Không quan tâm Tống Lẫm nghĩ thế nào trong lòng, Kiến Sầu lại không có
một chút gánh nặng tâm lí nào. Thấy vị thiếu tông chủ Sơn Âm tông người
người khen ngợi này cất bước bỏ chạy, trong lòng nàng lại sinh ra cảm
giác buồn cười: “Sớm nghe nói tu sĩ ba đạo yêu ma Man Hoang đông nam đều là hạng người hiếu chiến, tại sao gặp Tống thiếu tông chủ ở đây lại
không khác gì bọn chuột chỉ biết chạy trối chết?”
Con đàn bà thối tha chết tiệt này!
Tống Lẫm nghe thấy, trên gương mặt anh tuấn mà tà khí dần hiện ra một vẻ tối tăm.
Đuôi mắt phượng như là một thanh tiêm đao thấm sương lạnh, mang vài phần tức giạn, có điều lại không thể nói tiếng nào, chỉ sợ bị Kiến Sầu làm phân
tán tinh thần, chỉ tăng tối đa tốc độ chạy trối chết.
Vù!
Tiếng gió gào thét bên tai.
Tống Lẫm dù sao cũng là một tu sĩ kim đan hậu kì, tốc độ ngự không rất
nhanh, dù Kiến Sầu có ngự phong phụ trợ nhưng tạm thời cũng không đuổi
kịp hắn.
Ơ?
Kiến Sầu không khỏi hơi kinh ngạc.
Trước đó nàng chưa hề tiếp xúc với tu sĩ yêu ma đạo, càng không biết bọn họ
rốt cuộc tu luyện bằng cách nào, có điều tốc độ của Tống Lẫm vượt xa
người thường.
Vốn lúc hai người đánh nhau, tốc độ chỉ ngang ngửa
nhau, thậm chí Kiến Sầu còn nhanh hơn một chút, nhưng lúc này khoảng
cách giữa hai người chẳng những không được thu hẹp mà dường như còn bị
kéo giãn ra một chút.
Thú vị.
Ánh mắt Kiến Sầu lập tức sáng lên, hứng thú nhìn sau lưng Tống Lẫm chạy trốn phía trước.
”Từ xưa tới nay chính tà bất lưỡng lập, Tống Lẫm đạo hữu sao không dừng lại chiến một trận?”
Chiến?
Chiến cái rắm à?
Tống Lẫm bắt thủ quyết, tốc độ lại nhanh hơn vài phần, trong lòng có một
ngọn tà hỏa đang cháy: Người phụ nữ sau lưng này quả thực tà môn! Rõ
ràng chỉ có tu vi kim đan sơ kì nhưng tốc độ lại nhanh đến đáng sợ!
Vậy mà trước khi đến đây, hắn không biết gì về tu vi của cả Kiến Sầu hay là tên Tạ Bất Thần đáng chết kia.
Lại bị Ung Trú lừa rồi.
Trong đầu hắn không thể có suy nghĩ thứ hai.
Mấy tháng trước Tống Lẫm nghe tin một số tu sĩ Anh Hùng trủng rời khỏi Man
Hoang đông nam, dường như là phụng lệnh của thiếu môn chủ Ung Trú. Thấy
không lâu sau là đến thịnh hội Đồng Quan Dịch của Man Hoang đông nam, là ứng viên cho vị trí đại tư mã Đồng Quan Dịch, Ung Trú sao có thể ngồi
yên được.
Vừa nhận được tin tức này, Tống Lẫm lập tức phỏng đoán: Ung Trú có động thái!
Thế là hắn phái mấy tên tu sĩ cao cấp Sơn Âm tông chặn giết tu sĩ Anh Hùng trủng trên đường.
Không ngờ vì thế mới biết được một tin tức bí mật: Mấy tu sĩ Trung Vực do Côn Ngô Nhai Sơn dẫn đầu đang lập đội đến thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am, mà trong ẩn giới lại có Cửu Khúc Hà Đồ của Man Hoang đông nam thất
truyền đã lâu!
