“Tạ sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì thế? Ai làm sư huynh bị thương?”
Cố Thanh Mi vẫn còn chìm trong rối loạn, cực kì sốt ruột. Ả ngẩng đầu
lên, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Tạ Bất Thần. Ánh mắt này không hề nhìn
vào người ả.
Nhìn theo ánh mắt này, cuối cùng Cố Thanh Mi nhìn thấy đứng phía trước là Ngô Đoan và...
Kiến Sầu.
Tạ Bất Thần nhìn nàng, nàng cũng nhìn Tạ Bất Thần.
Lúc này Cố Thanh Mi có một cảm giác khó tả, như là hoàn toàn bị ngăn
cách trong một thế giới khác, cảm giác cực kì không thoải mái này trào
lên trong lòng.
Toàn bộ đột nhiên yên tĩnh lại.
Đối với Ngô Đoan thì đây xem như một chuyện tốt, tuy nhìn ra giữa Kiến
Sầu và Tạ Bất Thần vânc có dòng chảy ngầm cuồn cuộn, nhưng lại không
biết chuyện này rốt cuộc có nguyên do gì.
”Cố sư muội không cần lo lắng, Tạ sư đệ không có vấn đề gì“.
Cố Thanh Mi nghe vậy lại không chuyển ánh mắt từ trên người Kiến Sầu lại.
Ả nhìn Kiến Sầu chằm chằm, có một cảm giác khác lạ: “Là cô ta động thủ với Tạ sư huynh?”
Xung quanh có rất nhiều cái tai lập tức dựng lên, bao gồm nhiều đệ tử Côn Ngô không biết đã dừng luyện kiếm từ khi nào.
Ngô Đoan lập tức nhíu mày, trong âm thanh mang vài phần lãnh đạm, thoáng nhìn Tạ Bất Thần một cái, chỉ nói: “Kiến Sầu sư tỷ là người thiên phú
mạnh nhất trong thế hệ mới Nhai Sơn, Tạ sư đệ thì là anh tài xuất chúng
thiên phú cao nhất của Côn Ngô ta gần trăm năm nay. Khí cơ dẫn động,
tiện tay so vài chiêu, không thể nói là động thủ được“.
Khí cơ dẫn động?
Nói đùa à? lúc đó mà gọi là khí cơ dẫn động?
Không ít người đều thầm líu lưỡi, nhưng ánh mắt chuyển từ Kiến Sầu sang
Tạ Bất Thần một lát đột nhiên lại không dám khẳng định nữa: Cao thủ gặp
nhau đích xác có tình huống khí cơ kích thích liền trực tiếp giao thủ,
hơn nữa không phải là ít.
Thập Cửu Châu chẳng phải là như vậy sao? Chỉ cần thấy không vừa mắt là có thể đánh nhau luôn.
Bây giờ lại không thể cho rằng Ngô Đoan nói không đúng, chỉ là hơi tiên vị một chút mà thôi.
Mọi người đều không nói gì.
Cố Thanh Mi nhíu mày, đáy mắt ngưng tụ một chút sát khí: Lời này của Ngô Đoan sư huynh ý là kẻ động thủ chính là Kiến Sầu?
Ánh mắt chỉ lướt qua mặt Cố Thanh Mi, Ngô Đoan đã biết ả đang nghĩ gì.
Đây là hòn ngọc quý trên tay lão già Cố Bình Sinh, ở Côn Ngô cũng luôn
luôn được mọi người sủng ái, đệ tử bình thường không ai không bợ đỡ, có
điều đối với đệ tử chân truyền địa vị siêu nhiên thì chỉ cần thuận miệng ứng phó vài câu, tất cả đều phải xem tâm tình tốt xấu thế nào.
Hắn lập tức quay lại nói với Tạ Bất Thần: “Tạ sư đệ thường bế quan tu
luyện, có lẽ ít nghe nói. Người này chính là Kiến Sầu sư tỷ, đại đệ tử
của Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn mà ta từng nhắc đến“.
Từng nhắc đến trong trận chiến giữa sông Cửu Đầu.
