“Thổi... thổi đi rồi...”
Đại sư bá bị gió thổi đi rồi!
Trong trời đêm màu xanh đen như mực chỉ có một vành trăng tròn sáng tỏ. Nếu
không phải lúc này trong lòng bọn họ còn đang kích động, sợ là tất cả
mọi người đều sẽ cho rằng vừa rồi chứng kiến chỉ là một cảnh trong mơ,
làm sao lại có cảnh tượng tung bay theo gió lốc như thế được?
Thật đẹp, thật đẹp!
Dù người đã biến mất, nhưng Thích Thiếu Phong tuyệt đối nhận ra.
Đó chính là đại sư bá Kiến Sầu, từng giao thủ với mình, hơn nữa đại sư bá còn đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Nhưng mà...
Kiến Sầu ngày xưa và Kiến Sầu hôm nay...
Sao có thể như vậy được?
Đại sư bá không thể dịu dàng như vậy!
Ấn tượng đối với đại sư bá trước kia là gì?
Mạnh mẽ, bạo lực, Quỷ Phủ, chân dài...
Còn bây giờ?
Y bào tung bay, thuận gió mà đi, sức mạnh không mất, khí thế không giảm,
nhưng lại thêm một mỹ cảm nhu hòa, ung dung lại trấn tĩnh, quả thực như
tiên nhân bay đi trong mây, dưới ánh trăng, trong gió hây hẩy.
Giọng Thích Thiếu Phong có chút hoảng hốt: “Đại sư bá chẳng phải mới trúc cơ hậu kì sao...”
Hơn nữa lúc đột phá kim đan nhất định sẽ có mây lành màu vàng xuất hiện.
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài Hắc Phong Động hai năm, hoàn toàn không nhìn thấy mây lành.
Vì thế, một tu sĩ Trúc Cơ kì làm sao có thể bay lên hai chân cách đất được?
Đừng nói là đám người Tiễn Chúc phái, ngay cả Nhan Trầm Sa Nhai Sơn tu luyện nhiều năm, kiến thức không cạn, cũng gần như chưa từng thấy chuyện như
thế này.
Nói chung thì trúc cơ ngự khí, kim đan ngự không.
Đại sư bá Kiến Sầu như thế này là như thế này?
Ngự...
Ngự phong?
Hễ là những thứ được gọi là khí đều được con người chế tạo thành, còn bất
kể là “không” hay là “phong” đều là tự nhiên, đều là thiên nhiên.
Ngự không và ngự phong rốt cuộc có gì khác nhau?
Nhan Trầm Sa cũng không rõ.
Hắn ngơ ngác nhìn theo rất lâu mới nói: “Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa chúng ta và bọn họ!”
Dưới Xả Thân Nham, trước Hắc Phong Động hoàn toàn yên tĩnh.
Đại trận ngũ hành sinh diệt đó vẫn lẳng lặng vận hành, ánh sáng lấp lánh, dường như đang chờ đợi con mồi lọt vào trong.
Nhưng bây giờ...
Con mồi đã chạy mất rồi còn đâu.
Đám người Tiễn Chúc phái tất cả đều há hốc mồm.
Đây là lần cuối cùng bọn chúng bố trí trận pháp, cũng là lần nắm chắc nhất, thậm chí có thể nói là tỉ lệ thắng trăm phần trăm.
Nhưng bây giờ chuyện gì đã xảy ra?
Một người sống sờ sờ từ bên trong bay qua, trận pháp đến giờ vẫn không có một chút phản ứng nào.
Chạy rồi...
Người đi ra rồi, không ngờ bọn chúng lại trơ mắt nhìn nàng chạy rồi!
Có người không nhịn được nuốt nước miếng, cố gắng đi tìm tung tích Kiến
Sầu. Tuy nhiên con rồng gió đó không biết đã bay đến tận đâu rồi.
Trăng sáng chiếu núi cao, biển mây rộng mênh mông, gió thổi hây hẩy, bóng người thướt tha.
Tìm?
Đi đâu mà tìm?
Không khác gì mò kim đáy bể!
Trong không khí yên lặng, Phan Khải đứng phía trước nhất, nắm chặt bàn tay
mình, cắn chặt răng, trong cổ họng không ngờ lại có mùi máu tanh.
Sau khi thu ánh mắt lại, hắn lại nhìn chằm chằm trận pháp vẫn không hề có phản ứng.
