Ta Không Thành Tiên

Chương 302: Chương 302: Ngày cuối cùng




Dịch: sweetzarbie

Là chữ khấu - 叩?

Mão - 卯?

Khước - 却?

Hay là chữ tá - 卸?

...

Còn chữ nào nữa không?

Biết bao chữ ghép với chữ “tiết - 卩” lần lượt lướt qua trong đầu Kiến Sầu.

Cho dù không phải nửa chữ mà là nguyên một chữ hẳn hoi thì sợ rằng cũng chẳng ích gì.

Chỉ với một chi tiết vụn vặt thì làm sao có thể chắp vá dựng lại nội dung đây?

Kiến Sầu đã thử phục hồi chữ viết từ những dấu vết còn sót lại trên mặt giấy nhưng chẳng thấy có chút biến hóa nào. Cho hay việc này ở Cực Vực không phải cứ muốn là làm được đơn giản như vậy. Ngoài cách đó ra, chỉ còn có nước lùi về quá khứ mới có thể xem được. Nhưng điều này lại vượt quá khả năng của nàng.

Kiến Sầu đứng lặng trước khung cửa sổ dán giấy mà thần sắc ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Nhưng...

Nàng tuyệt không hối tiếc.

Giữa con người thần bí này và Tạ Bất Thần, giữa y và người chủ trước căn nhà này và thậm chí là cả với nàng đều có một sợi dây liên hệ huyền diệu. Nhưng nàng đã cố vắt óc suy nghĩ mà cũng không đoán ra nổi người này là ai.

Giữa người chủ trước và vị cường giả này, rốt cục ai gian trá?

Cả hai đều khó phân biệt.

Một người thì từ ngoài đến, có khả năng sẽ phá cửa mà vào, nhiều khi nguy đến tính mạng;

Người kia thì lưu lại bút tích bí hiểm ở trong nhà, trong nhất thời không hại nàng ngay.

Nàng vốn đã bán tín bán nghi trước những việc xảy ra nơi đây nên dù nếu thời gian có quay ngược trở lại, nàng cũng sẽ nhất định không đẩy cửa ra mà đi xem thử.

Kiến Sầu khẽ thở dài. Nàng đưa tay đẩy ra hai cánh cửa sổ lúc này đã không còn gì khác thường, miệng thì thầm nói: “Mất thứ này được thứ kia...”

Hương hoa mai đã không còn nồng đượm như trước.

Kiến Sầu nhẹ nhàng lại gần nụ hoa, ngửi hương thì thấy còn thoang thoảng một mùi lạ khác.

Trước cánh cửa thư phòng mở rộng, nàng khẽ cau mày, quay người nhìn xuống đất.

Nhang tím đứt gẫy đang nằm rải rác trên sàn.

Nàng cúi người nhặt từng đoạn lên thả hết vào lòng bàn tay mình. Mùi nhang tỏa ra càng lúc càng nồng.

“Mùi này...”

Ánh mắt Kiến Sầu chợt trở nên hơi nghi ngại. Nàng cẩn thận xếp hết chỗ nhang vào trong cái hộp chật hẹp rồi bỏ nó vào túi càn khôn.

Căn nhà này cổ quái dị thường.

Nếu những lời tự thuật viết trên cửa sổ kia là thật thì chủ trước nhà này là một người tài năng thâm sâu khó lường. Với khả năng hiện tại của mình, nàng dĩ nhiên không thể sánh được với y.

Trước mắt chỉ có duy nhất một việc mà nàng phải làm___

Đi đỉnh tranh!

Cuộc chiến ở ẩn giới Thanh Phong Am đã xảy ra cách đây gần một trăm ngày thì cũng đúng ngần ấy thời gian Kiến Sầu bị kẹt tại Cực Vực này.

Trong lúc nàng bị trọng thương, sức cùng lực kiệt, quỷ phủ có tâm thần tương liên với nàng đã bị thất lạc ngoài ý muốn. Có lẽ hiện tại Thôi Giác đã trình nó lên diêm quân Tần Nghiễm rồi.

Nhưng phải làm sao mới có thể mang quỷ phủ về, câu hỏi này bây giờ nàng không còn nghĩ đến nữa. Trong khi pháp khí còn do Tần Nghiễm - đệ nhất diêm quân điện thứ nhất - nắm giữ, việc này chẳng khác nào đi nhổ răng cọp, nguy hiểm trùng trùng.

