Đúng, vẫn là hắn.
Tống Lẫm!
Từ lúc đóng giả Tiểu Kim đồng hành cùng với Kiến Sầu, hắn kinh ngạc phát hiện, vận may của mình đã hoàn toàn biến mất.
Ra khỏi Ý Trịch Trục, gặp Tạ Bất Thần, ác chiến, mở cổng, còn bị Tạ Bất Thần bám vào theo.
Không dễ đi về phía trước, nhìn thấy Kiến Sầu, cho rằng có thể đánh lén, ai ngờ bị đối phương đuổi giết.
Thoát khỏi Kiến Sầu, bỗng hiên ẩn giới sụp xuống.
Thôi được, không chọc được ngươi, chẳng lẽ còn không tránh được?
Đến lúc này Tống Lẫm đã không còn một chút hi vọng nào đối với hành trình ẩn giới lần này nữa, đâu ngờ...
Trên đường chay ra ngoài, hắn lại còn có thể gặp được một đám tu sĩ Trung Vực ngoài cửa.
Có trời mới biết khi đó trong lòng Tống Lẫm suy sụp đến mức nào.
Hắn không nhìn được, buột miệng mắng một câu: “Ông nội nhà ngươi!”
Vô duyên vô cớ, nhóm người này tự nhiên lại chia làm mấy tốp để làm gì?
Tạ Bất Thần một, Kiến Sầu một, phía sau còn có bốn người nữa?
Vậy mà hắn còn lần lượt đụng phải cả ba, lần nào cũng thua thê thảm.
Tống Lẫm nghẹn một hơi trong lòng, lại bị tên Như Hoa công tử xinh đẹp
tà mị nam không ra nam nữ không ra nữ khiêu khích, nhớ lại vô số uất ức
từ lúc vào ẩn giới tới nay, lửa giận liền bùng lên trong lòng.
Tạ Bất Thần và Kiến Sầu đều là rồng trong loài người, thứ nhất có vũ khí lợi hại, thứ hai có tu vi nghịch thiên.
Lại do lúc đó có đủ lí do phải dè chừng, Tống Lẫm không thể thi triển
toàn lực, vì thế đường đường tu sĩ kim đan hậu kì danh tiếng lừng lẫy
Man Hoang đông nam mà vẫn bị hai người này đánh te tua.
Nhưng bốn người này trước mặt này là cái thá gì?
Tu sĩ Man Hoang đông nam hiếu chiến, chính là Yêu ma đạo được công nhận, am hiểu nhất chính là chiến đấu, nếu so sánh thì sức chiến đấu chỉ thấp hơn Minh Nhật Tinh Hải.
Tống Lẫm một khi đã quyết định đánh hết sức, đương nhiên sức mạnh sẽ rất đáng sợ, nhất định phải cho bốn người này một trận.
Có điều rốt cuộc hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của mấy người này.
Tên ái nam ái nữ cầm một đóa hoa ra tay có thể nói là tàn nhẫn, thường
thường vào lúc khó đoán trước nhất lại cho ngươi một đóa, đập ngươi đầu
óc choáng váng.
Kẻ cầm một quyển sổ ngọc lại là một tên lưu manh, chỉ biết chạy qua chạy lại khắp nơi. Tống Lẫm tưởng rằng là quả hồng mềm có thể bóp được, liền định giết tên này trước để dọa khỉ, ai ngờ vừa giao thủ, đối phương
chạy vòng quanh hắn nói chuyện, vẻ mặt sùng bái, thoáng cái lại học lỏm
được hết bản lãnh của hắn.
Tại sao trời lại sinh ra một kì nhân như vậy?
Tống Lẫm lập tức từ bỏ, chuyển sang gã thiếu niên áo đỏ vẫn không ra tay.
Thế là...
Bây giờ Tống Lẫm không vui một chút nào.
Thiếu niên áo đỏ lại là kẻ quỷ dị, biến thái nhất trong bốn người. Đấu
bàn chỉ hơn một trượng chưa đến hai trượng, tu vi cũng rất thấp kém,
nhưng trên đấu bàn lại có vô số pháp khí xếp chen chúc nhau.
