Ta Không Thành Tiên

Chương 216: Chương 216: Tạ Đạo Hữu, Còn Mạng Thì Gặp Lại!




Phụt!

Đao khí sắc bén gần như không cho Tạ Bất Thần một chút thời gian phản ứng nào, trực tiếp cắt vào trên cổ hắn, máu tươi phun tung toé nhuộm đỏ nửa người.

Quá sắc bén!

Sắc bén làm người ta nổi da gà!

Dù là chính Kiến Sầu cũng chưa từng nghĩ thanh đao hai thước được Bất Ngữ thượng nhân dùng để lóc xương cắt thịt này lại có uy lực kinh khủng như vậy.

Tạ Bất Thần dù cũng đã thấy thanh đao này trong Ý Trịch Trục, vừa rồi thấy Kiến Sầu mang trên người chỉ cho rằng là cơ duyên nàng nhận được, nhưng hắn cũng tuyệt đối không có phòng bị, Tử Mẫu Kiếm cũng không phải là vật phàm, vậy mà trước thanh đao này lại như một đống sắt vụn.

Cơn đau từ cổ lập tức truyền khắp toàn thân.

Hắn tuyệt đối không ngờ lại gặp phải uy hiếp đến tính mạng.

Ánh mắt gặp nhau, sóng ngầm mãnh liệt.

Giờ khắc này là giờ khắc sống chết của Tạ Bất Thần.

Hắn không có bất cứ do dự nào, ngay khi bị Cát Lộc đao chém vào cổ liền xoay cổ thật mạnh.

Xẹt.

Vết thương vốn mới chỉ sâu hai phân, gần như lập tức bị động tác này của Tạ Bất Thần kéo dài ra, máu tươi phun mạnh nhuộm đỏ cả thanh Cát Lộc đao.

Kiến Sầu nhíu mày: Tráng sĩ chặt tay, cũng coi như là quyết đoán!

Đây là hắn thà trọng thương cũng phải tranh thủ cho chính mình một cơ hội.

Vốn đao của Kiến Sầu đã chém vào cổ, Tạ Bất Thần không động thì thương thế sẽ không nặng hơn, nhưng Kiến Sầu sẽ không dừng tay, cuối cùng hắn cũng chỉ có một con đường chết.

Nếu hắn động sẽ tạm thời thoát ra khỏi lưỡi đao của Kiến Sầu, vết thương trên cổ lại bị hành động của hắn làm nặng thêm, vốn đang hai phân có thể biến thành bảy phân, đao của Kiến Sầu cũng sẽ không dừng lại, điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ một chút thời gian chênh lệch ngắn ngủi giữa sống và chết.

Đó là một cú xoay người đẫm máu.

Lấy trọng thương đánh đổi một chút cơ hội, cơ hội này không hề bị Tạ Bất Thần bỏ lỡ.

Trong thời gian chỉ vừa đủ cho một ý nghĩa lóe lên, Tạ Bất Thần đột nhiên đưa tay ra, Tử Mẫu Kiếm bị hắn vứt đi, Nhân Hoàng kiếm nằm trong vỏ đã nằm trong tay hắn, một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, hai tay hơi kéo ra, ánh kiếm lạnh buốt lập tức xuất hiện.

Két!

Đó là tiếng vỏ kiếm ma sá với lưỡi kiếm, cũng là tiếng kiếm quang của Nhân Hoàng kiếm bắn ra.

Keng!

Trong thời khắc nguy cấp, Nhân Hoàng kiếm đã từ phía dưới chăn lại Cát Lộc đao của Kiến Sầu, lưỡi kiếm mới rút ra khỏi vỏ kiếm ba tấc lập tức va chạm với lưỡi Cát Lộc đao nhìn có vẻ không hề sắc bén.

Lửa bắn tung tóe.

Như thiên lôi gọi địa hỏa, một đao một kiếm không ngờ lại như gặp được kẻ thù truyền kiếp, tự động kích thích ra vô số đao khí kiếm khí, điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên không ngừng.