Có điều khi đó Ngô Đoan không hề nói đến tên Kiến Sầu.
Mí mắt Tạ Bất Thần khẽ động, lại nhớ tới đủ loại tin đồn mà mình từng nghe.
Quả thậ hắn dốc lòng tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài. Có điều
trước có Ngô Đoan nói Nhai Sơn có một nữ tu sĩ thiên tài trong trận
chiến giữa sông, sau có Khúc Chính Phong bóng gió trong ẩn giới Thanh
Phong am trước lúc ám toán hắn, hỏi hắn có nghe nói đến đại sư tỷ Nhai
Sơn không, có định tham gia tiểu hội không...
Trên đường về Thập Cửu Châu hắn vẫn chưa thể nghĩ ra vì sao Khúc Chính
Phong đột nhiên lại hạ thủ, đến tận lúc về đến mười ba đảo tiên lộ, nghe nói Khúc Chính Phong đã phản bội ra khỏi Nhai Sơn.
Nhưng điều này vẫn không thể giải đáp, vì sao Khúc Chính Phong lại hỏi hắn có định tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên hay không.
Đến lúc này tất cả mới được xâu chuỗi lại.
Bóng người chiếu vào đáy mắt hắn này chính là đáp án cuối cùng của tất cả mọi bí ẩn.
Ngô Đoan gọi nàng là Kiến Sầu sư tỷ.
Nhưng đây lại là vợ của hắn ngày xưa.
Tạ Bất Thần đứng yên tại chỗ một lúc lâu không động một chút, cũng không nói một lời.
Ngô Đoan khẽ nhíu mày.
Một người biết cả hai bên, giới thiệu hai bên với nhau, bình thường thì
sau khi được giới thiệu hai bên sẽ chào hỏi nhau, có điều...
Nét cười treo bên khóe miệng Kiến Sầu đột nhiên sâu hơn vài phần, ngoài mặt thì vẫn ung dung nhã nhặn.
Trong mắt những người khác, nàng dường như chỉ nheo mắt lại, lộ ra vẻ
mặt như thấy hứng thú, cười đùa như đang xem một trò vui: “Xem ra Kiến
Sầu không được vị Tạ sư đệ thiên tài của Côn Ngô này thích, ngay cả lễ
nghi tối thiểu cũng không muốn làm“.
Bầu không khí nhất thời có chút đông cứng.
Cố Thanh Mi cười lạnh một tiếng: “Ngươi là cái thá gì mà xứng để Tạ sư huynh của ta gọi một tiếng sư tỷ?”
”Cố sư muội!”
Ngô Đoan quát một tiếng, lông mày cau lại, đáy mắt cuối cùng trở lên lạnh lùng nhìn về phía ả.
”Hừ!”
Ngô Đoan chính là đệ tử chân truyền, dù thế nào ả cũng không nên xích mích với hắn.
Cục tức này không muốn nuốt cũng phải nuốt.
Lòng tràn đầy uất ức, Cố Thanh Mi quay sang nhìn Kiến Sầu, ánh mắt như dao.
Kiến Sầu hơi chán ghét trong lòng, ngoài mặt lại vẫn mang nét cười mơ hồ.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tạ Bất Thần một cái, có vẻ không quá để ý, sau đó
quay lại nói với Ngô Đoan: “Ngô sư đệ không cần lo, ta không phải người
câu nệ tiểu tiết. Tạ sư đệ đã về, việc lớn vẫn là quan trọng, không bằng cùng nhau đi gặp mặt Hoành Hư chân nhân“.
”Sư tỷ nói rất đúng“.
Vốn hôm nay cũng phải triệu mọi người đi gặp.
Thế là Ngô Đoan nhìn về phía Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh đứng phía sau Tạ Bất Thần, cười nói: “Tạ sư đệ, Lục sư muội, sư tôn đang chờ ở điện
Nhất Hạc, cùng đi theo ta“.
Có điều lúc xoay người lại, hắn lại đưa tay mời Kiến Sầu trước.
Kiến Sầu gật đầu xem như cảm ơn rồi bước đi, gần như sóng vai với Ngô Đoan đi lên sơn đạo Côn Ngô.
