Ngũ Di tông chính là đại môn phái cấp một ở Trung Vực. Trong tất cả mọi
người ở đây lúc này, ngoài Kiến Sầu chỉ có Phong Ma kiếm phái của Trương Toại là có thể sánh được.
Thập Cửu Châu có ngàn vạn tu sĩ, có lẽ là hai người Trương Toại và Chu Cuồng bế môn tu luyện nên chưa bao giờ
nghe đến người tên là Đào Chương này. Còn Hứa Lam Nhi vừa rồi lại biết
rất rõ tình hình của đối phương.
Người này lúc đến như gió, lúc đi như mây, chỉ vô cớ than vài câu “Nhai Sơn”, quả thực làm mọi người ngơ ngác không hiểu ra sao.
Nhưng hai người Trương Toại và Chu Cuồng lại không thể không thừa nhận: Chỉ
cần hai chữ Nhai Sơn chạy một vòng trên đầu lưỡi, sẽ là vô số truyền kì, vô số truyền thuyết, vô số chuyện xưa, vô số quá vãng của cả Thập Cửu
Châu...
Nhất thời chỉ vì Đào Chương than mấy tiếng Nhai Sơn mà hai người này cũng thẫn thờ theo.
Rất lâu sau Trương Toại chậm rãi thu lại ánh mắt đang nhìn vào hư không,
quay lại nhìn về phía Kiến Sầu, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
Người phụ nữ trước mặt này cùng bọn họ gặp nhau nơi phàm thế, chỉ là một người được Phù Đạo sơn nhân tiện tay kéo đến cho đủ số.
Nhưng nàng cũng là môn hạ Nhai Sơn.
Có lẽ không lâu sau, tên nàng cũng sẽ được khắc cùng rất nhiều chuyện
khác, trở thành một truyền thuyết lưu truyền trong các tu sĩ Thập Cửu
Châu...
Cho dù từng trải qua đại nạn, Nhai Sơn vẫn cứ là Nhai Sơn như cũ.
Trương Toại khó mà điều khiển ý nghĩ phức tạp trong đầu, còn Chu Cuồng đầu óc
đơn giản không nghĩ gì nhiều, hắn thấy Kiến Sầu hơi nghiêng ngả, không
khỏi lại càng lo lắng: “Sư tỷ, sư tỷ?”
Kiến Sầu nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại gượng cười: “Không sao...”
Keng!
Đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên.
Bàn tay Kiến Sầu buông ra, cây cửu tiết trúc trong tay không ngờ rơi thẳng
xuống, đập vào tảng đá ngầm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tất cả mọi nguy cơ đều đã tiêu tan, thân thể sớm đã vô lực của nàng cũng không chống đỡ được nữa.
Trước mắt tối sầm, hình ảnh cuối cùng trong đầu Kiến Sầu dừng lại ở biển cả vô biên vô hạn này.
***
Kiến Sầu mơ một giấc, giấc mơ duy nhất từ khi bị giết tới nay.
Nàng ngồi trong tiểu viện ở nông thôn, chậm rãi may quần áo cho Tạ Bất Thần. Trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Thế là nàng vội vàng
buông kim chỉ trong tay xuống chạy vào buồng trong.
Dường như vẫn là mùa hè.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, bên ngoài cây cối xanh tươi nhìn rất mát mắt.
Bên cửa sổ đặt một chiếc nôi đơn giản đang nhẹ nhàng đung đưa.
Kiến Sầu đi tới, lại lập tức dừng chân.
Bởi vì trong nôi trống rỗng không có bất cứ thứ gì.
Nhưng trong phòng vẫn còn tiếng khóc trẻ con, lanh lảnh, vang vọng.
Trong mơ, Kiến Sầu luống cuống tay chân, đi khắp nơi, cao giọng gọi, nhưng lại không biết rốt cuộc là gọi cái gì.
Nàng không tìm được con mình.