Bất kể là Tạ Bất Thần hay là Kiến Sầu, giờ khắc này đều khó mà che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.

Hai người tâm trí vững vàng, tu vi khá cao mà cũng bị vụ nổ làm cho bất ngờ không phòng bị kịp, gần như không cầm được pháp khí trong tay nữa.

Cát Lộc đao rung động kịch liệt, tiếng đao ngâm từng vang lên lúc trước càng trở nên réo rắt.

Nhân Hoàng kiếm chính là Tạ Bất Thần lấy ra trong thời khắc nguy cấp, hết sức vội vàng, lúc này căn bản còn chưa kịp hoàn toàn ra khỏi vỏ, chỉ lộ ra một hai tấc, nhưng sau khi ngăn cản Cát Lộc đao dường như có một luồng sức mạnh khổng lồ từ Cát Lộc đao truyền đến, bức bách vỏ Nhân Hoàng kiếm không ngừng chạy xuống.

Giống như là...

Có người uy hiếp thiên tử hiệu lệnh chư hầu.

Có lẽ là Cát Lộc đao ép Nhân Hoàng kiếm ra khỏi vỏ, có lẽ là Nhân Hoàng kiếm tự mình muốn hoàn toàn ra khỏi vỏ, trấn áp thanh Cát Lộc đao này.

Bất kể rốt cuộc là nguyên nhân nào, cục diện lúc này đã không phải một mình Tạ Bất Thần có thể khống chế được nữa.

Trong kiếm khí cuồng loạn nổ tung, Nhân Hoàng kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ từng tấc một, đột nhiên khí thế tăng vọt, dường như có thiên uy đi cùng, giữa trời đất lại có một tiếng sét nổ vang, đánh thẳng vào trên thân kiếm.

Trên thân kiếm màu đen tuyền lập tức có vô số điện quang lấp lánh chạy không ngừng.

Keng!

Lúc này chợt có ánh sáng lóe lên trong mắt Tạ Bất Thần, tay phải nắm chuôi kiếm dùng sức, không ngờ lại vặn mạnh. Thân kiếm đang dựng đứng ngăn cản Cát Lộc đao biến thành xoay ngang, cánh tay đẩy tới, một luồng sức mạnh theo Nhân Hoàng kiếm truyền tới Cát Lộc đao, bức Cát Lộc đao lui lại ba phần.

Ba phân!

Cho dù chỉ có ba phần cũng đã đủ rồi.

Kiến Sầu biết thành quả của một kích thử đao vừa rồi đã hoàn toàn vượt quá mong đợi, Nhân Hoàng kiếm dù sao cũng không phải vật phàm, Tạ Bất Thần mặc dù bị thương nhưng vẫn còn có sức chiến đấu một trận, nếu chính mình muốn giành thắng lợi một cách đơn giản như vậy không khác gì mơ tưởng hão huyền. Cho nên một đòn chưa thể giải quyết được, Kiến Sầu không có một chút kinh ngạc nào.

Ngay lúc Tạ Bất Thần phản kích đẩy lui Cát Lộc đao ba phân, nàng đã không hề do dự rút đao lại, Cát Lộc đao mượn đà phản kích của Tạ Bất Thần rơi thẳng vào trong lòng bàn tay nàng. (lúc đầu chém vào 2 phân, TBT xoay cổ sâu vào 7 phân, đẩy lùi lại 3 phân còn sâu 4 phân. 1 phân ở đây chắc là 1/10 tấc, tức khoảng 3mm)

Tạ Bất Thần đầy người máu tươi, mặc chiếc áo bào đen dùng để đóng giả Vệ Tín.

Máu tươi từ trên cổ tuôn ra chảy theo cổ vào trong vạt áo thâm ướt nửa người hắn. Dù hắn mặc áo bào đen nên nhìn không nổi bật lắm, nhưng từ góc áo lại có những giọt máu tươi rỏ xuống mặt đất.

Chỉ trong thời gian Kiến Sầu lui lại, dưới chân Tạ Bất Thần đã xuất hiện một vũng máu nhỏ.