Kiến Sầu không khỏi bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

Rời Cực Vực hay đoạt lại quỷ phủ?

Nghe thì có vẻ khó khăn nhưng thật ra nàng chỉ có mỗi một con đường mà thôi__

Rồi khỏi Cực Vực.

Tu vi chẳng tới đâu, đoạt lại quỷ phủ là cầm bằng tự sát.

Mối liên hệ tâm thần tương liên giữa nàng và quỷ phủ vẫn còn đó nên Kiến Sầu không cần phải lo Cực Vực lợi dụng quỷ phủ làm loạn. Chỉ cần nàng còn sống ngày nào thì ngày đó nàng vẫn là chủ nhân của nó! Diêm quân Tần Nghiễm cho dù có khả năng thông thiên triệt địa cũng không có cách nào thay đổi được điều này.

Chỉ cần nàng có thể rời khỏi Cực Vực thì có thể đảm bảo được cho mình một môi trường an toàn nhất để tu luyện. Đến một ngày nào đó việc trở lại Cực Vực, chiếm lại quỷ phủ cũng sẽ nằm trong kế hoạch của nàng.

Còn về ý định muốn nhìn trộm luân hồi ban đầu, đứa con yểu mệnh của nàng...

Ánh mắt Kiến Sầu lại trở nên đắn đo ưu tư.

Từ giờ đến lúc mở màn đỉnh tranh chỉ còn có mười ngày.

Nàng muốn rời khỏi Cực Vực thì phải bỏ hết mọi chấp niệm của mình.

Dĩ nhiên, kể cả con nàng.

Hơn nữa, nàng tự nhiên cũng nhận thấy suy nghĩ của mình dường cũng chịu ảnh hưởng từ việc đã xảy ra.

Con người ta tồn tại trên đời là vì có trí nhớ. Đứa bé chết non kia có biết nàng là mẹ của nó không?

Nàng hiểu giữa cả hai chỉ có một đoạn nghiệp duyên ngắn ngủi. Nếu nó không đi làm quỷ tu thì sau khi nhập luân hồi rồi, mọi chuyện trước kia sẽ quên hết cả, tâm hồn lại thành như một tờ giấy trắng. Đến lúc đó thì còn nói đến việc nàng có phải là mẹ nó không, nó có phải là con nàng không để làm gì nữa?

Kiến Sầu nghĩ vậy mà chợt cảm thấy thẫn thờ.

Nhưng nàng không thể nào không thôi nghĩ đến.

Bàn chân nhẹ nhàng chầm chậm dạo bước trong thư phòng, Kiến Sầu vì vậy chợt nhận ra nỗi lòng của mình cũng giống như của người chủ trước, cũng trăn trở băn khoăn về thân phận con người, luân hồi và cái tôi của mình.

Cứ thế, tâm trí chìm trong miên man nghĩ ngợi không dứt.

Mãi cho đến khi sắc trời trở nên sâm sẩm tối, Kiến Sầu mới dứt khoát bước đến trước cửa sổ rồi quay ngay lại thư án.

Có nghĩ nhiều cũng vô ích.

Việc trước mắt cần phải làm là xem xem làm sao mới có thể nắm được phần thắng trong đỉnh tranh sắp tới còn hơn là cứ vẩn vẩn vơ vơ những chuyện này.

Nàng bế quan tu luyện đã khá lâu, thực lực dường như có tăng tiến thêm một chút, nhưng hồn châu thì lại hơi nhỏ hơn trước, tình cảnh quả thật là dở khóc dở cười.

Tuy hồn phách vẫn chưa được hoàn hảo nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều lắm.

Với tình hình này mà nói thì tốc độ tu luyện hẳn sẽ nhanh hơn.

Nhưng chỉ còn có mười ngày thôi.

Phải làm sao mới thể mau chóng tăng cao thực lực trong vòng mười ngày này đây?

Tâm trí Kiến Sầu xoay chuyển như chớp.

Tranh thủ mười ngày này liều mạng tu luyện chăng?

Thôi đi.

Cho dù nàng kỳ tài ngút trời nhưng chỉ với mười ngày thì làm được gì?

Tạ Bất Thần cũng chỉ mười ngày trúc cơ đó thôi?

Nhưng đó dù sao cũng là cảnh giới trúc cơ và cũng chẳng có ai mười ngày kết đan như hắn.

