Ta Không Thành Tiên

Chương 192: Chương 192: Một Đêm Hai Chốn Nổi Sát Tâm




Đứng giữa cửa một lát, Tạ Bất Thần chậm rãi cất bước đi vào.

Bước chân rất nhẹ, gần như không tiếng động.

Xoay người khép cửa lại, âm thanh tỏ ra ngắn ngủi.

Trong nhà quá tối.

Chỉ có góc cửa sổ có một chút ánh trăng hắt vào.

Tạ Bất Thần lại không hề bị bóng tối ảnh hưởng, đi sang bên trái cầm lấy cây đèn, nhẹ nhàng thổi bấc đèn liền có một ngọn lửa màu đỏ nhạt cháy lên, chiếu dầu thắp trong đĩa sáng ngời.

Ánh đèn hơi bập bùng chiếu vào làm hai mắt hắn cũng lấp lóe sáng tối.

Bóng hắn bị ánh đèn hắt xuống đất kéo thành một mảng tối tăm, càng trở nên gầy gò, càng tỏ ra lẻ loi.

Bên trong ngôi nhà gỗ đã sáng hơn nhiều.

Tạ Bất Thần lại đi đến chỗ chiếc đèn tiếp theo, từng chiếc đèn trong nhà đều sáng lên, thế là cả phòng đầy ánh sáng.

Nhưng lúc đi đến gần chiếc đèn dầu cuối cùng, hắn nhìn bấc đèn cháy đen như mực lại đột nhiên có chút ngẩn ngơ.

Dường như bên chiếc đén đột nhiên có thêm một bóng người.

Nàng đứng phía trước chiếc đèn, ngọn đèn vừa mới thắp vẫn còn yếu ớt, nhìn không được sáng lắm.

Bàn tay trắng muốt đưa lên nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm bạc đơn giản trên đầu xuống, dùng mũi châm chậm rãi khêu bấc đèn.

Bấc đèn khẽ động, ngọn lửa sáng hơn một chút.

Ánh sáng xung quanh cũng sáng hơn.

Thế là hình dáng, gương mặt, thậm chí là nụ cười trên mặt người đứng bên ngọn đèn cũng sáng lên.

Tách!

Đột nhiên bấc đèn nổ ra một đóa hoa đèn, ngọn lửa rung động một chút.

Ảo giác trong ánh đèn lập tức biến mất.

Tạ Bất Thần đứng phía trước cây đèn nhìn những chiếc đèn mình vừa thắp sáng, lại có cảm giác không sao nói rõ được.

Đèn đóm khi xưa...

Luôn có người thắp sáng cho hắn, chờ hắn trở về.

Cả phòng vắng lạnh.

Cũng không biết vì sao hắn lại để nguyên chiếc đèn cuối cùng không thắp sáng lên, chỉ đi qua giá sách bên tường, cũng không nhìn đủ loại sách cổ trên đó mà đi thẳng tới trước bàn sách.

Giấy bút nghiên mực, tất cả đều ở đó.

Trước khi đi hắn đã sắp xếp rất gọn gàng, có điều do cửa sổ không đóng nên vài tờ giấy Tuyên Thành bị gió thổi bay xuống đất.

Hắn khom lưng cúi người nhặt từng tờ lên đặt lên mặt bàn.

Ngồi trước bàn, Tạ Bất Thần trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, dường như muốn viết gì đó.

Có điều lúc chuẩn bị đặt bút viết, đầu bút lông chấm đẫm mực lại để lại một vết mực run rẩy trên mặt giấy.

“...”

Ánh mắt rơi vào vết mực ngoằn ngoèo này, hắn ngồi yên rất lâu không có động tác gì.

Bút chấm quá nhiều mực, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt rỏ xuống mặt giấy trắng như tuyết, lan thành một mảng đen nhìn thấy mà giật mình.

Trong nháy mắt, Tạ Bất Thần cảm thấy tim mình cũng run lên một chút.

Như là giọt mực này không rỏ xuống tờ giấy mà rỏ thẳng vào tim hắn.

Sóng gợn lăn tăn thoáng cái hóa thành sóng lớn mãnh liệt tràn ra trong người hắn, chạy trong huyết mạch hắn.