Một là đệ tử chân truyền Côn Ngô, đứng thứ ba, một là đại đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, đại sư bá Nhai Sơn, là khách.
Cho nên hai người sánh vai bước đi không có vấn đề gì.
Những người còn lại, Cố Thanh Mi bất giác muốn đuổi theo, nhưng ngay sau đó lại căm tức dừng lại. Ả tuy là con gái trưởng lão nhưng ở Côn Ngô
cũng chỉ là một đệ tử bình thường, người đi tiếp theo dù thế nào cũng
không đến lượt ả.
Tạ Bất Thần không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng gầy yếu của Kiến
Sầu đang bình thản cất bước. Dù hắn cũng là đệ tử chân truyền nhưng lại
xếp hạng sau Ngô Đoan.
Tạ Bất Thần nhắm mắt lại, thu hết tất cả tâm tình, lặng lẽ đi theo.
Đến lúc này Cố Thanh Mi mới vội vàng bước lên bậc thang.
Niếp Tiểu Vãn mặc váy áo đỏ cảm thấy bầu không khí có một sự tế nhị kì
lạ, trong đầu suy nghĩ lung tung nhưng cuối cùng cũng không dám đoán
bừa. Thấy Kiến Sầu đã đi, cô bé cũng không để ý nhiều, trực tiếp đi
theo.
Ở lại chỗ cũ chỉ còn một mình Lục Hương Lãnh.
Áo bào trắng thêu hoa văn làm nàng thêm một chút lành lạnh.
Lục Hương Lãnh hai má trắng hồng, làn da dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, hai hàng lông mày đẹp hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn mấy người đi
trước, lại ngửi ra mùi vị không bình thường.
Trong tiểu hội không lâu trước, nàng trở thành đề tài đàm tiếu của mọi
người, trong Bạch Nguyệt cốc cũng nỏi lên một trận sóng gió, cuối cùng
sư tôn đè xuống tất cả các ý kiến phản đối, phái nàng đến Vọng Hải lâu
làm một chuyện, tạm thời thoát khỏi dòng xoáy mãnh liệt ở Bạch Nguyệt
cốc.
Không ngờ trên đường về lại gặp Tạ Bất Thần thân bị trọng thương bên bờ
Tây Hải. Nàng nhìn ra trang phục Côn Ngô trên người đối phương, cũng cảm thấy trên người đối phương có khí tức rất khác người. Dù không biết đứa con cưng của trời từng đánh bại Chu Thừa Giang này rốt cuộc bị người
nào ám toán mà bị thương nặng như vậy, nhưng đã gặp hắn, Bạch Nguyệt cốc nằm trong Thượng Ngũ lại cùng Côn Ngô Nhai Sơn có quan hệ chặt chẽ,
đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu.
Xuất phát từ lòng nhân hậu, Lục Hương Lãnh ra tay trị trọng thương trên người cho hắn.
Vừa lúc đó Hoành Hư chân nhân Côn Ngô cũng quyết định phái người đi tra
chuyện ẩn giới Thanh Phong am, quyết định cho nàng đi cùng.
Lục Hương Lãnh biết rõ vì sao, nàng tu vi không kém, sức chiến đấu dù
không cao lắm nhưng lại là dược nữ Bạch Nguyệt cốc, tinh thông luyện
đan, có nàng cùng đi Thanh Phong am liền có thêm một chút bảo đảm.
Thế là nàng có lí do cùng Tạ Bất Thần trở lại Côn Ngô.
Có điều...
Dù thế nào cũng không thể nghĩ rằng vừa mới đến Côn Ngô đã lập tức xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Giữa Kiến Sầu đạo hữu và Tạ Bất Thần rốt cuộc có thù hận to lớn thế nào, hay là như Ngô Đoan nói, do khí cơ giữa kì phùng địch thủ dẫn động nên
mới có trận chiến đó?
Trước mắt nàng, Kiến Sầu và Ngô Đoan song song đi trước, Tạ Bất Thần thân hình cao lớn thờ ơ đi theo phía sau.
