Bọn họ nghe nhầm sao?
Lúc hai tiếng “Hợp tác” ra khỏi miệng Kiến Sầu, bọn họ còn có chút sững
sờ. Nhưng đến lúc Tạ Bất Thần thoáng nhìn Kiến Sầu, nói ra một chữ“Được”, ba người còn lại đều không nhịn được hoài nghi mình vừa nghe
nhầm.
Đứng trước mặt bọn họ, một là Kiến Sầu Nhai Sơn, một là Tạ Bất Thần Côn Ngô, hoàn toàn là thật, không phải là yêu ma đóng giả.
Nhưng bọn họ vừa nghe thấy gì?
Hai người này mà cũng có thể hợp tác?
Từ lúc mọi người từ Côn Ngô đi ra, bất kể là trên đường đến ẩn giới hay
là sau khi đến ẩn giới, bầu không khí tế nhị đến mức khó tả giữa hai
người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, mọi người đều có thể cảm nhận được.
Tử thù, đại thù, không chết không dừng.
Lúc này Kiến Sầu lại bình tĩnh nói ra hai chữ hợp tác mà không phải vung đao chém chết Tạ Bất Thần?
Đừng nói là Tả Lưu, kể cả Như Hoa công tử cũng có một chốc lát kinh ngạc.
Kiến Sầu là người nói ra câu này, lại không giải thích gì thêm.
Theo nàng, chuyện này hoàn toàn không cần phải giải thích.
Chỉ là giải pháp nhất thời.
Nàng biết, Tạ Bất Thần cũng biết.
Thấy Tạ Bất Thần đáp ứng, nuốt viên Đạo Tuyền đan xuống, Kiến Sầu liền
không còn lãng phí thời gian, lần nữa xoay người bao vào trong trận.
Nàng không hề lo ngại về Tạ Bất Thần.
Thứ nhất, Tạ Bất Thần chính là nhân vật thiên tài của Côn Ngô, cho dù là lúc trọng thương cũng có thể kết đan đột phá, mặc dù tu vi suy giảm
nhưng vẫn cao hơn tu sĩ bình thường.
Thứ hai, thứ tốt như Đạo Tuyền đan, ở Nhai Sơn cũng coi như là thuốc
tiên chữa thương, chính là Phù Đạo sơn nhân cho nàng để phòng bất trắc,
vào miệng là tan, dược lực phát tán gần như là chuyện trong một hơi thở.
Tạ Bất Thần dĩ nhiên không có thời gian ngồi xuống điều tức, nhưng có
thể gắng gượng hành động đã đủ để thỏa mãn yêu cầu hợp tác lần này rồi.
Kiến Sầu vừa đi, Tạ Bất Thần cũng cất bước đi theo.
Ở chỗ cũ, Tả Lưu cầm quyển sổ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, rất muốn kêu Như Hoa công tử véo mình hai cái, hoặc điên cuồng đánh
mình một trận.
Thật sự không phải nằm mơ sao?
Hắn cân nhắc rất lâu, thấy hai người đó đã đi vào trong trận, cho rằng
bọn họ có thể không nghe thấy, mới thầm thì một câu: “Lòng dạ Kiến Sầu
sư tỷ thật là rộng lớn...”
Lúc trước còn đánh nhau một mất một còn, bây giờ lại có thể bình tĩnh hoà nhã hợp tác, không có gì là mất tự nhiên.
Chẳng phải lòng dạ rất rộng lớn hay sao?
Có điều Như Hoa công tử và Hạ Hầu Xá bên cạnh nghe thấy đều sinh ra suy nghĩ khác hắn: Lòng dạ rộng lớn?
”Đích xác là rất lớn...”
Lòng dạ rất lớn, thế giới rất lớn.
Như Hoa công tử không ngờ lại lên tiếng phụ họa Tả Lưu một câu.
Sau đó hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Hương Lãnh đã gần hôn mê mà
vẫn còn bị vây khốn, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ đến hai từ “bằng
hữu” và “cừu nhân”, trong lòng vị Kiến Sầu đạo hữu của bọn họ rốt cuộc
hai từ này có vị trí ra sao?
Hạ Hầu Xá cũng nghe ra ý ở ngoài lời của Như Hoa công tử, ánh mắt thay
đổi, vẻ mặt gần như không có thay đổi, nhìn về phía hai người đang bước
đi.
Một Nhai Sơn, một Côn Ngô.
Một ý bào trắng nhạt, một áo bào xanh nhuộm máu, một trước một sau đi tới.
Giữa hai người tạm thời không có bất cứ giao lưu gì, nhưng chỉ đi trong hư không như vậy lại có một cảm giác hòa hợp khó tả.
Đó là cảm giác...
