Người nào có thể hơn được?
Ta!
Không có lạc khoản, càng không có tên họ cụ thể.
Muốn cuồng à?
Một khi Kiến Sầu cuồng lên thì chình nàng cũng phải sợ.
Nàng nhướng mày nhìn bóng tối dày đặc phía trước.
Không giống tình hình phong nhận gào thét trong ba tầng trước, sau khi một ngàn ba trăm thước dường như quá mức yên bình.
Yên bình đến mức làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Kiến Sầu đương nhiên không cho rằng Khúc Chính Phong không đủ sức mạnh,
chỉ có thể cho rằng sau một ngàn ba trăm thước này có vấn đề.
Nhưng phía trước có đường, giờ bắt nàng dừng lại ở đây sao có thể cam lòng được?
Dù có chết cũng phải thử xem rồi mới chết!
Còn dư sức, vì sao không thử?
Suy nghĩ của Kiến Sầu xuất hiện rất nhanh.
Nàng chậm rãi giơ chân lên, đồng thời toàn thân căng lại, những đường cong trên người lúc này đều lộ rõ.
Ánh mắt nàng cũng vô cùng sáng ngời.
Bước chân đặt xuống đất.
Bước tới một bước.
Một trận gió lạnh thổi tới đúng lúc nàng đặt chân xuống đất.
Kiến Sầu vốn đã chuẩn bị từ trước nưhng lại phát hiện mình không thể nhanh chóng rút chân về được.
Toàn thân phát lạnh.
Gió ở đây khác rồi!
Nếu nói mỗi một luồng gió trước đó đều là một phong nhận, thay đổi thất
thường, lại biến gió thành thứ mắt thường thấy được, thì gió sau một
ngàn ba trăm thước lại có cảm giác như trở về bản nguyên, siêu thoát
khỏi chính nó.
Gió ở đây lần nữa hóa thành hư vô, vô hình nhưng hữu cảm.
Quan trọng nhất là lúc gió thổi đến người nàng, cảm giác lạnh giá đó như từ sâu trong linh hồn toát ra.
Dường như...
Hồn phách không hoàn chỉnh của nàng bị gió thổi đi, bị thứ gì phía dưới
kêu gọi, muốn bay xuống dưới đáy Hắc Phong Động nghiêng nghiêng này.
Kiến Sầu cảm thấy ý thức lẫn lộn, trong đầu đau đớn như giằng xé, toàn thân lảo đảo sắp ngã về phía trước.
Lúc này trong đầu nàng dường như có vô số hình ảnh hiện lên, lại dường như không có thứ gì cả.
Nàng...
Còn chưa muốn chết!
Một ý nghĩ tỉnh táo duy nhất này giúp nàng đưa lưỡi vào kẽ răng, không hề do dự cắn mạnh một cái.
Mùi máu tanh lập tức lan tràn.
Đầu lưỡi đau nhức.
Sự tỉnh táo cũng quay lại trong người nàng.
Gần như đồng thời, mi tâm nàng chấn động kịch liệt.
Chiếc Định Hồn Đinh Phù Đạo sơn nhân tặng cho Kiến Sầu lúc này lại nhổ lên, phát ra ánh tím rực rỡ chưa từng có.
Một cảm giác ấm áp cuối cùng bao phủ thân thể Kiến Sầu.
Cảm giác đau đớn như giằng xé trong dầu lập tức được xoa dịu.
Nàng nhân cơ hội này lùi lại một bước.
Thịch.
Bàn chân trần như bạch ngọc đặt xuống đất.
Âm thanh lan ra, dường như đẩy ra một vòng sóng.
Thế là gió đen hư vô lạnh lẽo biến mất, sự đau đớn như xé rách linh hồn
nàng biến mất, cảm giác kêu gọi từ sâu trong Hắc Phong Động truyền đến
cũng biến mất.
Chỉ có băng nhậ thông thường và gió bình thường thổi đến.
Trên trán Kiến Sầu lạnh như băng.
Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh như vừa được mò từ dưới nước lên.
Dường như vừa trải qua một trận đại chiến, Kiến Sầu thở hồng hộc.
Hoảng sợ nhìn hư không cách đó một bước, nàng căn bản không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Một ngàn ba trăm thước...”
