Dịch giả: sweetzarbie
Đang đầu đông cuối thu, sông
nước Cửu Đầu giang mênh mông phả sương quyện khói mờ ảo một vùng. Ngày
mùa đông mặt trời đã mọc trễ lại còn đủng đỉnh nhô lên chỉ một tia sáng
nhạt ở cuối chân trời, dường như sợ kinh động đến buổi đêm yên tĩnh trên thập cửu châu.
Vắng chim chín đầu, Cửu Đầu giang dường như chẳng có gì khác biệt so với hơn sáu trăm năm trước.
Sông Cửu Đầu bắt nguồn từ chín đỉnh núi tuyết. Nước róc rách len lỏi không
ngừng nghỉ qua bao núi non trùng điệp rồi dần dần hội tụ thành sông.
Dòng nước chảy xuôi từ nam xuống bắc giữa tam vực trông tựa như một cây
quạt xòe bung rộng. Hàng hà sa số nhánh sông khác cùng hòa vào dệt thành một mạng lưới khổng lồ, bao trùm cả một cõi thập cửu châu.
Đêm tàn còn phủ bóng. Bên sườn núi ngàn nấm mồ lặng lẽ gối đầu trên triền sông, ngủ vùi trong cỏ dại um tùm.
Sông Cửu Đầu băng băng chảy xiết, ngoằn nghèo uốn lượn, đến khi vòng qua một mỏm ngoặt lớn thì cuối cùng đã dần dần tiến gần đến bình nguyên lớn
nhất của trung vực, nơi sừng sững mười một ngọn núi nguy nga hùng vĩ
nhất. Đó chính là Côn Ngô.
Mặt trời tung ánh sáng vàng rực vào
bóng đêm. Bầu trời bừng sáng. Đồng thời đại điện Chư Thiên trên cao cũng được chiếu tỏ. Thềm bán nguyệt từng bậc vươn dần lên đến đài cao. Khung cảnh vẫn quạnh quẽ, vắng vẻ như xưa. Ánh mặt trời chiếu đến bậc thềm
cao nhất thì dừng lại.
Bình đài cao cao còn chìm trong bóng tối, một vệt sáng nhạt bỗng nhiên xẹt qua.
Đó là một chén trà ngọc Thừa Thiên bị ném vỡ. Trà hãm trong chén này có
thể khai sáng tâm linh tu sĩ, khiến cho lòng người khoan khoái, tâm thần thanh tịnh. Nhưng lúc này trong đại điện Chư Thiên, mảnh vỡ của nó vung vãi trắng xóa như tuyết. Sự tình dường như vô cùng nghiêm trọng.
Có mười chiếc ghế xếp dọc hai bên trên bình đài nhưng chiếc ở vị trí cao nhất lại không có người ngồi.
Hoành Hư chân nhân đứng ở phía trước, cả người bất động cứng ngắc như một pho tượng, im lặng không nói một lời. Bên dưới là mười đại trưởng lão, từ
người tóc trắng phơ phơ cho đến thiếu niên đầu xanh cũng đều nín lặng.
Không khí trầm mặc như chết đã kéo dài từ ngày hôm qua cho đến nửa đêm
hôm nay, mãi vẫn còn kiên trì cho đến bây giờ.
Các trưởng lão từ khi được Hoành Hư chân nhân triệu kiến tới thì đã thấy chén trà bể tung trên đất rồi.
Hoành Hư chân nhân, thủ tọa Côn Ngô, lãnh tụ của Tả Tam Thiên.
Ông đã vượt qua cảnh giới Vấn Tâm, thậm chí còn trải qua một thời gian rất
dài nhập Thể Ngộ. Hiện tại, thân là tu sĩ đại năng của cảnh giới Phản Hư tầng thứ bảy, tính khí của ông đã sớm không còn nóng nảy, bồng bột nữa. Vậy mà hôm nay lại vẫn có thể xảy ra chuyện khiến ông không những lo
lắng mà còn tức giận.
Từ khi hiện diện trong đại điện, không ai
lên tiếng mà cũng chẳng có ai dám nói câu nào, quá nửa cứ ngồi thừ như
vậy mãi cho đến lúc mặt trời mọc.