Dưới mặt đất yên ả ẩn giấu dòng chảy ngầm mãnh liệt, dưới dãy núi xanh xanh là nham thạch nóng bỏng.

Hắn chậm rãi đặt chiếc bút này về giá bút.

Thu tay về, Tạ Bất Thần tỉ mỉ nhìn.

Mạch máu màu xanh chạy trong lòng bàn tay, run rẩy không khống chế được.

Máu ở trong đó sôi sùng sục, lao đi, la hét, muốn phá tan tất cả.

Quá bỏng.

Quá sôi sục.

Làm cho hắn đau khổ như bị thiêu đốt.

Tạ Bất Thần hơi buông mí mắt, bình tĩnh đưa tay ra, hóa chỉ thành đao vạch một cái vào giữa lòng bàn tay.

Xẹt!

Một vết máu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay sạch sẽ.

Máu tươi từ vết thương ào ạt chảy ra.

Hắn cứ thế lẳng lặng nhìn, dường như nhìn máu nóng bỏng từ trong thân thể chảy ra có thể mang theo cái nóng gần như thiêu đốt trong lòng, có thể mang theo sự đau đớn rát bỏng, làm cho chính mình có thể bình tĩnh lại, tỉnh táo lại.

Trở thành... chính hắn như vốn dĩ vẫn thế.

Có lẽ là bởi vì đau đớn, có lẽ là bởi vì mất máu, có lẽ là bởi vì cảm giác nóng bỏng này cuối cùng đã chảy ra theo máu tươi, sắc mặt Tạ Bất Thần dần dần lộ ra vẻ tái nhợt.

Những ngón tay run rẩy cuối cùng không còn run rẩy nữa, lẳng lặng đặt giữa một bãi máu tươi.

Dường như chúng lại trở về dưới sự khống chế của hắn.

Tạ Bất Thần ngước mắt lên, ngón tay phải chậm rãi lướt qua trên vết máu, vết thương liền nhanh chóng khép lại, biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Chỉ có vết máu vẫn còn đó.

Hai mắt hắn cuối cùng lại trở nên tỉnh táo gần như lạnh lẽo.

Cầm chiếc khăn lau tay bên cạnh lên, Tạ Bất Thần chạm rãi, tỉ mỉ, thậm chí tao nhã, lau sạch vết máu trong lòng bàn tay.

Đến tận lúc không còn một chút máu nào, hắn mới chậm rãi thu tay lại, đặt chiếc khăn lên trên bàn sách.

Ngoài cửa sổ có gió hiu hiu thổi vào, mái tóc buông trên bờ vai rộng rãi chỉ khẽ động nhẹ nhàng.

Ánh mắt tiếp tục đưa lên, tự nhiên rơi vào trên thân kiếm treo ở trên tường.

Thất Phân Phách.

Vỏ kiếm đen sì không phản xạ một chút ánh sáng nào, toàn thân lộ ra một cảm giác lạnh buốt.

”Thiện, ác...”

Đã làm ra lựa chọn thì phải trả giá tương ứng.

Đao ra khỏi vỏ, mũi tên rời cung.

Cuối cùng Tạ Bất Thần cũng bình tĩnh lại, tâm tĩnh như nước dưới giếng cổ.

Bên ngoài có trăng, trăng sáng vằng vặc.

Tạ Bất Thần ngồi trong nhà đến đêm khuya, trong đầu hiện lên những lời Hoành Hư chân nhân, đôi môi mỏng mím chặt đột nhiên cong len một chút.

”Thanh Phong am...”

Năm ngón tay mở ra, lại chậm rãi nắm vào.

Dường như tất cả đều đã thấu hiểu, tất cả đều nằm trong khống chế.

Trên bàn sách, một quyển sách vẫn mở ra đúng trang hắn đang đọc trước lúc lên đường hai năm trước.

Chữ trong sách tỏa ra mùi mực, dường như có một chút bụi.

”Ta sinh ra là để giành thiên hạ...”

Tạ Bất Thần lẩm bẩm, chậm rãi thu ánh mắt lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa tay mở hẳn cánh cửa ra.

Vù!

Gió đêm lập tức tràn vào thổi y bào của hắn bay phần phật.

Trên chiếc bàn phía sau, những tờ giấy đã viết hoặc chưa viết lập tức bị thổi bay xuống khắp nền nhà.

