Thải Dược Phong cách Nhai Sơn hơn ba trăm dặm về phía tây, Côn Ngô cách Nhai Sơn hơn ba trăm dặm về phía đông.
Hắc Phong Động ở phía bắc Thải Dược Phong, cửa động hướng về phía bắc.
Kiến Sầu ở trong Hắc Phong Động bị gió đen thổi ra, lại được gợi ý từ
kết cấu của những viên thôn phong thạch trên vách động, không ngờ lại
ngộ ra được.
Nàng mở hết toàn bộ lỗ chân lông toàn thân, biến chính mình thành một
tảng thôn phong thạch, lại cảm nhận quỹ tích gió thổi, những nét vẽ kì
dị của gió đen trên bộ xương nàng cũng phát huy vai trò, bắt đầu tự động vận hành.
Khi đó nàng lại hòa vào quỹ tích và nhịp điệu của gió, lập tức cảm thấy
mình cũng hóa thành một làn gió, hô ứng với vô số gió trên thế giới này, muốn gì được nấy.
Gió đi đâu, nàng sẽ đi đó.
Cảm giác này quá mỹ diệu, làm mọi người hoàn toàn không muốn tỉnh lại.
Tầng thứ năm “hắc phong văn cốt” của phương pháp luyện thể Nhân Khí từng viết, tầng này phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên.
Chắc hẳn cái gọi là cơ duyên đó đã bị nàng đụng phải.
Không có Hắc Phong Động sẽ không có thôn phong thạch, không có thôn
phong thạch đương nhiên cũng sẽ không có lĩnh ngộ của Kiến Sầu. Mà dù
Kiến Sầu có lĩnh ngộ, trước đó không hoàn thành hắc phong văn cốt thì sợ là cũng khó mà cảm nhận được gió.
Mỗi một đường nét màu đen trên bộ xương của nàng đều do gió để lại, bất kể là lưỡi gió, gió nóng hay là gió băng.
Bộ xương nàng chính là quỹ tích của gió.
Thế là thuận gió bay ra, nàng bay thẳng một đường không hề gặp trở ngại.
Hắc Phong Động quay về hướng bắc, Kiến Sầu bấm đốt ngón tay tính toán,
cho rằng mình có khả năng rất lớn là tiếp tục bay về hướng bắc.
Ánh mặt trời bao phủ khắp nơi, cuối tầm mắt Kiến Sầu, mấy tòa nhà tranh đó dường như không có động tĩnh gì.
Trên đồng hoang mọc vô số cỏ dại này chỉ có mấy gian nhà tranh đó, rốt cuộc là ai dựng nên, bây giờ còn có người ở không?
Kiến Sầu thật sự không thể khẳng định được.
Nhưng biết làm sao được, đưa mắt nhìn quanh, nơi này không có người nào khác ngoài chính mình.
Kiến Sầu chỉnh lại dung nhan, mái tóc rối bời cũng được sửa lại, sau đó lại cẩn thận cầm con chồn nhỏ lên nhìn một chút.
“Ngao hu hu hu!”
Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái chó gì?
Con chồn nhỏ bất mãn trừng mắt nhìn Kiến Sầu, ôm thật chặt cốt ngọc Đế Giang đang ngủ như lợn trong lòng.
Cũng không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh này, Kiến Sầu chỉ muốn giơ tay tát. Đương nhiên là tát cốt ngọc Đế Giang.
Cục xương nhỏ này chẳng phải cốt tinh sao?
Xem xem nó ngủ bao lâu rồi?
Từ sau khi nàng mang nó từ khốn thú trường về, nó vẫn ngủ một mạch. Kiến Sầu áng chừng bây giờ tiểu hội Tả Tam Thiên đã sắp đến rồi, không biết
chừng còn diễn ra rồi, có nghĩa cốt ngọc tối thiểu đã ngủ hai năm.
Đúng là ngủ còn hơn lợn.
Nuôi hai đứa này, một đứa chỉ biết bật tôm, suốt ngày gầm gừ với mình,
hình như không biết gì khác ngoài nhặt rác, một đứa thì sau khi khóc lớn rơi ra một giọt cốt tủy liền chỉ biết ngủ ngủ ngủ.