Lần này Tống Lẫm đâu còn ngồi được nữa? Sau khi
nhận được tin này, hắn lập tức gióng trống khua chiêng vạch kế, một mặt
tiếp tục chặn giết tu sĩ Anh Hùng trủng, mặt khác mang người lẻn vào
Trung Vực, hơn nữa tìm được một số tư liệu liên quan đến ẩn giới Thanh
Phong am, có điều không hề đầy đủ.
Để cho chắc ăn, Tống Lẫm đi
một nước cờ hiểm, đóng giả thằng nhóc Tiểu Kim không đi ẩn giới, trà
trộn vào đám người Trung Vực với ý đồ tìm hiểu thêm tin tức về ẩn giới
Thanh Phong am.
Ai ngờ từ lúc tiến vào ẩn giới lại là từng bước sát cơ, tiến thêm một bước cũng khó khăn.
Trong tin tức thu được từ phía Anh Hùng trủng không hề nhắc tới chuyện thiên
tài Côn Ngô Tạ Bất Thần cũng đi theo đội, cũng chỉ nói sơ lược về bản
lãnh của Kiến Sầu.
Man Hoang đông nam vốn đã cách biệt Trung Vực, tin tức không thông, càng không cần phải nói đến những thiên tài mới
xuất thế như Tạ Bất Thần và Kiến Sầu, chưa giao thủ thì ai biết bọn họ
mạnh như thế nào?
Tống Lẫm đương nhiên cho rằng hai người này
cũng chỉ mạnh hơn tu sĩ bình thường một chút, nhưng đến lúc giao thủ mới há hốc mồm: Một Tạ Bất Thần đã trọng thương mà mình còn không làm được
gì, vừa mạo hiểm tiến vào mê cung lại gặp phải nữ tu sĩ Nhai Sơn giống
như sát thần này!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Lẫm chẳng lẽ còn không biết, từ đầu đến cuối chính là một cái bẫy do Ung Trú bày ra?
Nếu Ung Trú thật có lòng tranh đoạt thứ trong ẩn giới Thanh Phong am thì
lúc này sao lại không thấy bóng dáng nửa tu sĩ Anh Hùng trủng nào?
Ngay từ đầu Ung Trú đã không định đến tranh giành Cửu Khúc Hà Đồ trong ẩn
giới mà chỉ cố ý tiết lộ tin tức cho mình, để mình và các nhân vật kiệt
xuất trong thế hệ trẻ Trung Vực này đánh nhau một mất một còn.
Tọa sơn quan hổ đấu!
Hay cho một chiêu mượn đao giết người!
Tống Lẫm vừa tránh né tấn công của Kiến Sầu đến từ phía sau, vừa không nhịn
được nhớ đến vị thiếu môn chủ Anh Hùng trủng đã gặp lần trước.
Ôn nhu hương, Anh Hùng trủng.
Áo trắng như tuyết, Quan Âm treo cao, hắn tay cầm ba nén hương vái lạy vị
thần phật ăn trên ngồi trước, thân ở vùng đất giết chóc, miệng lại đầy
nhân nghĩa lương thiện!
Ung Trú?
Vừa nhớ tới cái tên này, Tống Lẫm liền cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tanh, thật hận!
Lại nghe Kiến Sầu sau lưng trái một câu “Chỉ trốn không chiến thì gọi gì là bản lãnh”, phải một câu “Tu sĩ yêu ma đạo các ngươi hết người rồi sao”, quả thực tức giận đến sôi máu.
Tống Lẫm đương nhiên không sợ
chiến một trận, nhưng lại biết Tạ Bất Thần cũng đã vào trận đồ này. Kiến Sầu dĩ nhiên cùng Tạ Bất Thần có thù, nhưng khi gặp một trận chiến
chính tà, có trời mới biết tình hình sẽ phát triển như thế nào.
Nhân thủ của Sơn Âm tông đã tổn thất hơn nửa trong tay hai người này, Tống
Lẫm không dám mạo hiểm nữa, bây giờ chỉ có trốn tránh hai người này mới
có cơ hội tìm kiếm bí mật ẩn giới.
Vù!
