Ta Không Thành Tiên

Chương 296: Chương 296: Luyện Chế Nghịch Hồn Đan




“Róc rách, róc rách...”

Dòng nước màu tím nhạt từ trong chiếc bình ngọc từ từ tuôn đổ vào trong bình mai.

Kiến Sầu tuy ngoài miệng thở vắn than dài nhưng trong cử chỉ lại rất cẩn thận, nghiêm túc.

Người chủ trước của gian thư phòng này hình như say hoa mai đến phát cuồng. Nàng mặc dù không biết lai lịch của y ra sao, nhưng đã có duyên, hơn nữa lại được y gửi gắm nhờ vả thì làm sao có thể làm ngơ cho được?

Vì vậy, tuy tiếc thì tiếc nhưng cũng không nên phụ lòng người ta.

Không bao lâu sau, nước ao chuyển sinh màu tím nhạt dần dần dâng lên. Chờ đến khi được bảy phần bình, Kiến Sầu mới dừng tay.

Nước trong chiếc bình ngọc bây giờ chỉ còn lại chừng một nửa.

Nước này tuy có thể nuôi dưỡng vạn vật nhưng dù sao ba cành mai cũng đã khô héo từ lâu nên Kiến Sầu cảm thấy rất tò mò: Nước đã châm vào rồi, không biết nó có hiệu quả thật không?

Nàng chăm chú nhìn.

Chân gốc của cả ba cành mai đều cắm ngập trong nước ao chuyển sinh màu tím nhạt.

Vào lúc này, từng từng lớp lớp đốm sáng huyền ảo màu lục đậm cứ không ngừng bung hiện trong nước. Chúng từ từ bám vào gốc rồi lan dần lên phía trên.

Lớp vỏ trên cành mai vốn khô đen, từ lâu đã chẳng còn chút nhựa sống nào, nhưng khi những đốm sáng kia chạm đến thì cái sắc đen chết chóc bên ngoài lại nhạt đi. Thậm chí qua một lúc, từ gốc cho đến ngọn, các cành còn có vẻ trở nên xanh hơn, tràn đầy sức sống!

Thật là thần kỳ!

Kiến Sầu bất giác tròn mắt nhìn, sững sờ trước biến chuyển “cải tử hoàn sinh” kỳ diệu này.

Những đốm sáng huyền ảo màu lục đậm kia chính là chỗ lợi hại của nước ao chuyển sinh. Chúng dường như tự sinh ra từ trong nước liên tục không ngừng, sau đó lại bám lan tiếp lên thân mai. Cứ như vậy, ba cành mai đều dần dần trở nên tươi tốt như trước.

Chỉ có mỗi nụ hoa là dường như biến hóa hơi chậm một chút.

Sức hồi sinh trong đốm sáng lan đầy cả cành mai, rồi vươn về phía chiếc nụ, thấm qua từng cánh hoa một. Các cánh hoa thâm đen khô héo liền trở nên tím đen, rồi chuyển sang đỏ tím...

Màu sắc dần dần gần giống với màu hoa thật sự.

Một nụ hoa muốn trở về nguyên dạng hẳn phải cần nhiều sức hơn.

Kiến Sầu rất tò mò muốn biết rốt cuộc nó có nở được hay không nên cứ dán mắt nhìn không chớp.

Qua khoảng một khắc sau, cái búp hoa kia mới lấy lại được dáng vẻ nguyên thủy.

Thế là ba cành mai khô gầy lại được phục sinh. Thậm chí chiếc nụ mà Kiến Sầu lúc trước đã không dám đụng vào cũng căng tràn nhựa sống....

Nhưng nó lại không nở ra.

Công hiệu của nước ao chuyển sinh dường như đến đây là tự động ngừng hẳn.