Có lẽ ánh sáng mặt trời chiếu
vào điện đã thắp sáng đáy mắt Hoành Hư chân nhân, khiến lòng ông dần dần thanh tỉnh lại. Thân hình thẳng băng như tượng vẫn không nhúc nhích
nhưng đôi mắt tinh anh của ông chợt động. Ông ngẩng đầu nhìn lớp lớp mây bay bên ngoài và quảng trường phủ tuyết lấp lánh ánh mặt trời, đoạn
chậm rãi hỏi:
Có tin gì mới không?
Rốt cục đã có biến chuyển!
Đã là trưởng lão của một phái thì người nào cũng là một nhân vật danh
tiếng lừng lẫy trong giới tu sĩ. Nhưng trong nháy mắt, tất cả mọi người
đều không kiềm được lo lắng, trống ngực đánh thùng một cái.
Một
trưởng lão mặc đạo bào trắng như tuyết đứng dậy. Nét mặt y còn chưa già
lắm nhưng râu tóc đã trắng phau phau. Đó là Yến Thành, một trong mười
đại trưởng lão của Côn Ngô. Lúc y còn trẻ thì đã lang bạt trên khắp thập cửu châu, nổi danh nhờ kiếm Nhạn Vĩ. Hơn ba trăm năm trước, y đột phá
Xuất Khiếu, trở thành trưởng lão Côn Ngô. Tuy tuổi tác không nhỏ nhưng
trông Yến Thành vẫn còn nhiều nét tiêu sái của tuổi thanh niên.
Y khom người bái Hoành Hư chân nhân rồi thận trọng nói: “Bẩm báo thủ tọa, cách đây sáu canh giờ, Triệu Trác, Ngô Đoan, Vương Khước và ba vị sư
điệt đã mạo hiểm dò xét ẩn giới nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tạ sư điệt. Chỉ e rằng...”
Lời cuối không cần phải nói nữa.
Tất cả mọi người đều đã sống trên đời mấy trăm năm nên nghe qua đã hiểu, nội tâm ớn lạnh.
Biến cố xảy ra từ hai ngày nay quả thực đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Nào ai ngờ chỉ là một trận thí luyện bình thường trong ẩn giới Thanh Phong
am mà rốt cục đã dẫn tới một kết quả thê thảm như vậy.
Lúc sẩm
tối ngày hôm trước, có đệ tử đi quét dọn hậu điện nơi bảo lưu mệnh bài
của đệ tử trưởng lão thì đột nhiên phát hiện ra một tấm mệnh bài bể nát! Hắn sợ đến mức hồn xiêu phách tán, liền tức tốc chạy đi báo cho các vị
trưởng lão. Họ cũng không dám khinh suất nên vội vàng phong tỏa tin tức. Mọi người cùng đi cả ra hậu điện để xem xét. Vừa nhìn thấy hiện trạng,
không ai thốt nổi nên lời.
Tấm mệnh bài vỡ nát không phải là của
ai khác mà là của một đệ tử thiên tài giỏi nhất của Côn Ngô trong gần
một trăm năm nay. Đó chính là Tạ Bất Thần, một trong số những đệ tử đắc ý của Hoành Hư chân nhân.
Thật như sấm nổ rền vang bên tai tất cả mọi người khắp đông tây nam bắc.
Các vị trưởng lão vội cấp tốc truyền tin cho Hoành Hư chân nhân đang còn ở
xa. Nhưng ngay lúc đó ông còn chưa kịp về tới nên mãi cho đến sáng sớm
ngày hôm qua mới bơ phờ mệt mỏi xuất hiện ở trước núi Côn Ngô.
Người hiểu chuyện thì có thể đoán được trong hành trình ở ẩn giới Thanh Phong am có lẽ đã xảy ra một biến cố không may nào đó. Đương nhiên cũng có
người hiểu rõ trưởng lão Hoành Hư chân nhân nên cứ nhìn vẻ mặt của ông
cũng cảm thấy được chuyện này hoàn toàn không đơn giản.
Nỗi niềm khó nói, khó giải bày vậy mà hiện giờ đang phủ trùm khắp đại điện Chư Thiên.
Trong số các đệ tử chân truyền, đại đệ tử Triệu Trác, tam đệ tử Ngô Đoan, tứ
đệ tử Vương Khước, đều hầu như là rồng giữa chúng nhân.
Hoành Hư chân nhân sau khi trở về liền trực tiếp phái ba người bọn họ đi tìm kiếm thông tin của Tạ Bất Thần.
