“Không thể chờ được nữa rồi.”
Lúc ra khỏi tộc Quỷ vương, Thôi Giác cau mày, dõi mắt nhìn theo con đường dài tít tắp trước mặt mà thốt lên.
Y vẫn mặc chiếc trường bào đơn sơ màu lam sậm như trước, nhưng trong tay lúc này lại có thêm một quyển trục cổ xưa được buộc lại bằng một sợi dây mảnh, có thể thấy loáng thoáng một dọc hai chữ “đỉnh tranh” ở mặt trên.
Từ giờ cho đến khi vòng hai bắt đầu chỉ còn vẻn vẹn có mười ngày nữa thôi.
Hôm nay Thôi Giác dẫn Trương Thang đến tộc Quỷ vương để lấy bản chốt danh sách xác nhận số lượng người tham gia. Đến bây giờ, số quỷ tu trúng tuyển của Uổng Tử thành về cơ bản đã gần như định xong.
Ngay cả tỉ thí ở Địa thượng lâu mười tám tầng cũng đã đến giai đoạn chót. Chỉ còn có mỗi một suất vẫn còn treo đó chưa quyết.
Hiện tại trong quyển trục này có ghi tên mười mấy người tham dự đỉnh tranh của Uổng Tử thành.
Thế nhưng...
Lại thiếu mỗi người mà Bát phương diêm điện đang cần.
Nghĩ đến đây, Thôi Giác hơi bối rối, không biết làm sao.
Y đứng trên đường, quay đầu liếc nhìn sang bên cạnh mình. Theo lệnh của diêm quân Tần Nghiễm, gần đây Trương Thang luôn đi cùng với y, điều này khiến cho y mở mang thêm không ít kiến thức.
Thôi Giác biết diêm quân Tần Nghiễm đánh giá Trương Thang rất cao, không khác gì đối với mình lúc trước.
Dù sao người có sát khí dầy nặng như vậy thì thế nào sẽ chẳng giành được vị trí đại phán quan.
Y nói tiếp: “Nữ tu kia bế quan đã gần bảy mươi ngày rồi. Mấy lần đến nhà, chúng ta đều giữ tròn lễ số. Nhưng hôm nay thì không được nữa. Cô ta bế quan càng lâu, thực lực sẽ càng mạnh. Trong khi đó các diêm quân chỉ cần cô ta tham gia với cái hồn châu nhỏ xíu đó thôi. Tỷ như cô ta tu luyện tiến bộ, hồn lực hùng hậu, hồn châu lớn ra thì sợ cái mánh câu khách này bể mất.”
”Ý của Thôi đại nhân là?”
Trương Thang hiểu rõ nguyên nhân Thôi Giác muốn tìm Kiến Sầu nên hiện giờ không lo lắng gì.
Tuy vậy, y biết Kiến Sầu không phải tự nhiên vô duyên vô cớ mà bế quan, có lẽ là nàng ta đã gặp chuyện gì đó. Vì thế y mới hỏi đưa đẩy như vậy, chưa đến thời khắc mấu chốt thì tốt nhất không nên quấy rầy nàng.
Dĩ nhiên chỉ còn mười ngày nữa là đến đỉnh tranh, không nên đợi thêm nữa.
Thôi Giác hạ mắt, bước tới nói: “Đành phải gõ cửa thôi, trước tiên là báo cho cô ta biết việc này, sau đó hẵng quyết định.”
Trương Thang ứng tiếng đồng ý, không phản đối lời nào.
Thật ra trong bụng y đang có tính toán riêng. Lát nữa, có lẽ mình nên đích thân gõ cửa thì tốt hơn, miễn cho...
Tuy Trương Thang đang thầm bàn mưu tính việc trong đầu như vậy nhưng vẻ mặt lại tịnh không đổi sắc.
Y liếc nhìn quyển trục trong tay Thôi Giác rồi lại ngoái đầu nhìn một dãy đình đài lầu các rộng lớn của tộc Quỷ vương sau lưng, không biết tại sao tự dưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lệ Hàn.
Cái bóng người mặc trường bào tím đứng thẳng trong nội điện của tộc Quỷ vương ấy, trong phong thái toát ra cái gì đó tựa như là tự tôn, kiêu hãnh ngập trời.
Lúc Trương Thang gặp hắn thì cảm thấy hắn là lạ, trông hắn có vẻ không được bình thường cho lắm nhưng không thể lý giải nổi tại sao.
Ở Địa thượng lâu mười tám tầng, người này chỉ cần một chiêu là đã giết được Dư Thần tộc Mang Cá, thực lực thật mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay có dịp diện kiến, y lại có cảm giác nhìn hắn không thấu...