Nhưng Kiến Sầu nhìn kỹ lại, thấy những đốm sáng màu lục đậm trong bình tuy nhạt đi nhưng lại không biến mất mà còn trông có vẻ bừng bừng sôi sục, có lẽ nhờ đó mà những hư tổn trên cành mai được khôi phục, bồi bổ.

Nhưng...

Những đốm sáng huyền ảo này không có ý làm cho nụ hoa bung nở.

Vào lúc bị chết héo, nó vẫn còn là một cái búp nên lúc hồi sinh thì cũng dừng lại ở đúng trạng thái này, thành thử thế mà lại hợp lý, thuận với quy luật tự nhiên.

Kiến Sầu cứ đăm đăm nhìn chiếc nụ mãi không rời mắt. Nàng ngắm nhìn sắc hồng diễm lệ trên đầu búp hoa mà có cảm giác như trái tim mình cũng bừng bừng sục sôi sức sống như nó.

Đúng thật rồi.

Đây đúng là nước ao chuyển sinh thật sự!

Hay nói cách khác, nàng quả là có hy vọng luyện chế ra “Nghịch hồn đan” để sửa chữa hồn phách của mình!

Nhất thời, trong lồng ngực Kiến Sầu tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đang đốt, bức bách đến nỗi nàng phải mở tung hai cánh cửa sổ ra để đón từng làn gió lạnh ngoài trời thổi vào, cho gió lướt nhẹ trên hai gò má, cho sự hào hứng sục sôi trong đáy lòng nguội dần bớt đi.

Một hồi lâu sau, Kiến Sầu mới tạm coi như bình tĩnh lại, đồng thời kế hoạch phương hướng hành động cũng lơ lửng vạch ra trong đầu.

Trước sói, sau hổ. Không biết người nào ở Tiếp Dẫn ty đang tra xét nàng, chỉ sợ thân phận bị bại lộ là rất nguy hiểm; trong khi đó âm dương giới trong truyền thuyết thì lại ở sâu tít dưới mười tám tầng địa ngục, muốn lẻn vào đó thật khó như hái sao trên trời.

Nhưng chỉ với sức của một mình nàng thì những việc này vô phương hóa giải. Điều duy nhất mà nàng có thể quyết định chính là ở khả năng của mình___

Nâng cao thực lực bản thân, lấy bất biến ứng vạn biến.

Tuy tu luyện là việc dĩ nhiên phải làm nhưng vấn đề về hồn phách đối với nàng lại cực kỳ quan trọng. Cơ hội tốt đang ở trước mắt, đao mài có bén thì đốn củi mới mau, nếu hồn phách được sửa chữa rồi lại tu luyện thêm nữa thì chẳng phải là làm chơi ăn thiệt sao?

Sau khi hạ quyết tâm, Kiến Sầu liền nuốt một viên đan để bồi bổ tinh thần.

Lúc trước nàng miệt mài đọc sách một mạch không nghỉ nên hao tổn rất nhiều sức lực, cơ thể cũng có phần mệt mỏi. Thuốc vừa uống vào, dược lực ôn hòa trung chuyển toàn thân.

Kiến Sầu ngồi xuống điều tức một lúc thì cảm thấy khỏe lại.

Việc hôm nay chớ để ngày mai.

Nàng liền quay lại ngồi vào bàn viết, đọc kỹ đan phương một lần nữa, bấm đốt ngón tay tính toán nguyên liệu.

Thứ không thể thiếu chính là thanh liên linh hỏa.

Lửa để luyện đan là điều kiện quan trọng nhất. Trong các loại dị hỏa, thanh liên linh hỏa vốn khá có tiếng. Hơn nữa, lúc vượt qua khảo nghiệm, Kiến Sầu lại được chủ nhân trong Sát Hồng tiểu giới tặng cho một ngọn. Lửa này nàng đã phục dụng nhưng vẫn còn giữ lại một đốm nho nhỏ, từ trước đến nay vẫn còn nguyên, chưa hề đụng đến.

Không ngờ bây giờ lại có dịp phải dùng đến.