Chỉ có người quen, thậm chí còn quen hơn cả người quen mới có thể có được.
Quen thuộc tốc độ của đối phương, cũng quen thuộc phong cách của đối phương.
Giữa bọn họ cách một khoảng cách ngắn, cho thấy quan hệ không phải rất
tốt của hai người, nhưng sự ăn ý khi bước đi lại khó mà che giấu.
Muốn cứu người trong thời gian ngắn nhất, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh
nhất vượt qua trận pháp hoặc trực tiếp phá vỡ trận pháp rồi mang người
đi ra.
Tình hình của Lục Hương Lãnh rõ ràng không thật sự tốt. Bất kể xuất phát từ tư giao hay là xuất phát từ tình đồng đội, Kiến Sầu đều không có lí
do khoanh tay đứng nhìn.
Nàng bước một bước vào trong trận, hít sâu một hơi.
Khi mới đi vào vòng ngoài trận pháp, người ta chỉ cảm thấy trọng lực
tăng lên, đối với Kiến Sầu, đây xem như một chuyện tương đối đơn giản.
Sau đó nàng bất giác nhìn về phía Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần hiển nhiên không phải một tu sĩ luyện thể, mức độ rắn rỏi của cơ thể không phải quá mức mạnh mẽ.
Nhưng trước kia hắn từng nghiên cứu địa phược trận, thậm chí còn nghiên
cứu ra rất nhiều phiên bản, bây giờ hắn chỉ cần bắt quyết liền bố trí ra một trận trong trận, làm giảm bớt áp lực xung quanh.
Có điều tiểu trận trong đại trận dù tốt, tác dụng có thể phát huy lại
quả thực có hạn, Tạ Bất Thần đã nuốt vào đan dược, thương thế bình phục
rất rõ ràng, nhưng tiên dược cũng không mãnh liệt đến mức như xương
trắng mọc ra da thịt, nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được một chút sức
mạnh.
Hắn tuyệt đối không có nhiều linh lực hơn để lãng phí vào chuyện bố trí trận pháp.
Ánh mắt quét qua một lượt, hơi dừng lại ở vài vị trí, hắn trực tiếp chỉ điểm: “Sang trái, phá đoài vị trước“.
Điểm mấu chốt nhất hạn chế tốc độ hành động của bọn họ chính là chữ“phược” trong địa phược trận, ngay cả tiến lên cũng cảm thấy khó khăn,
đâu còn có thể có tốc độ cao được?
Tạ Bất Thần tính toán rất hợp lí, có điều lời đã nói ra, hắn mới nhớ
tới, mình chưa hề giải thích rõ ràng, sợ là Kiến Sầu không biết dụng ý
của hắn.
Không ngờ hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn, Kiến Sầu đã cất bước đi theo lời hắn, thân hình nhanh như một tàn ảnh.
Rõ ràng là không có một chút do dự nào.
Chỉ vì đã nói một câu “Hợp tác”, nàng liền hoàn toàn tín nhiệm hắn, kẻ thù ngày xưa từng phản bội nàng.
Cho dù sự tín nhiệm này chỉ xuất hiện vào lúc này, như một đóa hoa quỳnh vừa nở.
Tạ Bất Thần lơ đãng một lát, lúc tập trung lại nhìn, Kiến Sầu đã cầm đao chém vào hư không, đó là vị trí của trận cơ.
Phách!
Đao khí không bắn ra bốn phía mà chỉ ngưng kết thành một đường thẳng,
không nghiêng không lệch chém chính xác vào vị trí đã định.
Cùng với tiếng vỡ vụn vang lên, áp lực trong trận pháp đột nhiên nhẹ đi.
Tạ Bất Thần biết phán đoán của mình không có vấn đề gì.
Kiến Sầu thì lập tức quay sang nhìn Lục Hương Lãnh phía dưới. Không còn
áp lực kinh khủng như trước, ý thức của nàng dường như cũng tỉnh táo hơn một chút.
Vù!
Một tiếng động nhỏ vang lên, một làn ánh sáng màu vàng tím không ngờ lại bắn lên từ dưới đầm lầy, trở thành nơi sáng ngời nhất dưới màn trời u
ám.
Lục Hương Lãnh hơi mở mắt ra, biết đây là ấn hộ thân của mình cuối cùng khởi động.
Thân là dược nữ, tuy có tu vi kim đan trung kì nhưng xét về sức chiến
đấu thì ngay cả một tu sĩ kim đan sơ kì hơi mạnh một chút, nàng cũng
đánh không lại, chỗ dựa duy nhất của nàng là đầy người đan dược và pháp
khí hộ thân.