Đã tìm trong nhà, bên ngoài cũng đã tìm, nàng ngơ ngác quay vào nhà, nhìn
thấy chiếc áo còn chưa may xong, chiếc trống lắc nhỏ để trong giỏ kim
chỉ và cả...
Chiếc khóa bạc buộc dây đỏ.
Trong nháy mắt đó, Kiến Sầu bỗng cảm thấy đau như vạn tiễn xuyên tâm, không kém gì một kiếm của Tạ Bất Thần hôm đó.
***
Nàng bừng tỉnh lại, mở mắt ra.
Thứ đầu tiên hiện lên trước mắt nàng là những vì sao lấp lánh trên trời.
Một ngôi, một ngôi lại một ngôi, tô điẻm cho bầu trời đêm tối tăm.
Trong không khí có mùi mằn mặn, là gió biển.
Trời lại tối từ bao giờ?
Hình như nàng đang nằm trên một nơi rất bằng phẳng, dưới lưng không hề bị
cộm, có điều khắp nơi trong người đều có cảm giác đau nhức. Chỉ cần nàng khẽ động là dường như lại có hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm khắp nơi
trong người.
Kiến Sầu muốn ngồi dậy nhưng không thể chịu đựng được nỗi đau đớn này nên lại lập tức ngã xuống.
Trương Toại đứng cách đó không xa quay lại nhìn nàng: “Sư tỷ tỉnh rồi à?”
Hắn bước nhanh tới, thấy Kiến Sầu muốn ngồi dậy thì chần chừ một lát, cuối cùng vẫn cúi xuống nâng Kiến Sầu dậy.
Kiến Sầu nhận ra hắn, cảm thấy đau đầu như muốn nứt, đôi môi khô khốc.
“Tiểu Vãn đâu?”
Trương Toại ngớ người.
Trước thấy Kiến Sầu cùng Đào Chương giằng co, khí thế lẫm liệt, hoàn toàn
không thua kém, bọn họ cho rằng Kiến Sầu không có vấn đề gì, không ngờ
Đào Chương vừa đi nàng cũng ngất xỉu, thì ra là vẫn cố gượng.
Trong lòng không khỏi bội phục vài phần.
Có điều Trương Toại càng không ngờ là câu đầu tiên của Kiến Sầu sau khi tỉnh lại đã hỏi về Niếp Tiểu Vãn.
Hắn quay sang nhìn bên cạnh.
Chu Cuồng với thân hình vạm vỡ đang ngồi xếp bằng ở đó, Niếp Tiểu Vãn sắc
mặt tái nhợt, thân thể nhỏ nhắn thì nằm ở phía trước hắn.
Lúc này một luồng ánh sáng màu tím đậm đang từ tay Chu Cuồng kéo dài đến trên
người Niếp Tiểu Vãn, chiếm cứ vùng mi tâm cô bé, chậm rãi chuyển động.
Kiến Sầu có thể nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Chu Cuồng, dường như duy
trì động tác này là một việc cực kì gian nan đối với hắn.
Giọng
Trương Toại bình tĩnh mà đắng chát: “Đòn tấn công của Hứa Lam Nhi đã làm tổn thương tâm mạch nó, xáo trộn sự vận hành của linh khí trong cơ thể
nó, không thể tự lành được. Ta và Chu sư đệ tu vi quá thấp, tạm thời
không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng giữ thương thế của nó ổn định, đến
lúc trở về Thập Cửu Châu sẽ thông báo cho Vô Vọng trai, có lẽ trưởng bối sư môn của nó sẽ có cách“.
Nhưng có một câu Trương Toại không nói ra.
Đó là, dù Niếp Tiểu Vãn có thể giữ được mạng thì tu vi cũng sẽ thụt lùi.
Có điều thấy tình hình Kiến Sầu cũng không tốt nên Trương Toại không đành lòng nói với nàng.
Kiến Sầu yên lặng một lúc lâu mới nói: “Nhất định sẽ có“.
Nàng cố chịu đau, gian nan đứng lên nhìn Niếp Tiểu Vãn đang hôn mê bất tỉnh một cái rồi lại đưa mắt nhìn bốn phía.
