Dịch giả: sweetzarbie
Trong nháy mắt, Kiến Sầu thiếu chút nữa thì bật cười.
Hồi nãy nàng còn định lấy lợi để dụ nhưng xem ra giữa chừng đã phát sinh
chuyện ngoài dự kiến vì quỷ đầu nhỏ rốt cục đã không tìm được cách nào
thích hợp để giải quyết quyển “Thiên mệnh sao“.
Nhưng như thế lại vừa khéo.
Kiến Sầu cao hứng ra mặt, vui vẻ nói: “Ta biết chữ nên có thể giúp được.
Nhưng trước khi bắt tay vào việc, chúng ta có thể thỏa thuận thù lao
được không?”
“...”
Cho dù quỷ đầu nhỏ biết trước nàng sẽ yêu cầu này nọ nhưng gã không ngờ nàng lại hỏi thẳng như vậy: Đồ mặt dầy!
Quỷ đầu nhỏ làm thinh một lúc, hồi lâu sau mới cố nén cơn xúc động choáng váng mà ương nghạnh hỏi lại: “Ngươi muốn cái gì?”
Từ đêm qua cho đến suốt cả buổi bọn quỷ vắng mặt, Kiến Sầu đã nghĩ kỹ rồi. Mặc dù còn chưa hiểu rõ lắm về Cực Vực nhưng nàng có thể chắc chắn một
điều. Đó là một “người sống” như nàng tại Cực Vực là chuyện vô cùng quỷ
dị. Cứ xem hai tên quỷ này tính toán để ăn nàng thì e rằng tình hình
không được khả quan.
Trước nhất nàng muốn giải quyết vấn đề linh
lực, kế đến tìm được cách thoát khỏi giới này, trở về thập cửu châu.
Nhưng cái gì cũng không biết thì không thể nên chuyện. Tuy không thể mạo hiểm đi tìm ai khác nhưng hai tên tiểu quỷ trước mắt lại vô cùng thích
hợp.
Kiến Sầu cũng không thừa dịp mà được đằng chân lân đằng đầu, chỉ nói: “Ta xin thề, ta không có ác ý, cũng không muốn hại hai người.
Ta biết chữ nên có thể giúp các ngươi đọc “Thiên mệnh sao“. Hai người
các ngươi cởi trói cho ta ra ngoài đi. Ngoài thanh kiếm kia, ta còn có
những thứ khác, hiện tại ta không đòi gì cả.”
Đây thật sự là một yêu cầu đơn giản đến cực điểm.
Người nữ tu này thật là lợi hại. Lúc nãy, cả người thị phát lôi điện kinh
khủng khiến người ta rởn cả tóc gáy. Thế nhưng chỉ một sợi dây thừng cực kỳ thô lậu của bọn hắn thôi cũng có thể làm thị khốn đốn, vô phương
giãy giụa. Từ đó có thể thấy được tu vi của thị lúc này chắc chắn đang
bị trục trặc cái gì đó. Thành thử có thả thị ra cũng không sao.
Đối với quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ mà nói thì thật sự không có gì nguy hại.
Thậm chí Kiến Sầu đã thề ngay từ đầu. Đối với mọi tu sĩ lời thề đều vô cùng
quan trọng. Lúc nghe nàng nói, quỷ đầu nhỏ cũng hơi sững sờ.
Quỷ
đầu to đang mắc cỡ vì mất răng thậm chí cũng không nhịn được mà che cái
miệng móm, hỏi phều phào như ông lão hết hơi: “Ngươi có khùng không?”
Kiến Sầu nhìn dáng vẻ hoạt kê của y thì suýt nữa phì cười. Nàng ho khan một
tiếng, quay nhìn quỷ đầu nhỏ hỏi: “Ngươi thấy sao? Yêu cầu của ta có gì
quá đáng không?”
Quá đáng ư?