Rốt cuộc là nàng đã nuôi hai con thú cưng hay là nuôi hai tiểu tổ tông?
Kiến Sầu cũng nhất thời không rõ.
Nàng nhìn chằm chằm con chồn nhỏ và cốt ngọc, trong mắt như viết rõ
ràng: Sớm muộn gì tao cũng phải nấu một nồi canh xương thịt chồn!
Chắc hẳn...
Sư phụ cũng đã thèm thuồng lâu lắm rồi.
Trong đầu tự dưng xuất hiện ý nghĩ này, Kiến Sầu lại thở dài một tiếng:
”Thôi, không tính toán với hai đứa mày nữa, giờ tao phải đi hỏi thăm
đường đã“.
Việc gấp trước mắt là phải biết đây là nơi nào, sau đó là xác định bây
giờ tiểu hội Tả Tam Thiên đã bắt đầu chưa mình còn dến kịp không.
Ôi.
Đúng là nghiệp chướng.
Hậu quả của việc tu luyện mê muội là rất nghiêm trọng, sau này có cho Kiến Sầu một trăm lá gan nữa...
Nàng cũng vẫn tu luyện như thường.
Bây giờ đành còn nước còn tát, Kiến Sầu thấy trong nhà tranh một hồi lâu không có người, không biết chừng là hoàn toàn không có người cư trú, hi vọng cực kì xa vời nhưng vẫn phải đi xem xem.
Nhỡ có thì sao?
Nàng vô thức định gọi Quỷ Phủ ra, nhưng lúc linh lực lan ra đến toàn thân, nàng đột nhiên dừng lại.
Vì sao không thử bản lãnh mới xem?
Gió.
Ta muốn cưỡi gió.
Trên đồng hoang đầy cỏ dại, gió xa xa thổi tới, cỏ nằm rạp xuống đất.
Lúc này Kiến Sầu đã cảm thấy.
Cảm giác khi đó là gì?
Kiến Sầu nhớ lại, chậm rãi nhắm mắt lại, đấu bàn dưới chân sáng lên, một đạo ấn phức tạp nằm cả hai bên trái phải đấu bàn, một tuyến khôn nối
rất nhiều đạo tử biến đạo ấn hai nửa này thành một chỉnh thể.
Đạo ấn này là Thừa Phong!
Xẹt!
Trong nháy mắt Kiến Sầu mở toàn bộ khiếu huyệt trên người ra, đạo ấn lập tức sáng lên.
Chỉ lóe lên rồi biến mất!
Trong nháy mắt, đấu bàn biến mất, đạo ấn biến mất, thân hình Kiến Sầu lập tức bay lên lơ lửng.
Nếu lúc này người khác nhắm mắt lại sẽ hoàn toàn không thể phát hiện phía trước còn có người.
Vù!
Gió đến.
Hai chân Kiến Sầu rời khỏi mặt đất, cưỡi làn gió này, cảm nhận quỹ tích
của gió, lần này lại không phải thuận gió mà đi, ngược lại là ngược gió
mà lên, tiến về phía ngôi nhà tranh phía trước.
Y bào phần phật, con chồn nhỏ đứng trên vai Kiến Sầu ôm cốt ngọc Đế Giang hưng phấn kêu lớn lên.
“Ngao hu hu hu hu!”
Bay bay bay bay bay lên rồi!
Kiến Sầu mỉm cười, vốn tưởng rằng chỉ là một lần đốn ngộ, không ngờ
trong quá trình này lại hình thành đạo ấn lớn nhất, cũng phức tạp nhất
của mình.
Phía trước chính là mái nhà tranh đó.
Kiến Sầu lướt qua trên cao, dường như lờ mờ nhìn thấy cách khoảng cách
một khoảng cách có một tấm bia đá sứt mẻ, có điều nàng cũng không chú ý, lập tức đóng khiếu huyệt toàn thân, cắt đứt liên lạc với gió, hạ xuống
trước ngôi nhà tranh đó.