Có lẽ trong đỉnh tranh sắp tới, người này sẽ là một địch thủ đáng gờm!
Trương Thang thong thả nhìn lại thì thấy Thôi Giác đã đi xa.
Y gạt hết mọi ý tưởng lan man trong trí, cất bước đi theo, thẳng tiến về hướng trạch viện của Kiến Sầu.
----
Đã hơn sáu mươi ngày trôi qua kể từ lúc Kiến Sầu làm thử mẻ nghịch hồn đan đầu tiên.
Không gian tĩnh lặng ngự trị trong căn trạch viện cũ kỹ nọ.
Trong thư phòng, trừ sách vở ngổn ngang bề bộn ra thì tịnh không một bóng người; còn trong gian luyện đan, đóa hoa sen lửa đang dần dần mờ đi.
Sắc mặt Kiến Sầu tái nhợt, thậm chí bờ môi nàng cũng hơi bắt đầu nẻ rạn, nhưng đôi mắt thì lại long lanh ngời sáng, linh động vô cùng.
Nàng đã phân tích ra nguyên nhân tại sao mẻ đan đầu tiên thất bại. Đã sai lầm một lần thì dĩ nhiên sẽ không cho phép mình tái phạm lần nữa. Vì vậy kỳ này lúc luyện lại, nàng đã lăm lăm cầm sẵn quả cầu đồng đã nhồi thuốc trong tay trước, tinh thần tập trung cao độ đến nỗi ngay cả một tia khí nhỏ nhoi dao động cũng dễ dàng bị nàng phát hiện ra. Nhờ vậy, nàng không sợ bỏ sót từng biến chuyển nhỏ của nước ao chuyển sinh.
Ngay vào lúc làn khí xám cuối cùng tan biến, Kiến Sầu liền thả ngay quả cầu đồng vào trong dung dịch tinh khiết không còn chút tử khí kia.
Phản ứng kỳ diệu liền xuất hiện.
Trong khoảnh khắc nước ao chuyển sinh đạt đến cực hạn và quả cầu đồng được bỏ vào đúng lúc, vì dược liệu có thể xem như là tạp chất nên nước ao không còn duy trì trạng thái tinh khiết để đông thành băng mà vẫn tiếp tục sền sệt như trước.
Những việc sau đó đơn giản hơn nhiều.
Điều cần nhất chính là kiên nhẫn, tỉ mỉ và quyết tâm.
Qua hơn sáu mươi ngày luyện chế, không ngừng kiềm giữ lửa, tiêu hao tinh thần...
Tất cả đều nhằm để dược liệu hấp thu hết hiệu lực của nước ao chuyển sinh.
Dược tính nồng gắt trong nguyên liệu sau khi được điều phối sẽ trở nên ôn hòa, dễ hấp thu cho người sử dụng, hơn nữa lại có thể phát huy công hiệu trong hồn thể rất tốt.
Hôm nay, đã là cuối ngày thứ sáu mươi ba rồi.
Nước ao chuyển sinh trong lò càng lúc càng ít đi, chỉ còn lại chừng một vũng nho nhỏ. Hơn nữa, màu nước thuốc cũng nhạt dần. Dần dà theo đà thẩm thấu giữa nước và dược liệu, nước này càng ngày càng gần trở nên trong suốt.
Kiến Sầu biết chẳng mấy chốc sẽ đến thời khắc mấu chốt.
Nàng mấp máy đôi môi khô khốc, chăm chú nhìn không chớp mắt từng biến đổi trong lò.
Rốt cục...
Luồng khí tím đậm cuối cùng cũng nhè nhẹ luồn qua lỗ hổng trên quả cầu đồng như một con rắn nhỏ.
Nước ao còn lại trong lò lúc này đã hoàn toàn trở nên trong vắt, không khác gì nước thường!
Tâm thần Kiến Sầu lập tức chấn động, thủ quyết liền lăng không bắn ra!
”Rắc rắc!”
Bạch quang nhàn nhạt đánh vào quả cầu, toàn bộ xích treo rung lên, rút ngay quả cầu ra khỏi mặt nước. Đồng thời, ngọn thanh liên linh hỏa dưới đáy lò cũng chao đảo, hóa lại thành một đốm nhỏ bay trở về trên đầu ngón tay nàng!
Kiến Sầu vừa giơ bàn tay phải còn trống ra thì quả cầu đồng lớn chừng hai thốn đã rơi vào lòng bàn tay, sờ vào không thấy bỏng nhưng cũng chẳng lạnh lẽo mà ấm áp ôn hòa tựa như nắng ấm sau những ngày giông bão, qua những lỗ chạm trổ cổ xưa trên thân quả cầu còn thấy được thấp thoáng bên trong lớp vỏ thuốc màu tím nhạt.
