Dịch: sweetzarbie
Triệu Dương chỉ là một bá tánh bình dân trong thành Uổng Tử.
Trời vừa mới tang tảng sáng mà tiếng huyên náo cứ không ngừng văng vẳng vọng qua song cửa sổ cũ kỹ, đập thẳng vào tai của Triệu Dương khiến gã không tài nào ngủ yên.
“Chuyện gì đây?”
Đang ngái ngủ, gã vừa lầu bầu vừa bực mình mở mắt ra, trên cằm râu ria tua tủa.
Một tia sáng ban mai chiếu thẳng vào trong mắt gã.
Tối hôm qua Triệu Dương uống rượu suốt với mấy tên hồ bằng cẩu hữu, hơn nữa tu vi cũng không được tốt lắm nên say bí tỉ. Bây giờ gã còn đang thèm ngủ mà bên ngoài cứ om xòm ầm ĩ mãi nên hai con mắt đỏ ké của gã long lên.
“Tổ mẹ nó, lại là đỉnh tranh chứ gì? Láo nháo, láo nháo cái rắm!”
Triệu Dương cáu kỉnh ngoác miệng ra chửi. Gã đang định quăng đống chăn mền đang đắp trên người xuống đất thì nửa chừng bỗng đứng bật dậy!
Đồ đạc bày biện trong nhà gã rất đơn sơ: tất cả gồm có một cái giường, một chiếc bàn vuông với bốn cái ghế, một cái tủ quần áo và một cái trận pháp nho nhỏ để tu luyện; ngoài ra gần cửa sổ còn có treo một chiếc chuông cầu an không biết của chủ nhà hay chủ thuê treo lên.
Nhà cửa như vậy ở Uổng Tử thành rất thường gặp.
Quỷ tu không tiền không thế mà ở được một nơi như vậy cũng đã là khá lắm rồi.
Ở trên bàn lúc này có để một tờ giấy nhăn nhúm còn hơi bay mùi rượu của trận nhậu tối hôm qua.
Triệu Dương đưa mắt liếc nhìn mà đầu óc vẫn còn váng vất. Gã đứng cách bàn hơi xa nên cũng trông không rõ lắm chữ viết ở trên tờ giấy.
Hình như hôm qua mấy người bằng hữu đã dúi nó vào tay gã thì phải?
Hình như đỉnh tranh năm nay tổ chức ở Địa thượng lâu mười tám tầng mà?
Triệu Dương mang máng nhớ rằng đám bạn có nói đỉnh tranh năm nay sẽ rất náo nhiệt. Nhưng lúc đó gã đang mải nốc rượu nên chỉ ừ hử qua loa rồi tiện tay nhét đại tờ giấy vào trong ngực, bởi vậy bây giờ trông nó mới nhăn nhúm như thế này đây.
Đỉnh tranh hả?
Hừ.
Cái trò này còn có gì đáng coi chứ?
Thật ra Triệu Dương nhập tịch vào Uổng Tử thành chưa lâu lắm, chỉ mới khoảng ba mươi năm nay thôi, nhưng đỉnh tranh thì cách vài năm gã lại đi xem, cứ như thế cũng được vài lần rồi. Ban đầu Triệu Dương còn hào hứng đi coi cho vui nhưng về sau gã lại nhận thấy không biết tại sao mà trong đó mãi chẳng có ai đáng chú ý nên lòng nhiệt tình cũng dần nguội lạnh đi.
Nhất là hai kỳ đỉnh tranh vừa rồi chỉ đơn thuần là giết qua giết lại.
Bữa nay ngươi gài ta thì mai ta sẽ chơi lại ngươi. Cứ vậy ăn miếng trả miếng qua qua lại lại. Nhưng dù sao ai mạnh thì kẻ đó thắng...
Triệu Dương xem nhiều đến nỗi nhắm mắt lại cũng có thể nói vanh vách ai thua ai thắng, kẻ nào người nào sẽ chết kiểu gì.
Cả Cực Vực ai cũng như thế thì đỉnh tranh bảo sao lại chẳng thiếu sức hút chứ?
