Ta Không Thành Tiên

Chương 220: Chương 220: Ta Là Môn Hạ Nhai Sơn




Ăn... ăn rồi?

Kiến Sầu quả thực không thể tin được tai mình: Đã nói cứ để ngươi lo, chuyện nhỏ, bây giờ lại nói ngươi ăn mất rồi?

“...”

Yên lặng kì lạ.

Kiến Sầu nhìn con mọt sách, nó còn nằm trên trang sách rách nát tả tơi, toàn là lỗ thủng, nơm nớp lo sợ, run run rẩy rẩy như làm việc xấu hổ gì đó, chỉ hận không thể cúi đến gãy đầu.

Một hồi lâu sau Kiến Sầu mới gắng gượng giữ cho khóe miệng thôi co giật.

Có điều...

Khó tránh khỏi cảm giác muốn ngất xỉu.

Nàng yếu ớt mở miệng: “Ta có thể làm cho ngươi nôn ra không?”

Đây chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng con mọt sách nghe thấy lại hoảng sợ kêu lên, giọng nói run rẩy: “Không được! Thứ ăn vào còn nôn ra, buồn nôn lắm!”

Ánh sáng màu trắng hồng quanh thân nó đã biến thành màu hồng, một cái chân nhỏ bé giơ ra chỉ Kiến Sầu, có vẻ như...

Vẻ mặt lên án?

Dù sao nó cũng nhỏ như vậy, Kiến Sầu thật sự không thấy rõ đâu mặt, đâu là người.

Khụ khụ.

Nàng đưa nắm tay lên miệng ho một tiếng, quay lại nhìn một cái, tạm thời còn chưa có người vào, thế là nói: “Đừng lo đừng lo, tất nhiên là ta sẽ không bắt ngươi nôn thứ đã ăn ra. Có điều bây giờ ta đang vội đi, không biết ngươi còn nhớ nội dung viết trên sách không?”

Mặc dù sách không còn nhưng lúc ăn sách nhất định là con mọt sách đã đọc qua.

Nó có linh trí, còn chính là linh thú của Bất Ngữ thượng nhân.

Kiến Sầu thầm nghĩ, trí nhớ chắc là vẫn có.

Không ngờ...

Sau khi nàng nói ra lời này, con mọt sách suýt nữa sợ đến mức nằm sấp xuống.

Nó nói mà như khóc lóc thảm thiết: “Ta không nhớ...”

”Không nhớ?”

Kiến Sầu lại kinh ngạc.

Con mọt sách thẹn quá hóa giận, thấy vẻ mặt không tin của Kiến Sầu, tức giận giậm chân lớn tiếng: “Không nhớ là không nhớ, có cái gì đáng kinh ngạc chứ? Bản quân mặc dù hiếu học nhưng dù thế nào cũng là một con một sách mà. Năm đó bản quân mở ra quyển sách này, đang định ôn lại nội dung chủ nhân đã dạy, nhưng, nhưng...”

Nói đến đây nó lại ngập ngừng.

Kiến Sầu đứng phía trước hang.

Con chồn nhỏ đứng trên vai Kiến Sầu.

Cốt ngọc co trong lòng con chồn nhỏ.

Ba loài, sáu con mắt nhìn chằm chằm con mọt sách đang nhìn đông nhìn tây vì chột dạ.

Con mọt sách tức giận hừ một tiếng: “Bản quân thấy sách là muốn ăn, luôn không khống chế được chính mình...”

Ôi.

Cũng chính vì vậy, nó đi theo Bất Ngữ thượng nhân rất nhiều năm cũng không học được mấy chữ, càng không đọc được quá nhiều bài. Rõ ràng nó rất muốn đọc sách mà...

Càng nghĩ càng buồn bực, bây giờ nhìn Kiến Sầu cũng không vừa mắt.

”Thấy nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đặc biệt hơn người? Ít nhất bản quân có một lòng hiếu học!”

”Chỉ là không quản nổi cái mồm ham ăn đúng không?”