Trái tim nàng đập dồn.
Một mùi u hương kỳ dị thoát qua những lỗ chạm, tuy thoang thoảng nhưng lại có khả năng khiến cho con người ta điên đảo thần hồn. Kiến Sầu có cảm tưởng như hương thuốc thơm thấm vào tim gan, tựa như muốn thanh lọc tẩy rửa toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình!
Nàng thế mà lại...
Thành công rồi!
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu. Kiến Sầu run run xòe lòng bàn tay ra, hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh bản thân mãi mà không được. Sợ mình quá xúc động gây hỏng việc, nàng cương quyết cầm quyển đan phương và quả cầu đồng quay trở lại thư phòng.
Cửa thư phòng vẫn khép hờ từ hai tháng nay.
Lúc Kiến Sầu vừa đẩy cửa ra thì thấy ngay trước mặt một mảng màu tươi thắm.
Chênh chếch đằng kia là hai cánh cửa sổ chạm trổ đẹp đẽ, giấy dán trên song lành lạnh lóng lánh dưới ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Chiếc bình mai vẫn lặng lẽ nằm yên trên bệ cửa sổ, bên cạnh hàng chữ mà Kiến Sầu đã phát hiện ra lúc trước.
Nhờ nước ao diệu kỳ bồi dưỡng, lớp vỏ trên thân ba cành mai đã trở nên xanh sẫm, phủ đầy măng tơ trắng xám.
Búp mai duy nhất còn lại ở một đầu cành bây giờ đã căng lên tròn trĩnh. Các cánh hoa e ấp chồng chồng lớp lớp lên nhau, tưởng chừng như chỉ cần khẽ đụng vào một chút là sẽ nở hẳn ra.
Nhớ khi trước...
Chiếc nụ này vì ở Cực Vực không gặp được môi trường thuận lợi nên mới nở muộn như vậy.
Kiến Sầu vừa nhìn thấy nó thì chợt cảm thấy nôn nao mong chờ.
Không biết khi nở trông nó sẽ ra sao?
Nàng vốn đang hồi hộp không yên trong dạ, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nụ hoa thì lại trở nên bình tĩnh một cách lạ kỳ, khuôn mặt tiều tụy tái xanh qua hơn sáu mươi ngày vất vả luyện đan hơi mim mím cười, trông bừng sáng một cách lạ lùng.
Kiến Sầu quay người đóng cửa lại, tiến vào trong đến cạnh án thư rồi bỏ quả cầu đồng xuống.
Ngón tay khẽ điểm. Quả cầu đồng vốn đang khép chặt bỗng kêu “tách” một tiếng rồi mở ra, phơi bày vật kỳ diệu ở bên trong.
Này là một viên đan dược tím, to chỉ chừng một thốn, trông vô cùng tinh xảo, hình dáng tròn trịa, không chút xù xì thô ráp mà trơn nhẵn, chẳng những vậy trên thân lại còn có thêm vô vàn đường vân trắng to nhỏ đan xen dày đặc tựa như đang tuân theo một quy luật huyền ảo nào đó.
Khí tức của chúng khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Đây chính là...
Đan văn!
Trái tim Kiến Sầu thót lại, ngay cả khóe mắt cũng không khỏi nảy lên: Từ trước đến nay, chỉ có đan dược cao cấp mới hiện hoa văn thôi!
Nhưng theo hiểu biết của nàng, chưa từng có loại hoa văn nào như thế này. Đường nét bố cục đều có quy luật cực kỳ chặt chẽ, tựa như có người cố ý vẽ nên. Vì vậy, trong nhất thời nàng cảm thấy bối rối, không biết có phải đúng là viên đan mà mình mong chờ không.
Nhưng dựa vào linh cảm, nàng chỉ có thể chắc chắn rằng__
Nó chính là nghịch hồn đan!
Đan dược có thể tu bổ hồn phách, phẩm chất há có thể tầm thường được sao?
Hôm nay, sau hai lần thử nghiệm, nàng vậy mà lại có thể tự luyện ra viên thuốc này...
Trong thành công, không thể không kể đến công lao to lớn của quyển đan phương kia rồi.
Kiến Sầu chậm rãi thở ra một hơi dài, cầm giữ viên đan ở ngón giữa rồi ngồi xếp bằng dưới sàn, đối diện với ô cửa sổ mở rộng.