Đáng sợ hơn nữa là hắn lại có thể sử dụng tự nhiên.
Lúc này trong đầu Tống Lẫm liền hiện ra năm chữ.
Binh chủ Hạ Hầu Xá!
Khó chơi rồi.
Tống Lẫm biết bốn người Trung Vực này chỉ sợ cũng là một cục xương khó gặm.
Tu sĩ từ tiểu hội Tả Tam Thiên lần này đi ra bất kể là tu vi hay là bản
lãnh, thậm chí mức độ khó chơi đều vượt xa những năm trước, thật sự làm
cho Tống Lẫm tuyệt đối không ngờ được.
Nhất thời hắn lại không thể thoát thân.
Nữ tu sĩ duy nhất trong bốn người, dược nữ Lục Hương Lãnh nổi danh của
Bạch Nguyệt cốc có lẽ là người có sức chiến đấu thấp nhất trong tất cả
mọi người. Nhưng ba người kia đều bảo vệ nàng sau lưng, còn nàng thỉnh
thoảng lại ở bên cạnh sử dụng một số đạo ấn mang tính phụ trợ trợ giúp
ba người còn lại, từ đó lại tạo thành phiền toái lớn hơn nữa cho Tống
Lẫm.
Tống Lẫm căm hận nghiến răng, trong tình huống tấn công nhanh không có hiệu quả, hắn quyết định thay đổi chiến thuật.
Không bằng trực tiếp dựa vào hiểu biết của mình đối với ẩn giới, dẫn
những người này vào bẫy, vây khốn bọn họ, hắn ung dung bỏ đi, thế là
không còn phiền phức gì nữa.
Lịch sử của Man Hoang đông nam cũng coi như là lâu đời, còn đã từng nhận được Cửu Khúc Hà Đồ, sau khi hà đồ bị người khác cướp đi, vẫn có người
chú ý đến tung tích của nó.
Là địa điểm cuối cùng hà đồ dừng lại, ẩn giới Thanh Phong am, yêu ma đạo tự nhiên có người tìm hiểu các thông tin liên quan.
Có thể nói trừ trong tay không có đủ tất cả ấn phù để mở cửa, Tống Lẫm hiểu ẩn giới hơn xa mọi người.
Hắn lập tức vừa đánh nhau vừa chậm rãi dẫn tất cả mọi người về phía một chỗ mặt đất đã lún xuống.
Lúc đầu mọi người không hề phát hiện.
Nước từ hồ Vân Mộng nhấn chìm mặt đất, mặt đất lõm xuống, hình thành một “đầm lầy”, như là một vũng bùn lớn.
Do trên mặt đất ở đây còn có trận pháp, một khi tu sĩ rơi vào trong đó, tỉ lệ thoát ra gần như bằng không.
Hắn sắp sửa dẫn tất cả mọi người vào đầm lầy, sau đó dùng thủ pháp chỉ
mình hắn có để dẫn động trận pháp vây khốn mọi người, không ngờ dược nữ
Lục Hương Lãnh nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên cảnh báo tất cả mọi
người né tránh.
Thế là kế hoạch của Tống Lẫm bị phá sản.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải sớm dẫn động trận pháp tầng thứ nhất.
Trùng hợp thế nào, dược nữ Lục Hương Lãnh lại đang đứng gần khu vực đất
lún này nhất, bên cạnh còn có Tả Lưu vừa rồi bị hắn đánh bị thương.
Nữ tu sĩ đã cứu các đồng đội trong thời khắc mấu chốt, nhưng chính mình lại không thể chạy thoát, bị trận pháp đánh rơi xuống.
Sau đó Tống Lẫm dẫn động trận pháp tầng thứ hai, vây mấy người còn lại ở đây luôn, đồng thời phát động một đòn mạnh nhất của hắn từ xưa tới nay.
Thiên ma thập bát pháp!
