Thời gian trước mấy môn phái nghe nói ẩn giới Thanh Phong am mở ra, thế
là đưa các đệ tử ưu tú trong môn phái mình qua truyền tống trận đến
thẳng Thanh Phong am. Không ngờ sau khi đi vào lại gặp phải vô vàn nguy
hiểm, khi đó hai người Trương Toại và Chu Cuồng cũng tình cờ cùng nhóm
với Hứa Lam Nhi.
Ban đầu thấy tu vi của Hứa Lam Nhi không cao, lại là phụ nữ nên hai người đàn ông này không hề chú ý đến ả.
Không nghĩ tới chẳng bao lâu sau khi đồng hành, Hứa Lam Nhi ra ngoài một mình, một hồi sau mang về một đám truy binh.
Có câu đồng đạo gặp nạn phải ra tay tương trợ, bọn họ cũng không tiện thấy chết mà không cứu, cho nên cùng nhau giúp Hứa Lam Nhi ngăn cản những kẻ đuổi giết ả.
Không ngờ bọn họ giằng co với truy binh, Hứa Lam
Nhi lại nhân cơ hội chạy trốn, chính mình đi lấy một món pháp bảo trong
ẩn giới, còn chọc giận một con ác thú trong đó.
Nếu không phải
đội ngũ đã tử thương nặng nề, đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người bọn họ thì Trương Toại và Chu Cuồng đã trở mặt với cô ả trong ngoài bất nhất
này rồi.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Chu Cuồng không nhịn được sầm mặt.
Đừng nhìn hắn là một gã đàn ông thô lỗ mà nhầm, lúc cần hạ thủ hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Hắn giơ tay sang bên phải, chiếc búa dưới chân nhanh chóng bay lên, cán búa bị hắn nắm chặt trong tay. Mắt nhìn Hứa Lam Nhi bay tới, hắn vung búa
bổ xuống không chút do dự.
Xoẹt!
Một vệt búa màu tím đậm bổ xuống sát bên khuôn mặt xinh xắn của Hứa Lam Nhi.
Hứa Lam Nhi hét lên một tiếng, giật bắn mình tránh sang bên cạnh, dừng lại
cách đó không xa, tay xoa xoa má, kinh ngạc nhìn Chu Cuồng: “Ngươi làm
gì?”
“Làm gì?”
Chu Cuồng cười lạnh một tiếng, không hề để lại thể diện cho ả, chỉ hừ một tiếng: “Bố làm gì mày không cần hỏi!”
Kiến Sầu tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một cảnh tượng thần kì như vậy.
Mặc dù sớm đã phát hiện mấy người này bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng
nàng tuyệt đối không ngừo bốn người này lại trở mặt ở đây.
Trái ngược với nàng, Niếp Tiểu Vãn lại cười một tiếng.
Cô bé nhỏ giọng nói với Kiến Sầu: “Bà chị này lúc ở trong ẩn giới đã chơi
tiểu xảo rồi, Trương sư huynh và Chu sư huynh vẫn ngứa mắt với chị ta,
có điều trước ở ngoài ẩn giới có sơn nhân, mọi người tốt xấu đều là tu
sĩ Trung Vực, không dám xé rách mặt nạ trước mặt Nhai Sơn cho nên mới
nhẫn nhịn“.
Kiến Sầu gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nghĩa là bây giờ không thể nhẫn nhịn nữa.
Phía bên kia, bốn truy binh đuổi theo đều mặc đạo bào màu xanh, chân đạp phi kiếm cùng màu, nhanh chóng vây kín lại.
Người đi đầu bịt mắt trái, chỉ mở mắt phải, rõ ràng đàn ông nhưng khuôn mặt
lại rất âm nhu, lúc nói chuyện âm thanh sắc nhọn như một mũi kim.
“Một năm trước làm hỏng mắt trái của ta, ngươi lại trốn được. Không nghĩ tới Thập Cửu Châu lớn như vậy mà bốn sư huynh đệ bọn ta lai gặp được ngươi. Hừ, nếu ngươi chịu tự khoét hai mắt, hôm nay bọn ta sẽ tha cho ngươi!”
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến làm mọi người không rét mà run.
Kiến Sầu nghe vậy nhíu mày.
Nàng thoáng nhìn Hứa Lam Nhi, lúc này ngực Hứa Lam Nhi phập phồng không ngừng, sắc mặt rõ ràng rất sợ hãi.