Kỳ thật mệnh bài mà vỡ thì người cũng chẳng còn. Đã vậy ông lại còn phái
người đi tìm hiểu, điều đó thật sự làm người ta xôn xao bàn tán, nhưng
chúng đệ tử cũng không dám hỏi nhiều.
Hôm nay, sau khi Yến Thành
hồi báo, bầu không khí trong đại điện Chư Thiên cũng liền trở nên trầm
mặc. Bởi vì mãi cho đến sẩm tối ngày hôm qua, mọi người mới biết sự việc không chỉ đơn giản là Tạ Bất Thần gặp chuyện không may.
Trong số sáu người vào ẩn giới Thanh Phong am, chỉ có ba người bình yên trở về.
Đó là Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá và người thứ ba là Như Hoa công tử. Cả
ba người ở cô đảo nhân gian đều đã truyền nhắn tin bình an cho sư môn.
Nhưng đồng thời họ cũng nhờ sư môn chuyển lời rằng Tả Lưu, Kiến Sầu và
Tạ Bất Thần biệt vô âm tín, không biết sống chết ra sao!
Trong nháy mắt, tin tức truyền đến Côn Ngô khiến hầu như tất cả mọi người đều kinh động.
Tả Lưu không môn không phái tạm thời không nhắc đến. Còn lại hai người,
một người là thiên tài của Côn Ngô, đệ tử đắc ý nhất của Hoành Hư chân
nhân. Người kia thuộc về Nhai Sơn, là học trò duy nhất mới được thu nhận trong hơn ba trăm năm qua của Phù Đạo sơn nhân, thậm chí lại còn là
người đăng quang trên Nhất Nhân đài. Hai người lỗi lạc như vậy chắc chắn về sau sẽ trở thành tài năng được cả thập cửu châu ngưỡng mộ. Thế mà
khi khổng khi không lại gặp chuyện không may là sao?
Hơn nữa...
Nguyên nhân rất có thể là vì “nội đấu“.
Chỉ cần suy nghĩ thêm một chút, tất cả các trưởng lão đều cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Trên đời thật không có chuyện trùng hợp kỳ lạ như vậy. Dù cho có xảo hợp như vậy đi chăng nữa, đối với Côn Ngô và Nhai Sơn, hai môn phái lớn của
trung vực, chuyện mất mát này sẽ để lại hậu quả như thế nào?
Không ai có thể đoán trước.
Nhưng tất cả mọi người đều hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tuy vậy khi họ nhìn Hoành Hư chân nhân thì thấy dường như ông linh cảm có chuyện chẳng lành, sắc mặt lại càng lúc càng xấu đi.
Ông từ từ quay người, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa hơi lạnh lùng liếc nhìn mười vị đại trưởng lão.
”Lệnh cho toàn Côn Ngô Tả Tam Thiên điều phái đệ tử, báo tin ngay trong ngày.”
Giọng nói bình thản thậm chí còn có vẻ già dặn nhưng khi vang lên bên tai các vị trưởng lão thì trở nên kinh thiên động địa. Không ai không sợ đến
trợn tròn mắt, bàng hoàng, rét lạnh từ đầu đến chân.
Triệu hồi toàn bộ đệ tử Côn Ngô, điều này có ý nghĩa như thế nào, lại chuẩn bị điều gì... Hầu như không cần nói cũng biết!
Sau khi lệnh xong một câu cụt lủn như vậy, Hoành Hư chân nhân mắt không
liếc lấy một người, tay chắp sau lưng mà thong thả đi khỏi đại điện Chư
Thiên. Ông men theo bậc thềm chậm rãi đi xuống, bóng dáng dần dần khuất
hẳn.
***
Ở phía sau núi.
”Ào, ào ào...”
Tiếng thác đổ từ xa vọng tới.
Hoành Hư chân nhân đang nhẹ nhàng bước đi trên mặt đất đầy lá rụng thì nghe
thấy tiếng thác đổ từ trong rừng sâu tịch mịch vẳng tới. Ông bất giác
dừng bước.
Thác nước ào ào tuôn chảy, bụi nước trắng xóa lung linh ngập một khoảng trời. Đáy nước trong đầm u thâm sâu thẳm.