Đó là trận pháp Tiễn Chúc phái dùng những viên linh thạch cuối cùng để bố
trí sau hai năm đau khổ canh chừng, được tất cả mọi người kí thác kì
vọng lớn nhất. Thậm chí chỉ một chốc lát vừa rồi, khi bọn chúng nhìn
thấy bóng dáng Kiến Sầu, bọn chúng còn chắc mẩm tòa trận pháp này có thể lập tức vây khốn Kiến Sầu, để nàng biết Tiễn Chúc phái không phải dạng
vừa gì.
Nhưng kết quả thế nào?
Dựa vào cái gì?
Làm sao có thể như vậy?
“Không tin...” Môi Phan Khải run run, cuối cùng bước về phía trước một bước: “Ta không tin!”
Một tiếng gào đột nhiên truyền khắp cả đáy vực, các tu sĩ không liên quan
đứng trên vách đá đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Phan Khải không tin, những người khác đương nhiên cũng có chút nghi hoặc.
Trận pháp đang yên đang lành tại sao đúng lúc có người đi vào lại không nhạy?
Chẳng lẽ là Kiến Sầu đã động tay động chân gì lúc đi ra?
Nhưng hoàn toàn không nhìn thấy mà.
Chẳng lẽ là lúc bố trí đã mắc phải sai lầm gì?
Đủ loại ý nghĩ, đủ loại giả thiết.
Phan Khải bước nhanh về phía trận pháp, hai con mắt đều biến thành đỏ ửng.
Không tin!
Chết cũng không tin!
Hắn nhất định phải xem xét cho rõ.
Hai năm, trọn hai năm đau khổ chờ đợi!
Mọi người phía sau nhìn thấy không khỏi có chút lo lắng.
Đặc biệt là Triệu Vân Tấn.
Thấy Phan Khải lại đi về phía đại trận, thậm chí không hề có ý định dừng
bước, trong đầu Triệu Vân Tấn lập tức sinh ra một dự cảm không lành. Ả
kêu to một tiếng: “Phan sư huynh, mau dừng lại!”
Tuy nhiên Phan
Khải lại như đã nhập ma, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi
của Triệu Vân Tấn, vẫn điên cuồng trợn mắt nhìn trận pháp, một bước, một bước, lại một bước!
Triệu Vân Tấn cuống lên.
Bên cạnh còn có Nhan Trầm Sa và Thích Thiếu Phong của Nhai Sơn thờ ơ lạnh nhạt, nếu
Phan Khải đầu óc nóng lên, xảy ra chuyện gì, ai biết Nhai Sơn sẽ gây khó dễ bọn chúng thế nào?
Vì thế Triệu Vân Tấn vội vã rút trường kiếm quát lớn: “Cản hắn lại!”
Các đệ tử Tiễn Chúc phái vẫn sững sờ đứng ở chỗ cũ vội vàng lao về phía trước định ngăn cản Phan Khải.
Nhưng bước chân của Phan Khải cũng không chậm.
Dù sao cũng là người chủ sự của nhóm người này, Phan Khải sải bước đi tới, lửa giận bừng bừng, hoàn toàn không quan tâm phía sau mình xảy ra
chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm tòa trận pháp đó.
Lúc Phan Khải tới gần, linh thạch dưới đất lóe lên vột vệt sáng.
Sau đó Phan Khải bước thẳng vào.
Vù!
Một tiếng rung động rất nhỏ vang lên dưới đáy vực đột nhiên trở nên ồn ào.
Lúc đầu chỉ có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó đột nhiên lan rộng như nước từ thiên hà đổ xuống.
Bước chân Phan Khải vẫn giẫm trong trận pháp, các tu sĩ Tiễn Chúc phái phía
sau chạy tới ngăn cản hắn vẫn còn lao về phía trước, hoàn toàn không kịp dừng lại.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Phan Khải cảm thấy cổ mình cứng ngắc.
Âm thanh như vậy nếu vang lên sớm nửa khắc thì tuyệt đối là tiên nhạc.
Nhưng lúc này lại là ác mộng!
Đầu óc lúc trước bị giận dữ và thất vọng làm u mê, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng đã quá chậm.
Phan Khải vô thức định rụt chân về, nhưng mặt đất trong trận ngũ hành sinh
diệt lại như biến thành đất sét dính chặt chân hắn, không ngờ lại khiến
hắn không thể nào rút về!