Từ nơi này có thể nhìn thấy hồ nước phía dưới đỉnh núi chính Côn Ngô.

Vầng trăng cô độc in bóng xuống mặt hồ, thế là trên trời dưới đất có đến hai vầng trăng.

Tạ Bất Thần thuận gió bay ra, bộ y phục xanh hòa vào rừng núi, thoáng cái đã hạ xuống bên bờ hồ.

Một chiếc cầu lát ván gỗ từ bờ hồ kéo dài vào giữa hồ.

Cuối chiếc cầu bày một bàn cờ làm bằng gỗ, những vòng tuổi hiện rõ trên mặt gỗ, bên trên là một ván cờ đánh dở.

Chậm rãi đi tới cuối cầu, Tạ Bất Thần không nhìn ván cờ dang dở mà xoay người nhảy xuống hồ.

Ào!

Nước bắn tung tóe, sóng nước lan rộng, sự tĩnh lặng trên hồ liền bị phá vỡ, mặt trăng dưới hồ vỡ thành vô số mảnh nhỏ chiếu sáng xung quanh.

Một thanh trường kiếm cắm sâu giữa đáy hồ.

Giống như vương giả ngồi trên ngai vàng cô độc.

Ánh trăng trên mặt hồ chiếu xuống đến đây đã tối đi rất nhiều, nhưng khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt trong cả chiếc hồ lại hội tụ đến thân kiếm.

Kiếm cổ không có vỏ, dài ba thước năm tấc.

Toàn thân đen tuyền, trên thân kiếm lại đúc nổi một trăm hai mươi bức tranh sơn hà xã tắc, mang vẻ cổ xưa, là địa đồ thượng cổ.

Trường kiếm lưỡi cùn, lại có khí thế mênh mông trong đó.

Tay Tạ Bất Thần đưa ra trong nước hồ lạnh giá, bình tĩnh cầm lấy thanh kiếm này.

Trời đất không có bất cứ dị tượng nào, nước trong hồ cũng không có bất cứ dị động nào.

Chỉ có một khí tức kì lạ bao trùm toàn thân Tạ Bất Thần khi hắn rút thanh kiếm này lên.

Kiếm tên: Nhân Hoàng!

Đáy mắt có ánh sáng lóe lên, Tạ Bất Thần nhìn địa đồ non sông trên thân kiếm, cuối cùng thu lại tất cả tâm tình, chậm rãi nổi lên giữa hồ.

Áo quần ướt đẫm, Tạ Bất Thần cầm thanh kiếm đen tuyền không có ánh sáng từ giữa hồ đi vào.

Chiếc cầu gỗ cũ, bàn cờ cũng cũ, những quân cờ trơn nhẵn đặt trên bàn cờ.

Tạ Bất Thần vốn không hề để ý, đây là tàn cuộc của một ván cờ hắn tiện tay tự đánh với mình, bước chân vừa chuyển định rời khỏi chỗ này.

Có điều...

Sau khi bước ra một bước, trong đầu hắn lại có thứ gì đó lướt qưua cực nhanh.

Tạ Bất Thần đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn về phía bàn cờ.

Không giống.

Ánh mắt hắn rơi vào mấy vị trí trên bàn cờ, hơi nheo lại.

Gần khu vực thiên nguyên có thêm mấy quân cờ.

Cuộc chiến càng dữ dội hơn.

Có người đã động vào ván cờ này.

Hơn nữa trình độ của người này đã đạt đến mức hư thực khó phân.

Hắn đánh cờ rất nhiều, để lại vô số ván cờ tương tự, vậy mà lúc mới nhìn qua ván cờ này lại không hề phát hiện trên bàn cờ có thêm mấy quân so với lúc trước.

Có lẽ vì cách đánh của người chơi tiếp này giống hệt cách đánh của hắn lúc trước.

Cũng tàn nhẫn quả quyết như nhau, cũng sát cơ từng bước như nhau.

Ánh trăng trên trời chiếu xuống.

Xao động trên mặt hồ đã dần dần lắng lại.

Bên kia bàn cờ lại như có một đối thủ không thấy rõ mặt, tay cầm quân cờ, đặt từng quân một xuống, ung dung mà liên tiếp bày ra sát cơ...