Huống chi Kiến Sầu vẫn còn nhớ lời Thôi Giác dặn trước lúc ra đi.

Tu vi của nàng càng thấp, hồn châu càng nhỏ thì vào đỉnh tranh mới có sức hấp dẫn người xem, mà đây cũng là con át chủ bài của nàng nữa.

Vì vậy tu luyện là không được.

Kiến Sầu liền gạt ngay ý tưởng này. Sau đó, một kế hoạch hoàn chỉnh liền mau chóng vạch ra trong đầu nàng.

Nội công không được thì còn có ngoại công a.

Thực lực của tu sĩ phần lớn đều dựa trên tu vi của bản thân nhưng nhiều khi ngoài tu vi còn có rất nhiều nhân tố khác ảnh hưởng đến thực lực.

Trên đời này có một loại tu sĩ mà ai cũng ghét.

Cố Thanh Mi hay Trần Đình Nghiên thuộc loại này.

Tu sĩ xuất thân bình thường có lỡ thấy bọn họ thì tốt hơn hết là kính nhi viễn chi, chớ dại dính vào;

Còn ai tu vi ngang ngửa nhưng nghèo rớt lỡ gặp bọn họ thì cũng nên lảng đi, chứ không thì trông người ta khoe của chắc tức muốn ói máu.

Loại tu sĩ như vậy tu vi không được thâm hậu cho lắm, chiến lực cũng không quá cao nhưng pháp bảo đầy mình, cái nào cái nấy cứ móc ra là giá trị liên thành, cực kỳ quý hiếm.

Ngươi muốn liều mạng với ta hả? Chỉ cần quăng một món giấu trong người ra thì nhiều khi cảnh giới cao hơn nhưng hồn cũng về Tây thiên không chừng.

Trước kia tuy Kiến Sầu không cảm thấy bọn họ kém cạnh nhưng cũng không đồng ý lắm với cách tu luyện bỏ gốc lấy ngọn như vậy.

Nhưng thời thế hiện giờ đã khác...

Nàng lập chí muốn trở thành người xuất sắc trong số họ!

Dùng pháp khí được không?

Hay đan dược?

Phù lục?

Trận pháp?

...

Chuyện nhỏ!

Hiện giờ cái gì nàng cũng thiếu, chỉ có tiền là dư thừa!

Nhiều thiêu kiêu xuất sắc tham gia Cực vực có được một thanh pháp khí thật tốt giá tới mấy vạn huyền ngọc cũng đã là cực hạn rồi.

Gia sản của bọn họ làm sao bì được với nàng chứ?

Nên nhớ lúc trước Kiến Sầu đã kiếm chác được một vố kha khá nhờ vào cái đống đồng nát của tiểu chồn. Hơn nữa, trước khi nàng bế quan tu luyện, viên chưởng quỹ lùn của Phẩm tự lâu có truyền tin tới, mong có dịp gặp nàng, nếu được sẽ theo chợ Sơn Hải đến Uổng Tử thành để hai bên giao dịch. Lúc đó, nàng lại đang bận luyện đan, không dám phân tâm nên không trả lời.

Nhưng bây giờ...

Đúng là lúc cần đồ!

Kiến Sầu nghĩ đến đây liền trút ngay đồ đạc trong túi càn khôn ra.

Một loại là đồ cấp bậc thấp, có đem ra xài ở Cực Vực cũng không làm cho ai nghi ngờ; kế đến là những thứ có đẳng cấp tương đối cao có thể khiến cho người ta chú ý; sau đó là những món tuyệt đối không thể xuất hiện ở Cực Vực nhưng lại có khả năng giết địch bảo vệ tính mạng. Phần nhiều trong số này là pháp khí, phù lục có tính sát thương và phòng ngự. Riêng đan được thì nàng sắp xếp để hẳn sang một bên.

Phần còn lại là trận pháp.

Trong túi càn khôn của nàng có hơn mười cái trận bàn, phải gắn linh thạch vào thì trận pháp mới hình thành. Có điều linh thạch ở Cực Vực lại là thứ hiếm có, nếu sớm lộ ra thì không chừng chưa đến kịp đến được tầng thứ mười tám nàng đã bị người ta đập chết rồi.

Vì vậy Kiến Sầu trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt vừa lướt qua trên giá sách thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.

Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát.

Kinh nghiệm cổ nhân hẳn không lừa ta.