Ở đây tổng cộng có ba ngôi nhà tranh.
Kiến Sầu đứng ở phía trước quan sát một lát, lúc này vị trí nàng đứng là ba trượng phía trước ngôi nhà tranh ở chính giữa.
Khung nhà làm bằng gỗ cũ kĩ không biết lấy từ đâu ra, bên trên lợp cỏ
tranh màu xám, hiển nhiên đã rất lâu không thay nên càng tỏ ra cũ kĩ.
Phía trước có một mái hiên hẹp, hai bên mỗi bên treo một chiếc đèn lồng nhìn âm u, cũng không biết rốt cuộc là đen hay là trắng.
Quá cũ, quá nát.
Hai cánh cửa đóng chặt, mặt gỗ đã có rất nhiều dấu vết loang lổ.
Có bậc thềm ba cấp bằng gỗ mục phía trước hai cánh cửa.
Nơi này thật sự như là có người ở sao?
Tại sao cứ có cảm giác như là nơi để thợ săn nghỉ chân trong núi sâu rừng già?
Chẳng lẽ trên đồng hoang này cũng có người đi săn?
Kiến Sầu thấy bên trong thật sự không giống như là có người ở, nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn đi tới.
“Kẽo kẹt...”
Lúc nàng giẫm chân lên bậc thềm, gỗ mục phát ra âm thanh vì không chịu nổi sức nặng.
Kiến Sầu nổi da gà, còn chưa kịp thu chân lại đã nghe thấy rắc một tiếng.
Bậc thềm gỗ mục này nhìn rất vô dụng, vậy mà lúc gãy lại phát ra tiếng động rất lớn?
Chân Kiến Sầu lún vào tỏng một đống gỗ mục nát vụn, vụn gỗ bám vào đối
giày trắng nàng vừa đi vào chân lúc chỉnh sửa dung nhan vừa rồi.
Nội tâm có chút sụp đổ.
Đã bao nhiêu năm không có người tới đây rồi? Đã bao nhiêu năm không tu sửa rồi?
Nàng lắc đầu, khóe miệng giật giật, đang định rút chân lên.
Rầm!
Lúc nàng sắp rút chân lên, cánh cửa ngôi nhà tranh đột nhiên mở ra, phát ra một tiếng động lớn.
“Ai?”
Kiến Sầu giật nảy mình, còn chưa kịp rút chân về, vẫn giữ nguyên tư thế đó ngẩng đầu lên xem.
Sau đó lại ngẩn ra.
Có người...
Thật sự có người!
Mặc dù hơi thấp một chút.
Trong mắt nàng phát ra ánh sáng kì dị.
Hai cánh cửa đóng chặt mở ra, đứng trong cửa là một bóng người chỉ cao
chừng năm thước, nam, tuổi có vẻ không nhỏ, mắt nhỏ như hạt đậu nhưng
lại không làm gnf khác cảm thấy thô tục hoặc hạ lưu mà ngược lại lộ ra
một vẻ chân chất kì lạ.
Quần áo trên người người này nhìn khá rộng, là một chiếc đạo bào màu xanh sẫm, trước ngực áo còn có một huy hiệu to hình tròn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Kiến Sầu, hắn hơi kinh ngạc, dường như không
hiểu tại sao lại có người đến đây. Nhưng lúc cúi đầu nhìn xuống dưới
chân nàng, vẻ kinh ngạc đó lại biến thành giận dữ ngập trời!
“Tiểu tặc to gan!”
Hả?
Tiểu tặc?
Kiến Sầu vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, thấy đối phương tức giận
vội vàng đưa tay lên định giải thích: “Vị... vị đạo hữu này, ta...”
Tên lùn tức giận sải bước đi ra, mắt trợn còn to hơn chuông đồng.
“Tự xông vào Ngự Sơn tông của ta, còn giẫm gãy bậc thềm của môn phái ta là tội gì?”
“...”
Hắn đang nói cái gì thế?
Môn phái?
Ngự Sơn tông?
Còn phải bị tội gì?