Âm thanh gian nan từ sâu trong cổ họng nàng phát ra.
Hoàn toàn không giống gió đen ở ba tầng trước.
Nó đáng sợ hơn, kinh khủng hơn.
Làm mọi người hoàn toàn không thể sinh ra lòng chống cự.
Vị trí một ngàn ba trăm thước này dường như có một cấm địa, một khi có người bước vào lập tức sẽ bị gió đen vô tận nghiền nát.
Từ bước tới đến lui về chỉ có thời gian một hơi thở.
Trong lòng Kiến Sầu đã có một phán đoán không thể sai được: Nửa bước không được, một bước cũng không thể tiến lên.
Như một lạch trời!
Lúc này Kiến Sầu quay đầu lại nhìn câu của Khúc Chính Phong “Mười sáu
ngày, dừng lại ở một ngàn ba trăm thước”, lập tức có một cảm giác khác.
Thảo nào Khúc Chính Phong nguyên anh thượng đỉnh cũng không dám tiến lên phía trước.
Chắc không chỉ do nguyên nhân hồn phách của nàng.
Nếu không quả quyết cắn lưỡi một cái, nếu không có Định Hồn Đinh đột
nhiên xuất hiện bảo vệ mình, chỉ sợ nàng thật sự đã phải bỏ mình trong
Hắc Phong Động vô tận.
Kiến Sầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẫn cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Nàng chậm rãi đưa tay lên xoa trán, lúc này ánh sáng của Định Hồn Đinh đã thu lại, dường như chỉ còn một vết tím nhàn nhạt.
Kiến Sầu đứng yên tai chỗ một hồi lâu.
Lòng bàn chân không ngừng có hơi lạnh truyền lên khiến nàng dường như
sắp đông cứng. Tuy nhiên phong nhận từ phía trước không ngừng thổi tới
lại đã khó có thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất cho nàng.
Sau khi trải qua thời gian dài luyện thể, gân cốt nàng đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần.
Đến lúc đi rồi.
Trong lòng Kiến Sầu có rất nhiều nghi hoặc, với kiến thức của nàng bây giờ còn không thể nào giải đáp.
Không được, cứ để đó quay về hỏi sư phụ.
Đúng rồi...
Sư phụ.
Trong đầu Kiến Sầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Hình như đã quên một vấn đề rất quan trọng. Bao lâu rồi?
Lúc rời khỏi Nhai Sơn, nàng đã ước định với Phù Đạo sơn nhân, trong hai
năm bất kể có hoàn thành luyện thể hay không đều phải quay về Nhai Sơn
tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.
Còn bây giờ?
Kiến Sầu không ngừng tu luyện, không ngừng tiến lên, lúc đầu còn có thể
tính toán được thời gian đại khái, nhưng sau đó lúc lĩnh ngộ mỗi một
chớp mắt cũng không khác gì một năm, cảm giác thời gian khó tránh khỏi
có sai lầm.
Cho nên...
Có trời mới biết đã qua bao lâu rồi.
Toi rồi!
Kiến Sầu đột nhiên há hốc mồm.
Còn kịp không?
Nàng chỉ cảm thấy, đại khái, dường như, hình như, có lẽ, có thể đã qua rất lâu rồi.
Mất bò mới lo làm chuồng biết đâu cũng chưa muộn.
Nay luyện thể xem như đã hoàn thành, gió đen đã khắc xương nàng bảy phần đen như mực, cứng rắn vô cùng, giơ tay nhấc chân dường như đều có thể
mang theo một luồng năng lượng rất thuần túy.
Quỹ tích của hắc phong văn cốt dường như có tương đồng với quỹ tích của
gió. Nhưng muốn Kiến Sầu nói ra rốt cuộc là giống ở chỗ nào lại cực kì
khó khăn.
Trừ hắc phong văn cốt, thu hoạch lớn nhất của nàng chắc chắn là đạo ấn mới học. Thậm chí có thể nói là ba đạo ấn.
Đạo ấn thứ nhất: Chỉ Tiêm Nhận Mang.
Đạo ấn thứ hai: Phần Phong Triền Hỏa.