Nơi này không phải dãy đá ngầm chật hẹp lúc nàng ngất xỉu mà là một hòn đảo rất lớn.
Bây giờ Kiến Sầu đang đứng bên cạnh một đầm nước nhỏ trên đảo, dưới chân là một tảng đá dài. Bởi vì nằm sát đầm nước nên trên tảng đá có rêu xanh
phủ kín mặt ngoài. Trên lớp rêu có dấu vết lờ mờ, đó là bị nàng đè lên
lúc nằm ở đây.
Trên mặt đất xa hơn một chút có những đường nét
lõm sâu xuống đất. Kiến Sầu nhận ra đó là một truyền tống trận, có điều
bên trên có không ít đá vụn, hình như đã bị người nào đó phá hủy.
“Sau khi Kiến Sầu sư tỷ ngất đi, ta và Chu sư đệ đã bàn bạc một chút. Khi đó chỉ còn cách đảo Đăng Thiên thứ mười ba không xa cho nên mỗi người mang một người đưa Kiến Sầu sư tỷ và Tiểu Vãn sư muội đến đảo Đăng Thiên.
Trương Toại chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra sau khi Kiến Sầu hôn mê.
“Bọn ta cho rằng trên đảo Đăng Thiên có trận pháp các tiền bối để lại, trên
người bọn ta cũng vẫn còn truyền tống phù, nhất định có thể trở lại đất
liền Thập Cửu Châu tìm kiếm sư môn giúp đỡ. Nhưng không ngờ...”
Ánh mắt Kiến Sầu rời khỏi tòa truyền tống trận đã tương đối cũ kĩ.
“Không ngờ truyền tống trận này lại bị người ta phá hoại rồi, đúng không?”
“Đúng...”
Trương Toại quan sát Kiến Sầu, kì thực hơi bất ngờ khi thấy tư duy của nàng nhanh nhạy như thế.
Hắn lấy ra một thứ từ trong tay áo đưa cho nàng, nói: “Ta và Chu sư đệ phát hiện bên cạnh truyền tống trận có vết máu, còn có thứ này“.
Trong tay Kiến Sầu là một mảnh ngọc vỡ, sờ bề ngoài trơn nhẵn, chỗ vỡ bên rìa lại sắc lẹm.
“Đây là cái gì?”
“Là một truyền tống phù đã sử dụng“. Trương Toại cũng nói không rõ cảm giác của mình lúc đó rốt cuộc là thất bại hay là chán nản: “Còn là truyền
tống phù của Tiễn Chúc phái. Sư tỷ nhìn góc dưới bên phải mà xem“.
Góc dưới bên phải?
Kiến Sầu cúi đầu nhìn lại, ngón tay nhẹ nhàng dịch ra, nhìn thấy kí hiệu vừa rồi bị ngón tay nàng che mất.
Hình vẽ hai cánh cửa sổ, giống hệt kí hiệu nàng nhìn thấy trên áo Hứa Lam Nhi lúc trước.
“Ý ngươi là sau khi giao thủ với chúng ta, không biết cô ta sử dụng bí
pháp gì chạy thoát, lại đi theo tuyến đường lúc trước đến đảo Đăng Thiên trước chúng ta. Sau khi sử dụng truyền tống trận, cô ta lại dùng phương pháp đặc thù nào đó để phá hủy truyền tống trận?”
Lúc truyền tống nếu xảy ra rung động sẽ ảnh hưởng đến kết quả truyền tống cuối cùng, điểm này Kiến Sầu đã đích thân trải nghiệm.
“Có lẽ cô ta đã dùng trận pháp phụ trợ, tóm lại là tự mình truyền tống đi
trước rồi mới phá hủy truyền tống trận“. Giọng Trương Toại rất nặng nề:
”Chắc chắn cô ta biết Tiểu Vãn sư muội đã bị trọng thương. Phá hoại
truyền tống trận rõ ràng là muốn đẩy Tiểu Vãn sư muội vào chỗ chết...”
