Mưa đã tạnh.
Trên bầu trời trong xanh như ngọc, một gợn mây cũng không có, trong vắt sáng ngời.
Dưới vách núi trong một thung lũng núi vây quanh bốn phía không biết từ bao
giờ có thêm một ngôi mộ mới thấp bé, phía trước nấm đất lè tè cắm một
tấm gỗ đơn giản trên khắc vài chữ.
Trong không khí có mùi bùn đất và hương thơm của cỏ xanh, dưới những phiến lá rậm rạp trong rừng đọng
từng giọt sương trọng vắt, thỉnh thoảng lại rỏ xuống thấm ướt một khoảnh đất rừng.
Dãy núi nhấp nhô xa xa có đường cong mềm mại, gió mát thổi tới mang theo tiếng sáo của mục đồng.
Đi cùng với tiếng sáo còn có những câu hát là lạ.
Tiếng hát dần dần đến gần, người hát là một lão già gầy gò, bộ mặt bẩn thỉu,
dưới chân đi một đôi giầy rơm rách nát, y phục tả tơi, bên hông đeo một
hồ lô rượu.
Một tay lão cầm một chiếc gậy trúc nhỏ nham nhở, tay
kia lại cầm một cái đùi gà, quai hàm không ngừng chuyển động, đang gặm
rất thích thú.
“Tay trái một con gà, tay phải một con vịt... Hôm nay có đùi gà, ngày mai ta ăn gì?”
Trong miệng lẩm bẩm phát ra tiếng hát mơ hồ không rõ, động tác của lão già
lại không dừng lại, chưa được một lát chiếc đùi gà thơm ngon đã bị gặm
sạch sẽ, chỉ còn lại xương đùi không dính một tí thịt nào.
Lão già dừng bước giơ chiếc xương gà trắng ởn trong tay lên, vừa nhìn vừa than thở: “Đói quá...”
Ợ...
Sau đó lại là một tiếng ợ vì ăn no.
Lão già không đỏ mặt chút nào, ném thẳng chiếc xương ra đoạn đường sau lưng, kéo vạt áo rách nát bẩn thỉu lên lau tay thật kĩ.
Lau tay xong, lão ta đang định lên đường đột nhiên lại cúi đầu, mũi nhăn lại khịt khịt không ngừng, sau đó lại nhíu mày.
Mùi máu tanh ở đâu ra?
Đành là hơi nhạt một chút...
Vẻ mặt lão già thoáng cái trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào trong bụi cỏ và phát hiện tình hình khác thường.
Lão ta bước tới, gạt một bụi ngải cao cao phía trước ra, giữa một khaongr xanh biếc lại nhìn thấy một vệt đỏ sậm.
Trong đôi mắt đen sẫm của lão chợt thoáng qua một làn ánh sáng màu lam nhạt kì lạ mà huyền diệu.
Lão già trợn hai mắt, toàn thân căng cứng, quay sang nhìn bốn phương tám
hướng, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Bốn phía núi bao, huyệt động tụ khí. Trước có suối lượn, dẫn nguyệt quay về...”
Nơi này lại là một chỗ thiên địa linh khí hội tụ, dùng lời của người thường mà nói, đây chính là long huyệt phong thủy.
Bấm đốt ngón tay tính toán, lão già ngây ngốc lắc đầu.
“Đại Diễn Thần Số cũng không tính ra được điều gì, đúng là kì quái“.
Đã hành tẩu trên thế gian này rất nhiều năm mà vẫn chưa bao giờ thấy
chuyện lạ như vậy, lão già càng thêm hiếu kì, đưa mắt nhìn theo vết máu
đã khô, chỉ thấy phía trước trong đám cỏ dại có rất nhiều dấu vết gãy
gập, giống như có ai đó từng đi qua chỗ này.
Theo vết cỏ gãy này, lão già đi về phía trước, đi được một lát đột nhiên mọi thứ tầm nhìn của lão biến mất.
Màu cỏ xanh mướt không còn, xuất hiện trước mặt lão là một bờ vực dốc đứng không cao lắm.