Hắn cầm Nhân Hoàng kiếm, nhìn Kiến Sầu phi thân lui lại, vẻ hờ hững trong mắt đã bị thay thế bởi vẻ lạnh lẽo.

Sát ý tràn ngập.

Tạ Bất Thần cầm ngược trường kiếm định đuổi theo, có điều khi bước chân hắn vừa động, Kiến Sầu không xa trước mặt lại vừa nhìn hắn vừa nở một nụ cười rực rỡ.

”Tiểu tặc Côn Ngô, nhận lấy cái chết!”

Một tiếng quát lớn vang lên bên cạnh trong lúc Tạ Bất Thần còn đang suy nghĩ về ý nghĩa của nụ cười rực rỡ này.

Đúng lúc Kiến Sầu bứt ra lui lại, hộ pháp Sơn Âm tông Dương Liệt cầm chiếc búa tạ với trọng lượng đáng sợ trong tay đã lăng không đập xuống.

Phía sau Dương Liệt, Phùng Kỳ càng không nhìn ra nông sâu của Nhân Hoàng kiếm, cũng giơ kiếm chém về phía Tạ Bất Thần, dáng vẻ như cùng chung mối thù với hai người kia.

Bây giờ không cần phải suy nghĩ về ý nghĩa nụ cười của Kiến Sầu nữa.

Mọi chuyện đã bày ra rõ ràng trước mặt.

Lúc này đối thủ của hắn tuyệt đối không chỉ có một mình Kiến Sầu.

Đúng là hắn đã tính sai.

Có lẽ là nàng thay đổi quá lớn, có lẽ là hắn chưa bao giờ từng thật sự hiểu nàng.

Hai thông tin tiết lộ qua quân cờ đen trắng trên vách đá đều là thật sự.

Sơn Âm tông có người trà trộn trong đám người Kiến Sầu, trong lòng Tạ Bất Thần cũng có hoài nghi, cố ý nói với Kiến Sầu khiến nàng ôm nghi kị và ngờ vực trong lòng, trên đường đi không rảnh thi triển tay chân.

Tiếp theo, Tạ Bất Thần nói mình ngụy trang thành tu sĩ Sơn Âm tông.

Bất luận sau đó đám Kiến Sầu có đuổi kịp đám người Sơn Âm tông hay không, cứ cho là có đuổi kịp, bởi vì e dè có gnf trà trộn nên cũng không nhất định dám buông tay buông chân tấn công đám người Sơn Âm tông.

Huống hồ tu sĩ Sơn Âm tông có bốn người, Kiến Sầu làm sao có thể lập tức phân biệt được tất cả mọi người? Nếu nàng tùy tiện động thủ với tu sĩ Sơn Âm tông, Tạ Bất Thần lẫn trong mọi người động thủ thì ai mà biết được?

Đối với Tạ Bất Thần, đây là một cái bẫy dành cho Kiến Sầu.

Nếu nàng muốn nhân cơ hội diệt trừ hắn mà không sợ bị bêu danh thì cách tốt nhất là che giấu mọi người tin tức hắn trà trộn vào Sơn Âm tông, trong khi mọi người không biết rõ tình hình, nàng có thẻ coi hắn như tu sĩ yêu ma đạo mà giết chết. Cho nên Tạ Bất Thần đoán Kiến Sầu tuyệt đối sẽ không nói tin tức này với các đồng bạn của nàng.

Nhưng lúc này xem ra...

Hắn không biết rốt cuộc nàng xử lí hai thông tin này thế nào, lại biết cách làm của nàng khác hẳn người thường.

Lẻ loi một mình tiến vào Ý Trịch Trục, bất chấp tạm thời tách khỏi đồng bạn, tự đặt mình vào nơi nguy hiểm nhất, còn nghĩ ra một chiêu lấy gậy ông đập lưng ông.

Quan trọng hơn là thế cờ hắn bày ra vốn rất tốt, lại bị một nước cờ hiểm này của Kiến Sầu phá hỏng, biến thành mua dây buộc mình, may áo cưới cho Kiến Sầu.