Cả trận pháp đều phát ra một loại sức
hút kì lạ, Phan Khải hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị sức mạnh ngũ
hành của trận pháp hút vào bên trong.
Ầm ầm ầm!
Những âm thanh liên tiếp vang lên.
Dăm ba tu sĩ đột nhiên biến mất, bị sức mạnh của trận pháp kéo vào.
Những người cách xa một chút bây giờ quả thực đã sợ mất hồn, vội vã lui lại không hề do dự.
Triệu Vân Tấn mặc dù lên tiếng kêu mọi người đến ngăn cản Phan Khải nhưng
chính mình lại đi ở phía sau, ngũ hành sinh diệt trận cực kì bá đạo, có
tỉ lệ ngộ thương nhất định. Ả chỉ sợ xuất hiện tình hình như bây giờ,
không ngờ lại vẫn xảy ra.
Sợ chuyện gì chuyện đó xảy ra mới là xui xẻo nhất!
Trong nháy mắt nhìn thấy Phan Khải bị kéo vào đại trận, Triệu Vân Tấn đã vội vã lui lại.
Cả Tiễn Chúc phái lập tức đại loạn, những người không kịp ngăn cản tới tấp hô to: “Phan sư huynh! Phan sư huynh!”
Cả đáy vực lập tức xôn xao.
Ai ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy?
Trận pháp...
Lúc Kiến Sầu bay vào không có phản ứng gì, nhưng lúc gặp người của Tiễn Chúc phái lại không lưu tình chút nào!
Trận pháp này rõ ràng là chỉ bắt nạt người một nhà mà!
Thương Liễu Phàm đứng bên kia sững sờ, Thích Thiếu Phong thì trợn mắt há mồm
không nói nên lời, ngay cả Nhan Trầm Sa cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc...
Tiễn Chúc phái cũng là một môn phái rất thú vị!
Ý nghĩ trong đầu lóe lên rồi biến mất, lúc ngước mắt lên lần nữa, Nhan Trầm Sa liền nhìn thấy...
Trận pháp khởi động!
Cả mặt đất không ngờ lại bắt đầu rung lên, khoảng trống rộng rãi bên ngoài Hắc Phong Động không ngờ lập tức vỡ vụn, vô số cự thạch phá tan mặt đất mỏng manh bay lên, đập thẳng tới mấy tu sĩ đã bị nhốt trong trận.
Ầm!
Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Lập tức có mấy tu sĩ xui xẻo phun máu tươi, ngay cả Phan Khải cũng không phải ngoại lệ.
Có mấy tu sĩ chưa xui xẻo thì hóa thành một vệt sáng định né tránh cự
thạch, nhưng vội bay không chú ý phía trước, không ngờ lại lao thẳng đầu tới.
Khốn trận, có thể vào không thể ra!
Uỵch!
Lại một âm thanh vang lên.
Lần này là các tu sĩ đâm đầu vào một bức tường vô hình, cuối cùng cũng máu tươi chảy dài!
Trong trận pháp nhất thời biến thành địa ngục trần gian khiến mọi người kinh hãi không nỡ nhìn.
Triệu Vân Tấn đứng bên ngoài nhìn cảnh này, toàn thân lạnh như băng.
Những tu sĩ Tiễn Chúc phái vừa rồi tránh được một kiếp cũng đều đứng xa xa, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng không có ai tiến lên.
Dưới đáy vực, xung quanh yen lặng, chỉ có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phan Khải vừa rồi còn tràn đầy căm hận bây giờ đã không thể nào bò dậy được, vô số dây leo cuốn lấy cánh tay hắn khiến hắn chỉ có thể úp mặt xuống
đất, cả người nhếch nhác bẩn thỉu.
Vốn những đòn tấn công sắc bén và dồn dập này đều được chuẩn bị cho Kiến Sầu.
Nhưng ai ngờ cuối cùng lại rơi xuống người bọn chúng.
Cảnh tượng cực kì thảm thiết.
Nhan Trầm Sa cũng đứng trên vách đá nhìn đám người Tiễn Chúc phái không hề
có hành động cứu viện nào, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười
lạnh.
Thương Liễu Phàm thì nắm chặt nắm đấm, gần như giận dữ nhìn Triệu Vân Tấn. Không ngờ ả lại không cứu người?