Độc địa như rắn rết.
Hôm nay Trương Toại xem như đã được lãnh giáo.
Tất cả đã nói xong, Kiến Sầu cũng đã hiểu tình hình hiện nay.
Trương Toại sầu não không hề có tinh thần.
Kiến Sầu quan sát hòn đảo này, hỏi hắn: “Đảo Đăng Thiên này có nhiều người qua lại không?”
“Không nhiều lắm. Chúng ta đến đây lúc gần tối, đến bây giờ vẫn không có người nàođi qua“. Trương Toại lắc đầu: “Hơn nữa có người đi qua cũng vô dụng, sẽ không có ai sẵn sàng mang chúng ta đi, cũng không có ai sửa được
truyền tống trận“.
Truyền tống trận liên quan đến quy luật của không gian, không hề đơn giản.
Thế là Kiến Sầu cũng yên lặng.
Hòn đảo này rõ ràng lớn hơn đảo Trảm Nghiệp rất nhiều, đưa mắt không nhìn thấy cuối.
Cũng không cần nghĩ xem trên đảo này có truyền tống trận thứ hai hay không.
Nếu Kiến Sầu là Hứa Lam Nhi, nàng cũng sẽ không mắc sai lầm như vậy. Nếu Kiến Sầu là Trương Toại, nàng cũng sẽ không quên mất khả năng cứu mạng
này.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ, lại không thể nghĩ ra bất cứ phương pháp giải quyết nào.
“Khụ khụ...”
Có tiếng ho đột nhiên vang lên.
Kiến Sầu và Trương Toại nghe thấy đồng loạt nhìn lại, không phải Niếp Tiểu
Vãn đã tỉnh mà là Chu Cuồng. Hắn vừa ho vừa gian nan đứng dậy.
“Thế nào rồi?”
Kiến Sầu vội hỏi.
Chu Cuồng đi tới, sắc mặt âm u nặng nề, lắc đầu: “Ta tu vi có hạn, không
làm gì được. Hơn nữa... hơn nữa thương thế của nó quá nặng, không thể
kéo dài thêm nữa. Chúng ta phải quay về Thập Cửu Châu thật sớm mới có
thể tìm được người cứu nó“.
“...”
Nhanh chóng rời khỏi đây quay về Thập Cửu Châu, dễ vậy sao?
Trương Toại cũng thấy chua chát.
Ánh mắt Kiến Sầu chậm rãi lướt qua gương mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên người Niếp Tiểu Vãn.
Nàng còn nhớ vẻ ngượng ngùng của tiểu cô nương này lúc gặp nhau lần đầu, vẻ
hoạt bát khi đã quen, vẻ khiếp sợ lúc được biết đấu bàn thiên phú của
nàng, còn cả sự đáng yêu khi nói đến tiểu hội Tả Tam Thiên...
Bây giờ lại lẳng lặng nằm đây, ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt.
Kiến Sầu chớp mắt, chậm rãi buông mí mắt xuống, quay lại nhìn hai người Chu
Cuồng, Trương Toại: “Trên đường đi, Kiến Sầu và hai vị sư đệ vốn không
quen biết, lại được hai vị ra tay tương trợ, thật sự may mắn“.
Trương Toại vô thức nhíu mày.
Chu Cuồng không nói.
Bọn họ đều biết Kiến Sầu có lời phải nói.
“Có điều giờ đây Tiểu Vãn trọng thương, thật sự cấp bách. Kiến Sầu biết với tu vi của hai vị, chính mình vượt biển trở lại Thập Cửu Châu hẳn không
có vấn đề gì, nhưng nếu phải mang theo hai người thì sợ là rất khó
khăn“.
Kiến Sầu nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Chu Cuồng hiểu ra nàng muốn nói gì: “Kiến Sầu sư tỷ, bọn ta...”
Âm thanh im bặt.