Nếu như vậy mà quá đáng thì trên đời này không còn yêu cầu nào hợp lý nữa rồi.
Quỷ đầu nhỏ đến lúc này mới kịp phản ứng: “Không, không, thật tốt lắm.
Ngươi giúp chúng ta chỉnh lý “Thiên mệnh sao” thì chúng ta cởi trói cho
ngươi.”
Nói xong gã định tiến lên lôi Kiến Sầu ra khỏi vạc nhưng
nửa chừng thì lại nghĩ đến chuyện gì đó mà vẫy tay nói: “Đại đầu, ngươi
làm đi.”
Quỷ đầu to sững sờ nhìn gã. Y thấy gã chạy thẳng đến góc tường lấp xấp tro than lượm hai cái túi và thanh trường kiếm khó chơi
kia giắt lên hông mình.
Thật là cẩn thận!
Kiến Sầu cũng bội phục.
Quỷ đầu to ở bên này liền hiểu ý quỷ đầu nhỏ. Y vâng lời leo lên thành bếp
một lần nữa. Nhưng lần này đứng cạnh Kiến Sầu, y lại nơm nớp lo sợ, muốn thò tay kéo nàng ra nhưng lại sợ bị điện giật thành đen thui như ban
nãy. Vì thế nên cánh tay cứ thò ra thụt vô đến mấy lần. Quỷ đầu nhỏ vừa
quay đầu lại, thấy tình cảnh như vậy thì nổi điên: “Sao ngươi ngu vậy,
cởi trói trước đi, cô ta không biết tự mình chui ra sao?”
”Phải rồi đó!”
Quỷ đầu to vỗ đầu một cái, mắt sáng lên, vụng về bấm quyết.
Xoạt! Một tia sáng nhạt lóe lên.
Dây thừng trói Kiến Sầu đột nhiên lỏng đi, như hóa thành một con rắn dài bay về phía quỷ đầu nhỏ, cuộn lại gọn gàng trên tay gã.
Hóa ra còn có những phép thuật nhỏ như vậy.
Kiến Sầu vừa nhìn thấy thì lẩm bẩm trong bụng.
Ngay lúc sợi dây trói bay đi, hai tay nàng liền được thả lỏng. Nàng co tay,
vừa vuốt ve vừa nhìn làn da tay không chút thương tổn. Thậm chí so với
lúc vừa luyện xong tầng thứ sáu thì da dẻ lại còn mềm mại, sáng sủa hơn, trông đẹp như ngọc. Có lẽ do trong trận chiến cuối cùng trên đỉnh Phật, tinh quang rực rỡ trên Nhất Nhân đài đã thấm vào trong da.
Linh
lực trong cơ thể Kiến Sầu tuy không thể vận dụng được nhưng sức mạnh thì vẫn còn nguyên, thậm chí còn có thể địch lại tu sĩ dưới kim đan kỳ nên
đương nhiên thoát khỏi vạc nước là chuyện dễ như trở bàn tay. Nàng chỉ
khẽ chống tay lên miệng vạc mẻ lởm chởm thì đã ra ngoài được rồi. Bụi
nước tung bay quanh thân, chỉ trong nháy mắt y sam trên người đã khô
ráo.
Quỷ đầu nhỏ tròn mắt nhìn: Thì ra ngay cả xiêm y cũng là thứ trân quý!
Kiến Sầu thấy gã nhìn mình như vậy thì tự nhiên ngại ngùng, cười cười bảo:“Chỉ là một phép vặt để làm dáng thôi, không có gì đặc biệt đâu.”
Tị thủy, chống bụi chẳng qua là công dụng tối thiểu phải có của y phục,
loại để phòng ngừa công kích mới là tốt nhất. Nhưng đương nhiên Kiến Sầu không cần thứ này. Xương cốt trong người nàng đã quá cứng chắc, thứ y
phục đang mặc này đối với nàng thật ra chẳng khác gì gân gà.