Ở phía trước có một dáng người xinh đẹp đang lặng lẽ đứng trước cửa một
gian nhà gỗ xây dựa vào vách núi. Cây cối xung quanh tiêu điều, cảnh
tượng vắng vẻ hiu quạnh. Gian nhà gỗ kia trong một khung cảnh như vậy
cũng có vẻ tĩnh mịch, lặng lẽ.
Dưới ánh mắt của Cố Thanh Mi, nơi này đã không còn sức sống.
Tạ sư huynh mãi vẫn chưa về.
Nàng bị Cố Bình Sinh bắt bế quan đã lâu, hôm nay không dễ gì đi ra, đến nơi
nàng mới biết chàng đã đi ẩn giới Thanh Phong am rồi.
Cửa gian
nhà gỗ trước mặt lại được khóa lại bằng một cái khóa nhỏ vô cùng đơn
giản. Đây chính là loại khóa mà phàm nhân ở cô đảo nhân gian hay dùng.
Dường như Tạ Bất Thần rất lưu luyến, không nỡ bỏ những thứ đồ vật như
vậy. Từ giấy bút, tứ thư ngũ kinh xếp trên giá sách, cho đến cái khóa
nho nhỏ này và cả thanh “Thất phân phách” treo trên tường nữa...
Cố Thanh Mi cắn cắn môi, ngón tay mân mê trên ổ khóa, hồi lâu sau mới tự
nhủ: “Chỉ nhìn một chút thôi. Ta hóa phép mở ra, sau lại khóa lại như
cũ, sư huynh sẽ không biết đâu.”
Nàng thì thầm như vậy một lúc. Ý đã định, chỉ quyết khẽ bóp, một vầng hào quang sáng nhạt lóe lên thì
cái khóa đồng nhỏ liền mở ra. Nàng lấy nó xuống rồi từ từ đẩy hai cánh
cửa ra...
”Két...”
”Ngươi làm gì ở đây?”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, tay Cố Thanh Mi run lên. Nàng sợ hãi quay người lại thì giật
mình thấy Hoành Hư chân nhân đã đứng ngay sau lưng nàng tự bao giờ. Cả
người ông vận một chiếc đạo bào giản dị, khuôn mặt dường như vẫn bình
thản, ôn hòa như trước.
Nhưng...
Cố Thanh Mi lại dễ dàng
nhìn ra hôm nay Hoành Hư chân nhân rất khác. Đôi mắt ông nhìn nàng hiển
lộ một tia sáng nhạt lạnh lùng khiến cho người ta kinh hồn bạt vía!
Nàng hầu như không biết phải nói gì, chỉ lắp bắp nói: “Thủ, thủ tọa,...”
Hoành Hư chân nhân nhìn nàng một cái, tuyệt không có vẻ gì là tức giận. Ông rời mắt nhìn ra phía sau lưng nàng.
Cửa đã mở rộng.
Cảnh tượng trong nhà tuy nhiên lại hơi bừa bãi hiếm thấy. Vài trang giấy Tuyên Thành tản mát đó đây trên đất.
Trên bàn dài vẫn còn bày bút mực, dường như lúc ra đi người chủ đã không thu xếp lại. Một trang Tuyên Thành viết dở còn đang trải trên bàn, ở cạnh
bên không có đồ chặn giấy nên được một thanh kiếm đúc bằng sắt thường
dằn lên. Đây chính là thanh kiếm mà Tạ Bất Thầng mang từ cô đảo nhân
gian về.
Hoành Hư chân nhân nhớ rõ thói quen của người đệ tử này. Trong nhà mọi thứ đều gọn gàng, mọi đồ dùng bút nghiên chỗ nào ra chỗ
đó, không bao giờ bừa bãi.
Đây là một Chưởng Khống giả, tuyệt không cho phép bất cứ việc gì vượt qua khỏi tính toán của mình.
Nhưng bây giờ...
Hoành Hư chân nhân từ từ nhắm mắt lại. Ông nhớ tới ở Bắc Vực Thiền Tông, ông
và Phù Đạo cuối cùng đã không còn cách nào khép lại khe hở kia.
Tạ Bất Thần không những là niềm hy vọng để đối phó với đại kiếp trăm năm
của Côn Ngô mà thậm chí còn là người thay thế ông trở thành một tên tuổi đứng đầu ở trung vực.
Nhưng dù vậy...