Ả lại không có thời gian đáp lại câu nói ngông cuồng của Chu Cuồng, chỉ
nói với người đàn ông đó: “Lần đó là ngươi muốn cướp pháp bảo của ta,
hại tính mạng ta, bị tổn thương một con mắt là may cho ngươi rồi. Hôm
nay các đồng đạo Vô Vọng trai, Xung Tiêu môn, thậm chí môn hạ Nhai Sơn
đều đang ở đây, mời mọi người phân xử đúng sai!”
“Nhai Sơn?!”
Người đàn ông đó đột nhiên nheo mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
Tuy nhiên hắn nhìn một lượt bốn người Kiến Sầu phía sau, lại cười khẽ một
tiếng: “Thì ra là dọa ta. Vô miện Nhai Sơn, tung hoành Trung Vực. Nếu có môn hạ Nhai Sơn ở đây thì cũng không phải loại tiểu nhân âm hiểm xảo
trá như ngươi có thể kết giao được. Ta chỉ hỏi ngươi, khoét hay không
khoét?”
Hứa Lam Nhi hận nghiến răng nghiến lợi.
Chu Cuồng và Trương Toại đã tự động áp sát đến bên cạnh Niếp Tiểu Vãn và Kiến Sầu, hai tay khoanh lại, đứng yên xem kịch.
Niếp Tiểu Vãn tuổi nhỏ, mỉm cười ung dung đề nghị: “Có lẽ là kẻ thù cũ của
Hứa sư tỷ tìm tới nhà rồi, lại còn làm hỏng cả mắt người ta nữa. Chuyện
trên đời này đều có nhân có quả, sư tỷ cứ khoét luôn đi, cũng nhanh
chóng giữ được tính mạng“.
Lời này tuy rất châm biếm nhưng cũng có chút lí lẽ.
Có nhân có quả, có nghiệp có báo.
Đối với tu sĩ mà nói, không có hai mắt chẳng qua cũng chỉ mất thể diện thôi.
Mà tu vi của bốn người trước mắt này có lẽ đều từ trúc cơ trung kì trở lên, một mình Hứa Lam Nhi sao có thể ngăn cản?
Kiến Sầu nhanh chóng phân tích đầu đuôi câu chuyện, nhìn người đàn ông âm nhu đó một cái rồi ại quay sang nhìn Hứa Lam Nhi.
Ả sẽ làm thế nào?
Trên mặt biển vô biên vô hạn, sóng lớn ào đến vỗ vào đá ngầm gần đó.
Bọt nước trắng xóa bắn tung tóe kèm theo tiếng động ầm ầm.
Tâm tình Hứa Lam Nhi cũng nhấp nhô lên xuống theo sóng biển.
Ả rất kiêng kị người đàn ông trước mặt, lại hận bốn người vừa đồng hành
với mình lại nhất quyết không chịu đứng về phe mình, chiêu số lần nào
cũng linh nghiệm đột nhiên mất hiệu lực, không ngờ bây giờ chỉ còn lại
chính mình đơn độc chiến đấu!
Một sự bi phẫn khó tả khiến viền mắt ả đỏ lên.
Niếp Tiểu Vãn nhỏ bé đứng bên cạnh Kiến Sầu, ngay gần đó còn có hai người Trương Toại và Chu Cuồng.
Vị trí của bốn người này rất khéo, không ngờ lại cản đường chạy trốn của ả.
Niếp Tiểu Vãn cố ý làm thế!
Hứa Lam Nhi quay đầu lại nhìn về hướng mình vừa chạy đến đây, bốn người do
người đàn ông âm nhu dẫn đầu đã chặn kín đường chạy của ả.
Trên đầu là trời cao xanh ngắt, dưới chân là biển rộng mênh mông.
Nhưng không có đường nào để ả có thể chạy thoát thân.
Ngón tay càng nắm càng chặt, Hứa Lam Nhi biết đã đến lúc được ăn cả ngã về không rồi.
Ả ỏn định lại tâm tình, không ngờ lại lộ ra nụ cười đẹp đẽ, tươi cười
nhìn Niếp Tiểu Vãn: “Tiểu Vãn sư muội nói đúng, xem ra đã đến lúc ta
phải quyết đoán rồi“.
Niếp Tiểu Vãn cảnh giác nhìn ả.