Vốn đám người Sơn Âm tông này sẽ bị hắn lợi dụng, trở thành một trợ lực để hắn diệt trừ Kiến Sầu, nhưng lúc này lại trở thành hai thanh đao cùn chắn trước cổ hắn.

Ầm!

Búa tạ của Dương Liệt đã đến trước mặt.

Tạ Bất Thần cũng nói không rõ cảm nhận của mình lúc này rốt cuộc là gì.

Phức tạp?

Kinh ngạc?

Cười khổ?

Hay là...

Thán phục?

Đã không rõ thì cũng không cần phải làm rõ.

Dù sao đều là không chết không dừng, cần gì phải truy cứu căn nguyên?

Nhân Hoàng kiếm ra khỏi vỏ, nhất định phải có máu người hiến tế.

Máu từ vết thương trên cổ vẫn tràn ra như suối, Tạ Bất Thần lại như không biết, chỉ giơ kiếm đâm thẳng tới chiếc búa tạ đó.

Rắc!

Âm thanh này không phải tiếng va chạm của kim loại mà là tiếng vỡ vụn của thứ gì đó.

Mũi Nhân Hoàng kiếm không ngờ lại dễ dàng đâm thẳng vào trong búa tạ.

Cổ tay Tạ Bất Thần rung lên, một đạo kiếm khí theo Nhân Hoàng kiếm chạy vào trong búa tạ.

Dương Liệt lập tức kêu lên một tiếng, ánh mắt hoảng sợ.Từ trung tâm của chiếc búa tạ trong tay không ngờ lại truyền đến một khí thế mạnh mẽ không thể khống chế, như là có một ngàn một vạn kiếm khí từ bên trong búa tạ bắn ra xung quanh.

Một khe nứt xuất hiện, từ chỗ trường kiếm của Tạ Bất Thần đâm vào lan rộng ra xung quanh.

Sắc mặt Tạ Bất Thần không thay đổi, Dương Liệt lại đau lòng như cắt.

Hắn tuy là hộ pháp Sơn Âm tông, vốn liếng khá dày, nhưng búa Thất Tinh chỉ có một chiếc này, đâu còn dám tiếp tục diễu võ giương oai nữa?

Chỉ một lần giao thủ, Dương Liệt đã lui lại không hề do dự, ánh mắt nhìn Tạ Bất Thần đã trở nên tối tăm.

Có điều hắn lui lại cũng không hề mang đến thời gian cho Tạ Bất Thần thở dốc, vì ngay khi hắn vừa lui lại thì đòn tấn công của Phùng Kỳ cũng đã tới.

Gã Phùng Kỳ này bình thường ở Sơn Âm tông chính là một cây cỏ mọc mái tường, lúc Kiến Sầu đóng giả Chu Ấn đã có thể cảm giác được qua lời nói của mấy người, có điều nàng không ngờ cỏ mọc mái tường cũng có lúc phát huy được tác dụng không nhỏ.

Chẳng hạn như bây giờ.

Dương Liệt lui lại, hắn lập tức đuổi theo, không để cho Tạ Bất Thần có một chút thời gian nào.

Ánh mắt di chuẻn theo vết thương dữ tợn còn không kịp xử lí trên cổ Tạ Bất Thần, Kiến Sầu quả thực không nhịn được thầm khen chính mình một tiếng: Có thể nói là một cuộc nghịch chuyển tuyệt diệu!

Chỉ sợ Tạ Bất Thần có chết cũng không ngờ được nàng lại một mình xâm nhập, dẫn đến một đòn đánh úp ngoài dự liệu như vậy.

Bây giờ ba người vây công, Tạ Bất Thần dù có bản lãnh cực lớn cũng căn bản không thể rảnh tay xử lí vết thương. Nếu chỉ dựa vào khả năng tự lành của bản thân cơ thể thì máu còn phải chảy khá lâu nữa.

Trong đầu suy nghĩ cực nhanh, đồng thời động tác trên tay cũng không chậm.