Hai người thiên phú trác tuyệt, kinh tài tuyệt diễm nhất trong số các đệ tử đương đại của hai môn phái địa vị siêu nhiên Côn Ngô Nhai Sơn.
Nàng nhìn xa xa, lại cảm thấy có một tấm màn chắn vô hình ngăn cách giữa hai người rất rõ ràng.
Trong đầu lại hiện lên nhận xét của sư tôn khi nói đến Nhai Sơn Côn Ngô.
Rất nhiều bí mật.
Lông mày nhíu lại từ từ giãn ra, trong mắt Lục Hương Lãnh lại không giấu được sự lo lắng. Trung Vực lấy Côn Ngô Nhai Sơn làm sống lưng, chỉ mong hai môn phái này đừng xảy ra hiềm khích gì.
Hoặc...
Cho dù có hiềm khích cũng vĩnh viễn không mở rộng đến mức không thể cứu vãn.
”Hương Lãnh đạo hữu!”
Xa xa truyền đến một tiếng gọi mang ý cười.
Lục Hương Lãnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kiến Sầu đang đi phía trước
không biết đã dừng chân từ khi nào, đang quay lại nhìn mình còn đứng ở
chỗ cũ, trên mặt mang nụ cười dịu dàng.
Vì nàng chưa đi theo mọi người.
Lục Hương Lãnh cũng mỉm cười, nhanh chóng đi lên. Lúc đi qua bên cạnh Tạ Bất Thần liền khẽ gật đầu chào rồi đi tới cạnh Niếp Tiểu Vãn, sau Kiến
Sầu hơn nửa bước.
”Còn có thể cùng Kiến Sầu đạo hữu đi thăm dò ẩn giới Thanh Phong am, đúng là một may mắn của Hương Lãnh“.
Giọng nàng mang một chút than thở, có điều nghe cũng rất thỏa mãn.
Kiến Sầu cũng cười: “Đối với bọn ta, có dược nữ Lục tiên tử gia nhập mới là chuyện may mắn lớn lao“.
Có thương thế gì đó cũng không phải ngại.
Trên đường đi hai nàng trò chuyện vu vơ, Ngô Đoan thỉnh thoảng xen vào
một hai câu, những người còn lại thì yên lặng không nói gì.
Trên đỉnh núi chính Côn Ngô, vẫn là điện Nhất Hạc.
Ngọc Tâm sư thái mới bàn xong một chút chuyện nhỏ với Hoành Hư chân
nhân, bên ngoài y bào màu trắng khoác một tấm sa mỏng màu xám đậm, khuôn mặt đã có vài phần bể dâu, ánh mắt thông thấu, đang từ trong điện đi
ra.
Bà chính là chưởng môn Vô Vọng trai, sư tôn của Niếp Tiểu Vãn.
Mọi người thấy bà đều tới tấp chào: “Ra mắt Ngọc Tâm sư thái!”
Niếp Tiểu Vãn cũng chào một tiếng: “Bái kiến sư tôn!”
Ngọc Tâm sư thái chỉ mơ hồ chắp tay hoàn lễ, vẫy tay gọi Niếp Tiểu Vãn đến bên cạnh mình.
Thấy Kiến Sầu phía trước nhất, trên khuôn mặt lạnh nhạt của bà cuối cùng lộ ra vài phần tươi cười: “Vị này chính là Kiến Sầu tiểu hữu Nhai Sơn
đúng không? Đa tạ tiểu hữu đã giúp đỡ Tiểu Vãn trên mười ba đảo tiên
lộ“.
Khi đó sau khi Phù Đạo sơn nhân về Nhai Sơn, Ngọc Tâm sư thái đã biểu
đạt lòng biết ơn, Kiến Sầu lại không ngờ bà vẫn nhắc lại một lần nữa
trước mặt mình, còn tỏ ra rất khách sáo với mình.
Dù sao Ngọc Tâm sư thái cũng là bề trên, Kiến Sầu không dám kể công,
chắp tay nói: “Trên mười ba đảo tiên lộ, Tiểu Vãn sư muội cũng chăm sóc
vãn bối rất nhiều, Ngọc Tâm sư thái quá lời rồi!”
