Ẩn giới Thanh Phong am.
Trước trận đồ mê cung.
Người cau mày, kẻ quan sát, kẻ khác vò đầu bứt tai, một hồi lâu cũng không có manh mối gì.
Kiến Sầu cũng ở phía sau làm bộ làm tịch xem xét.
Trong thời gian này nàng đã nhiều lần so sánh bốn đạo ấn nàng nhận được
ngoài cửa ẩn giới với bốn biểu tượng ở bốn góc trận đồ mê cung, đến lúc
khẳng định mỗi vị trí đều chính xác, nàng mới yên tâm.
”Các ngươi có nhìn ra cái gì không?”
Thấy thời gian dần dần trôi qua, Dương Liệt hơi sốt ruột.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy không ai nói gì, không khỏi hơi tức giận:“Thiếu tông chủ nhận được tin tức xác thực mới đến ẩn giới, Hoành Hư lão quái tất phải chỉ điểm cho bọn chúng, biết Cửu Khúc Hà Đồ dù không còn
nhưng đạo ấn liên quan trực tiếp với hà đồ thì vẫn còn. Chỉ cần chúng ta lấy được đạo ấn liền có thể chèn ép gắt gao hai đạo còn lại. Lúc đầu
dẫn các ngươi theo chính là trông chờ các ngươi có thể làm được chút
việc, tại sao bây giờ tất cả đều câm hết rồi?”
Chu Ấn luôn luôn là một người lầm lì, cả ngày không nói mấy câu, Dương
Liệt quay lại nhìn một cái rồi không để ý nữa. Phùng Kỳ trong đầu toàn
là bã đậu, hắn có thể nói ra kiến giải gì?
Cho nên cuối cùng Dương Liệt lại quay sang nhìn về phía Vệ Tín: “Nghe
Lưu trưởng lão nói, ngươi có chút nghiên cứu đối với trận pháp, bùa chú, bây giờ nghĩ ra biện pháp gì chưa?”
Vốn không có ý định lên tiếng, Tạ Bất Thần không ngờ lại bị Dương Liệt hỏi thẳng như vậy.
Đầu óc vận chuyển rất nhanh, nhớ tới trong túi càn khôn đích xác có một
số trận bàn và bùa chú, có điều đều rất đơn giản, chắc hẳn nói “Có chút
nghiên cứu” đều là bình thường lừa gạt người ngoài. Gã Vệ Tín đó chỉ có
tu vi tàm tạm, còn lại không có gì tài giỏi.
Người của Sơn Âm tông lại nói rất rõ về “đạo ấn liên quan đến hà đồ”,
tin tức này trừ hắn ra cũng chỉ có Hoành Hư chân nhân biết.
Hành trình ẩn giới Thanh Phong am lần này cũng chính là vì thứ đó.
Không biết người của Sơn Âm tông rốt cuộc lấy được tin tức từ đâu.
Trong lòng có nghi hoặc lướt qua, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì
khác thường, trong dáng vẻ của Vệ Tín, hắn đi lên tiện tay chỉ bốn góc:“Nếu ta không đoán sai thì bốn biểu tượng này chính là ổ khóa mở cửa bức tường này. Chỗ lõm ở góc trên bên trái này chính là để đặt chiếc chìa
khóa đầu tiên vào, sau đó là góc dưới bên trái, góc dưới bên phải, góc
trên bên phải. Có điều chúng ta không hề có chìa khóa, chỉ sợ khó mà mở
được. Không biết thiếu tông chủ...”
Lời không cần phải nói hết.
Tạ Bất Thần cố ý chỉ nói một nửa, dù sao hắn cũng không biết trong tay
gã thiếu tông chủ Tống Lẫm đó có thứ gì mấu chốt hay không nên đành phải dò hỏi Dương Liệt.
Kiến Sầu nghe vậy liền phát giác ra vài phần dị thường.
Nàng suy nghĩ về thứ tự đặt chìa khóa mà Vệ Tín nói, lại không rốt cuộc
có đúng hay không, đồng thời ánh mắt cũng dời về phía đối phương.