Ánh mắt lão già dừng lại trên một điểm dưới chân vách đứng, lông mày một lần nữa nhíu chặt.
Đó là một ngôi mộ.
Bùn đất rất mới, chỉ có dấu vết nước mưa xối vào, hiển nhiên là một mộ phần được đắp lên lúc sắp tạnh mưa.
Lão già nhíu mày, ơ một tiếng, dứt khoát nhảy thẳng từ trên mép vực xuống,
nhưng lại không bị ngã mà đứng vững vàng bên cạnh mộ phần.
Trên bia mộ đơn sơ có khắc mấy chữ triện thật sâu.
“Ngô thê Tạ thị Kiến Sầu chi mộ” (Mộ của vợ ta, Kiến Sầu nhà họ Tạ).
Lão già sờ sờ cái cằm đầy râu rói bù, không biết làm sao lại cười nhạo một tiếng.
Đưa mắt nhìn quanh, bốn bề vắng lặng, lão ta giơ một tay lên bắt quyết, hai ngón tay bẩn thỉu vừa chạm vào nhau lập tức như thiên lôi gọi địa hỏa.
Uỳnh một tiếng, một quầng sáng xanh hiện lên, như một thác nước tràn
thẳng về phái ngôi mộ.
Roạt roạt roạt...
Ánh sáng xanh biến mất.
Bùn đất nhão trên mộ bị quét sạch, kèm theo đó là nắp quan tài trong mộ
cũng bị cơn cuồng phong kì lạ cuốn lên ném sang bên cạnh.
Ánh mặt trời sáng rực.
Trong quan tài được khoét từ một thân cây rất tươi nằm một xác chết cũng rất mới.
Là một nha đầu.
Mí mắt nhắm chặt, lông mày cũng nhíu chặt, dường như trước khi chết có rất nhiều đau khổ không thể nói ra. Vùng ngực có một vết máu rộng đã khô,
chiếc áo vải thô thủng một lỗ, mép lỗ thủng rất bằng phẳng, hẳn là
thương tích gây ra do vũ khí sắc bén của nhân gian.
“Tặc tặc“.
Lắc đầu mấy cái, lão già chậm rãi đi bộ vòng quanh quan tài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
“Thôi, mạng không nên tuyệt“.
***
Ngơ ngác ngồi trong quan tài, Kiến Sầu nhìn lão già đang giận dữ đứng trên mặt đất, vẫn không thể phản ứng lại được.
“Lão... lão trượng, vừa rồi ngài nói gì cơ?”
“A a a a, đúng là giận chết sơn nhân rồi!” Lão già đã sắp điên lên vì
giận, dùng sức gãi đỉnh đầu không có bao nhiêu tóc: “Ta đã nói tám trăm
lần rồi, ta đi qua nơi này đào ngươi từ trong mộ ra, cứu ngươi một mạng! Không được gọi lão trượng lão trượng gì nữa, ta là Phù Đạo sơn nhân,
Phù Đạo sơn nhân! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi tôn trọng người già thế
nào sao?”
“Tôi... tôi không cha không mẹ...”
Kiến Sầu lúng túng mở miệng.
Lão già tự xưng là Phù Đạo sơn nhân như bị câu này của nàng làm nghẹn họng, trợn tròn mắt nhìn nàng một hồi lâu không nói nên lời.
Một hồi
lâu sau lão mới đột nhiên đấm ngực giậm chân: “Cái đồ ngứa tay, cái đồ
ngứa tay, chuyện hành thiện tích đức mà ngươi cũng có thể làm được sao?
Này thì ngứa tay này, này thì ngứa tay này, lần sau còn dám ngứa nữa
không?”
Kiến Sầu không rõ, vị Phù Đạo sơn nhân trước mắt tự xưng
là ân nhân cứu mạng của mình vì sao lại đột nhiên giận dữ? Chẳng qua
nàng chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi mà.
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nàng cảm thấy ngay cả dãy núi, cây cối, hoa cỏ xung quanh đều xa lạ vô cùng.
Những hình ảnh vỡ vụn từ từ hiện lên trong đầu nàng.