Kiến Sầu dừng lại một lát, sau đó cực kì tự nhiên nói tiếp một câu.

“...”

Con mọt sách đột nhiên vui mừng, may mà nó là một con bọ cánh cứng không có mặt, nếu không nghe thấy câu này của Kiến Sầu nhất định đã xanh mặt!

Có điều ngay sau đó nó lại giận dữ: “Ngươi mỉa mai bản quân hả?”

”Không không không, Kiến Sầu không có ý này...”

Kiến Sầu vội vàng lắc đầu.

Con mọt sách cắn răng: “Vậy ngươi có ý gì?”

Ý gì...

Chỉ cảm thấy thú vị thôi mà.

Mọt sách thích sách, thích đọc sách, có một trái tim ham học hỏi, lại khó mà kiềm chế cái sự tham ăn, một bên là sở thích, bên kia lại là bản tính.

Đọc sách?

Ăn sách?

Kiến Sầu cân nhắc một hồi, không ngờ lại cười lên, vẻ mặt bình thản, đáy mắt mang ánh sáng dịu dàng, rất thản nhiên: “Không có ý gì, muốn ăn thì ăn, ăn no đọc sách tiếp, rất tiện“.

”Ơ?”

Có chút ngạc nhiên.

Câu này không giống những gì con mọt sách nghĩ.

Muốn ăn thì ăn, ăn no rồi đọc tiếp?

”Nhưng mà... Ta ăn no rồi thì không còn sách để đọc nữa“.

Con mọt sách không khỏi nhức đầu.

Kiến Sầu cười nói: “Sách ở trong sách, sách ở thiên hạ. Thứ Ngươi ăn là sách, nhưng sách trong thiên hạ không phải chỉ có trong sách“.

Con mọt sách ngơ ngác nhìn nàng, cảm thấy câu này chỉ có sáu chữ “sách”, nhưng tại sao nó lại cảm thấy quá mức loằng ngoằng như vậy?

Nhìn vẻ ngơ ngác khó hiểu của nó, Kiến Sầu cũng không giải thích.

Nàng đã lãng phí không ít thời gian ở chỗ này, con mọt sách dù chưa chỉ rõ toàn bộ đường đi nhưng phần phía trước cũng đã rất rõ ràng.

Khôn vị trái mười sáu, sang tây ba mươi sáu bước, vòng sang đoài vị.

”Ngươi phải đi rồi à?”

Mặc dù nghĩ không ra nhưng con mọt sách vừa nhìn liền biết Kiến Sầu đã định đi, không nhịn được hỏi một tiếng.

Kiến Sầu thuận thế đáp: “Sau có truy binh, không dám ở lâu. Nếu đường về vẫn đi qua nơi này sẽ quay lại thăm các hạ“.

Con mọt sách lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng và không muốn rời.

Nó ngập ngừng, do dự một lát mới mở miệng nói: “Mặc dù không rõ ngươi nói là ý gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại. Chủ nhân đã nói, người nói những lời như thế hình như gọi là... Gọi là đại... đại nho! Gặp đại nho nhất định phải tôn kính. Bản quân dù không thể chỉ đường cho ngươi, lại biết ai biết đường đi trong trận đồ mê cung vạn thú này“.

Trận đồ mê cung vạn thú?

Lúc nghe thấy cái tên này, một phỏng đoán trong đầu Kiến Sầu cuối cùng cũng hoàn toàn được xác thực.

Dường như có một luồng khí lạnh từ miệng hít vào, quanh quẩn thật lâu trong phế phủ, khó mà tản đi.

Con mọt sách không hề phát hiện sự khác thường của Kiến Sầu, gãi đầu chỉ đường cho Kiến Sầu: “Ngươi... ngươi đi theo lời chỉ dẫn vừa rồi, sau khi vòng sang đoài vị cứ đi tiếp về phía đông, có một cái hang của con chim cắt. Nó biết đường, ngươi cứ nói là ta bảo ngươi đi tìm nó. Nó còn nợ bản quân một cái ân tình“.

Đi về phía đông?