Vệ Tín một tay giấu sau lưng, một tay điểm lên mấy biểu tượng đó.
Dương Liệt có chút không hiểu: “Làm sao ngươi nhìn ra được?”
”Bốn biểu tượng này chính là thứ tự sắp xếp của sao Chu Thiên, trong
trận pháp cũng có nhắc tới, rất dễ dàng có thể đoán được. Còn vì sao góc trên bên trái là chỗ để chìa khóa thứ nhất...”
Hắn dừng lại một lát, đứng dưới khe lõm đó, đưa tay nhẹ nhàng chạm một cái.
”Hình ngôi soa ở đây lõm sâu hơn. Lúc vẽ đạo ấn, bình thường đặt bút rất nặng, cho nên sẽ để lại dấu vết. So sánh liền biết là ngôi sao phía
trên đó“.
Nói xong ngón tay hắn đã kéo từ phía trước đến phía sau vết lõm đó, hơi dừng lại rồi thu về.
Trong nháy mắt, ánh mắt Kiến Sầu rơi vào trên ngón tay hắn, dính chặt vào đó.
Một hình ảnh quen thuộc từ chỗ sâu trong đầu hiện ra.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, đang cầm lược.
Hắn thì cúi người khom lưng trước mặt nàng, nhìn chằm chằm hàng lông mày còn chưa kẻ của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu lông mày sau
đó mới chậm rãi vuốt về phía đuôi lông mày, bên môi có nét cười như có
như không: “Lông mày lá liễu, không kẻ mà đen. Sau này nếu phải nuôi
nàng, có lẽ sẽ tiết kiệm được không ít tiền son phấn...”
Chạm vào, vuốt một cái về sau.
Giống nhau như đúc.
Kiến Sầu ngây người một lát, gần như phải bật cười thành tiếng.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Tạ Bất Thần là người cẩn thận chặt chẽ, đóng giả một người khác nhất
định có chuẩn bị tương đối chu đáo, một số thói quen chính hắn cũng biết nhất định sẽ phải cố gắng ẩn giấu.
Có điều...
Những thói quen mà hắn không để ý thì sao?
Ngay cả lúc chú ý cũng không phát hiện ra, bây giờ đương nhiên không thể giấu được.
Trên đời này, người hiểu Tạ Bất Thần nhất không phải là bản thân Tạ Bất Thần, mà là nàng.
Người đầu gối tay ấp ngày xưa.
Quá nực cười, quá châm chọc?
Sát ý nhất thời chảy như nước sông.
Kiến Sầu nhìn bức tường cao phía trước một cái, lại chậm rãi nhìn Dương
Liệt và Phùng Kỳ còn chưa phát hiện bất cứ điều gì dị thường, gần như
chỉ trong chốc lát, một kế hoạch đã hình thành.
Thấy Vệ Tín đã không để ý tới vẻ mặt khó coi của Dương Liệt, không nhanh không chậm đi tới, Kiến Sầu cũng không e dè nhìn hắn, bốn mắt gặp nhau.
Thấy tên Chu Ấn lầm lì ít nói này đột nhiên nhìn mình, Tạ Bất Thần không hiểu ý gì. Hắn cau mày suy nghĩ, vừa phát hiện tình hình không ổn đã
thấy Chu Ấn rút kiếm ra khỏi vỏ, không hề do dự chĩa về phía hắn.
Một tiếng quát vang lên: “Ngươi không phải Vệ Tín!”
”Cái gì?”
Phùng Kỳ còn đang suy nghĩ xem những lời Vệ Tín nói lúc trước rốt cuộc
có lí hay không, đột nhiên nghe thấy Chu Ấn quát to như vậy, suýt nữa
giật mình nhảy dựng lên.
Ngay cả Dương Liệt thấy Chu Ấn chĩa kiếm vào Vệ TÍn cũng phải kinh ngạc: “Chu Ấn, ngươi muốn làm gì thế?”