Giọng điệu thản nhiên của Kiến Sầu khiến quỷ đầu nhỏ gần như bị kích động đến mức muốn xông tới bóp chết nàng. Trong lòng gã cảm thấy nhạt nhẽo, vô
vị. Mình là quỷ địa phủ mà sao thua kém tu sĩ người ta xa như vậy chứ?
Tâm tình tràn đầy cay đắng, quỷ đầu nhỏ bất giác tự an ủi mình. Tu sĩ trong thiên hạ càng có bản lĩnh thích nghi thì càng tốt, dù ở Cực Vực hay ở
thập cửu châu chăng nữa thì cũng chẳng có gì khác biệt. Nếu đổi lại gã
là tu sĩ, chỉ e rằng cũng không thể tự mình sánh với Kiến Sầu.
”Phải rồi, coi như đã hai ngày quen biết nhau. Ta tên là Kiến Sầu, từ thập
cửu châu đến. Vậy xin cho hỏi cao danh quý tánh của hai vị là gì?”
Sau khi ra khỏi vạc nước, Kiến Sầu thong thả bước tới hai bước, nhìn quanh
chỉ thấy nhà có bốn vách tường, phòng ốc trống trải. Nói hai tên tiểu
quỷ này nghèo mạt rệp cũng không phải là nói quá.
Quỷ đầu nhỏ đi
tới cạnh bàn, gã đặt hai quyển “Thiên mệnh sao” xuống rồi đáp: “Ta tên
Tiểu Đầu, còn hắn là Đại Đầu, là huynh trưởng của ta. Đầu óc của y không được bình thường nên có chuyện gì cứ nói với ta là được.”
Bọn họ lại là huynh đệ ư?
Kiến Sầu hơi kinh ngạc, nhưng lại nghe đến câu dễ mích lòng như “Đầu óc
không được bình thường” thì bất giác quay nhìn quỷ đầu to.
Quỷ đầu to tức giận: “Ngươi nói bậy! Đầu nhỏ ngươi mới không bình thường. Đầu to ta không có vấn đề!”
”Đầu to mới chính là không bình thường!”
Quỷ đầu nhỏ đang ôn hòa lại bực tức.
”Nói xàm, ngươi đầu nhỏ thì có!”
”Đầu to mới mát dây!”
”Đầu nhỏ mới bị!”
”Là đầu to!”
”Là đầu nhỏ!”
...
Tranh chấp đến mặt đỏ tai tía.
Kiến Sầu ở bên cạnh cũng tròn mắt há miệng: Từ lúc nào đầu to đã bình thường còn quỷ đầu nhỏ thì bất bình thường? Nàng thật sự không biết nói gì cho phải.
Thấy hai tên tiểu quỷ sắp lao vào đánh nhau, Kiến Sầu liền kịp thời xông qua giữa chúng. Nàng đi tới cạnh bàn, hắng giọng nói:“Khụ khụ, cái gì đây? Sáng sớm ngày mai các ngươi có cần phải giao“Thiên mệnh sao” không?”
“...”
“...”
Trong nháy mắt, không gian yên lặng như tờ.
Phải công nhận rằng Kiến Sầu đổi chủ đề rất tự nhiên, lại vô cùng hữu hiệu.
Ngay lập tức cả hai tên đều không náo loạn nữa mà vội vàng lại ngồi cạnh hai bên nàng. Quỷ đầu to mở sổ ra, hấp tấp la lên: “Đúng, đúng, e là
không còn kịp nữa. Chúng ta nên làm cho mau, mau lên thôi.”
Kiến
Sầu thấy tại mình mà y mồm miệng móm sọp, tuy rằng không phải là lỗi của nàng nhưng cũng cảm thấy hơi áy náy. Nàng đưa tay chỉ: “Răng... răng
của ngươi...”