Chu Cuồng quay đầu lại, Trương Toại đặt một tay lên vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Kiến Sầu thấy thế mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng hơn, nói với hai người: “Có điều ta vẫn phải làm khó hai vị một chút, nhờ hai vị mang Tiểu Vãn đi
trước. Trước kia đã nghe hai vị nói, đảo thứ mười ba đã rất gần lục địa
Thập Cửu Châu rồi. Chúng ta không khẳng định được bao giờ sẽcos người
đến đây, cũng không dám trông chờ may mắn, càng không thể trông chờ may
mắn“.
“Vậy sư tỷ làm thế nào?”
Dù Trương Toại ngăn cản nhưng Chu Cuồng vẫn không nhịn được hỏi Kiến Sầu.
Chu Cuồng tu vi khá thấp, muốn mang một người đi sẽ rất tốn sức, nhưng nếu là Trương Toại thì sẽ không có vấn đề gì.
Có điều bọn họ đưa Niếp Tiểu Vãn đi thì Kiến Sầu làm thế nào?
“Bây giờ đã qua một ngày, sắp được hai ngày rồi. Cũng đã sắp đến thời gian ta và sư phụ ước định“.
Kiến Sầu đưa tay chỉ cây cửu tiết trúc nằm trên mặt đất, nói: “Ta nghỉ ngơi
một lát là có thể khôi phục một chút sức mạnh, dùng thứ này phòng thân.
Ẩn giới Thanh Phong am dù nguy hiểm nhưng các vị đều nói Nhai Sơn lợi
hại, chắc hẳn sư phụ sẽ không có vấn đề gì. Ta vốn cũng phải ở đây đợi
sư phụ cho nên sẽ không cùng các vị đến Thập Cửu Châu được“.
Nàng nói rất hợp tình hợp lí. Nàng có năng lực tự bảo vệ mình, không cần lo lắng.
Trương Toại và Chu Cuồng đều đã từng tận mắt thấy tu vi luyện khí của Kiến
Sầu, dựa vào cửu tiết trúc lấy cứng chọi cứng chống lại Lan Uyên Nhất
Kích của Hứa Lam Nhi, hơn nữa còn trong tình trạng vội vàng ứng phó. Nếu Kiến Sầu có thể khôi phục sức mạnh, gặp phải những nguy hiểm thông
thường chắc hẳn không có gì đáng nói.
Trương Toại và Chu Cuồng liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Chu Cuồng đã bị thuyết phục.
Thấy hai người bọn họ đều không nói, Kiến Sầu biết những lời của mình đã có
hiệu quả. Nàng cười nói: “Việc này không nên chậm trễ, các vị mau đi
trước đi“.
“Nhưng...”
Chu Cuồng vẫn cảm thấy bỏ Kiến Sầu lại như vậy thật sự không phải việc làm của bậc đại trượng phu.
Trương Toại là người linh hoạt, cũng biết Kiến Sầu lúc này cần gì. Hắn vỗ
chiếc túi nhỏ đeo bên hông mình, lúc đưa tay ra trong lòng bàn tay đã có năm khối đá giống như bạch ngọc và một tấm phù giấy màu vàng.
“Xin Kiến Sầu sư tỷ nhận lấy“.
“Đây là?”
Kiến Sầu cảm thấy loại đá này nhìn hơi quen mắt.
Trương Toại giải thích: “Đây là năm khối linh thạch hạ phẩm, trực tiếp hấp thu linh khí tàng trữ trong linh thạch sẽ nhanh hơn tự mình điều tức đả tọa hấp thu, cũng tinh thuần hơn một chút. Còn tấm phù giấy này tên là càn
lôi phù, có thể phát ra một tia sét, cho sư tỷ dùng để phòng thân“.
Những thứ này đích xác là thứ nàng cần nhất bây giờ.
Kiến Sầu cần khôi phục, cần đồ dùng phòng thân nếu chẳng may có biến cố.
Nàng không hề vòng vo, hào phóng đưa tay ra nhận lấy, cười cười với Trương Toại: “Vậy ta sẽ không khách sáo“.
Chu Cuồng thấy thế cũng vỗ trán nói: “Chỗ ta cũng có hai khối, cho sư tỷ!”