Chim cắt?

Kiến Sầu ghi nhớ, lại không ngờ thật sự có thể nhờ con mọt sách mà tìm được một “bước ngoặt” quan trọng.

”Đa tạ!”

Hai tay giơ lên, hơi chắp lại, Kiến Sầu cảm ơn con mọt sách, lại chào tạm biệt nó rồi mới xoay người đi sang khôn vị phía bên phải. (ND: khôn, đoài là các quẻ trong bát quái: Càn, khôn, chấn, cấn, tốn, li, khảm, đoài)

Con chồn nhỏ ngồi trên vai Kiến Sầu, không nhịn được quay lại nhìn.

Con mọt sách vẫn đứng trong khe sách cũ nát, thân thể to bằng hạt gạo vừa bằng đúng bề rộng của khe sách này.

Nó vẫn trông ngóng nhìn ra bên ngoài, nhìn theo bóng lưng Kiến Sầu và một chồn một xương.

Đến tận lúc Kiến Sầu bước vào khôn vị, bóng nàng bị tường cao che khuất, con mọt sách mới có cảm giác thất vọng mất mát: Người trong ẩn giới, đến rồi lại đi, không biết chủ nhân bao giờ mới tới đón chúng...

***

Quảng trường bên ngoài bức tường cao.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Ba lưỡi sắc màu lam đậm đồng thời chém vào Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần, đột nhiên vỡ vụn, không ngờ lại như một tảng băng vỡ đóng băng mặt ngoài Nhân Hoàng kiếm.

Thế là thanh trường kiếm màu đen tuỳen trong tay Tạ Bất Thần liền biến thành một dòng sông đóng băng.

Tay trái cầm kiếm của hắn đã bao phủ một lớp băng dày, trên mặt không còn thấy màu máu, trắng xanh như tờ giấy.

Chỉ có ánh mắt hờ hững lạnh như băng.

Hắn không cảm thấy đau đớn sao?

Tống Lẫm vừa phát ra ba đạo tấn công, đã sắp hổn hển tức giận.

Lúc này trên quảng trường cũng chỉ còn Tống Lẫm và Tạ Bất Thần đang chém giết.

Không còn khuôn mặt của Tiểu Kim, chiếc áo ngắn da thú dùng để ngụy trang sớm đã ném xuống đất, Tống Lẫm cởi trần, bộ mặt kiên nghị mà lạnh lẽo, lại đã nửa người nhuộm máu, một vết thương hẹp dài vạch trước ngực hắn, dường như suýt nữa đã lấy mạng hắn.

Khinh địch, chung quy vẫn là khinh địch.

Lúc đầu cho rằng người này trọng thương sắp chết cho nên không dùng đến đòn tấn công mạnh nhất, vì thế cho Tạ Bất Thần thời gian thở dốc, bị một kiếm của đối phương gây thương tích.

Ưu thế ban đầu cũng khó mà phát huy, còn nói gì đến giết người?

Uất ức!

Tống Lẫm quả thực uất ức gần chết.

Cực nhọc trà trộn vào đám người Trung Vực, thông tin hữu dụng nào cũng không lấy được đã đành, còn bị con bé Kiến Sầu kia lợi dụng, thành một thanh đao trong tay nàng.

Bây giờ Kiến Sầu Nhai Sơn đã đàng hoàng vào bên trong, có trời biết bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ đã rơi vào tay nàng hay chưa.

Sốt ruột, lại không thể tốc chiến tốc thắng.

Trước mặt có Tạ Bất Thần, trong kia có Kiến Sầu, còn có...

Mí mắt Tống Lẫm đột nhiên giật giật, một dự cảm chẳng lành dâng lên.

Đưa mắt nhìn lại tám đường hầm trên núi cao sau lưng, lại có hai bóng người lần lượt xuất hiện.

Một dược nữ Lục Hương Lãnh, một Hạ Hầu Xá!

Hỏng rồi...