Tay Chu Ấn rất vững, trên gương mặt trắng xanh mang vài phần cứng nhắc,
ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn một phần yêu dị, cười lạnh nói: “Làm gì à? Nên
hỏi một chút Tạ Bất Thần Tạ đạo hữu Côn Ngô trăm phương ngàn kế giết Vệ
Tín ngụy trang thành tu sĩ Sơn Âm tông ta muốn làm gì mới đúng!”
Giết Vệ Tín?
Dương Liệt đột nhiên sửng sốt, ánh mắt đưa sang nhìn Vệ Tín.
Trong nháy mắt, bốn người trên quảng trường giương cung bạt kiếm.
Sắc mặt Vệ Tín đã cực kì khó coi, ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt qua trên người Chu Ấn, đầu óc xoay chuyển nhưng vẫn không rõ rốt cuộc vì
sao mình lộ chân tướng. Hơn nữa cònlaf bị gã Chu Ấn lầm lì này phát hiện ra.
Ánh mắt quét từ đỉnh đầu đến dưới chân đối phương, Tạ Bất Thần mím chặt
môi, nắm chặt một đôi Tử Mẫu Kiếm trong tay. Đây là kiếm của Vệ Tín.
Mỗi chữ dừng lại một lần, một câu dường như là len qua kẽ răng: “Chu Ấn, sư tôn của ngươi không thích ta đã lâu, bây giờ ngươi phải kế thừa y
bát ngậm máu phun người của sư tôn hay sao?”
”Ngậm máu phun người?”
Kiến Sầu cười lạnh một tiếng, xòa bàn tay trái đang nắm chặt ra: “Ngươi nhìn xem đây là cái gì!”
Một miếng ngọc bài màu lục xuất hiện trong lòng bàn tay Kiến Sầu, bên
trên viết hai chữ Vệ Tín, ở giữa có một vạch đỏ đã vỡ vụn thành mấy
phần.
”Mệnh bài!”
Phùng Kỳ vừa rồi còn đang do dự, bây giờ gần như lập tức nhận ra. Hắn
cực kì kinh hãi, kiếm trong tay rút ra chĩa vào người Vệ Tín.
Dương Liệt lại đột nhiên sửng sốt: Mệnh bài? Mệnh bài ở đâu ra?
Có điều còn không đợi hắn phản ứng lại, Vệ Tín vừa rồi còn đứng giằng co với Chu Ấn đã vung kiếm lên chém thẳng về phía người đứng gần hắn nhất
là Chu Ấn.
”Con bà nó!”
Lần này không cần quan tâm tới chuyện mệnh bài nữa, đã bắt đầu động thủ, chẳng lẽ còn có thể là thật? Vệ Tín này chính là một kẻ đóng giả.
Xẹt!
Kiếm khí của Tử Mẫu Kiếm mang hai màu đen trắng chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Kiến Sầu.
Kiến Sầu sớm có chuẩn bị, đề phòng Tạ Bất Thần chó cùng rứt giậu, lập
tức Tây Sơn yêu kiếm cũng chém ra một luồng kiếm khí mang yêu khí ngút
trời, cộng thêm bóng đen thấp thoáng, chính là dùng tới công pháp yêu ma đạo vừa mới học, đúng là không sai vào đâu được, ai có thể nhìn ra nàng là môn hạ Nhai Sơn?
Tạ Bất Thần còn có thương thế trên người, vẫn chưa khỏi hẳn, Kiến Sầu
lại là người đã uống một bầu rượu ngon trong Ý Trịch Trục, bây giờ một
khi đã muốn giết người, đúng là toàn thân đều tràn ngập sức mạnh dùng
không hết.
Ầm!
Hai đạo kiếm khí lao vào nhau.
Kiếm khí đen trắng của Tử Mẫu Kiếm gần như lập tức bị đánh vỡ tan. Tạ
Bất Thần cũng bị kiếm khí của Tây Sơn yêu kiếm mang đầy yêu khí lạnh lẽo làm cho chấn động lui lại.