”Răng còn có thể mọc ra mà. Cứ tu luyện thì cái gì
cũng có thể dài ra. Không sao, không sao!” Quỷ đầu nhỏ tự trả lời thay
quỷ đầu to.
Quỷ đầu to liền vội vàng gật đầu, mặt mũi vui vẻ: “Đúng là sẽ dài ra đó.”
Cũng giống như thân thể tu sĩ, chỉ cần không tổn thương đến chỗ yếu hại thì
muốn răng mọc dài như trước cũng không phải là chuyện khó, cùng lắm là
nỗ lực phấn đấu, vất vả hơn một chút mà thôi.
Nếu có thể được như trước thì nàng yên tâm rồi. Kiến Sầu gật gật đầu mỉm cười, quay đầu
nhìn quyển “Thiên mệnh sao” ở trên bàn. Đây là lần đầu tiên nàng ở gần
quyển sổ này đến như vậy. Cả hai quyển sổ đều mới tinh và dầy cộp, bên
trong ghi chi chít tên người.
Quỷ đầu nhỏ ở bên cạnh chủ động
giải thích: “Đây là “Thiên mệnh sao” của địa phủ, là ghi chép sau khi
soi quỷ hồn qua đài Nghiệt Kính. Ngươi ấn tay lên thì sẽ xem được rõ
hơn.”
”Thiên Mệnh sao” làm Kiến Sầu nhớ tới quyển sổ bằng ngọc
của Trí Lâm Tẩu. Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, ngón tay liền chỉ lên tên
Chương Tông Tiềm.
Trong nháy mắt, một tia sáng đỏ chói xẹt lên
trên ba chữ kia. Những tưởng nó sẽ còn sáng nữa mà nào ngờ mới đó đã tắt ngấm hoàn toàn.
Kiến Sầu nhất thời kinh ngạc.
Cả quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đều buột miệng kinh hô: “Tại sao vậy?”
Kiến Sầu nhíu mày, nghĩ rằng hoặc là tại tu vi hoặc là vì nàng là người sống nên mới không được. Nàng đưa tay ra nói: “Ta thử lại lần nữa xem sao.”
Lần thứ hai vẫn vậy. Một tia sáng nhỏ lại lóe lên nhưng vẫn không có thêm hiện tượng gì khác.
Kiến Sầu càng nhíu chặt mày. Nàng thử lại một lần nữa nhưng mọi thứ vẫn như
cũ. Dường như tia sáng từ đầu ngón tay nàng phát ra không có cách nào
được “Thiên mệnh sao” chấp nhận. Tình huống này thật quỷ dị.
Quỷ
đầu nhỏ lầm bầm nói: “Thiên mệnh sao” cảm ứng được khí tức hồn phách
muốn xem nó. Lẽ ra ai cũng có thể đọc được, nhưng ngươi... Hả?”
Khí tức hồn phách?
Trong khoảnh khắc, quỷ đầu nhỏ đột nhiên hơi sững người. Đôi mắt của gã đang
chăm chăm nhìn Kiến Sầu liền biến đổi. Tròng mắt đỏ thẫm đảo cuộn như
xoáy nước, nhìn xuyên suốt thể xác, chạm sâu vào trong linh hồn của
nàng.
.....
Sau đó, gã há hốc miệng như người gặp quỷ.
”Ngươi, ngươi rõ ràng là hồn phách không được đầy đủ!”
Ngay khi vòng xoáy đỏ trong đáy mắt biến mất, quỷ đầu nhỏ đã chấn kinh thốt lên.
Kiến Sầu cũng giật mình: “Ngươi cũng có thể nhìn ra sao?”
Nên nhớ rằng ở thập cửu châu, ngay cả Hoành Hư chân nhân nếu không nhờ pháp khí đặc biệt thì cũng không có cách nào tùy ý kiểm tra hồn phách người
khác. Phù Đạo sơn nhân vì chuyện này mà cũng đã nhắc nàng nhiều lần.