Trong lòng lạnh toát, Tống Lẫm lập tức đưa ra quyết định: Không thể dây dưa nữa, Tạ Bất Thần một giờ nửa khắc giết không chết được, bị đám người Trung Vực này vây lên, cuối cùng người xui xẻo sẽ là hắn.

Lập tức không chần chừ đưa tay lên vai giật mạnh, không ngờ lại rút từ trên vai ra một chiếc roi chín đốt màu đen nặng nề.

Vút!

Tay vung lên, chiếc roi chín đốt lập tức xé rách hư không.

Chát!

Một âm thanh dữ dội vang lên, gần như hóa thành một tàn ảnh, lập tức quất đến trước mặt Tạ Bất Thần.

Sức mạnh hùng hậu mang theo sự hiểm độc vốn có của trường tiên đánh vào trường kiếm của Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần đã như dầu cạn đèn khô, ánh mắt nhìn chiếc roi chín đốt không ngờ lại có chút ngơ ngẩn.

Keng!

Miễn cưỡng giơ kiếm lên cản.

Tất cả những tảng băng trên thân kiếm đều vỡ vụn, để lại những mảnh băng nhỏ trên Nhân Hoàng kiếm màu đen.

Tạ Bất Thần không đỡ được lực đạo này, không khống chế được thân thể, bất đắc dĩ bay ngược về phía sau.

”Tạ đạo hữu!”

Đám người Lục Hương Lãnh lần lượt đi ra, chưa kịp kiểm kê xong nhân số bên mình đã phát hiện cuộc chiến gian nan trên quảng trường.

Người đối chiến với Tạ Bất Thần, bọn họ đều không biết, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng: Ngoài bản thân tu sĩ Trung Vực còn lại chỉ có Sơn Âm tông của yêu ma đạo!

Là địch không phải bạn, nên giúp ai, gần như không cần lựa chọn.

Lập tức mấy người tuy có chần chừ nhưng vẫn nhanh chóng bay từ trên đỉnh núi xuống, vượt qua quãng đường đến đại trạch Vân Mộng bay đến quảng trường.

Trong lòng hận hết cỡ, Tống Lẫm hung ác cắn răng quát một tiếng: “Ông nội ngươi không phụng bồi nữa!”

Còn chưa nói dứt lời đã xoay người, không ngờ lại lao thẳng về phía bức tường cao.

Ầm!

Người còn chưa tới, một chưởng đã lập tức đánh ra.

Chưởng lực cuồn cuộn hội tụ thành một ấn phù, từ xa xa vỗ vào rãnh lõm hình lục giác.

Lúc này ba người còn lại trên quảng trường đều ngẩn ra.

Vù...

Âm thanh này đã nghe một lần.

Cánh cửa hư ảo một lần nữa xuất hiện.

Mở rồi!

Mở rồi!

Không ngờ Tống Lẫm cũng có “chìa khóa”?

Đúng là tuyệt đối không ngờ được.

Mọi người ngẩn ra, hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Chỉ thấy Tống Lẫm nhanh chóng lách người vào trong cửa rồi biến mất, sau đó cánh cửa liền nhanh chóng khép lại, nhỏ đi...

Hộ pháp Sơn Âm tông Dương Liệt và đệ tử bình thường Phùng Kỳ lúc này đều há hốc mồm.

Thấy Tống Lẫm đã biến mất, dưới lòng bàn chân bọn chúng mới toát ra một luồng khí lạnh: Hỏng rồi! Thiếu tông chủ đi rồi, bọn chúng làm thế nào bây giờ?

”Chờ đã, thiếu tông chủ...”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Vù một tiếng, có đạo tàn ảnh nhanh như một tia chớp xẹt qua trước mặt hai người, mang theo một trận cuồng phong.

”Người nào?”

Dương Liệt hoảng hốt quay đầu nhìn theo, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh đó biến mất trong cánh cửa đá khép kín.

Không còn.

Cửa trận đồ mê cung một lần nữa đóng lại.

Cũng không còn.

Tạ Bất Thần Côn Ngô vừa rồi còn trọng thương đứng phía sau.