Quá trình luyện đan và công cuộc nghiên cứu tìm tòi trong sách vở của người chủ trước để lại kéo dài đã lâu. Trong khi đó, Trương Thang và Trần Đình Nghiên sớm muộn gì cũng sẽ tham gia đỉnh tranh. Nàng thân là bằng hữu mà cứ đóng cửa bế quan mãi thì cũng không hay cho lắm.
Vả lại, nguy cơ vừa mới chớm, nàng cũng nên đi ra ngoài nghe ngóng xem sao.
Thế nên bây giờ cần phải tranh thủ thời gian.
Luyện đan xong thì dĩ nhiên phải thử.
Kiến Sầu nhắm mắt điều tức, đầu tiên uống liền hai viên thuốc thông thường để bồi dưỡng thần hồn mệt mỏi vì lao lực khi trước.
Qua một thời gian đả tọa và hấp thu dược tính, sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên hồng hào, đôi môi khô khốc cũng tự nhiên đầy đặn mềm mịn như trước.
Trải qua hơn sáu mươi ngày luyện đan, Kiến Sầu tinh tế cảm thấy được thần hồn tuy tổn hao rất nhiều nhưng cái lợi từ đó mang lại cũng cực lớn. Nàng chỉ ngồi tu luyện đả tọa trong chốc lát mà hồn lực vốn đã khô kiệt lại ào ào tràn tới, khí thế điên cuồng, thậm chí còn vượt quá khả năng tiếp thu tối đa của cơ thể!
Thậm chí có thể thấy rõ rành rành hồn châu đầy vết nứt rạn trồi lên khỏi đỉnh đầu nàng, rồi bị hồn lực hút lấy, đưa vào trong mi tâm.
Chỉ một chốc sau, viên châu nho nhỏ ấy lại lớn mạnh hơn thêm một chút.
Kiến Sầu không khỏi có chút hân hoan, tuy vậy vẫn cố nén xúc động lẳng lặng theo dõi biến hóa.
Qua một khắc sau, hồn châu của nàng mới từ từ ngừng phát triển, to được khoảng nửa thốn.
Quả là “có công mài sắt, có ngày nên kim...”
Cứ mỗi lần ngã lòng chùn bước, nhưng rồi lại gượng dậy kiên tâm bền chí tiếp tục phấn đấu, trời cao rốt cục cũng không phụ lòng nàng.
Kiến Sầu mở mắt ra, mặt mũi hân hoan vui vẻ.
Tiếp theo đó, ánh mắt nàng hạ xuống nhìn viên nghịch hồn đan tím.
Thời khắc quan trọng nhất bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Thật ra Kiến Sầu vừa vô cùng tò mò vừa cực kỳ kiêng sợ người chủ trước của trạch viện. Cho đến bây giờ, tất cả mọi chuyện liên quan đến nước ao chuyển sinh y đều không có chút nào dối trá. Ngay cả công hiệu của nước và sự phát triển của ba cành mai cũng hiển hiện lồ lộ trước mắt.
Vì lẽ đó, nàng không nên nghi ngờ y bất cứ đều gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Đối phương thần bí quá mức.
Y thần bí đến nỗi ngay cả biết được một chút xíu gì từ y cũng khó, huống hồ là mơ tưởng đến chuyện có thể khám phá ra tên tuổi mặt mũi của y ra sao.
Nhưng nghịch hồn đan lại nằm trong tay nàng.
Đây là cơ hội tu bổ hồn phách duy nhất mà nàng gặp được từ lúc mới bước chân lên con đường tu đạo cho đến giờ.
Làm sao có thể cự tuyệt nổi đây?
Kiến Sầu thầm thở dài trong lòng: Cho dù trước mắt có là một chung rượu độc thì có ai có thể ngoảnh mặt làm ngơ được chứ?
Chỉ còn nước đem mạng sống của mình ra mà đánh cược một lần xem sao!
Cho dù Phù Đạo sơn nhân mà có ở đây thì có lẽ cũng chẳng có thể quyết định được gì. Hoặc là dứt khoát không uống thuốc này, còn đã làm thì làm cho tới, cứ việc thử đi thôi.
Nghĩ đến đây, nàng không do dự nữa.
Viên nghịch hồn đan nho nhỏ trong tay liền nuốt trôi xuống miệng.
Lúc viên đan vừa chạm đến đầu lưỡi thì một cảm giác lạnh lẽo khủng khiếp ập đến, chấn động toàn bộ thần hồn Kiến Sầu.
Ầm ầm!
Ngay khi viên đan vừa rơi vào miệng thì một làn hào quang màu tím đậm từ trong linh đài của nàng phóng ra!