Đạo ấn thứ ba: Băng Đao Sương Kiếm.
Mỗi một miếng tương ứng với một cấp độ sau khi tiến vào Hắc Phong Động.
Nếu còn tính thêm thì tính cả hai đạo ấn của Long Môn cũng được.
Kiến Sầu chưa, nhưng hai đạo ấn đó đã khắc thật sâu trong đầu nàng, không xóa đi được.
Tính toán như vậy, chuyến này xem như hoàn hảo.
Ngay cả tu vi của nàng cũng đã củng cố vững chắc ở trúc cơ hậu kì, thậm
chí trong quá trình không ngừng tu luyện đã đạt tới Trúc Cơ kì đại viên
mãn.
Đến lúc về rồi.
Chỉ mong là vẫn còn kịp.
Kiến Sầu lấy một bộ y bào màu xanh nhạt lành lặn trong túi càn khôn ra mặc lên người, lại gọi Quỷ Phủ đưa mình bay ra ngoài.
Lúc vào là ngược gió, lúc nào cũng lo bị gió ném ra ngoài.
Lúc ra lại thuận gió.
Gió thổi nàng đi, tốc độ còn nhanh hơn chính nàng ngự khí mà đi, thậm
chí có thể bắt kịp gió và phong nhận cũng từ trong Hắc Phong Động thổi
ra ngoài.
Đủ loại chữ viết trên vách đá trôi về phái sau, đều mờ nhạt không rõ.
Bóng dáng Kiến Sầu nhanh chóng bay đi nhanh như chớp trong Hắc Phong Động đen như mực.
Vô số phong nhận chém vào Quỷ Phủ, lập tức vỡ thành từng đám sương mờ.
Nhất thời bên tai nàng chỉ có tiếng vỡ vụn vang lên, có tiếng xé gió, có cả...
Tiếng u u nhẹ nhàng.
Đây không giống như là gió trong Hắc Phong Động, ngược lại giống như gió trong rừng, trên núi, trên mặt nước,giữa tầng mây.
Dịu dàng như một tấm lụa.
Gió len qua vô số lỗ hổng trên vách động, đi vào khắp nơi, tiếng u u trong gió cực kì nhỏ, lại như thấm vào ruột gan.
Cũng không biết là tâm cảnh thay đổi hay là lần này thuận gió, hoặc là...
Là bởi vì gió đen từng khắc những đường vân nổi bật trên bộ xương Kiến
Sầu, lúc này nhanh chóng bay trong Hắc Phong Động, Kiến Sầu lại có thể
cảm nhận được quỹ tích và hơi thở của gió.
Trên vách động, mặt đá rất cứng. Hàng năm gió đen bào mòn hình thành
những lỗ thủng đặc biệt, gió đen có thể chui qua những lỗ thủng có quỹ
tích đặc biệt này mà bản thân chúng vẫn hoàn hảo.
Tạo hoá của thiên địa thật là thần kì.
Bay trong gió, mỗi một nét vẽ trên bộ xương Kiến Sầu dường như đều sống lại.
Chúng bắt đầu chạy, hơi vội vã.
Kiến Sầu có thể cảm thấy dị động của chúng, không khỏi hơi nghi hoặc: Vì sao chúng lại vội vã như vậy?
Vốn không có đầu mối, nhưng nàng lại nhanh chóng bay qua một vách đá.
Lại là những lỗ hổng đó.
Trong đầu Kiến Sầu đột nhiên hiẹn lên hình ảnh những viên thôn phong thạch đám người Tiền Khuyết nhặt lên lúc trước.
Một hòn đá nho nhỏ lại có vô số lỗ thủng như được điêu khắc rỗng.
Gió len qua trong đó.
Linh quang đột nhiên xuất hiện.
Kiến Sầu cảm thấy mình dường như đã nắm bắt được.
Nhất thời nàng quên ngự khí, thậm chí cũng quên vận chuyển linh khí,
hoàn toàn dựa vào gió đen sau lưng đẩy thân thể nàng tiến lên...
Một ngàn hai trăm thước, một ngàn một trăm thước, một ngàn thước...