Cả người Tống Lẫm hóa thành một vệt sáng, nghiêng người lách vào một cánh cửa.
Kiến Sầu đuổi theo phía sau, cau mày thoáng nhìn sang bên trái.
Nếu nàng nhớ không lầm, nàng đã đuổi theo Tống Lẫm một vòng lớn, chạy qua mấy cánh cửa trong mê cung, còn cánh cửa này...
Vừa đúng là chỗ ngoặt về phía đông ở đoài vị mà con mọt sách đã nói, rẽ sang bên kia sẽ đến chỗ con chim cắt.
Đuổi người?
Hay là đi tìm chim cắt?
Kiến Sầu đang bay nhanh đột nhiên dừng lại giữa không trung, có gió bao quanh dưới chân nàng, như hòa làm một với nàng.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng ngỡ ngàng nhìn nàng một cái, đưa tay chỉ
chỉ Tống Lẫm đã chạy mất hút phía trước, kêu to mấy tiếng hu hu.
Cốt ngọc học theo, cũng há miệng chỉ phía trước ê a: “Đuổi theo, đuổi theo, chạy, chạy rồi...”
Cái thằng nói lắp này...
Kiến Sầu không nhịn được lắc đầu, sờ sờ hai tiểu quái vật này, đưa mắt nhìn
về phía Tống Lẫm biến mất, suy nghĩ một lát rồi nhướng mày, trong mắt lộ ra nét cười ý vị sâu xa.
Sau đó nàng lại xoay người, không hề do dự bỏ Tống Lẫm đi về phía đông.
Con chồn nhỏ ngẩn ra.
Cốt ngọc chớp chớp mắt, cũng ngây ngốc.
Kiến Sầu ung dung, không cảm thấy mình đã làm gì sai.
Chỉ có Tống Lẫm đã chạy rất xa, thậm chí đã không biết mình đang ở chỗ nào, lúc này mới nhận ra tình hình không đúng.
Hắn dừng lại, quay người, không biết từ khi nào sau lưng đã không còn ai.
“...”
Trong đầu Tống Lẫm vang vọng lời nói lạnh thấu xương, đầy sát ý của Kiến Sầu vừa rồi.
Người thiên hạ này có không ít kiểu chết, không biết Tống thiếu tông chủ thích chết kiểu nào?
Ta là môn hạ Nhai Sơn, danh môn đại phái, tự nhiên phải trừ ma vệ đạo cho Thập Cửu Châu!
Đồ mặt dày!
Vừa tuyên bố phải giết bằng được, thoáng cái đã mất hút con mẹ hàng lươn rồi!
Thì ra những lời tàn nhẫn lúc trước đều là nói đùa.
Nói đi là đi...
Khuôn mặt vặn vẹo, khóe mắt giật giật mấy cái, hắn quả thực có cảm giác muốn hộc máu!
Cho dù tự phụ lăn lộn trong yêu ma đạo nhiều năm, nhìn các lão quái trở mặt như lật sách đã quen mắt, được coi là đạo hạnh cao sâu, lúc này hắn quả thực vẫn không nhịn được mắng một tiếng: “Đồ khốn!”
Đuổi giết mà cũng có thể cho người ta leo cây?
***
Trong trận đồ mê cung vạn thú rộng lớn, ba người vào trong đã tách ra ba chỗ khác nhau.
Kiến Sầu đi tìm hang chim ưng theo lời con mọt sách, Tống Lẫm không biết
mình rốt cuộc đã đến đâu, lúc này đang ngỡ ngàng, còn Tạ Bất Thần vừa
kịp lao vào cánh cửa lúc này đang đứng ở vị trí của Kiến Sầu lúc trước.
Sàn sạt...
Đó là tiếng chân hắn đi qua những khóm cỏ dại mọc lên từ kẽ đá.
Máu rỏ xuống từ góc áo bào màu xanh nhuộm lá cỏ xanh xanh thành màu tím nhạt.
Tạ Bất Thần nhìn quanh một vòng, gương mặt mang vẻ lạnh nhạt như tuyết
tháng năm trên Thiên Sơn, ánh mắt bình tĩnh, trong đầu không ngừng lật
lại các manh mối.