Thấy Phùng Kỳ đã bị một kiếm của Tạ Bất Thần chém ngã xuống đất, bắp đùi bị thương, Kiến Sầu không hề do dự nắm Cát Lộc đao, sầm mặt xuống, dáng vẻ giậnd ữ đến cực điểm, quát lớn: “Ta tưởng Côn Ngô là nơi ẩn sĩ danh lưu tụ tập gì, không ngờ lại chứa chấp bọn chuột như ngươi! Coi Sơn Âm tông ta không có người hay sao?”

Tiếng nói vừa dứt, nàng liền xông tới trong ánh mắt cảm động của Phùng Kỳ.

Nghe thấy tiếng quát oai phong lẫm liệt này, Tạ Bất Thần đúng là sắp phải bật cười vì tức giận rồi.

Hắn tưởng mình diễn được một trò hay, ngụy trang thành Vệ Tín không ai có thể phân biệt thật giả, không ngờ so với Kiến Sầu lại chẳng khác nào đồ đệ gặp sư phụ.

Dù thế nào hắn cũng không thể nói ra những câu như “Nhai Sơn chứa chấp toàn là bọn chuột“.

Với dáng vẻ cùng chung mối thù với hai người Sơn Âm tông này, nếu không phải vừa rồi giao thủ đã thăm dò được hư thực, chính hắn cũng sẽ cho rằng nàng là một tu sĩ yêu ma đạo thật sự.

Thấy Kiến Sầu một lần nữa cầm đao xông đến, Tạ Bất Thần không hề do dự đạp xuống một cước, để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất, cả người mượn lực bay lên, lui nhanh về phía sau.

Kiến Sầu đương nhiên theo sát không rời, lập tức đuổi theo phía sau hắn.

Thế là trên quảng trường lập tức có một dấu vết màu đỏ máu kéo dài ra.

Chỗ nào Tạ Bất Thần lùi qua đều có máu tươi từ trên cổ, trên vạt áo hắn rơi xuống, tạo thành một vệt đỏ đậm.

Do đánh nhau quyết liệt, linh lực trong thân thể cuồn cuộn, khí huyết cũng động theo, hoàn toàn không thể cầm máu được. Hơn ưnax vết thương còn ở chỗ yếu hại là cổ, không có thời gian nghỉ ngơi sẽ khó mà tự lành trong một giờ nửa khắc, thậm chí máu còn chảy mạnh hơn.

Từ lúc hắn bị thương đến lúc giao chiến với ba người cũng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, vậy mà Tạ Bất Thần đã cảm thấy hơi choáng váng, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn trắng bệch.

Trong quá trình lui lại, hắn cố gắng dùng linh lực khôi phục vết thương, lại phát hiện vết thương do thanh đao hai thước này của Kiến Sầu gây ra lại có hiệu quả sắc bén giống như Nhân Hoàng kiếm, một khi da thịt bị thương sẽ rất khó khép lại.

Đại địch trước mắt, sơ ý một chút là sống chết.

Trong quá trình cấp tốc lui lại, Tạ Bất Thần tay trái cầm kiếm, tay phải lại giơ lên, liền có một ngọn lửa màu lam đậm từ trong lòng bàn tay hắn bốc lên.

Lúc này ánh mắt hắn lạnh lẽo đến cực điểm, cũng tỉnh táo đến cực điểm.

Ngay khi nhìn thấy ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay hắn, Kiến Sầu đã hơi giật mình.

Sau phút chốc liền thấy Tạ Bất Thần với vẻ mặt bình thản đưa tay phải lên úp vào vết thương giàn giụa máu tươi trên cổ.

Xèo xèo xèo xèo...

Tiếng sắt nóng đỏ rơi vào da thịt vang lên, xuyên thấu tiếng gió gào thét lọt vào trong tai Kiến Sầu.

Đồng tử nàng co lại kịch liệt, gần như lập tức nhớ lại một chuyện trước kia.

***

Sau khi gặp nạn, hai người cả ngày lang bạt trên sông.