Dương Liệt há hốc mồm, đầu óc Phùng Kỳ đã không đủ dùng nữa: “Bây... bây giờ làm thế nào?”

Lục Hương Lãnh cũng hơi ngẩn ra, lập tức cau mày.

Hạ Hầu Xá ánh mắt u ám, đứng lơ lửng trên không nhìn về phía bốn góc của trận đồ mê cung, giọng nói đều đều: “Không thấy Kiến Sầu đạo hữu. Vị Tạ đạo hữu Côn Ngô này trên người có vẻ còn không ít chủ bài“.

***

Leng keng...

”Sao?”

Từ biệt con mọt sách, từ khôn vị đi tới, Kiến Sầu lại đi sang phía tây ba mươi sáu bước theo lời con mọt sách lúc trước, vừa vòng qua đoài vị định đi sang phía đông tìm con chim cắt mà nó nói, không ngờ mới đi được hai bước, chiếc chuông đeo bên hông lại vang lên.

Bước chân Kiến Sầu lập tức dừng lại.

Tay áo quét xuống cỏ dại mọc từ kẽ đá dưới chân, bám không ít nhựa cỏ, thoạt nhìn hơi dơ bẩn.

Chiếc chuông Hoành Hư chân nhân Côn Ngô tặng bọn họ trước khi đi bây giờ đang đeo bên hông nàng, chiếc chuông nho nhỏ màu đồng có hoa văn cổ xưa điêu khắc bên ngoài, xinh xắn và tinh xảo.

Lúc này có ánh sáng màu xanh đậm bao phủ bên ngoài chuông, hơn nữa dường như bị thứ gì đó hút tới, nhẹ nhàng bay sang phía bên tay phải Kiến Sầu.

Bất Động Linh, có thể ngăn cản một đòn của tu sĩ kim đan thượng đỉnh, lúc lạc nhau có thể tìm tung tích đồng đội.

Đây là...

Đồng tử đột nhiên co lại.

Kiến Sầu nhìn về phía Bất Động Linh đang chỉ, nhất thời lại nhớ tới suy nghĩ xuất hiện trong đầu khi Hoành Hư chân nhân tặng chuông: Có thể chỉ thị phương vị, cho nên có thể giúp Tạ Bất Thần tìm vị trí của mình trong ẩn giới, tìm đến giết mình?

Đối với Hoành Hư chân nhân, Kiến Sầu vẫn không hề hiểu được.

Theo lí thuyết, các lão quái vật có thể giao hảo với Phù Đạo sơn nhân chắc đều không xấu, nhưng nàng đúng là không có một chút thiện cảm nào với Hoành Hư chân nhân.

Có thể thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ thì đâu phải tốt đẹp gì?

Đối với thứ Hoành Hư chân nhân tặng cho, trong lòng Kiến Sầu có hoài nghi cũng thật sự là quá bình thường.

Hơn nữa...

Đây cũng là một khả năng tồn tại trên thực tế.

Bây giờ Bất Động Linh sáng lên, hơn nữa chỉ thị phương hướng, nghĩa là có người của Trung Vực tiến vào?

Là ai?

Bạn?

Hay địch?

Nhất thời không rõ.

Có điều...

Bất Động Linh trong tay rốt cuộc vẫn khiến nàng không yên tâm.

Kiến Sầu đưa tay nắm lấy Bất Động Linh, vừa định giấu đi hoặc xử lí, không ngờ sau lưng đột nhiên có một khí tức lạnh lẽo ập đến.

Bén nhọn như mũi kim, lạnh giá như mảnh băng sắc.

Cảm giác này cực kì âm hiểm, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Kiến Sầu quay lưng về phía đó, gần như lập tức phát hiện ra sự tồn tại của nó. Nhưng nàng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, phản ứng nhanh chóng, trong tình huống không kịp hoàn toàn quay lại, nàng có thể xoay người đá ra một cước.

Có câu dài một tấc mạnh một tấc, chân cũng vậy.

Ầm!

Phát sau mà đến trước, may mắn vừa kịp.