Nếu có ai đó hiện hữu chứng kiến ở đây thì chắc có lẽ sẽ sững sờ há hốc miệng trước cảnh tượng này.
Trong nháy mắt, cả người Kiến Sầu liền trở nên trong suốt, chỉ còn lại một luồng hào quang tím từ trên cao chiếu xuống linh đài của nàng. Sau khi bao phủ toàn bộ linh đài, từng tia sáng tím liền tràn xuống đầu nàng, tản đi khắp cơ thể!
Trong chốc lát, ánh sáng đan dệt phủ khắp khiến toàn bộ thân thể nàng bừng sáng chói lọi.
Vô số làn khí xám huyền ảo tỏa ra khắp nơi trên người. Cảnh tượng trông giống như khi lọc tạp chất lúc luyện đan.
Dưới ánh hào quang tím trên linh đài, một viên hồn châu to khoảng nửa thốn đang bập bềnh chao đảo tựa như một con thuyền nhỏ, bao phen tưởng chừng như sắp bị gió to sóng cả nhấn chìm đến nơi.
Những tia sáng tím kia, sau khi lan khắp người Kiến Sầu thì lại từ bắp chân, từ các đầu ngón tay, lưng, thậm chí từ từng đầu sợi tóc nàng chảy ngược trở về!
Ào ào!
Giống như trăm sông đổ về biển lớn!
Vô vàn sợi ánh sáng tím đan xen vào nhau tựa như thêu như dệt, đồng thời lại một lần nữa tiến nhanh về phía linh đài!
Ở nơi đó, hồn châu trắng mờ của nàng đang bồng bềnh lơ lửng giống như một cái giếng nhỏ.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ ánh sáng tím cuồn cuộn đổ dồn về phía “miệng giếng” như thác đổ.
Kiến Sầu khó chịu rên lên.
Cái đau ấy giống như linh hồn bị xé rách, tựa như bị vạn vạn cây kim thi nhau đâm vào!
Sắc mặt nàng vốn đang hồng hào thế mà lại trở nên tái nhợt.
Cái “miệng giếng” nhỏ hẹp ấy chằng chịt vô số vết rạn.
Lúc ánh sáng tím chạm đến, hào quang trắng mờ của hồn châu lung lay kịch liệt, trông như sắp bị nghiền nát đến nơi.
Thế nhưng, khi những sợi tơ sáng tràn đến thì mỗi sợi lại tự động xuyên qua xuyên lại các khe rạn trông giống như muốn vá lại vậy.
Hết khe này lại tiếp đến khe khác...
Trong nháy mắt, có ngàn ngàn vạn vạn sợi tơ tím sáng. Một phần trong số đó phóng vào trong hồn châu. Ngay lập tức, trong hồn châu nổi lên một ngọn lửa cực kỳ băng lãnh, lạnh lẽo đến nỗi khiến cho toàn bộ hồn lực và cả hồn châu tàn khuyết bùng cháy dữ dội!
Ngay lập tức, ngọn lửa tím đang bị kiềm tỏa trong vầng hào quang trắng chói lọi cũng cháy mạnh lên theo!
Còn những sợi tơ sáng khác trong phần còn lại thì đâm qua xuyên lại từng khe rạn.
Cứ mỗi khi một sợi tơ tan biến mất thì mỗi vết rạn trên hồn châu cũng liền lại.
Trong cơn đau đớn khủng khiếp, Kiến Sầu kinh ngạc phát hiện ra hiện tượng này, trước giật mình nhưng sau thì hoan hỉ vui mừng vô biên!
Quả đúng là hồn phách có thể được sửa chữa lại!
Nàng có thể cảm thấy rõ ràng những thay đổi mà nó mang tới.
Những sợi tơ sáng tím kia dường như không phải đang xuyên qua đâm lại hồn châu của nàng mà là đang mạng vá lại toàn bộ cả người nàng.
Dần dần ánh sáng tím trên hồn châu càng lúc càng ít đi thì Kiến Sầu càng trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí không cần tận lực cảm thấu, mở mắt ra là có thể “thấy” một chút âm hoa bồng bềnh trong không khí.
Đây...
Đây là cảm giác của một hồn phách đầy đủ sao?
Trong khoảnh khắc, Kiền Sầu mừng muốn khóc. Nàng còn nhớ đủ mọi cảm giác kỳ diệu lúc mới bắt đầu tu luyện ở Nhai Sơn. Khi đó, nàng thấy thế giới này thật sặc sỡ và lạ lùng. Nhưng không ngờ, hiện giờ khi hồn phách đang dần dần được tu bổ thì những cảm nhận mà trước kia mình đã cho là cực hạn lại vẫn còn có thể thăng hoa hơn nữa!