Cuối cùng, hắn thành công thoát thân.
Lúc tung người bay lên, Tống Lẫm cảm thấy bầu trời âm u nặng nề, thậm chí sắp sụp đổ trên đầu cũng trở nên thân thiết đáng yêu.
Vào ẩn giới lâu như vậy, cuối cùng không phải uất ức từ đầu đến cuối.
Cảm giác thật là thoải mái.
Hắn không khống chế được cất tiếng cười to, hơn nữa khẩu xuất cuồng ngôn.
Hãy để cho đám tu sĩ Trung Vực đáng chết này triệt để bị chôn vùi trong ẩn giới Thanh Phong am đi!
Hắn không muốn bận tâm đến chuyện này nữa.
Càng lên cao, tốc độ của hắn cũng càng ngày càng nhanh, Tống Lẫm thậm
chí cảm thấy tâm cảnh và tu vi của mình cũng có một sự thăng tiến kì
diệu, như là sau cả năm trời mây đen che phủ, đột nhiên mặt trời xuất
hiện, thế là có một ngày nắng đẹp.
Nhưng có lẽ là vui quá hóa buồn...
Khi hắn đang bay vội về phía cửa mê cung ở hướng nam, dưới bầu trời âm u không ngờ lại xuất hiện một vành trăng khuyết.
Hơn nữa...
Càng ngày càng gần!
Vành trăng khuyết nhanh chóng phóng đại trước mắt hắn, ngưng kết đao khí thuần túy nhất, giống như một cái vẫy tay bâng quơ, lại giống như một
kích toàn lực!
Lúc này Tống Lẫm hoàn toàn không kịp phản ứng.
Người đang ở giữa không trung, còn đắm chìm trong vui sướng vì tính kế
mọi người thành công, đâu ngờ nửa đường lại có người bỗng nhiên đánh
lén.
Trong đầu dường như có một vạn suy nghĩ lóe lên, nhưng Tống Lẫm giữa
không trung chỉ kịp di động thân thể một chút, vừa đủ tránh ra chỗ yếu
hại.
Ầm!
Vành trăng khuyết đó, ánh đao đó ngang tàng chém vào ssau lưng hắn.
Sức mạnh cuộn trào mãnh liệt lập tức khiến lục phủ ngũ tạng hắn đảo lộn.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra, cả tầm nhìn đều bị máu tươi của chính mình nhuộm đỏ.
Tống Lẫm bị ánh đao chém trúng, chệch khỏi tuyến đường đang bay, rơi thẳng về phía xa hơn.
Đến tận lúc ngã xuống đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng như dập nát, hắn
còn không kịp phản ứng lại. Khi nước đã nhấn chìm thân thể, hắn mới nhớ
ra người vừa rồi ra tay là ai...
Kiến Sầu Nhai Sơn!
Nữ tu sĩ trèo lên Nhất Nhân đài trong tiểu hội Trung Vực năm nay.
Lúc này chỉ dùng ba chữ “ông nội ngươi” đã hoàn toàn không thể hình dung sự bi phẫn của hắn.
Tại sao lại là ngươi?
Mẹ kiếp, ta trêu ngươi chọc ngươi bao giờ, sao ngươi nhất định phải gây khó dễ cho ta?
Tống Lẫm suýt nữa nôn ra một ngụm máu nữa.
Thương thế của hắn không nhẹ, xung quanh lại có vô số khe nứt, dù thế nào cũng không thể ở lại nơi này nữa.
Bốn người Trung Vực đó bị mình tính kế, còn có một dược nữ bị trận pháp
vây khốn, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Kiến Sầu một kích đắc thủ, vì phải
cứu người, cho dù không cam lòng đến mấy cũng không thể đuổi theo hắn
được.
Không có thời cơ nào để chạy trốn tốt hơn lúc này.
Tống Lẫm gượng dậy, dứt khoát nuốt một viên đan dược, mạnh mẽ đè thương thế xuống, một lần nữa tùng người bay lên.