Cảm giác này...

Tạ Bất Thần buông mắt, cầm kiếm, đột nhiên vung kiếm chém thẳng xuống giữa bàn cờ.

Ánh kiếm lóe lên.

Xẹt!

Lưỡi kiếm cùn chém xuống lại dễ dàng chẻ đôibàn cờ không hề có trở ngại, quân cờ đen trắng lập tức lẫn lộn, không ít quân cờ rơi xuống mặt cầu lát gỗ hoặc rơi xuống hồ nước.

Mạt hồ một lần nữa gợn sóng, lại chỉ có...

Sát cơ khắp nơi.

Tạ Bất Thần thu kiếm mà đứng, chỉ nhìn quân cờ tản mát đầy đất một cái.

Mười đời nhân hoàng, một đời bất thần.

Vách núi trăm trượng, không còn chỗ để lùi nữa.

Áo bào xanh thấm nước đen đậm như mực, hắn xoay người mà đi, dần dần ẩn vào rừng rậm, biến mất.

Bên trong vịnh sông Cửu Đầu, cây cối rậm rạp, tươi tốt um tùm.

Ánh trăng chiếu xuống, cả đỉnh núi chính Côn Ngô chìm trong yên tĩnh.

Cửa phòng khách két một tiếng mở ra.

Kiến Sầu đi ra, trong tay cầm một miếng ngọc giản, xoay người nhìn vào trong cửa hành lễ: “Một phen quấy quả, đa tạ sư thái khoản đãi. Thời gian đã muộn, mời sư thái dừng bước“.

”Đi đường cẩn thận“.

Ngọc Tâm sư thái đứng trước cửa, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt, trong mắt lại có nét hiền lành, khẽ gật đầu với Kiến Sầu.

Niếp Tiểu Vãn đứng bên cạnh Ngọc Tâm sư thái nhìn nàng chằm chằm như có vài phần không muốn rời.

Trời vừa sáng, Kiến Sầu sư tỷ sẽ phải cùng người khác đi đến ẩn giới Thanh Phong am, chỉ sợ là sẽ rất lâu không gặp lại. Hơn nữa ẩn giới hung hiểm, có trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thấy Niếp Tiểu Vãn lo lắng như vậy, Kiến Sầu cho cô bé một nụ cười trấn an.

Hôm nay nửa đêm nàng đến đây là quyết định sau khi suy nghĩ rất lâu.

Qua lời miêu tả của Tạ Bất Thần trên điện Nhất Hạc hôm nay, hành trình ẩn giới Thanh Phong am sợ là sẽ cực kì hung hiểm.

Lại nhớ ngày xưa lần đầu gặp Niếp Tiểu Vãn, để giải quyết phiền phức cho bọn họ, Phù Đạo sơn nhân chém một kiếm vào trong cửa, thanh thế kinh người.

Bây giờ sáu người bọn họ đi, trừ Tạ Bất Thần không còn ai biết tình hình trong ẩn giới. Tạ Bất Thần nói trên điện Nhất Hạc xem như tường tận, nhưng Kiến Sầu sao dám tin tưởng những lời nói ra từ miệng người này?

Tạ Bất Thần sát thê chứng đạo, nàng chính là vị thê tử bị giết đó.

Hoành Hư chân nhân đích thân đi đến cô đảo nhân gian thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ, lão thật sự không biết thân phận của nàng hay sao?

Vậy mà lại sắp xếp cho hai người xưa là vợ chồng nay là tử thù cùng đi chuyến này.

Nếu nói không rắp tâm hại người?

Kiến Sầu không tin.

Một mình Tạ Bất Thần biết tình hình ẩn giới, hắn dẫn đường cho bọn họ cũng không khác nào bắt bọn họ giao nửa cái mạng vào trong tay Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu là người đã chết một lần, sao dám để người ta tính kế lần thứ hai?

Sau khi từ điện Nhất Hạc về, Kiến Sầu suy nghĩ không ngừng, cuối cùng vẫn gọi mấy người còn lại bao gồm Lục Hương Lãnh đến, nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá, Tả Lưu, Lục Hương Lãnh.

Trừ Tả Lưu dạo này không biết tại sao cứ lơ đãng, ba người còn lại có ai không phải hạng người thông minh tuyệt đỉnh?