Nhưng ở đây, chỉ một tên tiểu quỷ nho nhỏ mà cũng có thể muốn là thấy
được sao?
Quỷ đầu nhỏ gật đầu, cau mày, dường như đã hiểu ra một
vấn đề khó giải thích nào đó. Gã nói: “Quỷ ở Cực Vực chỉ có hồn phách và chỉ có thể tu luyện lên được cảnh giới Thượng Diện mới có thể hình
thành thân thể. Đã như vậy thì việc nhìn thấy hồn phách của người khác
còn cần gì đến tài năng nữa chứ?”Kiến Sầu nghĩ thầm: Đây chính là điểm khác biệt giữa Cực Vực và mười chín châu.
Quỷ đầu nhỏ lại nói: “Ba hồn bảy phách của ngươi bị thiếu mà cũng có thể tu luyện được sao? Thật đúng là kỳ quái! Cho dù là tại Cực Vực hay ở địa
phủ, hồn phách như ngươi là loại thấp nhất, tu luyện cũng vô cùng vất
vả, đa số đều bị ném đến vùng biên giới xa nhất, ở ngoài địa phủ cho tự
sinh tự diệt...”
Nói cách khác thì loại hồn phách tàn phế này dù
có bưng dâng lên bàn cho đám ác quỷ hung tàn nhất xơi thì cũng không có
tên nào thèm ăn, ai cũng chê.
Quỷ đầu nhỏ thấy ánh mắt Kiến Sầu hơi kỳ lạ còn quỷ đầu to thì nhìn nàng một cách tội nghiệp.
Kiến Sầu lại không thấy mình có gì quá ư xui xẻo mà trái lại còn cảm thấy
mình may mắn nữa. Vì thế sau khi nghe quỷ đầu nhỏ nói xong, nàng mỉm
cười, bảo: “Ta biết rõ hồn phách của mình. Người Cực Vực các ngươi tu
luyện được hồn phách nên ta trái lại rất muốn học hỏi. Tuy nhiên việc
cấp bách trước mắt vẫn là “Thiên mệnh sao“. Ta không thể mở xem được thì các ngươi mở đi.”
Nàng chìa quyển sổ ra cho quỷ đầu nhỏ. Gã sững sờ vội vàng nhận lấy, tuy không tiện nói thêm về chuyện hồn phách nữa
nhưng trong lòng vẫn còn lại một vài nghi hoặc.
Gã mở sổ ra, ấn
tay lên cái tên kia. Một đạo hào quang tươi đỏ như máu xuyên qua những
chữ này. Trong nháy mắt chữ viết hiện ra rõ ràng trong không gian.
”Trang thứ nhất của “Thiên mệnh sao” có nêu quy định của các địa ngục lớn.
Chúng ta phải cho họ vào địa ngục nào, thời hạn bao lâu thì đều ghi cả
vào đây.”
Nói xong, quỷ đầu nhỏ lại lật ra một quyển sổ khác, bảo quỷ đầu to tra lục trong vô số quy tắc dày đặc rối rắm ở trong đó để
đối chiếu, so sánh.
Đối với Kiến Sầu, đây là một việc vô cùng mới lạ.
Nàng lẩm nhẩm đọc chữ viết trên không: “Chương Tông Tiềm, lúc sinh thời theo nghiệp buôn bán, gian trá giảo hoạt, gạt tiền người già, làm hại đến
một đứa trẻ, nhân vì ngựa bị hoảng sợ mà ngã chết.”
”Buôn bán dối trá, phải mang đến Ngỗ Quan, điện thứ tư, để lột da huyết trì địa ngục. Lừa gạt người già tội tăng một bậc, vậy.... tính, tính ra là năm năm!”
Quỷ đầu to đối chiếu so sánh xong thì vội vàng báo kết quả.