Kiến Sầu tun ra cú đá chẻ chặn lại đòn tấn công đó, lực đạo hung mãnh lạnh lẽo như cương đao đâm vào chân nàng, trong không khí lập tức có một màn mưa máu bắn ra.

Vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, mày cũng không nhíu một cái.

Chân nàng vẫn không dừng lại, sức mạnh càng không yếu bớt nửa phần, không ngờ lại đá thẳng đến hư không ba thước trước mặt.

Ầm!

Hư không vỡ vụn.

Một cước đá tới, đá ra một bóng người trong hư không.

Trên người cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn.

Trước ngực có vết thương, mồ hôi lẫn máu loãng chảy xuống.

Chẳng phải Tống Lẫm thì ai?

Trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ, một cánh tay giơ lên, cơ bắp nổi lên, tràn ngập sức mạnh bùng nổ.

Có thể nói, lúc quyết định đánh lén một phụ nữ yếu liễu đào tơ như Kiến Sầu, Tống Lẫm tuyệt đối không ngờ mình lại bị người ta đạp trúng một cách đơn giản và thô bạo như vậy.

Một cước của Kiến Sầu đạp trúng cánh tay hắn. Cơ bắp run rẩy, ngay cả xương cũng như sắp rời ra.

Cứng!

Dẻo!

Dữ!

Một cước này quả thực như được đúc từ tinh thiết đã rèn vạn lần.

Một đòn đánh lén tuyệt đối không thể thất bại lập tức bị phá vỡ, Tống Lẫm quả thực không thể tin được vận khí của mình: Đúng là tà môn, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy?

Gặp phải một Tạ Bất Thần cũng đành, đó là tại hắn khinh địch, nhưng bây giờ gặp Kiến Sầu thì là thế nào?

Sau khi vào cửa, Tống Lẫm liền lập tức sử dụng bí thuật ẩn thân của Sơn Âm tông, tu sĩ cảnh giới thấp hơn hắn sẽ không nhìn thấu được.

Vận khí của hắn cực tốt, không ngờ lại xuất hiện cách đoài vị không xa.

Vốn còn đang tìm đường ra, nào ngờ vừa mới đi được một lát, Kiến Sầu lại tự mình đưa lên cửa.

Tạ Bất Thần là thiên tài Côn Ngô, Kiến Sầu cũng là đệ nhất nhân trong thế hệ mới của Nhai Sơn.

Giết người này vẫn có thể rạng danh thiên hạ.

Cho nên Tống Lẫm không hề do dự dùng thủ đoạn đánh lén.

Có điều không nghĩ tới...

Ngay cả đánh lén cũng thất bại.

Hắn không chịu nổi sức mạnh từ một cước này, bị đạp bay tuốt về phía sau.

Một cước này của Kiến Sầu chỉ theo bản năng.

Nàng cũng không ngờ lại đạp ra một người từ trong hư không, định thần nhìn lại, lại là một khuôn mặt xa lạ, nhưng cũng có vài phần quen thuộc khó hiểu.

Quen thuộc vì có cảm giác như hai người Sơn Âm tông đó.

Khuôn mặt chưa từng nhìn thấy.

”Thì ra là Tống thiéu tông chủ“.

Kiến Sầu đưa tay vuốt con chồn nhỏ đang rục rịch, ra hiệu cho nó ngoan ngoãn một chút, nói một câu như cười như không, đồng thời tay trái nắm chặt Quỷ Phủ.

Bây giờ thượng đế thật sự đợi xử với nàng không tệ.

Gặp phải Tạ Bất Thần, có thương trên người, vẫn chưa khỏi. Gặp phải Tống Lẫm, vốn là không có thương, nhưng đến lúc giao chiến với mình lại đã bị thương.

Nếu nàng không thể hiện cho tốt thì quả thực có lỗi với vận may được thượng đế ban cho.

Kiến Sầu hơi nheo măt slaij nhìn từ đầu xuống chân Tống Lẫm.