Vì vậy Triệu Dương cũng chẳng buồn để ý đến đỉnh tranh năm nay.
Muốn đi xem thì phải tốn huyền ngọc, tuy tiền bạc đủ xài nhưng gã hoàn toàn không muốn phí tiền vào cái trò tẻ nhạt này.
“Ừ, cứ kệ cho đám thiên kiêu chi tử kia chém giết cho sướng tay đi... Nói gì thì nói, lão tử nhất định không bỏ một phân tiền đi coi đâu.”
Triệu Dương lẩm bẩm tự nói với chính mình. Tâm lý này cũng đúng như Bát phương diêm điện đã dự đoán.
“A ha...”
Gã ưỡn người há miệng ngáp to, đoạn khật khà khật khưỡng đi tới trước cái bàn quơ lấy tờ giấy, đưa mắt liếc nhìn sơ qua rồi dang tay chực quăng.
“Năm nào năm nấy cũng thế, không có chút_____ hả?”
Giọng Triệu Dương đến lúc cuối bỗng nghẹn đi vì ngạc nhiên. Năm ngón tay đang vò tờ giấy chợt khựng lại.
Đôi mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ cũng dần dần trợn to, ngay cả cái miệng cũng há hốc lên theo.
“Là tại ta mớ ngủ nên nhìn lộn sao?”
Gã vội vàng đưa tay lên dụi dụi mắt, rồi ngó lại.
Má ơi!
Chữ nghĩa cũng y vậy, đâu có gì khác đâu?
Hay tại mắt ta kèm nhèm? Dụi lại, dụi lại! Coi lại coi!
Vẫn còn hai dòng nữa!
“...”
Đêm qua chỉ ngủ được giỏi lắm là hai canh giờ, Triệu Dương đang lờ đờ liền giật mình tỉnh hẳn.
Gã cầm lấy tờ giấy dúm dó mà không tin vào mắt mình.
Sau một hồi ngơ ngẩn ngạc nhiên, Triệu Dương chợt văng tục: “Mấy lão già Bát phương diêm điện thật hám tiền bất kể mặt mũi a!”
Cái thứ vớ vẩn như thế này mà cũng dám trưng ra câu khách hả?
Tu vi lão tử tuy thấp nhưng ta không phải không biết thế nào là tu luyện a!
Mẹ bà nó, lừa ai chứ?!
“Tu sĩ hóa châu yếu nhất Cực Vực!”
“Tự cổ chí kim chưa từng có, độc nhất vô nhị!”
“Hồn châu nhỏ như bụi, lập lòe như đom đóm!”
“Nữ tu yếu nhược này sẽ có kết cục ra sao? Sống hay chết?”
... Sống với chả chết cái đầu ngươi!
Quảng cáo lố lăng không biết ngượng!
Triệu Dương tưởng chừng như nếu gã biết ai là tác giả thì sẽ dúi ngay cục giấy này vào miệng hắn không chút nể nang!
Hồn châu nhỏ như bụi, lập lòe như đom đóm!
Láo quá, có một nói mười a!
“Thiệt là hết thuốc chữa, coi bộ thiếu tiền phát điên rồi...”
Triệu Dương lắc đầu cười lạnh không tin một mảy.
Chẳng qua là để câu khách gạt người mà thôi.
Trong bụng thầm chửi “Đồ lừa đảo”, gã nhổ phoẹt một bãi nước bọt vào tờ giấy rồi vo viên nó lại thành một cục quăng cái bạch xuống dưới bàn.
Bên ngoài vẫn ầm ĩ như trước.
Triệu Dương nằm xuống muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy ồn ào đến nỗi không tài nào ngủ được.
“Không phải chỉ mới bắt đầu thôi sao? Thi văn thì có cái quái gì hay? Chẳng hấp dẫn mẹ gì! Thiệt là...”
Ủa?
Khoan đã.
Thi văn.
Triệu Dương lúc này mới nhận ra điểm thiếu sót của mình.
Đúng rồi, bây giờ thi văn.
Thật ra thi văn không có gì đáng coi, người ta chú ý đến nó chỉ để xem xem những ai sẽ tham gia vào màn chém giết vòng thứ ba.