Giống như một người mắt bị kéo mây mà có ngày lại có thể trông thấy rõ ràng thế giới trước mặt.
Kiến Sầu không biết nói sao cho xiết bao cảm xúc say sưa lâng lâng trào dâng trong lòng. Nàng vẫn mở to mắt, thả cho tri giác bồng bềnh phiêu lãng khắp bốn phương tám hướng, tỉ mỉ dò xét từng điểm nhỏ trên cơ thể, háo hức cảm nhận mọi điều mới mẻ mà trước kia nàng chưa biết đến bao giờ.
Lúc này, thời gian có vẻ trôi qua rất nhanh nhưng dường như cũng lại rất chậm. Năm hay ba thời thần có lẽ chỉ gói trọn trong một nháy mắt bởi Kiến Sầu không biết đã qua bao lâu. Nàng chỉ biết cảm giác say sưa bay bổng bắt đầu chậm dần lại. Hào quang tím do dược lực của nghịch hồn đan phát tán cũng chỉ còn lại lác đác vài tia cuối cùng.
Dưới sức lửa khủng khiếp, hồn châu của Kiến Sầu cứ tiếp tục co lại mãi không ngừng, cuối cùng nhỏ lại cỡ bằng một hạt gạo! Có điều hào quang lúc trước trắng mờ thì bây giờ lại trở nhiên trắng tinh như tuyết. Vết rạn trên thân châu cũng không còn nhiều lắm. Vài đuôi tơ sáng hất lên, xuyên lút qua các khe rạn. Đó đây điểm điểm lấp lánh ánh tím.
Kiến Sầu hiện đang tồn tại dưới dạng linh hồn nên cũng cảm giác được rõ ràng những biến đổi của hồn châu y như trên cơ thể mình.
Chỉ còn lại một khe nứt duy nhất, một sợi tơ sáng tím cuối cùng...
Nhưng cái khe này lại lớn hơn các khe khác nhiều.
Kiến Sầu cảm thấy hơi sốt ruột, đôi bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Bây giờ làn hào quang trong suốt bao bọc quanh thân nàng đã tiêu biến hoàn toàn. Trong tình cảnh này, sợi tơ sáng tím kia cũng bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo. Dường như bị cái khe nứt hút lấy, nó lao tới, chui đầu vào bên trong.
Sợi tơ thoăn thoắt xuyên qua xuyên lại, nối liền hai bờ “vực“. Những đường chỉ vắt ngang ấy liền trở nên sáng bóng rồi run rẩy thấm vào trong khe, sắc chỉ mờ dần đi, tiệp thành một màu trắng như màu tuyết trên thân viên châu.
Thoi đưa thoáng qua thoáng lại...
Kiến Sầu đăm đăm nhìn đầu mũi sáng thoăn thoắt lướt đi mà muốn đứng tim...
Nhanh nhanh, mau lên đi!
Khe hở chỉ còn lại non nửa mà thôi!
Một khi lấp xong, hồn phách của nàng sẽ hoàn chỉnh rồi!
Kiến Sầu đang hồi hộp dõi mắt nhìn theo thì chợt lạnh người.
Đường tơ tim tím kia vốn rất dài nhưng bây giờ lại chỉ còn lại một mẩu cụt lủn.
Mà khe nứt lại còn nửa phần chưa xong.
Có thể thấy được đường tơ sáng đã cố gắng hết sức. Trong khe nứt dường như có một lực hút cực lớn, lôi tuột đoạn ánh sáng tới rồi áp dính nó lên vách khe!
”Tách!”
Trong khoảng không tối om đó, hình như có một tiếng động vang lên kịch liệt!
Mẩu ánh sáng cuối cùng đó đã hoàn toàn lọt vào trong khe nứt, hóa thành một khúc ngăn ngắn trắng tinh như tuyết....
Nó từ từ nhích lên từng chút một...
Tựa như một con trâu già sức cùng lực kiệt.
Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy mình như một miếng thịt đang bị người ta xiên nướng trên lửa.
Cái nôn nao, trông chờ này thật là khổ sở.
Hết mũi này rồi lại đến mũi khác...
Rốt cục, nó dừng hẳn lại...
Trong khoảnh khắc, trái tim Kiến Sầu đang thót lại bỗng chết lặng___
Như dầu trong vạc đang ùng ục sôi trào thì chợt bị ai đó tạt nước lạnh vào!
Nước bắn, dầu nổ. Sau đó chẳng còn gì nữa!