Lúc này Thương Liễu Phàm đột nhiên cử động, định lao vào đại trận.
Nhưng Nhan Trầm Sa nhanh hơn.
Thương Liễu Phàm chỉ thấy trước mắt mình có hư ảnh lóe lên, bóng dáng Nhan
Trầm Sa đã biến mất, lúc nhìn lại thì đã xuất hiện bên trên trận pháp,
quay lại quát một tiếng với đám người Tiễn Chúc phái: “Còn không cứu
người, ngẩn ra đấy làm gì?”
“...”
Đám người Tiễn Chúc phái đưa mắt nhìn nhau, nhưng tất cả mọi người đều rất sợ hãi trận pháp này, dù Nhan Trầm Sa đã lên tiếng nhưng vẫn không có ai đi về phía trước, dù chỉ một bước.
Sau khi một lát yên lặng, trên vách núi lại lập tức xôn xao.
Chặn giết đại sư bá Nhai Sơn Kiến Sầu, ở đây canh chừng hai năm đã đành, bởi vì Kiến Sầu rất có khả năng là hung thủ giết người, nếu Tiễn Chúc phái
muốn đòi lại công bằng cho đệ tử của mình thì cũng không thể trách được.
Nhưng bây giờ chính tu sĩ trong môn phái bọn chúng đều đã bị nhốt trong trận, sau khi có Nhan tiền bối Nhai Sơn nhắc nhở, những ng còn an toàn đó
không ngờ lại không có ai định di tới cứu người.
Tiễn Chúc phái?
Hừ!
Đây là môn phái kiểu gì?
Vốn mọi người đều cảm thấy còn có thể tha thứ, nay đều không nhịn được bắt đầu phỉ nhổ.
Nghe tiếng thảo luận như thủy triều sau lưng, cuối cùng Triệu Vân Tấn cũng biết cái gì gọi là vác đá đập chân mình.
Nếu không phải lúc đầu gọi tới nhiều tu sĩ như vậy, cảnh tơpnjg bây giờ cũng không có người nào biết được.
Nhưng bọn chúng làm như vậy có gì sai sao?
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Tính mạng của chính mình cũng không thể bảo toàn, dựa vào cái gì phải đi cứu người? Muốn trách chỉ có thể trách bọn chúng không cẩn thận!
Cố nén sự khó chịu trong lòng, Triệu Vân Tấn cười lạnh một tiếng.
Phía trước, Nhan Trầm Sa phát hiện tất cả mọi người đều không động, không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Tiễn Chúc phái à?
Đồng môn nhưng thấy chết mà không cứu.
Lợi hại, đến mức chính Nhan Trầm Sa cũng phải bội phục.
Danh tiếng này Tiễn Chúc phái bọn chúng không cần thì Nhai Sơn đành nhận vậy!
Cổ tay xoay một cái, ngón tay móc lên, ống tiêu đeo bên hông Nhan Trầm Sa thoáng cái đã xuất hiện trong tay.
Hắn buông mắt nhìn dưới chân mình, trận pháp còn đang điên cuồng vận
chuyển, bên tai vẫn có tiếng kêu thảm của các tu sĩ Tiễn Chúc phái.
Có điều...
Mí mắt nhẹ nhàng hạ xuống, tim hắn cũng trĩu xuống.
Tiếng kêu thảm thiết biến mất, chỉ có tiếng gió xa xa thổi qua rừng cây sàn sạt.
Tay giơ lên đưa ống tiêu đến bên môi, ngón tay Nhan Trầm Sa đặt lên lỗ tiêu nhẹ nhàng thổi ra tiếng đầu tiên.
“U...”
Âm thanh của ống tiêu vốn đã mang một cảm giác thê lương, dưới ánh trăng
lạnh này, trong ánh sáng của trận pháp này, trong tiếng kêu thảm đáng sợ này lại trở nên cực kì u nhã.
Cùng với tiếng tiêu này phát lên,
lập tức có một luồng sức ép không khí lan ra, mặt đất dưới chân nơi đặt
linh thạch cung cấp năng lượng cho trận pháp lập tức nổ tung.
Ầm!
Viên linh thạch đầu tiên nổ tung!
Nhan Trầm Sa thổi một làn điệu đơn giản, lại như gió thổi qua đám mây, mây trắng bị gió xé tan.
Đấu bàn hai trượng rưỡi rộng rãi thoáng hiện dưới chân hắn.