Ở vòng thứ hai này, cả Bát phương diêm điện và quỷ tộc các phương đều thông báo rộng rãi mọi tin tức liên quan cho quỷ tu toàn Cực Vực biết.
Hay nói cho đơn giản, đi xem vòng hai thì không phải tốn xu teng nào.
Triệu Dương đứng trước chiếc giường tuềnh toàng nhìn chiếc chăn của mình nằm lăn lóc dưới đất mà chẳng buồn lượm lên.
Gã đã thề sẽ không bao giờ phí phạm một viên huyền ngọc nào cho đỉnh tranh.
Nhưng năm nay mấy lão già tai to mặt lớn của Cực Vực lại phét lác đến độ này thì gã đâm ra tò mò. Thật sự có người có hồn châu nhỏ như vậy sao?
Nghe chẳng hợp lý chút nào a!
“... Dù gì cũng chẳng tốn tiền, bất quá chỉ uổng mất một ngày đi coi chứ mấy, cứ đi, chết ai đâu mà sợ...”
Triệu Dương xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Quan trọng là có thật có tu sĩ như vậy sao?”
Phải rồi, tên này từ đâu đến vậy?
Triệu Dương thắc mắc tới đây thì quay đầu nhìn cục giấy vo viên mà mình đã vứt đi khi nãy.
“Thiệt là ẩu quá!”
Gã mắc cỡ tự trách mình rồi đi tới chui xuống dưới gầm bàn, lượm cục giấy lên.
Tờ giấy vốn đã bèo nhèo từ trước, sau lại bị gã vò thêm một lần nữa thì càng nhăn nhúm hơn.
Triệu Dương vừa lầm bầm vừa vội vội vàng vàng mở cục giấy ra. Chữ viết bên trong rất đậm nên đọc được rất rõ.
“Nữ tu Kiến Sầu, hóa châu sơ kỳ, thành Uổng Tử - Tần Nghiễm vương đệ nhất điện”
Ha ha!
Không những là người của Uổng Tử thành mà còn nằm trong danh sách đề cử của điện Tần Nghiễm nữa kìa!
Hấp dẫn nha!
“Đã vậy lại còn là nữ nữa chứ...”
Hai con mắt Triệu Dương sáng lên.
Vì ở Bát phương diêm điện chỉ có mỗi diêm quân Đô Thị - Giang Trành là nữ, từ trước đến giờ bà không muốn thấy nữ tu phải bỏ mạng vô ích trong đỉnh tranh nên không tuyển thủ hạ thông qua cuộc thi này mà trực tiếp tìm người trong Uổng Tử thành. Giang Trành tính tình khác người nên cũng không có ai xen vào chuyện của bà.
Nhưng điều này dẫn đến tình trạng___
Nữ tu tham dự đỉnh tranh chỉ lèo tèo vài người, đa phần đều có gốc gác từ thập đại quỷ tộc, trong khi đó người của Uổng Tử thành lại chẳng có mấy.
Triệu Dương không khỏi nhớ lại những người trước đây...
Nàng thì mang cá, nàng thì đuôi báo, rồi nào đầu trâu, mặt ngựa... có nàng còn cầm thanh tam cổ xoa đánh đấm tưng bừng đến nỗi da dẻ đen thui lui.... Chê các nàng không đẹp thì không phải, nhưng Triệu Dương trước kia vốn sống trên cô đảo nhân gian nên gu thẩm mỹ của gã cũng rất “người“.
Thập đại quỷ tộc là do mười đại âm soái lập nên. Tất cả đều sinh ra và trưởng thành tại Cực Vực nên hình dáng không giống như người, công pháp tu luyện cũng khác biệt.
Nam tu của mười đại quỷ tộc xấu hoắc đã đành, nữ tu cũng chẳng hơn gì. Nhất là lúc so tài...
Coi chẳng đẹp chút nào.
Vừa nghĩ tới đây Triệu Dương không khỏi ớn lạnh, da gà rùng rùng nổi khắp người.
Nữ tu này thế mà lại là người của Uổng Tử thành, hơn nữa lại không thấy có chú viết liên quan đến thập đại quỷ tộc, vậy tức là cô ta tự tu luyện rồi.
