em bay theo làn gió, anh có thể đuổi kịp không?” Phương Triệt nhìn nàng từ xa, thấy nàng cười rạng rỡ, chiếu rọi cả sắc trời. Hắn đi nhanh lại gần, nắm được cổ tay Tần Mạt kéo nàng vào lòng mình, quay người lại đổi vị trí của nàng, giúp nàng cản gió lạnh, khẽ cười nói: "Sao anh có thể để em bay đi?" ****** Tần Mạt chuẩn bị về Thiệu Thành vào thứ hai, vé đi Mỹ thì đặt vào thứ năm. Chủ nhật này Phương Triệt sớm rời khỏi giường, liền muốn đến phố đồ cổ mua một ít đồ cho Tần Mạt, để nàng đi đường thuận buồm xuôi gió. Phố đồ cổ ở thành C cũng không lớn, gần với nhà bảo tàng thành phố. Trong viện bảo tàng thậm chí còn mở một chợ đồ cổ nhỏ, nhưng phần lớn bán đồ chất lượng kém và làm giả, nếu tìm ra bảo vật trong đó, chủ yếu là không thể. Phương Triệt đi qua mấy con phố, gần như liếc mắt một lần, rồi ra kết luận tỷ lệ đồ tốt ít hơn 0.01%. Ở phương diện giám định và thưởng thức hắn cũng không tính là tinh thông, chỉ mới nhập môn, thích sưu tầm. Tìm không ra đồ tốt trong đủ các loại mặt hàng bày bán trong quán nhỏ, hắn liền đi thẳng vào một cửa hàng ngọc ở ngã tam giác với cái tên “Ngọc Sơn”. Danh tiếng cửa hàày cũng khá nổi ở thành C, ngọc bình thường đều ghi giá công khai, khiến người mua cũng yên tâm. Phương Triệt đi vào tầng một, xem xung quanh tiệm, phát hiện ngọc khí ở tầng một này cũng chỉ bình thường, dù có mấy cái hình dáng tinh xảo, nhưng cũng không lọt vào mắt hắn. "Vị tiên sinh này, không có thứ nào để anh vừa lòng sao?” Một cô gái bán hàng mặc áo thắt eo đi lại gần, nở nụ cười ngọt ngào chào hàng với Phương Triệt. nàng giới thiệu vài món đồ ngọc tốt, nhưng Phương Triệt chỉ chỉ lắc đầu từ chối khéo. "Con thỏ ngọc này là bạch ngọc, chạm trổ tinh tế sinh động, tiên sinh xem thử." Cô nhân viên không hề bị đả kích chút nào, cũng không giảm nhiệt tình, nàng thấy Phương Triệt khí độ bất phàm, hắn dù không mua, nói chuyện với hắn cũng coi như là dưỡng mắt dưỡng tâm tình. "Tôi muốn mua một loại ôn ngọc, là loại đồ cổ của Đại Tống trước kia, ở đây có không?” Sau khi trầm mặc một hồi, Phương Triệt xem qua chỗ ngọc ở đây, cuối cùng mới nói ra ý của mình. Cô gái ngơ ngẩn, sau đó là vui mừng, ngọc cổ đương nhiên khác với hiện đại. Phương Triệt càng tiêu nhiều tiền, phần trăm nàng được hưởng cũng càng cao. "Ngọc cổ đều ở tầng hai, tiên sinh có muốn đi lên xem không?” Nàng càng cung kính, thậm chí dùng đến cả kính ngữ. "Có thể." Phương Triệt cất bước đi lên cầu thang gỗ, vừa mới đi qua đoạn đầu, lúc sắp sửa xoay người, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trên truyền xuống. "Vòng ngọc này tôi không cần thêm vàng vào, mọi người chỉ cần giúp tôi đưa thêm dây tơ hồng vào là được.” Giọng nói ấm áp, mang theo âm sắc trong veo của mưa bụi Giang Nam, chỉnh là Tần Mạt đang nói. Hoàn toàn theo bản năng, Phương Triệt dừng bước lại. Sau một lát, hắn đi xuống lầu, đi được vài bước, hắn nghe thấy câu hỏi nghi ngờ của cô gái bán hàng. Phương Triệt lắc lắc đầu rồi đi ra khỏi tiệm ngọc này. Trong mơ hồ, cô gái bán hàng như oán hận nói: “Dáng vẻ như là có chuyện, mình còn tưởng là soái ca tinh anh đến…” Hắn cười cười, đứng trước cửa hàng ngọc cổ kính này nhìn hồi lâu, sau đó lại đi sang một cửa hàng khác. Không phải hắn cố ý trốn tránh Tần Mạt, chỉ không thích khi mình muốn mua quà cho nàng mà lại đụng mặt, như thế tựa hồ sẽ làm niềm vui bị giảm đi rất nhiều. mặc