Hắn bị đạp bay đập lưng vào tường đá, vỡ mất mấy mảnh đá nhỏ, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời xoay người rơi xuống, nhìn có chút chật vật.

Kiến Sầu suy tư: “Đóng giả Tiểu Kim đạo hữu lâu như vậy, đã gặm mấy quả dưa hấu, chắc là bây giờ không đói, ăn no rồi... Người thiên hạ này có không ít kiểu chết, không biết Tống thiếu tông chủ thích chết kiểu nào?”

“...”

Tống Lẫm kiêng kị nhìn nàng, cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh chạy lên.

Bất kể là Tạ Bất Thần hay là Kiến Sầu, thực lực đều vượt xa tưởng tượng của hắn, bây giờ Kiến Sầu nói như vậy, hắn đúng là không có gì nắm chắc thắng được nàng.

Có điều...

”Kiến Sầu đạo hữu, cần gì phải có sát khí đậm như vậy?”

Tống Lẫm đảo mắt, ấn vết thương chảy máu trên ngực, hơi nhíu mày, lại cười nói: “Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Kiến Sầu đạo hữu và tên Tạ Bất Thần Côn Ngô kia không hợp, còn ta cũng bị thương dưới kiếm của hắn, càng là không đội trời chung. Ẩn giới hung hiểm, không bằng đạo hữu và ta kết bạn đồng hành, liên thủ với nhau, còn sợ gì giết không chết gã Tạ Bất Thần đó?”

Đuôi lông mày Kiến Sầu lập tức nhếch lên, dường như rất hứng thú.

Người của yêu ma đạo hành sự cực đoan, chỉ chú trọng đến lợi ích.

Chỉ cần có lợi ích, đừng nói là chính tà, kể cả đối phương vừa mới giết cả nhà mình cũng có thể hợp tác được.

Tống Lẫm không cho rằng tất cả việc làm của mình có gì sai lầm, thậm chí hắn cho rằng nhìn cách mà Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đánh nhau thì căn bản không thể miêu tả bằng “thâm thù đại hận” mà phải nói là “huyết hải thâm thù” mới đúng.

Kiến Sầu tuyệt đối không có lí do gì từ chối mình.

Nghĩ như vậy, Tống Lẫm nhìn vẻ mặt Kiến Sầu, tin rằng nàng thật sự động lòng.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí, làm ta cũng động tâm...”

Tống Lẫm lập tức vui vẻ.

Nhưng không ngờ câu tiếp theo, Kiến Sầu liền chuyển giọng, lại cười nhìn hắn, đồng thời giơ Quỷ Phủ lên cao, mạnh mẽ chém tới!”

”Đáng tiếc, ta là môn hạ Nhai Sơn!”

Há có thể cùng các ngươi thông đồng làm bậy?

Khinh miệt, coi thường!

Thậm chí cao cao tại thượng.

Đây là một búa ngông cuồng, cũng là một búa mang ngạo khí.

Một búa chém ra bất ngờ quả thực làm Tống Lẫm thất điên bát đảo, ngàn vạn lần không ngờ được, quên cả đường về quê mẹ luôn.

Mẹ nó chứ!

Một lời không hợp là động thủ ngay à?

Cứ tưởng nắm chắc, Kiến Sầu nhất định đáp ứng, đâu ngờ nàng lại vung búa chém tới?

Tống Lẫm chống đỡ không kịp, do đã có vết xe đổ nên làn này cũng dứt khoát không đón đỡ nữa mà nhanh chóng lui lại.

Bây giờ một cái lông của Cửu Khúc Hà Đồ cũng còn chưa thấy, vậy mà đã đấu một mất một còn, thật sự là không khôn ngoan!

Không được, phải chạy!

Ầm!

Một bàn tay vỗ vào tường cao, Tống Lẫm mượn lực bay lên, cực kì nguy hiểm tránh thoát một búa đoạt mạng của Kiến Sầu, nhưng vẫn bị chém đứt mất hai dúm tóc.

Tống Lẫm sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hắn quay lại nhìn, lại phát hiện Kiến Sầu một búa không đắc thủ liền lập tức lao tới đuổi theo.