Một đạo ấn trên đấu bàn lấp lánh lưu quang.
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục, tiếng nổ cũng không ngừng.
Rõ ràng là một khúc nhạc rất ngắn, mọi người lại dường như nghe rất lâu...
“U...”
Tiếng tiêu cuối cùng cực kì dài.
Trong không khí dường như vẫn còn có tiếng tiêu rung động.
Mọi người bừng tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía trước.
Nhan Trầm Sa vẫn đứng trên không trung, tòa đại trận lấp lánh ánh sáng, vừa
rồi còn diễu võ dương oai dưới chân sau khi phát ra một tiếng kêu thê
lương liền ầm ầm sụp đổ!
Cự thạch biến mất, dây leo cũng biến mất...
Đám người Tiễn Chúc phái bị vây khốn hành hạ đều ngẩn ra một lát. Không có việc gì nữa rồi?
“Không sao, không sao nữa rồi!”
Những kẻ bị thương nhẹ sau khi phản ứng lại liền lồm cồm bò dậy, lập tức hoan hô một tiếng, cũng mặc kệ đồng đội bên người sống chết, vội vã chạy về
chỗ đám Triệu Vân Tấn.
Còn những kẻ bị thương nặng thì lộ ra ánh mắt vùng vẫy, cố gắng muốn đứng dậy nhưng không sao làm được.
Lẳng lặng nhìn cảnh tượng buồn vui lẫn lộn dưới chân, hai mắt Nhan Trầm Sa lạnh nhạt không có tình cảm.
“Nay đại sư bá Kiến Sầu đã thuận gió mà đi, ngay cả ta cũng không biết đại
sư bá đã đi đâu. Chắc hẳn việc phong tỏa Hắc Phong Động hai năm đã kết
thúc rồi. Nay Tiễn Chúc phái các ngươi thương vong thảm trọng, tốt nhất
là nhanh chóng rời khỏi đây thôi“.
Rõ ràng không phải địa bàn của Nhai Sơn, lại có phong phạm của chủ nhân.
Sau lưng còn có người tới tấp bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Tiễn Chúc phái.
“Tại sao đối với người trong môn phái mình mà cũng thấy chết mà không cứu?”
“Đúng là quá đáng thật“.
“Rốt cuộc vẫn là Nhai Sơn trọng nghĩa!”
“Đúng vậy, Nhai Sơn...”
“Đây mới là sống lưng của Trung Vực ta! Danh môn chính phái!”
“Tiễn Chúc phái cái quái gì...”
Nghe những lời này, trên mặt Triệu Vân Tấn hết xanh lại đỏ.
Dù Nhan Trầm Sa không nói, ả cũng sẽ không ở lại đây nữa. Triệu Vân Tấn
phất tay, cả giận nói với một đám tu sĩ Tiễn Chúc phái bên cạnh: “Còn
ngẩn ra làm gì, không mau mang các vị đồng môn đi!”
Đúng là không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!
Phan Khải vào trận bị thương, ở đây đương nhiên Triệu Vân Tấn là người quyết định. Thấy nguy hiểm đã được giải trừ, mọi người còn lí do gì không
nghe lời nữa, tất cả đều vội vàng xông lên đỡ đồng môn rời khỏi đây.
Triệu Vân Tấn không nói một câu nào, thấy mọi người đều đã được dìu ra khỏi
trận pháp, Phan Khải đã hôn mê, nhất thời cũng không muốn dài dòng với
Nhan Trầm Sa nữa, chỉ cười lạnh một tiếng: “Tiễn Chúc phái ta sẽ không
chịu để yên!”
Hãy đợi đấy!
Phất tay áo một cái, ả tung trường kiếm ra, dẫn đầu bay về phía xa, xé rách bầu trời đêm xanh đen như mực.
Phía sau, hàng chục tu sĩ Tiễn Chúc phái vội vàng đuổi theo.
Thương Liễu Phàm vẫn trong tình trạng rất khó xử, không còn được Tiễn Chúc
phái xem như người một nhà nữa, cho nên lúc này hắn vẫn đứng trên vách
đá. Thấy tất cả mọi người đã đi, hắn cũng muốn đi theo.
Nhưng khi bước chân hắn vừa động, Nhan Trầm Sa đột nhiên nhìn sang: “Thương sư đệ cũng phải về sao?”