Có cái bảo khố khổng lồ này ở đây thì sợ gì không chế được trận pháp uy lực kinh thiên động địa?

Cứ theo sách mà làm thì cũng có thể lấy trận bàn đập chết đối thủ như chơi!

Hơn nữa...

Chỗ thư tịch này nàng còn chưa có xem hết.

Trận pháp nhiều vô thiên lủng, không coi rất uổng.

Không chừng lại còn tìm ra thứ gì lợi hại nữa thì sao.

Đồ đạc trong túi càn khôn đã sắp xếp phân loại đâu ra đó. Chỉ còn mỗi việc xem cách lợi dụng trận bàn để chế tác trận pháp nữa mà thôi. Kiến Sầu không chút chần chờ, đi ngay về phía chỗ sách đang chất chồng thành đống.

Từ giờ đến đỉnh tranh còn mười ngày nữa, không biết cục diện mà người chủ trước đã bày ra có thành hay không. Nếu không thành, có lẽ y vẫn còn ở trên thập cửu châu hay đang lang thang đâu đó trên cô đảo nhân gian cũng không chừng.

Bao nhiêu sách vở nơi đây là bốn trăm năm tâm huyết nghiên cứu của y để dựng thành một kế hoạch giấu trời qua biển.

Kiến Sầu bây giờ chẳng cần biết người nào muốn hãm hại nàng.

Dù sao sách vở cũng sẵn đó, cần gì phải e dè người chủ trước xảo trá này làm chi.

Kiến Sầu nghĩ thông mọi điều thì lấy ngọc giản ra nhắn tin ngay cho viên chưởng quỹ lùn. Nàng báo cho hắn biết rằng mình đã xuất quan, nhưng vì phải tham gia đỉnh tranh nên trong vòng mười ngày tới cần phải gặp nhau để giao dịch, ngoài ra còn dặn mang theo thêm thật nhiều đồ bảo mạng tốt nhất của Phẩm Tự lâu.

Truyền tin xong Kiến Sầu liền thẩy ngọc giản vào trong tay áo.

Bây giờ trong khi chờ đợi viên chưởng quỹ an bài thời gian mua bán, việc còn lại rất đơn giản____

Đọc sách!

Chỉ có đọc sách mà thôi!

Một khi đã đi đỉnh tranh, rất có thể nàng sẽ không trở lại căn trạch viện này nữa. Có trời mới biết sau này nàng có còn dịp đọc những quyển sách này nữa không?

Cho nên trước khi đi nàng muốn cất hết tất cả số sách trong thư phòng này vào trong đầu mình!

Lấy ngọc giản để chép lại thì dĩ nhiên sẽ không quên. Nhưng nó là vật ngoài thân, lúc nào cũng có thể xảy ra mất mát.

Kiến Sầu biết ngọc giản tốt nhưng bây giờ nàng thích tin tưởng vào cái đầu của mình hơn.

Sau khi chọn hướng đọc theo thứ tự, Kiến Sầu liền rút một quyển sách ra rồi đọc ngấu nghiến.

“Xoạt xoạt...”

Từng trang nhẹ nhàng lướt dưới đầu ngón tay nàng tựa như cánh bướm chập chờn lay động.

Hào quang lấp lánh trong mắt Kiến Sầu. Khi mỗi một con chữ phản chiếu vào trong đáy mắt, nó đồng thời cũng sẽ in sâu vào trong trí nhớ của nàng.

Một quyển, hai quyển, ba quyển...

Mười, hai mươi, ba mươi quyển...

Một trăm, hai trăm, ba trăm quyển...

...

Ngày qua đêm lại, sáng sáng tối tối đan xen.

Dáng người thẳng băng của Kiến Sầu dần dần di động, chuyển từ giá sách gần cửa sổ đến giá sách ở gần cửa ra vào. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng toàn bộ sách trong thư phòng đều được nàng duyệt qua cho đến quyển cuối cùng.

“Cạch.”

Lại thêm một quyển khác được Kiến Sầu lấy xuống.

Đây là quyển thứ hai ngàn một trăm sáu mươi ba, nói về cách chế tạo một thứ phù lục âm hiểm có tên là “Luyện hồn kích”, lối trình bày vẫn như cũ, ghi từ hiệu quả, tác dụng, thủ pháp cho đến giải thích lý do tại sao phải làm như thế, thậm chí phiên bản yếu hơn và phiên bản nâng cao cũng được ghi chép lại.