Thì sao đây?
”Phù Đạo...”
Ông lẩm bẩm một câu vô cùng khó hiểu.
Ánh mắt ông đọng lại trên thanh phàm kiếm kia nhưng lại như mông lung, lạc vào hư không.
Chẳng ai biết trong lòng ông đang suy nghĩ điều gì.
***
Tại Cực Vực.
Sắc trời đã tỏ rạng.
Sau cơn phấn khích, quỷ đầu nhỏ cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Dĩ
nhiên gã cũng quên béng lúc trước đã từng vỗ vai Kiến Sầu, buông lời hào sảng hùng hồn. Hai tay ôm hai quyển “Thiên mệnh sao”, tâm tình chưa bao giờ hài lòng vui vẻ như bây giờ, y nói: “Cũng đã đến giờ rồi, chúng ta
đi Tiếp Dẫn ty thôi!”
Quỷ đầu to quả thực mệt mỏi vô cùng. Tu vi
của y và quỷ đầu to không đủ nên xoay vần cả tối như vậy mệt mỏi là
chuyện bình thường.
Lúc quỷ đầu nhỏ gọi, hai mí mắt của y đã chớp lên chớp xuống. Y liền gật gật đầu, miệng ngáp dài một cái.
Chuyến đi Tiếp Dẫn ty ngày hôm nay không đi không được. Phải biết rằng hôm nay là ngày giao “Thiên mệnh sao”, Chử phán quan sẽ đích thân có mặt. Đây
càng là một dịp tốt, không thể bỏ qua.
Vì vậy quỷ đầu nhỏ tuy
biết y cần nghỉ ngơi nhưng cũng buộc phải kéo y đi ra cửa. Tuy vậy khi
một chân vừa bước qua ngưỡng cửa thì y đột nhiên nhớ ra chuyện gì, do dự giây lát rồi nói với quỷ đầu to: “Người chờ ta một chút.”
Nói đoạn, y quay lại.
Kiến Sầu vẫn ngồi cạnh bàn, vẻ mặt trái lại chẳng chút gì bơ phờ, mệt mỏi.
Nàng đang chăm chú nhìn chiếc đèn dầu đã tắt, đôi môi hơi mim mỉm cười.
”Ê!” Quỷ đầu nhỏ gọi.
Không hiểu sao gã cảm thấy gọi “Kiến Sầu” lại hơi ngường ngượng không quen,
cũng giống như người ta gọi thẳng gã là “Tiểu Đầu” vậy.
Kiến Sầu nghe tiếng quay đầu lại. Nàng hơi ngạc nhiên hỏi: “Gì vậy?”
”Ta tạm thời để mấy thứ này ở đây. Chúng ta đã nói ngươi không thể động vào. Bây giờ, đây là đồ của chúng ta.”
Quỷ đầu nhỏ gỡ thanh trường kiếm và hai cái túi to ra khỏi hông, lại một
lần nữa dựng chúng nghiêng nghiêng cạnh cửa. Y lại còn nghiêm túc nói
chuyện với Kiến Sầu, nhắc nàng đừng quên lời gã dặn.
Kiến Sầu làm thinh. Nàng thật không ngờ trên đời vẫn còn có... một tên quỷ ngốc như
vậy. Gã dùng linh thức mở túi càn khôn mà chẳng thấy gì trong túi. Nàng
nhìn quỷ đầu nhỏ một hồi rồi vẫn khẽ gật đầu. Tuy vậy, khi thấy gã sắp
đi nàng lại hỏi: “Xin chờ một chút. Ta mới tới Cực Vực nên còn lạ nước
lạ cái, không biết hai vị có điển tịch gì không? Có thể cho ta mượn xem
một chút được không?”
Nói cho cùng, hiện tại điều Kiến Sầu cần
nhất chính là hiểu biết về Cực Vực. Không biết thì không tài nào làm
được việc gì. Một khi đã hiểu được chút đỉnh thì tình hình cũng khác đi
nhiều. Nhưng nàng không biết quỷ đầu nhỏ có bằng lòng hay không. Hiện
giờ hỏi thẳng như vậy thì có hơi quá một chút nhưng trừ điều này ra thì
không còn cách nào khác.
Nàng nhìn quỷ đầu nhỏ.