Hứa
Lam Nhi lại không làm gì mà chỉ đưa tay cầm thanh trường kiếm màu lam
lên, nghiêng người về phái người đàn ông âm nhu: “Nếu ta nhớ không lầm
thì ngươi là Đào Chương, môn hạ đệ tử Ngũ Di tông“.
“Trí nhớ của ngươi không tồi“.
Đào Chương cong môi cười, dù chỉ còn một con mắt nhưng nụ cười này vẫn có mỹ cảm chấn động lòng người, còn phụ nữ hơn cả phụ nữ.
“Còn nhớ tên họ của ta thì hẳn cũng còn nhớ ngươi từng thừa dịp ta trọng
thương mà đâm ta liên tiếp mười ba kiếm, còn khoét một con mắt của ta.
Bây giờ ngươi đã quyết định trả lại ta một đôi mắt rồi chứ?”
“Tu
sĩ chúng ta co được duỗi được. Đúng như Tiểu Vãn sư muội nói, trả lại
ngươi một đôi mắt, ngươi tha cho ta một mạng, sao lại không làm?”
Hứa Lam Nhi vẫn cười, ả cầm kiếm đứng thẳng lên, dường như chuẩn bị chĩa mũi kiếm vào mặt mình.
Niếp Tiểu Vãn lại không nghĩ rằng ả quyết đoán như vậy, chỉ một thoáng đã đưa ra quyết định được, vì thế cô bé cũng bàng hoàng.
Nhưng đồng thời Kiến Sầu lại nhíu mày.
Không phù hợp.
Hứa Lam Nhi không giống như là một người như vậy.
Phía trước, Đào Chương đứng trên không, tay áo tung bay, nhìn Hứa Lam Nhi chằm chằm.
Hứa Lam Nhi rút kiếm giơ lên, một vùng kiếm quang lập tức nở ra trên mặt
biển. Nước biển xung quanh bị bóng kiếm sáng lòa ép lui, không ngờ lại
tràn ra bốn phía, lõm xuống một vùng lấy Hứa Lam Nhi làm trung tâm.
Quát nhẹ một tiếng, Hứa Lam Nhi lộ vẻ đoạn tuyệt. Mắt thấy mũi kiếm đã sắp đâm vào mắt ả...
Tuy nhiên, ngay lúc đó...
Pháp quyết trên tay ả biến đổi, thanh trường kiếm tỏa ánh sáng xanh hừng hực không ngờ lại chuyển hướng đâm thẳng về phía Niếp Tiểu Vãn như một tia
chớp.
Niếp Tiểu Vãn đứng chính giữa bốn người, bên cạnh còn có
Kiến Sầu tu vi thấp kém, trong thời gian ngắn hoàn toàn không phản ứng
kịp, vừa mới phát hiện thì bóng kiếm cũng đã đến trước mặt.
Cô bé gắng sức bấm thủ quyết, đấu bàn to lớn dưới chân lập tức xoay tròn hiện ra.
Nhưng hoàn toàn không kịp!
Quá nhanh!
Nhát kiếm này của Hứa Lam Nhi quá nhanh, quá hiểm!
Ngay cả Trương Toại và Chu Cuồng đang đứng cách đó một quãng cũng không phản ứng kịp.
“Tiểu Vãn sư muội!”
Bóng kiếm ngập trời đã bao trùm tất cả, sắp sửa nhấn chìm Niếp Tiểu Vãn.
Cô bé cắn chặt răng, khuôn mặt tái mét, đáy lòng lại rất hoang mang.
Cứ thế sao?
Lần đầu tiên rời môn phái rèn luyện, không ngờ lại có một kết cục thê lương như vậy sao?
Mình còn chưa tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên, còn không dương danh Thập Cửu Châu, còn chưa trở thành tiên nhân lợi hại nhất...
Một loạt ý nghĩ hỗn loạn lóe lên, Niếp Tiểu Vãn đột nhiên phát hiện mình không muốn kết thúc như vậy!
Màn kiếm màu lam càng ngày càng gần.
Nước mắt trào ra, Niếp Tiểu Vãn dựng màn sáng hộ thân yếu ớt lên, định liều mạng ngọc nát đá tan với Hứa Lam Nhi.
Nhưng không ngờ lúc này một làn ánh sáng xanh biếc lại đột nhiên xuất hiện trong khóe ắátw cô bé.
Niếp Tiểu Vãn sửng sốt.
Trương Toại và Chu Cuồng đang vội vàng lao tới bên này cũng sửng sốt, thậm chí Đào Chương xa xa cũng bất ngờ, ồ một tiếng.