Tạ Bất Thần sốt cao mới khỏi, cùng đi với nàng, sau đó gặp đạo tặc cướp bóc thuyền buôn trên sông, vì bảo vệ nàng mà hắn bị một mũi tên lạc gây thương tích. Nàng dìu hắn trốn đi rất xa, không dễ đến được một ngôi miếu đổ nát, xoay người lại mới phát hiện sườn trái hắn đã đầm đìa máu tươi, lại cắm một mũi tên.

Không có đại phu, cũng không có thuốc trị thương có thể cầm máu, mũi tên còn cắm ở trên người hắn.

Khi đó thứ duy nhất họ có là một con dao tùy thân và một đống lửa.

Mũi tên không thể cắm trên người quá lâu, phải rút ra, nhưng một khi rút ra sẽ chảy máu rất nhiều. Nàng không biết nên làm như thế nào cho phải, Tạ Bất Thần lại ném dao găm cho nàng, dặn nàng nung nóng đỏ trên lửa, sau khi rút tên lập tức dùng chủy thủ nóng đỏ đè lên vết thương.

Nàng còn nhớ bàn tay nàng run rẩy cầm dao găm, nhớ ánh lửa bập bùng liếm vào lưỡi dao, nhớ vẻ ẩn nhẫn đầu đầy mồ hôi lạnh của Tạ tam công tử trong ánh lửa vì cơn đau kịch liệt.

***

Bây giờ lại nhìn Tạ Bất Thần ấn ngọn lửa lên cổ, dùng cách này để cầm máu, tàn nhẫn giống hệt ngày xưa.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay lập tức đốt cháy vết thương, nhiệt độ quá cao khiến da thịt trên cổ Tạ Bất Thần biến thành cháy đen.

Trong mắt hắn lại không có bất cứ rung động nào.

Cơn đau kinh khủng như vậy không ngờ lại không thể làm hắn nhíu mày lấy một cái.

Máu tươi không còn chảy nữa.

Dương Liệt và Phùng Kỳ phía sau thấy hành động quyết đoán này của Tạ Bất Thần, đồng tử nhất tề co lại, gai ốc nổi lên đầy người.

Kiến Sầu cười lạnh một tiếng.

Cách cầm máu khẩn cấp trong lúc hành quân đánh trận khi không còn biện pháp nào khác, lại có thể chịu đựng được bao lâu?

Tạ Bất Thần vẫn là Tạ Bất Thần đó, nhưng lại không phải Tạ Bất Thần đó nữa.

Hắn ngày xưa vì dao găm đốt thịt mà hắn đau đớn vặn vẹo, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn của bây giờ gặp đau đớn như vậy lại chỉ như một người không có tim, cũng không biết đau đớn, ngoài mặt không nhìn ra một chút rung động nào.

Quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như vực sâu.

Hắn vẫn còn đang lùi.

Một mạch lùi thẳng đến rìa quảng trường.

Cả quảng trường này và đình viện mê cung sau bức tường cao đều xây dựng trên một hồ nước lớn, một lát sau khi Tạ Bất Thần lui lại, Kiến Sầu liền nhìn thấy hồ nước bên ngoài.

Trong đầu như có điện quang đá lửa lóe lên, sắc mặt Kiến Sầu trở nên âm trầm, nàng không hề do dự vỗ tay trái, Tây Sơn yêu kiếm lập tức hóa thành một đạo lưu quang chui thẳng xuống đất.

Gần như đúng lúc toàn bộ thân kiếm chui xuống đất, một đoạn mũi kiếm đã từ mặt đất phía sau Tạ Bất Thần chui lên.

Vù!

Cả thanh Tây Sơn yêu kiếm từ phía sau đâm thẳng về phía Tạ Bất Thần.

Một trước một sau, một đao một kiếm!

Thế đi của Tạ Bất Thần lập tức dừng lại.

Hắn biết Kiến Sầu đã nhìn thấu kế hoạch của hắn nhưng lại không kinh hoàng chút nào, trong thời khắc nguy cấp liền xoay tay ra đắng sau, không ngờ lại không cần xoay người, giống như sau lưng có mắt, Nhân Hoàng kiếm đã chém thẳng vào Tây Sơn yêu kiếm!