Hết thật rồi.
Đờ đẫn.
Thôi không phải hồi hộp nữa.
Còn gì đâu mà mong với chờ.
Còn lại có chăng chỉ là một cõi lòng tan nát; một dây cung đang kéo căng hết mức nhưng lại bị ai đó thình lình cắt ngang cho đứt đoạn.
Cả người Kiến Sầu liền cứng đờ.
Nàng ngẩng đầu lên. Hồn châu từ trong linh đài chầm chậm bay ra. Lúc trước, nó to nửa thốn mà bây giờ chỉ bằng có nửa hạt gạo, y như kích cỡ “hạt bụi” khi xưa, nhưng lại sáng hơn và cũng trắng hơn một chút. Trên thân châu hơi phảng phất óng ánh một màu tím kỳ dị phát ra từ những vết rạn cũ, trông như những đường gân ngoằn nghèo ngang dọc trên tuyết trắng.
Trông nó dường như đã hoàn toàn lột xác rồi.
Hằng hà sa số vết rạn nứt trước kia bây giờ đã biến mất gần hết.
Kiến Sầu dán chặt mắt nhìn nó, cả người không dám động đậy một ly.
Viên châu xoay xoay, tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Mãi một lúc lâu sau, nó mới chuyển từ mặt này sang mặt kia...
Một cái khe nứt khó coi dần dần lộ ra.
Hồn châu tuy nhỏ nhưng Kiến Sầu cũng có thể gần như quan sát hết được mọi biến chuyển tốt đẹp sau cơn trùng tu, không những vậy nàng còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường hoa văn nhỏ trên thân nó.
Ngay cả cái khe nứt này cũng vậy.
Nó tựa như một vết sẹo xấu xí trên một vùng da đẹp đẽ, như một cái hố đen ngòm bôi đen một đồng tuyết trắng, như một vết rách tơi tả xé toạc bầu trời xanh trong!
Nó phá hoại cái mỹ miều của sắc trắng và sắc tím trên thân châu!
Tâm can của nàng bây giờ___
Cũng bị nó làm cho tan nát.
Cái khe nứt vốn rất tầm thường nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
Nó há cái miệng to toang hoác, tựa như đang kêu gào đòi ăn...
Kiến Sầu cứ đăm đăm nhìn viên châu, đờ đẫn ngó nửa cái khe nứt cuối cùng thất bại trong gang tấc, thần quang trong đáy mắt run rẩy kịch liệt tựa như núi sập tuyết lở, khí huyết trong người nhộn nhạo khó chịu.
”Hự!”
Nàng rốt cục vẫn không thể kiềm được mà đưa tay lên chặn ngực.
Một “búng máu” trắng phun xuống sàn!
Đó là hồn lực đã được nghịch hồn đan tinh lọc qua, sền sệt như máu!
Qua một lát sau, “búng máu” kia âm thầm lặng lẽ hóa thành một vụ sương nhàn nhạt, bồng bềnh bay ra ngoài cửa sổ.
Trong thoáng chốc, “vết máu” trên sàn nhà càng lúc càng mờ dần.
Sắc mặt Kiến Sầu kém đi.
Nhưng nàng vẫn không rời mắt khỏi hồn châu, không dứt được nửa cái khe nứt duy nhất kia...
”Đến lúc cuối, chỉ còn thiếu có một chút nữa thôi...”
Chỉ một ly nữa mà thôi!
Chỉ cần thêm một tia sáng tím nữa là hồn phách của nàng đã hoàn mỹ vô khuyết rồi!
Nhưng lại không đủ.
Chỉ thiếu một tia mà tựa như lạch trời thẳm sâu chắn ngang trước mặt.
Cái chướng ngại vật ấy Kiến Sầu không vượt qua nổi.
Ít nhất là hiện giờ nàng chưa làm được.
Một viên nghịch hồn đan vẫn không đủ để trám lại hồn phách của nàng.
Kiến Sầu không khỏi chua xót cười.
Công tình nàng trau dồi hồn châu bấy lâu, khó khăn lắm mới làm cho nó lớn thêm một chút, tôi luyện thêm nữa thì lại thành ra một viên nhỏ xíu thế này. Có lẽ vì tâm trạng sút kém nên trông nàng ủ rũ chán nản vô cùng.
Vì tu bổ hồn phách, đã biết bao lần nàng nuôi hy vọng để rồi sau đó thất vọng.
Trong tột cùng thất vọng, đáy mắt Kiến Sầu chợt giật mình anh ánh vẻ hoảng hốt hoang mang.
Nếu mẻ đan thứ nhất không bị hư...