Kiến Sầu bay càng ngày càng thấp, trong đôi mắt trợn to ngỡ ngàng, mặt đất càng ngày càng gần.
Sau phút chốc sẽ rơi xuống đất.
Con chồn nhỏ nằm sấp trên vai Kiến Sầu, sợ đến mức lập tức ôm chặt cốt ngọc Đế Giang, kêu to lên chói tai: “Chít chít chít!”
Tuy nhiên Kiến Sầu làm như không nghe thấy.
Hai mắt nàng phát ra ánh sáng lạ lùng, không ngờ lúc sắp rơi xuống đất lại nhắm mắt vào.
Giờ khắc này nàng không nhìn thấy gì nữa.
Chỉ có vô số lỗ thủng kết cấu kì dị, chỉ có viên thôn phong thạch nho nhỏ trước đó, chỉ có tiếng gió nức nở xung quanh.
Lỗ chân lông và khiếu huyệt toàn thân trong lúc này toàn bộ mở ra.
Gió trong Hắc Phong Động đổ vào người nàng như đổ vào một chiếc thùng
lớn, hoặc như là đổ vào một viên thôn phong thạch, theo một tuyến đường
kì dị mà huyền ảo chui ra.
Gió từ phía sau thổi tới, lại không bị thân thể Kiến Sầu ngăn cản.
Chúng xuyên qua trong thân thể nàng, dường như thân thể nàng cũng trở thành một bộ phận của chúng.
Trong nháy mắt, Kiến Sầu cảm thấy mình nhẹ đi, như một chiếc lá, một đám mây.
Gió lượn quanh thân thể nàng, xuyên qua thân thể nàng.
Còn thân thể nàng cũng chính là gió.
Gần như hoàn mỹ.
Quỷ Phủ không có người khống chế, tự động từ dưới chân Kiến Sầu co lại
thành một vệt sáng chui vào mi tâm nàng, nhưng nàng vẫn giẫm trên gió,
nhẹ như lông vũ.
Nàng vẫn nhắm mắt như cũ.
Gió nâng nàng, ôm nàng, lần nữa đỡ nàng lên.
Phía trước là ánh sáng rực rỡ.
Đó là lối ra Hắc Phong Động.
Trăng sáng như một chiếc đĩa bạc từ trên trời trải ánh sáng xuống nhân gian như một lớp sương trắng.
Tòa đại trận ngũ hành sinh diệt cũng lấp lánh trải ngoài cửa Hắc Phong Động.
Rừng núi được nhuộm màu vàng, lại đã là giữa thu.
Trên cây lê già trước Hắc Phong Động có những quả lê xanh nho nhỏ, nhìn
đã thấy chua, có lẽ là chưa đến lúc chín, có lẽ là môi trường quá mức
khắc nghiệt.
Lúc này trên vách đá toàn người là người.
“Kiến Sầu Nhai Sơn lạm sát kẻ vô tội”, hai năm nay lời buộc tội này sớm
đã truyền khắp Tả Tam Thiên Trung Vực, vốn không phải chuyện tốt gì,
nhưng sau khi Tiễn Chúc phái và hai đệ tử Nhai Sơn chờ đợi hai năm ngoài động không có kết quả, chuyện xấu cũng biến thành chuyện tốt.
Một nữ tu sĩ trúc cơ hậu kì dựa vào cái gì có thể trong động lâu như vậy?
Hai năm?
Đã hóa thành một bộ xương khô, hay là bị kẹt trong đó không thể đi ra?
Hoặc là...
Đã nhận được kì ngộ trong đó?
Lòng hiếu kì của con người là không có giới hạn.
Người người đều đang thảo luận, tuy nhiên đều không có kết quả.
Sau khi Tiễn Chúc phái nói bảy ngày nữa sẽ mở Hắc Phong Động, những
người muốn xem náo nhiệt nhưng không dám tới lần này đều kéo tới.
Bọn họ đồng loạt đứng trên vách đá, nhìn xuống phía dưới không chớp mắt.
Ở gần cửa động hơn, Tiễn Chúc phái bên trái, Nhai Sơn bên phải.
Nhan Trầm Sa và Thích Thiếu Phong đều nhìn chằm chằm cửa Hắc Phong Động.