Không có ai muốn bị người khác nắm trong tay, đi đâu cũng bị khống chế.

Càng huống chi trên điện Nhất Hạc, những lời của Tạ Bất Thần đã đủ làm người ta cảnh giác.

Bọn họ quen biết trong tiểu hội, dù quan hệ không nhất định rất tốt nhưng chắc chắn là hiểu nhau hơn Tạ Bất Thần rất nhiều.

Trong tình hình đó, một người không quen biết lại nắm giữ tất cả tin tức về ẩn giới, sao có thể làm bọn họ tín nhiệm?

Cho nên sau khi Kiến Sầu nói ra dự định của mình, những người còn lại toàn bộ đều đồng ý.

Thế là gần nửa đêm Kiến Sầu liền tới thăm Ngọc Tâm sư thái và Niếp Tiểu Vãn, nhờ thầy trò họ liên lạc với Trương Toại và Chu Cuồng đã về môn phái, kể lại hết mọi chuyện từng gặp trong ẩn giới, hơn nữa còn nhận được một tấm bản đồ những khu vực họ đã đi đến.

Đến lúc này Kiến Sầu phát hiện những lo lắng của nàng đã hoàn toàn ứng nghiệm.

Những lời của Tạ Bất Thần trên điện quả thật có giữ lại.

So sánh lời kể của hai bên về ẩn giới, có bảy phần gần như hoàn toàn giống nhau, ba phần còn lại do đường đi khác nhau cho nên có khác biệt.

Nhưng trong bảy phần giống nhau này, mấy chỗ nguy hiểm Niếp Tiểu Vãn gặp lại bị Tạ Bất Thần hời hợt lướt qua, trong khi những chỗ khác lại nói rất tường tận.

Từ đó có thể thấy những chỗ hắn cố tình lướt qua đó không phải là trùng hợp.

Tạ Bất Thần cực kì thông minh, dù thấy nàng đã chết còn sống lại, trong lòng đang chấn động, chỉ sợ cũng vẫn vô thức tránh né tất cả những chuyện gì không có lợi với mình.

Tựa như những lời thật thật giả giả trên điện Nhất Hạc...

Nếu không phải Kiến Sầu sớm đã nổi sát tâm với hắn, vừa không muốn bị hắn cản trở vừa không muốn mất tiên cơ nên hôm nay đến tìm Niếp Tiểu Vãn hỏi tình hình ẩn giới thì đâu có ai biết lúc hắn nói chuyện với Hoành Hư chân nhân cũng vẫn còn giấu giếm?

Vô số ý nghĩ chạy qua trong lòng, vẻ mặt Kiến Sầu vẫn bình tĩnh như cũ.

Nàng cáo từ Ngọc Tâm sư thái và Niếp Tiểu Vãn, từ trên bậc thềm đi xuống.

Có điều mới đi đến giữa khoảng sân phía dưới, Ngọc Tâm sư thái sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Kiến Sầu tiểu hữu!”

Kiến Sầu dừng bước quay lại: “Ngọc Tâm sư thái?”

”Dù không thân quen với tiểu hữu nhưng lại thấy hữu duyên. Trước lúc chia tay, mời tiểu hữu ngẩng đầu nhìn lên“.

Ngọc Tâm sư thái đứng trước cửa, cười cười, cũng không nói gì thêm mà vào nhà đóng cửa lại.

Kiến Sầu hơi ngẩn ra, nhìn cánh cửa một lát rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Không biết từ khi nào, ánh trăng đã biến mất.

Một đám mây đen bay trên bầu trời đêm màu lam đậm, che khuất trăng sáng, rất lâu mặt trăng không lộ ra.

Cả núi rừng Côn Ngô đều bị bao phủ trong bóng tối của đám mây này.

Lông mày nhíu chặt, Kiến Sầu có chút hiểu ra, lại có chút không rõ.

Dù nàng ngụy trang rất tốt nhưng bây giờ dưới vẻ mặt bình tĩnh chỉ có đầy bụng tính toán, đầy ngực sát cơ...

Người như Ngọc Tâm sư thái, tâm tư sáng láng, có thể thấy được điều người thường không thấy.

Có điều...

Sát cơ có gì không tốt?