Tiểu viện nhà nông, bầu trời dông tố mịt mù, cửa sổ đập chan chát, chiếc ô xuất hiện trong màn mưa...
Đó là phu quân của nàng, phu quân nàng từng phó thác cả đời...
Tạ Bất Thần.
Kiến Sầu cuối cùng nhớ ra, nàng cúi đầu nhìn ngực mình.
Thanh kiếm vẫn treo ở trên tường bị hắn tự tay đâm vào lồng ngực nóng bỏng của nàng...
Nhưng lúc cúi đầu xuống nhìn lại không tháy chảy máu, vết thương cũng không
đau chút nào, như từ trước đến nay chưa bao giờ có một kiếm đó, như
là...
...Tạ Bất Thần chưa từng giết nàng.
Nhưng vết thủng trên ngực áo đó lại khe khẽ há miệng ra.
Trong nháy mắt đó, Kiến Sầu như bị thứ gì đó đâm trúng, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy.
Từng hình ảnh chung sống năm xưa điên cuồng từ trong trí nhớ của nàng tràn ra không thể nào khống chế được.
***
Trên cây cành lá rậm rạp, Tạ Bất Thần khuất trong tán lá, trên tay một quyển sách, nhẹ nhàng đọc: “Thiên hạ hữu sử, dĩ vi thiên hạ mẫu...”
Nàng thì ngồi dưới bóng cây, sao chép kinh văn cho bà Tạ.
Tiếng ve râm ran không thể nào phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.
***
Trong ngõ nhỏ, trên gương mặt Tạ Bất Thần đang chạy trốn có vẻ hốc hác khó giấu, cả người lảo đảo sắp ngã.
Nàng khoác vai hắn, dìu hắn chạy trốn trong ngõ nhỏ tối tăm. Chạy đến cuối
cùng không còn đường, Tạ Bất Thần ôm nàng lăn vào đống củi rác trong
ngõ, kéo cỏ khô che lên hai người...
Nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra...
***
Hôm thành thân đó, Tạ Bất Thần dùng hỉ xứng gạt khăn voan của nàng ra. (hỉ
xứng là cái cân dán giấy đỏ, dùng để vén khăn che mặt cô dâu lên).
Kiến Sầu còn nhớ nụ cười ấm áp trên mặt hắn khiến tâm tình nàng còn rung động hơn cả ngọn nến đỏ cháy bên cạnh.
***
Những hình ảnh lướt nhanh cuối cùng dừng lại lúc Tạ Bất Thần cầm kiếm trong tay.
Đó là hình bóng nàng đã tô vẽ trong lòng ngàn lần vạn lần, đó là phu quân nàng dâng hiến chân tình, muốn phó thác suốt đời!
Nhưng hắn lại cầm kiếm mà chĩa vào nàng.
Trên thân kiếm dính máu tươi của nàng!
Bọn họ không phải vợ chồng sao?
Đau khổ và thù hận cùng cực trong nháy mắt tập kích lí trí của Kiến Sầu.
Nàng có một ngàn một vạn điều không rõ: Vì sao? Vì sao phải giết nàng?
Bọn họ từng cùng cam khổ, chung hoạn nạn, thậm chí nàng còn đã có con của hai người...
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, đổi lấy lại là rút kiếm đâm tới?
Kiến Sầu cảm thấy viền mắt mình nóng lên, dường như có nước mắt nóng bỏng
chứa đầy trong đó, nhưng nàng khóc không ra, ngược lại muốn cười.
Cười to.
Cười một ngày vợ chồng trăm ngày ân, chỉ là đầu môi chót lưỡi. Cười chân
tình như nước chảy về đông, thoáng chốc tất cả hóa thành không...
Kiến Sầu cười, vai rung lên không thể dừng lại được.
Châm chọc, mang lẫn một sự thê lương khó diễn tả.
Tất cả nước mắt của nàng đều chảy ngược vào trong lòng, ngồi trong quan tài ẩm ướt, thân hình càng tỏ ra yếu ớt.
Xung quanh là bùn đất tung tóe, cây cối xanh ngắt... Thế giới sau cơn mưa tràn ngập sinh cơ, tất cả đều sinh trưởng mạnh mẽ.