Thương Liễu Phàm lập tức dừng lại, biết vị sư huynh Nhan Trầm Sa đến từ Nhai Sơn này kì thực rất dễ nói chuyện.
Hơn nữa vừa rồi Nhan Trầm Sa ra tay cứu rất nhiều gnf của Tiễn Chúc phái, có thể thấy đích xác là người quang minh lỗi lạc.
Hắn cũng không tiện bỏ đi ngay, chỉ chắp tay nói: “Bọn họ đều đi rồi, ta đương nhiên phải về“.
Yên lặng một lúc lâu, ánh mắt Nhan Trầm Sa lướt qua trên mặt hắn.
Chỉnh thể Tiễn Chúc phái mặc dù rất kém, không có gì đáng để mọi người chú ý, nhưng môn phái và đệ tử môn phái lại không thể đánh đồng. Ít nhất gã
Thương Liễu Phàm này cũng trọng tình trọng nghĩa, biết rõ đúng sai, Nhan Trầm Sa đánh giá hắn rất cao.
Nhìn về phía đám người Tiễn Chúc
phái bay đi, bây giờ chắc đã đi được rất xa rồi, Nhan Trầm Sa vỗ ống
tiêu vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ cười một
tiếng, nói: “Chuyện Tôn sư đệ của ngươi, sau này nếu bọn ta tra rõ sẽ
báo cho ngươi. Trên đường về Tiễn Chúc phái, Thương sư đệ phải bảo
trọng“.
Trước đã đối nghịch với Triệu Vân Tấn, sau lại báo cho
bọn họ tin tức Tiễn Chúc phái muốn vây bắt đại sư tỷ Kiến Sầu, chỉ sợ về Tiễn Chúc phái sẽ không có kết quả tốt gì.
Một câu bảo trọng này của Nhan Trầm Sa thật sự là hàm nghĩa sâu sắc.
Thương Liễu Phàm chẳng lẽ lại không nghe ra?
Trên gương mặt trẻ trung của hắn lộ ra một nụ cười khổ: “Đa tạ tiền bối quan tâm, Liễu Phàm cáo từ!”
Nhan Trầm Sa khẽ gật đầu, Thích Thiếu Phong cũng nhìn sang.
Thương Liễu Phàm chắp tay với bọn họ, cuối cùng xoay người biến mất trong màn đêm.
Gần như không nhìn thấy được đám đệ tử Tiễn Chúc phái bay phía trước nữa,
nhưng sau đó Thương Liễu Phàm lại có thể nhìn thấy, dường như có mấy
người sợ hãi hạ xuống đất.
Hình như bọn chúng đều hạ xuống rừng núi?
Bọn chúng muốn làm gì?
Chẳng lẽ là có ai bị thương nặng?
Thương Liễu Phàm nghi hoặc.
“Ầm ầm...”
Một tiếng nổ làm đất rung núi chuyển đột nhiên truyền đến. Dù Thương Liễu
Phàm đứng trên không nhưng dường như cũng có thể cảm thấy mặt đất rung
động.
Qua Thải Dược Phong chính là một dãy núi kéo dài liên miên.
Lúc này dường như có một đàn dã thú hung mãnh nào đó đang đồng loạt lao về một phía.
Thương Liễu Phàm chấn động trong lòng, cúi đầu xuống nhìn. Bụi đất từ dưới
rừng bay lên mù mịt, thấp thoáng trong rừng có một đàn dã thú to lớn lao đi rất nhanh.
“Gầm...”
Tiếng thú gầm đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.
“A!”
“Chạy mau! Chạy mau!”
“Cứu mạng! Cứu mạng! A...”
“...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, một loạt ánh sáng của pháp bảo sáng lên trong khu
rừng đen như mực, phương hướng không thống nhất mà điên cuồng chém tứ
tung.
Trong không khí phảng phất có mùi máu tươi.
Thương
Liễu Phàm không bay được nữa, đứng lơ lửng giữa không trung nhìn rừng
núi xa xa, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên khuôn mặt và vẻ mặt của
Nhan Trầm Sa lúc trước lên tiếng gọi mình lại...
Trên Xả Thân Nham.
Thích Thiếu Phong theo Nhan Trầm Sa từ dưới đáy vực bay lên, đặt chân lên bờ vực.