Lần này hắn lại không dám bay cao nữa mà chỉ chậm rãi bay sát mặt đất.
Vừa rồi còn cảm thấy trời sáng thân thiết, bây giờ?
Ha ha.
Tống Lẫm chỉ ước gì một ngày nào đó có thể tìm được cơ hội chặt đôi tay nữ tu sĩ kia xuống cho chó ăn.
Vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhanh chóng biến mất trong hồ nước, ra ngoài mê
cung, theo đường cũ quay lại, từ xa xa liền nhìn thấy con đường bạch
ngọc.
Hai bên mây lững lờ trôi, vẫn là một lạch trời như cũ.
Qua con đường bạch ngọc, hắn sẽ nhanh chóng ra khỏi ẩn giới. Tống Lẫm không hề do dự bước lên đường.
Trong trận đồ mê cung.
Một đòn bất ngờ của Kiến Sầu có thể nói là hoàn toàn ngoài dự đoán của
mọi người, lại cực kì chính xác, chỉ sợ là đã đánh cho Tống Lẫm trở tay
không kịp.
Nhìn vết máu bắn ra giữa không trung, nàng có thể đoán được Tống Lẫm bị thương không nhẹ.
Có thể nói đây là một cơ hội tuyệt hảo, có thể đánh chết được Tống Lẫm.
Có điều đúng như Tống Lẫm phán đoán, Kiến Sầu không hề đuổi giết hắn mà bay thẳng đến chỗ xảy ra chuyện.
Lục Hương Lãnh đã cứu Tả Lưu, mình lại không kịp chạy thoát, nhất thời bị trận pháp vây khốn.
Lúc trận pháp khởi động, một áp lực kinh khủng liền ép từ trên đầu nàng
xuống, mạnh mẽ đập nàng ngã xuống đất, cộng thêm một đòn cuối cùng của
Tống Lẫm trước khi bỏ chạy càng làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng.
Váy áo màu trắng của nàng đã nhuộm máu tươi, cả người gần như bị ấn
xuống dưới đầm lầy, phía dưới lại có sức hút đáng sợ từ khe nứt truyền
đến, muốn trói buộc nàng ở đây một cách triệt để.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt dường như có mưa bụi xa xăm, Lục Hương Lãnh thầm cắn răng, bắt thủ quyết, cố gắng chống cự.
Nhưng người ở trong trận thì sao làm được?
Chỉ trong chốc lát, năm ngón tay nhỏ nhắn liền nứt ra những khe máu, máu từ trong đó bắn ra tung tóe.
Áp lực trên đầu đè xuống, nửa người nàng liền hoàn toàn chìm xuống.
Bên ngoài trận không xa, Tả Lưu vô thức định xông vào cứu người, lại
không ngờ vừa mới đưa tay vào trong phạm vi trận pháp tầng thứ nhất, cả
cánh tay hắn đã bị đè xuống dưới.
Đang lơ lửng giữa không trung, hắn không phòng bị kịp, suýt nữa bị sức ép này đè từ trên không rơi xuống.
May mà Như Hoa công tử đang ở gần hắn, từ sau lưng hắn kịp thời kéo hắn lại thoát khỏi khu vực đáng sợ đó.
Vù vù vù...
Từ đầm lầy phía dưới, từng đạo kiếm khí không ngừng lên ra, sau chốc lát đã bao phủ cả đám người.
Hạ Hầu Xá bên cạnh còn đỡ, rất nhiều pháp khí xuất hiện che kín người
hắn, có điều hắn cũng không còn sức lực đối phó với những chuyện còn lại nữa.
Nhất thời trận pháp tầng thứ hai này vây khốn cả mấy người ở trong đó.
Thấy ở chỗ trung tâm, Lục Hương Lãnh dường như ý thức dã lẫn lộn, càng
lún càng sâu, Như Hoa công tử lông mày nhíu chặt, trong lòng sốt ruột,
tay áo rộng rãi vung lên, một đóa mẫu đơn màu xanh lá cây liền lượn vòng bay ra, bị hắn cầm trong tay.