Kế đó, dĩ nhiên là còn cần phải có linh tài dược thảo rồi.

Những thứ này Kiến Sầu chưa thấy bao giờ. Nàng suy nghĩ một hồi thì quyết định đi Phẩm tự lâu một chuyến, đồng thời tranh thủ đem bán chỗ “ve chai” còn dư lại kia đi. Dù sao mấy ngày nay nàng cũng không phải là không nhận được tin nhắn của viên chưởng quỹ lùn, nhưng rồi vì bận rộn bù đầu bù cổ trong gian thư phòng trùng trùng bí mật này nên không có đầu óc đâu mà để ý tới. Sau đó vận hạn lại cực đỏ nên rốt cục nàng chẳng đi đâu cả.

Lúc đẩy cửa định ra khỏi trạch viện, Kiến Sầu nhìn thấy gian phòng dùng để luyện đan phủ đầy bụi bặm ở trong sân nhỏ bên phải thì động tâm, bước qua xem.

Vốn nàng chỉ có ý ghé mắt nhìn sơ xem có thiếu thứ gì thiết yếu hay không, nếu thiếu thì tiện thể mua luôn một lần, nhưng không ngờ vào bên trong chỉ thấy có mỗi một cái lò luyện đan to có đậy nắp, ngoài ra chẳng có cái gì cả.

Kiến Sầu dạo bước trong phòng, thấy nơi này đúng là đã rất lâu không có ai lui tới, hoàn toàn khớp với những gì lão Chu đã nói. Ngoài ra, trận pháp cũng không tệ lắm.

Nàng đi quanh chiếc lò hai ba vòng, tiện tay mở chiếc nắp nặng trình trịch kia lên xem thì chợt kinh ngạc đến sững người.

Bụng lò đã không nhỏ, vậy mà lại còn chứa đầy dược liệu đủ mọi sắc màu!

Đủ thứ chủng loại, chất lượng dường như cũng chênh lệch nhau xa, trông giống như bị quăng đại vào một chỗ.

Người chủ trước thế mà lại lấy cái lò luyện đan này làm bình trữ vật.

Kiến Sầu ngẩn ngơ một hồi lâu, thực sự không biết nghĩ sao cho phải.

Nàng sờ sờ mũi, trong đầu chợt nảy ra ý hay liền đi ngay vào thư phòng mang quyển sách dạy phân biệt dược liệu ra, vừa đọc vừa đối chiếu so sánh với số dược liệu trong lò.

Đúng như dự đoán, ở trong này quả là có mấy vị thuốc nàng cần.

Quyển đan phương chính là do người chủ trước nghiên cứu ra, y hẳn nhiên đã phải dành nhiều thời gian để thí nghiệm, chứ nếu không thì làm sao sẵn có đồ đạc như thế?

Chỉ có điều, theo lời của lão Chu, người thuê nhà “vô cớ mất tích”, mà trong số những nguyên liệu này lại có không ít loại phẩm chất trân quý, y cũng chẳng mang đi...

Là vì không thể mang đi hay thật ra thờ ơ, không quan tâm đến?

Kiến Sầu nghĩ mãi không ra, vả lại nàng cũng lười suy nghĩ.

Trời cao đất rộng, luyện đan là quan trọng nhất.

Dược liệu đã đủ, linh hỏa lại sẵn trong tay, bây giờ chỉ việc bắt tay vào luyện chế nghịch hồn đan thôi.

Kiến Sầu chưa luyện đan bao giờ. Hơn nữa, luyện nghịch hồn đan rất đặc biệt, nàng hoàn toàn không dám nhờ ai luyện chế, một khi nước ao chuyển sinh bị lộ thì hậu quả khôn lường. Đến lúc đó, cho dù không bị người ta phát hiện ra thân phận thì cũng sẽ chết rất thảm. Huống chi nàng không quen biết mấy ai ở Cực Vực. Hơn nữa, cao thủ luyện đan của Cực Vực và thập cửu châu tài nghệ chênh lệch nhau khá lớn. Nếu phải mạo hiểm giao cho người ta làm để rồi rốt cục ôm phải một mẻ đan tồi thì nàng cảm thấy vẫn có tin tưởng vào bản thân hơn.