Nếu không phải hôm đó Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại quyết định mang nàng
không có một chút tu vi nào đi cùng thì hôm nay nàng đang ở đâu cũng khó mà nói được.
Chuyện trên thế gian, lấy đức báo đức, lấy thiện trả thiện thôi.
Ngôn ngữ đúng mực, cử chỉ trầm tĩnh chững chạc.
Nhai Sơn lại xuất hiện một nhân vật khác thường.
Ngọc Tâm sư thái thấy vậy, trong ămts lọ vẻ tán thưởng khó nén, biết mọi người đang phải đến gặp Hoành Hư chân nhân nên cũng không làm mất thời
gian, chỉ nói: “Tiểu Vãn thường nhắc tới ngươi, sau này nếu tiện đường
đi qua, đừng ngại vào Vô Vọng trai chơi một lát“.
”Nhất định!”
Kiến Sầu hơi hạ thấp người.
Ngọc Tâm sư thái dẫn Niếp Tiểu Vãn đi ra sơn đạo nhưng chưa rời khỏi Côn Ngô mà chỉ đi đến khu nhà khách.
Ngô Đoan nhìn theo Ngọc Tâm sư thái, thấy vẻ mặt Kiến Sầu còn lạnh nhạt, không khỏi thêm một câu: “Ngọc Tâm sư thái chấp chưởng Vô Vọng trai
nhiều năm, luôn luôn là một người ít nói, cũng là cao thủ duy nhất đột
phá Xuất Khiếu kì trong số chưởng môn trưởng lão các môn phái bình
thường. Bà ấy rất ít khi khen ngợi ai...”
Nói xong liền nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu cũng không nghĩ tới chuyện này, nghe Ngô Đoan nói vậy liền
ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt mang nét cười của Ngô Đoan, không biết làm sao cũng không khỏi mỉm cười.
”Tặc tặc tặc!”
Một âm thanh rất không hài hòa từ phía sau vang lên.
”Liếc mắt đưa tình! Kiến Sầu đại sư tỷ có Ngô sư huynh liền vứt ta ra
sau lưng rồi. Đúng là có mới nới cũ, làm bản công tử hết sức đau lòng“.
Vừa nghe đã biết ngay, trên Côn Ngô trừ Như Hoa công tử không còn có người thứ hai dám trêu chọc nàng như vậy.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ba người Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá, Tả Lưu đang chậm rãi từ phía dưới cùng nhau đi lên.
Tả Lưu dáng vẻ lơ đãng.
Hạ Hầu Xá mặt không biểu cảm, không nói tiếng nào.
Chỉ có Như Hoa công tử trên đường đi vẫn phong tư nhẹ nhàng, như là mỗi bước chân sinh ra một đóa hoa sen.
Ánh mắt hắn lướt qua, lúc nhìn thấy Lục Hương Lãnh thì hơi dừng lại, có điều không hề thật sự kinh ngạc.
Nhưng khi ánh mắt quét đến người Tạ Bất Thần mặc áo bào xanh bên cạnh
đột nhiên dừng phắt, lông mày nhíu lại, sau đó mới chậm rãi dời ánh mắt
đi.
Lúc này hắn đã đi tới bên cạnh Kiến Sầu.
Mấy người cũng đều quen biết, kể cả Hạ Hầu Xá cũng tự động đứng đến gần chỗ Kiến Sầu.
Nhất thời lấy Kiến Sầu cho trung tâm, mọi người bao gồm Lục Hương Lãnh
dường như lại trở thành một nhóm, bầu không khí kì dị lại mang một sự
hài hòa vô cớ.
Ngô Đoan cười nói: “Mọi người đã đến đủ rồi, vào trong gặp sư tôn thôi“.
Mọi người đều gật đầu một cái rồi đi vào điện.
Chỉ có Tạ Bất Thần bước chân đột nhiên chậm lại một chút.
Đứng ngoài điện Nhất Hạc quen thuộc, đáy lòng hắn lại sinh ra cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Nàng chỉ đứng đó dường như liền trở thành trung tâm, tất cả mọi người đều xoay quanh nàng.