Hai tròng
mắt đỏ của quỷ đầu nhỏ đảo qua đảo lại như chớp, dường như đang cân
nhắc, suy tính. Một hồi lâu sau, y vươn một ngón tay ra đáp: “ Vậy ngươi lát nữa phải đồng ý giúp chúng ta một chuyện.”
Một chuyện ư?
Kiến Sầu hơi bất ngờ, vậy là... gã đã đồng ý rồi sao?
Nàng vui mừng nói: “Được thôi.”
”Ha ha, chúng ta giao ước vậy đi!”
Quỷ đầu nhỏ vẻ mặt như “phát tài“. Gã liền không chần chờ nữa mà lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo ném cho Kiến Sầu.
”Đây, ngươi từ từ mà đọc. Ta cũng đã đọc qua chút đỉnh. Phải rồi, ngươi đừng
ra ngoài đi lung tung, mà lỡ có bị bắt thì vạn lần cũng chớ khai ra
chúng ta đó.”
“... Được.”
Kiến Sầu nghe đến câu dặn dò
cuối cùng thì tự hỏi không biết tên tiểu quỷ này có thật đã hóa ngốc hay không, khóe miệng bất giác nhếch lên cười: Đạo lý đơn giản như vậy,
nàng làm sao lại không hiểu chứ... Đâu có ai tự đâm đầu vào chỗ chết
đâu. Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn quỷ đầu nhỏ ôm hai quyển“Thiên mệnh sao” vui vui vẻ vẻ khép cửa đi ra.
Tờ giấy nhàu nát
mà quỷ đầu nhỏ ném ra hơi trải rộng trên bàn. Thật ra trang giấy không
nhỏ, bên trong ghi chi chít những chữ là chữ viết bằng bút lông, mở đầu
bằng bốn chữ: “Tân quỷ cần biết“. Ngay lập tức, Kiến Sầu bóp trán. Nàng
rốt cục đã hiểu tại sao mặt mũi quỷ đầu nhỏ lại trông vui vẻ như thế.
Thứ này mà cũng đem cho mình sao?
Thực là...
Nhìn tên thì đã rõ, đây chắc hẳn là đồ phát cho mỗi tên quỷ mới tới.
Kết cục là tên tiểu quỷ này lừa nàng một việc cần “giúp đỡ“. Cũng may nàng
không cảm thấy hiện tại mình có thể giúp được gì nhiều cho hai tên quỷ
kia mà đơn giản chỉ là đọc giùm mà thôi. Vì vậy thỏa thuận này cũng coi
như là không quá thiệt thòi. Mặc dù tựa là “Tân quỷ cần biết” nhưng nhìn độ dài thì thấy ghi chép không nhiều lắm, ắt hẳn là còn chưa đầy đủ
nhưng có vẫn còn hơn không. Kiến Sầu tự an ủi mình đôi câu rồi bình tĩnh chú tâm đọc. Bất kỳ tin tức gì, đối với nàng mà nói, đều có thể vô cùng hữu ích.
Đúng như Kiến Sầu dự đoán, ghi chép trong tờ “Tân quỷ
cần biết” rất ngắn. Nàng đọc từ mặt trước sang mặt sau thì đã biết sơ
lược về Cực Vực.
Phần lớn Cực Vực nằm ở dưới đất. Chỉ có một phần cực nhỏ xuất hiện trên mặt đất tiếp cận với nhân thế. Tại thập cửu
châu, đại địa này giáp từ cực đông dến một phần cực tây của cô đảo nhân
gian.
Lãnh thổ Cực Vực bao la, hầu như vô tận. Đây chính là nơi
quỷ hồn hội tụ và cũng là nơi luân hồi. Trung tâm của Cực Vực là địa
phủ, một thành trì rộng lớn tọa lạc trên bình nguyên, được kiến dựng lên sau quỷ môn quan. Bên ngoài địa phủ là các ty, mỗi ty có một phán quan
cai quản và chịu sự quản lý của một diêm điện. Bên trong địa phủ là chỗ ở của quỷ tu có thành tựu, là nơi rộng lớn nhất bao gồm tất cả các loại
quỷ tu lớn nhỏ, mười đại quỷ tộc, cả Uổng Tử Thành đại danh đỉnh đỉnh và cửa vào mười tám tầng địa ngục. Vào sâu hơn nữa là Bát phương thành,
đầu não của toàn địa phủ. Bát phương thành, tên như nghĩa, là thành trì
nơi tọa lạc bát phương diêm điện. Tám tòa diêm điện sừng sững tại tám vị trí trong thành, từ trên cao nhìn xuống bao quát mọi nơi và cũng đồng
thời thống trị toàn bộ địa phủ.