Kiến Sầu chỉ đọc để nhớ chứ cũng không cần phải xét xem chúng có thích hợp với mình hay không.

Vì vậy, các đầu ngón tay vẫn thoăn thắt lật như trước.

“Soàn xoạt, soàn xoạt...”

Ba, năm, mười trang lướt qua cái vèo. Chỉ thoáng sau đã đến trang cuối cùng.

Mãi rồi cũng xong, các đầu ngón tay nàng lật qua lật lại lâu đến nỗi sắp đờ hết cả, thiếu điều chẳng còn chút cảm giác nào.

Hai tay đỡ lấy quyển sách, Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên. Toàn bộ số sách bên trái giá sách đã xem xong, quyển sách trong tay nàng chính là quyển cuối cùng.

Nàng quay đầu nhìn một vòng quanh thư phòng. Sắc trời hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng đổ khiến hàng hàng thư tịch trên giá chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng âm u.

Đọc xong rồi.

Ba tiếng ấy vang lên trong đầu Kiến Sầu.

Năm ngày đêm đã trôi qua.

Một thoáng liếc mắt, chữ chữ in sâu không bao giờ quên.

Hai ngàn một trăm sáu mươi ba quyển, không sót một chữ.

Thế là cả một kho sách quý báu của người chủ trước đã nghiễm nhiên bị nàng “hốt gọn” cất vào trong trí nhớ của mình.

Chẳng ai hay biết.

Nhưng Kiến Sầu tin rằng trong tương lai về lâu về dài hai ngàn một trăm sáu mươi ba quyển sách này sẽ mang lại lợi ích vô tận cho mình.

Ngón tay tê dại của Kiến Sầu mân mê vuốt ve trên trang bìa thô ráp của cuốn sách. Hoàn toàn không hiềm đến nội dung âm hiểm bên trong, nàng nhìn nó lần cuối rồi trân trọng xếp lại trên giá.

Có lẽ người chủ trước sẽ phải chờ đợi rất lâu mới gặp được “người đến sau” thực sự của y.

Về chuyện “thắp hương“....

Nhang này không phải là vật thường.

Chữ viết lưu lại chỉ nói “đốt nhang để trên thư án” chứ không có nói rõ phải là nhang gì.

Nếu ba cây nhang tím này có chỗ cổ quái thì rõ là người chủ trước bụng dạ thâm hiểm xảo trá. Nàng sẽ lấy chúng đi để cho “cục diện” mà y đã kỳ công tỉ mỉ sắp đặt bất thành. Đây chính là ác giả ác báo;

Nếu ba cây nhang này không có gì, đốt thứ thường cũng vậy thì nàng có lấy đi hay không cũng chẳng sao.

Dù sao nhang thường rất dễ kiếm mà.

Vì vậy, Kiến Sầu lấy mấy khúc nhang gẫy mà không hề áy náy trong lòng.

Có điều, một ngày nào đó, nếu người chủ ấy biết được thì không biết sắc mặt sẽ ra sao?

Một nỗi háo hức tai quái tự nhiên trỗi dậy trong lòng Kiến Sầu, nhưng nàng chẳng rảnh mà phấn khích lâu.

Sau khi xem sách xong, nàng đã biết mình cần loại trận pháp nào.

May mà huyền ngọc hay linh thạch lắp lên mười cái trận bàn đều có hiệu quả như nhau.

Hiện tại Kiến Sầu không đi nghiên cứu nguyên lý vận hành của trận pháp mà chỉ gắn huyền ngọc vào, bắt chước làm y theo như đã đọc trong sách.

Mỗi cái đều có công dụng riêng: hoặc là sức công kích cực kỳ mạnh mẽ, hoặc là khả năng phòng ngự bá đạo đến nghịch thiên.

Loại đầu Kiến Sầu làm bảy cái, loại sau ba cái. Nói cho cùng nhiều khi công chính là thủ, tiến chính là lui.

Vì hiểu biết không đến nơi đến chốn, nên Kiến Sầu loay hoay mãi, cuối cùng hết một ngày trời nàng mới gắn xong huyền ngọc vào mười cái trận bàn kia.