Lúc trước bị tấn công, nàng đã khởi động Bất Động Linh để phòng hộ, bây
giờ đột nhiên khởi động lại là ấn hộ thân trên người nàng.
Địa phược trận có áp lực kinh khủng, trước đó không ngờ lại có thể áp
chế được ấn hộ thân, Lục Hương Lãnh hoàn toàn không thể sử dụng được.
Lúc này Kiến Sầu và Tạ Bất Thần lựa chọn phá vỡ áp lực của địa phược
trận trước, đối với Lục Hương Lãnh, rõ ràng là nàng sẽ có không ít thời
gian cầm cự.
Kiến Sầu biết tình hình đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Lúc này, Tạ Bất Thần vừa rồi đi sau nàng một đoạn đã đi tới nơi, đứng
gần Kiến Sầu: “Địa phược trận mượn sức mạnh của đất để vận hành, chỉ là
phụ trợ. Đại trận này có chín mươi sáu tiểu trận, mỗi một tiểu trận đều
là sát trận“.
Đại trận do chín mươi sáu tiểu trận kết hợp mà thành.
Còn mỗi một tòa đều là sát trận?
Đáy lòng Kiến Sầu trầm xuống, cũng hiểu vì sao Tạ Bất Thần lại đến đứng bên cạnh mình.
Không nói gì nữa, hai người tiếp tục tiến lên.
Đúng như Tạ Bất Thần nói, tuyến đường sau đó trở nên nguy hiểm hơn rất
nhiều, bất kể là trong không khí hay là dưới mặt nước đều không ngừng có vô số những thứ kì dị chui ra.
Có rất nhiều đao khí, kiếm khí, có rất nhiều bộ xương hình thù kì quái, cũng có đủ loại ảo giác kì quái.
Tấn công Kiến Sầu, cũng tấn công Tạ Bất Thần.
Có điều bất kể là nàng hay là hắn, không có ai trên mặt lộ ra một chút khác thường và sợ hãi.
Cho dù là trong ảo trận, dường như lập tức sẽ xuất hiện ảo giác gì đó
dính dáng đến ân oán của hai người, hoặc yêu tinh hồn phách dụ dỗ,
thường thường vừa mới xuất hiện, còn chưa nói được hai ba câu đã bị Tạ
Bất Thần nhìn ra sơ hở.
Một câu chỉ điểm, Kiến Sầu cũng chỉ một đao chém hỏng trận pháp, quả thực có thể nói là không bao giờ thất thủ.
”Càn vị tiến bốn mươi lăm, phá thứ sáu“.
”Vòng sang Chấn vị“.
Một câu tiếp một câu, gần như không có một chút do dự và ngừng gnawts,
cùng với tốc độ của Kiến Sầu càng ngày càng nhanh, Tạ Bất Thần nói cũng
càng ngày càng nhanh.
Ánh mắt tỉnh táo của hắn nhanh chóng lướt qua bốn phương hướng, đôi môi
mỏng manh tím tái không có màu máu và nhiệt độ không ngừng mở ra khép
lại, đó là liên tục chỉ điểm cho Kiến Sầu.
Ầm!
Mặt nước bên trái đột nhiên nổ tung, một con Chu Tước màu đỏ lửa bay về phía Kiến Sầu.
Tay phải Kiến Sầu cầm Cát Lộc đao vừa mới chém xuống, lúc này Chu Tước
bay tới hóa thành một ngọn lửa hừng hực, dường như sắp nuốt chửng nàng.
Tạ Bất Thần cau mày, ngón tay giơ lên định làm gì đó.
Không ngờ Kiến Sầu không hề quay đầu lại, chỉ giơ tay trái lên, Nhân
Hoàng kiếm vẫn nắm trong tay nàng liền mang cả vỏ kiếm chém thành một
đường cong sắc bén.
Hoành kiếm ngăn cản!
Ầm!
Ngọn lửa chu tước hừng hực kéo theo cái đuôi lửa màu sắc rực rỡ lao
thẳng vào vỏ kiếm, lập tức nổ tung thành vô số đốm lửa tứ tán.
Lúc này nhìn từ bên ngoài quả thực rất giống Kiến Sầu nâng một quả cầu
lửa to lớn trên tay, lại như giam giữ một con phượng hoàn lửa to lớn.
Vỏ kiếm màu đen tuyền thoạt nhìn không có hoa văn đặc biệt gì, thậm chí
còn có vẻ hơi cũ kĩ, nhưng sau khi Chu Tước hừng hực lửa lao vào lại vẫn bình yên vô sự.
Ngược lại, đòn tấn công xui xẻo này mới xảy ra chuyện.