Mẫu đơn màu xanh lá cây chính là danh phẩm trong mẫu đơn, lại có tên là
âu bích, cánh hoa dày mịn trong suốt giống như ngọc bích.
Như Hoa công tử lấy hoa làm danh hiệu, tất nhiên là một người yêu hoa
như mạng, dù là ở trong tiểu hội cũng không dùng đến tuyệt kĩ bậc này.
Tả Lưu bên cạnh lập tức trợn mắt.
Xung quanh vô số mưa kiếm rơi xuống, không ngừng tấn công làm mọi người kêu khổ không ngừng.
Ngón tay Như Hoa công tử bóp lại, đóa hoa mẫu đơn xanh vỡ ra, vô số cánh hoa bay khắp nơi.
Trong một vùng mưa kiếm, không ngờ lại có một trận mưa hoa nở ra, tạo
thành một điểm nhẫn rực rỡ trong không gian sắc màu ảm đạm này.
Đương nhiên đáng chú ý hơn chính là uy lực của nó.
Mỗi một cánh hoa màu xanh lá cây bay ra liền hóa thành lưỡi dao sắc bén, như cuồng phong bão táp đánh rơi toàn bộ mưa kiếm đang bao vây bọn họ.
Những cánh hoa còn lại thì đan vào thành một tấm lưới khổng lồ, vừa bay
vừa kéo ra những sợi tơ màu xanh lá cây trùm xuống mặt đất phía dưới.
Ào!
Tiếng nước rất lớn.
Mặt nước phía dưới có nước bắn tóe lên, vô số kiếm khí còn chưa kịp bay lên khỏi mặt nước lập tức bị cánh hoa đánh tan.
Một mình Như Hoa công tử, một đóa hoa trong tay hắn, lại có uy thế của một trận quần công.
Tả Lưu trong lòng kinh ngạc, lại biết đã đến lúc hành động.
Đây chính là thời cơ tốt nhất, hắn không hề do dự, đột nhiên lao về phía trước, lao vào trong trận pháp trung tâm cứu Lục Hương Lãnh về.
Nhưng không ngờ lúc hắn sắp lao ra lại có một bóng người như tia chớp từ phía sau nhanh chóng bay đến.
A!
Tả Lưu cảm thấy có ai đó tóm lấy say gáy mình, hắn không những không thể tiến về phía trước mà còn trơ mắt nhìn Lục Hương Lãnh cách mình càng
ngày càng xa.
Như là có ai tóm gáy mình ném về phía sau.
Tả Lưu cuồng cuồng kêu lên: “Bà nội nó, rốt cuộc là ai...”
Nghẹn lời.
Triệt để nghẹn lời.
Tả Lưu chỉ cảm thấy bên người có một trận cuồng phong thổi qua, liền
thấy một hình bóng đã lâu không gặp từ bên người lướt qua nhanh như
chớp.
Lúc tiếng nói lạnh nhạt rơi vào trong gió, người đã đi xa.
”Chờ ở đây!”
“...”
Trời!
Kiến Sầu sư tỷ!
Lúc này Tả Lưu đã hoàn toàn ngây ngốc, những lời vừa rồi chưa nói xong
đương nhiên vội vã nuốt vào, chỉ có một cảm giác đầy yên ổn quanh quẩn
trong lòng.
Bọn họ đi vào rất có thể sẽ lập tức mất mạng, nàng lại ít nhất nắm chắc toàn thân quay ra.
Chính là một câu lạnh nhạt như vậy, chính là một câu bá đạo như vậy!
Nàng từ cách rất xa đã đại khái nhìn ra tình hình trong trận pháp, cũng
chỉ có nàng với tu vi Nhân Khí mạnh mẽ mới có thể thử vào trong, nếu để
Tả Lưu đi vào, lát sau bay ra một đống thịt băm, Kiến Sầu có muốn khóc
cũng không có chỗ mà khóc.
Trong nháy mắt, nàng đã trực tiếp xông vào trong trận pháp tầng thứ nhất.