Trong thời gian đó, viên chưởng quỹ lùn cũng đích thân đến trạch viện bí mật giao dịch với nàng. Y mua hết số đồng nát còn dư lại trước kia, hơn nữa lại còn bán rẻ vài món quý đến nỗi ai thấy cũng phải líu lưỡi nghẹn họng thốt lên một câu “Đồ tốt“. Đến lúc y rời nhà thì trên người Kiến Sầu không còn dư lại bao nhiêu huyền ngọc nhưng trong tay lại nắm ba món pháp khí dùng để làm đòn sát thủ có thể đập chết tu sĩ ngọc niết sơ kỳ trong nháy mắt!

Ngày hôm sau, Trương Thang đến nhà. Y đưa cho nàng một cái túi gấm, bảo rằng bốn ngày sau sẽ đến đón, lại phá lệ chuyển lời giúp Trần Đình Nghiên rằng đến ngày đó sẽ cùng nhau đi đỉnh tranh vòng hai luôn, nói đoạn đưa trước cho nàng đề thi rồi mới rời đi.

Kiến Sầu đoán là bọn Thôi Giác đã loan tin nàng sẽ tham gia đỉnh tranh. Trần Đình Nghiên nghe vậy mới hỏi tin tức từ chỗ Trương Thang.

Còn tại sao phải nhờ người nhắn tin...

Có gì khó hiểu đâu?

Trần tứ gia chính là một tay “Miệng cắn đan tu luyện, người giắt đầy pháp bảo” lão luyện, Kiến Sầu gà mờ nửa mùa bắt chước học theo điên cuồng sắm đồ đã muốn chết. Bởi vậy có lẽ y cũng bận bịu không kém nàng.

Thêm được một món là thêm cơ may thủ thắng mà.

Chỉ đến lúc này, Kiến Sầu mới thấy hiểu Trần Đình Nghiên, hơn nữa lại còn cảm thấy cảm thông như người đồng cảnh ngộ với y.

Túi gấm mà Trương Thang đưa cho cũng là một vật giống như túi càn khôn của nàng, đáy túi thêu chỉ vàng, ở bên trong có đủ thứ đồ của Bát phương diêm điện, đan dược phù lục phẩm loại phong phú, thậm chí còn có rất nhiều pháp bảo cường công xa xỉ chỉ để dùng một lần duy nhất. Có thể nói cái gì cần có đều có.

Thậm chí trong số đó còn có một món “sát thủ” cao cấp!

Kiến Sầu nhìn vật phẩm mà choáng ngợp. Nàng cảm thấy diêm quân Tần Nghiễm rất có thành ý, hành sự khí phách, rộng rãi, không những vậy lại còn biết rất rõ mình cần những gì.

Đã thế thì trước khi đến vùng ranh giới âm dương, nàng sẽ ra sức diễn trò cho tốt.

Khóe môi khẽ nở nụ cười hài lòng, Kiến Sầu cho tay vào túi lấy ra một tờ giấy mong mỏng. Chỉ liếc sơ nàng cũng biết nó ứng với yêu cầu đầu tiên của mình. Trong đó ghi danh sách các quỷ tu mà Bát phương diêm điện đã an bài để “chiếu cố” nàng.

Trong lòng vừa háo hức vừa hồi hộp, Kiến Sầu thong thả mở tờ giấy ra.

Bút tích bên trong viết theo lối quan các* vô cùng đơn giản, nhìn là biết Thôi Giác viết.

*Thể chữ quan các là kiểu chữ dùng trong thi cử thời Minh Thanh. Chữ viết đậm, vuông vắn, rõ ràng...

- Trương Thang, ngọc niết trung kỳ - Tần Nghiễm vương điện thứ nhất;

- Lệ Hàn, ngọc niết trung kỳ - Tộc Quỷ vương thành Uổng Tử;

- Ngưu Đống Lương, ngọc niết trung kỳ - Tộc Ngưu Đầu thành Phong Đô;

- Phan Hạc Tầm, ngọc niết đỉnh phong - Chuyển Luân vương điện thứ tám;

Cả thảy là bốn người!

Hơn nữa tu vi đều từ trung cảnh ngọc niết trở lên!

Làm Kiến Sầu phải hít thật sâu một hơi khí lạnh.

Quan hệ giữa Trương Thang và Kiến Sầu khá tốt nên tên y có xuất hiện trong danh sách cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Phan Hạc Tầm là người có tu vi cao nhất và vì diêm quân Chuyển Luân cũng là người vừa đề cử y vừa đề nghị đặc cách cho Kiến Sầu tham gia đỉnh tranh, nên việc y có tên trong danh sách cũng hợp tình hợp lý.