Hắn nhìn về phương xa, dường như cũng nghe thấy tiếng thú gầm rung động tâm linh, lại thoáng nhìn ống tiêu Nhan Trầm Sa nắm trong tay, môi mấp máy, ngập ngừng nói: “Nhan sư huynh, chúng ta... chúng ta làm như vậy có
phải quá.. quá ấy không? Vạn nhất bị người ta biết được...”
“Biết thì sao?”
Nhan Trầm Sa quay lại nhìn hắn một cái, nét cười rất nhạt.
Thích Thiếu Phong kinh ngạc vô cùng, một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp:
”Nhưng... nhưng chúng ta không phải danh môn chính phái sao? Đám người
bọn chúng lần này không chết cũng phải trọng thương. Danh môn chính phái sao có thể làm chuyện lén lút hãm hại người khác được?”
“Danh môn chính phái?”
Lại nghe thấy bốn chữ này từ miệng tên ngốc Thích Thiếu Phong.
Nhan Trầm Sa lắc đầu, than thở không thôi.
Thích Thiếu Phong thắc mắc: “Có gì không đúng sao?”
“Đâu chỉ không đúng mà quả thực là hoàn toàn sai! Ngay từ lúc ta nhập môn đã có trưởng bối trong môn phái nói với ta một câu, chắc hẳn câu này còn
chưa có ai nói với ngươi...”
Trong lúc nói chuyện, Nhan Trầm Sa
lấy linh châu truyền tin ra, cười một tiếng, lại tiếp tục trong ánh mắt
vô cùng tò mò của Thích Thiếu Phong.
“Nhai Sơn ta chính là danh môn đại phái!”
Danh môn đại phái!
Thích Thiếu Phong triệt để ngây người.
Nhan Trầm Sa lại cười vỗ vỗ vai hắn.
Đám người trẻ tuổi này còn phải đi đoạn đường dài lắm!
Hắn cúi đầu thoáng nhìn linh châu trong tay, một làn ánh sáng loáng qua rồi biến mất.
“Đi thôi, còn không biết đại sư bá đi nơi nào rồi. Chắc là chúng ta nhìn
không quen mặt, đại sư bá mới nhắm mắt bay qua, thật sự làm người ta đau lòng!”
Thích Thiếu Phong còn chưa hết chấn động, nghe thấy câu này khóe miệng giật giật, không nói được gì nữa.
***
Ẩn giới Thanh Phong am.
“Cho nên theo những chữ khắc trên vách đá này thì Tiễn Chúc phái sở dĩ dòm
ngó vị trí trưởng lão chấp pháp chính là vì muốn có Hoàng Thiên Giám,
dùng làm chìa khóa mở bí địa truyền thừa của tiên giới viễn cổ...”
Âm thanh của Tạ Bất Thần lạnh nhạt như nước chảy.
Hắn ngẩng đầu nhìn vách đá tỏa ra ánh vàng muôn trượng, cũng có vài phần cảm khái.
Lúc này hai người Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong đang ở trên một hoang
nguyên rộng lớn, xung quanh đều là cát vàng, một dãy núi đột nhiên mọc
lên đâm thẳng tới trời cao.
Bọn họ đang đứng trên một ngọn núi đá tương đối thấp bé trong đó, trước mặt chính là ngọn núi cao nhất, lớn nhất.
Vô số ánh vàng phủ kín bên ngoài vách đá đối diện, xuất hiện những văn tự khó phân biệt.
Nghe tiếng Tạ Bất Thần cảm khái, Khúc Chính Phong lại không nhìn về phía trước mà cúi đầu xem linh châu truyền tin trong tay.
Trên đường đi, hắn đã xem linh châu truyền tin quá nhiều lần.
Tạ Bất Thần đứng bắt tay sau lưng, không cần nghĩ cũng biết trong thời
gian bọn họ ở trong ẩn giới Thanh Phong am, bên ngoài nhất định đã xảy
ra rất nhiều chuyện, có điều Côn Ngô không có ai thông báo cho hắn, hắn
cũng không có hứng thú quan tâm đến bất cứ chuyện nào ngoài tu luyện cho nên cũng không hề chú ý.
“Nay chuyện tìm kiếm ẩn giới Thanh Phong am cũng coi như là đã hoàn thành, có thể quay về sư môn phục mệnh rồi“.
“Không sai“.
Ánh mắt Khúc Chính Phong rời khỏi linh châu.