Lúc sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, lúc trầm tĩnh như trăng chiếu hồ sâu,
lúc hòa nhã như phù dung mới nở, lúc mỉm cười như mĩ ngọc sinh quang.
Trên người nàng vẫn mang sự dịu dàng bình thản, dường như vẫn giống trước kia, chỉ là có chỗ đậm hơn, có chỗ nhạt đi.
Ánh sáng rực rỡ cũng không át được, như lưỡi kiếm mới được mài, làm người ta không rời mắt đi được.
Quen thuộc, lại xa lạ.
Tạ Bất Thần chậm rãi bước điện, tay trái khép trong tay áo giấu sau
lưng, mí mắt buông xuống, không ai có thể nhìn thấy một chút tâm tình
nào trong mắt hắn.
Phù Đạo sơn nhân không có ở đó, cũng không biết đã đến ngóc ngách xó xỉnh nào kiếm ăn rồi.
Hoành Hư chân nhân ngồi một mình trên đại điện, ánh sáng trong điện
chiếu lên người lão, lại cảm thấy trong điện rất rộng rãi trống trải.
Trước hết thấy mọi người tiến vào, sau đó mới thấy Tạ Bất Thần đi vào.
Hoành Hư chân nhân vốn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy tình hình của Tạ Bất Thần lúc này, đặc biệt là lúc nhìn thấy vết máu trên áo bào của hắn, lão lại khẽ cau mày gần như không thể phát hiện được.
Lão không hề có biểu lộ gì, trên mặt có vài phần hiền hoà, sau khi mọi
người chào liền nói: “Bất Thần đã về, hai năm gian nguy, lúc đi mới là
trúc cơ, khi về đã là kim đan rồi. Giờ đây Khúc Chính Phong đã phản bội
ra khỏi Nhai Sơn, trở thành tà ma. Hành trình ẩn giới của Bất Thần rốt
cuộc thế nào?”
Tạ Bất Thần vẻ mặt lạnh nhạt, bước ra khỏi hàng trong ánh mắt của những
người còn lại, hơi cúi người trả lời: “Đệ tử và Khúc Chính Phong cùng đi ẩn giới, trong hang núi sau Thanh Phong am...”
Từng chữ từng câu, không nhanh không chậm, không tự ti không kiêu ngạo.
Cả hành trình ẩn giới Thanh Phong am được hắn kể lại tỉ mỉ.
Những gì chứng kiến hay suy đoán trong ẩn giới, dù có nắm chắc hoặc không nắm chắc đều có lí do rõ ràng.
Ngôn ngữ tuy chỉ bình thản thuật lại những chuỵen trải qua trong lần thám hiểm này nhưng vẫn lộ ra tài hoa của hắn.
Hẳn là trong bụng có cẩm tú văn chương, nên miệng phun châu ngọc cũng là chuyện tầm thường.
Lại cộng thêm trật tự rõ ràng, phân tích sắc bén, mọi người nghe kể mà
không khỏi bị lời kể của hắn hấp dẫn, nghe từ đầu đến cuối cũng không
thấy mệt, cũng đã hiểu được sơ lược chuyện ẩn giới Thanh Phong am.
”Cho nên trận pháp lúc ra khỏi ẩn giới chính là do Khúc Chính Phong bày
ra để kéo dài thời gian giúp hắn có thể tiến hành việc ở Thập Cửu Châu
một cách thuận lợi“.
Đến đây hết thảy đều đã rõ ràng.
Mọi người nghe thấy những chuyện Khúc Chính Phong đã làm đều hết sức kinh hãi.
Vào ẩn giới tính kế, từng bước thăm dò sức mạnh của Tạ Bất Thần, cuối
cùng trở mặt đánh lén, thậm chí khi ra đến cửa ẩn giới vẫn không quên
đặt bẫy...
Một tầng nối tiếp một tầng, mưu kế đúng là chồng chất.
Có điều...
Cũng có người chú ý tới một điểm khác.