Kiến Sầu dọn dẹp sạch sẽ cái lò, để tất cả dược liệu cần thiết ở bên cạnh để tiện sử dụng.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, với số nước ao chuyển sinh sẵn có thì có thể luyện được thành hai viên nghịch hồn đan.

Nhưng đó là trên lý thuyết.

Trên thực tế, từ trước đến nay nàng hầu như chưa bao giờ đụng tay vào luyện đan. Xác suất thành công gần như bằng không. Nếu có thất bại hai lần thì cũng là chuyện rất bình thường.

Nước ao chuyển sinh có hạn, nàng tuyệt không dám làm càn.

Vì vậy, Kiến Sầu quyết định lật tìm những đan phương đơn giản để thử nghiệm trước. Nàng nhận thấy cứ y theo những điểm cần chú ý mà tác giả đã nhắc nhở trong sách cộng thêm tinh thần tập trung cao độ trong lúc luyện chế thì xác suất thành công không tệ.

Đợi đến khi luyện được liên tục khoảng ba mẻ đan mà không thất bại, Kiến Sầu cuối cùng cũng học được một chút nghề. Điều này không phải là vì nàng có năng khiếu trác tuyệt, có thể sánh ngang với Lục Hương Lãnh mà chỉ là nhờ sức học mạnh mẽ cộng với óc quan sát nhạy bén, có thể phát hiện ra được điểm mấu chốt đúng lúc và tuân thủ đúng theo dặn dò trong sách mà giải quyết.

Sau khi hơi cảm thấy mình có thể bắt tay vào việc chính, Kiến Sầu liền dọn dẹp sạch sẽ lò đan lại một lần nữa.

Nàng đem chỗ nước ao chuyển sinh còn lại đựng trong đồ bằng ngọc trắng, bỏ nó vào trong lò rồi đốt thanh liên linh hỏa lên, bắt đầu luyện thuốc.

Đây là quá trình cô đọng dược tính, chỉ cần giữ độ nóng cho ổn định nên cũng không khó lắm.

Vì vậy, Kiến Sầu rảnh tay làm việc khác. Nàng giã nát chỗ dược liệu cần thiết, lấy chiếc lò luyện đan nhỏ có được hồi còn ở Nhai Sơn ra, trút hết thuốc vào trong, châm lửa thường để nấu.

Luyện đan có hai cách.

Cách thứ nhất là nấu thuốc thành cao, sau đó có thể dùng khuôn hoặc dùng ý niệm điều khiển là thành đan;

Cách thứ hai là nấu riêng, chỉ bỏ nguyên liệu vào trong một dụng cụ hình cầu, rồi treo nó ở trong lò đan, nấu cho đến lúc khô lại là được.

Nghịch hồn đan luyện chế theo cách thứ hai.

Kế đó, cho chỗ đan dược khô này xúc tác với nước ao chuyển sinh. Đây là bước cuối cùng và cũng là bước khó nhất. Phải biết điều khiển sức lửa cực kỳ chính xác, không cẩn thận là có thể nổ lò.

Sau khi luyện chế sơ các loại dược liệu, Kiến Sầu liền tháo sợi dây xích buộc trong nắp cái đỉnh nhỏ. Sợi dây này có treo một quả cầu tròn trông giống như đồ để xông hương, chung quanh có đục lỗ để có thể cho nước thuốc vào.

Nàng bỏ số dược liệu đã sơ chế thành gần như bột phấn vào trong.

Xong xuôi đâu đó thì tập trung trông coi nước ao chuyển sinh.