Đầu óc Kiến Sầu thật sự không theo kịp. Nàng ngớ ra một hồi lâu mới nói
với giọng giống như nằm mơ: “Này, vị đạo hữu này, ta quả thật không cẩn
thận lạc đường đến nơi này, vốn muốn gõ cửa hỏi đường, không ngờ bậc
thềm của quý môn phái thật sự không được chắc lắm...”
“Hả?”
Tên lùn cau mày nhìn nàng, dường như đang nghi hoặc tính chân thực của những lời nàng nói.
Con ngươi nhanh chóng đảo quanh, hắn cảnh giác nhìn Kiến Sầu, lập tức
nhìn ra đây là một nữ tu sĩ trúc cơ hậu kì. Lại nhìn xuống dưới chân
nàng, tấm gỗ mục bị vỡ quả thực giống như là pháp bảo bị vỡ, tim thật là đau...
“Không chắc lắm? Làm sao có thể không chắc được? Bản tông chủ bao năm
nay đi lên đi xuống bậc thềm này vô số lần mà không hề bị hỏng, tại sao
ngươi vừa đến đã hỏng rồi?”
Dường như để chứng minh lời mình nói là chính xác, tên lùn bước thẳng lên bậc thứ hai ngay trước mặt Kiến Sầu.
Kiến Sầu thề, lúc này nàng nghe thấy tiếng kẽo kẹt như cả bậc thềm đều rung động theo, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Ánh mắt rơi vào đối giầy rách của tên lùn đó, Kiến Sầu thầm ước lượng
cân nặng của tên lùn, lập tức kêu một tiếng trong lòng: Oan uổng quá!
Nhưng biết nói thế nào bây giờ?
Kiến Sầu cho rằng nếu mình nói ra sự thật chỉ sợ sẽ lập tức bị đánh.
Có lẽ là thấy Kiến Sầu không nói, như đã bị mình làm cho ngây ngốc hoặc
như là đang sám hối vì hành vi vô lễ của mình, cuối cùng tên lùn hừ một
tiếng, hai cái tay ngắn bắt sau lưng, ngẩng đầu...
Không, ngửa đầu...
Ngửa đầu nhìn Kiến Sầu, đứng trong cái bóng của Kiến Sầu, vẻ mặt bễ nghễ thiên hạ: “Bây giờ không nói được gì rồi chứ? Ngươi tự xông vào bản
tông... Ơ, không đúng, ngươi làm sao đi vào được?”
Tên lùng đang dương dương tự đắc đột nhiên kinh hãi.
Hắn nhìn Kiến Sầu giống như nhìn quái vật, kinh sợ vô cùng.
Hắn giơ ngón tay ra, run run run, chỉ chỉ chỉ...
Tên lùn nuốt nước miếng: “Rốt cuộc ngươi đi vào kiểu gì?
“...”
Còn có thể đi vào kiểu gì nữa?
Kiến Sầu ngơ ngác, chẳng phải nàng cưỡi gió bay vào sao?
Ngẩn ra một hồi lâu, Kiến Sầu quay lại nhìn về phái mình đi đến, nói: “Ta từ bên kia bay đến“.
“Ngươi khẳng định là bên kia?”
Vẻ mặt như gặp ma của tên lùn càng trở nên rõ rệt.
Hắn hít sâu một hơi, đưa tay chỉ về phía xa xa, nói bằng giọng run rẩy: “Ngươi... ngươi nói ngươi từ bên kia tới?”
Kiến Sầu nhìn theo ngón tay hắn chỉ, mới phát hiện chỗ đó là một tấm đá vỡ...
Đá vỡ?
Không, nhìn hình thì thì có khả năng là bia đá.
Bên trên còn viết chữ xiên xẹo, hình như là chữ viết từ rất lâu trước, hơi cổ xưa, cũng có thể là văn tự... tự nghĩ ra.
“Đó là cái gì?”
Kiến Sầu không hiểu.