Không hợp tác thì không hợp tác, nàng còn đuổi theo không bỏ làm gì?

Hơi thở tắc nghẽn, giọng Tống Lẫm uy nghiêm vô cùng: “Tha được người ta thì tha, Kiến Sầu đạo hữu ép người hơi quá đáng rồi đấy!”

Ép người quá đáng?

Kiến Sầu cười.

Đóng giả Tiểu Kim trà trộn vào nhóm người Trung Vực, đó là Tống Lẫm mang ý đồ đen tối, lấy giết chết tu sĩ hai phái Côn Ngô Nhai Sơn làm vinh quang, lại cùng ở trong ẩn giới, càng không biết vì sao vào được trận đồ mê cung vạn thú này...

Là địch, không phải bạn!

Thứ nhất, không cần thiết phải hợp tác, thứ hai sau này nhất định trở mặt.

Không bằng giết sớm để trừ hậu hoạn.

Có điều phong cách hành sự của nàng làm gì đến nỗi gọi là ép người quá đáng?

Nếu Tống Lẫm là nàng, chẳng lẽ hắn lại không giết?

Kiến Sầu thuận gió bay tới, thân hình thướt tha, nhẹ nhàng như tiên hạc trên mây trắng.

Trên gương mặt thoải mái của nàng mang nụ cười nhẹ nhàng, tuy nhiên...

Lại vung tay chém một búa nữa.

Mạnh mẽ, sắc bén, nặng nề!

”Ta là môn hạ Nhai Sơn, danh môn đại phái, tự nhiên phải trừ ma vệ đạo cho Thập Cửu Châu!”

Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng, hoàn toàn đối lập với uy áp nặng nề từ lưỡi búa, càng khiến người ta nổi da gà.

Phủ ảnh bay tới như chớp, nàng vừa dứt lời đã chém tới Tống Lẫm.

Ầm!

Lần này suýt nữa chém rụng tai.

Tống Lẫm quả thực lông măng dựng ngược.

Lúc muốn đánh thì khinh địch, lúc không muốn đánh lại gặp phải một kẻ cuồng chiến đấu!

Chuyến đi ẩn giới lần này xui tận mạng.

Hắn hoàn toàn không kịp quay lại nhìn dù chỉ một lần.

Nhưng kể cả không quay lại, nghe thấy giọng nói nghiêm nghị đó, hắn cũng có thể đoán được Kiến Sầu dày mặt nói ra bốn chữ “trừ ma vệ đạo” này đang làm ra vẻ đường hoàng đạo mạo thế nào.

May mà người phụ nữ này còn có chút lương tâm, chưa nói “danh môn chính phái“.

Phong cách hành sự còn tà hơn cả yêu ma đạo!

Nếu nàng dám xưng mình là “chính” phái, ngày mai Tống Lẫm hắn cũng dám tự lập đền thờ cho mình.

Trừ ma vệ đạo?

Còn là môn hạ Nhai Sơn?

Vớ vẩn!

Rút kiếm với đệ tử Côn Ngô, cùng Tạ Bất Thần đánh nhau sống chết, còn đường hoàng nói mình “trừ ma vệ đạo”?

Vệ cái cóc khô gì?

Chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy.

Tống Lẫm quả thực không kìm được ngưỡng mộ, nhưng lại nhớ tới tình hình chiến đấu trước cửa ẩn giới cũng như trên quảng trường ngoài kia.

Can đảm cẩn trọng, tư duy kín đáo, cộng thêm phong cách hành sự khác người.

Dù là người trong yêu ma đạo của hắn cũng thúc ngựa đuổi không kịp, không thể không cam bái hạ phong!

Độc nhất là lòng dạ đàn bà...

Ai dám tin rằng môn hạ Nhai Sơn lại thật sự có người dám nổi điên ám toán thiên tài Côn Ngô như vậy?

Nàng đã làm thật, nhưng cũng không có người nào tin.

Môn hạ Nhai Sơn?

Môn hạ Nhai Sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.