Ngưu Đống Lương thì Kiến Sầu không quen.

Nhưng còn Lệ Hàn...

Điều này khiến cho nàng hơi bất ngờ.

Lệ Hàn tuy chỉ tới ngọc niết trung kỳ nhưng cách thức y hiện thân ở Địa thượng lâu mười tám tầng thật quỷ dị, đã vậy y lại còn có thể xuất ra một chiêu đoạt mạng kinh hồn kia nữa. Sau đó, theo lời Trần Đình Nghiên nói lại thì hóa ra y tu luyện “pháp thân Bất Động Minh Vương“. Bao nhiêu đó chuyện cũng đủ tạo nên tầng tầng hào quang cho một cường giả lãnh khốc vô tình.

Lúc đó Kiến Sầu cũng ngồi xem y từ xa.

Nhưng cái người này có phải là kẻ thiện lương gì cho cam.

Sao Bát phương diêm điện lại chỉ định y đi bảo vệ nàng chứ?

Khó mà tưởng tượng nổi...

Tự đáy lòng không khỏi cảm thấy cảm thấy kỳ lạ, Kiến Sầu cứ bần thần cầm mãi tờ giấy mà suy nghĩ mãi.

Nàng sẽ chú ý đến những người này nhưng sẽ không hoàn toàn phó mặc mình cho bọn họ.

Mạng sống của mình dĩ nhiên phải do mình nắm giữ trong tay mới đúng.

Trong mấy ngày còn lại, Kiến Sầu học làm quen với cách sử dụng đủ thứ pháp bảo vừa mới nhận được, trong số đó thậm chí còn có cả một thanh hắc kiếm mới toanh. Mặt khác nàng cũng tranh thủ thời gian rà soát lại toàn bộ căn trạch viện.

Kiến Sầu vô cùng tò mò muốn biết “Ám khí” hình cây thước đã đánh lén mình khi đó. Tiếc rằng nàng tra xét cái khe mãi một hồi lâu mà vẫn không tìm ra được gì. Có lẽ vì “ám khí” đâm xuống quá sâu, hoặc có nhiều khi nó đã tiêu biến mất rồi.

Kiến Sầu có trăm nghĩ ngàn suy cũng không tìm ra lời giải, rốt cục tự biết khả năng mình có hạn nên đành thôi.

Ba ngày còn lại ấy thấm thoát trôi qua.

Vào sáng sớm ngày cuối cùng, ánh hừng đông hiện lên xé tan màn đêm âm u đang bao phủ Cực Vực và đồng thời cũng làm bừng lên một bầu không khí náo nhiệt trên khắp bảy mươi hai thành trì của địa phủ.

Toàn Cực Vực ầm ầm sục sôi.

Kiến Sầu đã ngồi đả tọa dưới mái hiên cả đêm rồi. Tiếng ồn ào rầm rĩ như muốn lật ngược cả tòa thành khiến nàng mở choàng mắt, ngước đầu lên nhìn bầu trời vẫn còn đang mờ tối trên cao.

Người ở bên ngoài đang háo hức trước một trường mưa máu gió tanh đang sắp sửa khai mạc.

Còn nàng trong lòng chỉ mong sao cho chóng lên đường trở về Nhai Sơn!

Kiến Sầu đứng dậy, chỉnh lại xiêm y, rồi bước ra cửa, cử chỉ dáng điệu tự nhiên thanh thoát như nước chảy mây trôi.

“Két...”

Trương Thang và Trần Đình Nghiên đã chờ trước cửa từ lâu. Một người mặc hoa bào tím đậm còn người kia thì uy nghiêm trong bộ hắc y đen. Cả hai nghe thấy tiếng kẹt cửa thì quay đầu lại nhìn.

Kiến Sầu cũng đã nhìn thấy họ.

Trong một thoáng ánh mắt giao nhau, tự nhiên không hiểu sao nàng lại tưởng mình như đang thấy lại cảnh xưa.

Nhưng tiếc thay, người chờ nàng lại không phải là bạn bè kết giao trên Nhất Nhân đài.

Nàng ra khỏi cửa, nụ cười tươi tắn trên môi: “Nhị vị, đã phiền mọi người phải chờ Kiến Sầu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.