Tâm kế của Khúc Chính Phong dĩ nhiên làm người ta thán phục, nhưng đệ tử chân truyền Tạ Bất Thần mười ngày trúc cơ của Côn Ngô phân tích rõ ràng từng việc làm của Khúc Chính Phong trước mặt tất cả mọi người, nhất
thời mọi việc cũng trở nên sáng như mặt hồ.
Tâm tư của hắn càng là thế gian hiếm có.
Dù Kiến Sầu tiếp xúc với Khúc Chính Phong không ít nhưng suy nghĩ lại không nhiều bằng Tạ Bất Thần.
Thậm chí nàng còn có cảm giác “Tính cách Khúc Chính Phong qua lời kể của Tạ Bất Thần mới là tính tình thật sự của hắn“.
Rốt cuộc năm đó vẫn là người học thông bách gia chư tử, cẩm tú thi thư
đầy bụng, làm văn bát cổ cũng có thể khiến mọi người vỗ bàn tán dương,
bất kể là bố cục, tính toán hay lời ăn tiếng nói, đứng giữa trăm ngàn kẻ sĩ cũng không bao giờ thua nửa phần, quả thật là long phượng trong loài người.
Không phải người lòng mang thao lược tuyệt đối khó có kiến giải hôm nay.
Kiến Sầu nhớ lại đủ loại chuyện ngày xưa, một nụ cười mang theo châm chọc liền xuất hiện bên môi.
Mọi người đều không nói.
Chỉ có Như Hoa công tử khẽ nheo mắt nhìn Tạ Bất Thần đứng phía trước, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Hoành Hư chân nhân gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Khúc Chính Phong
nhập ma, đánh cắp kiếm Nhai Sơn, đồng đạo Nhai Sơn đã phái người đuổi
giết, cũng không lo hắn sẽ trở thành họa. Do bị hắn phá hoại, hành trình ẩn giới chưa đạt được mục đích, vừa lúc các vị tiểu hữu này đều là
người xuất sắc trong tiểu hội lần này, sắp tới ngươi lại dẫn họ đi một
chuyến nữa“.
”Vâng“.
Tạ Bất Thần khẽ gật đầu.
”Còn thời gian xuất phát...”
Vốn dự định đợi Tạ Bất Thần về sẽ lập tức xuất phát.
Có điều bây giờ...
Ánh mắt Hoành Hư chân nhân lướt qua người Tạ Bất Thần, nói tiếp: “Thời
gian xuất phát là sáng sớm ngày mai, gặp nhau trước núi là được. Bất
Thần, ngươi ở lại một lát“.
Đây là thầy trò sắp nói chuyện riêng.
Kiến Sầu thoáng nhìn khuôn mặt không hề có gì khác thường của Hoành Hư chân nhân, cùng mọi người thi lễ lui ra.
Thế là trong điện chỉ còn lại hai thầy trò.
Chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy, Hoành Hư chân nhân chăm chú nhìn Tạ Bất Thần đứng trong điện.
Bề ngoài, đích xác không có một chút tâm tình rung động nào.
Đây là người tâm tính cực tốt được lão chọn trúng, được trời cao chọn trúng...
”Dù là bất chợt ra tay, ngươi cũng không đến mức tránh không kịp, còn bị thương“.
”Đấu bàn của đệ tử bây giờ hai trượng năm“.
Tạ Bất Thần không hề giải thích, chỉ nói một câu như vậy.
Thế là Hoành Hư chân nhân chậm rãi lắc đầu, nhớ tới Khúc Chính Phong đã
phản bội ra khỏi Nhai Sơn, rất lâu sau mới nói: “Chung quy vẫn là mối
họa“.
Có điều không có ai biết “mối họa” này rốt cuộc là cái gì.
Tạ Bất Thần ở lại trong điện rất lâu.
Cố Thanh Mi đang si ngốc chờ đợi bên ngoài, không đợi được hắn đi ra mà lại bị Cố Bình Sinh nghe tin xanh mặt đến lôi đi.
Đến lúc Tạ Bất Thần đi ra, mặt trời buổi sáng đã lặn xuống sau núi tây.
Chiều tối, rừng núi phủ sương càng thêm rực rỡ.