Đúng lúc này, ngụy trang trên người hắn cũng biến mất, khuôn mặt quả nhiên lại biến thành khuôn mặt của Tạ Bất Thần.
Sắc mặt Dương Liệt lập tức âm trầm, vừa đưa tay ra sau lưng liền có một
chiếc búa tạ xuất hiện trong tay, lao đến gần Tạ Bất Thần rồi nặng nề
nện xuống.
Ầm!
Trên mặt đất lập tức loạn thạch tung tóe, lưu lại một hố to đáng sợ.
”Ha ha ha...”
Kiến Sầu phá lên cười, ném “mệnh bài” trong tay kia đi.
”Tầm thường Côn Ngô, cũng chỉ thế thôi! Mệnh bài này chẳng qua là ta lừa ngươi“.
Quan hệ của Chu Ấn và Vệ Tín không tốt, mệnh bài của Vệ Tín sao có thể giữ trong tay Chu Ấn được?
Có điều Tạ Bất Thần đã bị vạch trần thân phận, nếu hắn tra xét mệnh bài
thật hay giả, chỉ sợ muốn động thủ cũng đã không kịp, không cẩn thận bỏ
mạng tại đây thì thật là oan uổng, cho nên lập tức động thủ là một lựa
chọn hợp lí.
Vì thế mưu kế của Kiến Sầu cũng hoàn toàn thành công.
Thấy Dương Liệt đã giao chiến với Tạ Bất Thần, trong mắt Kiến Sầu lấp
lánh tinh quang, khi thấy cơ hội liền xông vào bồi thêm mấy kiếm.
Dương Liệt thiên phú không tốt, có thể đến kim đan hậu kì chính là hai
trăm năm chăm học khổ luyện, nền tảng vững chắc hơn xa tu sĩ bình
thường.
Cho dù chỉ là một chiếc búa tạ nặng nề, vào trong tay hắn cũng uy phong lẫm liệt, ma khí ngút trời.
Keng keng keng keng!
Tử Mẫu Kiếm chém vào búa tạ chỉ để lại một vết trắng.
Tạ Bất Thần nghe thấy câu đó của Chu Ấn bên cạnh, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Là nàng!
Suy nghĩ này xuất hiện rất đột nhiên, nhưng hắn lại khó mà gạt đi được.
Mũi chân điểm xuống đất, Tạ Bất Thần phi thân lùi lại, cuối cùng không
kiềm chế được, cao giọng cười: “Ta còn tưởng là ai có cơ trí hơn người
như vậy, thì ra là vợ ta! Đạo hữu Kiến Sầu Nhai Sơn, lúc này đại địch
trước mắt, không cùng ta sánh vai chống địch còn đợi đến khi nào?”
”Cái gì...”
Phùng Kỳ vừa định cầm kiếm lao vào Tạ Bất Thần, sau lưng chính là Kiến
Sầu, nghe thấy tiếng cười này quả thực sống lưng lạnh toát, cả người cực kì khó chịu: Mẹ kiếp, các ngươi đang lảm nhảm cái gì thế?
Đôi mắt nhỏ của hắn trợn tròn, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ.
Đừng nói là hắn, kẻ cả Dương Liệt cũng có một giây lát sững sờ.
Không đợi hai tu sĩ Sơn Âm tông xui xẻo phản ứng lại, Kiến Sầu đã cất
tiếng cười lạnh lẽo: “Sánh vai chống địch? Tạ đạo hữu Côn Ngô chớ vội,
ta sẽ đến giúp ngươi một tay!”
Nói xong lại giơ Tây Sơn yêu kiếm lên cao, linh lực toàn thân đều điên cuồng rót vào trong thân kiếm.
Dương Liệt kinh hãi đứng ngây tại chỗ, còn không kịp cử động đã thấy
kiếm khí đáng sợ trên Tây Sơn yêu kiếm chém thẳng về phía hắn.
Lúc này Dương Liệt đã sợ mất hồn mất vía.
Trong bốn người vậy mà lại có hai tu sĩ đã bị người khác đánh tráo?
Nhưng hình như có gì đó không đúng.