Ngọn lửa vừa đụng vào mặt ngoài vỏ kiếm không khác nào đụng vào một biển bùn lạnh lẽo, trở nên trì trêk và chậm chạp, dù muốn lập tức tránh ra
nhưng lại khó mà chạy thoát được.
Thế là tất cả lửa cháy liền bị vỏ kiếm hút vào ngay lúc Kiến Sầu giơ kiếm ngăn cản.
Chỉ sau một chớp mắt, ngọn lửa vừa rồi còn khí thế hừng hực lập tức biến mất, ngay cả một đốm lửa cũng không còn nữa.
Cánh tay Tạ Bất Thần giơ lên hơi khựng lại một chút, sau đó từ từ hạ xuống.
Kiến Sầu nhướng mày, kinh ngạc vì ngay cả vỏ của Nhân Hoàng kiếm cũng
lợi hại như vậy, có điều tốc độ vẫn không chậm lại một chút nào.
Vẫn tiếp tục tiến lên.
Bên ngoài trận pháp.
Động tác giơ kiếm ngăn cản tấn công của Kiến Sầu vừa rồi đã làm ánh mắt mọi người đều phải tập trung đến thanh kiếm này.
Lần này mấy người bọn họ gặp nạn, Kiến Sầu vội vàng tới cứu, tổng cộng
cũng chưa nói được mấy câu, thậm chí mới chỉ đối mặt một cái mà thôi. Vì thế, trong thời gian vừa rồi mọi người đều chú ý đến nàng, chú ý đến
Lục Hương Lãnh, thậm chí chú ý đến Tạ Bất Thần, lại không hề chú ý tới
thanh kiếm nàng nắm trong tay.
Lúc này Tả Lưu mới nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, tim đập thình thịch, gần như sắp nhảy lên đến cổ họng rồi.
Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, như có lửa cháy, như là vừa uống một loại thuộc độc có thể làm người trúng độc bị câm.
”Thanh kiếm đó... Có phải... Hình như... Nhìn hơi quen mắt đúng không?”
Có thể không thấy quen mắt được sao?
Đó chẳng phải Nhân Hoàng kiếm Tạ Bất Thần vẫn mang theo trên đường đi thì là cái gì?
Trước đó lúc hai người đánh nhau, bọn họ đã được thấy uy lực kinh người của thanh kiếm này.
Khá lắm, quay đi quay lại đã rơi vào tay Kiến Sầu rồi.
Như Hoa công tử không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ.
Nhìn vị thiên tài Côn Ngô Tạ Bất Thần lần này xuất hiện, trên người toàn là lỗ thủng, vẫn nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, càng huống chi lại còn là kẻ thù?
Kiếm của Tạ Bất Thần nằm trong tay Kiến Sầu, trong số các vết thương đầy trên người hắn, nếu nói không có một phần công sức của Kiến Sầu, Như
Hoa công tử nhất định sẽ không tin.
Nghe Tả Lưu hỏi như vậy, Như Hoa công tử nhàn nhã xòe chiếc quạt mạ vàng ra phe phẩy: “Kiến Sầu đạo hữu và Tạ đạo hữu Côn Ngô giao tình thâm
hậu, chính là tri giao. CÙng là đồng đạo, Tạ đạo hữu cho Kiến Sầu sư tỷ
mượn thanh kiếm dùng cũng không xem như việc lớn gì. Có cái gì đáng kinh ngạc chứ?”
“...”
Tả Lưu không nói nên lời, bị sự vô sỉ của Như Hoa công tử làm kinh hãi.
Hạ Hầu Xá đứng nghe, có điều không nói lời nào.
Hắn không phải người thích nói chuyện, có điều ánh mắt nhìn về phía
trước rõ ràng đang nói với bọn họ: Hắn vẫn đang chú ý tình hình trong
trận.
Con Chu Tước lửa chỉ là một nốt nhạc đệm không quan trọng, Kiến Sầu vẫn
tiếp tục tiến lên với tốc độ cao, Tạ Bất Thần vẫn đang đi theo Kiến Sầu
cách từ một đến ba bước, không tiến lên thêm, cũng không lùi xa hơn.
Hắn liên tục chỉ ra phương pháp phá giải trận pháp nhanh nhất, bước chân rất là ung dung, có điều vẻ nghiêm túc trên mặt thì ai cũng thấy được.
Không thể không thừa nhận, hắn rất dễ coi, cũng rất có bản lãnh.
Cho dù ung dung đứng trong trận pháp cũng không làm mọi người cảm thấy
hắn quá nhàn hạ, quá siêu nhiên, cho nên khi nhìn hắn cũng sẽ không sinh ra tâm tình chán ghét, chỉ làm người ta cảm thấy sự phối hợp giữa hắn
và Kiến Sầu quả thực đã ăn ý đến cực hạn.