Một cảm giác quen thuộc kì lạ chợt xuất hiện trong lòng.
Cho dù Kiến Sầu có thân thể mạnh mẽ, lúc này không ngờ vẫn nghe thấy
tiếng tiếng xương cốt trong người kêu lên răng rắc vì phải chống cự áp
lực của trận pháp, thậm chí còn có một suy nghĩ: Vô Ác bị một ấn của
mình vỗ chết, lúc chết sợ là cũng nghe thấy âm thanh như thế này.
Cực kì giống như Địa Phược trận.
Có điều còn hung hãn hơn, mạnh mẽ hơn trận pháp nàng gặp trong Sát Hồng Tiểu Giới.
Áp lực kinh khủng này như là cuốn cả thế giới tới đây, đè lên trên đầu nàng, ép nàng cong lưng quỳ gối.
Vừa vào trong trận, nàng cũng lập tức nhìn thấy Lục Hương Lãnh dưới đầm lầy bên trong.
Hành y tế thế, diệu thủ nhân tâm, từng cứu vô số người lúc nguy nan.
Người đời nói nàng là người thiện tâm nhất trên đại địa Thập Cửu Châu,
nhìn xa như vầng trăng trên trời, nhìn gần như băng tuyết đỉnh núi.
Lục Hương Lãnh đã yếu ớt đến cực điểm, trong trận pháp không ngừng có
những thứ len vào người nàng, làm cho linh khí trong người nàng không
ngừng va đụng trong kì kinh bát mạch, lập tức lại có một ngụm máu tươi
phun ra.
Thế giới trước mắt nàng đã lẫn lộn, chỉ lờ mờ cảm thấy hình như có một bóng người đang tới gần mình.
Kiến Sầu biết chuyện quá khẩn cấp, tình hình ẩn giới phức tạp biến động, sao có thể kéo dài thời gian? Linh lực trong thân thể vận chuyển tới
cực hạn, lúc này bộ xương Kiến Sầu như ngọc, bên trên có gió đen bám
vào, áp lực quanh người lập tức nhẹ đi, tốc độ đột nhiên tăng lên một
ít.
Nhưng không ngờ lúc đến gần Lục Hương Lãnh, giữa không trung lại có một quầng sáng màu đỏ đậm nổ tung ra.
Ầm!
Như là pháo hoa nổ ra, trong tầm mắt Kiến Sầu chỉ toàn là ánh đỏ chói ămts.
Đối với trận pháp nàng cũng có hiểu sơ sơ, nhưng trước khi chiếc bẫy này bị kích hoạt, nàng lại không hề hay biết.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điểm: Người bố trí tòa trận pháp
trong ẩn giới này có trình độ vượt xa tông sư trận pháp bình thường.
Bân ngoài trận pháp tầng thứ nhất.
Tả Lưu bị Kiến Sầu kéo ra liền đứng đó nhìn, trong tay cầm quyển sổ ngọc, trong mắt lấp lánh sánh sáng.
Như Hoa công tử vốn định đi vào trận pháp cứu người, vừa thấy Kiến Sầu xuất hiện, tinh thần cũng buông lỏng hơn một chút.
Bọn họ đều không nắm chắc cứu ra được Lục Hương Lãnh, Như Hoa công tử
đoán với trận pháp này thì sợ là ngay cả Kiến Sầu cũng không thể.
Như thế, cho dù bọn họ mạnh mẽ xông vào cũng chỉ thêm phiền, còn không bằng ở bên ngoài chờ.
Lúc trước một đóa mẫu đơn âu bích đẩy ra vô số mưa kiếm, nhưng cũng không thể duy trì bao lâu.
Trên mặt nước mênh mông lại bắt đầu có bọt khí nổi lên ùng ục.
Đây là dấu hiệu kiếm khí sắp xuất hiện.
Khuôn mặt âm nhu của Như Hoa công tử lập tức trở nên khó coi.
Tả Lưu cũng không hề do dự đi đến bên cạnh hắn, chuẩn bị cùng nhau phòng ngự.