Tên lùn tức giận gần chết: “Có mắt không tròng, đó là bia đá môn phái
của Ngự Sơn tông ta! Đi vào sẽ có hộ sơn đại trận phát động, người đi
vào có thể bị đánh nửa sống nửa chết. Rốt cuộc ngươi đi vào kiểu gì?”
Lợi hại như vậy sao?
Kiến Sầu quay lại nhìn ngôi nhà tranh rồi lại nhìn bậc thềm vỡ vụn dưới
chân, trong lòng thật sự không muốn tin tưởng cái gọi là hộ sơn đại trận uy lực vô cùng lớn gì đó.
“Nhưng ta đúng là đã bay qua, cũng không nhìn thấy hộ sơn đại trận gì cả“.
“Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi...”
Ngươi một hồi lâu vẫn không nói tiếp được, tên lùn giận sôi lên mắng to: “Cô nương nhà ngươi thật là vô lễ, vào môn phái ta, xông vào hộ sơn đại trận của ta, làm hỏng tài sản của môn phái ta, rốt cuộc là muốn làm
gì?”
“... Đạo hữu, không, tông chủ thứ lỗi, ta thật sự chỉ muốn hỏi đường thôi“.
Kiến Sầu chắp tay nhìn tên lùn đứng trên bậc thềm thứ hai cũng chỉ cao đến ngực mình, giọng nói thành khẩn.
Thật sự không lừa ngươi!
“Hỏi đường?”
Tên lùn vốn còn đang suy nghĩ chuyện hộ sơn đại trận, nghe thấy nàng nói đến hỏi đường lièn hết sức kì quái.
Kiến Sầu nói: “Ta cũng không biết mình đến nơi này thế nào, bây giờ muốn rời khỏi đây, đến Nhai Sơn hoặc Côn Ngô... Mà này, ngươi biết Côn Ngô
không?”
Cái gì mà Ngự Sơn tông này thoạt nhìn thật sự là nghèo rớt mùng tơi,
không phải Kiến Sầu xem thường người ta mà chỉ là lo lắng vị tông chủ
này thực sự chưa từng nghe đến Côn Ngô. Nói như vậy thì nàng sợ là lại
phải lần mò tìm đường tiếp.
Kiến Sầu lo lắng trong lòng, vốn cũng không ôm hi vọng gì lớn.
Nhưng không ngờ sau khi nghe thấy câu này, tên lùn tự xưng tông chủ Ngự
Sơn tông đó lại trợn tròn đôi mắt như hạt đậu xanh, ánh sáng lóe lên:
”Chẳng lẽ ngươi muốn đến Côn Ngô xem tiểu hội Tả Tam Thiên?”
Ơ?
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, gật đầu: “Xem như thế đi!”
“Tốt quá!”
Nàng vừa dứt lời, tên lùn liền lập tức vỗ đùi, phá lên cười.
Kiến Sầu nhìn về phía hắn.
“Khụ khụ“.
Tên lùn vội vàng ho một tiếng, làm bộ làm tịch hừ một tiếng, hắng giọng
nói: “Côn Ngô mà, bản tông chủ đương nhiên là biết. Nơi này chính là cực bắc của Trung Vực, tiếp giáp Âm Tông, trong phạm vi năm trăm dặm chỉ có một môn phái Ngự Sơn tông của ta. Cho nên ngươi không cần nghĩ đến
chuyện đi hỏi người khác. Ta là tông chủ đời thứ sáu của Ngự Sơn tông,
Ngự Sơn Hành đệ lục tiếng tăm vang dội. Ngươi có thể gọi ta là Ngự tông
chủ“.
“Thì ra là Ngự tông chủ, ngưỡng mộ đã lâu, thất kính thất kính“.
Mặc dù không hiểu lắm Ngự Sơn Hành đệ lục là cái gì, nhưng nghe lời này...
Như có một đàn quạ đen bay qua đầu, Kiến Sầu vội vàng ôm quyền nịnh bợ một tiếng.
Ngự Sơn Hành ngẩng đầu ưỡn ngực, vạt đạo bào rõ ràng không vừa người phải dùng kim chỉ khâu lên mới có thể không chạm xuống đất.