Khoảng thời gian này nói ra thì dài chứ thực tế chỉ có một chớp mắt.
Giây lát sau, làn sáng xanh biếc đó đột nhiên sáng rực như bị đốt cháy, quét ngang chiếm hết tầm nhìn của tất cả mọi người.
Phía sau màn sáng xanh biếc rợp trời ngập đất, bóng dáng Kiến Sầu cầm cửu tiết trúc trở nên nhạt nhòa không rõ.
Lúc này tim nàng đập như sấm, bàn tay nắm cửu tiết trúc cũng run rẩy không thôi.
Trong thân thể không ngừng có linh khí điên cuồng tràn vào cửu tiết trúc, nàng có cảm giác như mình sắp bị hút cạn.
Vừa rồi tình thế cấp bách, nàng vung cửu tiết trúc đánh về phía màn kiếm
của Hứa Lam Nhi, lại vô tình trút linh lực vào, sau đó không làm sao
dừng lại được nữa.
Cửu tiết trúc sáng rực, dấu vết loang lổ cũng lập tức bị ánh sáng xóa đi, trở nên lóng lánh như ngọc.
Trong làn ánh sáng màu xanh biếc, tất cả mọi người lại loáng thoáng nhìn thấy những lá trúc do màn sáng này biến ảo ra, từng chiếc, từng chiếc...
Kiếm quang cuối cùng đã đến!
Kiến Sầu không do dự nữa, nắm chặt cây cửu tiết trúc trong tay, dùng hết sức bình sinh đập xuống phía trước.
Ầm!
Kiếm quang và màn sáng đâm vào nhau.
Một làn sóng âm lấy vị trí va chạm làm trung tâm lan rộng ra ngoài, nước
biển bắn lên ngang trời tạo thành những con sóng cao hàng chục trượng,
tất cả sôi trào!
Hứa Lam Nhi cực kì kinh hãi, khi bóng kiếm đụng vào màn xanh đó đã sợ mất hồn.
“Phù!”
Ả phun ra một ngụm máu như vừa trúng đòn nặng, ầm một tiếng bị sóng âm đập xuống biển sâu!
Ùm!
Nước biển bắn lên, một vùng nước chuyển thành màu đỏ.
Kiếm quang màu lam đã tản.
Màn sáng xanh biếc cũng đã tản.
Ảo giác đầy trời cũng tan theo.
Kiến Sầu tay cầm cửu tiết trúc, xem như bình tĩnh đứng bên cạnh Niếp Tiểu
Vãn, kì thực tứ chi vô lực, đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngã xuống.
Niếp Tiểu Vãn bên cạnh nàng khóe miệng tràn ra máu tươi, khuôn mặt đỏ bừng, khí huyết cuộn trào.
Gượng cười một chút, Niếp Tiểu Vãn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu Vãn sư muội!”
Hai người Trương Toại và Chu Cuồng cũng bị sóng âm lan đến, trong cơ thể
khí huyết nhộn nhạo, lại vẫn có thể miễn cưỡng lơ lửng trên không. Thấy
Niếp Tiểu Vãn đột nhiên hộc máu, hai người cực kì kinh hãi.
Không còn Niếp Tiểu Vãn diều khiển, chiếc mâm bạc cổ kính thoáng chốc trở lại nguyên hình, quay về cổ tay cô bé.
Niếp Tiểu Vãn và Kiến Sầu đồng loạt rơi xuống mặt biển.
May mà tốc độ của Trương Toại đủ nhanh, lao xuống đỡ được hai người, sau đó hạ xuống một tảng đá ngầm gần đó.
Chu Cuồng bay xuống theo: “Không sao chứ?”
Trương Toại lắc đầu: “Còn không biết“.
Kiến Sầu bám tay Trương Toại, còn có thể miễn cưỡng đứng vững. Nàng vội vàng xem xét tình hình của Niếp Tiểu Vãn: “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn?”
Niếp Tiểu Vãn đã hôn mê, nhắm mắt lại, trên người dính máu, khuôn mặt tái mét, không còn ý thức gì nữa.
Kiến Sầu cảm thấy trong lòng hoảng loạn, không biết mình nên làm gì.
Nàng nhớ tới Hứa Lam Nhi vừa ra tay đánh lén, quay người nhìn ra mặt biển.