Thế thì...
Người này chắc phải là nữ tu bình thường nha!
Không biết mặt mũi ra sao...
Cái thằng quỷ làm quảng cáo này thật quá chán!
Bộ gắn một bức chân dung lên khó lắm sao mà không làm hả?
Thiệt là!
Triệu Dương bất giác thầm chửi một tràng trong bụng cái tên chết toi nào đã phụ trách cái việc này, nhưng đồng thời tâm tư của gã cũng chợt xoay chuyển.
Tuy gã đã thề sẽ không bao giờ phí một xu nào nữa vào đỉnh tranh, nhưng vòng thứ hai này lại không tốn một viên huyền ngọc nào a! Vậy nếu mình có đi xem thì cũng coi như không làm trái lời thề mà?
“Bốp!”
Triệu Dương vỗ tay cái bộp, làm bẹp luôn tờ giấy trong lòng bàn tay.
Gã đắc chí gật gù: “Đúng, hoàn toàn không có trái lời thề của ta! Ta chỉ đi xem xem thực hư thế nào thôi chứ nhất định sẽ không phí tiền cho vòng thứ ba...”
Quá tốt, cứ làm như vậy đi.
Triệu Dương vừa đấu tranh tư tưởng xong, bên tai lại vang lên ong ong tiếng ồn ào ầm ĩ từ nãy đến giờ thì trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, gã vọt thẳng tới cửa, vớ lấy áo khoác rồi mở cửa đi ra.
Ngoài đường người đi đông như mắc cửi, ai cũng tốp năm tốp ba cùng đổ dồn về phía Địa thượng lâu mười tám tầng. Ở gần đó có một quảng trường khá lớn, vòng hai đỉnh tranh năm nào cũng diễn ra ở chỗ này. Kết quả thi cũng được công bố ngay giống như khoa cử trên dương gian.
Quảng trường thi văn tại Uổng Tử thành cũng giống như ở các thành khác. Phải chờ cho đến khi vòng hai kết thúc thì tất cả mọi người mới bước qua cửa Địa thượng lâu mười tám tầng để vào đấu trường chung.
Triệu Dương vừa đi đường vừa khoác áo lên người.
Một quỷ tu ốm cà tong cà teo của tộc Nhật Du đi ngang qua, chợt thấy Triệu Dương thì hết sức kinh ngạc kêu lên: “Triệu huynh đó ư? Trông hướng mà nói, huynh đây chẳng lẽ cũng đi coi đỉnh tranh sao? Không phải chứ...”
Vào kỳ đỉnh tranh năm kia, Triệu Dương vì muốn xem cuối cùng ai đoạt đỉnh nguyên nên đã tiêu tốn đến những hơn một trăm viên huyền ngọc. Nhưng trận đồ sát vừa kết thúc, gã đã chửi ầm lên, lại còn thề với đám bằng hữu sẽ không bao giờ bỏ ra một xu nào nữa cho đỉnh tranh.
Gã quỷ ốm này chính là một trong số những bạn bè khi ấy.
Nghe thấy người này gọi mình, Triệu Dương không khỏi chột dạ. Gã cười khan một tiếng, ra vẻ tự nhiên đáp: “Ta chỉ đi coi vòng hai thôi. Ngươi cũng biết đó, vòng này không tốn tiền mà...”
“Vậy hả.”
Người bằng hữu cũng chẳng vặn hỏi gì thêm mà vội vàng đến gần Triệu Dương hồ hởi nói: “Huynh hẳn thất vọng nhiều nên không biết đó thôi. Để ta nói cho huynh nghe, đỉnh tranh năm nay có một nữ tu rất đặc biệt, người ta nói hồn châu của cô ta là yếu nhất, nhỏ nhất Cực Vực từ trước đến nay!”
“Ta cũng...”
Chết mẹ!
Chữ “cũng” vừa mới thốt ra, Triệu Dương liền hận sao không thể tự tát tai mình một cái!
Thiếu chút nữa là đã lòi đuôi, để cho người ta thấy mình cũng quan tâm lắm lắm a.