Nghe Kiến Sầu nói như thế, hắn thật sự phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác, cười một tiếng nói: “Bây giờ ngươi đã lạc đường, lại gặp cơ duyên xảo
hợp tiến vào Ngự Sơn tông ta, bản tông chủ lẽ nào lại không ra tay tương trợ. Thế này nhé, gần đây ta cũng nhận được lời mời của Côn Ngô đến dự
tiểu hội Tả Tam Thiên, còn sáu ngày nữa, coi như có thừa thời gian, dẫn
ngươi đi một đoạn đường cũng không sao“.
Kiến Sầu ngẩn ra, lập tức vui mừng.
Đã biết mình đang ở nơi nào lại biết còn cách Tả Tam Thiên bao lâu, không ngờ mình vẫn kịp đến tham gia.
Bây giờ thậm chí cả người dẫn đường cũng có rồi.
Trên mặt Kiến Sầu lập tức lộ ra nụ cười, tỏ ra tươi đẹp vô cùng. Nàng vội vàng ôm quyền với Ngự Sơn Hành: “Vậy thì đa tạ...”
“Ôi!”
Ngự Sơn Hành đột nhiên đưa tay ra ngăn Kiến Sầu lại.
Kiến Sầu sửng sốt, định đổi ý sao?
Ngự Sơn Hành hừ một tiếng, mũi hếch lên trời, giơ một ngón tay ra chỉ
bậc thềm: “Đừng có cảm ơn vội, ngươi tự xông vào môn phái của anh, phá
hoại tài sản của môn phái ta, gỗ làm bậc thềm này chính là do Ngự Sơn
Hành đệ nhất rất nhiều năm trước để lại, ngươi không sửa lại bậc thềm
này cho bản tông chủ, bản tông chủ sẽ không dẫn ngươi đi!”
Một tấm gỗ mục như vậy mà cũng là Ngự Sơn Hành đời thứ nhất để lại?
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, lại nhìn hai ngôi nhà tranh hai bên trái phải.
Ngự Sơn Hành chú ý tới ánh mắt nàng, kiêu ngạo nói: “Bên trái là nơi
luyện khí luyện đan của Ngự Sơn tông ta, bên phải là từ đường cung phụng tổ sư các đời của Ngự Sơn tông anh. Ngươi muốn đi xem không?”
“Không muốn“.
Kiến Sầu đưa ra đáp án hết sức quyết đoán.
Ngự Sơn Hành lập tức lườm nàng, không biết phân biệt tốt xấu!
Kiến Sầu bị khinh thường chỉ cảm thấy đau răng, cuối cùng nàng vẫn không nén được tò mò, hết sức thận trọng hỏi một câu: “À, bậc thềm này ta sẽ
làm lại cho ngài. Có điều tại sao không nhìn thấy người của quý tông?”
Ba ngôi nhà tranh, một vùng cỏ dại.
Một người lạc đường, một người tự xưng là tông chủ.
Nhìn nhau.
Ngự Sơn Hành sờ sờ huy hiệu trên đạo bào trước ngực, đưa ánh mắt nhìn về phía xa: “Ờ, đại địa Thập Cửu Châu rộng lớn bao la, môn hạ Ngự Sơn tông trải rộng mỗi một góc Thập Cửu Châu. Nếu hữu duyên, ngươi nhất định có
thể gặp được“.
“Là như vậy à...”
Vì sao luôn cảm thấy có gì đó là lạ...
Kiến Sầu rơi vào một sự trầm tư kì quái.
“Tốt rồi tốt rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa“. Thấy Kiến Sầu rơi vào
trầm tư, Ngự Sơn Hành lập tức cắt ngang, giơ tay lên cao hô to: “Sáu
ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, chúng ta cũng
phải tranh thủ thời gian. Ngươi mau dửa lại bậc thềm cho bản tông chủ
đi! Tiểu hội Tả Tam Thiên sắp bắt đầu rồi, ngươi muốn xem náo nhiệt thì
phải nhanh lên, nếu không bản tông chủ không đợi ngươi đâu!”