Vào ẩn giới, thiếu tông chủ Sơn Âm tông giả
trang thành Tiểu Kim trà trộn vào, sau đó hắn và Kiến Sầu giao chiến
không ngừng, lại không ai làm gì được ai.
Vốn hắn có Nhân Hoàng
kiếm trong tay, chính là đã chiếm tiên cơ, ai ngờ nàng lại có sức mạnh
kinh người, còn mạnh hơn ba thành so với phán đoán của hắn, lại có Cát
Lộc đao mới lấy được...
Muốn trừ cũng khó.
Ba thành sức mạnh đó ở đâu ra?
Lúc giao chiến với nàng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào chiến đấu, chỉ có lúc này có thời gian yên tĩnh, hắn mới có thể hồi tưởng lại, đột
nhiên biết mình rốt cuộc đã bỏ qua chuyện gì.
Nhất Nhân đài!
Đài cao mà toàn bộ các tu sĩ thế hệ trẻ của Trung Vực đều ao ước được bước lên.
Không có người nào biết nàng nhận được gì trên đó, hắn cũng không hề nghe thấy từ chỗ sư môn.
Ngoài ra, Tạ Bất Thần không nghĩ ra kì ngộ gì khác.
Trên đường đi đối chọi gay gắt, đao đao kiếm kiếm đều là máu...
Nàng vốn không phải không có chỗ dựa, càng không phải loại người lỗ mãng.
Điểm này là hắn sơ suất, bởi vậy sau khi vào ẩn giới mới liên tục nằm ở thế bất lợi.
Người vợ khi xưa, kẻ thù hôm nay.
Vừa nghĩ đến điều này, Tạ Bất Thần lại có cảm giác ngẩn ngơ.
Ánh mắt quét một vòng những bức tường cao xung quanh, nhìn thấy xương khô trong hang, nhìn thấy một con dế mèn già hấp hối.
Và cả...
Một con mọt sách bò trên cửa hang thò đầu ra nhìn.
Khi ánh mắt Tạ Bất Thần chuyển đến, con mọt sách giật mình, vội vã lùi vào
trong hang, lùi vào trong khe sách, cảnh giác hỏi: “Ngươi cũng là người
tới tìm bí mật của hà đồ sao?”
Người này không giống nữ tu sĩ mới rời khỏi đây lúc trước, quanh thân có một khí tức làm người ta run lên, con mọt sách luôn luôn gan to hơn trời, lúc này lại cũng hơi kiêng kị,
sống chết không dám đến gần hắn.
Tạ Bất Thần ngẩn ra, cất bước đi tới, ngước mắt nhìn hình khắc xung quanh cửa hang.
Một ẩn sĩ đứng dưới gốc tùng khô, tay cầm một quyển sách cổ, dường như đã mệt, không lật sách xem.
Một con mọt sách từ trong sách bò ra, nhìn những chữ trong sách cổ như mê
như say, còn lắc lư cái đầu như một thư sinh đang ngâm vịnh.
Ẩn sĩ phát hiện động tĩnh, đưa mắt nhìn con mọt sách.
Không ngờ con mọt sách lại xoa xoa bụng, há miệng cắn mất một chữ trong sách. Ẩn sĩ lập tức kinh ngạc...
Những hình khắc phía sau liền trở nên mờ nhạt.
Có điều Tạ Bất Thần đã hiểu lai lịch của con mọt sách này.
Trong ẩn giới này không ngờ lại có không ít sách vở, khiến hắn có một loại
cảm giác thân thiết khó tả, thế là một nét cười gần như không thể phát
hiện liền hiện ra bên môi.
Con mọt sách vừa hỏi có phải hắn “cũng là người tới tìm bí mật hà đồ“.
Tạ Bất Thần nhìn con mọt sách chui trong khe sách, lại nhìn trang sách
thủng lỗ chỗ vì bị con mọt sách gặm mất, hỏi: “Xem ra trước tại hạ đã có người đi qua nơi này?”