Gã vội vàng ho khan, nói chữa lại: “Ta sao chẳng biết gì cả. Có chuyện như vậy thật sao?”
Nghe ra chẳng khớp chút nào cả...
Nhưng vì chung quanh quá ồn ào nên vị quỷ tộc Nhật Du này lại chẳng nghe được nửa câu đầu của Triệu Dương. Gã vẫn hồ hởi phấn khích như trước, tiếc sao không thể nói rõ đầu đuôi cho Triệu Dương biết.
“Đúng đó. Chỉ có điều không biết mặt mũi ra sao. Mấy ngày nay cả thành đều bàn tán rầm rầm, huynh sao lại chẳng biết gì hết vậy. Thiệt là... Nói nghe nè, có người nói đã từng gặp cô ta ở chợ Sơn Hải. Hồn châu quả đúng là rất nhỏ, chỉ nhìn sơ qua không thấy đâu, nhỏ giống như cái đầu kim á!”
“A, ngươi cũng từng gặp qua nữ tu đó sao?”
Bên cạnh bỗng đâu có một giọng nói chen vào. Hóa ra là một tráng hán qua đường không quen biết tộc Đầu Bò, mặt mũi hắn hồng hào, hớn hở nhưng cứ hễ mở miệng là cả lồng ngực tựa như một cái thùng loa, tiếng vang ong ong điếc hết cả tai.
Triệu Dương khóc thầm trong bụng. Gã cũng định trả lời người bạn y như vậy, có ngờ đâu lại có kẻ nhảy ngang vô trong họng gã chứ?
“Ta...”
“Đúng vậy, đúng vậy a! Vị huynh đệ này, ngươi cũng từng thấy cô ta rồi hay sao?
Không chờ cho Triệu Dương nói hết câu, người tu sĩ tộc Nhật Du mừng như gặp lại tri kỷ, tiêu sái tiến lên ôm vai tên quỷ tu tộc Đầu Bò cao lớn vạm vỡ kia.
“Để ta nói cho huynh nghe, có người còn nói là rất đẹp, mỹ nữ đó, huynh biết không?”
Tráng hán tộc Đầu Bò dường như không biết điều này, hai mắt liền sáng rực lên: “Ta lại không biết điều này à. Đầu nàng rất to, sừng trên đầu rất dài đúng không?”
“...”
Người tu sĩ ốm của tộc Nhật Du bỗng cảm thấy cánh tay mình đang ôm vai người kia chợt cứng lại.
Khác giống khác loài nên gu thẩm mỹ quả nhiên cũng khác biệt!
Liên quan mẹ gì đến cái sừng trên đầu chứ?
Tu sĩ gầy không biết nói sao, chỉ tức mình chửi trong bụng.
Bị cho ra rìa một hồi lâu, Triệu Dương lúc này mới cười khẩy, rủa thầm: Đồ thô tục!
Mấy cái đứa đầu trâu, mặt ngựa, mang cá này mà cũng so sắc đẹp. Mẹ kiếp, đứa nào đứa nấy đều quái dị như nhau!
“Sao vậy?”
Hán tử tộc Đầu Bò hơi lúng túng, không biết mình đã nói sai cái gì.
Tu sĩ ốm tộc Nhật Du vội lắc đầu cười ha ha mấy tiếng rồi nói lảng đi ngay: “Chắc là rất đẹp đó. Huynh nói xem, cô ta làm sao mà được diêm quân Tần Nghiễm đề cử vậy?”
Nào ngờ hán tử tộc Đầu Bò chưa kịp trả lời thì có một người qua đường bỗng xen vào.
“Còn phải hỏi nữa sao? Có khi cô ta là thiên tài cũng nên.”
“Vớ vẩn! Ta thấy mấy lão ở trên muốn moi huyền ngọc của chúng ta thì đúng hơn!”
“Cũng có lý nha!”
“Nhưng Bát phương diêm điện với thập đại quỷ tộc tính như vầy thì dở quá hả? Tung tin sớm quá, ừm, trong khi xem vòng hai lại miễn phí! Mọi người đi coi cho vui chứ không bỏ tiền xem vòng ba đâu.”