Ba đào cuồn cuộn vừa rồi đã từ từ lắng xuống.
Đào Chương đứng trên thân kiếm lướt một vòng trên mặt biển nhưng lại không
phát hiện tung tích gì. Trong con mắt phải còn lại lập tức lóe ánh sáng
lạnh, cả người uy nghiêm mà âm u.
“Bản lãnh khá lắm, thân bị trọng thương mà vẫn có thể chạy được“.
Chạy rồi à?
Kiến Sầu nghe thấy, trái tim lập tức trĩu xuống.
Vừa rồi Hứa Lam Nhi ra tay với Niếp Tiểu Vãn có lẽ là vì nàng ở bên cạnh
Niếp Tiểu Vãn. Dù Niếp Tiểu Vãn là trúc cơ trung kì nhưng muốn bảo vệ
một người tu vi thấp kém cũng nhất định rất khó khăn.
Chỉ cần Niếp Tiểu Vãn ra tay chống đỡ, Hứa Lam Nhi sẽ mở một lỗ hổng để chạy trốn từ phía bọn họ.
Nhưng không ngờ trong tay Kiến Sầu còn có cửu tiết trúc Phù Đạo sơn nhân để lại.
Có điều...
Hứa Lam Nhi không thực hiện được ý đồ liền đổi cách khác chạy mất, còn bây giờ Niếp Tiểu Vãn lại hôn mê rồi.
Trong lòng Kiến Sầu cực kì hỗn loạn, đưa tay nắm bàn tay không còn tri giác
của Niếp Tiểu Vãn, ngỡ ngàng hỏi Trương Toại và Chu Cuồng: “Nó thế nào
rồi?”
“Lan Uyên Nhất Kích của Tiễn Chúc phái nổi tiếng với sức
tấn công cực cao, sức phá hoại cực mạnh. Vị bằng hữu này của ngươi dù đã được ngươi ngăn cản bớt nhưng vẫn bị kiếm quang lan đến. Do vội vàng
ứng phó, không có phòng hộ, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít“.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa không trung.
Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đào Chương mặc đạo bào màu xanh đứng trên phi kiếm.
Một con mắt còn lai của Đào Chương cũng nhìn Kiến Sầu không chớp mắt: “Hứa
Lam Nhi nói năng bậy bạ, không ngờ lại có một câu nói thật. Ngươi là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, trưởng lão chấp pháp Trung
Vực?”
Chuyện khác Kiến Sầu không biết, nhưng nàng đích xác là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân.
Nàng không biết đối phương còn muốn làm gì, cũng không biết rốt cuộc đối
phương vì sao lại hỏi câu này, chỉ có thể dùng bàn tay vô lực nắm chặt
cửu tiết trúc, chống xuống đá ngầm đứng lên che cho Niếp Tiểu Vãn đang
trọng thương ở phía sau
Không trực tiếp thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Giọng nói của Kiến Sầu không ngờ lại vẫn bình tĩnh mà lạnh lẽo: “Hứa Lam Nhi
đã trốn, kẻ thù của ngươi bây giờ đánh trọng thương bằng hữu của bọn ta. Giữa chúng ta có chung kẻ thù. Ngươi lại muốn hạ sát thủ sao?”
Trong lúc nàng nói, cửu tiết trúc lại tỏa ra ánh sáng xanh ngắt mênh mang, có hình lá trúc thoáng hiện trong màn sáng.
Kiến Sầu nhìn Đào Chương chằm chằm không hề chuyển mắt.
Ánh mắt Đào Chương lướt qua những ngón tay không hề run rẩy của nàng, dường như đang suy đoán Kiến Sầu rốt cuộc có còn sức đánh ra một chiêu hay
không.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
“Ha...”
Đột nhiên có một tiếng cười khẽ, Kiến Sầu lập tức cảnh giác.
Tuy nhiên tiếp theo lại là một tràng cười to.
“Ha ha ha, môn hạ Nhai Sơn, ha ha ha ha...”
Đào Chương bắt tay sau lưng, lại không nhìn Kiến Sầu nữa mà nghênh ngang bỏ đi.
“Nhai Sơn, Nhai Sơn...”
Tiếng cười dài này bao la hùng vĩ, lại như bãi bể nương dâu.
Kiến Sầu nghe âm thanh dần dần đi xa rồi biến mất trong tiếng sóng biển đó, nhất thời cảm thấy thẫn thờ.
“Nhai Sơn...”