Nàng để ý kỹ, cảm thấy biến đổi trong lò đan mà tim đập thình thịch nhanh hơn.

Uy lực của thanh liên linh hỏa Kiến Sầu đã từng trải nghiệm qua.

Về mặt luyện chế đan dược, có thể nói đây là linh hỏa cực phẩm.

Chỉ một lát sau, nước ao chuyển sinh màu tím nhạt trong lò sôi lên. Từ dưới đáy lò bắt đầu ùng ục nổi bong bóng. Bọt khí hết cái này đến cái khác bung ra, lững lờ trồi lên trên. Vừa chạm mặt nước thì “tách” một tiếng, bong bóng vỡ tung. Một làn khí xám nhạt tỏa ra rồi biến mất.

Hiện tượng này là do cái gọi là “âm dương tương sinh tương khắc“. Trong nước ao chuyển sinh nếu đã có vô vàn sinh cơ thì cũng có ngàn vạn tử khí, hai thứ này luôn khắc chế lẫn nhau. Vì thế việc luyện thuốc chủ yếu là để loại bỏ tạp chất và tử khí có trong nước. Sau khi khử xong hết cả, nước ao trở nên tinh khiết thì cũng là lúc phải đưa dược liệu vào.

Kiến Sầu không nôn không nóng, kiên nhẫn điều khiển đốm linh hỏa kia.

Ngoài thư phòng, trời lại sáng. Như vậy đã qua một ngày một đêm.

Ngày kế tiếp, đến lúc hoàng hôn thì khí xám thoát ra càng lúc càng ít. Toàn bộ chỗ nước trong lò đã rút lại còn một chén nhỏ. Nước tím biêng biếc, trông rất đẹp mắt.

”Ùng ục...”

Một bọt khí nóng lại đang nổi lên.

Ngay khi nó vừa xuất hiện, Kiến Sầu căng mắt, chăm chú nhìn.

”Tách.”

Một khắc sau, bọt khí vỡ tung.

Nhưng như thường lệ, ngay lúc này một làn khí xám thoát ra!

Đến lúc rồi!

Kiến Sầu nhìn thấy thì biết hỏa hầu đã đạt. Nàng liền tháo dây xích trong chiếc đỉnh cầm trong tay ra, cầm quả cầu có nhồi dược liệu quăng vào trong lò! Không ngờ, quả cầu còn chưa chạm tới nơi thì cả lò đan liền vang lên một tiếng động trong trẻo___

”Rắc!”

Một luồng hào quang tím rịm đột nhiên bùng lên bên trong!

Lúc này, Kiến Sầu vẫn còn cảm giác được biến đổi trong lò. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận thấy hình như có một cái gì đó đã đạt đến điểm cực hạn, khí tức ôn hòa của nước ao chuyển sinh vậy mà lại thình lình lạnh đi!

Sức nóng đột ngột hạ thấp!

Kiến Sầu phản ứng cực nhanh, rút ngay ngọn lửa dưới lò đan ra.

Đáng tiếc, đã quá trễ.

Trong tay vẫn còn cầm quả cầu bằng đồng nhồi dược liệu, nàng ngước mắt nhìn lên. Cái lò đan vốn nâu đỏ màu đồng là thế, vậy mà bây giờ toàn bộ lại bị một lớp băng mỏng tím bao bọc. Ghé đầu nhìn vào bên trong, chỗ nước được cô lại thành một chén kia lúc này cũng đã đông lại thành một khối ngọc tím.

Hư rồi.

Hai tiếng ấy hiện rõ rành rành trước mặt Kiến Sầu.

Nàng nhíu mày, đáy lòng chùng xuống, cả người thẫn thờ ngơ ngẩn.

Tại sao lại thành ra như vậy?

Kiến Sầu cảm thấy đau đớn, nuối tiếc trong lòng. Lúc đầu, châm nước đến tận bảy phần bình thì cũng đành, dù sao cũng là để báo đáp ân tình của người ta. Nhưng bây giờ rốt cục đã gặp chuyện gì?