“Hà hà, ta cũng là...”
“Còn ta thì lại muốn đi xem mặt Lệ công tử của tộc Quỷ vương, với lại còn có cả cái tên mặt mũi cô hồn như người chết rồi ấy, thằng này tên gì nhỉ?”
“Là Trương Thang, lão tử năm đó chết dưới tay nó! Bị lăng trì đó, mấy người biết không...”
...
Trong một thời gian ngắn, cả tuyến đường chính bỗng ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Tu sĩ ốm tộc Nhật Du, hán tử tộc Đầu Bò và Triệu Dương đều đưa mắt nhìn nhau hỡi ơi____
Hóa ra người ta đều vì người nữ tu “hồn châu yếu nhất Cực Vực từ trước đến nay” này mà ùn ùn kéo nhau đi xem đông thế ư?
...
Những cảnh, những đoạn đối thoại tương tự như vậy kỳ thật còn diễn ra ở khắp mọi xó xỉnh trên Cực Vực.
Vào lúc đỉnh tranh thi văn vòng thứ hai được tổ chức đồng thời trên toàn bộ bảy mươi hai thành thì những tờ bướm như tờ nằm trên bàn của Triệu Dương đã bay khắp địa phủ.
Hầu hết mọi người đều sững sờ trước chiêu bài này.
Có người tin, nghĩ rằng đã là diêm quân Tần Nghiễm thì không đến nỗi giả; có người lại cho là một vố bịp, so với việc trăm ngày phi thăng thành tiên còn tầm phào hơn, hoàn toàn không thể nào xảy ra.
Dĩ nhiên cũng có kẻ bày trò đỏ đen, cá xem là thật hay giả.
Kỳ thực mọi người đa phần đều nghĩ giống như Triệu Dương.
Dù sao đỉnh tranh vòng hai không cần tốn huyền ngọc vẫn có thể đi xem được. Trong bảy mươi hai thành địa phủ, từ nơi quảng trường trung tâm ở bất kỳ thành nào cũng đều có thể quan sát được tình hình thi văn của thành khác. Bởi vậy mới xảy ra một cảnh tượng kỳ quái chưa từng có trên Cực Vực.
Tỷ như ở thành Phong Đô, người ta lúc tiến vào quảng trường thế mà lại chẳng bàn tán gì đến tu sĩ của thành mình mà trên miệng chỉ mấp máy nói qua nói lại nhiều lần hai chữ____
Kiến Sầu.
--------
“Kiến Sầu...”
Ở cạnh quảng trường thành Uổng Tử, Hình Ngộ nhìn tờ giấy trong tay mình không biết bao nhiêu lần, sắc mặc lúc trắng lúc xanh khó nói nên lời, thậm chí còn ân ẩn nét sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên y cảm thấy cái tên này đúng là thích hợp cho đỉnh tranh.
Lúc chợt thấy tờ giấy này, y còn không dám tin vào mắt mình.
Đúng là người nữ tu ngày nào y đã gặp trong Phẩm tự lâu, là người đã cùng đấu với y trong con hẻm sâu ấy....
Đích đích xác xác là vậy. Tất cả đều khớp với lời đặc tả trong này: một viên hồn châu nhỏ đến mức không thể tin được!
Cô ta vậy mà cũng đi đỉnh tranh...
Hơn nữa cái tên Trương Trương đáng ghét kia cũng thế, gã vậy mà cũng được diêm quân Tần Nghiễm đề cử sao?
Đối với Hình Ngộ mà nói, đây quả thực như mơ, hay nói đúng hơn là một cơn___
Ác mộng.
Từ giờ cho đến lúc bắt đầu cuộc thi đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Quỷ tu có tên trong danh sách của Uổng Tử thành đều lục lục tụ họp nơi đây. Tu sĩ xuất thân từ thập đại quỷ tộc cũng đứng ở gần đó.