Quỷ đầu nhỏ vừa nghe vừa dùng một cây bút màu xanh lục điểm nhẹ trong không gian, không phải viết mà giống như là nhập tin tức vào trong ngọc giản, tâm niệm vừa thành, hình phạt đã được chỉnh lý cũng tự nhiên nhập vào.
Quỷ đầu to lại tiếp tục tra quy định: “Còn làm tổn thương thân thể người ta... hại đến thân thể người khác...”
”Hại đến thân thể người khác thì bị lột quần áo nhốt vào hàn băng địa ngục,
hại trẻ nhỏ thì tội tăng một bậc, án năm năm.” Kiến Sầu quay đầu nhìn,
đọc ra một đoạn quy định trong đó thì nói bổ sung cho quỷ đầu to nghe.
”Ngươi làm sao biết được?” Quỷ đầu to kinh ngạc.
Kiến Sầu đưa tay chỉ vào một chỗ, một hàng chữ hiện ra rõ ràng. Quỷ đầu to thấy được thì trợn tròn mắt.
”Điện thứ hai của Sở Giang vương, chuyên lột quần áo giam trong hàn băng địa
ngục. Phàm ở dương gian hại đến thân thể người khác, giết người, trộm
cắp thì nhập ngục này.”
”Rất đúng.”
Quỷ đầu nhỏ cũng rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó gã cho rằng Kiến Sầu nhanh mắt, chỉ đúng lúc đọc được đoạn văn tự đó mà thôi.
Cả hai tên đều cho là trùng hợp, liền không để ý, thắc mắc gì nhiều.
Nhưng sau đó... bọn chúng mới ngả ngữa ra là mình lầm.
”Ly tán thân thích người ta, hẳn là, là...” Cả hai vò đầu bứt tai mà mãi vẫn không tìm ra hình phạt.
”Là điện thứ sáu của Thái Sơn Vương, theo luật phạt hai năm, chịu quết thịt ở địa ngục.” Kiến Sầu thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiếp lời.
...
”Phóng hỏa, chậc, ta nhớ hồi nãy có xem qua.. “ Quỷ đầu to vội vàng lật sách.
”Cũng là điện thứ sáu của Thái Sơn Vương, đốt một khu phố tội tăng hai bậc,
phạt tám năm quết thịt ở địa ngục“. Giọng nói bình thản như cam chịu.
“...”
“...”
Cả hai trợn tròn mắt. Cả quỷ đầu to lẫn quỷ đầu nhỏ đều nhận ra điều bất
bình thường. Một hai lần còn được chứ ba lần thì tuyệt đối không phải là trùng hợp!
”Ngươi...”
Quỷ đầu to gần như hoảng sợ mà chỉ tay về phía nàng.
”Không phải chứ, ngươi đã nhớ hết rồi hả! Sao, sao lạ vậy...”
Kiến Sầu nghiêm mặt, mắt chớp chớp, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc còn ở cô
đảo nhân gian, ta cũng được coi như là đọc qua đã nhớ đó.”
Được coi như là đọc qua đã nhớ...
Được coi như...
Như thế này mà chỉ là được coi như?!
Cả quỷ đầu to lẫn quỷ đầu nhỏ khóe miệng gần như co mạnh, nội tâm điên cuồng gào thét!
Ngươi vừa mới nhìn được mấy lần rồi!
Đây không chỉ là nhìn đến đâu nhớ đến đó mà còn là đọc nhanh như gió!
... Quả thực là một người kỳ dị.
Trong nháy mắt, trong đầu quỷ đầu nhỏ liền xếp Kiến Sầu vào loại siêu phàm.
Chưa kể đến người bình thường, chỉ e rằng ngay cả trong số đông tu sĩ, Kiến Sầu cũng thuộc dạng thần đồng.