Nếu mình may mắn hơn...
Nàng nhớ tới chiếc bình mai đã được mình rót đầy đến bảy phần. Nước bên trong đó có lẽ đủ để cho nàng luyện thêm một viên nữa...
Kiến Sầu từ từ ngẩng đầu lên nhìn khung cửa sổ ở ngay trước mặt mình.
Chiếc bình mai vẫn nằm im lìm trên bệ.
Trong bình vẫn nghiêng nghiêng ba cành mai dạt dào sức sống. Một nụ hoa vươn cao, tô điểm cho đầu cành, đầu búp căng tròn dường như sắp nở đến nơi.
Nó là thứ mà người kia nâng niu trân quý.
Nàng sao có thể hủy đi để cầu lợi cho mình?
Kiến Sầu tự đấu tranh với mình, ánh mắt long lanh nhìn mãi chiếc bình mai không rời, cuối cùng mới gượng cười, thôi không nghĩ đến nữa.
Lúc này nàng tự dưng cảm thấy hơi rã rời.
Hy vọng tiêu tan thành mây khói nhưng dù sao vẫn còn hơn là không có gì cả.
Kiến Sầu gục đầu, chống tay xuống sàn, định vận sức đứng dậy nhưng vừa chống xuống thì các đầu ngón tay thì lại bập phải bãi “máu” trắng kia.
Qua một lúc bốc hơi, bãi “máu” này đã gần như cạn hết.
Một làn sương mờ trông tựa như một khúc lụa phiêu đãng bay lên, mang theo trong mình chút “máu” trắng cuối cùng kia.
Vì vậy, sàn nhà lại trở nên sạch sẽ như trước.
Còn làn sương nọ thì bị gió trời hút lấy nên cũng nhẹ nhàng bay về phía cửa sổ.
Ánh mắt Kiến Sầu bất giác dõi nhìn theo nó.
Hơi sương lan tỏa, lững lờ tựa như khói mây quyện trên lư hương đang cháy. Chẳng bao lâu sau, đám sương đã bay tới chiếc bình mai, vấn vít quanh ba cành mai rồi lướt qua búp hoa hồng hồng đang chớm nở.
Trong khoảnh khắc, tựa như bị gió thổi đến, nụ hoa đang say ngủ có vẻ như muốn hút lấy hơi sương do hồn lực tinh thuần hình thành.
Đám sương thế mà lại thấm vào trong hoa.
Tách____
Có tiếng gì nghe kỳ lạ làm sao?
Âm thanh vô cùng nhỏ.
Ngay cả Kiến Sầu cũng không biết mình nghe được là bởi vì hồn phách được tu sửa tốt hơn trước kia hay cái tiếng đó là ảo thanh vang lên trong lòng nàng.
Trên nền cửa sổ vuông vắn, nụ hoa đỏ tươi kia bật nở!
Năm cánh hoa bung về năm hướng, nhụy hoa vàng lặng lẽ vươn lên.
Đóa hoa cực kỳ đơn sơ, trông giống y như mọi bông hoa mai mà Kiến Sầu đã từng thấy trên nhân gian.
Nhưng trên mảnh đất cằn cỗi vạn dặm cây cỏ èo uột của Cực Vực này, một nụ hoa đã khô héo mấy mươi năm mà vẫn có thể nở được mới tài!
Đơn sơ tới cực điểm và cũng động lòng người tới cực điểm.
Trong dáng hoa phảng phất chút gì đó vừa kiêu hãnh vừa cứng cỏi.
Một mùi u hương thoát ra từ những cánh hoa đang e ấp, lặng lẽ len lỏi vào trong trái tim nàng...
Làn hương ấy dường như cũng mang theo một chút sắc hồng trên cánh hoa mà bồng bềnh phiêu lãng trước cửa sổ.
Đóa mai hồng trước khung cửa sổ chạm trổ có dán giấy trắng trông nổi bật như một ngọn đèn trong đêm đen...
Trong sát na ấy, trên cửa sổ bỗng hiện ra điểm điểm ánh sáng đo đỏ. Chúng hợp lại với nhau, sổ xuống từng nét, viết thành từng chữ một.
Kiến Sầu kinh ngạc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Hình như...
Trong khoảnh khắc hoa mai nở rộ, trên nền giấy trắng như tuyết của ô cửa sổ cũng có vô số hoa mai nở theo!
Nhưng nếu chịu khó nhìn kỹ thì sẽ thấy được đó không phải là những bông hoa thật mà là một nét bút rắn rỏi băng lãnh!
Hàng chữ rất lớn___
”Ta nhất định đạp đổ đạo trời!”