Hình Ngộ là người của tộc Vô Thường nên hôm nay cùng tháp tòng với trưởng lão trong tộc. Các đồng tộc đi cùng với y có hai huynh đệ Hình Phi, Hình Phong, ngoài ra còn có kỳ tài Hình Chiến và Hình An mập mạp ú na ú nần. Tuy nhiên họ đứng cách y khá xa và đang chuyện trò với nhau một cách vui vẻ.
“Hả, các người nói Kiến Sầu gì, có thật không?”
Người hỏi chính là huynh trưởng của Hình Phong - Hình Phi, gã này cũng là người có xích mích với Hình Ngộ.
Nghe thấy Hình Phi lên tiếng, nhất là lại có dính dáng đến “Kiến Sầu”, Hình Ngộ liền quay đầu sang nhình, vểnh tai lên hóng chuyện.
Hình Phong cười mỉa nói: “Giả thế nào được mà giả! Anh cứ nhìn người ta đang bu đông bu đỏ kia thì biết. Tất cả đều vì cô ta mà đến đó. Thật là vừa ngu xuẩn vừa thiển cận!”
“Sao lại có thể nói như thế chứ?”
Hình An tuy bề ngoài mập ú nhưng lại có vẻ thật thà.
“Tần Nghiễm vương điện hạ không phải là người tuyển chọn tầm bậy tầm bạ đâu, ta xem...”
“Dù có mánh mung đến đâu thì bất quá cũng chỉ là một tu sĩ hồn châu nho nhỏ thôi, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể bóp cho thị chết, mắc gì phải bận tâm chứ?”
Không đợi Hình An nói dứt câu, Hình Chiến mặt mũi rắn rỏi đứng bên cạnh đã cong môi lên cười mỉa, phán thẳng một câu.
“Kiến Sầu hả? Cái tên này quá hay. Tu vi như vậy ai gặp chắc cũng thấy sầu há?”
“Ha ha ha ha...”
Câu này Hình Chiến nói rất to, không ít người chung quanh đều nghe được.
Tức thì ai nấy đều bật cười, ầm ĩ hết cả một vùng.
Hình Ngộ vẫn lặng thinh không nói.
Dường như vẫn còn nhớ rõ cái đau khủng khiếp lúc bị trọng thương ngày đó, bàn tay của y bất giác từ từ giơ lên hướng về phía lồng ngực...
Đã từng có một thanh hắc kiếm nhằm trúng vào y, đâm xuyên qua chỗ này.
Màn giao thủ quỷ dị lúc ấy lại thoáng hiện ra trong trí nhớ.
Ngay lúc bàn tay sắp đụng vào vết thương cũ, Hình Ngộ chợt cảm thấy là lạ, khóe mắt liếc sơ chung quanh. Trong đám đông hình như có ai đang nhìn mình.
Y ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt trong trẻo hắc bạch phân minh đang nhìn lại.
Đây là...
Bàn tay y đang giơ lên tựa như bị hóa đá, cứ sững lại lưng chừng như vậy.
Đôi con ngươi trong mắt Hình Ngộ co lại, tưởng như muốn nghẹt thở.
Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, khoảng cách giữa hai người không gần không xa.
Ở đó có một người nữ tu mặc áo lam, dung mạo thanh đạm, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, trong tay còn cầm theo một thanh trường kiếm đã tra vào vỏ, đang đứng nhìn về phía tộc Vô Thường bên này.
Tuy tiếng cười kêu ngạo của Hình Chiến chói tai như vậy nhưng dường như nàng không hề tức giận mà chỉ coi như mây gió thoảng qua.
Khi nhận ra Hình Ngộ cũng đang nhìn về phía mình, nàng từ từ đưa mắt nhìn sang, cùng đối mặt với Hình Ngộ.
Dường như nàng nhận ra y nên trong đôi mắt chợt ánh lên vẻ sửng sốt ngạc nhiên, nhưng cái vẻ ấy liền thoáng đổi ngay sang thành một sắc thái vi diệu khác, phảng phất bên trong một điều gì đó khiến cho y cảm thấy da đầu mình tê dại.
Rồi sau đó, tựa như gặp lại người quen cũ, nàng hơi khẽ gật đầu, mỉm cười chào y theo lễ...
Ôi, nụ cười hàm tiếu ấy sao mà hãi hùng.