Tuy vậy nàng cũng không làm gì to tát. Nàng có tài đọc đến đâu nhớ đến đó
là vào lúc ở trong Tạ hầu phủ. Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy đó là
một tài năng gì đặc biệt. Đơn giản là vì lúc đó còn có tam công tử họ Tạ kỳ tài ngút trời. Người có thể đọc nhanh như gió, đọc đến đâu nhớ đến
đó đã là thiên tài trong thiên tài. Nhưng Tạ Bất Thần chỉ liếc qua đã
hiểu, thậm chí còn thuộc làu làu. Nàng vốn cũng cho là mình không kém
cỏi, nhưng sau đó thấy hắn vậy thì mới hiểu thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn nên nàng cũng không còn coi mình là đặc
biệt.
Kiến Sầu hạ rèm mi, đột nhiên tâm tình bỗng hơi trầm xuống.
Một lát sau nàng mới đưa mắt nhìn quỷ đầu nhỏ nói: “Tu vi các ngươi hình
như không được cao lắm phải không? Ở thập cửu châu, tu sĩ chỉ cần có
linh thức đủ mạnh thì đã có thể đọc qua không quên, có điều cần phải hao phí một chút tinh lực mà thôi.”
Nói cách khác quỷ tu Cực Vực có lẽ cũng có thể làm được như vậy.
Đó là chưa nói Kiến Sầu hiện tại còn chưa vận dụng được linh thức.
Quỷ đầu nhỏ nghe xong, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nàng.
Tu vi của gã...
Ha ha.
”Tranh thủ thời gian đi thôi, chúng ta còn hai quyển dày như thế này phải xử lý, sáng sớm mai phải đi giao rồi.”
Kiến Sầu cùng gật gật đầu với quỷ đầu to. Ba người, hay nói cho đúng hơn,
một người hai quỷ đều toàn tâm toàn ý tập trung vào việc chỉnh lý “Thiên mệnh sao“.
Ban đầu quỷ đầu nhỏ tra duyệt, Kiến Sầu giúp bọn họ
nhận mặt chữ khó, quỷ đầu to đối chiếu luật lệ để định hình phạt. Nhưng
sau một lúc, bọn chúng phát hiện làm như vậy là hoàn toàn lãng phí khả
năng của nàng, hơn nữa công việc cũng không được mau cho lắm. Vì vậy chỉ một lát sau đó họ đã đổi cách làm, nàng trở thành người trợ giúp chỉnh
lý nhờ vào trí nhớ trác tuyệt của mình. Thậm chí dần dần Kiến Sầu hoàn
toàn không cần tham khảo quy tắc nữa vì nàng đã thuộc làu làu. Cuối
cùng, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ chuyển luôn hai quyển sổ cho nàng, nàng
chỉnh lý bọn hắn nhập ghi chép. Với cách làm gần như bá đạo này, quyển“Thiên mệnh sao” tự động lật trang vù vù, tốc độ quả thực vượt quá sức
tưởng tượng.
”Xoạt xoạt, rẹt rẹt...”
Cứ một thoáng một tờ, hết trang này đến trang khác.
Cả quỷ đầu to lẫn quỷ đầu nhỏ đều cảm thấy ba hồn bảy vía dường như muốn
nổ tung. Với cường độ nhập sổ như vậy, đối với chúng sức lực tiêu hao
thật không nhỏ.
Kiến Sầu nửa chừng thấy chúng mệt nên hỏi có muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không. Nhưng hai tên tiểu quỷ nhìn sắc
trời thì thấy đã không còn sớm nữa. Chúng cũng không muốn lãng phí thời
gian nên lắc lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi mà làm tiếp.
Đèn lại thắp thêm, cháy sáng hơn nửa đêm. Dầu trong đèn rồi cũng cạn mau. Ngọn
lửa cũng dần dần trở nên leo lét, tựa hồ sắp tàn lụi đến nơi.
Nhưng cũng may hai quyển “Thiên mệnh sao” kia đã làm gần xong.
”Cái cuối cùng, khi còn sống trộm cướp, lỡ tay giết người nhưng do để cứu mẹ nên tội giảm một bậc, giao cho điện của Sở Giang Vương lột quần áo,
nhốt vào hàn băng địa ngục.”