dù, hiện tại hắn đang cảm thấy rất vui mừng. Vòng ngọc, tơ hồng, nếu món đồ này không phải Tần Mạt muốn tặng cho hắn, chắc chắn hắn sẽ rất khổ sở. Nhưng nhìn tình hình trước mặt, đồ này nếu Tần Mạt không tặng cho hắn, thì có thể tặng cho ai? Phương Triệt suy nghĩ trong lòng rồi có điểm mừng thầm, nhưng tơ trúc nhẹ nhàng mong đợi. Lại đi qua vài cửa hàng, Phương Triệt có điểm tính toán trong lòng, cũng không chọn được món nào vừa ý. Sau một hồi, cuối cùng hắn nhẫn nại không nổi nữa, cầm điện thoại ra gọi cho Tần Mạt. "Xin lỗi, điện thoại của bạn đã hết tiền, xin mời nạp tiền để gọi tiếp.” Tiếng máy vang ra làm Phương Triệt nhíu mày, cầm điện thoại lại có cảm giác buồn cười. Gần đây hắn hay gọi điện thoại đường dài quốc tế, cũng không để ý đến vấn đề tiền phí, không ngờ lúc này lại hết tiền. Nhìn điện thoại, hắn lại cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng, chuẩn bị đi mua đồ ngọc trước rồi đi nạp tiền điện thoại. Chọn đi chọn lại, cuối cùng Phương Triệt vào một cửa hàng tên là ‘Đá Tam Sinh’ chọn được một chiếc vòng hoàng ngọc. Hoàng ngọc cũng là một loại ôn ngọc, so với bạch ngọc, hoàng ngọc càng mang cảm giác tao nhã hơn, quan trọng nhất là, hoàng ngọc thượng đẳng trong sáng ôn nhuận, sắc như mới, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp. Vừa mới cho vòng ngọc vào một chiếc hộp gỗ, điện thoại của Phương Triệt lại rung lên. Hắn có chút kinh ngạc mở tin nhắn ra, phát hiện hệ thống gửi đến tin nhắn nạp tiền: “Nạp thẻ thành công, bổ sung thêm 300 đồng, hiện tại còn dư 297.5 đồng.” Phương Triệt có một hoài nghi trong đầu: “Hay là hệ thống của công ty di động bị lỗi?” Sau một lát hắn liền phản ứng kịp, đây nhất định là có người giúp hắn nạp tiền. Cảm giác này thật kỳ diệu hết sức, lớn đến thế này, trước giờ Phương Triệt còn chưa từng nhận được những món đồ ngoài ý muốn lại có một niềm vui nhỏ. Tuy tiền không nhiều, nhưng một khắc trước hắn còn cảm thấy khó chịu vì không gọi được, ngay sau đó lại có người thần b&i giúp hắn thông điện thoại, như là cảm giác nhìn thấy ánh sáng từ trong bóng tối, thật khiến lòng hắn ấm áp. Đầu tiên Phương Triệt nghĩ đến Tần Mạt, hắn hoàn toàn không cần đoán, không chút cho dự liền cho rằng, người này nhất định là Tần Mạt. Khi gọi điện mà nghe thấy ‘Điện thoại đầu bên kia đã hết tiền’, chuyện này rất nhiều người hay gặp phải. Nhưng thông thường mọi người thường là thất vọng cúp máy, mà lúc này đối phương lại giúp nạp phí—hoặc là người gọi điện có việc gấp, hoặc là quan hệ hai bên không phải bình thường. Cảm giác trong lòng Phương Triệt thật kỳ diệu, chuông điện thoại di động lại vang lên. Điện thoại quả nhiên là Tần Mạt gọi đến, Phương Triệt nâng cao khóe môi, nhận điện thoại. "Anh ở đâu?" Giọng Tần Mạt qua điện thoại có vẻ rất khoan khoái, "Chúng ta đến bờ sông Tương Giang đi, thế nào?” "Tương Giang?" Phương Triệt nhếch mày. Tuy tâm tình rất tốt, nhưng khi nghe thấy Tần Mạt lại nhắc đến Tương Giang, hắn lại nghĩ đến lúc ở bờ sông hôm qua nước mũi còn đóng băng, lúc này liền muốn bẻ lại. 