Chỉ có trái tim nàng như một đống tro tàn.
Phù Đạo sơn nhân bên cạnh thấy tình trạng của nàng lúc này thì kinh hãi dựng tóc gáy: “Ngươi... Ngươi... ngươi không sao chứ?”
“Tôi không sao“.
Cười xong, trong lòng cũng đã trống trơn.
Chỉ có một câu nàng từng nghe thấy trước lúc ý thức tiêu tan vẫn không ngừng vang vọng trong đầu...
“Trần duyên đã chém, tâm tính cực tốt. Sau này tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất có tấc đất cắm dùi của ngươi“.
Vì sao Tạ Bất Thần giết nàng?
Nàng rõ ràng đã chết, bị cho vào quan tài, lại có thể đội mồ sống dậy, trên người không còn một vết thương nào nữa...
Tầm tiên vấn đạo?
Trên đời này thật sự có tiên nhân sao?
Kiến Sầu vô thức nhìn về phía lão già kia, Phù Đạo sơn nhân.
Chòm râu bẩn nhem nhuốc, đôi mắt gian xảo, toàn thân đều viết hai chữ: Thô tục.
Lúc này hai mắt lão ta nhanh chóng đảo quanh như quan sát xung quanh có
tình hình gì, động tác trên tay lại không hề ảnh hưởng, không biết từ
đâu lấy ra một cái đùi gà cho vào miệng cắn.
“Đúng là thói đời biến đổi, nhân tâm khác xưa. Thời buổi này cứu một người mà lại giống như cứu một vị tổ tông. Ôi...”
“Sơn nhân!”
Kiến Sầu đột nhiên gọi một tiếng.
Phù Đạo sơn nhân đang hết sức chăm chú gặm đùi gà, đột nhiên nghe thấy
tiếng “Sơn nhân” véo von này, da gà gai ốc sởn hết cả lên, suýt nữa ném
bay mất chiếc đùi gà đang gặm dở trong tay.
“Tự dưng tự lành lại gọi sơn nhân làm cái gì?”
“Sơn nhân, trên đời có thần tiên không?”
Âm thanh của Kiến Sầu vương một sợi tơ sầu, bị gió thổi thoáng cái đã tan mất.
Trên đời có thần tiên không?
Vốn là một câu cực kì bình thường, Phù Đạo sơn nhân nghe thấy lại kinh hãi, chiếc đùi gà gặm dở cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lão giơ ngón tay đầy mỡ ra chỉ Kiến Sầu: “Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi
làm sao biết ta không phải người, à không, không phải người thường?”
“...”
Vì sao đột nhiên có một cảm giác hoang đường?
Nhưng Kiến Sầu không cười được.
“Sơn nhân, trên đời có thần tiên không?” Nàng lại hỏi.
Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng một hồi lâu mới hiểu được, không phải nàng hoài nghi thân phận của mình mà chỉ là thăm dò.
Thế mà chính lão lại kinh hãi, đúng là mất mặt.
Phù Đạo sơn nhân nghiêm trang hắng giọng một tiếng: “Có thì có, nhưng mà nghe nói đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi...”
Vừa nói lão vừa cúi xuống nhặt chiếc đùi gà lên, dùng tay kia lau mạnh,
không ngờ lại lập tức cho vào miệng ăn mà không ngại bẩn.
Lão nói lúng búng không rõ: “Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cầu tiên vấn đạo, muốn trường sinh bất tử?”
Cầu tiên vấn đạo, trường sinh bất tử?
Không!
Kiến Sầu bám vào mép chiếc quan tài đục từ thân cây, những chiếc dằm nhọn
đâm vào lòng bàn tay nàng, nàng lại không để ý chút nào, chậm rãi từ
trong quan tài đứng dậy.
Thân hình mảnh dẻ, thậm chí gầy yếu, sống lưng thẳng tắp.
Bầu trời trong xanh, ánh mắt Kiến Sầu nhìn khung trời bao la, chỉ nói: “Tôi không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không cần trường sinh bất tử, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Vì sao?”