Keng một tiếng giòn vang.

Pháp khí của Chu Ấn không ngờ chỉ gặp một kích đơn giản đã gãy làm hai đoạn.

Kiến Sầu nhìn mà rùng mình.

Mẫu kiếm Tạ Bất Thần dùng lúc nãy trúng một kích của Cát Lộc đao đứt gọn đủ để chứng minh Cát Lộc đao sắc bén như thế nào, nhưng kiếm của Tạ Bất Thần lại làm Tây Sơn yêu kiếm bị chém gãy, Tử Mẫu Kiếm chính là song kiếm, hai kiếm gộp lại mới bằng phẩm chất của Tây Sơn yêu kiếm, cũng là nói nếu so sánh riêng mẫu kiếm và Tây Sơn yêu kiếm thì tây Sơn yêu kiếm tốt hơn.

Một thanh Nhân Hoàng kiếm thật là tốt!

Có điều nàng cũng đã đạt được mục đích, bởi vì lần xuất kiếm này, Tạ Bất Thần đã dừng lại một lát.

Nàng cũng chỉ cần một lát này.

Một thanh Tây Sơn yêu kiếm tầm thường, Kiến Sầu còn không để vào mắt, nàng lập tức linh hoạt lật tay, lại có một đạo ấn lờ mờ từ mặt ngoài Cát Lộc đao lướt qua.

Ầm!

Gần như ngay lúc đạo ấn này vừa lướt qua, ba đạo đao ảnh đã bay ra khỏi Cát Lộc đao.

Phách Không Trảm!

Kiến Sầu mới nhận được Cát Lộc đao, đương nhiên không có đạo ấn tiện tay nào có thể dùng cho đao pháp. Có điều pháp khí lúc trước của nàng chính là Quỷ Phủ, chính là búa lớn, bản thân đi theo phong cách vung cao chém mạnh, Cát Lộc đao mặc dù tương đối tinh xảo nhưng bản thân vẫn chính là đao, phong cách vung cao chém mạnh của búa dùng cho đao cũng không có gì khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhất có thể là sự chênh lệch về uy lực.

Có điều...

Cát Lộc đao lại một lần nữa mang đến cho nàng một sự vui mừng.

Ba đạo đao ảnh, mỗi một đạo đều cong cong như trăng lưỡi liềm.

Một tầng chồng thêm một tầng, tầng thứ nhất rất nhanh, tầng thứ hai nhanh hơn, tầng thứ ba càng nhanh hơn nữa.

Sau khi bay ra, ba đạo đao ảnh không ngờ lại dung hợp hoàn mỹ với nhau, trở thành một thanh Cát Lộc đao khó phân biệt thật giả.

Lúc này nếu không phải trong tay còn nắm Cát Lộc đao thật Kiến Sầu suýt nữa đã cho rằng chính mình đã ném Cát Lộc đao ra ngoài.

Tạ Bất Thần hiển nhiên cũng đã phân biệt ra một chiêu này rốt cuộc từ đâu mà đến, thấy ba đạo đao ảnh chồng lên nhau, hắn khẽ nhíu mày, không ngờ lại buông tay ném Nhân Hoàng kiếm ra.

Keng!

Ngón tay thon dài như ngọc dính máu, lại vẫn mang một loại tao nhã và ung dung như thiên hoàng quý trụ, chỉ khẽ búng vào vị trí trên thân kiếm cách chuôi kiếm ba tấc, lập tức có tiếng kiếm ngâm mãnh liệt vang vọng khắp trời đất.

Một đạo ấn tối sẫm từ vị trí ba tấc trên thân Nhân Hoàng kiếm nhanh chóng lan ra.

Cùng với đạo ấn này xuất hiện, uy áp của cả thanh Nhân Hoàng kiếm lại tăng thêm một tầng, một quang ảnh màu vàng đen từ thân kiếm bay ra như một cánh cung bật vào ảo ảnh Cát Lộc đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.