Từ Tần Nghiễm Vương đến Chuyển
Luân Vương, dưới trướng mỗi một diêm vương có rất nhiều phán quan, người có quyền lực cao nhất trong số họ được gọi là “Đại phán quan“. Dưới
quyền phán quan thì có quỷ lại, quỷ sai và quỷ tốt.
Theo nhận xét của Kiến Sầu, kết cấu của địa phủ đại để cũng chẳng có gì khác biệt so
với dương gian. Ai muốn được đề bạt làm quan thì chỉ có thể dựa vào nỗ
lực tu luyện của bản thân, hoặc là được thượng cấp cất nhắc hoặc là nhờ
vào tài năng của mình mà tham dự “Đỉnh tranh“.
”Đỉnh tranh” cũng giông giống như khoa cử trên dương gian.
Mỗi dịp đỉnh tranh mở đều có vô số quỷ tu lũ lượt đăng ký. Trong số đó, bát phương diêm điện và mười quỷ tộc đều có hạn nghạch đăng ký riêng, số
chỗ dư ra được cấp cho người có tư cách cạnh tranh hay không. Trong nhóm này, quỷ tu xuất thân từ Uổng Tử Thành thường thường đều là những người có khả năng vược bậc.
Diêm vương đã định người chết canh năm thì không thể chết vào canh ba. Nhưng quỷ nhập vào Uổng Tử thành đều là tân quỷ sống chết không khớp với quy định trên sinh tử bộ. Tất cả đều có
chỗ đặc biệt, đến một mức nào đó thì gọi là “Nghịch thiên mà chết“. Bởi
vậy, “Quỷ tài” gốc gác từ Uổng Tử thành có tiếng là danh giá.
Mục đích và quy trình tuyển chọn trong đỉnh tranh đại để cũng giống như thi cử ở dương gian, chỉ khác ở tên gọi mà thôi.
Từ bát phương diêm điện, mười đại quỷ tộc cho đến các ty địa phủ đều có
thể tìm được người tài từ quá trình tuyển chọn đỉnh tranh. Thậm chí đã
từng có người nhờ tham gia “đỉnh tranh” mà trở thành đỉnh nguyên, được
điện thứ nhất Tần Nghiễm vương đánh giá cao, đề bạt y ngay lên làm phán
quan. Người này hiện chính là đại phán quan Thôi Giác, người cao lớn mặc áo đỏ bên cạnh Tần Nghiễm vương.
Kiến Sầu mang máng nhớ có thấy
nhiều miếu thờ Thôi Giác lúc còn ở cô đảo nhân gian. Hơn một trăm năm
trước, ông làm quan thanh liêm, nhưng oan khuất mà chết khiến người
người thương tiếc. Không ngờ sau khi chết xuống địa phủ, ông không những lại tiếp tục làm quan mà còn làm đến chức “phán quan” rồi.
Kiến Sầu lắc đầu, cười nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục đọc.
Đoạn sau trang giấy ghi chép các cảnh giới tu luyện của tu sĩ Cực Vực.
Tầng thứ nhất: Dưỡng thần;
Tầng thứ hai: Ngưng thần;
Tầng thứ ba: Hóa châu;
Tầng thứ tư: Ngọc niết;
Tầng thứ năm: Kim thân;
Tầng thứ sáu: Hợp đạo;
Tầng thứ bảy: Phản hư;
Tầng thứ tám: Hữu giới;
Tầng thứ chín: Thông thiên;
Có thể thấy rõ hai tầng đầu là tu luyện ra “Thần hồn”, chữ “thần” luôn đi
kèm với “hồn phách“. Còn cảnh giới “Kim thân”, tên gọi giống như thuật
ngữ của nhà Phật, có lẽ là sau khi hồn phách được tu luyện thành công
thì quỷ tu có thể ngưng tụ ra thân thể. Điều này quỷ đầu nhỏ đã có nói
qua nên Kiến Sầu tuy không cảm thấy lạ cho lắm nhưng lại rất muốn tìm
hiểu việc tu luyện hồn phách. Tuy vậy đến lúc đọc đến ba cảnh giới cuối
cùng thì nàng lại rùng mình bàng hoàng: Phản hư, Hữu giới, Thông thiên,
ba bậc này thế mà lại cũng giống như của tu sĩ mười chín châu!