”Đoài ba bốn, Li chín năm, đi theo hào Dương, đứng Chấn một hai“.
Trong lúc tất cả mọi người đều cực kì lo lắng này, một giọng nói bình tĩnh hơi khàn khàn đột nhiên vang lên.
Lúc này Tả Lưu lại cảm thấy có chút quen tai. Nhưng không đợi hắn nhớ ra người nói rốt cuộc là ai, một vấn đề khác đã xuất hiện trong đầu hắn:
Những lời huyên thuyên này rốt cuộc có ý gì?
Như Hoa công tử đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh này, nhưng hắn không chậm chạp như Tả Lưu. Chỉ chần chừ một lát, hắn liền bắt chỉ quyết,
dưới chân bước theo một bộ pháp huyền ảo kì lạ, trong hư không dịch chân đi ba bước, sau đó ba đóa hoa nhỏ từ tay hắn bay ra, bay về phía ba
điểm khác nhau trên mặt nước.
Xẹt!
Xẹt!
Xẹt!
Ba đóa hoa nhỏ hóa thành một vùng ánh sáng lấp lánh, trên mặt nước lập tức có sóng nước dập dềnh.
Vốn vô số kiếm khí đã sinh ra trên mặt nước, sau phút chốc sẽ chém về
phía bọn họ, nhưng sau khi ba đóa hoa này rơi xuống, tất cả kiếm khí sắp bay lên trời đều dừng lại.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí trôi nổi giữa không trung, không ngờ lại đồng thời dừng lại.
Một giây lát yên lặng, nhưng lại có cảm giác như cả một năm.
Tim Tả Lưu cũng nhảy lên tới cổ họng.
Sau phút chốc, một âm thanh như tiếng ngâm nga vang lên, hàng ngàn hàng
vạn kiếm khí không ngờ lại như bị cuồng phong thổi tan, toàn bộ vỡ vụn,
không còn lại một chút nào.
Tả Lưu trợn mắt, một hồi lâu không thể tỉnh táo lại được.
Như Hoa công tử rốt cuộc vừa làm cái gì?
“...”
Nguy cơ tạm thời giải trừ.
Chính bản thân Như Hoa công tử lúc này cũng phải hít một hơi lạnh.
Hắn thu lại tâm tình lộ ra ngoài mặt, xoay người lại nhìn thấy Tạ Bất Thần sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy.
Trên người trúng tên lỗ chỗ, có thể dễ dàng nhìn thấy những vết thương
sâu thấy xương, đặc biệt là trên vai hắn còn có một vết đao, miệng vết
thương cực lớn, cực kì đáng sợ.
Máu đã thấm đẫm y bào của hắn, thậm chí còn có không ít bùn đất dính trên người hắn, cực kì chật vật.
Dù vậy lại vẫn có cảm giác uy nghi sừng sững.
Hắn đứng trên hư không, khuôn mặt xem như trầm tĩnh, nhưng Tả Lưu nhìn
thấy quả thực rất hoài nghi sau phút chốc hắn sẽ ngã xuống.
Đến tận lúc này Tả Lưu mới phục hồi tinh thần, nhớ ra Tạ Bất Thần có
trình độ trận pháp cực cao, hai câu đơn giản của hắn vừa rồi có lẽ chính là chỉ điểm Như Hoa công tử làm thế nào phá vỡ trận pháp này.
Lại nghĩ trận pháp này đã hành hạ bọn họ thê thảm, vậy mà đối với Tạ Bất Thần lại chỉ hai ba câu là giải quyết được, vậy trình độ trận pháp của
hắn phải cao đến mức nào?
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của mình.
Như Hoa công tử mặc áo bào thêu hoa diễm lệ, khuôn mặt lại chưa khôi
phục lại vẻ ung dung bình thường mà ngược lại cau mày, định hỏi Tạ Bất
Thần tại sao biến thành như vậy, nhưng sau đó lại thấy Tạ Bất Thần chỉ
bình tĩnh nhìn vào trận pháp trung tâm.