Ngay cả mình cũng lại tiêu xài phung phí sao?

Nàng đưa tay bóp bóp trán, dáng điệu hơi có vẻ không thoải mái, khó coi.

Ban đầu, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp.

Dựa vào ghi chép trong sách, luyện đến lúc cực hạn, khi nước ao vừa trở nên hoàn toàn tinh khiết thì phải kịp thời đưa dược liệu vào. Sau đó nấu tiếp đến hơn sáu mươi ngày nữa thì được một viên nghịch hồn đan.

Tại sao...

Kiến Sầu cẩn thận nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra trong công đoạn lúc nãy.

Lúc tử khí từ bong bóng nước thoát ra, nàng nghĩ là đã nấu đến cực hạn nên mới vội vàng lấy quả cầu đồng bỏ vào, ngờ đâu ngay lúc đó lại xảy ra tiếng nổ...

Đang yên đang lành, tự nhiên lại xảy ra chuyện, mà thời gian hầu như chỉ kéo dài trong vòng một hơi thở thôi!

Chẳng lẽ vấn đề chính là ở khâu này?

Trong tay Kiến Sầu chỉ đủ nguyên liệu để chế hai viên nghịch hồn đan. Để phòng bất trắc, nàng đã chia ra làm hai nhưng không ngờ lần đầu tiên đã thất bại. Chỉ còn lại một lần thử nữa thôi, dù cho nàng có can đảm cẩn trọng đến mức nào thì lúc này cũng không khỏi phập phồng lo lắng.

Cố nén phiền muộn trong lòng, Kiến Sầu bỏ quả cầu đồng sang một bên rồi đi đến cạnh lò đan. Nàng phóng linh thức ra, cẩn thận dè dặt tiến tới từng chút một, định khảo nghiệm khối nước đã biến thành một cục băng màu tím kia.

Thật bất ngờ, ngay lúc linh thức vừa chạm đến, Kiến Sầu liền cảm thấy lạnh lẽo âm hàn khủng khiếp.

Tựa như...

Tuyết vực băng giá! Nó dường như muốn đông cứng luôn cả linh thức của nàng!

Kiến Sầu giật mình, thu ngay lập tức linh thức lại, lui về phía sau một bước!

”Thật là!”

Vừa rồi nếu phản ứng chậm thì có lẽ nàng đã bị khối băng này hút vào trong, thần hồn câu diệt rồi!

Nước ao chuyển sinh...

Kiến Sầu mở to mắt ngắm nhìn khối băng kia, lúc đến trước nó thì cảm thấy chấn kinh trong lòng, vừa lúc ấy bỗng chợt hiểu ra.

Âm dương tương khắc. Sở dĩ dùng thanh liên linh hỏa là vì phải nhờ sức nóng để tẩy trừ tử khí ở trong nước. Khi tử khí không còn nữa, nước ao chuyển sinh sẽ trở nên cực kỳ tinh khiết. Nó càng tinh khiết thì càng nhạy bén với thay đổi môi trường bên ngoài.

Vừa rồi, tốc độ đưa quả cầu đồng chứa dược liệu vào tuy nhanh nhưng đối với chính nước ao thì lại chậm một chút.

Lỡ mất thời điểm vàng, bản chất nước ao liền trở từ cực đoan này đến cực đoan khác. Vì vậy nên mới xảy ra hiện tượng đóng băng.

Cảm giác tiếp xúc với khối băng tinh cũng giống như lúc Kiến Sầu mới bắt đầu thăm dò nước ao chuyển sinh, rất khó lòng cưỡng lại sự hấp dẫn của nó.

Đâu phải ai ai cũng tự nguyện nhập luân hồi chứ?

Nhưng nếu nước ao chuyển sinh có sức hấp dẫn ý thức linh hồn thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn.