Hắn nhướng mày, trên mặt xuất hiện nụ cười như gió xuân, ngón tay máy động, viên linh châu liền biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn tư thế của Tạ Bất Thần đứng trên hoang nguyên mênh mông, Khúc Chính
Phong đột nhiên hỏi: “Bấm đốt ngón tay tính toán, hai năm thoáng cái đã
qua rồi. Tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới, không biết Tạ sư đệ có tham gia
không?”
Tiểu hội Tả Tam Thiên?
Đúng vậy!
Thì ra đã qua hai năm rồi.
Trong ẩn giới Thanh Phong am này, Tạ Bất Thần cũng coi như là có tiến bộ nhảy vọt.
Hai chân hắn nhìn như chạm đất, kì thực còn cách mặt đất một tấc, rõ ràng là đang lơ lửng trong hư không.
Có lẽ vẫn còn một chút khó khăn, nhưng nhìn có vẻ vẫn rất nhẹ nhàng.
Trên đỉnh núi, tuyết vẫn chưa tan. Hai mắt Tạ Bất Thần như mặt đầm lạnh lẽo.
Hắn bình tĩnh nhìn hoang mạc phía trước, yên lặng một lát rồi mở miệng nói: “Phong vân tế hội, sao có thể không đi?”
Tế hội, sao có thể không đi?
Người có khát vọng lớn phải như thế mới được!
“Đúng vậy, phong vân tế hội, sao có thể không đi?”
Khúc Chính Phong nghe xong, đáy mắt lóe lên ý nghĩ sâu xa.
“Đáng tiếc hôm nay ta phải làm một kẻ ác“.
Kẻ ác?
Tạ Bất Thần cau mày, cuối cùng quay sang nhìn về phía Khúc Chính Phong.
“Tại sao...”
Hắn đang định mở miệng hỏi một câu, không ngờ lại nhìn thấy Khúc Chính
Phong từ đầu đến giờ vẫn không lộ vui buồn đột nhiên hai mắt lóe sáng,
bộ trường bào màu đen tuyền trên người căng lên, những hoa văn màu vàng
bò đầy người!
Lệ khí!
Ánh mắt yêu tà!
Giơ tay lên, một chưởng che trời!”
Ầm!
Bóng dáng Tạ Bất Thần lập tức bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên vách núi.
Một chưởng mãnh liệt này đánh thẳng vào dãy núi cao ngất, lập tức loạn
thạch bắn tứ tung, cả ngọn núi không ngờ lại xuất hiện vết rạn cực lớn.
Đỉnh núi như một chiếc mũ nhọn đội trên đầu nghiêng về phía trước rồi từ từ đổ xuống!
Tạ Bất Thần đập vào vách núi rồi bắt đầu rơi xuống.
Nhưng vô số tảng đá khổng lồ còn rơi nhanh hơn, đó là nguyên một ngọn núi.
Ầm...
Bụi mù bốc lên khắp nơi, phủ kín cả một vùng hoang mạc.
Cả ngọn núi đổ xuống chôn kín bóng dáng Tạ Bất Thần.
Dường như chưa hề xuất hiện.
Khúc Chính Phong đứng trên cao chỉ thoáng nhìn một cái rồi lạnh lùng thu ánh mắt về, phất tay áo một cái bước vào hư không!
Thập Cửu Châu, Trung Vực.
Một ngọn núi không biết tên là gì.
Một vầng mặt trời đỏ từ từ lộ ra phía chân trời.
Kiến Sầu chân trần đứng trên vùng đất xa lạ này, đồng hoang mênh mông bát ngát, trước mắt là mặt trời, sau lưng là mặt trăng.
Gió vẫn thổi qua bên người nàng như cũ.
Gương mặt Kiến Sầu ngây ra trong gió.
Không biết mình đã bay theo gió bao lâu, càng không biết sau khi ra khỏi Hắc
Phong Động đã bay về hướng nào. Nàng chỉ biết lúc dừng lại thì trước mắt nàng chỉ có vùng hoang nguyên kéo dài vô tận.
Một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi.
Chỉ có rất xa, rất xa dường như có mấy gian nhà tranh.
Nếu nhớ không lầm, nàng còn phải tiểu hội Tả Tam Thiên.
Cho nên...
“Đây rốt cuộc là đâu?”
Trong âm thanh của nàng tràn ngập một sự bi thương khó tả.