Thế là Như Hoa công tử cũng nhìn theo.
Kiến Sầu đã vào trận được một lát.
Sau khi bên cạnh nàng có ánh sáng màu đỏ đậm nổ tung, nàng lại liên tiếp gặp phải ba lần nữa.
Nàng tỉ mỉ hồi tưởng đủ loại sách ngày xưa nàng đã đọc trong tàng kinh
các, nhờ thế mới nhớ ra được tên gọi của loại ánh sáng này.
Ngũ trượng cổ.
Năm trượng ở đây chính là một hình tượng, trong phép thuật này có nghĩa
cứ cách năm tiết điểm của trận pháp lại xuất hiện một lần. Theo lí
thuyết, Kiến Sầu đã biết sự tồn tại của nó thì sẽ có thể dễ dàng phá vỡ, tiếc rằng bản thân “ngũ trượng cổ” vốn chính là một loại trận pháp cực
kì thâm thuý phức tạp.
Biết cứ năm tiết điểm của trận pháp lại xuất hiện một lần, nhưng nàng
không biết cả tòa trận pháp rốt cuộc có hình dạng thế nào thì làm sao có thể lợi dụng được quy luật này?
Càng không cần phải nói trong trận pháp này ẩn giấu rất nhiều sát cơ,
nhiều trận pháp nhỏ kết hợp với nhau, còn có trận pháp giống như địa
phược trận kiềm chế hành động của nàng.
Trong trận pháp, Kiến Sầu có thể chậm rãi đi tới, hơn nữa bảo đảm chính
mình không bị thương. Thậm chí lần trước vào Sát Hồng Tiểu Giới, nàng có thể dựa vào sức mạnh thuần túy, từng búa chém xuống, mạnh mẽ hủy đi
trận cơ của đại phược trận.
Nhưng bây giờ...
Bóng dáng Lục Hương Lãnh đã sắp biến mất, dường như chỉ chốc lát nữa là
sẽ bị mặt đất nứt vỡ của ẩn giới nuốt chửng, triệt để lún xuống đầm lầy
đó.
Làm sao có thể chậm chạp được?
Nàng phải cứu người, hơn nữa phải thật nhanh.
Trình độ trận pháp của nàng mặc dù dường như không thấp, nhưng đích thực khó mà so với Tạ Bất Thần được.
Nếu muốn nhanh nhất cứu được Lục Hương Lãnh...
Kiến Sầu nhìn trận pháp phức tạp xung quanh, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng nàng cắn răng, quyết đoán lui lại.
Đi vào bên trong vô cùng khó khăn, nhưng lúc lui lại thì không có bao nhiêu trở ngại.
Gần như chỉ một chớp mắt, Kiến Sầu đã xuất hiện trước người Như Hoa công tử.
Bọn họ đều nhìn nàng, nàng lại nhìn Tạ Bất Thần đứng bên cạnh.
Bàn tay khẽ lật, liền có một viên đan dược màu xanh ngọc từ đầu ngón tay nàng bay ra, bắn về phía Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần nhẹ nhàng đưa tay, hai ngón tay kẹp lại, bắt được đan dược.
Linh dược chữa thương của Nhai Sơn, tên là Đạo Tuyền đan, hiệu dụng kinh người.
Hắn nhìn nàng, không nói gì.
Kiến Sầu nói rất ngắn gọn: “Hợp tác!”
Tạ Bất Thần đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt từ trên người nàng chuyển ra đầm lầy sau lưng nàng, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Lục Hương Lãnh.
Vì Lục Hương Lãnh, ngay cả thâm thù đại hận với hắn cũng có thể tạm thời gác lại.
Hắn cúi đầu, trong lòng vốn nên sung sướng bởi vì cơ hội thay đổi cục diện đột nhiên xuất hiện, nhưng...
Lại không có.
Hắn thu ánh mắt lại, ngón tay xoay chuyển viên Đạo Tuyền đan màu xanh ngọc, nhận lời cũng rất dứt khoát: “Được“.