Gió đêm lướt qua mặt, mát lạnh lại xen lẫn một chút giá buốt.

Kiến Sầu chắp tay sau lưng, ngón tay vuốt ve ngọc giản lạnh giá, chậm rãi đi ra ngoài trong gió đêm.

Trên sơn đạo không xa có bốn bóng người đang chờ đợi.

Như Hoa công tử cầm quạt giấy ngồi trên cành một cây tùng cổ thụ uốn quanh tảng đá, lười nhác ngáp một cái.

Hạ Hầu Xá yên lặng ngồi xếp bằng trên bậc đá, đang nhắm mắt điều tức.

Lục Hương Lãnh tay cầm một miếng ngọc giản, dường như đang đọc nội dung trong đó, thỉnh thoảng lộ vẻ suy tư, đầy vẻ trí tuệ.

Chỉ có Tả Lưu ngồi bên cạnh sơn đạo, trong tay cẫn chân một con bọ ngựa nhỏ, vẻ mặt đắc ý: “Ranh con, còn dám tới làm phiền gia gia ngươi, có tin ta chơi chết ngươi hay không?”

Xa xa, Kiến Sầu nghe thấy câu này liền lộ ra nụ cười.

Nàng đi tới, bốn người lập tức nhìn nàng.

Như Hoa công tử từ trên cây nhảy xuống, Hạ Hầu Xá mở mắt ra, Tả Lưu ném con bọ ngựa đi, Lục Hương Lãnh thì quay lại đi tới chỗ nàng.

”Kiến Sầu đạo hữu, có thuận lợi không?”

”Đây là bản đồ ẩn giới Tiểu Vãn sư muội vẽ cho ta“.

Kiến Sầu đưa bàn tay giấu sang lưng ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc giản.

Tả Lưu lập tức hấp tấp giành lấy ngọc giản xem, chỉ dùng linh thức quét qua liền có lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu. Hắn ngẩn ra: “Cái này...”

”Đưa đây!”

Trong mắt lấp lánh ánh sao, Như Hoa công tử giật lấy ngọc giản trong tay Tả Lưu, cười một tiếng, cũng dùng linh thức quét qua.

Sau phút chốc, lông mày hắn cũng hơi cau lại.

Hạ Hầu Xá đi tới bên cạnh Kiến Sầu, cùng Lục Hương Lãnh lần lượt cầm lấy ngọc giản xem, cũng đều cau mày.

Cuối cùng Lục Hương Lãnh trả lại ngọc giản, mỉm cười: “Xem ra những lời vị đạo hữu đó nói trong điện Nhất Hạc và những gì Niếp sư muội trải qua cũng có chút khác biệt“.

”Người của Côn Ngô có ai là đơn giản đâu?”

Như Hoa công tử cảm khái, lại không hề lo lắng mà còn tỏ ra hết sức hào hứng.

Kiến Sầu mỉm cười nắm ngọc giản trong tay, đáy mắt có ánh sáng cơ trí chảy qua: “Chuyến đi này, hắn một mình, chúng ta năm người...”

Giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn không giấu được vẻ lạnh lẽo.

Dù ngươi khôn khéo đến đâu cũng không thể đỡ được bọn ta người đông thế mạnh.

Con bọ ngựa bị Tả Lưu ném xuống bối rối bò qua bên chân Kiến Sầu.

Kiến Sầu buông mắt nhìn một cái, để mặc cho nó đi qua.

Ẩn giới phong thủy rất tốt, nhất là để an táng.

Nàng không nói nữa, chỉ xoay người đứng phía trước nhất trên sơn đạo, cùng với bốn người còn lại nhìn về phía xa, phía cuối chân trời.

Một cảm giác ăn ý kì dị bao trùm năm người.

Sương giăng khắp núi.

Đêm sắp tàn, ngày mới sắp đến.

Sông Cửu Đầu xa xa chảy không ngừng, ồn ào trong giấc mơ của vô số người.

Kiến Sầu cầm ngọc giản, đứng bắt tay sau lưng, áo bào trắng hơi ẩm ướt tung bay trong gió sớm, đầy người ung dung, đầy lòng sát cơ.

Chờ đợi bình minh.

Chờ đợi một cơ hội để rút kiếm giết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.