Kiến Sầu cũng đã hơi miệng đắng lưỡi khô nhưng trong đầu vẫn hiện ra rõ ràng hình phạt tương ứng báo lại cho quỷ đầu nhỏ để nhập vào sổ.
Quỷ đầu nhỏ tranh thủ viết vào.
Lúc này ở nơi xa trong không trung có một vầng sáng lam nhạt dập dờn từ từ
xuất hiện. Quỷ đầu nhỏ thở phào một hơi nhìn ra bên ngoài. Luồng ánh
sáng đầu tiên trong ngày vừa chiếu rọi lên mặt đất.
”Làm xong hết rồi...”
Gã thốt lên, giọng nói ngỡ ngàng như mơ ngủ. Mãi một lúc lâu sau gã mới
choàng tỉnh, thậm chí còn cao hứng nhảy nhót, lay lay quỷ đầu to hét
lớn: “Đại đầu, đại đầu, chúng ta thật đã làm xong hết rồi! Ha ha ha,
xong hết rồi!”
Quỷ đầu to đã muốn gục, mắt gần như mở không lên. Y bị quỷ đầu nhỏ lắc lắc như vậy mà cũng không tỉnh táo lên được bao
nhiêu, chỉ mơ mơ hồ hồ gật đầu ngây ngô cười: “Ừ, xong rồi...”
”Ha ha ha, chúng ta sẽ không bị đuổi việc nữa rồi! Không bị đuổi nữa!”
Quỷ đầu nhỏ từ trước đến nay chưa bao giờ bị bộ dạng lơ mơ của quỷ đầu to
làm cho ấn tượng đến như vậy, cả người gã lâng lâng phấn khởi lạ thường.
”Rồi đây lão tử ta sẽ cho mấy tên khốn kiếp kia phải mở to mắt mà nhìn, coi các ngươi còn kiêu ngạo nữa thôi!”
Vừa nghĩ đến những tên ở Tiếp Dẫn Ty, quỷ đầu nhỏ liền không khỏi khoái
chí. Gã thậm chí còn tưởng tượng đến vẻ kinh ngạc của những người kia
lúc nhìn thấy gã.
Nên nhớ ngày hôm qua ở Tiếp Dẫn ty, không có
một ai có thiện cảm với bọn hắn, lại chờ mãi mà Trương Thang cũng không
đến, huynh đệ hai người thế là hứng hết mọi lời cay tiếng đắng. Lần này, phải khiến những tên kia há miệng chấn kinh mới hả.
Trong cơn
hưng phấn, quỷ đầu nhỏ đắc ý vênh váo đến nỗi quên béng mất thân phận
Kiến Sầu mà tự nhiên giơ tay vỗ vỗ vai nàng, hùng hồn nói: “Sau này
ngươi hãy theo chúng ta, chờ chúng ta trở thành phán quan, bảo đảm ngươi cũng sẽ được ăn uống no say!”
Ách...
Kiến Sầu hơi ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó quỷ đầu nhỏ đã ôm lấy quỷ đầu to cười ha hả rồi.
Nàng cứ đứng bên cạnh kỳ quái nhìn hai huynh đệ kia một hồi, trong lòng bỗng nhiên cũng không khỏi vui lây.
Bầu trời hưng hửng sáng, không trung lạnh lẽo âm u của Cực Vực được ánh
sáng chiếu rọi trở nên mờ ảo. Ánh sáng len qua khe hở vào nhà, chiếu vào đáy mắt Kiến Sầu. Trong khoảnh khắc, nàng không khỏi nén được một nụ
cười nhạt.
Không có nàng thì Cực Vực còn tệ đến đâu.
Không biết những ngày xưa cũ cùng cười đùa hồn nhiên bên bạn bè còn có thể quay lại được nữa không?