Hắn từ sơn đạo chuyển hướng, theo lối mòn trong rừng đi tới, giẫm lên lá rụng đầy đất, có tiếng động vang lên dưới mỗi bước chân.
Y bào màu xanh bị bóng chiều bao trùm lộ ra vài phần nặng nề khó tả.
Vòng qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, đi tới bên vách núi dốc đứng, theo đường đá hẹp chỉ đủ hai người song hành, rất nhanh nghe thấy tiếng dòng suối nhỏ hội tụ thành thác chảy từ trên cao xuống.
Tháng đã từ từ mọc lên, chiếu xuống dòng thác như châu ngọc văng tung tóe.
Ở khu vực tương đối bằng phẳng cách đó không xa xây dựng một tòa nhà gỗ đơn giản.
Dưới ánh trăng lộ ra một vẻ an bình.
Tạ Bất Thần khoác ánh trăng sao đầy trời chậm rãi đi đến trước căn nhà
gỗ, hai cánh cửa gỗ đơn sơ khoá chặt, trên chiếc khóa nhỏ bằng đồng thau bám một lớp bụi mỏng manh, có lẽ không có ai động vào.
Hắn bình tĩnh đưa tay lên, lấy chìa khóa từ trên cửa xuống nắm trong tay trái, tay phải cầm chiếc khóa đồng, định tra chìa vào ổ khóa.
Có điều...
Thử mấy lần nhưng tay hắn lại run kịch liệt, mấy lần đều chưa thể tra chìa khóa vào.
Trong nháy mắt, cuối cùng hắn cũng ý thức được gì đó, dừng lại, tay phải còn nắm chặt chiếc khóa đồng thau, tay trái chậm rãi mở ra.
Chiếc chìa khóa đồng có ánh kim không sáng lắm.
Như là màu vàng lấp lánh trên mặt hồ, ánh sáng nó phản xạ cũng khẽ lấp lánh.
Tay hắn không hề vững như hắn cho rằng như vậy.
Ngón tay thon dài dưới ánh trăng lại có cảm giác long lanh như ngọc.
Tạ Bất Thần buông mắt nhìn bàn tay mình...
Bàn tay mà mấy canh giờ trước từng ngưng tụ Giang Lưu kiếm ý, suýt nữa đánh ra một đòn...
Nó đang run rẩy rất khẽ.
Không chịu nghe hắn điều khiển.
Từng ngón tay lại dần dần nắm vào, nắm chặt, dường như sợ chúng thoát khỏi khống chế.
Hắn nhớ tới người hắn gặp ban ngày, mặt mày, thần thái, cử chỉ...
Nhắm mắt lại, dường như Tạ Bất Thần muốn gạt bỏ thứ gì đó phiêu đãng trong đầu ra ngoài.
Đến lúc mở mắt ra, hai mắt hắn đã trở lại bình tĩnh.
Hắn cầm chìa khóa, tay dường như không run nữa, chìa khóa nhanh chóng tra vào ổ, có một tiếng cách vang lên, ổ khóa mở ra.
Cộc.
Hắn buông tay ra, chiếc khóa đập vào cửa gỗ phát ra một âm thanh rất rõ trong đêm.
Két...
Trục cửa chuyển động, âm thanh hơi dài.
Hắn đứng trước cửa, hai tay chậm rãi mở cửa ra.
Trong nhà chưa lên đèn rất tối, chỉ có ánh sáng nhờ nhờ.
Lờ mờ có thể nhìn thấy mấy cây đèn đặt trên án dưới cửa sổ, mấy chiếc
bàn đặt giấy bút, những quyển sách tỏa mùi mực trên giá sách, bàn cờ đặt dưới cửa sổ phía đông nam, trên bàn cờ sạch sẽ không có quân cờ nào.
Trên tường treo mấy cuốn thư họa, một thanh kiếm phàm vỏ đen hòa vào bóng tối không hề rõ ràng.
Trong không khí có những hạt bụi lơ lửng.
Tất cả đều giống như lúc hắn rời khỏi, tất cả đều như cũ, chỉ trừ có thêm một lớp bụi.