Hai khối hạ phẩm linh thạch hêện ra trên tay Chu Cuồng.
Kiến Sầu mỉm cười, cũng nhận lấy.
“Tốt rồi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy linh thạch, lại còn có nhiều như
vậy nữa. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp“.
“Kiến Sầu
sư tỷ khách khí quá, vốn là bọn ta nên báo đáp mới đúng“. Trương Toại do dự một lát, lại cởi xuống một tấm lệnh bài đeo bên hông xuống giao cho
Kiến Sầu, nói: “Thứ này cũng mời Kiến Sầu sư tỷ nhận lấy“.
Kiến Sầu cầm lấy.
Đây là một tấm lệnh bài như được làm từ gỗ mun, mặt trước có hình một thanh kiếm, mặt sau thì khắc hai chữ triện “Phong Ma“.
Trương Toại nói: “Phong Ma kiếm phái không dám so bì với Nhai Sơn ở Thập Cửu
Châu. Có điều Nhai Sơn như cây to đón gió, nếu sư tỷ báo ra danh hiệu
Nhai Sơn có thể sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết. Giả như trong lúc chưa có tin tức của sơn nhân lại có người đi qua đảo, sư tỷ cầm lệnh
bài của Phong Ma kiếm phái sẽ tiện hơn một chút“.
Suy nghĩ hết sức chu toàn.
Kiến Sầu hơi ngạc nhiên. Nàng ngước mắt quan sát Trương Toại một lượt. Hắn
vẫn yên lặng, vẫn kiệm lời như cũ, có điều mấy lời vừa rồi quả thực còn
nhiều hơn mấy ngày trước cộng lại.
Kiến Sầu nắm chặt lệnh bài, chậm rãi gật đầu: “Ta hiểu rồi“.
Trương Toại đến giờ mới yên tâm, thở phào một hơi.
Hắn đi tới, cẩn thận bế Niếp Tiểu Vãn đang nằm dưới đất lên, gọi thanh kiếm vẫn nằm trong vỏ bay lên lơ lửng bên cạnh.
Chu Cuồng cũng ném búa ra rồi đứng lên.
Kiến Sầu biết bọn họ sẽ lập tức lên đường, chỉ đứng tại chỗ nhìn.
Trương Toại chuẩn bị đứng lên kiếm, lúc gần đi lại quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu thắc ămcs: “Còn có chuyện gì nữa?”
Trương Toại chần chừ một hồi lâu rồi vẫn mở miệng hỏi: “Kiến Sầu sư tỷ đã có đạo lữ chưa?”
“Đạo lữ?”
Lại là thứ gì nữa?
Nàng không hiểu lắm.
Chu Cuồng đã bay lên giữa không trung suýt nữa lộn nhào ngã xuống, sau khi
vất vả giữ thăng bằng mới trợn mắt nhìn Trương Toại với ánh mắt nhìn cầm thú.
Trương Toại lại không hề để ý.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Kiến Sầu, hắn ngớ người một lát rồi nhỏ giọng cười: “Ta biết rồi“.
Nói xong hắn bế Niếp Tiểu Vãn bước lên thân kiếm, ngự kiếm bay thẳng lên trời.
“Kiến Sầu sư tỷ bảo trọng!”
Kiến Sầu đưa mắt nhìn bọn họ bay đi, hai vệt sáng từ pháp bảo một trước một sau biến mất phía chân trời tối om.
Nàng chớp chớp mắt: “Đạo lữ là cái gì nhỉ?”
Toàn thân mệt mỏi, nàng lại ngồi xuống tảng đá dài một trượng đó. Mùi rêu xanh hơi chát, nàng có thể ngửi thấy.
Bây giờ hình như đã quá nửa đêm, phía trên khe suối có không ít phù du bay lượn như một đám bụi li ti.
Một con phù du mới sinh chậm rãi vỗ đôi cánh trong suốt, bay tới đậu xuống
cây cửu tiết trúc xanh ngắt bên người Kiến Sầu, nằm yên không động.