'Không phải trong thành phố, chúng ta ra vùng ngoại ô, gió bên đó không lớn như thế. Hơn nữa cũng không có lan can. Mau lên, em chờ anh ở cạnh viện bảo tàng, lại đón em.” Tần Mạt nói cực nhanh, lại như thoáng nói “Nếu anh không có thời gian, thì quên đi.” "Chờ anh mười phút." Phương Triệt bước nhanh đến bãi đỗ xe đầu phố. Tần Mạt chờ trước nhà bảo tàng khoảng tám phút, liền thấy Phương Triệt đưa xe tiến gần. Xe chạy chậm lại, cửa xe mở ra, gương mặt mang theo vài phần mong đợi. "Mạt Mạt, em cầm theo đồ gì thế?" Phương Triệt kinh ngạc. Tần Mạt để chiếc túi lớn ra ghế sau, khi chạm vào ghế sau, lại phát ta tiếng va chạm của kim loại. "Không nói với anh, nếu anh đoán đúng..." Nàng nháy mắt mấy cái. "Sẽ được thưởng, ha ha!" Phương Triệt: "…" Xe chạy đến phía nam, theo thói quen Phương Triệt bật nhạc nhẹ. Sau một lát, Tần Mạt tắt nhạc đi, mở radio. Tiếng radio bùm bùm chạy quảng cáo, tiếng quảng cáo này hơn phần nửa là khôi hài. "Đậu Lập Thanh! Khiến làn da trắng mịn, từ nay chết vì đậu đậu!" Tần Mạt bật cười: "Phương Triệt, nhìn đậu đậu nhà người ta kìa, là chết vì đậu. Trước kia anh luôn giả vờ lạnh mặt, có phải là vì không muốn làm đậu, cho nên mới cố tu luyện ra gương mặt núi băng không?” Phương Triệt lại nghiêm mặt, làm ra giọng lạnh nói: "Núi băng, là gì?" "Núi băng nếu như tan ra, chính là nước, nước là sinh mệnh, con người không thể bỏ đi." "Cho nên nói, " Phương Triệt nghiêng mặt lại gầữa hàng lông mày toàn là đắc ý, "trước kia anh là núi băng của em, bây giờ là nước của em." Tần Mạt; "…" Lại sau một hồi, Tần Mạt nói: "Phương Triệt, có người nào nói với anh, anh rất xấu xa không?" "Không có, anh cảm thấy người bình thường không có loại dũng khí này." Tần Mạt: "…" Xe ngừng lại, Phương Triệt cầm túi đồ, hai người đi theo con đường nhỏ ra bờ sông. Vùng ngoại thành phía nam thật ra Tần Mạt chưa đến bao giờ, nàng chỉ nghe bạn học nói bên bãi sông có rất nhiều đá, cũng có bờ cát, thích hợp với đi dạo cảnh. Phương Triệt cũng chưa từng tới nơi này, hai người đi lên con đường nhỏ liền phát hiện chỉ còn lại một khu vườn khô héo và rơm rạ, bờ ruộng là cỏ dại tươi tốt, phần lớn đều khô vàng, khiến người ta đi một bước lên là có thể nghe thấy tiếng cỏ khô bị dẫm lên. Bên vùng ngoại ô này cũng có nhiều gia đình, nhưng phòng ốc đều thưa thớt. Hai người đi ngang qua, thấy đất đai mênh mông, còn có sắc thái mùa đông bát ngát. "Sông ở bên kia!" Tần Mạt khẽ nhấc chân, đưa tay chỉ đến phía trước, "Xem kìa, thấy bên kia có nước phản quang không?" "Nhìn tưởng gần, thật ra còn rất xa." Phương Triệt híp mắt lại nhìn về hướng đó, "Mạt Mạt, chúng ta đi tắt?" "Đi tắt? Vòng ra phíaau sao?" Phương Triệt cầm bàn tay nàng, tặng kèm thêm một ánh mắt tán thưởng. Tần Mạt ho một tiếng lại một tiếng, vẫn nói: "Phương Triệt, anh đừng lộ ra vẻ mặt này, không cái gì mà tán thưởng, chỉ số thông minh của em bình thường thôi." "Nhưng, dù thông minh ít hay nhiều cũng cần cổ vũ." Tần Mạt ngậm miệng lại, xoắn xuýt trong lòng: "Mình có nên về không?" Chưa đợi nàng hiểu rõ vấn đề này, bỗng có hai con chó chạy ra từ căn nhà phía trước. Con chó kia giương móng nhe răng, càng đấu càng hung ác, tiếng chó cũng đặc biệt hung ác. "Gâu gâu!" "Gâu gâu gâu!" Tần Mạt rất lúng túng nghe hai con chó này đối thoại, khóe miệng rút rút: "Phương Triệt, anh nhìn hai con chó này cũng thật lợi hại, vừa nhe răng vừa lấy chân cào, báo oán thẳng thừng, quả thực rất có ba vị triết lý nhân gian." "Em muốn nói gì? Mạt Mạt, em nói thẳng, không sao." "Không có gì, em chỉ cảm thấy, nếu em bị cào lại cào, em thật có lỗi với chính mình.” Phương Triệt: "Ai giương móng vuốt với em sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.