Một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, nhưng không đợi hắn suy nghĩ ra kết quả, đạo kiếm khí đã ầm ầm chém xuống, chém vào...
Côn Ngô, Tạ Bất Thần!
Ầm!
Kiếm khí chém trúng Tạ Bất Thần đang đối chiến với Dương Liệt, sức mạnh
kinh khủng cộng với bất ngờ không phòng bị kịp, Tạ Bất Thần gần như lập
tức bị đập bay ra ngoài.
”Con bà nó!”
Phùng Kỳ đang cầm kiếm lập tức hiểu ra.
Mẹ nó chứ, đây gọi là giúp một tay à? Giúp đi chết thì có!
”Tu sĩ Côn Ngô thật là âm hiểm ác độc, đến bây giờ còn định vu oan cho
Chu Ấn đạo hữu! Nhai Sơn, Nhai Sơn cái bà ngoại nhà ngươi ấy! Nếu hắn là người Nhai Sơn thì sao lại đẩy ngươi vào chỗ chết? Bố không đứng ngoài
nhìn được nữa! Đánh!”
Nói rồi Phùng Kỳ lập tức xông lên.
Những lời hắn nói đúng là có lí.
Kể cả Dương Liệt sau khi nhìn thấy một kiếm không lưu tình chút nào của
Chu Ấn cũng gần như hoàn toàn gạt bỏ hoài nghi do một câu của Tạ Bất
Thần mang tới: Chuyện cười! Côn Ngô và Nhai Sơn chính là hai cự đầu kề
vai sát cánh của Trung Vực, môn hạ đệ tử tuyệt đối sẽ không ra chiêu tàn nhẫn lấy mạng người khác như vậy. Chu Ấn rõ ràng chính là gã Chu Ấn thủ đoạn ác độc mà bọn chúng biết.
Dương Liệt lại cầm búa tạ, tầm mắt hung ác, lao đến chỗ Tạ Bất Thần rơi xuống đất, thừa thắng truy kích!
Kiến Sầu ở sau lưng bọn chúng, trên mặt mang nụ cười, đưa tay vặn cổ kêu răng rắc.
Dù ngươi tính toán thế nào cũng không thể chống lại được, vì ta biết rõ ngươi như lòng bàn tay.
Tay phải cầm Tây Sơn yêu kiếm, tay trái giơ Cát Lộc đao lên, nhẹ nhàng
thổi mũi đao, nghe thấy tiếng đao ngâm lanh lảnh vút lên trời cao!
”Hôm nay liền dùng ngươi để thử đao mới của ta!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã cùng hai người Phùng Kỳ, Dương Liệt công tới.
Tạ Bất Thần đứng trong linh khí xao động, ngẩng đầu lên, trong mắt không còn che giấu sát cơ, ngay cả ánh mắt cũng mang mùi máu tanh, nhìn Kiến
Sầu cách mình càng ngày càng gần...
Nàng hiểu hắn, hắn lại không hoàn toàn hiểu nàng, đó chính là bất lợi lớn nhất của hắn.
Vẻ bày mưu tính kế, tất cả nắm trong tay trên mặt nàng, quá quen thuộc?
Vẻ mặt của nàng hôm nay, của hắn ngày xưa.
Ba người bao vây tấn công, thoáng cái đã đến trước mặt.
Muốn tránh cũng không tránh được!
Kiến Sầu tay cầm Cát Lộc đao hai thước cong cong, chém thẳng về phía cổ hắn không hề dừng lại, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ.
Tạ Bất Thần mặc kệ hai người còn lại, trực tiếp hoành kiếm ngăn cản.
Keng!
Chỉ có một tiếng vang nhỏ, mẫu kiếm trắng tinh trong Tử Mẫu Kiếm không
ngờ vừa chạm vào Cát Lộc đao lập tức bị chặt đứt chỉnh tề!
Còn bản thân Cát Lộc đao lại không hề bị ảnh hưởng gì, lưỡi đao sắc bén vẫn tiếp tục chém tới cổ hắn.