Vì tạp chất được loại bỏ, nên khi “sinh” trong chữ “chuyển sinh” đạt đến cực hạn, sức hấp dẫn linh hồn của nước nhờ thế cũng đẩy lên đến mức tuyệt đối.

Nhưng lúc luyện đan lại hoàn toàn không có cách nào lợi dụng đúng thời điểm đạt tới trạng thái tuyệt đối này.

Kiến Sầu cần phải bắt kịp sát na chuyển hóa tới cực hạn của nó___

Thời điểm đó chỉ xảy ra trong một chớp mắt mà thôi!

Nàng cần phải nhạy bén hơn, nhanh hơn nữa!

Sau khi thông suốt mọi điều, Kiến Sầu vẫn không khỏi kìm được tiếng thở dài: “Thật là phí của a...”

Mẻ đan này coi như là thứ phế phẩm rồi.

Nhưng nàng lại không nỡ vứt bỏ, biết đâu ngày sau lại có thể khám phá ra công dụng gì khác nữa thì sao?

Vì vậy, Kiến Sầu đưa tay vỗ lên lò đan. Một tiếng “Keng” vang lên. Toàn bộ khối băng tím liền tự động bay ra khỏi lò, rồi được nàng thu vào trong túi càn khôn.

”Chẳng trách người ta hay nói luyện đan là một việc đổ mồ hôi sôi nước mắt mà!”

Vất vả đã đành nhưng sau đó tệ hơn nữa là tinh thần suy sụp trầm trọng. Một lần thất bại, không biết đã đi tong bao nhiêu vốn liếng tích cóp trong nhiều năm trời đây?

Bởi vậy trên thập cửu châu mới có câu nói: Hễ luyện đan thì không tu tiên, đã tu tiên thì chớ luyện đan.

Cả hai thứ đều ngốn quá nhiều tinh thần và sức lực. Hơn nữa, luyện đan còn rất dễ khiến cho người ta hư tâm, thối chí.

Kiến Sầu ngồi xuống đất đả tọa một lát cho tâm trí bình tĩnh lại, đoạn nhìn bình nước ao chuyển sinh chỉ còn non nửa trước mặt thầm nghĩ: Bây giờ mình vẫn chưa nhụt chí, nhưng lần thứ hai tới này cũng chính là lần cuối cùng, nếu thất bại nữa thì không chừng sẽ đau tim mà chết mất.

”Ai...”

Nàng thở dài, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương rồi chậm rãi nhắm mắt lại, rũ bỏ hết mọi suy nghĩ tiêu cực ra khỏi óc.

Muốn luyện đan thì tay phải vững, mắt phải tinh, tâm phải tĩnh.

Khoảng nửa canh giờ sau nàng mới chậm rãi thở ra một hơi dài.

Thất bại không đáng sợ mà sợ nhất là thất bại mãi.

Gần đến bước cuối cùng mới bị hư, chứ nếu không mọi thứ trước đó đều tốt. Chỉ cần nàng nắm vững cái khâu kia thì nghịch hồn đan sẽ thành công!

Kiến Sầu lại đứng dậy, xem xem lò đan có sạch không rồi từ từ trút phần nước ao còn lại trong bình vào lò.

”Tí tách!”

Chỉ một chốc sau, giọt nước tím cuối cùng cũng rơi xuống hết.

Đáy mắt Kiến Sầu tĩnh lặng, không chút gợn sóng, tay trái vẽ vào trong không trung, đốm linh hỏa đã bị thu lại khi nãy lại liền bung ra trên đầu ngón tay nàng. Ngọn lửa ấy nho nhỏ chậm rãi xoay xoay, hình dáng trông tựa như một đóa hoa sen xanh.

Nàng búng ngón tay, đốm lửa liền bay xuống phía dưới lò đan, hóa thành một bông hoa sen lớn bao trùm cả đáy lò.

Lần luyện chế thứ hai và cũng là lần cuối cùng bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.