Có thật thế không...
Kiến Sầu quả thực không dám tin là thật. Nàng nhìn chằm chằm vào những chữ
này. Đúng là “Phản hư”, “Hữu giới” và “Thông thiên“. Tuyệt không thể
lầm! Một linh cảm vừa kỳ diệu vừa đáng sợ bỗng phập phù, bồng bềnh trong tâm trí khiến nàng thẫn thờ cả một lúc lâu.
”Loạt xoạt.”
Một làn gió lành lạnh từ ngoài song cửa thổi vào. Ngón tay của Kiến Sầu lại chỉ đè nhẹ trên trang giấy. Dưới sức gió, tờ “Tân Quỷ cần biết” phần
phật lay động, muốn chực thoát bay khỏi ngón giữa của nàng. Vừa kịp lúc
nàng nhanh tay đè mạnh hơn, kiềm lại mảnh giấy ở trên bàn. Mảnh giấy
nhàu nát có vẻ như quá mỏng manh không trụ nổi trước gió.
Kiến Sầu dần dần trấn tĩnh lại. Tờ thông tin đã đọc gần xong chỉ còn lại một đoạn ngắn nữa mà thôi. Nàng thuận mắt đọc tiếp.
”Ghi chú: sáu mươi năm sau trận chiến giữa hai giới âm dương, chim chín đầu
đã chết, trừ hồn phách của người thuộc Phật môn Thiện Mật Nhị Tông, tất
cả các hồn phách của tu sĩ khác trong thập cửu châu đều không được thu
nhận. Hễ là hồn phách của phàm nhân thuộc cô đảo nhân gian thì ghi sổ
sinh tử rồi giải đi chịu hình hoặc đưa vào lục đạo luân hồi để đầu
thai.”
Kiến Sầu biết chim chín đầu đã chết trong trận đại chiến
cách đây sáu mươi năm. Nàng cũng hiểu kể từ đó trên mười chín châu không còn luân hồi nữa. Nhưng ngoại lệ đối với tu sĩ Phật môn Thiện Mật Nhị
Tông thì nàng lại không biết.
Trong khoảnh khắc, tâm tình bàng
hoàng, ngơ ngẩn, miên man đủ mọi cung bậc cảm xúc. Chỉ một dòng “Chú
thích” vô cùng đơn giản như vậy mà phút chốc đã dấy lên trong lòng Kiến
Sầu vô số thắc mắc, khiến nàng nhớ đến rất nhiều sự việc. Ký ức cuồn
cuộn, đan xen nhau làm đầu óc nàng trở nên mụ mẫm khó phân định rạch
ròi.
Tờ “Tân Quỷ cần biết” đã đọc xong. Nàng lại biết thêm một
chút về Cực Vực, tuy còn chưa phải là tường tận nhưng đại để cũng yên
tâm hơn trước nhiều.
Kiến Sầu khẽ thở dài, cố xua đuổi vô vàn ý
niệm lan man ra khỏi tâm trí. Nàng đưa tay gấp lại trang giấy, để chờ
quỷ đầu nhỏ trở về trả lại cho gã. Nhưng vừa lúc ngón tay chạm vào bốn
chữ cuối cùng “lục đạo luân hồi” kia thì trong nháy mắt cả người nàng
bỗng nhiên khựng lại, máu huyết toàn thân đông cứng.
Ngón tay
trắng nõn thẳng tắp của nàng trông rất nổi bật trên trang giấy nhàu nát, nhưng ở giữa ngón tay đó lại buộc một vòng đỏ thắm trông cực kỳ chói
mắt. Dưới đầu ngón tay mềm mại nhẹ tỏa một vầng hào quang bạc. Nàng giơ
tay lên thì thấy một chiếc khóa bạc buộc dây đỏ quấn quanh.
”Hễ
là hồn phách của người phàm ở cô đảo nhân gian thì phải ghi sổ sinh tử,
rồi giải đi chịu hình hoặc chuyển tới lục đạo luân hồi để đầu thai...”