Vẻ mặt Phan Khải thì hưng phấn đến cực điểm, toàn bộ sức chú ý đều rơi vào tòa đại trận đó.
Từng viên linh thạch dưới đất phát ra linh khí tạo thành vô số đường nét huyền ảo.
Ngũ hành sinh diệt, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh.
Một khi có người đi ra, muốn tránh cũng không tránh được, lập tức sẽ bước vào trận pháp này, sau đó sẽ bị trận pháp vây khốn.
Đến lúc đó đại sư tỷ Nhai Sơn chẳng phải sẽ để mặc cho bọn chúng xử trí hay sao?
Nhìn vẻ mặt hai đệ tử Nhai Sơn quả thực như gặp đại địch.
Từ sau khi đi tới Hắc Phong Động, Phan Khải chưa bao giờ sảng khoái như vậy. Hắn không nhịn được cười lên.
Tình hình ngoài Hắc Phong Động như tên đã lên cung, chạm vào là bắn.
Trong thời khắc căng thẳng này, một cơn gió đen kì dị đột nhiên từ trong động thỏi ra.
Vù1
Rõ ràng đã qua thời kì Hắc Phong Động hoạt động kịch liệt nhất, không ngờ gió đen lại lớn hơn, thổi cho cát bay đá chạy.
Sức chú ý của tất cả mọi người đều bị thu hút.
Một tu sĩ Tiễn Chúc phái đứng gần cửa động vừa khéo có thể nhìn thẳng
vào bên trong. Hắn lờ mờ nhìn thấy một bóng người từ trong Hắc Phong
Động bay ra.
Lúc này hắn vốn luôn luôn mau mồm mau miệng mà cũng trở nên lắp bắp.
“Ra ra ra ra rồi!”
Khi người này vừa nói ra tiếng đầu tiên, tất cả mọi người xung quanh đều động.
Phan Khải không nhịn được kêu to một tiếng, lộ vẻ vui mừng.
Đi ra rồi!
Cuối cùng đi ra rồi!
! Đi ra rồi!”
Tất cả mọi người dường như đều có thể nghe thấy tiếng gió này.
Một bóng gnf màu xanh nhạt như một áng mây từ sâu trong Hắc Phong Động
lâng lâng bay ra, rõ ràng lúc nhìn còn ở bên trong, tốc độ không hề
nhanh, nhưng chỉ sau chớp mắt bóng người này đã xuất hiện ngoài cửa
hang.
Ánh trăng như sương trắng chiếu xuống bóng gnf này.
Chiếc trường bào màu xanh nhạt đó dường như chỉ khoác hờ hững trên
người. Nước da trên cái cổ trắng như tuyết dường như sáng lên trong đêm
trăng.
Mái tóc mềm mại bù xù bay trong gió.
Đó là một phụ nữ, một phụ nữ rất dịu dàng.
Thậm chí nàng còn để chân trần.
Mũi chân chĩa xuống dưới như đang kiếng chân, có một loại mỹ cảm xuất trần.
Cách quá xa, bọn họ không thấy rõ gương mặt người đó.
Nhưng không có người nào hoài nghi thân phận của nàng.
Kiến Sầu!
Kiến Sầu Nhai Sơn!
Vị đại sư bá Nhai Sơn đã biến mất hai năm!
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người này, ngay khi xác định thân phận
nàng, vô số đệ tử Tiễn Chúc phái đồng loạt hoan hô, lệ nóng tràn mi!
Hai năm!
Trọn hai năm ngồi rình.
Bọn chúng hao phí bao nhiêu linh thạch? Đã chờ mong bao nhiêu lần? Lại thất vọng bao nhiêu lần?
Mỗi lần phải giật gấu vá vai đều phải nuốt căm hờn vào trong bụng, có ai biết hai năm nay bọn chúng phải ăn gió nằm sương, khổ sở không được
quay về môn phái?
Nhưng đều đã qua rồi.
Khi bóng gnf này xuất hiện, tất cả mọi gian khổ đều không là gì nữa.
Bởi vì bọn chúng đều biết, linh thạch bọn chúng hao phí, vô số chờ mong và thất vọng của bọn chúng đều sẽ lập tức được báo đáp!
Ngũ hành sinh diệt trận ở ngay phía trước!
Trên vách đá, Nhan Trầm Sa khẽ di chuyển bước chân, tay ănms chặt ống tiêu, cổ tay lật lên.
Phan Khải cũng đồng thời nắm chuôi kiếm, âm thầm cùng hơn mười tu sĩ
Tiễn Chúc phái phía sau đứng chung một chỗ, tạo thành thế ỷ giốc với
Nhan Trầm Sa, có điều ánh mắt hắn vẫn điên cuồng dính chặt lấy tòa trận
pháp.
Cá sắp tự chui đầu vào rọ!
Dưới đáy vực, có người không chịu nổi sự hồi hộp hoặc vui mừng lúc này, đôt nhiên kêu một tiếng sợ hãi.
Nhưng bóng người màu xanh nhạt phía trước vẫn không hề dừng lại.
Dường như không nghe thấy tiếng thét kinh hãi này, hoặc dường như hoàn toàn không để ý.
Khẽ nheo mắt, đuôi mắt tạo thành một độ cong hẹp dài, bên môi lại mang
một nụ cười khó tả, dường như đã hiểu được chân lí nào đó. Vẻ mặt nàng
những dịu dàng và lành lạnh như ánh trăng bên ngoài.
Y bào phần phật.
Chân trần, tiên tử.
Không dính một chút bụi trần.
Y bào xanh nhạt cuối cùng hoàn toàn hiển lộ dưới ánh trăng.
Giờ khắc này, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Đêm trăng sáng, nàng thuận gió bay ra.
Luồng gió này từ Hắc Phong Động điên cuồng thổi ra, như một con sóng đổ lập lên trận pháp lấp lánh.
Bóng dáng Kiến Sầu được cơn gió bao bọc, theo cơn gió này lao về phía trận pháp.
Gió lướt nhanh.
Người cũng lướt nhanh.
Trận pháp không chặn được gió, cũng không chặn được Kiến Sầu.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người chỉ thấy nữ tu sĩ dịu dàng mà băng lạnh đó như bóng nhạn lướt qua.
Vù!
Bóng người màu xanh nhạt mang theo cuồng phong bay ra.
Lọt vào trận pháp!
Đi vào rồi! Đi vào rồi!
Đám người Tiễn Chúc phái mừng rỡ điên cuồng, lập tức lớn tiếng hoan hô.
Tuy nhiên sau phút chốc, cảnh tượng trước mắt bọn chúng như một vách núi đổ ập xuống đè nát sự vui mừng của bọn chúng thành những mảnh vỡ đầm
đìa máu tươi.
Cơn cuòng phong và bóng người đó sau khi tiến vào trận pháp to lớn lại không gặp một chút trở ngại nào.
Không có ánh sáng bùng lên như trong dự liệu.
Không có tấn công cuồng bạo như trong dự liệu.
Không có máu tươi tung tóe như !
Trong ánh mắt kinh hãi và ngơ ngẩn của tất cả mọi người, bóng người màu xanh nhạt mang theo cơn gió cứ thế bay qua.
Trong đầu Phan Khải như có tiếng nổ tung, cảm thấy không nghe thấy gì
nữa, trong mắt, trong đầu chỉ có hình ảnh bóng người đó lướt qua cùng
cơn gió như một con rồng trắng.
“Qua... qua rồi?”
Sao có thể như vậy được?
Phan Khải, các đệ tử Tiễn Chúc phái khác, thậm chí bao gồm Nhan Trầm Sa, Thích Thiếu Phong...
Tất cả các tu sĩ ở ngoài Hắc Phong Động lúc này đều không nhịn được ngẩng cổ đưa mắt nhìn theo bóng người đó bay thẳng lên cao.
Con rồng gió thoát ra khỏi trận pháp, hòa với gió bên ngoài đáy vực bay thẳng lên cao, bay thẳng lên hư không màu xanh như mực.
Một chiếc đĩa bạc trên trời chiếu xuống bóng dáng nàng, vạt áo tung bay, trong nháy mắt đã thuận gió đi xa, biến mất.
Dưới trăng thuận gió, tiên khí mịt mờ, ta đã trở về!